Lam Nhan “Bất” Bạc Mệnh

Quyển 1 Chương 7: Quyển 1 Chương 6

Trước Sau
Cái gì thanh âm nói nhao nhao ồn ào, tại sao cả ngủ trưa cũng có người quấy rối. Ta thực sự là càng ngày càng mệnh khổ mà. Đứng lên ưỡn thắt lưng, dụi dụi mắt, ta bắt đầu quan sát tình huống bốn phía. Chỉ thấy một nam tử thân mặc hoa y mang theo mấy người thị vệ cùng Phúc Quý với mấy thị vệ đi theo bên người đang tranh cãi.

“Phúc Quý, ngươi tránh ra, ta muốn nhìn xem là ai khiến phụ hoàng khẩn trương như vậy, cư nhiên phái ngươi theo bên cạnh, còn phái nhiều thị vệ như vậy. Phái đoàn thật lớn!” Thanh âm rất kiêu ngạo của nam tử truyền tới tai ta, ta nhíu nhíu mày, quyết định đáng ghét hắn!

“Phúc công công, ngươi để hắn tới gần đây!” Ta không đành lòng thấy Phúc Quý khó xử, mở miệng giải vây.

“Điện hạ, ngài tỉnh rồi!” Phúc Quý vừa nghe thấy, vội để mặc nam tử giằng co, đã đi tới, cách ta hai bước ngừng lại, cúi người quỳ xuống,” Quấy rối điện hạ tỉnh mộng, nô tài đáng chết, hoàn thỉnh điện hạ ban thưởng tội!”

“Phúc công công mau mau bình thân, ngươi có tội gì? Kẻ ruấy rối bản thiếu gia cũng không phải ngươi.” Ta tiến lên nâng Phúc Quý dậy, sau đó ngẩng đầu nhìn người kia. Mắt tối sầm, mũi tẹt, bộ dạng hết ăn lại nằm, ăn chơi trác táng. (alpha: nhi a, không phải cưng cũng là mỗi ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn sao? Còn không biết xấu hổ đi nói người khác!)

Nam tử dùng khóe mắt khinh bỉ liếc ta: “Ngươi là người phương nào? Thấy bổn hoàng tử còn không quỳ xuống?”

Thiết, ta thấy hoàng đế lão tử cũng không quỳ, huống chi hoàng tử phì đầu heo như ngươi! Nực cười!

“Tứ hoàng tử, vị này chính là Thập Tứ hoàng từ thất tung mười hai năm Mặc Trù.” Không đợi ta há mồm, Phúc Quý đã thay ta mở miệng nói.

“Cái gì? Ngươi không chết?” Hắn dùng nhãn thần không thể tin được nhìn ta, sau đó quay đầu hỏi Phúc Quý, “Ngươi xác định hắn là thực sự, điều không phải tùy tiện toát ra tới ‘ con báo ’?”



“Tứ hoàng huynh hà ra lời ấy, thân phận của tiểu Mặc Trù từ lâu đã được ta cùng phụ hoàng chứng thực.” Nhất chích ngọc thủ nhẹ nhàng đáp lên vai ta, trợ uy cho ta.

Vừa nghe giá thanh âm không quay đầu lại ta cũng biết là mỹ nhân. Tốt lắm, sự tình cứ giao cho hắn. Ta tựa vào lòng mỹ nhân chuẩn bị xem kịch vui. Hắc hắc, có chỗ dựa vững chắc cảm giác thật tuyệt a.

“Nguyên lai là Bát hoàng đệ a, ngươi đã nói, vậy thì là thật rồi.” Phì trư hoàng tử thân thể rụt một chút, ngượng ngùng cười làm lành.”Nếu như vậy, ta sẽ không quấy rối nữa, ta còn có việc phải làm.”

“Không tiễn!” Mỹ nhân leng keng phun ra hai chữ.

Chẳng vui chút nào, nguyên lai người ta chuẩn bị xem kịch hay, cư nhiên tên kia lại không có can đảm náo loạn, thất vọng a! Ta ngáp một cái.

Mỹ nhân quay đầu lại nói với Phúc Quý: “Phúc công công, ta muốn đưa tiểu Mặc Trù quay về phủ Vương gia, ngươi quay về bên người phụ hoàng đi! Cũng đa tạ ngươi đã chiếu cố tiểu Mặc Trù, giá nguyên bảo coi như lễ vật tạ ơn!” Chỉ thấy một nguyên bảo ánh vàng rực rỡ từ tay mỹ nhân bay tới chỗ Phúc Quý.

“Đa tạ Bát hoàng tử ban cho, nô tài cáo từ.” Phúc Quý thở dài cáo lui.

Mỹ nhân ôm lấy thắt lưng của ta, dặn dò: “Sau này thấy lão Tứ thì tránh xa một chút, đừng gây chuyện với hắn, miễn cho ngươi chịu khi dễ, hắn không phải thứ tốt lành gì. Đi thôi, chúng ta cần phải trở về. Ngày hôm nay hảo hảo nghỉ ngơi, ngày mai có chuyện kinh hỉ chờ ngươi ni!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau