Làm Nam Phụ Si Tình Cho Ba Vị Nam Chính
Chương 3: Cậu có chết trước mặt tôi cũng không thèm liếc mắt
Tống Cảnh Sâm trừng mắt nhìn nhiệt kế vài giây, cuối cùng cũng tin Nam Bùi bị sốt thật.
Có điều, như vậy không có nghĩa hắn đau lòng cho Nam Bùi.
Hắn đặt nhiệt kế xuống, nhìn về phía Nam Bùi, lạnh nhạt nói, "Là tự cậu chọn nhảy xuống nước, chứ tôi có ép buộc gì cậu đâu."
Nam Bùi thoáng ngẩn người, không ngờ Tống Cảnh Sâm lại nói như vậy.
Hốc mắt cậu hơi hơi ẩm ướt, lúc nói chuyện ẩn ẩn dẫn theo mấy phần ấm ức, "Anh Cảnh Sâm, em không có ý trách anh đâu, cảm ơn anh đã đồng ý tới thăm em......"
Tống Cảnh Sâm nhìn khuôn mặt yếu ớt tái nhợt của Nam Bùi, nhất thời khựng lại vài giây mới mở miệng, tàn nhẫn nói, "Nếu như không phải ba mẹ cậu ép buộc, tôi sao có thể tới thăm cậu được? Bớt tự mình đa tình đi."
Cơ thể Nam Bùi khẽ run lên, cố hết sức mới ngăn được nước mắt không rơi xuống.
"Anh Cảnh Sâm, em chỉ muốn được gặp anh một chút thôi." Cậu nhìn Tống Cảnh Sâm, đè nén cảm xúc, giọng càng lúc càng nhỏ, "Nếu như anh không thích bó hoa hồng hôm qua, vậy lần sau em sẽ tặng anh thứ khác......"
Giọng cậu thiếu niên hơi khàn, rõ ràng đang khó chịu muốn chết, lại vẫn muốn lấy lòng Tống Cảnh Sâm.
Hôm qua Tống Cảnh Sâm sỉ nhục cậu trước mặt bao người, lại thêm vừa rồi nghi ngờ cậu, với cậu mà nói đều không đáng kể, cậu chỉ muốn người mình thích nhìn mình một cái là tốt lắm rồi.
Dưới ánh nắng buổi sớm, cậu khẽ cụp mi mắt, đường mày thanh tú cũng mờ ảo tựa như những hạt bụi lơ lửng trong không khí vậy.
Nghe được lời Nam Bùi nói, Tống Cảnh Sâm đáng lẽ phải châm chọc, trào phúng, nhưng nhìn vào mặt cậu, chẳng hiểu sao hắn lại đột nhiên thất thần.
Lúc này, Nam Bùi rút một tấm thẻ đen từ dưới gối ra, run rẩy đưa cho Tống Cảnh Sâm, "Anh Cảnh Sâm, bó hoa ngày hôm qua đã hỏng rồi, nhưng tấm thẻ này vẫn còn, nó đại diện cho lời chúc mừng sinh nhật em dành cho anh......"
Tống Cảnh Sâm cau mày, "Tôi đã nói rồi, tôi không cần tiền."
"Anh Cảnh Sâm, anh cứ nhận đi mà." Nam Bùi khẽ ho vài tiếng, vành mắt ửng hồng, đáng thương hề hề nói, "Cho dù anh không dùng đến chỗ tiền này, cũng giữ tấm thẻ này lại đi. Mật mã là sinh nhật của anh."
"Nam Bùi, cậu nghĩ dùng tiền là có thể khiến tôi thích cậu à?" Tống Cảnh Sâm cảm thấy hành động này của Nam Bùi còn quá đáng hơn xa ngày thường, chí ít trước đây cậu cũng không thẳng thừng tặng tiền như thế này, "Có phải cậu sốt đến ngu người rồi không?"
Đúng lúc này, ba mẹ Nam Bùi vẫn luôn đứng bên ngoài nghe trộm rốt cuộc không nhịn nổi tức giận, đạp cửa xông vào.
"Tống Cảnh Sâm, tôi gọi cậu đến là để xin lỗi." Nam Thành Thước lạnh giọng nói, "Chứ không phải để cậu bắt nạt Bùi Bùi."
Ánh mắt Lý Nhã nhìn Tống Cảnh Sâm cũng không có chút thân thiện nào.
Tống Cảnh Sâm thấy ba mẹ Nam đều ở đây, liền thu lại cảm xúc nơi đáy mắt.
Hắn nhìn sang Nam Bùi, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mới trầm giọng nói, "Chuyện ngày hôm qua...... là tôi không đúng."
Trong nguyên tác, ban đầu công ty của Tống Cảnh Sâm còn chưa lớn mạnh, rất nhiều thời điểm không thể không nghe theo lời người nhà họ Nam, bởi thế mà trong lòng hắn ôm oán hận với nhà họ Nam, cho rằng hết thảy đều là kế hoạch của Nam Bùi.
Lúc thụ chính xuất hiện, công ty của Tống Cảnh Sâm đã trở thành ông lớn trong ngành. Sau khi thoát khỏi sự khống chế của nhà họ Nam, việc đầu tiên hắn làm chính là chèn ép nhà họ Nam, đồng thời cắt đứt mọi quan hệ với Nam Bùi.
Đương nhiên, bây giờ số mệnh của Tống Cảnh Sâm không đủ, phải có được sự trợ giúp của Nam Bùi mới có thể thành công.
Giờ phút này, Nam Bùi đã có thể nhìn ra được mấy phần hận ý bị đè nén dưới đáy mắt Tống Cảnh Sâm rồi.
"Bùi Bùi tặng cậu thẻ đen làm quà sinh nhật, vậy mà thái độ của cậu lại như vậy à?" Lý Nhã trợn mắt, không vui nói, "Đổi thành người khác, có nằm mơ cũng cười tỉnh đấy biết không hả?"
Tống Cảnh Sâm hít một hơi thật sâu.
Hắn nhìn tấm thẻ tín dụng kia, nuốt một ngụm nước bọt, ngón tay chầm chậm siết chặt rồi lại thả ra.
Vài giây sau, hắn rất không tình nguyện vươn tay, nhận thẻ, bỏ vào trong túi, nói với Nam Bùi, "Cảm ơn cậu."
Nam Bùi nghe được, để lộ ra nụ cười vui vẻ.
Tuy sắc mặt vẫn còn tái nhợt, nhưng nụ cười này cũng đã khiến cậu có thêm chút sức sống.
Rõ ràng là bên cho đi, nhưng thấy Tống Cảnh Sâm chịu nhận quà, lại cười vui vẻ hơn bất kỳ ai.
Ánh mắt ba mẹ nhìn Nam Bùi mang theo vẻ hận rèn sắt không thành thép, mà Tống Cảnh Sâm lại thoáng giật mình.
Rõ ràng hành động, lời nói của Nam Bùi không khác gì lúc trước, nhưng Tống Cảnh Sâm lại vẫn cảm thấy cậu đã thay đổi.
Nhìn Nam Bùi một lúc lâu, cuối cùng Tống Cảnh Sâm phát hiện ----
Nam Bùi hình như trở nên càng thêm yêu hắn.
Nam Thành Thước thấy thái độ của Tống Cảnh Sâm xem như cung kính, tuy vẫn không vui, nhưng cũng không muốn khiến chuyện trở nên quá khó coi, cho hắn bậc thang để bước xuống, "Quà cậu cũng đã nhận rồi, chỉ cần cậu dùng thành ý chăm sóc cho Bùi Bùi, chuyện này xem như cho qua."
Này với Tống Cảnh Sâm mà nói rõ ràng là một sự sỉ nhục.
Hắn mím chặt môi, trên khuôn mặt điển trai không có biểu cảm gì, chỉ lạnh mắt nhìn Nam Bùi.
Chuyện phát triển đến lúc này vẫn hoàn toàn bám sát theo nguyên tác, Nam Bùi cũng đã thành công tặng được thẻ tín dụng cho Tống Cảnh Sâm.
Đột nhiên, bụng Nam Bùi sôi lên 'ùng ục'.
Cả buổi sáng bận rộn giả bệnh, bữa sáng cũng không ăn, vì để duy trì bộ dạng yếu ớt bệnh trạng, bây giờ cậu đói đến cồn cả ruột rồi.
Tống Cảnh Sâm nhíu mày, Lý Nhã bên cạnh nói với người giúp việc đang đứng ngoài cửa, "Xuống dưới nhà bưng một bát cháo thịt nóng lên đây."
Người giúp việc rất nhanh đã mang cháo lên.
Tống Cảnh Sâm liếc bát cháo một cái, sau đó, đè nén đủ loại cảm xúc cuồn cuộn trong lòng xuống, bình tĩnh nói với Nam Bùi, "Để tôi đút cho cậu."
Chán ghét đối với Nam Bùi, thù hận đối với nhà họ Nam, giờ phút này đều bị hắn giấu đi hết, mục đích là để dễ bề ăn nói với vợ chồng Nam Thành Thước.
Trong nguyên tác, Tống Cảnh Sâm chỉ gọt táo thôi, lúc này lại đổi thành đút cháo.
Nhưng cũng không xem như đi lệch khỏi quỹ đạo.
"Thật sao? Anh Cảnh Sâm, anh tốt thật đấy." Nam Bùi để lộ ra ánh mắt vui mừng khôn siết, được cưng mà sợ nhìn Tống Cảnh Sâm, trong mắt không giấu được vẻ mong đợi.
Ba mẹ Nam Bùi thấy vẻ mặt mê trai của con mình, đều có chút bất lực, nhưng vẫn lựa chọn để lại không gian riêng cho hai người, xoay người rời khỏi phòng.
Cửa bị khép lại.
Tống Cảnh Sâm lạnh mặt ngồi bên giường, tay bưng bắt cháo, nâng mắt nhìn về phía Nam Bùi, chỉ thấy khuôn mặt cậu ửng hồng, mang theo mong đợi nhìn mình.
Tống Cảnh Sâm cố nén khó chịu trong lòng, ngón tay khựng lại hồi lâu mới cầm thìa lên múc một thìa cháo, cứng ngắc đưa tới trước mặt cậu.
Nam Bùi nhìn cái tay trước mặt, cơ bắp trên cánh tay căng chặt, bởi vì dùng sức mà gân xanh trên mu bàn tay nổi hết cả lên.
Có thể nhìn ra được, Tống Cảnh Sâm đang phải dùng hết khí lực để đè nén chán ghét trong lòng.
"Cảm ơn anh Cảnh Sâm."
Nam Bùi thều thào nói, mặt cậu ốm yếu, trắng nhợt như tờ giấy, nhưng đôi mắt lại tựa như sao sáng trên bầu trời đêm.
Trong mắt trong tim cậu đều là Tống Cảnh Sâm, ngỡ như hắn không phải đang đút cháo, mà đang dâng viên kim cương quý giá nhất trên đời tới trước mặt cậu vậy.
Dưới ánh nắng, tầm mắt Tống Cảnh Sâm dừng trên mặt Nam Bùi vài giây, cơ bắp trên cánh tay thoáng thả lỏng đôi chút.
Trong lòng hắn nghĩ, Nam Bùi quả nhiên càng yêu mình thêm rồi.
Tuy Tống Cảnh Sâm biết sau này mình nhất định sẽ gặp phiền não vì thế, nhưng mà đứng trước một người mị lực đầy mình như hắn đây, Nam Bùi càng lún càng sâu cũng là chuyện không thể tránh.
"Mau ăn đi." Tống Cảnh Sâm thấy Nam Bùi cứ nhìn mình cười ngu mãi thì nhíu mày, đưa thìa tới sát môi cậu, "Đừng phí phạm thời gian nữa."
Nam Bùi gật gật đầu, ngoan ngoãn ngậm thìa cháo vào miệng, cẩn thận nhấm nháp, trên mặt đầy vẻ hưởng thụ.
Cậu thật sự đói lắm rồi, bát cháo thịt nạc này ngon quá đi mất.
Tống Cảnh Sâm lại đút thêm cho cậu mấy thìa nữa, động tác dần dần chậm lại.
Nam Bùi còn đang hãm sâu trong vị ngon của cháo, không phát hiện tầm mắt người đút cháo cho mình đã dừng trên môi mình hồi lâu.
Tống Cảnh Sâm nhìn chằm chằm đôi môi hé ra hợp lại của Nam Bùi.
Cháo ăn đến một nửa, Nam Bùi mới cảm nhận được ánh mắt cực nóng ấy.
Cậu ngẩn người giây lát, chỉ thấy Tống Cảnh Sâm không chớp mắt nhìn môi mình, vẻ mặt thâm sâu khó lường.
Nam Bùi bị nhìn đến luống cuống, vô thức liếm môi một cái, nghi hoặc hỏi hệ thống, "Hệ thống, trên môi ta dính cái gì à?"
Hệ thống im lặng không nói.
Nam Bùi hoảng loạn hỏi, "Sao mi không nói gì hết vậy, kịch bản đoạn này sai rồi à? Có phải ta không nên ăn cháo không?"
Hệ thống cuối cùng cũng mở miệng, nó nói, "Hình như chúng ta quên mất một chuyện."
Nam Bùi ngẩn người, khó hiểu hỏi, "Chuyện gì?"
Hệ thống, "Trên môi cậu bôi phấn."
Nam Bùi, "......"
Hệ thống, "Bây giờ phấn trôi hết mất rồi."
Nam Bùi, "........."
Một lúc lâu sau, cậu mới khó khăn mở miệng, "Trôi mất từ lúc nào?"
Hệ thống trả lời, "Từ lúc ăn miếng cháo đầu tiên."
Nam Bùi liếc nhìn ánh mắt lạnh lùng của Tống Cảnh Sâm một cái, không khỏi rơi vào trầm tư: Này có xem như phá vỡ cốt truyện không?
"Không nhìn ra đấy, hóa ra cháo nhà cậu là thần dược." Tống Cảnh Sâm nhìn Nam Bùi, đột nhiên cười lạnh một tiếng, trong giọng nói cất giấu lửa giận đáng sợ, "Sắc mặt thoáng cái đã tốt lên rồi này."
Tống Cảnh Sâm không chỉ bị nhà họ Nam bức ép, giờ còn bị Nam Bùi đùa cợt nữa, nhất thời sự chán ghét của hắn với Nam Bùi lên tới đỉnh điểm.
Nhớ đến vừa rồi mình thế mà lại tin Nam Bùi bị ốm thật, hắn nhịn không được tức giận mắng, "Nam Bùi, cậu không phải bị sốt, mà là đầu óc có bệnh!"
Nói xong, Tống Cảnh Sâm đặt mạnh bát cháo trong tay lên tủ đầu giường, đứng dậy rời đi.
Nam Bùi hoảng hốt ngồi dậy, túm lấy vạt áo Tống Cảnh Sâm, "Anh Cảnh Sâm, em sai rồi, anh nghe em giải thích đi......"
Đáng tiếc đây không phải phim trường, Nam Bùi không có cơ hội NG diễn lại.
Tống Cảnh Sâm tức giận không nhẹ, túm tay Nam Bùi dùng sức gạt ra, "Cậu còn lời gì để giải thích nữa hả?!"
Sau khi gạt tay Nam Bùi ra, Tống Cảnh Sâm lại phát hiện trên tay mình nhiều thêm thứ gì đó.
Hắn cúi đầu nhìn, chỉ thấy một đầu kim truyền dịch cùng băng dính dán lên lòng bàn tay mình.
Động tác của Tống Cảnh Sâm dừng lại.
Căn phòng bị bầu không khí im lặng ngại ngùng bao trùm.
Nam Bùi nhìn ống truyền dịch trong tay Tống Cảnh Sâm, nhất thời không biết nên giải thích thế nào, chỉ có thể ho khan vài tiếng che giấu ngượng ngùng, nhỏ giọng nói, "......Anh yên tâm."
Tống Cảnh Sâm quay đầu nhìn cậu, vẻ mặt u ám.
"Kim này chưa giải niêm phong, sẽ không làm anh bị thương đâu." Nam Bùi ý đồ cứu vãn tình thế một chút.
Sắc mặt Tống Cảnh Sâm lạnh đến cực điểm, tựa như mặt hồ băng vùng Nam Cực vậy.
Hắn ném mạnh ống truyền dịch xuống đất, để lại một câu, "Nam Bùi, sau này cho dù cậu có chết trước mặt tôi, tôi cũng không liếc mắt một cái đâu!"
Nói xong, Tống Cảnh Sâm không quay đầu lại, rời khỏi nhà họ Nam.
Nam Bùi ngây ngốc nhìn theo bóng lưng hắn, không dám tin hỏi hệ thống, "Mi có nghe thấy lời anh ta vừa nói không?"
"Nghe thấy, anh ta nói dù cậu có chết cũng không liếc nhìn một cái." Hệ thống bình tĩnh trả lời.
"Trong nguyên tác cũng có câu này." Nam Bùi kinh ngạc nói, "Thế nên ta xem như thành công rồi?"
Hệ thống thành thật đáp, "Đã tặng được thẻ tín dụng, tình tiết giả bệnh cũng hoàn thành. Vậy nên nhiệm vụ xem như đã thành công."
Hệ thống vừa nói xong, Nam Bùi đã thấy thanh sự nghiệp của Tống Cảnh Sâm đạt tới 3%.
Khóe miệng Nam Bùi sắp ngoác tới tận mang tai rồi, "Mình đúng là thiên tài mà."
Lúc này, Nam Thành Thước và Lý Nhã chạy tới, không hẹn mà cùng hỏi có phải Tống Cảnh Sâm lại bắt nạt Nam Bùi không.
"Anh Cảnh Sâm tốt lắm ạ." Nam Bùi lập tức thu lại nụ cười, tiến vào trạng thái thương xuân bi thu, vành mắt cũng đỏ lên, "Là con không xứng với anh ấy......"
Hệ thống cũng sắp nghi ngờ mình bị hoa mắt rồi, tốc độ biến sắc mặt của cái người này sao mà nhanh thế hả?
Nam Thành Thước và Lý Nhã chỉ hận rèn sắt không thành thép.
"Ta đã nói rồi, thằng nhóc đó chẳng phải thứ tốt đẹp gì đâu, con tỉnh táo lại đi, đừng si mê cậu ta nữa có được không vậy?"
"Thành phố Lục Tấn nhiều công tử, thiếu gia nhà giàu như thế, con nhìn người khác không được à? Sao còn đưa tiền cho cậu ta nữa thế?"
Bên này ba mẹ Nam đang đào tim dốc phổi ra khuyên bảo Nam Bùi, bên kia, Tống Cảnh Sâm ngồi trong xe, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại cố gắng áp chế lửa giận cuồn cuộn trong đầu.
Thật ra, lúc trông thấy con số hiển thị trên nhiệt kế, nhìn khuôn mặt thanh tú, trắng bệch của Nam Bùi, có trong chớp mắt hắn đã nảy sinh lỗi giác: Cậu thiếu niên trước mắt này, hình như thật sự cần hắn quan tâm.
"Nam Bùi......" Tống Cảnh Sâm nghiến răng, khó chịu nói, "Mình đúng là chập mạch rồi mới cảm thấy tên nhóc kia học ngoan."
Đây không phải lần đầu tiên Nam Bùi làm loại chuyện này, nhưng lại là lần Tống Cảnh Sâm tức giận nhất.
Hoặc có thể nói, đây là lần Nam Bùi 'diễn' tốt nhất, tự nhiên đến không nhìn ra được chút dấu vết nào, mới khiến Tống Cảnh Sâm hắn buông bỏ cảnh giác.
Nam Bùi trước kia tuyệt đối không có được kỹ thuật diễn cùng EQ tốt như thế.
Tống Cảnh Sâm không có tâm trạng nào suy xét đến sự thay đổi của Nam Bùi.
Bởi vì quá tức giận, hắn thậm chí đã quên trả thẻ tín dụng lại cho cậu.
Đầy đầu hắn đều là sau này nên làm thế nào để bắt nhà họ Nam trả giá thật đắt.
Nhịn cơn tức xuống, Tống Cảnh Sâm khởi động xe, chuẩn bị rời khỏi biệt thự nhà họ Nam khiến hắn vô cùng chán ghét này.
Đúng lúc này, hắn nhìn qua gương chiếu hậu, thấy được Nam Bùi đã thay bộ quần áo khác, chạy từ trong biệt thự ra, vẻ mặt sốt ruột.
Chuyện này cũng không nằm ngoài dự liệu của Tống Cảnh Sâm.
Trước đây, mỗi lần Nam Bùi làm sai chuyện, đều sẽ vội vàng tới xin lỗi hắn, sợ hắn không để ý tới mình nữa.
Có điều, Tống Cảnh Sâm đã hạ quyết tâm rồi, lần này cho dù Nam Bùi có quỳ xuống trước mặt mình, hắn cũng sẽ không tha thứ cho tên nhóc này đâu.
Tống Cảnh Sâm đạp chân ga, trực tiếp rời đi.
Hắn liếc mắt qua gương chiếu hậu, quả nhiên trông thấy Nam Bùi chạy đuổi theo vài bước, nhưng làm sao cũng không đuổi kịp, bóng dáng cậu ở trong gương càng lúc càng nhỏ dần.
Tống Cảnh Sâm nhìn dáng vẻ hối hận muộn màng của cậu, cong môi cười lạnh một tiếng, tâm tình mới sảng khoái hơn được một chút.
Hắn đoán, Nam Bùi vẫn sẽ tiếp tục đuổi theo.
Nửa phút sau.
Một chiếc xe thể thao đắt tiền màu xám bạc xuất hiện trong gương chiếu hậu.
Tống Cảnh Sâm biết chiếc xe này, là xe của Nam Bùi, suy đoán của hắn đã được chứng thực.
Hắn nghĩ, Nam Bùi lúc này chắc là sốt ruột muốn chết rồi, để đuổi theo mình, thậm chí còn lôi cả chiếc xe tốt như vậy ra chạy.
Đáy mắt Tống Cảnh Sâm lướt qua một tia trào phúng, cười lạnh tăng tốc, muốn khiến Nam Bùi càng nhếch nhác thêm một chút.
Nhưng mà, tính năng chiếc xe thể thao của Nam Bùi hơn xa xe của Tống Cảnh Sâm, không bao lâu sau đã dễ dàng đuổi kịp.
Tống Cảnh Sâm nhíu mày, chuẩn bị tấp xe vào lề đường, bảo Nam Bùi đừng có bám lấy mình nữa, thuận tiện thưởng thức bộ dáng bất lực, đau khổ khóc lóc của cậu.
Nhưng mà, khi Tống Cảnh Sâm giảm tốc độ xuống...
Xe của Nam Bùi lại trực tiếp vượt qua xe hắn, còn không có vẻ gì là sẽ giảm tốc, chỉ để lại một làn khói mỏng.
Tống Cảnh Sâm thoáng ngẩn người, bàn tay vươn ra mở cửa xe khựng lại giữa chừng, giây tiếp theo, mặt hắn chuyển thành xanh mét.
Bên trong xe thể thao màu xám bạc, Nam Bùi nhìn chiếc xe quen thuộc bên vệ đường, nghi hoặc hỏi hệ thống, "Cái xe kia giống xe của Tống Cảnh Sâm nhỉ, anh ta dừng lại giữa đường làm gì không biết?"
"Có lẽ đang đợi cậu tới xin lỗi đấy." Hệ thống suy đoán.
"Thẻ tín dụng cũng đã cầm đi rồi, ta còn phải xin lỗi gì nữa chứ." Nam Bùi liếc nhìn chiếc xe màu đỏ trong gương chiếu hậu, không sao cả nói, "Hơn nữa, bây giờ ta còn đang vội chạy đến đoàn phim tiếp theo đây này, lấy đâu ra thời gian để ý tới anh ta chứ."
Mười phút trước, Nam Bùi vừa mới kết thúc phần diễn trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo, hệ thống lại đột nhiên nhắc nhở, dấu chấm than của tiểu thuyết esport biến đỏ rồi.
Đây là dấu hiệu sự nghiệp của nam chính tiểu thuyết esport đang cần Nam Bùi giúp đỡ.
Vì thế Nam Bùi vội vàng thay quần áo, tức tốc rời khỏi nhà, chạy vào gara chọn ra chiếc xe tốt nhất lái đi.
Lúc này, cậu đang tới gặp vị nam chính thứ hai.
Có điều, như vậy không có nghĩa hắn đau lòng cho Nam Bùi.
Hắn đặt nhiệt kế xuống, nhìn về phía Nam Bùi, lạnh nhạt nói, "Là tự cậu chọn nhảy xuống nước, chứ tôi có ép buộc gì cậu đâu."
Nam Bùi thoáng ngẩn người, không ngờ Tống Cảnh Sâm lại nói như vậy.
Hốc mắt cậu hơi hơi ẩm ướt, lúc nói chuyện ẩn ẩn dẫn theo mấy phần ấm ức, "Anh Cảnh Sâm, em không có ý trách anh đâu, cảm ơn anh đã đồng ý tới thăm em......"
Tống Cảnh Sâm nhìn khuôn mặt yếu ớt tái nhợt của Nam Bùi, nhất thời khựng lại vài giây mới mở miệng, tàn nhẫn nói, "Nếu như không phải ba mẹ cậu ép buộc, tôi sao có thể tới thăm cậu được? Bớt tự mình đa tình đi."
Cơ thể Nam Bùi khẽ run lên, cố hết sức mới ngăn được nước mắt không rơi xuống.
"Anh Cảnh Sâm, em chỉ muốn được gặp anh một chút thôi." Cậu nhìn Tống Cảnh Sâm, đè nén cảm xúc, giọng càng lúc càng nhỏ, "Nếu như anh không thích bó hoa hồng hôm qua, vậy lần sau em sẽ tặng anh thứ khác......"
Giọng cậu thiếu niên hơi khàn, rõ ràng đang khó chịu muốn chết, lại vẫn muốn lấy lòng Tống Cảnh Sâm.
Hôm qua Tống Cảnh Sâm sỉ nhục cậu trước mặt bao người, lại thêm vừa rồi nghi ngờ cậu, với cậu mà nói đều không đáng kể, cậu chỉ muốn người mình thích nhìn mình một cái là tốt lắm rồi.
Dưới ánh nắng buổi sớm, cậu khẽ cụp mi mắt, đường mày thanh tú cũng mờ ảo tựa như những hạt bụi lơ lửng trong không khí vậy.
Nghe được lời Nam Bùi nói, Tống Cảnh Sâm đáng lẽ phải châm chọc, trào phúng, nhưng nhìn vào mặt cậu, chẳng hiểu sao hắn lại đột nhiên thất thần.
Lúc này, Nam Bùi rút một tấm thẻ đen từ dưới gối ra, run rẩy đưa cho Tống Cảnh Sâm, "Anh Cảnh Sâm, bó hoa ngày hôm qua đã hỏng rồi, nhưng tấm thẻ này vẫn còn, nó đại diện cho lời chúc mừng sinh nhật em dành cho anh......"
Tống Cảnh Sâm cau mày, "Tôi đã nói rồi, tôi không cần tiền."
"Anh Cảnh Sâm, anh cứ nhận đi mà." Nam Bùi khẽ ho vài tiếng, vành mắt ửng hồng, đáng thương hề hề nói, "Cho dù anh không dùng đến chỗ tiền này, cũng giữ tấm thẻ này lại đi. Mật mã là sinh nhật của anh."
"Nam Bùi, cậu nghĩ dùng tiền là có thể khiến tôi thích cậu à?" Tống Cảnh Sâm cảm thấy hành động này của Nam Bùi còn quá đáng hơn xa ngày thường, chí ít trước đây cậu cũng không thẳng thừng tặng tiền như thế này, "Có phải cậu sốt đến ngu người rồi không?"
Đúng lúc này, ba mẹ Nam Bùi vẫn luôn đứng bên ngoài nghe trộm rốt cuộc không nhịn nổi tức giận, đạp cửa xông vào.
"Tống Cảnh Sâm, tôi gọi cậu đến là để xin lỗi." Nam Thành Thước lạnh giọng nói, "Chứ không phải để cậu bắt nạt Bùi Bùi."
Ánh mắt Lý Nhã nhìn Tống Cảnh Sâm cũng không có chút thân thiện nào.
Tống Cảnh Sâm thấy ba mẹ Nam đều ở đây, liền thu lại cảm xúc nơi đáy mắt.
Hắn nhìn sang Nam Bùi, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mới trầm giọng nói, "Chuyện ngày hôm qua...... là tôi không đúng."
Trong nguyên tác, ban đầu công ty của Tống Cảnh Sâm còn chưa lớn mạnh, rất nhiều thời điểm không thể không nghe theo lời người nhà họ Nam, bởi thế mà trong lòng hắn ôm oán hận với nhà họ Nam, cho rằng hết thảy đều là kế hoạch của Nam Bùi.
Lúc thụ chính xuất hiện, công ty của Tống Cảnh Sâm đã trở thành ông lớn trong ngành. Sau khi thoát khỏi sự khống chế của nhà họ Nam, việc đầu tiên hắn làm chính là chèn ép nhà họ Nam, đồng thời cắt đứt mọi quan hệ với Nam Bùi.
Đương nhiên, bây giờ số mệnh của Tống Cảnh Sâm không đủ, phải có được sự trợ giúp của Nam Bùi mới có thể thành công.
Giờ phút này, Nam Bùi đã có thể nhìn ra được mấy phần hận ý bị đè nén dưới đáy mắt Tống Cảnh Sâm rồi.
"Bùi Bùi tặng cậu thẻ đen làm quà sinh nhật, vậy mà thái độ của cậu lại như vậy à?" Lý Nhã trợn mắt, không vui nói, "Đổi thành người khác, có nằm mơ cũng cười tỉnh đấy biết không hả?"
Tống Cảnh Sâm hít một hơi thật sâu.
Hắn nhìn tấm thẻ tín dụng kia, nuốt một ngụm nước bọt, ngón tay chầm chậm siết chặt rồi lại thả ra.
Vài giây sau, hắn rất không tình nguyện vươn tay, nhận thẻ, bỏ vào trong túi, nói với Nam Bùi, "Cảm ơn cậu."
Nam Bùi nghe được, để lộ ra nụ cười vui vẻ.
Tuy sắc mặt vẫn còn tái nhợt, nhưng nụ cười này cũng đã khiến cậu có thêm chút sức sống.
Rõ ràng là bên cho đi, nhưng thấy Tống Cảnh Sâm chịu nhận quà, lại cười vui vẻ hơn bất kỳ ai.
Ánh mắt ba mẹ nhìn Nam Bùi mang theo vẻ hận rèn sắt không thành thép, mà Tống Cảnh Sâm lại thoáng giật mình.
Rõ ràng hành động, lời nói của Nam Bùi không khác gì lúc trước, nhưng Tống Cảnh Sâm lại vẫn cảm thấy cậu đã thay đổi.
Nhìn Nam Bùi một lúc lâu, cuối cùng Tống Cảnh Sâm phát hiện ----
Nam Bùi hình như trở nên càng thêm yêu hắn.
Nam Thành Thước thấy thái độ của Tống Cảnh Sâm xem như cung kính, tuy vẫn không vui, nhưng cũng không muốn khiến chuyện trở nên quá khó coi, cho hắn bậc thang để bước xuống, "Quà cậu cũng đã nhận rồi, chỉ cần cậu dùng thành ý chăm sóc cho Bùi Bùi, chuyện này xem như cho qua."
Này với Tống Cảnh Sâm mà nói rõ ràng là một sự sỉ nhục.
Hắn mím chặt môi, trên khuôn mặt điển trai không có biểu cảm gì, chỉ lạnh mắt nhìn Nam Bùi.
Chuyện phát triển đến lúc này vẫn hoàn toàn bám sát theo nguyên tác, Nam Bùi cũng đã thành công tặng được thẻ tín dụng cho Tống Cảnh Sâm.
Đột nhiên, bụng Nam Bùi sôi lên 'ùng ục'.
Cả buổi sáng bận rộn giả bệnh, bữa sáng cũng không ăn, vì để duy trì bộ dạng yếu ớt bệnh trạng, bây giờ cậu đói đến cồn cả ruột rồi.
Tống Cảnh Sâm nhíu mày, Lý Nhã bên cạnh nói với người giúp việc đang đứng ngoài cửa, "Xuống dưới nhà bưng một bát cháo thịt nóng lên đây."
Người giúp việc rất nhanh đã mang cháo lên.
Tống Cảnh Sâm liếc bát cháo một cái, sau đó, đè nén đủ loại cảm xúc cuồn cuộn trong lòng xuống, bình tĩnh nói với Nam Bùi, "Để tôi đút cho cậu."
Chán ghét đối với Nam Bùi, thù hận đối với nhà họ Nam, giờ phút này đều bị hắn giấu đi hết, mục đích là để dễ bề ăn nói với vợ chồng Nam Thành Thước.
Trong nguyên tác, Tống Cảnh Sâm chỉ gọt táo thôi, lúc này lại đổi thành đút cháo.
Nhưng cũng không xem như đi lệch khỏi quỹ đạo.
"Thật sao? Anh Cảnh Sâm, anh tốt thật đấy." Nam Bùi để lộ ra ánh mắt vui mừng khôn siết, được cưng mà sợ nhìn Tống Cảnh Sâm, trong mắt không giấu được vẻ mong đợi.
Ba mẹ Nam Bùi thấy vẻ mặt mê trai của con mình, đều có chút bất lực, nhưng vẫn lựa chọn để lại không gian riêng cho hai người, xoay người rời khỏi phòng.
Cửa bị khép lại.
Tống Cảnh Sâm lạnh mặt ngồi bên giường, tay bưng bắt cháo, nâng mắt nhìn về phía Nam Bùi, chỉ thấy khuôn mặt cậu ửng hồng, mang theo mong đợi nhìn mình.
Tống Cảnh Sâm cố nén khó chịu trong lòng, ngón tay khựng lại hồi lâu mới cầm thìa lên múc một thìa cháo, cứng ngắc đưa tới trước mặt cậu.
Nam Bùi nhìn cái tay trước mặt, cơ bắp trên cánh tay căng chặt, bởi vì dùng sức mà gân xanh trên mu bàn tay nổi hết cả lên.
Có thể nhìn ra được, Tống Cảnh Sâm đang phải dùng hết khí lực để đè nén chán ghét trong lòng.
"Cảm ơn anh Cảnh Sâm."
Nam Bùi thều thào nói, mặt cậu ốm yếu, trắng nhợt như tờ giấy, nhưng đôi mắt lại tựa như sao sáng trên bầu trời đêm.
Trong mắt trong tim cậu đều là Tống Cảnh Sâm, ngỡ như hắn không phải đang đút cháo, mà đang dâng viên kim cương quý giá nhất trên đời tới trước mặt cậu vậy.
Dưới ánh nắng, tầm mắt Tống Cảnh Sâm dừng trên mặt Nam Bùi vài giây, cơ bắp trên cánh tay thoáng thả lỏng đôi chút.
Trong lòng hắn nghĩ, Nam Bùi quả nhiên càng yêu mình thêm rồi.
Tuy Tống Cảnh Sâm biết sau này mình nhất định sẽ gặp phiền não vì thế, nhưng mà đứng trước một người mị lực đầy mình như hắn đây, Nam Bùi càng lún càng sâu cũng là chuyện không thể tránh.
"Mau ăn đi." Tống Cảnh Sâm thấy Nam Bùi cứ nhìn mình cười ngu mãi thì nhíu mày, đưa thìa tới sát môi cậu, "Đừng phí phạm thời gian nữa."
Nam Bùi gật gật đầu, ngoan ngoãn ngậm thìa cháo vào miệng, cẩn thận nhấm nháp, trên mặt đầy vẻ hưởng thụ.
Cậu thật sự đói lắm rồi, bát cháo thịt nạc này ngon quá đi mất.
Tống Cảnh Sâm lại đút thêm cho cậu mấy thìa nữa, động tác dần dần chậm lại.
Nam Bùi còn đang hãm sâu trong vị ngon của cháo, không phát hiện tầm mắt người đút cháo cho mình đã dừng trên môi mình hồi lâu.
Tống Cảnh Sâm nhìn chằm chằm đôi môi hé ra hợp lại của Nam Bùi.
Cháo ăn đến một nửa, Nam Bùi mới cảm nhận được ánh mắt cực nóng ấy.
Cậu ngẩn người giây lát, chỉ thấy Tống Cảnh Sâm không chớp mắt nhìn môi mình, vẻ mặt thâm sâu khó lường.
Nam Bùi bị nhìn đến luống cuống, vô thức liếm môi một cái, nghi hoặc hỏi hệ thống, "Hệ thống, trên môi ta dính cái gì à?"
Hệ thống im lặng không nói.
Nam Bùi hoảng loạn hỏi, "Sao mi không nói gì hết vậy, kịch bản đoạn này sai rồi à? Có phải ta không nên ăn cháo không?"
Hệ thống cuối cùng cũng mở miệng, nó nói, "Hình như chúng ta quên mất một chuyện."
Nam Bùi ngẩn người, khó hiểu hỏi, "Chuyện gì?"
Hệ thống, "Trên môi cậu bôi phấn."
Nam Bùi, "......"
Hệ thống, "Bây giờ phấn trôi hết mất rồi."
Nam Bùi, "........."
Một lúc lâu sau, cậu mới khó khăn mở miệng, "Trôi mất từ lúc nào?"
Hệ thống trả lời, "Từ lúc ăn miếng cháo đầu tiên."
Nam Bùi liếc nhìn ánh mắt lạnh lùng của Tống Cảnh Sâm một cái, không khỏi rơi vào trầm tư: Này có xem như phá vỡ cốt truyện không?
"Không nhìn ra đấy, hóa ra cháo nhà cậu là thần dược." Tống Cảnh Sâm nhìn Nam Bùi, đột nhiên cười lạnh một tiếng, trong giọng nói cất giấu lửa giận đáng sợ, "Sắc mặt thoáng cái đã tốt lên rồi này."
Tống Cảnh Sâm không chỉ bị nhà họ Nam bức ép, giờ còn bị Nam Bùi đùa cợt nữa, nhất thời sự chán ghét của hắn với Nam Bùi lên tới đỉnh điểm.
Nhớ đến vừa rồi mình thế mà lại tin Nam Bùi bị ốm thật, hắn nhịn không được tức giận mắng, "Nam Bùi, cậu không phải bị sốt, mà là đầu óc có bệnh!"
Nói xong, Tống Cảnh Sâm đặt mạnh bát cháo trong tay lên tủ đầu giường, đứng dậy rời đi.
Nam Bùi hoảng hốt ngồi dậy, túm lấy vạt áo Tống Cảnh Sâm, "Anh Cảnh Sâm, em sai rồi, anh nghe em giải thích đi......"
Đáng tiếc đây không phải phim trường, Nam Bùi không có cơ hội NG diễn lại.
Tống Cảnh Sâm tức giận không nhẹ, túm tay Nam Bùi dùng sức gạt ra, "Cậu còn lời gì để giải thích nữa hả?!"
Sau khi gạt tay Nam Bùi ra, Tống Cảnh Sâm lại phát hiện trên tay mình nhiều thêm thứ gì đó.
Hắn cúi đầu nhìn, chỉ thấy một đầu kim truyền dịch cùng băng dính dán lên lòng bàn tay mình.
Động tác của Tống Cảnh Sâm dừng lại.
Căn phòng bị bầu không khí im lặng ngại ngùng bao trùm.
Nam Bùi nhìn ống truyền dịch trong tay Tống Cảnh Sâm, nhất thời không biết nên giải thích thế nào, chỉ có thể ho khan vài tiếng che giấu ngượng ngùng, nhỏ giọng nói, "......Anh yên tâm."
Tống Cảnh Sâm quay đầu nhìn cậu, vẻ mặt u ám.
"Kim này chưa giải niêm phong, sẽ không làm anh bị thương đâu." Nam Bùi ý đồ cứu vãn tình thế một chút.
Sắc mặt Tống Cảnh Sâm lạnh đến cực điểm, tựa như mặt hồ băng vùng Nam Cực vậy.
Hắn ném mạnh ống truyền dịch xuống đất, để lại một câu, "Nam Bùi, sau này cho dù cậu có chết trước mặt tôi, tôi cũng không liếc mắt một cái đâu!"
Nói xong, Tống Cảnh Sâm không quay đầu lại, rời khỏi nhà họ Nam.
Nam Bùi ngây ngốc nhìn theo bóng lưng hắn, không dám tin hỏi hệ thống, "Mi có nghe thấy lời anh ta vừa nói không?"
"Nghe thấy, anh ta nói dù cậu có chết cũng không liếc nhìn một cái." Hệ thống bình tĩnh trả lời.
"Trong nguyên tác cũng có câu này." Nam Bùi kinh ngạc nói, "Thế nên ta xem như thành công rồi?"
Hệ thống thành thật đáp, "Đã tặng được thẻ tín dụng, tình tiết giả bệnh cũng hoàn thành. Vậy nên nhiệm vụ xem như đã thành công."
Hệ thống vừa nói xong, Nam Bùi đã thấy thanh sự nghiệp của Tống Cảnh Sâm đạt tới 3%.
Khóe miệng Nam Bùi sắp ngoác tới tận mang tai rồi, "Mình đúng là thiên tài mà."
Lúc này, Nam Thành Thước và Lý Nhã chạy tới, không hẹn mà cùng hỏi có phải Tống Cảnh Sâm lại bắt nạt Nam Bùi không.
"Anh Cảnh Sâm tốt lắm ạ." Nam Bùi lập tức thu lại nụ cười, tiến vào trạng thái thương xuân bi thu, vành mắt cũng đỏ lên, "Là con không xứng với anh ấy......"
Hệ thống cũng sắp nghi ngờ mình bị hoa mắt rồi, tốc độ biến sắc mặt của cái người này sao mà nhanh thế hả?
Nam Thành Thước và Lý Nhã chỉ hận rèn sắt không thành thép.
"Ta đã nói rồi, thằng nhóc đó chẳng phải thứ tốt đẹp gì đâu, con tỉnh táo lại đi, đừng si mê cậu ta nữa có được không vậy?"
"Thành phố Lục Tấn nhiều công tử, thiếu gia nhà giàu như thế, con nhìn người khác không được à? Sao còn đưa tiền cho cậu ta nữa thế?"
Bên này ba mẹ Nam đang đào tim dốc phổi ra khuyên bảo Nam Bùi, bên kia, Tống Cảnh Sâm ngồi trong xe, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại cố gắng áp chế lửa giận cuồn cuộn trong đầu.
Thật ra, lúc trông thấy con số hiển thị trên nhiệt kế, nhìn khuôn mặt thanh tú, trắng bệch của Nam Bùi, có trong chớp mắt hắn đã nảy sinh lỗi giác: Cậu thiếu niên trước mắt này, hình như thật sự cần hắn quan tâm.
"Nam Bùi......" Tống Cảnh Sâm nghiến răng, khó chịu nói, "Mình đúng là chập mạch rồi mới cảm thấy tên nhóc kia học ngoan."
Đây không phải lần đầu tiên Nam Bùi làm loại chuyện này, nhưng lại là lần Tống Cảnh Sâm tức giận nhất.
Hoặc có thể nói, đây là lần Nam Bùi 'diễn' tốt nhất, tự nhiên đến không nhìn ra được chút dấu vết nào, mới khiến Tống Cảnh Sâm hắn buông bỏ cảnh giác.
Nam Bùi trước kia tuyệt đối không có được kỹ thuật diễn cùng EQ tốt như thế.
Tống Cảnh Sâm không có tâm trạng nào suy xét đến sự thay đổi của Nam Bùi.
Bởi vì quá tức giận, hắn thậm chí đã quên trả thẻ tín dụng lại cho cậu.
Đầy đầu hắn đều là sau này nên làm thế nào để bắt nhà họ Nam trả giá thật đắt.
Nhịn cơn tức xuống, Tống Cảnh Sâm khởi động xe, chuẩn bị rời khỏi biệt thự nhà họ Nam khiến hắn vô cùng chán ghét này.
Đúng lúc này, hắn nhìn qua gương chiếu hậu, thấy được Nam Bùi đã thay bộ quần áo khác, chạy từ trong biệt thự ra, vẻ mặt sốt ruột.
Chuyện này cũng không nằm ngoài dự liệu của Tống Cảnh Sâm.
Trước đây, mỗi lần Nam Bùi làm sai chuyện, đều sẽ vội vàng tới xin lỗi hắn, sợ hắn không để ý tới mình nữa.
Có điều, Tống Cảnh Sâm đã hạ quyết tâm rồi, lần này cho dù Nam Bùi có quỳ xuống trước mặt mình, hắn cũng sẽ không tha thứ cho tên nhóc này đâu.
Tống Cảnh Sâm đạp chân ga, trực tiếp rời đi.
Hắn liếc mắt qua gương chiếu hậu, quả nhiên trông thấy Nam Bùi chạy đuổi theo vài bước, nhưng làm sao cũng không đuổi kịp, bóng dáng cậu ở trong gương càng lúc càng nhỏ dần.
Tống Cảnh Sâm nhìn dáng vẻ hối hận muộn màng của cậu, cong môi cười lạnh một tiếng, tâm tình mới sảng khoái hơn được một chút.
Hắn đoán, Nam Bùi vẫn sẽ tiếp tục đuổi theo.
Nửa phút sau.
Một chiếc xe thể thao đắt tiền màu xám bạc xuất hiện trong gương chiếu hậu.
Tống Cảnh Sâm biết chiếc xe này, là xe của Nam Bùi, suy đoán của hắn đã được chứng thực.
Hắn nghĩ, Nam Bùi lúc này chắc là sốt ruột muốn chết rồi, để đuổi theo mình, thậm chí còn lôi cả chiếc xe tốt như vậy ra chạy.
Đáy mắt Tống Cảnh Sâm lướt qua một tia trào phúng, cười lạnh tăng tốc, muốn khiến Nam Bùi càng nhếch nhác thêm một chút.
Nhưng mà, tính năng chiếc xe thể thao của Nam Bùi hơn xa xe của Tống Cảnh Sâm, không bao lâu sau đã dễ dàng đuổi kịp.
Tống Cảnh Sâm nhíu mày, chuẩn bị tấp xe vào lề đường, bảo Nam Bùi đừng có bám lấy mình nữa, thuận tiện thưởng thức bộ dáng bất lực, đau khổ khóc lóc của cậu.
Nhưng mà, khi Tống Cảnh Sâm giảm tốc độ xuống...
Xe của Nam Bùi lại trực tiếp vượt qua xe hắn, còn không có vẻ gì là sẽ giảm tốc, chỉ để lại một làn khói mỏng.
Tống Cảnh Sâm thoáng ngẩn người, bàn tay vươn ra mở cửa xe khựng lại giữa chừng, giây tiếp theo, mặt hắn chuyển thành xanh mét.
Bên trong xe thể thao màu xám bạc, Nam Bùi nhìn chiếc xe quen thuộc bên vệ đường, nghi hoặc hỏi hệ thống, "Cái xe kia giống xe của Tống Cảnh Sâm nhỉ, anh ta dừng lại giữa đường làm gì không biết?"
"Có lẽ đang đợi cậu tới xin lỗi đấy." Hệ thống suy đoán.
"Thẻ tín dụng cũng đã cầm đi rồi, ta còn phải xin lỗi gì nữa chứ." Nam Bùi liếc nhìn chiếc xe màu đỏ trong gương chiếu hậu, không sao cả nói, "Hơn nữa, bây giờ ta còn đang vội chạy đến đoàn phim tiếp theo đây này, lấy đâu ra thời gian để ý tới anh ta chứ."
Mười phút trước, Nam Bùi vừa mới kết thúc phần diễn trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo, hệ thống lại đột nhiên nhắc nhở, dấu chấm than của tiểu thuyết esport biến đỏ rồi.
Đây là dấu hiệu sự nghiệp của nam chính tiểu thuyết esport đang cần Nam Bùi giúp đỡ.
Vì thế Nam Bùi vội vàng thay quần áo, tức tốc rời khỏi nhà, chạy vào gara chọn ra chiếc xe tốt nhất lái đi.
Lúc này, cậu đang tới gặp vị nam chính thứ hai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất