Làm Một Vị Vạn Nhân Mê Hợp Lệ

Chương 29: Hoa mân côi có độc (10)

Trước Sau
Trong lòng Thu Ngôn Dục căng thẳng.

Dáng dấp của An An… tựa như có thể rời khỏi nhân gian bất cứ lúc nào.

Thu Ngôn Dục theo bản năng thả nhẹ bước chân, anh tiểu tâm dực dực đi tới, không dám dựa vào Diệp Thiều An gần quá, sợ đánh thức hắn, chỉ yên lặng đứng một bên nhìn hắn.

Sắc mặt của hắn vô cùng tái nhợt, dù đang ngủ mi tâm cũng hơi nhíu lại, tựa hồ có vẻ u sầu quanh quẩn, ngay cả trong mộng cũng không được yên ổn, tay phải hắn đỡ đầu, da dẻ trắng đến gần như trong suốt, khiến kim tiêm trên mu bàn tay càng thêm dữ tợn đáng sợ,

Em ấy thoạt nhìn gầy hơn trước rất nhiều.

Thu Ngôn Dục rón rén tới gần hắn, nhìn ở cự ly gần, Diệp Thiều An càng thêm gầy yếu, do dự một chút, Thu Ngôn Dục cẩn thận vươn ngón tay, xoa xoa mi tâm của hắn, nhẹ giọng nói: “… Em rất phiền não sao?”

Ta cũng đang rất phiền não.

Cảnh tượng máu chảy thành sông kiếp trước cùng ký ức ngọt ngào kiếp này đan xen vào nhau, cuối cùng tất cả hình ảnh cố định tại cảnh tượng anh vung đao tự sát vào một đêm không trăng, Thu Ngôn Dục chậm rãi quỳ gối trước giường Diệp Thiều An, một tay nâng tay trái Diệp Thiều An, một tay khác nhẹ nhàng xoa mi tâm Diệp Thiều An, anh lẳng lặng nhìn chăm chú khuôn mặt tinh xảo giống như kiệt tác của Thượng Đế của Diệp Thiều An, nửa ngày sau hoảng hốt nở nụ cười,

“Nhưng mà không sao…” Thu Ngôn Dục lẩm bẩm nói: “Rất nhanh… Rất nhanh thôi chúng ta sẽ không còn phiền não nữa.”

Trong thanh âm Thu Ngôn Dục mang theo một tia ước ao và ngọt ngào, anh nhẹ nhàng hôn lên mi tâm Diệp Thiều An, dường như được anh trấn an, mi tâm đang nhăn lại chậm rãi thả lỏng, Thu Ngôn Dục không khỏi mỉm cười.

Hết thảy dao động và không xác định đều biến mất trong nháy mắt đó.

Thu Ngôn Dục cực kỳ minh xác biết rằng, anh chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước, anh đã không còn đường để quay lại, không đi đến cuối cùng, anh sẽ không cam lòng.

An An cũng sẽ không rời khỏi nhân gian, hắn sẽ không rời khỏi mình, hắn chỉ có thể ngủ say như thiên sứ, cả ngày lẫn đêm bầu bạn với ác ma là anh.

Đây là kết cục tốt nhất của bọn họ,

Cho nên không được dao động, không được phép dao động.

Thế nhưng mỗi một lần thả thuốc bột vào trong đồ uống của hắn, Thu Ngôn Dục đều hoảng hốt trong chốc lát,

Anh không đình chỉ hành vi của mình, anh cũng không cảm thấy hối hận, chỉ là cuối cùng vẫn cảm thấy có chút khổ sở.

Nhưng mà giây phút khổ sở ấy rất ngắn ngủi, mỗi khi thấy hoa mân côi nhỏ của anh như bé ngoan xảo xảo nằm bên cạnh anh, anh liền cảm thấy thỏa mãn và thích ý từ trong ra ngoài, nỗi lòng lo lắng cho tới giờ tựa hồ cũng thanh tĩnh lại, khi đó, anh cảm thấy tất cả đều thật tốt đẹp, bầu trời trong xanh, đám mây trắng ngần, phong cảnh ưu mỹ, ngay cả một kẻ xa lạ, cũng cảm thấy thật dễ thân.

Anh và hoa mân côi nhỏ của anh sẽ có một tương lai vô cùng tốt đẹp.

Thế nhưng khi hoa mân côi nhỏ của anh tỉnh táo, cố chống đỡ sắc mặt tái nhợt mỉm cười với anh, cố nắm tay anh nói không có việc gì, cứ cười nói không nỡ bỏ anh mà đi, cứ kiêu ngạo đòi thơm một cái, mỗi khi như thế, Thu Ngôn Dục lại thấy khổ sở.

Cảm giác khổ sở ấy rất nhẹ rất mỏng, cứ trôi nổi trong lòng Thu Ngôn Dục, giống như nhện giăng tơ, nếu không để ý thì không phát hiện, nhưng mỗi khi lưu ý lại cảm thấy thật phiền lòng.

Nằm ba ngày trong bệnh viện, cái gì cũng không kiểm tra ra, Diệp Thiều An thật sự không chịu nổi, vì vậy kiên quyết đòi xuất viện, Thu Ngôn Dục khuyên rất lâu, không còn cách nào khác chỉ đành phải đồng ý cho hắn xuất viện.

Thu Ngôn Dục đi làm thủ tục xuất viện, Diệp Thiều An lấy điện thoại di động ra, yên lặng post status.

“Nhất định phải xuất viện, nếu còn không xuất viện, tôi cũng không biết phải che giấu anh ấy như thế nào nữa.”

“Nếu người yêu của bạn một ngày nào đó muốn mưu hại bạn, bạn sẽ làm gì?”

“Đi đánh trả, từ đây trở mặt thành thù? Hay là tiếp tục nhẫn nại, làm bộ không biết?”

“Tôi biết, phần lớn mọi người sẽ chọn cách thứ nhất, ai chọn cách thứ hai sẽ bị chửi như chó.”

“Nếu như là tôi trước kia, cũng nhất định sẽ chọn cách thứ nhất, đã dám thương tổn tôi một lần, phải trả lại gấp vạn lần.”

“Nhưng mỗi khi nhìn thấy anh ấy, tôi lại không hạ thủ được.”

“Tôi thậm chí còn yên lặng giúp anh ấy xử lý một số vấn đề nhỏ.”



“Nếu như trước kia, có người nói tương lai tôi sẽ vì một người mà trả giá đến mức độ này, tôi nhất định sẽ cho hắn vào viện tâm thần tham quan một vòng.”

“Hiện tại tôi rất muốn ném mình vào viện tâm thần khám não một chút.”

“Thế nhưng thật đáng tiếc, đã không còn kịp nữa rồi.”

“Anh ấy như độc dược, tôi trúng độc đã nặng, không thuốc nào cứu được, đơn giản đã từ bỏ.”

“Kỳ thực anh ấy muốn tôi chết, không cần phiền phức như vậy.”

“Nhưng mà trước khi tôi chết, xin hãy để lại cho tôi một vài ký ức tốt đẹp.”

Làm từng bước post status này lên weibo, cài đặt chế độ ‘chỉ mình tôi’, nhìn weibo post chỉ mình mình thấy được, Diệp Thiều An chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí, lộ ra một nụ cười đầy chê cười.

Công tác chuẩn bị cũng đã làm tốt, những thứ còn lại… càng đơn giản hơn.

Thu Ngôn Dục làm xong thủ tục xuất viện, Diệp Thiều An nằm trên giường mấy ngày, thật vất vả xuống giường đi vài bước, chỉ cảm thấy cả người như sống lại, nhân tiện nói: “Chúng ta đi dạo nhé?”

Thu Ngôn Dục không đồng ý nhíu mày lại, trầm ngâm mãi mới nói: “Ta cảm thấy em nên về nhà nghỉ ngơi.”

“Em cảm thấy bây giờ đã đỡ hơn rất nhiều, anh mà bắt em nằm nữa là em khó chịu đấy.” Diệp Thiều An khẽ cau mày, làm bộ trêu đùa: “Em cứ có cảm giác anh ước gì em nằm trên giường đến chết luôn là sao nhỉ?”

Thu Ngôn Dục tâm lý chìm xuống, trách cứ: “Nói bậy!”

“Chỉ đùa một chút, đừng tức giận mà.” Diệp Thiều An nhún nhún vai, “Ngược lại em cũng không muốn trở về, anh đừng bắt em nằm nghỉ nữa.”

Thu Ngôn Dục nhìn hắn chằm chằm.

“Đi ra ngoài đi dạo đi.” Diệp Thiều An thở dài một hơi, có chút cô đơn nói: “Sau này chẳng biết còn cơ hội nữa hay không.”

Thu Ngôn Dục tâm lý đột nhiên chìm xuống, nhịp tim đập của anh trong chớp mắt đập nhanh hơn, anh thấy Diệp Thiều An, thấp giọng trách cứ: “… Nói hưu nói vượn cái gì đấy?!”

Thu Ngôn Dục bất động thanh sắc quan sát thần sắc của Diệp Thiều An, anh luôn có cảm giác, hai câu này của Diệp Thiều An tràn đầy thăm dò.

Chẳng lẽ…em ấy đã biết?

“Khà khà ~” Diệp Thiều An giống như không thấy tầm mắt của Thu Ngôn Dục, hắn nhấc cằm, dáng dấp kia có chút ngạo mạn, kiêu căng nói: “—— nói chung, em không muốn nằm nữa, anh mà bắt em phải nằm xuống, có nghĩa là không muốn em sống tốt.”

Chuyện này quả thật là best lô-gich của tiểu hài tử.

Thu Ngôn Dục có chút buồn cười, lại có chút an lòng, nhịp tim vừa đập cấp tốc cũng chậm rãi trở nên vững vàng, anh vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Diệp Thiều An, nửa ngày sau mới bất đắc dĩ nói: “Được, đi ra ngoài đi dạo, nghe em.”

“Em đã nói như vậy, chẳng nhẽ ta lại bắt em trở về nằm nữa sao, thật sự không để người ta sống mà?” Thu Ngôn Dục cố ý lấy lời nói của Diệp Thiều An để thăm dò Diệp Thiều An, Diệp Thiều An cười đến vô tri vô giác, còn tràn đầy phấn khởi lấy điện thoại di động ra tìm tòi phụ cận có quán nào bán đồ ăn ngon.

Trái tim Thu Ngôn Dục triệt để an ổn.

Diệp Thiều An tìm một nhà hàng lẩu, tràn đầy phấn khởi đòi đến đây ăn, nghe đâu đánh giá trên internet phi thường tốt, Thu Ngôn Dục nhìn bộ dáng tràn đầy phấn khởi của hắn, không đành lòng đi đả kích hắn, đành phải làm tài xế đèo Diệp Thiều An tới nhà hàng lẩu đó.

Thu Ngôn Dục vào bãi đậu xe, cách đó không xa không gần có hai chiếc xe ô tô màu đen, Thu Ngôn Dục qua kính chiếu hậu nhìn thấy hai chiếc xe ô tô ấy, cũng an tâm một chút, anh đã chuẩn bị hai xe bảo tiêu, chuẩn bị ứng phó với mọi chuyện đột ngột phát sinh, nếu như hoa mân côi nhỏ của anh tính toán kế hoạch gì đó, bọn họ cũng tuyệt đối không để cho hoa mân côi nhỏ của anh chạy.

Đương nhiên, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, anh cũng không hy vọng bộc lộ ra bộ mặt thật của bản thân.

Xe chậm rãi ngừng lại.

Diệp Thiều An tràn đầy phấn khởi lôi kéo Thu Ngôn Dục vào ăn lẩu, thời điểm Thu Ngôn Dục đứng ở cửa cố ý nhìn phía sau một chút, hai chiếc xe ô tô màu đen kia đã dừng lại, trên một chiếc xe trong đó có năm nam nhân trước sau từ trên xe bước xuống, bình tĩnh kết bạn đi vào nhà hàng lẩu này, mà một chiếc xe khác tạm thời không động tĩnh gì.

Thu Ngôn Dục tâm lý càng bình tĩnh hơn mấy phần, cùng Diệp Thiều An tiến vào nhà hàng lẩu, đoán chừng chưa đến giờ cơm, bây giờ nhà hàng lẩu chẳng có mấy người, phần lớn bàn còn trống.



Thế nhưng rất nhanh, không ít người lục tục đến nhà hàng lẩu, nhà hàng gần như kín chỗ.

Đồ ăn bọn họ chọn rất nhanh đã được mang lên, Diệp Thiều An muốn ăn nước dùng cay, Thu Ngôn Dục nghe theo bác sĩ giao phó kiên quyết cự tuyệt yêu cầu của Diệp Thiều An, đổi thành nước dùng thường, điều này làm cho Diệp Thiều An có chút không cao hứng, tàn nhẫn trừng anh vài lần, Thu Ngôn Dục đành phải ôn tồn động viên nói: “Chờ thân thể em tốt lên, chúng ta trở lại ăn nước dùng cay được không?”

“Thân thể của em rất khỏe mạnh.” Diệp Thiều An rầu rĩ không vui mà phản bác.

“Được được được.” Thu Ngôn Dục cưng chiều cười cười, sau đó gắp cho Diệp Thiều An một miếng thịt đã chín: “Nếm thử, mùi vị nước dùng cũng không tồi.”

“Hừ.” Diệp Thiều An thỏa hiệp, ăn đồ ăn Thu Ngôn Dục gắp cho.

Thu Ngôn Dục vẫn như cũ mỉm cười gắp thức ăn cho Diệp Thiều An, anh gần đây càng ngày càng yêu thích chăm sóc hoa mân côi nhỏ của anh, nhìn hoa mân côi nhỏ của anh ngoan ngoãn ăn thức ăn anh gắp, trong lòng anh liền tràn đầy cảm giác thỏa mãn, ngược lại tài xế trợ lý ngồi bàn bên cạnh và bọn cận vệ ngồi sát vách lại sợ ngây người.

—— bọn họ vì sao không biết BOSS nhà mình lại là người vừa ôn nhu vừa kiên nhẫn như thế?!

Tài xế trợ lý cùng với bảo tiêu sát vách đều là mấy lão nhân đã theo Thu Ngôn Dục mấy năm rồi, biết rất rõ tính nết của BOSS nhà mình, tính cách người nào đó lạnh lùng ít lời cho dù cười đến ôn nhu cũng làm người ta tâm lý run lên, bây giờ còn săn sóc kiên trì như thế quả thực là chọc mù mắt chó hợp kim titan của họ rồi!

Sức mạnh của ái tình thật đáng sợ, có thể khiến thép bách luyện (loại thép được luyện cả trăm lần, càng luyện càng cứng) biến thành ngón tay mềm.

Tài xế yên lặng liếc mắt đánh giá người yêu của BOSS một cái, bất đắc dĩ nhún vai một cái,

Được rồi, nếu như vị này mà là người yêu của bọn họ, bọn họ cũng sẽ đem người nọ sủng lên trời,

Ai lại cam lòng trách móc nặng nề một người như vậy chứ?

“Bằng —— bằng ——!”

Bên trong nhà hàng đột nhiên phát ra động tĩnh không nhỏ, mấy tên bảo tiêu trải qua bách luyện nháy mắt đã phản ứng lại, đó là tiếng súng!

“A ——!”

“A a a a ——!”

Bên trong nhà hàng lẩu đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai đầy sợ hãi, lại bị âm thanh nổ súng triệt để đè xuống, bảy, tám đại nam nhân mang theo một loạt súng ống cười gằn: “Đều mẹ nó yên tĩnh cho bố mày nhờ! Nếu không bố cho bọn mày cả đời này không kêu được nữa bây giờ!”

Đội trưởng bảo tiêu theo bản năng nhìn về phía Thu Ngôn Dục, lại thấy Thu Ngôn Dục bất động thanh sắc làm một cái thủ thế với bọn họ, đội trưởng bảo tiêu ngẩn người một chút, vẫn giữa đội viên của mình lại, chậm rãi lắc lắc đầu,

——BOSS bảo bọn họ án binh bất động.

【 Kí chủ, ngài đang đùa với lửa nha. 】 hệ thống 001 không nhịn được phùn tào: 【Rõ ràng tui đã nói với ngài tình huống của nơi này, ngài vẫn chạy đến nơi đây ăn lẩu, để tui nhắc nhở ngài một chút độ hảo cảm của người nào đó chỉ có -95 mà thôi. 】

Diệp Thiều An bình tĩnh mỉm cười: 【 Vậy hãy để cho tao nhắc nhở mày một chút, tao hình như còn nhiệm vụ ẩn giấu thì phải. 】

Vạn người mê luyến.

Trong một quốc gia vô thần, mình cũng không làm mấy nghề như thần tượng minh tinh gì gì đó dễ dàng hấp dẫn fan, làm thế nào mới có thể hoàn thành nhiệm vụ này đây?

Nhìn năm nhân sĩ từng bước từng bước đi về phía này, Diệp Thiều An chậm rãi lộ ra một nụ cười.

Còn có thời cơ nào tốt hơn cái này sao?

Tác giả có lời muốn nói: Tui cảm thấy được cố sự này có thể đổi thành

——# kỹ năng diễn xuất cấp ảnh đế VS kỹ năng diễn xuất cấp ảnh đế #

——# từ xưa thâm tình không giữ được, chỉ có hệ thống bài võ đắc nhân tâm #

——# hệ thống bài võ vương VS hệ thống bài võ vương, hệ thống nhà ai bài võ mạnh hơn? #

——# tình yêu của bệnh kiều và kiều bệnh # 【 Cái quỷ gì đây!】

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau