Làm Một Vị Vạn Nhân Mê Hợp Lệ

Chương 3: Hào quang ký ức (3)

Trước Sau
Một chiếc giường lớn hoa mỹ dị thường được đan dệt từ tơ bạc cùng tơ ám tử (tím thẫm), hoa văn ám sắc như đang chuyển động, màn màu xanh sẫm tạo nên một cảm giác xa hoa mà lại không quá phô trương, nam nhân ném Diệp Thiều An lên trên giường khiến hắn kêu rên một tiếng, ngón tay ngón chân cùng các khớp xương đều rỉ ra máu tươi nhiễm đỏ chiếc giường hoa mỹ.

“Chậc.” Tây Mị Trạch thưởng thức một hồi lâu, tùy ý dùng đầu ngón tay thon dài chọc chọc lồng ngực Diệp Thiều An, tới khi ngón tay bị vấy bẩn bởi chất lỏng màu đỏ tươi mới khẽ nở nụ cười, “Đi tìm ngự y.”

“Dù sao cũng không thể để ái phi của ta bị thương được.”

Trong không khí xuất hiện mùi máu tanh ngọt, đầu lưỡi đỏ tươi của Tây Mị Trạch nhẹ nhàng liếm láp chất lỏng mỹ diệu trên ngón tay, cái cảm giác mỹ vị ấy bao trùm từng tế bào trong cơ thể gã, ngay cả lông tơ cũng dựng đứng đầy kích động vui sướng.

Nên là như thế này, nằm lặng yên ở đây tựa như búp bê tinh xảo đang hoang mang ngơ ngác, chẳng hiểu gì cũng chẳng làm được chuyện gì cả.

Chỉ cần nhìn gã là được rồi.

Bầu không khí bỗng trở nên vặn vẹo, một lúc sau, một thanh âm không có sinh khí vang lên: “Vâng.”

Diệp Thiều An cười khẽ vài tiếng, chậm rãi nói: “Dáng vẻ của Mị Vương điện hạ giúp ta nhớ lại mấy chuyện lý thú thời ấu thơ.”

Ánh mắt Tây Mị Trạch từ từ lạnh lẽo rồi lập tức bật cười, lạnh nhạt nói: “Đó là thời An vương còn tồn tại.”

Nhưng bây giờ, người là nô lệ của ta.

Câu nói này Tây Mị Trạch không cần nói trắng ra còn Diệp Thiều An lại giỏi nghe nhạc hiệu đoán chương trình, ánh mắt của hắn trở nên lạnh lẽo, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nhàn nhạt, vừa lúc đó, âm thanh không có sinh khí ban nãy lại vang lên một lần nữa: “Điện hạ, ngự y đến.”

“Cho người vào đi.” Con ngươi Tây Mị Trạch đen lại, kéo tấm chăn mỏng đắp lên người Diệp Thiều An, che khuất tấm thân thể trần trụi xinh đẹp ấy.

Ngự y hoảng sợ thành khẩn trị liệu, Diệp Thiều An nhàn nhạt mỉm cười, bình tĩnh thong dong, lòng ngự y không khỏi cháy lên chút thương xót, rõ ràng là một nhân vật hào quang vạn dặm, bây giờ lại bị điện hạ chơi thành cái dạng này.

Trước nghe có một vị An vương một thân ngân y (áo màu bạc), nắm cây trường thương (cây giáo dài), đa mưu túc trí, nhân sinh tiếu ngạo, uy phong lẫm liệt, khóe môi hơi mím mê đảo không ít ma nhân, lời nói ôn nhu nụ cười yếu ớt được vô số kẻ ái mộ.

Mà bây giờ…

Thân thể bị phế tu vi gầy yếu đến nhường này, lại nhìn nụ cười mỉm ôn hòa hờ hững của An vương, trong đôi mắt phượng sâu thẳm hẹp dài lấp lánh như ngàn vạn ánh sao, như đang xua tan mây đen vốn bao trùm cả Ma giới, lòng y không khỏi dấy lên mấy mạt (nhạt, mờ mịt) kính yêu.

An vương ngài không… không đáng phải chịu loại đãi ngộ này.

“Tình huống của ái phi thế nào?” Thanh âm hoa lệ trầm thấp vang lên, chẳng có nửa lòng tình ý, chỉ đọng lại vẻ trêu tức.

Trong lòng Diệp Thiều An biết gã cố ý đứng trước mặt người ngoài nhục nhã hắn, hắn cũng không thèm để ý, chỉ ngồi đến vân đạm phong khinh (mây gió điềm nhiên).

Không nhìn thấy bộ dáng vừa khuất nhục vừa phẫn hận của Diệp Thiều An, Tây Mị Trạch hừ nhẹ một tiếng, không vội, gã sẽ sớm được đền bù như mong muốn thôi.

Khánh Vân chấn động, vội vàng thu hồi suy nghĩ đã bay đến tận phương trời nào của mình, làm một cái thi lễ thật sâu, cung kính nói: “Thân thể của An vương rất suy yếu, sợ rằng…”

Lời còn chưa dứt đã nghe thấy chủ nhân của Ma giới cười nhạo nói: “Nơi này làm gì có ai là An vương?”



Khánh Vân khom người hành đại lễ, sợ hãi nói: “Thần…”

“Thôi.” Vị chủ nhân của Ma giới không có tí gì nhẫn nại nói: “Tùy ý bốc một thang thuốc, chỉ cần giúp ái phi sống sót là được.”

Nói xong, Tây Mị Trạch nắm lấy cằm Diệp Thiều An, ngón tay mềm nhẹ ma sát, xúc cảm mềm mại đó giúp tâm tình của gã tốt hơn chút, lười biếng nói: “Ái phi, ngươi phải…” gã dừng một chốc, đôi mắt lóe lên hồng quang khiến người ta sợ hãi, gã khẽ cười thành tiếng, ý vị thâm trường nói: “…sống sót nha.”

Ngự y Khánh Vân quỳ gối dưới chân của Tây Mị Trạch, nghe thấy thanh tuyến hoa lệ trầm thấp của người đó, đành phải cúi đầu che đi biểu cảm của mình.

An vương không nên…không nên chịu đựng đãi ngộ như thế.

Ngắn ngủi có hai ngày, tin tức “Điện hạ nhân từ, lòng không mang sát niệm, An vương Diệp Thiều An được phong làm An nô, hàm thập phẩm, ban thưởng Yến Thanh điện.” như mọc cánh bay đến tận từng xó xỉnh của Ma giới, có người nổi giận có kẻ trào phúng, có người thương tiếc có kẻ xem thường, chỉ là cái tin này trong Ma cung lại có ý nghĩa sâu xa hơn nhiều lắm.

Yến Thanh điện là nơi nào, người khác không biết nhưng ma thị ma vệ trong Ma cung còn không rõ ràng sao?

Trong Ma cung, nơi nuôi dưỡng súc sinh của Ma giới chính là Yến Thanh điện, nói chung là nơi chăn nuôi chiến mã ma thú tạm thời, mà Yến Thanh điện tọa lạc ở một xó của Yến Thanh cung, đã trăm năm không có người quét tước, ngay cả ma thị của Yến Thanh cung cũng không thèm đến đó ở, hành động của Mị Vương lần này chẳng nhẽ muốn đánh đồng An vương với súc sinh sao?

Hơn nữa cái xưng hô An nô này, ma thị cấp thấp nhất trong Ma cung còn có hàm cửu phẩm, mà hắn lại là hàm thập phẩm, địa vị so với ma thị còn thấp hơn.

… Đây chính là hành vi công khai sỉ nhục!

Còn An vương, chẳng lẽ là kẻ tham sống sợ chết, là hạng giá áo túi cơm ư?

Lưu ngôn phỉ ngữ (流言蜚語: lời đồn đại không căn cứ) trong Ma giới chẳng làm phiền hắn nửa phần.

Yến Thanh điện cũng không đáng sợ như người ta nghĩ, tuy rằng không rực rỡ bằng Mị Trạch cung xanh xanh vàng vàng, thế nhưng cũng coi như sạch sẽ, nội thất được trang trí tuy hơi cổ xưa nhưng rất ấm áp. Toàn bộ cung điện đều khiến người ta cảm thấy ấm cúng.

Đặc biệt là cái giường, nằm xuống cảm thấy rất ấm áp, khí tức ấm áp ấy tựa như có thể dung nhập vào tận sâu trong linh hồn, khiến tứ chi bách hài (cả cơ thể) của hắn thư thái, mỗi khi lười biếng nằm trên giường, hắn cảm thấy kinh mạch tổn thương dần được hồi phục.

Nhắc mới nhớ, tứ chi của hắn dạo này không lạnh lẽo vô lực như hồi trước, cũng không còn đau đến chết đi sống lại nữa.

Xoa cổ tay của mình, Diệp Thiều An như có điều suy nghĩ khẽ cong khóe môi——

Vùng trời của Ma giới luôn có mấy chỗ bị mây đen bao phủ, trong không khí tràn ngập cảm giác mát mẻ nhưng hơi âm u, Diệp Thiều An nắm chặt y phục trên người, không giống chủ nhân của Ma giới không e ngại thứ hàn khí âm u này, ma lực của hắn đã bị phế, tất nhiên rất sợ lạnh.

Đại thụ trong Ma giới vừa cao vừa to, tán lá thường là màu xanh sẫm hoặc màu đen chọc thẳng lên tận trời, dọc con đường đi được trồng cả một hàng dài, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái đã thấy cả cánh rừng Địa Âm tối om om khủng bố, Diệp Thiều An hơi nhíu mày, gia tăng bước chân.

Hiện tại mới đến giờ mão (từ 5h – 7h sáng), sáng tinh mơ Diệp Thiều An đã bị lôi dậy từ trên giường, đi từ Yến Thanh điện đến Mị Trạch cung của Tây Mị Trạch, hầu hạ Tây Mị Trạch rời giường.

Mỹ danh là trách nhiệm của “Ái phi”, trên thực tế người nào không biết đây là loại dày vò mới của Tây Mị Trạch?

Đột nhiên, một tiếng khóc nhỏ nức nở theo gió truyền đến, mang theo sự oan ức của thiếu nữ vang lên trên con đường nhỏ đầy u ám, đi chưa được mấy bước, Diệp Thiều An đã nhìn thấy một thân ảnh tiểu kiều đang gào khóc dưới tán cây.

Nàng ngồi xổm trong một góc, khóc thành một nắm, thanh âm nức nở, hai vai xụp xuống tựa như mèo con bị chủ nhân vứt bỏ.

“Đừng khóc.” Một giọng nam ôn nhu chậm rãi vang lên ở bên tai, thân thể tiểu kiều cứng một chút, Diệp Thiều An chậm rãi nói: “Nước mắt của nữ tử rất quý giá, đừng bao giờ tùy tiện than khóc.”



“Vật quý giá như vậy, sao có thể rơi vì kẻ khác?”

Nàng chậm rãi ngẩng đầu, một giọt nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mắt nàng rơi xuống, đôi mắt đỏ ngầu, trên mặt bê bết phấn son, thoạt nhìn vừa oan ức vừa đáng thương, tựa như động vật nhỏ mềm yếu vô hại bị vứt bỏ đang trừng to đôi mắt tròn xoe, không dám tin nhìn người trước mặt.

“Không lau một chút sao?” Diệp Thiều An lại cười nói, bàn tay trắng nõn cầm một chiếc khăn nhạt màu, khóe môi của hắn hơi cong lên mang theo vẻ ôn hòa thân mật, “Khăn của ta, không phải kẻ nào cũng có thể tùy tiện sử dụng nha.”

Sau đó, hắn đặt khăn vào tay nàng.

Nàng có thể dùng…sao?

“Thịch, thịch, thịch.”

Nàng nghe thấy tiếng tim đang loạn nhịp của mình, nàng ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn khẽ nở nụ cười, đôi mắt phượng hẹp dài đen láy cong lên một đường cong nhợt nhạt, ánh mắt như bầu trời đêm lấp ló ánh sao, những ngôi sao trên trời ấy vừa chói mắt vừa ôn hòa, tản ra sự ấm áp và thiện ý khó có thể diễn tả bằng lời dường như có thể xóa tan mọi bóng tối ở Ma giới.

…Dường như có thể thổi bay tất cả lệ khí trong lòng nàng.

Đây chính là… An vương của Ma giới…à?

Thật làm cho người ta…yêu thích mà…

“Keng, độ thiện cảm của vương tử Yêu giới Thương Thất đạt đến 60.”

“Keng, độ thiện cảm của vương tử Yêu giới Thương Thất đạt đến 60.”

“Keng, độ thiện cảm của vương tử Yêu giới Thương Thất đạt đến 60.”

Vương tử Yêu giới… sao?

Ý cười dưới đáy mắt Diệp Thiều An sâu hơn mấy phần.

Tác giả có lời muốn nói:

Ma vương có lời:

Toàn bộ Ma giới đều yêu bộ dáng trời quang trăng sáng phong quang vô hạn của ngươi, chỉ có ta mới yêu thời điểm ngươi vừa chán nản bi thương vừa gầy yếu bi ai.

Mặc cho vô số kẻ hoài nghi ngươi đánh giá thấp ngươi miệt thị ngươi, dù cho lúc trước bọn chúng từng điên cuồng theo đuổi ngươi như vậy, chỉ có ta vẫn luôn tín nhiệm ngươi.

—— nếu ta không làm như vậy, ta làm sao có thể đấu lại hàng vạn tình địch này!

Diệp Thiều An: Ha ha.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau