Làm Một Vị Vạn Nhân Mê Hợp Lệ

Chương 53: Như hình với bóng (17)

Trước Sau
Ngày đó khí trời vô cùng tốt, ánh nắng tươi sáng vạn dặm không mây, có thể thấy được là một hôm vô cùng đẹp trời.

Mục Văn Tĩnh từ lâu đã đứng dưới bóng cây chờ hắn, y một đêm ngủ ngon, lúc này khí thần đều đạt tới đỉnh điểm, khoái cảm tâm nguyện sắp đạt thành khiến y cảm thấy toàn thân tràn ngập sức mạnh, y lần đầu tiên cảm giác thân thể nhẹ nhàng và giàu sức sống như vậy.

Y nhất định sẽ thắng.

Mục Văn Tĩnh nghĩ thầm.

Thắng thi đấu, thắng cá cược, rồi thắng cả quốc sư.

Y tuyệt đối không thể thua.

Thời điểm Diệp Thiều An xuất hiện, Mục Văn Tĩnh đã lẳng lặng chờ đợi hắn gần một canh giờ, y nhạy bén phát hiện Diệp Thiều An cùng với Ảnh Nhất, Ảnh Nhị, Ảnh Tam ngay từ đầu, Mục Văn Tĩnh cười to nói: “An An, ngươi đã đến rồi.”

Ý tứ hàm xúc trong nụ cười ấy quá mức rõ ràng, khiến Ảnh Nhất âm thầm tăng lên mấy phần sát khí trong lòng.

Mục Văn Tĩnh lấy kiếm thành danh, Bích Ngọc kiếm toàn thân màu bích lục, mềm mại long lanh, nhưng lại là một thanh kiếm không có tiếng tăm gì, vào tay Mục Văn Tĩnh mới phát dương quang đại, trong võ lâm dân gian rất có uy vọng.

Mà Diệp Thiều An lại lấy trường thương thành danh, hắn rất hiếm khi sử dụng trường kiếm, lúc này cũng chỉ cầm một thanh trường kiếm hết sức bình thường, toàn thân trắng bạc, chẳng nhìn ra một điểm nào đặc biệt.

Mục Văn Tĩnh nhướng nhướng mày, y đương nhiên biết Diệp Thiều An chẳng phải lấy kiếm thành danh, thế nhưng…

Vì thắng lợi… Nào cần gì quang minh lỗi lạc?

Nếu như quang minh lỗi lạc không thắng được Diệp Thiều An, như vậy y tình nguyện làm một kẻ tiểu nhân hèn hạ.

“Quốc sư, mời.” Mục Văn Tĩnh hơi khom người, hành một cái lễ, làm một động tác mời, giữa hai lông mày tràn đầy tự tin dạt dào.

“Mời.” Diệp Thiều An lấy lễ đáp lại, hắn rút trường kiếm ra, hơi khom người, vẫn chưa có động tác gì.

Gió nổi lên, hai người đều lẳng lặng nhìn về phía đối diện, vẫn chưa có bất luận động tác gì.

Ảnh Nhất lẳng lặng nhìn Ảnh Nhị Ảnh Tam một chút, sau đó khẽ gật đầu một cái, trong tròng mắt Ảnh Nhị Ảnh Tam đều vô cùng nghiêm nghị, Ảnh Nhị làm một cái thủ thế “Không thể”, Ảnh Nhất không dùng thủ thế đáp lại, chỉ lẳng lặng lắc đầu, trong chớp mắt đã biến mất ở giữa rừng cây.

Ảnh Nhị âm thầm lo lắng, đang muốn trực tiếp đi cản Ảnh Nhất, lại bị Ảnh Tam ngăn cản, Ảnh Tam chậm rãi lắc lắc đầu với y, ánh mắt nhắm thẳng vào Diệp Thiều An và Mục Văn Tĩnh, nó như một chậu nước lạnh dội xuống đầu, Ảnh Nhị cũng không dám lộn xộn nữa, Ảnh Nhất đã rời đi, trước tiên không nói mình có thể truy cản Ảnh Nhất không, chỉ nói trong tình huống như này mà bỏ Ảnh Tam ở lại một mình trông coi chủ nhân, y cũng không làm được!

Ảnh Nhất nhanh chóng xuyên qua cánh rừng, y một bên bôi bôi vài thứ lên mặt mình, một bên cấp tốc chạy tới tẩm cung của vương thượng, sáng nay khi đút cho chủ nhân ăn viên thuốc kia, Ảnh Nhất đã biết, chủ nhân không muốn sống sót trở về.

Hắn muốn dùng sinh mệnh cuối cùng đi tranh thủ khả năng cuối cùng cho Ân Dục Cẩn.

Trong lòng Ảnh Nhất một mảnh đắng chát, loại thuốc kia có tính phá hoại rất lớn với thân thể, mà chủ nhân trước kia đâu dám dùng, thân thể hắn vốn không tốt, dùng loại thuốc ấy xung kích thân thể, coi như có thể thắng được Mục Văn Tĩnh, thì có thể sống được mấy ngày?

Huống chi, chủ nhân căn bản không muốn thắng y khi còn sống.

Mục Văn Tĩnh dùng trường kiếm thành danh, kiếm ở trên tay, không gì không xuyên qua được, các sát thủ xếp trong tốp mười của Thiên Sát các đồng loạt đuổi giết y đều không có biện pháp nào bắt được y, có thể thấy kiếm thuật của y cực kỳ tuyệt diệu, mà chủ nhân từ trước đến giờ am hiểu trường thương, nhưng từ lâu đã không động vào trường thương, không nói ở thời điểm toàn thịnh chủ nhân có phải là đối thủ của Mục Văn Tĩnh không, chỉ nói với thân thể của chủ nhân bây giờ, cho dù được loại thuốc kia trợ giúp, cũng không phải là đối thủ của Mục Văn Tĩnh!

Chủ nhân muốn thắng, quá khó khăn, chỉ có thể dùng mệnh đi đánh đổi.

Ảnh Nhất biết, thời điểm Diệp Thiều An nuốt vào viên thuốc thứ ba ấy, hắn đã không muốn sống sót trở về.

Mà cảnh chủ nhân chết… Làm sao có thể không cho tên rác rưởi đó nhìn chứ!

Nghĩ đến Ân Dục Cẩn, ánh mắt Ảnh Nhất lóe lên một tia oán hận.

Chủ nhân tuyệt đối sẽ không nói cho vương thượng nửa điểm tin tức liên quan tới mình, vậy thì y sẽ đi nói,

Cứ để y nói là được rồi.

Ảnh Nhất nằm ở một nơi bí ẩn ngoài phạm vi tẩm cung của vương thượng tỉ mỉ quan sát, cung nhân đắc lực nhất bên người Ân Dục Cẩn Nhiếp Cửu đang ở đây, nói cách khác, Ân Dục Cẩn đang ở trong tẩm cung.

Ảnh Nhất mặt không thay đổi tiếp tục bôi vẽ lên mặt mình, một khuôn mặt giống Nhiếp Cửu như đúc ra đời, ảnh vệ cao hơn Nhiếp Cửu một chút, thế nhưng vóc người tương tự, Ảnh Nhất cắn răng, dùng Rút Cốt Công nén lại chiều cao của mình, lẳng lặng chờ cơ hội đến.

Cơ hội rất nhanh đã đến, Nhiếp Cửu tiến vào bên trong tẩm cung, chốc lát đã rời đi, tinh tế dặn dò cung nhân lưu lại, sau đó rời khỏi tẩm cung, đi về phía thần điện của quốc sư.

Ảnh vệ không tiếng động theo sau Nhiếp Cửu, thấy gã đi trên con đường tới thần điện của quốc sư, nhất thời thù mới hận cũ đồng loạt dâng lên, chọn một nơi bí mật trực tiếp đánh ngất Nhiếp Cửu, Nhiếp Cửu vì phụng mệnh nên chọn một nơi khá bí mật để đi, này bớt cho Ảnh Nhất không ít chuyện.

Ảnh Nhất kéo tên đó vào trong bụi rậm, tính toán thời gian, chủ nhân và Mục Văn Tĩnh so kiếm đã qua nửa canh giờ, với thân thể của chủ nhân, cũng gần như đã đến cực hạn, Ảnh Nhất hơi hơi trầm tư, nhanh chóng đi tới tẩm cung của vương thượng.



“Vương thượng ——!” Ảnh Nhất đè thấp tiếng nói, mô phỏng động tác và giọng nói của Nhiếp Cửu, y vừa vào tẩm cung trực tiếp quỳ trên mặt đất cúi đầu che mặt, lập tức nói tin tức ra, ngăn chặn khả năng Ân Dục Cẩn nhận ra y, “—— việc lớn không tốt rồi! Quốc sư và Mục công tử hẹn nhau đến Tài Đàn Lâm so kiếm!”

“Mục công tử —— Mục công tử —— “

“Cái gì?!” Ân Dục Cẩn đột nhiên đứng lên, kinh hãi đến biến sắc, cả giận nói, “—— hắn làm sao dám?!”

Ân Dục Cẩn một phát ném sổ con trong tay đi, nhanh chân chạy ra ngoài tẩm cung, Ảnh Nhất đi theo gã một chốc, thấy vô số cung nhân hoảng sợ đi theo sau Ân Dục Cẩn, cúi đầu nở nụ cười trào phúng, yên lặng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, từ từ yên lặng biến mất giữa đại quân to lớn này.

Ảnh vệ một bên dùng nước thuốc rửa mặt mình, một bên nhanh chóng chạy về phía Tài Đàn Lâm, đã hơn nửa canh giờ, trận tỷ thí giữa chủ nhân và Mục Văn Tĩnh, cũng đã  phân ra kết quả rồi.

Chủ nhân,

Ảnh Nhất ta, tuyệt đối sẽ không để cho đám người kia quấy rối sự an bình của ngài đâu!

——

Ân Dục Cẩn nện bước gấp rút chạy về phía Tài Đàn Lâm, gã một bên tức giận mắng trong lòng, một bên đang biển người mênh mông cuồn cuộn chạy về phía Tài Đàn Lâm.

【 Tầm khoảng 3 phút nữa, Ân Dục Cẩn sẽ chạy đến. 】 Hệ thống 001 tận hết chức trách mà nhắc nhở trong đầu Diệp Thiều An.

【 3 phút. 】 Diệp Thiều An ý tứ hàm xúc không rõ mà than một tiếng, lướt người qua, cố ý bán cho Mục Văn Tĩnh một sơ hở.

【 Bên trái! 】 hệ thống 001 tận trách nói.

Diệp Thiều An đi theo lời nó, kiếm thuật của hắn xác thực không bằng Mục Văn Tĩnh, thế nhưng… Hắn có 001 làm cái máy siêu gian lận nha.

Nắm, bốn, ba, hai, một

【 đến! 】 Hệ thống 001 hô lớn trong đầu của hắn.

Diệp Thiều An hơi suy nghĩ, sau một khắc hắn không tránh không né, trường kiếm của  Mục Văn Tĩnh đâm xuyên qua bả vai của hắn, Mục Văn Tĩnh sững sờ quên không rút kiếm ra, sau một khắc, lưỡi kiếm băng lãnh kề lên cổ y.

“Ngươi thua rồi.” Diệp Thiều An nhàn nhạt nói.

Diệp Thiều An hơi nhíu mày, một tay nắm Bích Ngọc kiếm của Mục Văn Tĩnh, từng li từng tí một rút thanh trường kiếm màu xanh lục đó ra, máu tươi nhiễm đỏ thanh trường kiếm màu xanh lục, Diệp Thiều An bình tĩnh nói: “Ngươi thua rồi.”

Mục Văn Tĩnh vẫn chưa trả lời, trong tròng mắt một mảnh thâm trầm tối tăm, Diệp Thiều An cũng không thèm ép y phải đáp lại, hắn thu hồi trường kiếm, quay đầu đi về phía sau.

“An An, ta không có thua.” Con ngươi của Mục Văn Tĩnh thâm trầm, y nhẹ nhàng nói, trong giọng nói có đậm mùi vị quỷ dị, một giây sau, Bích Ngọc kiếm ngang trời xuất thế, nhắm thẳng vào Diệp Thiều An!

“Ta không chịu thua đâu, An An ~ “

“Phụt —— “

Bích Ngọc kiếm trực tiếp đâm xuyên qua thân thể của Diệp Thiều An!

Diệp Thiều An nặng nề ngã xuống, máu tươi trong chớp mắt chảy đầy đất.

Mục Văn Tĩnh gần như sững sờ nhìn tình cảnh trước mắt này, y không nghĩ tới Diệp Thiều An thật sự không hề phòng bị bộc lộ sơ hở phía sau lưng cho y!

“Chủ nhân ——!”

“Chủ nhân ——!”

“Chủ nhân ——!”

Ảnh Nhất Ảnh Nhị Ảnh Tam trong chớp mắt bao vây Diệp Thiều An lại, Ảnh Nhất run rẩy nhét một viên thuốc vào trong miệng Diệp Thiều An, Diệp Thiều An chậm rãi lắc đầu, tròng mắt màu đen sâu đậm nhìn Mục Văn Tĩnh thật mềm mại.

Đó là thần sắc Mục Văn Tĩnh hằng mong đợi, lúc này lại chỉ cảm thấy một mảnh kinh hoảng.

Y quỳ gối trước mặt Diệp Thiều An, sợ hãi che vết thương của hắn, “… Không…”

“Không…”

“Diệp Thiều An ——!”

Ân Dục Cẩn trực tiếp ngã xuống đất, sợ hãi kêu lên.

“Ta thắng.”



Con ngươi thâm đen của Diệp Thiều An lẳng lặng nhìn chăm chú vào Mục Văn Tĩnh, nơi sâu xa ở đáy mắt là một mảnh nhu hòa và an bình, hắn nhẹ nhàng lập lại: “Ta thắng.”

Mục Văn Tĩnh liều mạng lắc đầu, cổ họng của y như bị cái gì đó chặn lại, một chữ cũng phun không ra, chỉ có thể run rẩy đến tuyệt vọng che vết thương của Diệp Thiều An, tùy ý để máu tươi nhuộm đỏ tay y,

Trong tầm mắt của y chỉ có một màu đỏ ngầu.

“Không…”

“Không…!”

“Không ——!!”

“Mục Văn Tĩnh.” Tay Diệp Thiều An chậm rãi đặt trên tay Mục Văn Tĩnh, con mắt thâm đen của hắn không chút nháy mắt nhìn Mục Văn Tĩnh, thấp giọng nói: “Ta thắng.”

“Ngươi thắng… Ngươi thắng…” Nước mắt không tiếng động rơi xuống, Mục Văn Tĩnh lung tung gật đầu, “Ngươi thắng… Ngươi thắng… Chớ nói chuyện… Cầu ngươi… Ngự y! Ngự y đâu?”

“Dựa theo ước định, ngươi phải đáp ứng ta một chuyện.” Diệp Thiều An có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, khó khăn nói.

“Ta đáp ứng —— ta đáp ứng ——!!” Mục Văn Tĩnh kêu lên, y run rẩy nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Diệp Thiều An, “Ngươi liếc mắt nhìn ta một cái đi… An An… Ngươi liếc mắt nhìn ta một cái đi… Đừng nhắm mắt lại… Đừng nhắm mắt lại…”

“Diệp Thiều An —— Diệp Thiều An ——!”

Ân Dục Cẩn cơ hồ là bò qua, gã chưa bao giờ e sợ như thế, gã thô bạo gỡ Mục Văn Tĩnh ra, run rẩy ôm lấy Diệp Thiều An, sợ hãi nói: “—— An An —— An An —— ngươi liếc mắt nhìn ta một cái đi —— ngươi liếc mắt nhìn ta một cái đi!”

“Vương thượng.” Diệp Thiều An tựa hồ như đang nở nụ cười, ngữ khí của hắn nhu hòa gần như lưu luyến, hắn nỗ lực mở mắt ra, tựa như lưu luyến nhìn Ân Dục Cẩn, chậm rãi nói: “Ta nói rồi… Ta sẽ để cho vương thượng… Được đền bù như mong muốn…”

“Mục Văn Tĩnh, ta cầu ngươi làm vương hậu của Đại Ân, ta cầu ngươi gả cho vương thượng.” Diệp Thiều An nỗ lực giơ tay lên, tựa hồ muốn sờ đầu Ân Dục Cẩn một chút, thế nhưng vì vô lực mà không nhấc lên nổi, Ân Dục Cẩn run rẩy đặt tay của Diệp Thiều An lên trên đầu gã, một lần lại một lần gọi tên Diệp Thiều An.

“A Cẩn…” Đáy mắt Diệp Thiều An có một giọt lệ quang, hắn tựa hồ muốn cười, vừa tựa hồ không có, hắn yên lặng nhìn Ân Dục Cẩn chăm chú, phảng phất như muốn khắc bóng hình gã ở trong đầu mình vĩnh viễn, hắn yếu ớt nói: “Nếu như có thể… Ta hi vọng ngươi mãi mãi là A Cẩm trong điện Tây Nhuận năm đó, là vị điện hạ không được ai để ý ấy, mà không phải vương thượng…sau này.”

“A Cẩm, cẩm trong cẩm y ngọc thực, danh tự này vốn là của ngươi, đừng đưa cho người khác, được không?”

“Ngươi đang nói cái gì vậy? Ta không phải Cẩn trong ngọc cẩn sao?” Ân Dục Cẩn run rẩy nói, trong đầu của gã đột nhiên xuất hiện rất nhiều hình ảnh, gã gần như hoảng sợ hô lên: “Đừng nhắm mắt lại! An An! Ta cái gì cũng đáp ứng ngươi! Ta cái gì cũng đáp ứng ngươi! Nhìn ta một chút đi! Nhìn ta một chút đi!!”

“A Cẩn…” Diệp Thiều An nhẹ nhàng kêu, bàn tay của hắn từ từ rơi xuống, cuối cùng vô lực nhắm hai mắt lại.

“An An ——!!”

Bích Ngọc kiếm của Mục Văn Tĩnh xuyên qua bả vai của Diệp Thiều An,

Kiếm của Diệp Thiều An kề lên cổ Mục Văn Tĩnh,

Diệp Thiều An lấy kiếm ra, bỏ qua Mục Văn Tĩnh, quay người rời đi,

Bích Ngọc kiếm của Mục Văn Tĩnh xuyên qua thân thể của Diệp Thiều An.

Huynh đệ tốt nhất của gã, bằng hữu một đời một kiếp gã giữ gìn, giết người gã yêu nhất.

Khi Diệp Thiều An tha cho Mục Văn Tĩnh một mạng, khi Diệp Thiều An quay đầu rời đi, Mục Văn Tĩnh lại đánh lén sau lưng, giết người gã yêu nhất.

—— giết người gã yêu nhất!

“Mục Văn Tĩnh ——” tròng mắt của Ân Dục Cẩn là một màu đỏ ngầu, “Ta muốn giết ngươi, ta muốn giết ngươi!!”

“Ha ha ha —— ha ha ha ha ha ha!!!” Mục Văn Tĩnh gần như điên cuồng cười nói : “Đều tại ngươi —— đều tại ngươi ——!”

“—— Ân Dục Cẩn, ta muốn ngươi phải chết!!”

Ảnh Nhất lạnh lùng nói: “Mục Văn Tĩnh, ngươi quên mất ngươi đã đáp ứng chủ nhân cái gì à!”

“Ngươi muốn chủ nhân chết không nhắm mắt sao?!”

Ảnh vệ nghiêng đầu nhìn Ân Dục Cẩn, tràn đầy oán hận, y tàn nhẫn mở miệng, gằn từng chữ một: “Phụng Thần dụ của quốc sư, quốc sư nói, thần đêm xem tinh tượng, được Thần nhờ phó, Mục thị Văn Tĩnh chính là con cưng của Thần, là bạn lữ định mệnh của vương thượng, Đại Ân lập hắn làm hậu, coi như nhận được sự che chở của Thần, hưng thịnh trăm năm.”

“Thần thân có tật, ngày đêm mộng mị, chúng Thần thương xót, ban thưởng Mục thị Văn Tĩnh, kế thừa chức vụ quốc sư, giữ gìn trăm năm vinh hoa hưng thịnh của Đại Ân.”

Ảnh Nhất oán hận nhìn Ân Dục Cẩn chật vật mà điên cuồng, tàn nhẫn gằn từng chữ một: “Vương thượng, chúc mừng ngươi, được đền bù như mong muốn.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau