Chương 73: Bạch nguyệt chu sa (4)
Từ khi ra đời, Văn Khang Bình luôn cảm thấy mọi thứ đều rất vô vị, ăn cơm vô vị, học tập vô vị, giao du vô vị, cho dù là sự quan tâm chăm sóc của cha mẹ người thân, cũng vô vị khiến người ta phiền lòng.
Cõi đời này, căn bản chẳng có thứ gì đáng giá để gã nhọc lòng.
Thế giới này tẻ nhạt đến mức làm người ta giận sôi, cha mẹ nhân ái gã che chở gã, người xung quanh mời gã khoe gã, ngay cả Đại tiểu thư của Trương gia luôn luôn kiêu căng tùy hứng, cũng chỉ cần gã nhẹ nhàng quăng một ánh mắt, liền lập tức ngoan chẳng khác gì con mèo nuôi ở nhà.
Tẻ nhạt và vô vị, gã chẳng có hứng.
Chỉ cần liếc mắt một cái, gã có thể nhìn thấy dục vọng của tất cả mọi người đối với gã, bọn họ tiếp cận gã, vốn cũng không phải vì bản thân gã, mà là vì thân phận người thừa kế Văn gia, Văn Khang Bình và người thừa kế Văn gia, đâu phải là một, Văn Khang Bình từ nhỏ đã biết điều đó.
Nhìn hiểu, nhìn biết, mới càng vô vị.
Văn Khang Bình thiên tư thông minh, người khác học một năm hai năm cũng chưa chắc có thể đuổi kịp gã học một tháng hai tháng, những thứ dễ dàng đạt được, tất nhiên cũng mất rất nhanh, không bỏ ra mồ hôi và nước mắt, có đơn giản và dễ dàng, vì sao cần chú ý?
Gặp được Lâm Châu, là một chuyện bất ngờ.
Văn Khang Bình đã sớm biết Văn gia có một đứa con trai nuôi và một đứa con gái nuôi, ngày sinh tháng đẻ của chúng hợp với gã, dùng để trấn sát hộ gã, nói trắng ra, hai đứa nó là vật chặn tai, vạn nhất một ngày nào đó trời cao nhìn gã không vừa mắt, muốn tặng cho gã một kiếp nạn, thì kiếp nạn đó sẽ rơi xuống trên người vật chặn tai.
Văn Khang Bình chưa từng để tâm đến bọn chúng, cho đến cái ngày gặp phải Lâm Châu ấy.
Cố sự rất đơn giản, một cô bạn thân của Lâm Châu bị Chương Bình Hải làm lớn bụng, loại người như Chương Bình Hải tiêu biểu cho đám công tử nhà giàu, thích chơi trò chơi tình yêu, còn thích đùa bỡn thiếu nữ thanh thuần nhà bình thường, càng là người không rành thế sự thì càng muốn có được, chiếm được rồi đá đi, nói trắng ra, bản thân mình không có sự hồn nhiên ấy, nên không ưa những người có được sự hồn nhiên ấy trên cõi đời này.
Cô bạn thân bị Chương Bình Hải làm lớn bụng của Lâm Châu còn là một học sinh cấp ba, con gái nhà người ta là một cô gái thuần khiết, khi biết tin mình mang thai thì hoảng hốt, muốn liên hệ với Chương Bình Hải thì không liên lạc được, mắt thấy sắp không giấu được nữa liền kể mọi chuyện cho Lâm Châu, Lâm Châu bị chọc tức, sau đó đem sự tình tiền tiền hậu hậu hiểu rõ ràng liền mang theo cô bạn kia đến “Tình Cảnh” chặn người.
“Tình Cảnh” là một club cao cấp rất được bọn họ yêu thích, đúng ngày hôm đó, Chương Bình Hải trực tiếp bị hai người chặn lại ở nơi cách “Tình Cảnh” không tới trăm thước, Chương Bình Hải vốn chỉ muốn phát tiết, làm sao có khả năng phụ trách chứ?
Một tấm chi phiếu quăng ra, lưu lại hai chữ gọn gàng nhanh chóng: “Nạo thai!”
Cô bé kia khóc tại chỗ, Chương Bình Hải cười lạnh: “Làm sao, không đủ à?”
Vung tiền mặt rồi bỏ đi, cặn bã đến cực điểm, lúc ban đầu Lâm Châu còn có thể nhịn, nhưng nhìn thấy thái độ của Chương Bình Hải thì không nhịn nổi nữa, cô vốn là một cô gái có tinh thần trọng nghĩa, người bị hại còn là bạn thân của mình, tức giận bùng nổ tại chỗ, một bàn tay tát tới, lạnh lùng nói: “—— anh không biết xấu hổ!!”
Tình cảnh đó phi thường thú vị, Văn Khang Bình đến giờ vẫn còn nhớ, lúc Lâm Châu tát một cái, mấy người đó đều bối rối, chỉ có Văn Khang Bình, tràn đầy phấn khởi nhìn về phía Lâm Châu.
Nhìn kỹ, cô gái này còn rất đẹp, đặc biệt là hai con mắt vì phẫn nộ mà tràn đầy hỏa diễm, như một cành hoa mân côi, ngọt ngào, nóng bỏng, có gai.
Văn Khang Bình cảm thấy thú vị, gã từng gặp rất nhiều người, cũng có thể liếc mắt một cái đã nhìn ra dục vọng của bọn họ, gã từng bị tính kế rất nhiều lần, cho nên khi nhìn thấy Lâm Châu, liền phát hiện cô không có một tia giả tạo nào,
Giống như một đóa hoa hồng lửa đỏ, nóng bỏng, lộ liễu, xinh đẹp, có gai, đâm người rất đau, nhưng chẳng sao cả, sự đau đớn khi bị đâm đó cũng có thể dễ dàng hóa thành khoái cảm, rất có tình thú đó.
Chương Bình Hải lúc đó liền nổi giận, dám ngang nhiên cho y một cái tát ngay trước mặt mọi người, thế nhưng Văn Khang Bình ngăn y lại, gã ý tứ hàm xúc không rõ cười cười, hiếm thấy mở miệng nói: “Đi thôi.”
Đây chính là đang che chở cho cô gái kia.
Lúc đó sắc mặt mấy người trên xe đều biến đổi, đặc biệt là mấy đứa con gái, ánh mắt nhìn Lâm Châu đều rất đáng sợ, thế nhưng không kẻ nào dám chống đối mệnh lệnh cảu gã, Chương Bình Hải cũng không dám.
Sau đó, Văn Khang Bình tra được tư liệu của Lâm Châu, biết cô chính là con gái nuôi của Văn gia, không khỏi cười cười, từ con gái nuôi biến thành con dâu nuôi từ bé, tựa hồ cũng không có gì không tốt, đóa hoa hồng có gai này, nhất định là của gã.
Gã bảo người đưa Lâm Châu vào sân sau, vì che dấu tai mắt người khác, cuối cùng vẫn đồng thời đưa Diệp Thiều An vào sân sau, trên bàn cơm vào một buổi sáng nào đó, Văn Khang Bình nhìn thấy một cảnh khiến mình hết sức bất mãn.
Thiếu nữ xinh đẹp hoạt bát cầm sách vở, thiếu niên tuấn tú nhã nhặn êm ái giảng giải cho cô, hai người cách nhau rất gần, đóa hoa hồng đỏ ấy như thu lại tất cả gai nhọn trên người, chỉ lộ ra cánh hoa mềm mại.
Thật khiến người ta tức giận.
Văn Khang Bình cười lạnh, thanh âm cung kính của quản gia khiến hai người chú ý, Văn Khang Bình cao cao tại thượng, ngồi trên chủ tọa, lần đầu tiên nhìn thấy con trai nuôi của Văn gia tên gọi là Diệp Thiều An này.
Thiếu niên thanh đạm tuấn tú, một thân đồng phục học sinh trắng xanh đan xen khiến hắn càng tuấn tú kiên cường, mái tóc nhu thuận nằm sau gáy, lộ ra thính tai trắng nõn êm dịu, hắn hơi cúi đầu, nhìn mặt bàn, ngón tay đặt trên bàn, chỉ là đầu ngón tay hơi trắng bệch, càng không dám đối diện với mình,
Chỉ có như vậy.
Văn Khang Bình cười nhạo rút ra một kết luận, buồn bực ngán ngẩm, cũng chỉ là một thằng con nuôi không dám đối diện với mình, nào có uy hiếp gì?
Bàn về tướng mạo, Diệp Thiều An không bằng gã; bàn về gia thế, Diệp Thiều An không bằng gã; bàn về thiên phú, Diệp Thiều An càng không bằng gã; bàn về thành tích, Diệp Thiều An đời này cũng khó đuổi kịp gã;
Gã có khi còn hơn Diệp Thiều An mấy ngàn lần mấy vạn lần, chỉ cần đôi mắt của Lâm Châu không có vấn đề, đầu óc cô không có vấn đề, thì sẽ không lựa chọn Diệp Thiều An.
Chỉ là…
Nghĩ đến tư thế ngồi thân mật của thiếu nam thiếu nữ vừa nãy, lòng Văn Khang Bình dâng lên mấy phần không vui.
Dám thân mật với người của tao như vậy, đúng là có gan đấy, chỉ là không biết có thể gánh nổi cái giá phải trả không thôi.
Rất nhanh, Lâm Châu bị chuyển tới Học viện Thương Hải, vào lớp I, ngồi cùng bàn với Văn Khang Bình, đóa hoa mân côi nhỏ này cuối cùng cũng bị đặt dưới mí mắt của Văn Khang Bình, liên tiếp mấy ngày, tâm tình của Văn Khang Bình đều rất tốt.
Mãi đến khi lại một lần nữa nhìn thấy Lâm Châu và Diệp Thiều An thân mật, Diệp Thiều An nhẹ nhàng xoa mái tóc của Lâm Châu, khóe môi là ý cười nhu hòa, cả người như đang đắm chìm trong dương quang, ôn nhu khiến người ta say mê,
Lâm Châu cứ thế mà mê say trong sự ôn nhu của Diệp Thiều An.
Nhưng đối với Văn Khang Bình luôn ở thế thất bại mà nói, quả thực là vô cùng nhục nhã!
Lâm Châu cũng không phát hiện gã đến, ngược lại thiếu niên tuấn tú kiên cường ấy trong nháy mắt đã phát hiện ra gã, đó là lần đầu tiên Văn Khang Bình đối diện với đôi mắt của Diệp Thiều An, con ngươi đen láy bình tĩnh không lay động, thẳng tắp nhìn gã, bình tĩnh lạnh lùng khác hoàn toàn vẻ nhu hòa ban nãy, trong không khí thậm chí còn có mùi thuốc nổ.
Văn Khang Bình lạnh lùng câu lên khóe môi, không tiếng động phun ra ba chữ: “Diệp —— Thiều —— An —— “
Văn Khang Bình quay đầu bước đi, học tịch của Diệp Thiều An bị chuyển tới Học viện Thương Hải, hiệu trưởng cung kính hỏi gã, có cần để hắn vào lớp I không?
Văn Khang Bình cười nhạo nói: “Lớp VIII hợp với nó nhất.”
Khuôn mặt bình tĩnh không lay động đó, có thể còn sót lại tí gì dưới bạo lực học đường dày đặc mà lớp VIII mang lại không?
Văn Khang Bình mạn bất kinh tâm cười lạnh, cũng chỉ là một học sinh phổ thông không dám đối diện với mình mà thôi, sao có thể chịu được lớp VIII?
Hôm nay là ngày đầu tiên Diệp Thiều An chuyển đến, Văn Khang Bình cũng không kể cho Lâm Châu chuyện Diệp Thiều An sẽ vào lớp VIII, thế nhưng lại quên mất không niêm phong miệng những kẻ khác lại, cuối cùng vẫn để Lâm Châu biết.
Con ngươi của Văn Khang Bình thâm thúy, gã lúc này mang người lại đây, trùng hợp nhìn thấy cảnh Lâm Châu bị người ta nhục nhã.
Văn Khang Bình ghi nhớ từng gương mặt của đám đó trong lòng, lại không lập tức đi ra ngoài, cũng nên để Lâm Châu nhận rõ sự thật, Diệp Thiều An căn bản không có khả năng bảo vệ cô, người duy nhất có thể bảo vệ cô, chỉ có Văn Khang Bình gã mà thôi.
Nhưng ngoài ý muốn chính là Diệp Thiều An quyết đoán đứng dậy, vững vàng che chở Lâm Châu ở phía sau, ngữ khí ôn hòa bình tĩnh, nhưng từng câu từng chữ lại cực kỳ sắc bén xảo quyệt, đâm thẳng vào vết sẹo của người ta,
Nói mấy câu ngắn ngủi, hắn đã kéo toàn bộ giá trị cừu hận của lớp VIII đến trên người mình, trái lại không ai so đo với Lâm Châu nữa.
Chủ nghĩa anh hùng cá nhân, tinh thần kính dâng ngu ngốc.
Văn Khang Bình không chút do dự cho ra một kết luận, Diệp Thiều An thu hút toàn bộ cừu hận, Lâm Châu lại bình an vô sự, thế nhưng hắn… cũng xong đời.
Văn Khang Bình vô vị nghĩ, ngược lại Lâm Châu đã đi rồi, gã đối với việc sau đó cũng không cảm thấy hứng thú, đang muốn mang người rời đi, lại nghe thấy thanh âm mỉm cười thanh nhuận của thiếu niên: “Đánh chó còn phải ngó mặt chủ đấy, nhà hào môn, hoa cỏ không thể tùy tiện hái, chó mèo không thể tùy tiện đánh, tao ở Văn gia mười mấy năm, ngay cả nuôi con chó cũng có tình cảm, mày đánh tao cũng chẳng làm sao, nhưng mà mặt mũi Văn gia, cũng bị mày đánh.”
Có ý tứ.
Văn Khang Bình nở nụ cười tràn đầy thú vị, lấy Văn gia làm cớ, mày chịu nổi đại giới không, Diệp Thiều An?
Mà chuyện sau đó càng ngoài ý muốn, nhìn tất cả nam sinh lớp VIII nằm trên mặt đất hoàn toàn không bò dậy nổi, Văn Khang Bình lúc này mới phát hiện, Diệp Thiều An không phải lấy Văn gia làm cớ, mà là coi Văn gia là mồi, khiến đám thiếu gia tiểu thư này không dám về nhà cáo trạng, giải quyết dứt điểm nỗi lo về sau của hắn.
Thực sự là một kế sách thông minh,
Nếu như không phải thời cơ không đúng, Văn Khang Bình còn muốn vỗ tay cho Diệp Thiều An.
Sau đó, càng kinh diễm với màn giáo huấn Biệt Tương Chi, Diệp Thiều An này cơ hồ nắm chắc tâm lý của đám thiếu gia tiểu thư này!
Thú vị, quá thú vị.
Văn Khang Bình nhìn Diệp Thiều An giả vờ ngoan ngoãn, trong lòng nổi lên thú vị cực lớn, thiếu niên lúc trước không dám nhìn thẳng mình trên bàn ăn, là một với thiếu niên đang tỏa ra hào quang rực rỡ này sao?
Hay là nói… người này còn che giấu một bí mật mà mình không biết?
Thú vị, thật thú vị.
Văn Khang Bình thậm chí không kịp chờ đợi muốn nhìn thấy Diệp Thiều An, tự tay vạch trần mặt nạ của hắn, biểu tình lúc đó của Diệp Thiều An nhất định rất thú vị, rất có ý tứ.
Văn Khang Bình cảm thấy trái tim của mình đang đập “thịch thịch thịch” dồn dập mà mạnh mẽ, gã vuốt ve lồng ngực mình, phì cười một tiếng: Mày cũng đang chờ mong sao?
Mười mấy năm vô vị nhàm chán, Văn Khang Bình rốt cuộc tìm thấy vật… hay nói đúng hơn là người làm cho nỗi lòng gã dâng trào.
Một là Lâm Châu, hai là Diệp Thiều An.
Một người thú vị như vậy, cớ gì không đặt ngay dưới mí mắt mình chứ?
Biệt Tương Chi đi tới trước mặt Diệp Thiều An, khàn giọng nói: “Văn Khang Bình tìm mày.”
Diệp Thiều An hơi nhíu lông mày, đứng lên, “Ồ.”
“Mày…” Biệt Tương Chi đột nhiên kéo ống tay áo của Diệp Thiều An lại, tựa hồ muốn nói cái gì đó.
Diệp Thiều An quay đầu lại, nghi ngờ hỏi: “Cái gì?”
Sắc mặt Biệt Tương Chi đột nhiên biến đổi: “Mau cút!”
Diệp Thiều An: “…”
“Diệp Thiều An.”
Diệp Thiều An đứng ở cửa phòng học, đối mặt với con ngươi đen đặc tràn đầy ý tứ hàm xúc cướp đoạt của Văn Khang Bình.
Cõi đời này, căn bản chẳng có thứ gì đáng giá để gã nhọc lòng.
Thế giới này tẻ nhạt đến mức làm người ta giận sôi, cha mẹ nhân ái gã che chở gã, người xung quanh mời gã khoe gã, ngay cả Đại tiểu thư của Trương gia luôn luôn kiêu căng tùy hứng, cũng chỉ cần gã nhẹ nhàng quăng một ánh mắt, liền lập tức ngoan chẳng khác gì con mèo nuôi ở nhà.
Tẻ nhạt và vô vị, gã chẳng có hứng.
Chỉ cần liếc mắt một cái, gã có thể nhìn thấy dục vọng của tất cả mọi người đối với gã, bọn họ tiếp cận gã, vốn cũng không phải vì bản thân gã, mà là vì thân phận người thừa kế Văn gia, Văn Khang Bình và người thừa kế Văn gia, đâu phải là một, Văn Khang Bình từ nhỏ đã biết điều đó.
Nhìn hiểu, nhìn biết, mới càng vô vị.
Văn Khang Bình thiên tư thông minh, người khác học một năm hai năm cũng chưa chắc có thể đuổi kịp gã học một tháng hai tháng, những thứ dễ dàng đạt được, tất nhiên cũng mất rất nhanh, không bỏ ra mồ hôi và nước mắt, có đơn giản và dễ dàng, vì sao cần chú ý?
Gặp được Lâm Châu, là một chuyện bất ngờ.
Văn Khang Bình đã sớm biết Văn gia có một đứa con trai nuôi và một đứa con gái nuôi, ngày sinh tháng đẻ của chúng hợp với gã, dùng để trấn sát hộ gã, nói trắng ra, hai đứa nó là vật chặn tai, vạn nhất một ngày nào đó trời cao nhìn gã không vừa mắt, muốn tặng cho gã một kiếp nạn, thì kiếp nạn đó sẽ rơi xuống trên người vật chặn tai.
Văn Khang Bình chưa từng để tâm đến bọn chúng, cho đến cái ngày gặp phải Lâm Châu ấy.
Cố sự rất đơn giản, một cô bạn thân của Lâm Châu bị Chương Bình Hải làm lớn bụng, loại người như Chương Bình Hải tiêu biểu cho đám công tử nhà giàu, thích chơi trò chơi tình yêu, còn thích đùa bỡn thiếu nữ thanh thuần nhà bình thường, càng là người không rành thế sự thì càng muốn có được, chiếm được rồi đá đi, nói trắng ra, bản thân mình không có sự hồn nhiên ấy, nên không ưa những người có được sự hồn nhiên ấy trên cõi đời này.
Cô bạn thân bị Chương Bình Hải làm lớn bụng của Lâm Châu còn là một học sinh cấp ba, con gái nhà người ta là một cô gái thuần khiết, khi biết tin mình mang thai thì hoảng hốt, muốn liên hệ với Chương Bình Hải thì không liên lạc được, mắt thấy sắp không giấu được nữa liền kể mọi chuyện cho Lâm Châu, Lâm Châu bị chọc tức, sau đó đem sự tình tiền tiền hậu hậu hiểu rõ ràng liền mang theo cô bạn kia đến “Tình Cảnh” chặn người.
“Tình Cảnh” là một club cao cấp rất được bọn họ yêu thích, đúng ngày hôm đó, Chương Bình Hải trực tiếp bị hai người chặn lại ở nơi cách “Tình Cảnh” không tới trăm thước, Chương Bình Hải vốn chỉ muốn phát tiết, làm sao có khả năng phụ trách chứ?
Một tấm chi phiếu quăng ra, lưu lại hai chữ gọn gàng nhanh chóng: “Nạo thai!”
Cô bé kia khóc tại chỗ, Chương Bình Hải cười lạnh: “Làm sao, không đủ à?”
Vung tiền mặt rồi bỏ đi, cặn bã đến cực điểm, lúc ban đầu Lâm Châu còn có thể nhịn, nhưng nhìn thấy thái độ của Chương Bình Hải thì không nhịn nổi nữa, cô vốn là một cô gái có tinh thần trọng nghĩa, người bị hại còn là bạn thân của mình, tức giận bùng nổ tại chỗ, một bàn tay tát tới, lạnh lùng nói: “—— anh không biết xấu hổ!!”
Tình cảnh đó phi thường thú vị, Văn Khang Bình đến giờ vẫn còn nhớ, lúc Lâm Châu tát một cái, mấy người đó đều bối rối, chỉ có Văn Khang Bình, tràn đầy phấn khởi nhìn về phía Lâm Châu.
Nhìn kỹ, cô gái này còn rất đẹp, đặc biệt là hai con mắt vì phẫn nộ mà tràn đầy hỏa diễm, như một cành hoa mân côi, ngọt ngào, nóng bỏng, có gai.
Văn Khang Bình cảm thấy thú vị, gã từng gặp rất nhiều người, cũng có thể liếc mắt một cái đã nhìn ra dục vọng của bọn họ, gã từng bị tính kế rất nhiều lần, cho nên khi nhìn thấy Lâm Châu, liền phát hiện cô không có một tia giả tạo nào,
Giống như một đóa hoa hồng lửa đỏ, nóng bỏng, lộ liễu, xinh đẹp, có gai, đâm người rất đau, nhưng chẳng sao cả, sự đau đớn khi bị đâm đó cũng có thể dễ dàng hóa thành khoái cảm, rất có tình thú đó.
Chương Bình Hải lúc đó liền nổi giận, dám ngang nhiên cho y một cái tát ngay trước mặt mọi người, thế nhưng Văn Khang Bình ngăn y lại, gã ý tứ hàm xúc không rõ cười cười, hiếm thấy mở miệng nói: “Đi thôi.”
Đây chính là đang che chở cho cô gái kia.
Lúc đó sắc mặt mấy người trên xe đều biến đổi, đặc biệt là mấy đứa con gái, ánh mắt nhìn Lâm Châu đều rất đáng sợ, thế nhưng không kẻ nào dám chống đối mệnh lệnh cảu gã, Chương Bình Hải cũng không dám.
Sau đó, Văn Khang Bình tra được tư liệu của Lâm Châu, biết cô chính là con gái nuôi của Văn gia, không khỏi cười cười, từ con gái nuôi biến thành con dâu nuôi từ bé, tựa hồ cũng không có gì không tốt, đóa hoa hồng có gai này, nhất định là của gã.
Gã bảo người đưa Lâm Châu vào sân sau, vì che dấu tai mắt người khác, cuối cùng vẫn đồng thời đưa Diệp Thiều An vào sân sau, trên bàn cơm vào một buổi sáng nào đó, Văn Khang Bình nhìn thấy một cảnh khiến mình hết sức bất mãn.
Thiếu nữ xinh đẹp hoạt bát cầm sách vở, thiếu niên tuấn tú nhã nhặn êm ái giảng giải cho cô, hai người cách nhau rất gần, đóa hoa hồng đỏ ấy như thu lại tất cả gai nhọn trên người, chỉ lộ ra cánh hoa mềm mại.
Thật khiến người ta tức giận.
Văn Khang Bình cười lạnh, thanh âm cung kính của quản gia khiến hai người chú ý, Văn Khang Bình cao cao tại thượng, ngồi trên chủ tọa, lần đầu tiên nhìn thấy con trai nuôi của Văn gia tên gọi là Diệp Thiều An này.
Thiếu niên thanh đạm tuấn tú, một thân đồng phục học sinh trắng xanh đan xen khiến hắn càng tuấn tú kiên cường, mái tóc nhu thuận nằm sau gáy, lộ ra thính tai trắng nõn êm dịu, hắn hơi cúi đầu, nhìn mặt bàn, ngón tay đặt trên bàn, chỉ là đầu ngón tay hơi trắng bệch, càng không dám đối diện với mình,
Chỉ có như vậy.
Văn Khang Bình cười nhạo rút ra một kết luận, buồn bực ngán ngẩm, cũng chỉ là một thằng con nuôi không dám đối diện với mình, nào có uy hiếp gì?
Bàn về tướng mạo, Diệp Thiều An không bằng gã; bàn về gia thế, Diệp Thiều An không bằng gã; bàn về thiên phú, Diệp Thiều An càng không bằng gã; bàn về thành tích, Diệp Thiều An đời này cũng khó đuổi kịp gã;
Gã có khi còn hơn Diệp Thiều An mấy ngàn lần mấy vạn lần, chỉ cần đôi mắt của Lâm Châu không có vấn đề, đầu óc cô không có vấn đề, thì sẽ không lựa chọn Diệp Thiều An.
Chỉ là…
Nghĩ đến tư thế ngồi thân mật của thiếu nam thiếu nữ vừa nãy, lòng Văn Khang Bình dâng lên mấy phần không vui.
Dám thân mật với người của tao như vậy, đúng là có gan đấy, chỉ là không biết có thể gánh nổi cái giá phải trả không thôi.
Rất nhanh, Lâm Châu bị chuyển tới Học viện Thương Hải, vào lớp I, ngồi cùng bàn với Văn Khang Bình, đóa hoa mân côi nhỏ này cuối cùng cũng bị đặt dưới mí mắt của Văn Khang Bình, liên tiếp mấy ngày, tâm tình của Văn Khang Bình đều rất tốt.
Mãi đến khi lại một lần nữa nhìn thấy Lâm Châu và Diệp Thiều An thân mật, Diệp Thiều An nhẹ nhàng xoa mái tóc của Lâm Châu, khóe môi là ý cười nhu hòa, cả người như đang đắm chìm trong dương quang, ôn nhu khiến người ta say mê,
Lâm Châu cứ thế mà mê say trong sự ôn nhu của Diệp Thiều An.
Nhưng đối với Văn Khang Bình luôn ở thế thất bại mà nói, quả thực là vô cùng nhục nhã!
Lâm Châu cũng không phát hiện gã đến, ngược lại thiếu niên tuấn tú kiên cường ấy trong nháy mắt đã phát hiện ra gã, đó là lần đầu tiên Văn Khang Bình đối diện với đôi mắt của Diệp Thiều An, con ngươi đen láy bình tĩnh không lay động, thẳng tắp nhìn gã, bình tĩnh lạnh lùng khác hoàn toàn vẻ nhu hòa ban nãy, trong không khí thậm chí còn có mùi thuốc nổ.
Văn Khang Bình lạnh lùng câu lên khóe môi, không tiếng động phun ra ba chữ: “Diệp —— Thiều —— An —— “
Văn Khang Bình quay đầu bước đi, học tịch của Diệp Thiều An bị chuyển tới Học viện Thương Hải, hiệu trưởng cung kính hỏi gã, có cần để hắn vào lớp I không?
Văn Khang Bình cười nhạo nói: “Lớp VIII hợp với nó nhất.”
Khuôn mặt bình tĩnh không lay động đó, có thể còn sót lại tí gì dưới bạo lực học đường dày đặc mà lớp VIII mang lại không?
Văn Khang Bình mạn bất kinh tâm cười lạnh, cũng chỉ là một học sinh phổ thông không dám đối diện với mình mà thôi, sao có thể chịu được lớp VIII?
Hôm nay là ngày đầu tiên Diệp Thiều An chuyển đến, Văn Khang Bình cũng không kể cho Lâm Châu chuyện Diệp Thiều An sẽ vào lớp VIII, thế nhưng lại quên mất không niêm phong miệng những kẻ khác lại, cuối cùng vẫn để Lâm Châu biết.
Con ngươi của Văn Khang Bình thâm thúy, gã lúc này mang người lại đây, trùng hợp nhìn thấy cảnh Lâm Châu bị người ta nhục nhã.
Văn Khang Bình ghi nhớ từng gương mặt của đám đó trong lòng, lại không lập tức đi ra ngoài, cũng nên để Lâm Châu nhận rõ sự thật, Diệp Thiều An căn bản không có khả năng bảo vệ cô, người duy nhất có thể bảo vệ cô, chỉ có Văn Khang Bình gã mà thôi.
Nhưng ngoài ý muốn chính là Diệp Thiều An quyết đoán đứng dậy, vững vàng che chở Lâm Châu ở phía sau, ngữ khí ôn hòa bình tĩnh, nhưng từng câu từng chữ lại cực kỳ sắc bén xảo quyệt, đâm thẳng vào vết sẹo của người ta,
Nói mấy câu ngắn ngủi, hắn đã kéo toàn bộ giá trị cừu hận của lớp VIII đến trên người mình, trái lại không ai so đo với Lâm Châu nữa.
Chủ nghĩa anh hùng cá nhân, tinh thần kính dâng ngu ngốc.
Văn Khang Bình không chút do dự cho ra một kết luận, Diệp Thiều An thu hút toàn bộ cừu hận, Lâm Châu lại bình an vô sự, thế nhưng hắn… cũng xong đời.
Văn Khang Bình vô vị nghĩ, ngược lại Lâm Châu đã đi rồi, gã đối với việc sau đó cũng không cảm thấy hứng thú, đang muốn mang người rời đi, lại nghe thấy thanh âm mỉm cười thanh nhuận của thiếu niên: “Đánh chó còn phải ngó mặt chủ đấy, nhà hào môn, hoa cỏ không thể tùy tiện hái, chó mèo không thể tùy tiện đánh, tao ở Văn gia mười mấy năm, ngay cả nuôi con chó cũng có tình cảm, mày đánh tao cũng chẳng làm sao, nhưng mà mặt mũi Văn gia, cũng bị mày đánh.”
Có ý tứ.
Văn Khang Bình nở nụ cười tràn đầy thú vị, lấy Văn gia làm cớ, mày chịu nổi đại giới không, Diệp Thiều An?
Mà chuyện sau đó càng ngoài ý muốn, nhìn tất cả nam sinh lớp VIII nằm trên mặt đất hoàn toàn không bò dậy nổi, Văn Khang Bình lúc này mới phát hiện, Diệp Thiều An không phải lấy Văn gia làm cớ, mà là coi Văn gia là mồi, khiến đám thiếu gia tiểu thư này không dám về nhà cáo trạng, giải quyết dứt điểm nỗi lo về sau của hắn.
Thực sự là một kế sách thông minh,
Nếu như không phải thời cơ không đúng, Văn Khang Bình còn muốn vỗ tay cho Diệp Thiều An.
Sau đó, càng kinh diễm với màn giáo huấn Biệt Tương Chi, Diệp Thiều An này cơ hồ nắm chắc tâm lý của đám thiếu gia tiểu thư này!
Thú vị, quá thú vị.
Văn Khang Bình nhìn Diệp Thiều An giả vờ ngoan ngoãn, trong lòng nổi lên thú vị cực lớn, thiếu niên lúc trước không dám nhìn thẳng mình trên bàn ăn, là một với thiếu niên đang tỏa ra hào quang rực rỡ này sao?
Hay là nói… người này còn che giấu một bí mật mà mình không biết?
Thú vị, thật thú vị.
Văn Khang Bình thậm chí không kịp chờ đợi muốn nhìn thấy Diệp Thiều An, tự tay vạch trần mặt nạ của hắn, biểu tình lúc đó của Diệp Thiều An nhất định rất thú vị, rất có ý tứ.
Văn Khang Bình cảm thấy trái tim của mình đang đập “thịch thịch thịch” dồn dập mà mạnh mẽ, gã vuốt ve lồng ngực mình, phì cười một tiếng: Mày cũng đang chờ mong sao?
Mười mấy năm vô vị nhàm chán, Văn Khang Bình rốt cuộc tìm thấy vật… hay nói đúng hơn là người làm cho nỗi lòng gã dâng trào.
Một là Lâm Châu, hai là Diệp Thiều An.
Một người thú vị như vậy, cớ gì không đặt ngay dưới mí mắt mình chứ?
Biệt Tương Chi đi tới trước mặt Diệp Thiều An, khàn giọng nói: “Văn Khang Bình tìm mày.”
Diệp Thiều An hơi nhíu lông mày, đứng lên, “Ồ.”
“Mày…” Biệt Tương Chi đột nhiên kéo ống tay áo của Diệp Thiều An lại, tựa hồ muốn nói cái gì đó.
Diệp Thiều An quay đầu lại, nghi ngờ hỏi: “Cái gì?”
Sắc mặt Biệt Tương Chi đột nhiên biến đổi: “Mau cút!”
Diệp Thiều An: “…”
“Diệp Thiều An.”
Diệp Thiều An đứng ở cửa phòng học, đối mặt với con ngươi đen đặc tràn đầy ý tứ hàm xúc cướp đoạt của Văn Khang Bình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất