Chương 83: Bạch nguyệt chu sa (14)
Con đường về nước của Diệp Thiều An tuy rằng gian khổ, nhưng ít nhất hắn đã trở về, đối với phần tử trí thức nhân tài du học về nước, quốc gia còn chưa kịp phân phối đã có mấy nhà khoa học viện nghiên cứu tới đòi người.
Những luận văn Diệp Thiều An từng phát biểu mấy năm qua đã được truyền tải khắp quốc nội, câu từ rõ ràng phương pháp kỳ diệu, đại đa số giáo sư đều đi đầu trong lĩnh vực của mình, thuận theo dòng suy nghĩ của Diệp Thiều An phút chốc có không ít linh cảm, sau khi Diệp Thiều An về nước, có không ít viện sở dồn dập đến đòi người.
Thế nhưng nghiên cứu Diệp Thiều An làm nhiều nhất ở nước ngoài lại thuộc lĩnh vực quân sự, song những nghiên cứu đó cực kỳ cực kỳ bí ẩn, ngoại trừ bản thân hắn và hệ thống 001, không ai biết hắn nghiên cứu gì, bằng không hắn không thể về nước được.
Hoa quốc bên này suy nghĩ rất lâu, mấy lão giáo sư tranh luận không ngừng nghỉ, cuối cùng đám nhân viên cũng hết cách, đành phái người đi dò hỏi ý kiến của Diệp Thiều An, khi Diệp Thiều An nghe thấy vấn đề của nhân viên công tác không khỏi nở nụ cười, nói: “Đương nhiên là căn cứ nghiên cứu khoa học quân sự rồi.”
Nhân viên công tác đó vừa nghe đã bối rối, luận văn Diệp Thiều An phát biểu mặc dù đã giải quyết một nan đề trong lĩnh vực học thuật, thế nhưng bên căn cứ nghiên cứu khoa học quân sự đâu phải muốn vào là vào được…?
Quan trọng nhất là, mấy vị lão giáo sư tới mời Diệp Thiều An này không ai thuộc căn cứ nghiên cứu khoa học quân sự nha.
Thời điểm nhân viên công tác chạy về báo cáo, mấy lão giáo sư còn chưa tranh luận xong đâu, một ông nói trong viện của tôi có nhiều thanh niên, bầu không khí sinh động có lợi cho sự phát triển của người trẻ tuổi; một ông lão khác lại nói bên sở của tôi nhiều lão giáo sư, có thể trợ giúp nâng đỡ nhiều cho người trẻ tuổi; một người khác lại cãi, ở chỗ tôi muốn thanh niên có thanh niên, muốn giáo sư có giáo cư, thích hợp với Diệp Thiều An nhất, ba nhóm người tranh chấp không nghỉ, đỏ mặt tía tai, chỉ thiếu trực tiếp động thủ đánh nhau.
Người phụ trách nhận được điện thoại, nghe thấy câu trả lời của Diệp Thiều An sắc mặt không khỏi thay đổi một chút, sau đó cố gắng tách ba vị lão giáo sư ra, nói: “Là như thế này, các giáo sư, Diệp Thiều An nhắn lại.”
Ba lão giáo sư đồng thời nhìn về phía anh ta, người phụ trách khá là căng thẳng lúng túng sờ sờ mũi, nói: “… Diệp Thiều An muốn đến căn cứ nghiên cứu quân sự.”
Mà vấn đề ở đây là, ba lão giáo sư không ai thuộc căn cứ nghiên cứu quân sự.
“Đi nghiên cứu quân sự làm cái gì!” Lão giáo sư chỉ tiếc mài sắt không nên kim khuyên: “Phương hướng nghiên cứu và luận văn thiết kế của cậu ta đến căn cứ hàng không mới đúng, chỗ đó hợp với cậu ta nhất!”
“Không được, anh dẫn chúng tôi đi hỏi trực tiếp, không thể để cho một nhân tài như thế đi lầm đường được.” Một lão giáo sư khác tính tình nóng nảy cũng vội vàng nói, mặc dù người ta hay nói nghiên cứu khoa học cần sự hứng thú, thế nhưng kỹ năng của Diệp Thiều An rõ ràng tỏa sáng trong lĩnh vực vũ trụ, nghiên cứu công nghiệp quân sự làm quỷ gì, có khác nào vùi dập nhân tài không cơ chứ!
Người phụ trách như ăn trái khổ qua, thế nhưng ba vị lão giáo sư này đức cao vọng trọng, còn có tinh thần khắc khổ nghiên cứu không bao giờ buông tay đặc trưng của chuyên viên nghiên cứu khoa học, không đắc tội nổi, hôm nay anh không dẫn bọn họ đi, họ có thể đứng ở đây cãi nhau cả một ngày!
Tui sợ rồi, đi thì đi đi, ngược lại cũng không xa.
Sau khi Diệp Thiều An được bí mật đón về nước, một mặt để quốc gia tiện việc bảo vệ hắn, một mặt khác hắn không có chỗ ở, hắn cũng không định sẽ xuất hiện trước mặt Văn Khang Bình thế này, đơn giản và trực tiếp đồng ý với đề suất của quốc gia, tạm thời vào trong một căn nhà được bảo vệ mạnh, thời điểm mấy vị lão giáo sư tới cửa, Diệp Thiều An cũng không kinh ngạc cho lắm.
Người phụ trách cũng không giả vờ khách sáo, anh ta đã quen giao thiệp với nhân viên nghiên cứu khoa học rồi, biết người bình thường cảm thấy khách khí một chút mới dễ nói chuyện, nhưng trong mắt những nhân viên nghiên cứu khoa học này, điều đó thuần túy là lãng phí thời gian, thời gian đó đem đi nghiên cứu còn có ích hơn, họ chán ghét những lời nói giả tạo ấy, còn không bằng nói toạc ra, miễn cho làm lỡ thời gian quý báu của bọn họ.
“Nghe nói anh muốn vào căn cứ quân sự để nghiên cứu.” Người phụ trách khách khí hỏi: “Có thể hỏi cho tôi biết nguyên nhân không?”
“Đương nhiên có thể.” Diệp Thiều An gật gật đầu, người phụ trách này họ Lý, chính là người hồi trước giúp hắn an bài nhà ở, hắn vẫn còn nhớ, chỉ có điều, Diệp Thiều An nghi hoặc liếc mắt nhìn đoàn người đi sau anh ta, khách khí hỏi: “Mấy vị này là?”
“Đều là giáo sư phụ trách nghiên cứu khoa học của nước nhà.” Người phụ trách Lý đơn giản giới thiệu hai bên với nhau, Diệp Thiều An từng đọc qua luận văn của mấy giáo sư này, lập tức đã quen thuộc, nhân viên nghiên cứu khoa học có phương thức tán gẫu độc nhất của nhân viên nghiên cứu khoa học, người phụ trách Lý chỉ có thể đi theo hộ tống mà thôi.
Mấy vị lão giáo sư lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Thiều An trẻ tuổi như thế còn cảm thấy kinh ngạc, vốn cho rằng tiến sĩ đi du học nước ngoài về ít nhất cũng phải hai mươi bảy hai mươi tám, còn Diệp Thiều An nhìn qua cũng chỉ mới chừng hai mươi, sau đó bắt tay vào thảo luận, họ mới phát hiện Diệp Thiều An tuy rằng trẻ tuổi, thế nhưng tri thức vững chắc, kinh nghiệm phong phú, hơn nữa tư duy linh hoạt, hay đưa ra một số quan điểm đáng để nguy ngẫm.
Mãi cho đến phòng ngủ của Diệp Thiều An, mọi người mới thỏa mãn mà ngừng lại, Diệp Thiều An ôm ra mấy chục túi giấy, hơi ngượng ngùng gãi đầu một cái, “Kỳ thực cháu cảm thấy hứng thú nhất với phương diện công nghiệp quân sự, cũng đang tập trung nghiên cứu, chỉ có điều bản thân độc lập nghiên cứu, không dám cho người khác biết, cũng không để lộ ra ngoài, cháu sợ vạn nhất lộ ra, cháu sẽ không về nước được.”
Mấy vị giáo sư nghe hắn nói thế, không khỏi nở nụ cười.
Quả nhiên vẫn là người trẻ tuổi.
Nói xong, Diệp Thiều An đưa mấy túi giấy cho các giáo sư và người phụ trách Lý, đôi mắt của các giáo sư càng ngày càng sáng, ngay cả người phụ trách Lý vốn là người ngoài cũng có thể nhìn ra chút môn đạo.
“Chuyện này… Chuyện này…” Một giáo sư kích động đến không nói thành câu: “Đây đều do cậu tự mình nghiên cứu?”
Diệp Thiều An hơi ngượng ngùng gật gật đầu, “Vì thiếu tài liệu và thiết bị nghiên cứu, rất nhiều chỗ vẫn đang nằm trong giai đoạn giả thuyết, cháu vẫn chưa tiến thành thí nghiệm, cho nên… Cháu muốn đến căn cứ nghiên cứu khoa học quân sự.”
Lão giáo sư tháo cặp kính lão của mình xuống, cuối cùng cũng hiểu tại sao Diệp Thiều An nói sợ mình không về nước được, một khi nước M nhìn thấy những nghiên cứu này, cho dù không thấy toàn bộ, con đường về nước của Diệp Thiều An e càng ngày càng gian khổ.
Lúc cần thiết, nước M có lẽ tình nguyện hủy diệt Diệp Thiều An cũng không chịu thả hắn về nước.
Giáo sư đó vỗ vỗ vai Diệp Thiều An, trầm giọng nói: “Cậu khá lắm.”
Có vài người sinh ra là để nghiên cứu khoa học, còn Diệp Thiều An không cần nghi ngờ, hắn sinh ra vì công nghiệp quân sự.
Những lão giáo sư khác cũng dồn dập gật đầu, đột nhiên, một vị lão giáo sư vẫn luôn im lặng hỏi: “Lý luận của cậu, có phải được phát hiện khi đang nghiên cứu vấn đề này không?”
Lão giáo sư lấy ra vài tờ giấy, Diệp Thiều An nghiêm túc đọc một lượt, “Đúng vậy, lúc đang nghiên cứu loại vũ khí này thì phát hiện ra, thế nhưng rất đáng tiếc, vì cung cấp vốn làm tài liệu và thiết bị, cháu không thể tiếp tục thí nghiệm này nữa.”
“Cậu xem thử.” Lão giáo sư đó lấy ra một cái bút luôn mang bên người vẽ một tấm đồ hình.
“Cháu từng thử rồi.” Diệp Thiều An tiếp lời: “Mặc dù cái này có thể thoát khỏi sự ảnh hưởng của nó trong một mức độ nào đó, thế nhưng vẫn chưa đủ, không thể hoàn toàn…”
Mấy vị giáo sư khác cũng nhìn lại, cuối cùng, lão giáo sư đó vỗ vỗ vai người phụ trách Lý, thở dài nói: “Đánh tiếng với lão Triệu đi, cậu ta là một nhân tài trời sinh làm công nghiệp quân sự.”
Dừng một chút, lão giáo sư tức giận bất bình nói: “Thực sự là tiện nghi lão!”
Rõ ràng là người ông xem trong trước!
Giáo sư Triệu nghiên cứu khoa học quân sự ở đế đô cũng không ngờ lại có một cái bánh bao thịt lớn rơi xuống đầu mình, vốn cho rằng bằng vào luận văn của Diệp Thiều An, mình chắc chắn không tranh nổi với mấy lão ngoan đầu bên căn cứ hàng không, không ngờ cuối cùng cái bánh bao này lại vào tay mình, người phụ trách Lý làm hết chức trách truyền đạt suy nghĩ của mấy vị giáo sư cho giáo sư Triệu, giáo sư Triệu vừa nghe thấy đánh giá của ba lão ngoan đầu đó về Diệp Thiều An, không khỏi kích động trong nháy mắt.
“Nhân tài sinh ra vì công nghiệp quân sự.”
Đây tuyệt đối là đánh giá cao nhất của mấy mấy lão ngoan đầu kia!
Giáo sư Triệu hào hứng lĩnh người về, ban đầu chỉ cho Diệp Thiều An làm phụ tá nghiên cứu khoa học, cũng vì giúp hắn quen thuộc hoàn cảnh, nhưng sau khi cùng giáo sư Trương bên hàng không trò chuyện qua điện thoại, giáo sư Trương quát mắng ông vùi dập nhân tài, giáo sư Triệu thế mới biết chuyện túi giấy kia, sau khi đọc lý luận và thí nghiệm trong túi giấy một lần, giáo sư Triệu lập tức phê chuẩn cho Diệp Thiều An một mình làm nghiên cứu, lão Trương nói không sai, bắt Diệp Thiều An làm trợ lý quả thực là vùi dập nhân tài lãng phí thời gian sinh mệnh của Diệp Thiều An!
Diệp Thiều An về nước ba tháng, ru rú trong căn cứ ba tháng, mãi đến khi nghiên cứu trong tay tiến vào giai đoạn kết thúc, hắn mới được thư giãn, tính ra đã về nước ba tháng rồi nhưng chưa báo với ai cả.
Tuy rằng xuất ngoại năm năm, thế nhưng Diệp Thiều An cũng không thường xuyên liên lạc với lớp VIII, giờ nhìn thấy tin Biệt Tương Chi báo năm nay tổ chức họp lớp, Diệp Thiều An nói hắn cũng muốn đi, toàn bộ lớp VIII nghe tin đều bùng nổ.
Diệp Thiều An báo một câu với giáo sư Triệu, giáo sư Triệu nghĩ, cũng đúng, Diệp Thiều An vừa về nước đã phải vào căn cứ nghiên cứu, người thân bạn bè cũng chưa được gặp vậy không tốt cho lắm, hơn nữa người còn trẻ tuổi như thế, không thể nhốt trong căn cứ như mấy lão già các ông được, vì thế nhanh chóng phê duyệt, nhưng để đảm bảo an toàn, vẫn phải tiến hành một loạt biện pháp, đeo một đống đồ vật có khả năng định vị lên người Diệp Thiều An, cuối cùng còn an bài mấy bộ đội đặc chủng đi theo bảo vệ.
Diệp Thiều An: “…”
Hắn chỉ đi họp lớp thôi mà!
Giáo sư Triệu không yên lòng, Diệp Thiều An cũng hết cách rồi, đành phải tiếp thu.
Lớp VIII rất vui mừng, tiếng nói cười rôm rả, bạn tốt đi du học năm năm cuối cùng cũng về nước, ai cũng không khắc chế được tâm tình mình, huống chi tình cảm giữa bạn học lớp VIII với Diệp Thiều An cực kỳ sâu đậm, ai ai cũng sảng khoái tinh thần phấn chấn, thường xuyên qua lại đã có người đem chuyện Diệp Thiều An về nước kể ra.
Một truyền mười, mười truyền trăm, cuối cùng truyền đến trong tai Lục Thiên Hoa, Diệp Thiều An dù sao cũng là con trai nuôi của Văn gia, lại nhớ đến dáng vẻ năm năm trước của bạn thân, Lục Thiên Hoa do dự một chút liền kể chuyện này với Văn Khang Bình.
Văn Khang Bình thờ ơ ‘ồ’ một tiếng, tỏ vẻ mình đã biết liền cúp điện thoại.
Trái tim Văn Khang Bình đập rộn ràng, Diệp Thiều An về nước!
—— cậu ta còn dám về nước?
—— quên mất mình từng hứa gì rồi sao?
Hơn nữa, sau khi về nước còn không thèm đi tìm anh.
Cũng được, về nước rồi, em cũng không cần phải đi ra ngoài nữa.
Văn Khang Bình hơi nhắm mắt lại, khóe miệng hình thành một độ cong ác liệt,
Năm đó thả em đi, anh hối hận tận năm năm ròng,
Bây giờ, em đừng hòng chạy nổi.
Không thích anh? Không yêu anh? Chẳng sao cả, đời này em là của anh rồi!
Mãi đến tận khi… anh không còn một xíu tình cảm nào với em nữa mới thôi.
Văn Khang Bình mở mắt ra, trong đôi mắt chợt lóe lên tia tàn nhẫn.
Nếu em đã chọn tự chui đầu vào lưới, thì cũng đừng trách anh không khách khí.
Những luận văn Diệp Thiều An từng phát biểu mấy năm qua đã được truyền tải khắp quốc nội, câu từ rõ ràng phương pháp kỳ diệu, đại đa số giáo sư đều đi đầu trong lĩnh vực của mình, thuận theo dòng suy nghĩ của Diệp Thiều An phút chốc có không ít linh cảm, sau khi Diệp Thiều An về nước, có không ít viện sở dồn dập đến đòi người.
Thế nhưng nghiên cứu Diệp Thiều An làm nhiều nhất ở nước ngoài lại thuộc lĩnh vực quân sự, song những nghiên cứu đó cực kỳ cực kỳ bí ẩn, ngoại trừ bản thân hắn và hệ thống 001, không ai biết hắn nghiên cứu gì, bằng không hắn không thể về nước được.
Hoa quốc bên này suy nghĩ rất lâu, mấy lão giáo sư tranh luận không ngừng nghỉ, cuối cùng đám nhân viên cũng hết cách, đành phái người đi dò hỏi ý kiến của Diệp Thiều An, khi Diệp Thiều An nghe thấy vấn đề của nhân viên công tác không khỏi nở nụ cười, nói: “Đương nhiên là căn cứ nghiên cứu khoa học quân sự rồi.”
Nhân viên công tác đó vừa nghe đã bối rối, luận văn Diệp Thiều An phát biểu mặc dù đã giải quyết một nan đề trong lĩnh vực học thuật, thế nhưng bên căn cứ nghiên cứu khoa học quân sự đâu phải muốn vào là vào được…?
Quan trọng nhất là, mấy vị lão giáo sư tới mời Diệp Thiều An này không ai thuộc căn cứ nghiên cứu khoa học quân sự nha.
Thời điểm nhân viên công tác chạy về báo cáo, mấy lão giáo sư còn chưa tranh luận xong đâu, một ông nói trong viện của tôi có nhiều thanh niên, bầu không khí sinh động có lợi cho sự phát triển của người trẻ tuổi; một ông lão khác lại nói bên sở của tôi nhiều lão giáo sư, có thể trợ giúp nâng đỡ nhiều cho người trẻ tuổi; một người khác lại cãi, ở chỗ tôi muốn thanh niên có thanh niên, muốn giáo sư có giáo cư, thích hợp với Diệp Thiều An nhất, ba nhóm người tranh chấp không nghỉ, đỏ mặt tía tai, chỉ thiếu trực tiếp động thủ đánh nhau.
Người phụ trách nhận được điện thoại, nghe thấy câu trả lời của Diệp Thiều An sắc mặt không khỏi thay đổi một chút, sau đó cố gắng tách ba vị lão giáo sư ra, nói: “Là như thế này, các giáo sư, Diệp Thiều An nhắn lại.”
Ba lão giáo sư đồng thời nhìn về phía anh ta, người phụ trách khá là căng thẳng lúng túng sờ sờ mũi, nói: “… Diệp Thiều An muốn đến căn cứ nghiên cứu quân sự.”
Mà vấn đề ở đây là, ba lão giáo sư không ai thuộc căn cứ nghiên cứu quân sự.
“Đi nghiên cứu quân sự làm cái gì!” Lão giáo sư chỉ tiếc mài sắt không nên kim khuyên: “Phương hướng nghiên cứu và luận văn thiết kế của cậu ta đến căn cứ hàng không mới đúng, chỗ đó hợp với cậu ta nhất!”
“Không được, anh dẫn chúng tôi đi hỏi trực tiếp, không thể để cho một nhân tài như thế đi lầm đường được.” Một lão giáo sư khác tính tình nóng nảy cũng vội vàng nói, mặc dù người ta hay nói nghiên cứu khoa học cần sự hứng thú, thế nhưng kỹ năng của Diệp Thiều An rõ ràng tỏa sáng trong lĩnh vực vũ trụ, nghiên cứu công nghiệp quân sự làm quỷ gì, có khác nào vùi dập nhân tài không cơ chứ!
Người phụ trách như ăn trái khổ qua, thế nhưng ba vị lão giáo sư này đức cao vọng trọng, còn có tinh thần khắc khổ nghiên cứu không bao giờ buông tay đặc trưng của chuyên viên nghiên cứu khoa học, không đắc tội nổi, hôm nay anh không dẫn bọn họ đi, họ có thể đứng ở đây cãi nhau cả một ngày!
Tui sợ rồi, đi thì đi đi, ngược lại cũng không xa.
Sau khi Diệp Thiều An được bí mật đón về nước, một mặt để quốc gia tiện việc bảo vệ hắn, một mặt khác hắn không có chỗ ở, hắn cũng không định sẽ xuất hiện trước mặt Văn Khang Bình thế này, đơn giản và trực tiếp đồng ý với đề suất của quốc gia, tạm thời vào trong một căn nhà được bảo vệ mạnh, thời điểm mấy vị lão giáo sư tới cửa, Diệp Thiều An cũng không kinh ngạc cho lắm.
Người phụ trách cũng không giả vờ khách sáo, anh ta đã quen giao thiệp với nhân viên nghiên cứu khoa học rồi, biết người bình thường cảm thấy khách khí một chút mới dễ nói chuyện, nhưng trong mắt những nhân viên nghiên cứu khoa học này, điều đó thuần túy là lãng phí thời gian, thời gian đó đem đi nghiên cứu còn có ích hơn, họ chán ghét những lời nói giả tạo ấy, còn không bằng nói toạc ra, miễn cho làm lỡ thời gian quý báu của bọn họ.
“Nghe nói anh muốn vào căn cứ quân sự để nghiên cứu.” Người phụ trách khách khí hỏi: “Có thể hỏi cho tôi biết nguyên nhân không?”
“Đương nhiên có thể.” Diệp Thiều An gật gật đầu, người phụ trách này họ Lý, chính là người hồi trước giúp hắn an bài nhà ở, hắn vẫn còn nhớ, chỉ có điều, Diệp Thiều An nghi hoặc liếc mắt nhìn đoàn người đi sau anh ta, khách khí hỏi: “Mấy vị này là?”
“Đều là giáo sư phụ trách nghiên cứu khoa học của nước nhà.” Người phụ trách Lý đơn giản giới thiệu hai bên với nhau, Diệp Thiều An từng đọc qua luận văn của mấy giáo sư này, lập tức đã quen thuộc, nhân viên nghiên cứu khoa học có phương thức tán gẫu độc nhất của nhân viên nghiên cứu khoa học, người phụ trách Lý chỉ có thể đi theo hộ tống mà thôi.
Mấy vị lão giáo sư lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Thiều An trẻ tuổi như thế còn cảm thấy kinh ngạc, vốn cho rằng tiến sĩ đi du học nước ngoài về ít nhất cũng phải hai mươi bảy hai mươi tám, còn Diệp Thiều An nhìn qua cũng chỉ mới chừng hai mươi, sau đó bắt tay vào thảo luận, họ mới phát hiện Diệp Thiều An tuy rằng trẻ tuổi, thế nhưng tri thức vững chắc, kinh nghiệm phong phú, hơn nữa tư duy linh hoạt, hay đưa ra một số quan điểm đáng để nguy ngẫm.
Mãi cho đến phòng ngủ của Diệp Thiều An, mọi người mới thỏa mãn mà ngừng lại, Diệp Thiều An ôm ra mấy chục túi giấy, hơi ngượng ngùng gãi đầu một cái, “Kỳ thực cháu cảm thấy hứng thú nhất với phương diện công nghiệp quân sự, cũng đang tập trung nghiên cứu, chỉ có điều bản thân độc lập nghiên cứu, không dám cho người khác biết, cũng không để lộ ra ngoài, cháu sợ vạn nhất lộ ra, cháu sẽ không về nước được.”
Mấy vị giáo sư nghe hắn nói thế, không khỏi nở nụ cười.
Quả nhiên vẫn là người trẻ tuổi.
Nói xong, Diệp Thiều An đưa mấy túi giấy cho các giáo sư và người phụ trách Lý, đôi mắt của các giáo sư càng ngày càng sáng, ngay cả người phụ trách Lý vốn là người ngoài cũng có thể nhìn ra chút môn đạo.
“Chuyện này… Chuyện này…” Một giáo sư kích động đến không nói thành câu: “Đây đều do cậu tự mình nghiên cứu?”
Diệp Thiều An hơi ngượng ngùng gật gật đầu, “Vì thiếu tài liệu và thiết bị nghiên cứu, rất nhiều chỗ vẫn đang nằm trong giai đoạn giả thuyết, cháu vẫn chưa tiến thành thí nghiệm, cho nên… Cháu muốn đến căn cứ nghiên cứu khoa học quân sự.”
Lão giáo sư tháo cặp kính lão của mình xuống, cuối cùng cũng hiểu tại sao Diệp Thiều An nói sợ mình không về nước được, một khi nước M nhìn thấy những nghiên cứu này, cho dù không thấy toàn bộ, con đường về nước của Diệp Thiều An e càng ngày càng gian khổ.
Lúc cần thiết, nước M có lẽ tình nguyện hủy diệt Diệp Thiều An cũng không chịu thả hắn về nước.
Giáo sư đó vỗ vỗ vai Diệp Thiều An, trầm giọng nói: “Cậu khá lắm.”
Có vài người sinh ra là để nghiên cứu khoa học, còn Diệp Thiều An không cần nghi ngờ, hắn sinh ra vì công nghiệp quân sự.
Những lão giáo sư khác cũng dồn dập gật đầu, đột nhiên, một vị lão giáo sư vẫn luôn im lặng hỏi: “Lý luận của cậu, có phải được phát hiện khi đang nghiên cứu vấn đề này không?”
Lão giáo sư lấy ra vài tờ giấy, Diệp Thiều An nghiêm túc đọc một lượt, “Đúng vậy, lúc đang nghiên cứu loại vũ khí này thì phát hiện ra, thế nhưng rất đáng tiếc, vì cung cấp vốn làm tài liệu và thiết bị, cháu không thể tiếp tục thí nghiệm này nữa.”
“Cậu xem thử.” Lão giáo sư đó lấy ra một cái bút luôn mang bên người vẽ một tấm đồ hình.
“Cháu từng thử rồi.” Diệp Thiều An tiếp lời: “Mặc dù cái này có thể thoát khỏi sự ảnh hưởng của nó trong một mức độ nào đó, thế nhưng vẫn chưa đủ, không thể hoàn toàn…”
Mấy vị giáo sư khác cũng nhìn lại, cuối cùng, lão giáo sư đó vỗ vỗ vai người phụ trách Lý, thở dài nói: “Đánh tiếng với lão Triệu đi, cậu ta là một nhân tài trời sinh làm công nghiệp quân sự.”
Dừng một chút, lão giáo sư tức giận bất bình nói: “Thực sự là tiện nghi lão!”
Rõ ràng là người ông xem trong trước!
Giáo sư Triệu nghiên cứu khoa học quân sự ở đế đô cũng không ngờ lại có một cái bánh bao thịt lớn rơi xuống đầu mình, vốn cho rằng bằng vào luận văn của Diệp Thiều An, mình chắc chắn không tranh nổi với mấy lão ngoan đầu bên căn cứ hàng không, không ngờ cuối cùng cái bánh bao này lại vào tay mình, người phụ trách Lý làm hết chức trách truyền đạt suy nghĩ của mấy vị giáo sư cho giáo sư Triệu, giáo sư Triệu vừa nghe thấy đánh giá của ba lão ngoan đầu đó về Diệp Thiều An, không khỏi kích động trong nháy mắt.
“Nhân tài sinh ra vì công nghiệp quân sự.”
Đây tuyệt đối là đánh giá cao nhất của mấy mấy lão ngoan đầu kia!
Giáo sư Triệu hào hứng lĩnh người về, ban đầu chỉ cho Diệp Thiều An làm phụ tá nghiên cứu khoa học, cũng vì giúp hắn quen thuộc hoàn cảnh, nhưng sau khi cùng giáo sư Trương bên hàng không trò chuyện qua điện thoại, giáo sư Trương quát mắng ông vùi dập nhân tài, giáo sư Triệu thế mới biết chuyện túi giấy kia, sau khi đọc lý luận và thí nghiệm trong túi giấy một lần, giáo sư Triệu lập tức phê chuẩn cho Diệp Thiều An một mình làm nghiên cứu, lão Trương nói không sai, bắt Diệp Thiều An làm trợ lý quả thực là vùi dập nhân tài lãng phí thời gian sinh mệnh của Diệp Thiều An!
Diệp Thiều An về nước ba tháng, ru rú trong căn cứ ba tháng, mãi đến khi nghiên cứu trong tay tiến vào giai đoạn kết thúc, hắn mới được thư giãn, tính ra đã về nước ba tháng rồi nhưng chưa báo với ai cả.
Tuy rằng xuất ngoại năm năm, thế nhưng Diệp Thiều An cũng không thường xuyên liên lạc với lớp VIII, giờ nhìn thấy tin Biệt Tương Chi báo năm nay tổ chức họp lớp, Diệp Thiều An nói hắn cũng muốn đi, toàn bộ lớp VIII nghe tin đều bùng nổ.
Diệp Thiều An báo một câu với giáo sư Triệu, giáo sư Triệu nghĩ, cũng đúng, Diệp Thiều An vừa về nước đã phải vào căn cứ nghiên cứu, người thân bạn bè cũng chưa được gặp vậy không tốt cho lắm, hơn nữa người còn trẻ tuổi như thế, không thể nhốt trong căn cứ như mấy lão già các ông được, vì thế nhanh chóng phê duyệt, nhưng để đảm bảo an toàn, vẫn phải tiến hành một loạt biện pháp, đeo một đống đồ vật có khả năng định vị lên người Diệp Thiều An, cuối cùng còn an bài mấy bộ đội đặc chủng đi theo bảo vệ.
Diệp Thiều An: “…”
Hắn chỉ đi họp lớp thôi mà!
Giáo sư Triệu không yên lòng, Diệp Thiều An cũng hết cách rồi, đành phải tiếp thu.
Lớp VIII rất vui mừng, tiếng nói cười rôm rả, bạn tốt đi du học năm năm cuối cùng cũng về nước, ai cũng không khắc chế được tâm tình mình, huống chi tình cảm giữa bạn học lớp VIII với Diệp Thiều An cực kỳ sâu đậm, ai ai cũng sảng khoái tinh thần phấn chấn, thường xuyên qua lại đã có người đem chuyện Diệp Thiều An về nước kể ra.
Một truyền mười, mười truyền trăm, cuối cùng truyền đến trong tai Lục Thiên Hoa, Diệp Thiều An dù sao cũng là con trai nuôi của Văn gia, lại nhớ đến dáng vẻ năm năm trước của bạn thân, Lục Thiên Hoa do dự một chút liền kể chuyện này với Văn Khang Bình.
Văn Khang Bình thờ ơ ‘ồ’ một tiếng, tỏ vẻ mình đã biết liền cúp điện thoại.
Trái tim Văn Khang Bình đập rộn ràng, Diệp Thiều An về nước!
—— cậu ta còn dám về nước?
—— quên mất mình từng hứa gì rồi sao?
Hơn nữa, sau khi về nước còn không thèm đi tìm anh.
Cũng được, về nước rồi, em cũng không cần phải đi ra ngoài nữa.
Văn Khang Bình hơi nhắm mắt lại, khóe miệng hình thành một độ cong ác liệt,
Năm đó thả em đi, anh hối hận tận năm năm ròng,
Bây giờ, em đừng hòng chạy nổi.
Không thích anh? Không yêu anh? Chẳng sao cả, đời này em là của anh rồi!
Mãi đến tận khi… anh không còn một xíu tình cảm nào với em nữa mới thôi.
Văn Khang Bình mở mắt ra, trong đôi mắt chợt lóe lên tia tàn nhẫn.
Nếu em đã chọn tự chui đầu vào lưới, thì cũng đừng trách anh không khách khí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất