Chương 74: Bạch nguyệt chu sa (5)
“Văn Khang Bình.” Diệp Thiều An học ngữ khí của Văn Khang Bình kêu lên, thế nhưng so với ngữ khí cướp đoạt càn rỡ của Văn Khang Bình, ngữ khí của Diệp Thiều An hiện ra sự bình thản hờ hững đặc biệt.
Thanh âm đó như một chậu nước, từ từ tản ra cảm giác mát mẻ, trong khoảnh khắc hất lên ngọn lửa đang cháy hừng hực của Văn Khang Bình.
Có ý tứ.
Ánh mắt Văn Khang Bình càng thêm nóng rực hơn, gã đánh giá Diệp Thiều An từ trên xuống dưới, mang theo ý tứ hàm xúc cướp đoạt dày đặc, đôi mắt ưng nóng rực sắc bén như tia X quang, phảng phất như nhìn thấu tất cả, tất cả mọi thứ đều không còn chỗ ẩn thân dưới ánh mắt gã, ánh mắt này rất dễ khiến lòng người sinh phản cảm e ngại, thế nhưng Diệp Thiều An vẫn bình tĩnh đứng ở chỗ đó, mặc gã đánh giá, chẳng chút khó chịu, mặt mày nhạt nhẽo mà ôn hòa, giống như một nhánh trúc, xanh miết kiên cường, ôn hòa tự nhiên.
Thật biết điều.
Dưới ánh mắt của mình mà vẫn bất động như núi, Diệp Thiều An hẳn đã tính trước rồi.
Có ý tứ.
Văn Khang Bình vui sướng cười to, ngũ quan của gã vốn là lạnh lẽo cứng rắn tuấn mỹ, lúc cười to lại mang theo một sự bạo ngược và tự tin khôn kể, “Này.” gã mở miệng, nói không cho phép cự tuyệt: “Đi theo tôi đến lớp I.”
Người thú vị như vậy, cớ gì không đặt dưới mí mắt mình chứ?
Để ở lớp VIII, thật sự là quá lãng phí.
【 Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ tăng lên đến -60. 】 hệ thống 001 vô cùng phấn khởi nói: 【 kí chủ ngài thật giỏi, đây là lần đầu tiên ngài dụng tâm hoàn thành nhiệm vụ như vậy nha! Tiếp tục tăng lên thì càng tốt!!! 】
【 Đừng cao hứng. 】 Diệp Thiều An bình tĩnh nói: 【 Không tới 3 phút, sẽ bị tụt thẳng xuống. 】
Hệ thống 001: 【… 】
【 Kí chủ ——!! 】 hệ thống 001 bi phẫn hô to, ngẫm lại độ thiện cảm kinh khủng mấy lần trước, đặc biệt là ở thế giới liên tiếp tụt xuống kia, tâm hệ thống 001 buồn không tả nổi:【 Xin đừng đùa bỡn hệ thống!!! 】
Âm thanh tạc mao của hệ thống 001 thật sự chơi rất vui, Diệp Thiều An hơi cong cong môi lên, nói: 【 Ngoan. 】
Hệ thống 001: 【… QAQ! 】
Hắn cười rộ lên khiến cả người như đang bay lượn, đột nhiên phát sáng giữa đám đông, là một người sinh ra để lãnh đạo kẻ khác, dẫn dắt họ đến vinh quang.
Chỉ mới gặp mặt hai, ba lần, Diệp Thiều An đã có thể định nghĩa một cách bài bản về Văn Khang Bình, trong đầu bách chuyển thiên hồi [1], cuối cùng Diệp Thiều An ôn hòa nhã nhặn nói: “Không đi.”
[1] 百转千回 – bǎi zhuǎn qiān huí, thành ngữ, ý chỉ quá trình diễn biến phức tạp/phải xoay sở hết lần này đến lần khác/suy nghĩ rối bời
“Mày nói cái gì?” Văn Khang Bình nheo mắt lại, lạnh lùng mở miệng, thanh âm đột nhiên thấp hơn vừa rồi rất nhiều, mang theo mùi uy hiếp khá dày đặc.
“Tôi nói.” Diệp Thiều An tâm bình khí hòa mở miệng, ngay cả ngữ khí cũng không có gì thay đổi, “Không đi.”
“Mày từ chối tao?” Con ngươi đen nóng rực lập loè lãnh ý, Văn Khang Bình âm lãnh nhìn Diệp Thiều An, phì cười một tiếng, nhẹ nhàng hỏi: “Mày biết từ chối tao sẽ phải trả một cái giá như thế nào không?”
“Tôi không biết từ chối cậu sẽ phải trả giá bằng thứ gì.” Diệp Thiều An khẽ mỉm cười, hiển lộ hết sự ôn hòa, “Thế nhưng tôi biết đắc tội cậu sẽ phải chịu kết cục như nào, Văn Khang Bình.”
“Đắc tội tao?” Văn Khang Bình lạnh lùng chế giễu cường điệu lặp lại ba chữ này, cười lạnh, khinh thường nói: “Người đắc tội tao, bây giờ cỏ trên mộ nó đã cao ba thước rồi, làm sao, mày cũng muốn.”
“Cậu chuyển tôi vào Học viện Thương Hải, cậu chuyển tôi vào lớp VIII, tình trạng của VIII như nào cậu còn rõ ràng hơn tôi nhiều, chuyển tôi vào lớp VIII, không phải là cái giá phải trả khi đắc tội cậu sao?” Diệp Thiều An nở nụ cười, con ngươi đen trong trẻo lướt qua một tia xem thường, hắn hời hợt nói: “Bạo lực học đường sẽ tạo thành tổn thương tâm lý cho người bị hại, ảnh hưởng đến sức khỏe, thậm chí ảnh hưởng đến sự phát triển nhân cách, ở nước R, bạo lực học đường đã trở thành một vấn đề nghiêm trọng của xã hội, hàng năm có rất nhiều học sinh tự sát, thậm chí còn sản sinh ra một hiện tượng đặc biệt, tên là ‘Không dám đến trường’.”
Diệp Thiều An nói xong một câu, sắc mặt Văn Khang Bình lại khó coi thêm một phần, thời điểm nhắc đến hai từ “Tự sát” và “Không dám đến trường”, sắc mặt Văn Khang Bình đã hết sức khó coi.
“Mà ban đầu cậu chuyển tôi vào lớp VIII, không phải vì muốn tôi cảm thụ mị lự của bạo lực học đường một chút sao?” Diệp Thiều An nhẹ nhàng nở nụ cười, hai chữ “Mị lực” bị hắn tận lực gằn từng chữ một, lộ ra sự trào phúng, “Nếu như tôi không có năng lực tự vệ, tôi sẽ giống như mấy học sinh bị bạo lực học đường ức hiếp, thân thể bị thương tổn, tâm linh bị chấn thương, nhân cách bị đả kích, khẳng định không thi đỗ đại học, thành quả mười hai năm học hành gian khổ của tôi sẽ bị cậu đánh vỡ trong một buổi chiều, đó có lẽ là kết quả tốt nhất.”
“Xấu hơn một chút, tôi sẽ mắc hàng loạt bệnh tâm lý, nói không chừng cả đời này sẽ làm bạn với bệnh viện tâm thần, nghiêm trọng hơn nữa tôi sẽ nhảy xuống từ tầng thượng, sang năm cỏ trên mộ phần của tôi cũng không thấp đâu.”
Sắc mặt Văn Khang Bình tái xanh cực kỳ, ánh mắt của gã chặt chẽ ghim lên trên người Diệp Thiều An, phảng phất một giây sau sẽ nhào tới bẻ gảy cái cổ của Diệp Thiều An.
Thế nhưng Diệp Thiều An lại chẳng hề sợ hãi, ngược lại, ánh mắt của hắn nhu hòa, nụ cười thanh thiển, ngay cả ngữ khí cũng rất ôn hòa, cả người thanh nhẹ nhàng khoan khoái sảng khoái đứng ở chỗ đó, ngoại trừ giữa mặt mặt mày tình cờ chợt lóe lên vẻ xem thường và khinh bỉ, thì chẳng khác gì bình thường.
“Kết cục khi đắc tội cậu, tôi đã đích thân thể nghiệm qua.” Diệp Thiều An lại cười nói, ánh mắt ôn nhu bình tĩnh, “Như vậy từ chối lời mời của cậu, rồi lại phải trả giá thì có sao đâu?”
“Dù sao cũng không thể tệ hơn kết cục khi đắc tội được.” Diệp Thiều An hời hợt nói, trong ánh mắt thậm chí mang theo mấy phần thành khẩn.
“Được được được! Giỏi cho một Diệp Thiều An! Rất mạnh miệng!” Văn Khang Bình giận dữ cười, trên khuôn mặt lạnh lùng tràn đầy vẻ nghiêm nghị, “Nói có sách, mách có chứng, câu từ thông suốt hoa lệ, mày rất mạnh miệng!”
“Cảm ơn Văn thiếu khích lệ.” Diệp Thiều An khẽ cúi đầu xuống, lộ ra một nụ cười ngượng ngùng, thoạt nhìn vô cùng ôn hòa khiêm tốn.
Văn Khang Bình chặt chẽ nhìn chăm chú vào Diệp Thiều An, hận không thể trực tiếp bẻ gảy cái cổ của Diệp Thiều An!
Được được được! Giỏi lắm!
【 Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ giảm xuống đến -80. 】 hệ thống 001 hữu khí vô lực nói: 【 Xin kí chủ duy trì hiện trạng, đừng để độ hảo cảm của mục tiêu nhiệm vụ tụt xuống nữa. 】
【 Yêu cầu của mày thật sự là quá khó hoàn thành, bác bỏ. 】 Diệp Thiều An ôn hòa nhã nhặn nói.
Hệ thống 001: 【… QAQ! 】
Nói cách khác độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ sẽ còn tiếp tục tụt xuống nữa á?!
Tại sao kí chủ của nó cứ thích mấy trò chơi vừa mạo hiểm vừa kích thích như vậy hả QAAAAAQ!!!!
Nó chỉ là một cái hệ thống, nó không muốn chơi tàu lượn siêu tốc QAQ!!!!
“Văn thiếu còn chuyện gì sao?” Diệp Thiều An mỉm cười, phi thường lễ phép nói: “Nếu không tôi xin phép trở về tiếp tục học tập, bài tập của tôi vẫn chưa làm xong.”
Ánh mắt Văn Khang Bình nhìn chằm chằm vào Diệp Thiều An kinh khủng hơn, con mắt hung tàn sắc bén tình cờ chợt lóe hồng quang phệ nhân, thoạt nhìn vô cùng khủng bố, mấy tên đứng bên cạnh Văn Khang Bình co lại trong góc tường run lẩy bẩy, chỉ có Diệp Thiều An trấn định mỉm cười.
“Diệp Thiều An.” Văn Khang Bình lạnh lùng nói, “Châu Châu cũng muốn mày đến lớp I.”
“Châu Châu ở lớp I được Văn thiếu che chở, tôi rất yên tâm.” Diệp Thiều An ôn nhã gật đầu: “Hơn nữa, sáng sớm hôm nay được Văn thiếu nhắc nhở, tôi vẫn chưa quên đâu.”
“Văn thiếu không cần thăm dò tôi nữa.”
Ánh mắt Văn Khang Bình nhìn chằm chặp vào Diệp Thiều An, dường như có một ngọn lửa đang thiêu đốt trong lòng!
Gã đời này chưa bao giờ gặp phải một người khó chơi như vậy, còn đối đầu với gã như nước với lửa!
Mà làm người ta cao hứng nhất chính là, người đang ở thế hạ phong, là gã, mà không phải là Diệp Thiều An!
Thật biết điều.
Văn Khang Bình thở ra một hơi thật sâu, động viên trái tim đang đập kịch liệt của mình, Diệp Thiều An đứng ở nơi đó, hắn từ lúc xuất hiện đã như vậy, ôn hòa và bình tĩnh, thong dong tự nhiên, tưởng là một gốc cây trúc, ai ngờ lại là một ngọn núi.
Gã nhìn lầm.
Văn Khang Bình nghĩ,
Gã nhìn lầm.
Gã tìm kiếm thăm dò nhiều năm như vậy, chỉ để tìm thấy một đối thủ có thế lực ngang nhau, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, đối thủ của gã trên thực tế vẫn luôn ở bên cạnh gã, bọn họ cách nhau chưa đến ngàn mét.
Thật biết điều.
“Diệp Thiều An.” Văn Khang Bình ý tứ hàm xúc không rõ nhìn Diệp Thiều An, cặp mắt ưng sắc bén và xảo quyệt, “Nếu mày đã biết kết cục khi đắc tội tao, còn dám lớn lối như vậy?”
Gã không nghe thấy lời đáp thì phì cười một tiếng, “Làm sao? Muốn chết?”
“Không muốn.” Diệp Thiều An trả lời rất nhanh, ngữ khí cũng không có bước chuyển ngoặt, hắn mỉm cười gật đầu: “Tôi sẽ bảo vệ bản thân thật tốt, Văn thiếu không cần lo lắng.”
Văn Khang Bình: “…”
Hô hấp Văn Khang Bình phút chốc trở nên dồn dập, trong con ngươi mang theo sự tức giận không tự chủ, Diệp Thiều An này, thực sự là thiếu dạy dỗ!
Văn Khang Bình vẫn chưa chiếm được chút lợi lộc nào từ chỗ Diệp Thiều An, còn bị Diệp Thiều An làm cho tức giận đến mức mấy lần muốn trực tiếp bẻ gảy cổ của hắn, “Nghe nói mày ở trường Nhất Trung là một học thần, thành tích đứng đầu vạn năm bất biến?”
“Chúng ta đánh cược đi.” Văn Khang Bình căn bản không cho Diệp Thiều An có cơ hội trả lời, dứt khoát nói: “Lấy thành tích mày am hiểu nhất đi.”
“Nhưng mà.” Văn Khang Bình lộ ra nụ cười rất ác liệt, “Không phải là một người đánh cược, mà là cả lớp đánh cược.”
“Thành tích trung bình của lớp I với lớp VIII, dùng kết quả thi tháng sau, sao nào, có dám đánh cược không?”
“Tôi không thể đại biểu cho mọi người lớp VIII.” Diệp Thiều An chậm rì rì nói, sắc mặt Văn Khang Bình đột nhiên biến đổi, ánh mắt hung ác hận không thể ăn tươi nuốt sống Diệp Thiều An, thế nhưng Diệp Thiều An lại như chẳng thèm chú ý, mỉm cười nói: “Nhưng nếu Văn thiếu muốn đánh cược, tôi phụng bồi.”
Bách chuyển thiên hồi.
Văn Khang Bình nhìn Diệp Thiều An bình tĩnh mỉm cười, hoàn toàn không hiểu tâm tư của gã, thế nhưng gã không muốn lộ ra vẻ yếu thế của mình, chỉ lạnh lùng nói: “Tiền đặt cược là thực hiện một yêu cầu của đối phương.”
“Có thể.” Diệp Thiều An lại cười nói: “Văn thiếu ra lệnh một tiếng, dù lên núi đao hay xuống biển lửa, tôi tất nhiên sẽ không hai lời.”
“Phì ——” Văn Khang Bình phì cười một tiếng, câu nói này có quỷ mới tin!
Nhưng chẳng sao cả, mục đích đã đạt được, Diệp Thiều An hẳn muốn chuyển đến lớp I đi, chỉ là chậm một tháng mà thôi.
Cứ để con mồi sắp chết giãy dụa một tháng, thời điểm chiếm được, con mồi mới càng mỹ vị ngon miệng.
Văn Khang Bình cười lạnh, quay người nghênh ngang rời đi, một tháng sau, tất cả mọi chuyện sẽ phát triển theo suy nghĩ của gã, chỉ nhẫn nại có một tháng, cớ gì không làm được?
Chờ đợi một tháng, con mồi sẽ càng mỹ vị, một người thợ săn ưu tú sẽ nhẫn được một tháng này.
【 Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ tăng lên đến -50. 】 hệ thống 001 vừa hưng phấn liền xoắn xuýt, nhỏ giọng nói: 【 Kí chủ kí chủ có thể đừng để độ hảo cảm lên xuống như đang chơi tàu lượn siêu tốc không QAQ! 】
【 Không thể. 】 Diệp Thiều An nhẹ nhàng tặng nó hai chữ, quay đầu bước vào phòng học.
Hệ thống 001: 【… QAQ! 】
“Quý dzị.” Diệp Thiều An gõ gõ bàn giáo viên, khẽ cười nói: “Văn thiếu muốn đánh cược với các vị, không biết mọi người có nguyện ý nghe tôi nói về vụ cá cược này hay không?”
“Cơ hội khiến Văn thiếu bại trong tay chúng ta chỉ có một lần thôi đấy.”
“Không biết cả lớp có hứng thú không nhỉ?”
Thanh âm đó như một chậu nước, từ từ tản ra cảm giác mát mẻ, trong khoảnh khắc hất lên ngọn lửa đang cháy hừng hực của Văn Khang Bình.
Có ý tứ.
Ánh mắt Văn Khang Bình càng thêm nóng rực hơn, gã đánh giá Diệp Thiều An từ trên xuống dưới, mang theo ý tứ hàm xúc cướp đoạt dày đặc, đôi mắt ưng nóng rực sắc bén như tia X quang, phảng phất như nhìn thấu tất cả, tất cả mọi thứ đều không còn chỗ ẩn thân dưới ánh mắt gã, ánh mắt này rất dễ khiến lòng người sinh phản cảm e ngại, thế nhưng Diệp Thiều An vẫn bình tĩnh đứng ở chỗ đó, mặc gã đánh giá, chẳng chút khó chịu, mặt mày nhạt nhẽo mà ôn hòa, giống như một nhánh trúc, xanh miết kiên cường, ôn hòa tự nhiên.
Thật biết điều.
Dưới ánh mắt của mình mà vẫn bất động như núi, Diệp Thiều An hẳn đã tính trước rồi.
Có ý tứ.
Văn Khang Bình vui sướng cười to, ngũ quan của gã vốn là lạnh lẽo cứng rắn tuấn mỹ, lúc cười to lại mang theo một sự bạo ngược và tự tin khôn kể, “Này.” gã mở miệng, nói không cho phép cự tuyệt: “Đi theo tôi đến lớp I.”
Người thú vị như vậy, cớ gì không đặt dưới mí mắt mình chứ?
Để ở lớp VIII, thật sự là quá lãng phí.
【 Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ tăng lên đến -60. 】 hệ thống 001 vô cùng phấn khởi nói: 【 kí chủ ngài thật giỏi, đây là lần đầu tiên ngài dụng tâm hoàn thành nhiệm vụ như vậy nha! Tiếp tục tăng lên thì càng tốt!!! 】
【 Đừng cao hứng. 】 Diệp Thiều An bình tĩnh nói: 【 Không tới 3 phút, sẽ bị tụt thẳng xuống. 】
Hệ thống 001: 【… 】
【 Kí chủ ——!! 】 hệ thống 001 bi phẫn hô to, ngẫm lại độ thiện cảm kinh khủng mấy lần trước, đặc biệt là ở thế giới liên tiếp tụt xuống kia, tâm hệ thống 001 buồn không tả nổi:【 Xin đừng đùa bỡn hệ thống!!! 】
Âm thanh tạc mao của hệ thống 001 thật sự chơi rất vui, Diệp Thiều An hơi cong cong môi lên, nói: 【 Ngoan. 】
Hệ thống 001: 【… QAQ! 】
Hắn cười rộ lên khiến cả người như đang bay lượn, đột nhiên phát sáng giữa đám đông, là một người sinh ra để lãnh đạo kẻ khác, dẫn dắt họ đến vinh quang.
Chỉ mới gặp mặt hai, ba lần, Diệp Thiều An đã có thể định nghĩa một cách bài bản về Văn Khang Bình, trong đầu bách chuyển thiên hồi [1], cuối cùng Diệp Thiều An ôn hòa nhã nhặn nói: “Không đi.”
[1] 百转千回 – bǎi zhuǎn qiān huí, thành ngữ, ý chỉ quá trình diễn biến phức tạp/phải xoay sở hết lần này đến lần khác/suy nghĩ rối bời
“Mày nói cái gì?” Văn Khang Bình nheo mắt lại, lạnh lùng mở miệng, thanh âm đột nhiên thấp hơn vừa rồi rất nhiều, mang theo mùi uy hiếp khá dày đặc.
“Tôi nói.” Diệp Thiều An tâm bình khí hòa mở miệng, ngay cả ngữ khí cũng không có gì thay đổi, “Không đi.”
“Mày từ chối tao?” Con ngươi đen nóng rực lập loè lãnh ý, Văn Khang Bình âm lãnh nhìn Diệp Thiều An, phì cười một tiếng, nhẹ nhàng hỏi: “Mày biết từ chối tao sẽ phải trả một cái giá như thế nào không?”
“Tôi không biết từ chối cậu sẽ phải trả giá bằng thứ gì.” Diệp Thiều An khẽ mỉm cười, hiển lộ hết sự ôn hòa, “Thế nhưng tôi biết đắc tội cậu sẽ phải chịu kết cục như nào, Văn Khang Bình.”
“Đắc tội tao?” Văn Khang Bình lạnh lùng chế giễu cường điệu lặp lại ba chữ này, cười lạnh, khinh thường nói: “Người đắc tội tao, bây giờ cỏ trên mộ nó đã cao ba thước rồi, làm sao, mày cũng muốn.”
“Cậu chuyển tôi vào Học viện Thương Hải, cậu chuyển tôi vào lớp VIII, tình trạng của VIII như nào cậu còn rõ ràng hơn tôi nhiều, chuyển tôi vào lớp VIII, không phải là cái giá phải trả khi đắc tội cậu sao?” Diệp Thiều An nở nụ cười, con ngươi đen trong trẻo lướt qua một tia xem thường, hắn hời hợt nói: “Bạo lực học đường sẽ tạo thành tổn thương tâm lý cho người bị hại, ảnh hưởng đến sức khỏe, thậm chí ảnh hưởng đến sự phát triển nhân cách, ở nước R, bạo lực học đường đã trở thành một vấn đề nghiêm trọng của xã hội, hàng năm có rất nhiều học sinh tự sát, thậm chí còn sản sinh ra một hiện tượng đặc biệt, tên là ‘Không dám đến trường’.”
Diệp Thiều An nói xong một câu, sắc mặt Văn Khang Bình lại khó coi thêm một phần, thời điểm nhắc đến hai từ “Tự sát” và “Không dám đến trường”, sắc mặt Văn Khang Bình đã hết sức khó coi.
“Mà ban đầu cậu chuyển tôi vào lớp VIII, không phải vì muốn tôi cảm thụ mị lự của bạo lực học đường một chút sao?” Diệp Thiều An nhẹ nhàng nở nụ cười, hai chữ “Mị lực” bị hắn tận lực gằn từng chữ một, lộ ra sự trào phúng, “Nếu như tôi không có năng lực tự vệ, tôi sẽ giống như mấy học sinh bị bạo lực học đường ức hiếp, thân thể bị thương tổn, tâm linh bị chấn thương, nhân cách bị đả kích, khẳng định không thi đỗ đại học, thành quả mười hai năm học hành gian khổ của tôi sẽ bị cậu đánh vỡ trong một buổi chiều, đó có lẽ là kết quả tốt nhất.”
“Xấu hơn một chút, tôi sẽ mắc hàng loạt bệnh tâm lý, nói không chừng cả đời này sẽ làm bạn với bệnh viện tâm thần, nghiêm trọng hơn nữa tôi sẽ nhảy xuống từ tầng thượng, sang năm cỏ trên mộ phần của tôi cũng không thấp đâu.”
Sắc mặt Văn Khang Bình tái xanh cực kỳ, ánh mắt của gã chặt chẽ ghim lên trên người Diệp Thiều An, phảng phất một giây sau sẽ nhào tới bẻ gảy cái cổ của Diệp Thiều An.
Thế nhưng Diệp Thiều An lại chẳng hề sợ hãi, ngược lại, ánh mắt của hắn nhu hòa, nụ cười thanh thiển, ngay cả ngữ khí cũng rất ôn hòa, cả người thanh nhẹ nhàng khoan khoái sảng khoái đứng ở chỗ đó, ngoại trừ giữa mặt mặt mày tình cờ chợt lóe lên vẻ xem thường và khinh bỉ, thì chẳng khác gì bình thường.
“Kết cục khi đắc tội cậu, tôi đã đích thân thể nghiệm qua.” Diệp Thiều An lại cười nói, ánh mắt ôn nhu bình tĩnh, “Như vậy từ chối lời mời của cậu, rồi lại phải trả giá thì có sao đâu?”
“Dù sao cũng không thể tệ hơn kết cục khi đắc tội được.” Diệp Thiều An hời hợt nói, trong ánh mắt thậm chí mang theo mấy phần thành khẩn.
“Được được được! Giỏi cho một Diệp Thiều An! Rất mạnh miệng!” Văn Khang Bình giận dữ cười, trên khuôn mặt lạnh lùng tràn đầy vẻ nghiêm nghị, “Nói có sách, mách có chứng, câu từ thông suốt hoa lệ, mày rất mạnh miệng!”
“Cảm ơn Văn thiếu khích lệ.” Diệp Thiều An khẽ cúi đầu xuống, lộ ra một nụ cười ngượng ngùng, thoạt nhìn vô cùng ôn hòa khiêm tốn.
Văn Khang Bình chặt chẽ nhìn chăm chú vào Diệp Thiều An, hận không thể trực tiếp bẻ gảy cái cổ của Diệp Thiều An!
Được được được! Giỏi lắm!
【 Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ giảm xuống đến -80. 】 hệ thống 001 hữu khí vô lực nói: 【 Xin kí chủ duy trì hiện trạng, đừng để độ hảo cảm của mục tiêu nhiệm vụ tụt xuống nữa. 】
【 Yêu cầu của mày thật sự là quá khó hoàn thành, bác bỏ. 】 Diệp Thiều An ôn hòa nhã nhặn nói.
Hệ thống 001: 【… QAQ! 】
Nói cách khác độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ sẽ còn tiếp tục tụt xuống nữa á?!
Tại sao kí chủ của nó cứ thích mấy trò chơi vừa mạo hiểm vừa kích thích như vậy hả QAAAAAQ!!!!
Nó chỉ là một cái hệ thống, nó không muốn chơi tàu lượn siêu tốc QAQ!!!!
“Văn thiếu còn chuyện gì sao?” Diệp Thiều An mỉm cười, phi thường lễ phép nói: “Nếu không tôi xin phép trở về tiếp tục học tập, bài tập của tôi vẫn chưa làm xong.”
Ánh mắt Văn Khang Bình nhìn chằm chằm vào Diệp Thiều An kinh khủng hơn, con mắt hung tàn sắc bén tình cờ chợt lóe hồng quang phệ nhân, thoạt nhìn vô cùng khủng bố, mấy tên đứng bên cạnh Văn Khang Bình co lại trong góc tường run lẩy bẩy, chỉ có Diệp Thiều An trấn định mỉm cười.
“Diệp Thiều An.” Văn Khang Bình lạnh lùng nói, “Châu Châu cũng muốn mày đến lớp I.”
“Châu Châu ở lớp I được Văn thiếu che chở, tôi rất yên tâm.” Diệp Thiều An ôn nhã gật đầu: “Hơn nữa, sáng sớm hôm nay được Văn thiếu nhắc nhở, tôi vẫn chưa quên đâu.”
“Văn thiếu không cần thăm dò tôi nữa.”
Ánh mắt Văn Khang Bình nhìn chằm chặp vào Diệp Thiều An, dường như có một ngọn lửa đang thiêu đốt trong lòng!
Gã đời này chưa bao giờ gặp phải một người khó chơi như vậy, còn đối đầu với gã như nước với lửa!
Mà làm người ta cao hứng nhất chính là, người đang ở thế hạ phong, là gã, mà không phải là Diệp Thiều An!
Thật biết điều.
Văn Khang Bình thở ra một hơi thật sâu, động viên trái tim đang đập kịch liệt của mình, Diệp Thiều An đứng ở nơi đó, hắn từ lúc xuất hiện đã như vậy, ôn hòa và bình tĩnh, thong dong tự nhiên, tưởng là một gốc cây trúc, ai ngờ lại là một ngọn núi.
Gã nhìn lầm.
Văn Khang Bình nghĩ,
Gã nhìn lầm.
Gã tìm kiếm thăm dò nhiều năm như vậy, chỉ để tìm thấy một đối thủ có thế lực ngang nhau, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, đối thủ của gã trên thực tế vẫn luôn ở bên cạnh gã, bọn họ cách nhau chưa đến ngàn mét.
Thật biết điều.
“Diệp Thiều An.” Văn Khang Bình ý tứ hàm xúc không rõ nhìn Diệp Thiều An, cặp mắt ưng sắc bén và xảo quyệt, “Nếu mày đã biết kết cục khi đắc tội tao, còn dám lớn lối như vậy?”
Gã không nghe thấy lời đáp thì phì cười một tiếng, “Làm sao? Muốn chết?”
“Không muốn.” Diệp Thiều An trả lời rất nhanh, ngữ khí cũng không có bước chuyển ngoặt, hắn mỉm cười gật đầu: “Tôi sẽ bảo vệ bản thân thật tốt, Văn thiếu không cần lo lắng.”
Văn Khang Bình: “…”
Hô hấp Văn Khang Bình phút chốc trở nên dồn dập, trong con ngươi mang theo sự tức giận không tự chủ, Diệp Thiều An này, thực sự là thiếu dạy dỗ!
Văn Khang Bình vẫn chưa chiếm được chút lợi lộc nào từ chỗ Diệp Thiều An, còn bị Diệp Thiều An làm cho tức giận đến mức mấy lần muốn trực tiếp bẻ gảy cổ của hắn, “Nghe nói mày ở trường Nhất Trung là một học thần, thành tích đứng đầu vạn năm bất biến?”
“Chúng ta đánh cược đi.” Văn Khang Bình căn bản không cho Diệp Thiều An có cơ hội trả lời, dứt khoát nói: “Lấy thành tích mày am hiểu nhất đi.”
“Nhưng mà.” Văn Khang Bình lộ ra nụ cười rất ác liệt, “Không phải là một người đánh cược, mà là cả lớp đánh cược.”
“Thành tích trung bình của lớp I với lớp VIII, dùng kết quả thi tháng sau, sao nào, có dám đánh cược không?”
“Tôi không thể đại biểu cho mọi người lớp VIII.” Diệp Thiều An chậm rì rì nói, sắc mặt Văn Khang Bình đột nhiên biến đổi, ánh mắt hung ác hận không thể ăn tươi nuốt sống Diệp Thiều An, thế nhưng Diệp Thiều An lại như chẳng thèm chú ý, mỉm cười nói: “Nhưng nếu Văn thiếu muốn đánh cược, tôi phụng bồi.”
Bách chuyển thiên hồi.
Văn Khang Bình nhìn Diệp Thiều An bình tĩnh mỉm cười, hoàn toàn không hiểu tâm tư của gã, thế nhưng gã không muốn lộ ra vẻ yếu thế của mình, chỉ lạnh lùng nói: “Tiền đặt cược là thực hiện một yêu cầu của đối phương.”
“Có thể.” Diệp Thiều An lại cười nói: “Văn thiếu ra lệnh một tiếng, dù lên núi đao hay xuống biển lửa, tôi tất nhiên sẽ không hai lời.”
“Phì ——” Văn Khang Bình phì cười một tiếng, câu nói này có quỷ mới tin!
Nhưng chẳng sao cả, mục đích đã đạt được, Diệp Thiều An hẳn muốn chuyển đến lớp I đi, chỉ là chậm một tháng mà thôi.
Cứ để con mồi sắp chết giãy dụa một tháng, thời điểm chiếm được, con mồi mới càng mỹ vị ngon miệng.
Văn Khang Bình cười lạnh, quay người nghênh ngang rời đi, một tháng sau, tất cả mọi chuyện sẽ phát triển theo suy nghĩ của gã, chỉ nhẫn nại có một tháng, cớ gì không làm được?
Chờ đợi một tháng, con mồi sẽ càng mỹ vị, một người thợ săn ưu tú sẽ nhẫn được một tháng này.
【 Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ tăng lên đến -50. 】 hệ thống 001 vừa hưng phấn liền xoắn xuýt, nhỏ giọng nói: 【 Kí chủ kí chủ có thể đừng để độ hảo cảm lên xuống như đang chơi tàu lượn siêu tốc không QAQ! 】
【 Không thể. 】 Diệp Thiều An nhẹ nhàng tặng nó hai chữ, quay đầu bước vào phòng học.
Hệ thống 001: 【… QAQ! 】
“Quý dzị.” Diệp Thiều An gõ gõ bàn giáo viên, khẽ cười nói: “Văn thiếu muốn đánh cược với các vị, không biết mọi người có nguyện ý nghe tôi nói về vụ cá cược này hay không?”
“Cơ hội khiến Văn thiếu bại trong tay chúng ta chỉ có một lần thôi đấy.”
“Không biết cả lớp có hứng thú không nhỉ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất