Làm Giàu: Ta Quyến Rũ Tể Tướng Đại Nhân Cấm Dục
Chương 30: Tối Qua Huynh Không Ngủ Sao?
Triệu thị bỗng dưng bị ăn hai cái tát, còn bị Trình lão thái dạy cho một trận thì sắp tức chết rồi.
Trước kia mẹ chồng rất nghe lời bà ta nói, hai ngày nay bà ta lại thay Khương Dao trở thành túi trút giận của cái nhà này.
Nhưng còn cách nào đâu? Đành phải giả vờ cụp mi rũ mắt gật đầu.
Nhịn một chút, đợi bà ta nhờ người mời được vị đạo trưởng kia về nhà…..
Khương Dao đi qua phòng bên cạnh gõ cửa, rất nhanh cửa đã được mở ra.
Khương Dao thấy người nam nhân kia ngồi ở trên ghế, gương mặt tuấn mỹ không có chút cảm xúc nào, ngồi im đó. Mà giường đệm lại không hề có một nếp uốn.
“Tối qua huynh không ngủ sao?” Khương Dao kinh ngạc nói.
Cơ Hoài Dã lên tiếng.
Khương Dao lập tức hiểu rõ, Cơ Hoài Dã có thói ở sạch, với mức độ ở sạch của hắn thì không thể nào để người đang bẩn mà nằm ở trên giường, hơn nữa đây còn là giường của người khác!
“Tự cao thật” Khương Dao tức giận nói một tiếng, lại bất đắc dĩ nói: “Để ta nấu nước cho huynh tắm rửa trước, rồi thay giường đệm khác cho huynh”
Khương Dao nói xong liền lập tức đi ra khỏi phòng, đi tới nhà bếp.
Nàng đun nước ấm, rót vào chậu rồi bưng tới.
Chân của Cơ Hoài Dã đang bị thương nên không tiện hành động, lau người rất khó khăn.
Khương Dao nghĩ tới cơ bắp dưới lớp quần áo của Cơ Hoài Dã, có hơi nhớ nhung, lòng háo sắc nổi lên, không có ý tốt nói:
“A Dã, chân của huynh không tiện, hay là để ta lau người giúp huynh nhé?”
Cơ Hoài Dã đột nhiên nhìn về phía Khương Dao, gương mặt lạnh nhạt kia sắp nứt ra rồi, trong mắt lộ ra vẻ khó tin, cảm thấy khiếp sợ khi Khương Dao có thể nói ra mấy lời không biết xấu hổ như thế.
Đương nhiên, Khương Dao có thể không biết xấu hổ hơn nữa.
“Ngủ cũng ngủ chung rồi, mấy cái này có là gì? Ta cũng chỉ vì nghĩ cho vết thương của huynh” Khương Dao nói.
Nữ nhân này sao có thể treo chuyện giường chiếu ở bên miệng mãi thế?!
Cơ Hoài Dã khựng một lát, sau đó lắc đầu, giọng điệu có chút đông cứng.
“Không cần, đi ra ngoài đi”
Khương Dao có hơi tiếc nuối bước ra cửa.
Nàng đi tới trước mặt Khương Lão Tam dạo quanh một vòng, ép Khương Lão Tam nộp một bộ quần áo chưa bao giờ mặc lên rồi đưa cho Cơ Hoài Dã.
Lại chỉ huy Trình lão thái đi mời vị đại phu duy nhất trong thôn về.
Khương Dao đợi ở trong sân, chỉ trong chốc lát vị đại phu kia đã được mời tới.
Đại phu kia tên là Chu Dung, còn rất trẻ, nhìn qua hơn hai mươi tuổi, nghe kể lại vốn là đại phu của y quán trong huyện, không biết vì lý do gì mà chạy tới thôn nhỏ nằm trên núi của bọn họ làm đại phu “chân đất”.
Khương Dao dẫn theo Chu đại phu đi tới cửa, gõ cửa: “A Dã, ta vào được không?”
“Ừ” Bên trong đáp lại một tiếng lạnh nhạt.
Khương Dao đẩy cửa đi vào, Cơ Hoài Dã đã ăn mặc chỉnh tề.
Hắn mặc áo tang vải thô, nhưng mà khí chất quanh người vẫn khó nén như cũ, phong độ tri thức trộn lẫn với sự quý khí, không giống người bình thường.
Đai lưng của hắn được cột chặt, cổ áo cũng thắt chặt, hoàn toàn không thấy chút cơ bắp nào, cộng thêm gương mặt như tảng băng kia nhìn đặc biệt cấm dục.
Thấy ánh mắt của Khương Dao cứ dừng lại trên cổ áo mình, nếu ánh mắt là thật thể thì chắc là đã lột quần áo hắn ra rồi.
Cơ Hoài Dã vừa tức vừa bất đắc dĩ, chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái lạnh như băng.
Chu Dung đi theo đằng sau, cảm thấy người nam nhân này thật lạnh lùng.
Hắn lại không nhịn được mà nhìn chằm chằm người nam nhân kia thêm mấy lần, cứ cảm thấy khá quen mắt, hình như đã gặp ở đâu.
“Ta mời đại phu về kiểm tra vết thương cho huynh” Khương Dao nói.
Ánh mắt Cơ Hoài Dã dừng lại trên người của Chu Dung, tức khắc Chu Dung cảm thấy hơi cứng đờ.
Ánh mắt này có hơi dọa người.
Chu Dung đi sang, đè nén sự sợ hãi nói: “Để ta xem thử vết thương”
Vết thương của Cơ Hoài Dã ở trên đùi, dù có che kỹ tới đâu thì cũng phải cởi quần.
Khương Dao thò lại gần nhìn vết thương của hắn, da thịt chuyển màu trắng, vẫn dữ tợn như cũ.
Trước kia mẹ chồng rất nghe lời bà ta nói, hai ngày nay bà ta lại thay Khương Dao trở thành túi trút giận của cái nhà này.
Nhưng còn cách nào đâu? Đành phải giả vờ cụp mi rũ mắt gật đầu.
Nhịn một chút, đợi bà ta nhờ người mời được vị đạo trưởng kia về nhà…..
Khương Dao đi qua phòng bên cạnh gõ cửa, rất nhanh cửa đã được mở ra.
Khương Dao thấy người nam nhân kia ngồi ở trên ghế, gương mặt tuấn mỹ không có chút cảm xúc nào, ngồi im đó. Mà giường đệm lại không hề có một nếp uốn.
“Tối qua huynh không ngủ sao?” Khương Dao kinh ngạc nói.
Cơ Hoài Dã lên tiếng.
Khương Dao lập tức hiểu rõ, Cơ Hoài Dã có thói ở sạch, với mức độ ở sạch của hắn thì không thể nào để người đang bẩn mà nằm ở trên giường, hơn nữa đây còn là giường của người khác!
“Tự cao thật” Khương Dao tức giận nói một tiếng, lại bất đắc dĩ nói: “Để ta nấu nước cho huynh tắm rửa trước, rồi thay giường đệm khác cho huynh”
Khương Dao nói xong liền lập tức đi ra khỏi phòng, đi tới nhà bếp.
Nàng đun nước ấm, rót vào chậu rồi bưng tới.
Chân của Cơ Hoài Dã đang bị thương nên không tiện hành động, lau người rất khó khăn.
Khương Dao nghĩ tới cơ bắp dưới lớp quần áo của Cơ Hoài Dã, có hơi nhớ nhung, lòng háo sắc nổi lên, không có ý tốt nói:
“A Dã, chân của huynh không tiện, hay là để ta lau người giúp huynh nhé?”
Cơ Hoài Dã đột nhiên nhìn về phía Khương Dao, gương mặt lạnh nhạt kia sắp nứt ra rồi, trong mắt lộ ra vẻ khó tin, cảm thấy khiếp sợ khi Khương Dao có thể nói ra mấy lời không biết xấu hổ như thế.
Đương nhiên, Khương Dao có thể không biết xấu hổ hơn nữa.
“Ngủ cũng ngủ chung rồi, mấy cái này có là gì? Ta cũng chỉ vì nghĩ cho vết thương của huynh” Khương Dao nói.
Nữ nhân này sao có thể treo chuyện giường chiếu ở bên miệng mãi thế?!
Cơ Hoài Dã khựng một lát, sau đó lắc đầu, giọng điệu có chút đông cứng.
“Không cần, đi ra ngoài đi”
Khương Dao có hơi tiếc nuối bước ra cửa.
Nàng đi tới trước mặt Khương Lão Tam dạo quanh một vòng, ép Khương Lão Tam nộp một bộ quần áo chưa bao giờ mặc lên rồi đưa cho Cơ Hoài Dã.
Lại chỉ huy Trình lão thái đi mời vị đại phu duy nhất trong thôn về.
Khương Dao đợi ở trong sân, chỉ trong chốc lát vị đại phu kia đã được mời tới.
Đại phu kia tên là Chu Dung, còn rất trẻ, nhìn qua hơn hai mươi tuổi, nghe kể lại vốn là đại phu của y quán trong huyện, không biết vì lý do gì mà chạy tới thôn nhỏ nằm trên núi của bọn họ làm đại phu “chân đất”.
Khương Dao dẫn theo Chu đại phu đi tới cửa, gõ cửa: “A Dã, ta vào được không?”
“Ừ” Bên trong đáp lại một tiếng lạnh nhạt.
Khương Dao đẩy cửa đi vào, Cơ Hoài Dã đã ăn mặc chỉnh tề.
Hắn mặc áo tang vải thô, nhưng mà khí chất quanh người vẫn khó nén như cũ, phong độ tri thức trộn lẫn với sự quý khí, không giống người bình thường.
Đai lưng của hắn được cột chặt, cổ áo cũng thắt chặt, hoàn toàn không thấy chút cơ bắp nào, cộng thêm gương mặt như tảng băng kia nhìn đặc biệt cấm dục.
Thấy ánh mắt của Khương Dao cứ dừng lại trên cổ áo mình, nếu ánh mắt là thật thể thì chắc là đã lột quần áo hắn ra rồi.
Cơ Hoài Dã vừa tức vừa bất đắc dĩ, chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái lạnh như băng.
Chu Dung đi theo đằng sau, cảm thấy người nam nhân này thật lạnh lùng.
Hắn lại không nhịn được mà nhìn chằm chằm người nam nhân kia thêm mấy lần, cứ cảm thấy khá quen mắt, hình như đã gặp ở đâu.
“Ta mời đại phu về kiểm tra vết thương cho huynh” Khương Dao nói.
Ánh mắt Cơ Hoài Dã dừng lại trên người của Chu Dung, tức khắc Chu Dung cảm thấy hơi cứng đờ.
Ánh mắt này có hơi dọa người.
Chu Dung đi sang, đè nén sự sợ hãi nói: “Để ta xem thử vết thương”
Vết thương của Cơ Hoài Dã ở trên đùi, dù có che kỹ tới đâu thì cũng phải cởi quần.
Khương Dao thò lại gần nhìn vết thương của hắn, da thịt chuyển màu trắng, vẫn dữ tợn như cũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất