Làm Giàu: Ta Quyến Rũ Tể Tướng Đại Nhân Cấm Dục
Chương 49: Ủ Rượu
Khương Lão Tam sờ đầu Khương Tiểu Hắc: “Con trai, ta đi rồi, con ở nhà ngoan ngoãn đi theo bà nội nhé”
Trên khuôn mặt nhỏ non nớt của Khương Tiểu Hắc tràn đầy vẻ không kiên nhẫn, đẩy hắn ta: “Đi nhanh đi, Đại Cẩu bá bá đang chờ người kìa”
Khương Lão Tam ngửa mặt lên trời thở dài, đứa con trai này đúng là phí công nuôi dưỡng.
Nhưng mà, khi Khương Lão Tam quay người đi, Khương Tiểu Hắc liền tỏ ra không nỡ. Chờ Khương Lão Tam đi xa, bóng dáng biến mất ở cuối con đường, Khương Tiểu Hắc vẫn còn đứng ở cổng trông mong mà nhìn, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy vẻ không nỡ.
Khương Dao nhìn thấy thì cũng hiểu suy nghĩ của đứa nhỏ.
Cậu bé muốn cha đi ra ngoài làm chút chuyện mà không chơi bời lêu lổng nữa, trên thực tế vẫn là không nỡ rời xa.
Khương Lão Tam là kẻ vô dụng, nhưng lại nuôi dạy được một đứa nhỏ rất hiểu chuyện.
Khương Dao rảnh rỗi, quyết định sửa sang lại những thứ lấy ra được từ chiếc hộp bí mật hai ngày này.
Nàng vào phòng rồi chốt cửa lại, tay đặt ở trên cái bớt hình chìa khóa, trong lòng thầm nói một tiếng thì đã tiến vào kho hàng nhỏ.
Trên mặt đất trong kho hàng bày những thứ lấy ra được trong hộp chứa bí mật của hai ngày nay.
Lần này lấy được không ít đồ dùng sinh hoạt.
Dầu gội, bàn chải đánh răng, kem đánh răng, đều là lấy ra từ trong thùng rác.
Trong thùng rác còn có cả gạo nếp, men……
Ánh mắt Khương Dao dừng ở trên men rồi sáng lên, có men là có thể ủ rượu!
Ngày hôm trước Khương Dao đi trấn trên, trên chợ chỉ có một nhà bán rượu gạo. Khương Dao mua một vò cảm thấy hương vị bình thường mà giá bán còn rất đắt. Càng quan trọng hơn là Khương Dao biết ủ rượu.
Trước khi xuyên qua, nàng đã thường xuyên tự ủ rượu gạo, ủ ra hương vị ngon hơn hương vị trên thị trường rất nhiều.
Gạo nếp có thể gây thành rượu là hàng hóa có giá trị lớn nhất.
Vậy nàng sẽ bắt đầu ủ rượu để kiếm xô vàng đầu tiên.
Khương Dao quyết định rồi bắt đầu khởi động tay, cầm một túi gạo nếp và con men ra khỏi kho hàng nhỏ.
Khương Dao cầm gạo nếp vào nhà bếp rồi ngâm gạo nếp.
Trình lão thái có chút tò mò, giờ không phải thời gian ăn cơm, Khương Dao đang làm gì vậy?
“Dao Dao, ngươi đang làm cái gì vậy?” Trình lão thái hỏi.
“Ủ rượu” Khương Dao nói.
“Ủ rượu? Dao Dao, ủ rượu rất khó. Ở thôn chúng ta chỉ có Lý Đại Phú biết ủ rượu, hình như là đi về phía nam rồi học của người ta. Vì học cái này mà còn tốn không ít tiền đấy. Ai biết kẻ dạy hắn cũng là người thiếu đạo đức, tiền thì đã nhận rồi mà còn không dạy hết. Hương vị mà hắn ủ ra kém người ta một đoạn, đi lên trấn trên cũng không bán được. Cho nên ngươi vẫn là đừng lăn lộn làm gì” Trình lão thái nói.
Triệu thị cũng nghe thấy động tĩnh này còn cố ý nói: “Nương, có thể Dao Dao thông minh hơn Lý Đại Phú nhiều, Lý Đại Phú ủ không ra nhưng Dao Dao có thể ủ được, người cứ để cho nàng ủ đi”
Triệu thị chắc chắn Khương Dao sẽ ủ không ra.
Đây chính là lãng phí gạo nếp.
Chờ Khương Dao xài hết mười lượng bạc thì cũng chỉ có thể ăn cỏ ăn trấu.
Trình lão thái trừng mắt nhìn Triệu thị một cái: “Con mụ đáng chết nhà ngươi, lại khuyến khích lung tung, xem lão nương có đánh chết ngươi hay không!”
Triệu thị không dám nói lời nào mà tránh ra.
Trên khuôn mặt nhỏ non nớt của Khương Tiểu Hắc tràn đầy vẻ không kiên nhẫn, đẩy hắn ta: “Đi nhanh đi, Đại Cẩu bá bá đang chờ người kìa”
Khương Lão Tam ngửa mặt lên trời thở dài, đứa con trai này đúng là phí công nuôi dưỡng.
Nhưng mà, khi Khương Lão Tam quay người đi, Khương Tiểu Hắc liền tỏ ra không nỡ. Chờ Khương Lão Tam đi xa, bóng dáng biến mất ở cuối con đường, Khương Tiểu Hắc vẫn còn đứng ở cổng trông mong mà nhìn, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy vẻ không nỡ.
Khương Dao nhìn thấy thì cũng hiểu suy nghĩ của đứa nhỏ.
Cậu bé muốn cha đi ra ngoài làm chút chuyện mà không chơi bời lêu lổng nữa, trên thực tế vẫn là không nỡ rời xa.
Khương Lão Tam là kẻ vô dụng, nhưng lại nuôi dạy được một đứa nhỏ rất hiểu chuyện.
Khương Dao rảnh rỗi, quyết định sửa sang lại những thứ lấy ra được từ chiếc hộp bí mật hai ngày này.
Nàng vào phòng rồi chốt cửa lại, tay đặt ở trên cái bớt hình chìa khóa, trong lòng thầm nói một tiếng thì đã tiến vào kho hàng nhỏ.
Trên mặt đất trong kho hàng bày những thứ lấy ra được trong hộp chứa bí mật của hai ngày nay.
Lần này lấy được không ít đồ dùng sinh hoạt.
Dầu gội, bàn chải đánh răng, kem đánh răng, đều là lấy ra từ trong thùng rác.
Trong thùng rác còn có cả gạo nếp, men……
Ánh mắt Khương Dao dừng ở trên men rồi sáng lên, có men là có thể ủ rượu!
Ngày hôm trước Khương Dao đi trấn trên, trên chợ chỉ có một nhà bán rượu gạo. Khương Dao mua một vò cảm thấy hương vị bình thường mà giá bán còn rất đắt. Càng quan trọng hơn là Khương Dao biết ủ rượu.
Trước khi xuyên qua, nàng đã thường xuyên tự ủ rượu gạo, ủ ra hương vị ngon hơn hương vị trên thị trường rất nhiều.
Gạo nếp có thể gây thành rượu là hàng hóa có giá trị lớn nhất.
Vậy nàng sẽ bắt đầu ủ rượu để kiếm xô vàng đầu tiên.
Khương Dao quyết định rồi bắt đầu khởi động tay, cầm một túi gạo nếp và con men ra khỏi kho hàng nhỏ.
Khương Dao cầm gạo nếp vào nhà bếp rồi ngâm gạo nếp.
Trình lão thái có chút tò mò, giờ không phải thời gian ăn cơm, Khương Dao đang làm gì vậy?
“Dao Dao, ngươi đang làm cái gì vậy?” Trình lão thái hỏi.
“Ủ rượu” Khương Dao nói.
“Ủ rượu? Dao Dao, ủ rượu rất khó. Ở thôn chúng ta chỉ có Lý Đại Phú biết ủ rượu, hình như là đi về phía nam rồi học của người ta. Vì học cái này mà còn tốn không ít tiền đấy. Ai biết kẻ dạy hắn cũng là người thiếu đạo đức, tiền thì đã nhận rồi mà còn không dạy hết. Hương vị mà hắn ủ ra kém người ta một đoạn, đi lên trấn trên cũng không bán được. Cho nên ngươi vẫn là đừng lăn lộn làm gì” Trình lão thái nói.
Triệu thị cũng nghe thấy động tĩnh này còn cố ý nói: “Nương, có thể Dao Dao thông minh hơn Lý Đại Phú nhiều, Lý Đại Phú ủ không ra nhưng Dao Dao có thể ủ được, người cứ để cho nàng ủ đi”
Triệu thị chắc chắn Khương Dao sẽ ủ không ra.
Đây chính là lãng phí gạo nếp.
Chờ Khương Dao xài hết mười lượng bạc thì cũng chỉ có thể ăn cỏ ăn trấu.
Trình lão thái trừng mắt nhìn Triệu thị một cái: “Con mụ đáng chết nhà ngươi, lại khuyến khích lung tung, xem lão nương có đánh chết ngươi hay không!”
Triệu thị không dám nói lời nào mà tránh ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất