Quyển 1 Chương 23: Quyển 1 Chương 21
Ta trở lại khách sạn bình dân, Lặc Lặc quả nhiên ngồi ở bên cạnh bàn chờ ta, y vừa muốn chào đón, đã bị ta đưa tay ngăn cản.
“Ngươi cứ ngồi đi, trước tiên trả lời cho ta một vấn đề.” Tiên phát chế nhân.
“Hảo.” Biểu hiện không sai.
“Ngươi yêu ta rồi?” Nói thẳng.
“Phải.” Chém đinh chặt sắt, không chút do dự.
“Tốt lắm! Từ giờ trở đi, chỉ cho phép ngươi có một mình ta, luôn luôn sủng ta, không được gạt ta, mỗi một việc đã đáp ứng ta đều phải làm được, mỗi một câu nói với ta đều phải thật tình, không được khi dễ ta, mạ ta, phải tin tưởng ta. Người khác khi dễ ta, ngươi phải đi ra giúp ta, ta vui vẻ, ngươi cùng ta vui vẻ, ta không vui, ngươi phải làm cho ta vui. Trong lòng ngươi ta vĩnh viễn là đẹp nhất, trong mộng cũng phải mơ thấy ta, trong lòng của ngươi chỉ có mình ta!” Nói thẳng trọng điểm. (má ơi, nữ vương thụ a)
Y bị ta hù đến sửng sốt. Lời kịch kinh điển của《 ĐÔNG sư rống 》quả nhiên không sai a.
Thấy y vẫn đứng ở đó, ta hắc hắc cười trộm. Nhấp một ngụm trà nhuận nhuận yết hầu nói đến khô rang, để lại một câu “Ta mệt nhọc, ngủ ngon.” Rồi mặc kệ mộc đầu nhân leo lên giường ngủ.
Khi ta gần đi vào giấc mộng hương, phía sau một cánh tay vươn lên ôm lấy ta: “Ta sẽ vĩnh viễn xem ngươi như.”
Biểu hiện không sai, ta nhếch khóe miệng, từ từ chìm vào giấc ngủ.
“Cục cưng, cục cưng, mau tỉnh lại!” Thanh âm lo lắng bên tai làm ta nhớ tới một người.
Là ai đang gọi? Đầu ta hảo nặng, cổ họng đau quá. Ta gian nan mở mắt ra, chỉ thấy Lặc Lặc ở bên giường, khẩn trương nhìn ta.
Ta cố nặn ra dáng tươi cười nhìn y, vừa định mở miệng nói, đã bị y ngăn lại.
“Đừng nói nữa, ngươi đang nóng rần lên.” Cầm tay của ta ôn nhu khuyên giải an ủi.
Trách không được ta cả người năng năng, nhất định là tối hôm qua rơi xuống nước cảm lạnh rồi, chân suy!
“Ta đi thỉnh đại phu lại xem ngươi.”
Lắc đầu, khàn khàn há mồm: “Ta có dược. Ngươi đi lấy cho ta chén trà nóng lại.”
“Hảo.” Nói xong liền đi ra.
Y vừa ly khai, ta trắc trở đứng dậy, từ túi Càn Khôn tìm ra một viên aspirin.
Một trận gió vọt đến: “Cục cưng, nước đây, dược của ngươi đâu?”
Ta đưa cho y thấy, rồi bỏ vào miệng nuốt, uống một ngụm nước.
“Cục cưng, ngươi xác định dược của ngươi hữu hiệu, không cần ta đi thỉnh đại phu chứ?” Có chút không tin.
Ta van ngươi, sản phẩm công nghệ cao thế nào cũng tốt hơn so với mấy thứ nước nước kia a, ta là do uống những thứ như vậy mà lớn lên. Trợn trắng mắt nhìn y, thuận tiện khinh bỉ y giống hệt như Nhược Nhược, gọi “Cục cưng”: “Không phải trước kia là ta cứu ngươi, giải độc cho ngươi?”
...
Cửa tự đóng, hanh.”Ta muốn nghe cố sự!”
...
“Ngươi ngày hôm qua còn nói xem ta như bảo bối, đáp ứng toàn bộ điều kiện của ta, ngày hôm nay đã nuốt lời! Ta không nên để ý đến ngươi!” Đem chăn trùm lên đầu. Ta là bệnh nhân, có quyền tùy hứng.
...
Nhược Nhược vẫn tốt hơn, ngoại trừ chuyện ngôi vị hoàng đế ra, cái khác đối ta thiên y bách thuận. Dáng vẻ này của y, cả khi ta sinh bệnh, hò hét cũng không chịu. Thối đầu gỗ, lạn đầu gỗ, lạn đầu gỗ khoái tự kỷ! Càng nghĩ càng ủy khuất, vành mắt ta đều đỏ, đang chuẩn bị gào khóc, không ngờ chăn trên đầu ta bị xốc lên, người bị y ôm vào trong ngực.
“Xin lỗi, ta cho tới bây giờ đều chỉ có một mình, không biết cùng người ở chung như thế nào, khiến ngươi chịu ủy khuất rồi. Ngươi hãy cho ta chút thời gian thích ứng được không?” Ôn nhu hôn lên trán ta biểu thị xin lỗi.
Cũng không khác lắm! Ta trả thù bằng cách dùng ống tay áo y lau nước mũi, tìm một vị trí thư thích trong lòng y: “Vậy ngươi đem cố sự của ngươi nói cho ta biết đi.”
...
Khi ta sắp sửa không đợi được nữa, đang định bùng nổ, y liền mở miệng: “Chuyện của ta cũng chẳng có gì nhiều. Cha ta là một thương nhân, sinh ý khắp đại giang nam bắc. Khi hắn đến Tây Vực, gặp mẫu thân của ta, hai người yêu thương nhau, cha ta giữ nàng lại, sau đó thì có ta.”
Hắn thật đúng là chất phác, cố sự ngắn gọn không chịu được.”Vậy mắt của ngươi vì sao lại là nhất kim nhất ngân?” Hiếu kỳ a!
“Mẫu thân của ta là công chúa Lâu Lan, có huyết thống ngoại tộc, mà ta được kế thừa đôi yêu đồng vàng bạc của bà ngoại ta. Đôi mắt này chính là căn cứ xác minh cho địa vị tộc trưởng.”
Nguyên lai là di truyền cách đời a! Trách không được. Nghĩ, ta xoa lên đôi mắt đã đeo kính sát tròng kia, “Sau này ở chung với ta sẽ không còn đơn độc nữa, không cần mang thứ mà ta đưa cho ngươi, ta muốn xem mắt của ngươi.”
“Ngươi không sợ con mắt của ta sao?” Không dám tin.
“Có cái gì phải sợ? Đẹp như vậy đẹp, ta còn muốn ni!” Ước ao đến chảy nước miếng.
“Cảm tạ.” Tay lại càng siết chặt.
“Đừng ôm chặt như vậy, bóp chết ta a!” Kháng nghị.
“Xin lỗi.” Vội vàng buông tay.
“Tiếp tục a!” Giục nói.
“Khi ta năm tuổi cha mang chúng ta hồi hương thăm người thân, còn bái phỏng đại ca hắn kết bái. Không ngờ tên súc sinh mặt người dạ thú kia thấy khuôn mặt đẹp của nương ta liền có ác ý, mưu hại phụ thân, chiếm lấy nương lẫn tài sản của cha ta. Về phần ta, là vì để bức nương ta khuất phục, mới để lại tính mệnh cho ta. Nương ta chịu nhục, một bên ở cùng hắn, một bên bồi dưỡng tâm phúc. Rốt cục khi ta mười tuổi, đưa ta ra ngoài, nương ta nhượng tâm phúc Lam thúc giúp ta chạy trốn khỏi ma chưởng, nàng tự đốt phòng đi gặp cha ta.” Trầm giọng nói tới chuyện lúc nhỏ, gân xanh trên tay đều tuôn ra.
Ta thoải mái nắm tay y, cho y thêm dũng khí.
“Sau đó, ta dưới sự trợ giúp của Lam thúc trở lại Lâu Lan, kế thừa bộ tộc, bỏ ra mười năm luyện thành tuyệt thế võ công. Khi ta tròn hai mươi tuổi, ta trở lại Trung Nguyên, giết súc sinh kia.” Vẻ mặt đầy sát khí.
“Hắn tên gọi là gì?”
“Giang Biệt Hạc.” Nghiến răng nghiến lợi. (Alpha: ngẫu ác cảo a, lười đặt tên, đừng đánh ta.) (Ru: ta nhớ hình như là trong phim Tiểu Ngư Nhi và Hoa Vô Khuyết đúng hêm nhỉ)
“Nhân xưng trạch tâm nhân hậu, là Giang Nam đại hiệp Giang Biệt Hạc a?” Từng nghe người thuyết thư nói.
“Hắn đáng sao?” Hận không thể ăn xương, uống máu hắn.
Tên kia nhất định bị chết rất thảm.”Không sai, sói đội lốt cừu, đáng chết!” Cùng chung mối thù.”Vậy những người sau đó thì sao?”
“Này cũng đều là mặt ngoài nhân nghĩa đạo đức, võ lâm chính đạo, sau lưng làm đủ chuyện dơ bẩn xấu xa, ngươi nói có nên giết hay không?” Hỏi ngược lại ta.
Thì ra là thế.”Cai, thế nào không nên? Ngươi làm rất đúng.”
Có chút mệt nhọc, phỏng chừng dược hiệu đã lên, ta dựa vào trong lòng y nặng nề ngủ...
“Ngươi cứ ngồi đi, trước tiên trả lời cho ta một vấn đề.” Tiên phát chế nhân.
“Hảo.” Biểu hiện không sai.
“Ngươi yêu ta rồi?” Nói thẳng.
“Phải.” Chém đinh chặt sắt, không chút do dự.
“Tốt lắm! Từ giờ trở đi, chỉ cho phép ngươi có một mình ta, luôn luôn sủng ta, không được gạt ta, mỗi một việc đã đáp ứng ta đều phải làm được, mỗi một câu nói với ta đều phải thật tình, không được khi dễ ta, mạ ta, phải tin tưởng ta. Người khác khi dễ ta, ngươi phải đi ra giúp ta, ta vui vẻ, ngươi cùng ta vui vẻ, ta không vui, ngươi phải làm cho ta vui. Trong lòng ngươi ta vĩnh viễn là đẹp nhất, trong mộng cũng phải mơ thấy ta, trong lòng của ngươi chỉ có mình ta!” Nói thẳng trọng điểm. (má ơi, nữ vương thụ a)
Y bị ta hù đến sửng sốt. Lời kịch kinh điển của《 ĐÔNG sư rống 》quả nhiên không sai a.
Thấy y vẫn đứng ở đó, ta hắc hắc cười trộm. Nhấp một ngụm trà nhuận nhuận yết hầu nói đến khô rang, để lại một câu “Ta mệt nhọc, ngủ ngon.” Rồi mặc kệ mộc đầu nhân leo lên giường ngủ.
Khi ta gần đi vào giấc mộng hương, phía sau một cánh tay vươn lên ôm lấy ta: “Ta sẽ vĩnh viễn xem ngươi như.”
Biểu hiện không sai, ta nhếch khóe miệng, từ từ chìm vào giấc ngủ.
“Cục cưng, cục cưng, mau tỉnh lại!” Thanh âm lo lắng bên tai làm ta nhớ tới một người.
Là ai đang gọi? Đầu ta hảo nặng, cổ họng đau quá. Ta gian nan mở mắt ra, chỉ thấy Lặc Lặc ở bên giường, khẩn trương nhìn ta.
Ta cố nặn ra dáng tươi cười nhìn y, vừa định mở miệng nói, đã bị y ngăn lại.
“Đừng nói nữa, ngươi đang nóng rần lên.” Cầm tay của ta ôn nhu khuyên giải an ủi.
Trách không được ta cả người năng năng, nhất định là tối hôm qua rơi xuống nước cảm lạnh rồi, chân suy!
“Ta đi thỉnh đại phu lại xem ngươi.”
Lắc đầu, khàn khàn há mồm: “Ta có dược. Ngươi đi lấy cho ta chén trà nóng lại.”
“Hảo.” Nói xong liền đi ra.
Y vừa ly khai, ta trắc trở đứng dậy, từ túi Càn Khôn tìm ra một viên aspirin.
Một trận gió vọt đến: “Cục cưng, nước đây, dược của ngươi đâu?”
Ta đưa cho y thấy, rồi bỏ vào miệng nuốt, uống một ngụm nước.
“Cục cưng, ngươi xác định dược của ngươi hữu hiệu, không cần ta đi thỉnh đại phu chứ?” Có chút không tin.
Ta van ngươi, sản phẩm công nghệ cao thế nào cũng tốt hơn so với mấy thứ nước nước kia a, ta là do uống những thứ như vậy mà lớn lên. Trợn trắng mắt nhìn y, thuận tiện khinh bỉ y giống hệt như Nhược Nhược, gọi “Cục cưng”: “Không phải trước kia là ta cứu ngươi, giải độc cho ngươi?”
...
Cửa tự đóng, hanh.”Ta muốn nghe cố sự!”
...
“Ngươi ngày hôm qua còn nói xem ta như bảo bối, đáp ứng toàn bộ điều kiện của ta, ngày hôm nay đã nuốt lời! Ta không nên để ý đến ngươi!” Đem chăn trùm lên đầu. Ta là bệnh nhân, có quyền tùy hứng.
...
Nhược Nhược vẫn tốt hơn, ngoại trừ chuyện ngôi vị hoàng đế ra, cái khác đối ta thiên y bách thuận. Dáng vẻ này của y, cả khi ta sinh bệnh, hò hét cũng không chịu. Thối đầu gỗ, lạn đầu gỗ, lạn đầu gỗ khoái tự kỷ! Càng nghĩ càng ủy khuất, vành mắt ta đều đỏ, đang chuẩn bị gào khóc, không ngờ chăn trên đầu ta bị xốc lên, người bị y ôm vào trong ngực.
“Xin lỗi, ta cho tới bây giờ đều chỉ có một mình, không biết cùng người ở chung như thế nào, khiến ngươi chịu ủy khuất rồi. Ngươi hãy cho ta chút thời gian thích ứng được không?” Ôn nhu hôn lên trán ta biểu thị xin lỗi.
Cũng không khác lắm! Ta trả thù bằng cách dùng ống tay áo y lau nước mũi, tìm một vị trí thư thích trong lòng y: “Vậy ngươi đem cố sự của ngươi nói cho ta biết đi.”
...
Khi ta sắp sửa không đợi được nữa, đang định bùng nổ, y liền mở miệng: “Chuyện của ta cũng chẳng có gì nhiều. Cha ta là một thương nhân, sinh ý khắp đại giang nam bắc. Khi hắn đến Tây Vực, gặp mẫu thân của ta, hai người yêu thương nhau, cha ta giữ nàng lại, sau đó thì có ta.”
Hắn thật đúng là chất phác, cố sự ngắn gọn không chịu được.”Vậy mắt của ngươi vì sao lại là nhất kim nhất ngân?” Hiếu kỳ a!
“Mẫu thân của ta là công chúa Lâu Lan, có huyết thống ngoại tộc, mà ta được kế thừa đôi yêu đồng vàng bạc của bà ngoại ta. Đôi mắt này chính là căn cứ xác minh cho địa vị tộc trưởng.”
Nguyên lai là di truyền cách đời a! Trách không được. Nghĩ, ta xoa lên đôi mắt đã đeo kính sát tròng kia, “Sau này ở chung với ta sẽ không còn đơn độc nữa, không cần mang thứ mà ta đưa cho ngươi, ta muốn xem mắt của ngươi.”
“Ngươi không sợ con mắt của ta sao?” Không dám tin.
“Có cái gì phải sợ? Đẹp như vậy đẹp, ta còn muốn ni!” Ước ao đến chảy nước miếng.
“Cảm tạ.” Tay lại càng siết chặt.
“Đừng ôm chặt như vậy, bóp chết ta a!” Kháng nghị.
“Xin lỗi.” Vội vàng buông tay.
“Tiếp tục a!” Giục nói.
“Khi ta năm tuổi cha mang chúng ta hồi hương thăm người thân, còn bái phỏng đại ca hắn kết bái. Không ngờ tên súc sinh mặt người dạ thú kia thấy khuôn mặt đẹp của nương ta liền có ác ý, mưu hại phụ thân, chiếm lấy nương lẫn tài sản của cha ta. Về phần ta, là vì để bức nương ta khuất phục, mới để lại tính mệnh cho ta. Nương ta chịu nhục, một bên ở cùng hắn, một bên bồi dưỡng tâm phúc. Rốt cục khi ta mười tuổi, đưa ta ra ngoài, nương ta nhượng tâm phúc Lam thúc giúp ta chạy trốn khỏi ma chưởng, nàng tự đốt phòng đi gặp cha ta.” Trầm giọng nói tới chuyện lúc nhỏ, gân xanh trên tay đều tuôn ra.
Ta thoải mái nắm tay y, cho y thêm dũng khí.
“Sau đó, ta dưới sự trợ giúp của Lam thúc trở lại Lâu Lan, kế thừa bộ tộc, bỏ ra mười năm luyện thành tuyệt thế võ công. Khi ta tròn hai mươi tuổi, ta trở lại Trung Nguyên, giết súc sinh kia.” Vẻ mặt đầy sát khí.
“Hắn tên gọi là gì?”
“Giang Biệt Hạc.” Nghiến răng nghiến lợi. (Alpha: ngẫu ác cảo a, lười đặt tên, đừng đánh ta.) (Ru: ta nhớ hình như là trong phim Tiểu Ngư Nhi và Hoa Vô Khuyết đúng hêm nhỉ)
“Nhân xưng trạch tâm nhân hậu, là Giang Nam đại hiệp Giang Biệt Hạc a?” Từng nghe người thuyết thư nói.
“Hắn đáng sao?” Hận không thể ăn xương, uống máu hắn.
Tên kia nhất định bị chết rất thảm.”Không sai, sói đội lốt cừu, đáng chết!” Cùng chung mối thù.”Vậy những người sau đó thì sao?”
“Này cũng đều là mặt ngoài nhân nghĩa đạo đức, võ lâm chính đạo, sau lưng làm đủ chuyện dơ bẩn xấu xa, ngươi nói có nên giết hay không?” Hỏi ngược lại ta.
Thì ra là thế.”Cai, thế nào không nên? Ngươi làm rất đúng.”
Có chút mệt nhọc, phỏng chừng dược hiệu đã lên, ta dựa vào trong lòng y nặng nề ngủ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất