Lam Nhan “Bất” Bạc Mệnh

Quyển 1 Chương 8: Quyển 1 Chương 7

Trước Sau
Trên đường hồi phủ, ta nhịn không được hỏi: “Ta thật là nhi tử của hoàng đế?”

“Ngươi không phải nhớ mình gọi là Mặc Trù sao? Thế nào hỏi như vậy?” Mỹ nhân không giải thích được.

Ta van ngươi, đó là ta thuận miệng nói chơi thôi! Ngu gì nói ra, ta lắc đầu giả ngu: “Ta chỉ biết là gọi là Mặc Trù a, ngoài ra chẳng còn ký ức nào.”

“Cũng đúng, khi đó ngươi mới sáu tuổi, còn nhỏ, khả năng bị kinh hách mà quên mất. Năm đó, phụ hoàng mang theo mẫu hậu cũng là hoàng hậu còn có ngươi và ta cùng cải trang tuần du Giang Nam, trên đường gặp phải thích khách, tuy rằng thích khách đã bị bắt, nhưng ngươi trong lúc hỗn loạn bị rơi xuống hồ, từ đó về sau hạ lạc bất minh.”

“Hoàng hậu là nương ngươi cũng là nương cảu ta?” Ta không thể tin được.

“Ngươi và ta cùng một mẫu sinh ra. Ta tương đối nhớ mẫu hậu, về phần ngươi? Tuy rằng ngũ quan rất giống, cũng không biết thế nào lại trưởng thành hình dạng tinh linh cổ quái thế này.” Nói rồi, mỹ nhân tiếu ý dịu dàng nhéo má ta.

Đau quá! Ta một bên chống đỡ ngoại tập, một bên nghĩ: không thể nào? Cũng không biết Mặc Trù chân chính ở đâu. Nếu thân phận của ta là vậy thì lão Thiên cũng quá bất công rồi. Chất lượng đồng bào huynh đệ sao khác xa nhau vậy chứ. Bất quá nghĩ lại hình dạng của phì trư lão Tứ, lòng ta cũng được an ủi phần nào.

“Còn hoàng hậu đâu? Sao ngày hôm nay không gặp luôn?” Đánh vỡ nồi đất.

Mỹ nhân nhãn thần buồn bã: “Ngươi từ nhỏ thiên tư thông minh, hoạt bát khả ái, phụ hoàng mẫu hậu tối sủng ngươi. Từ khi ngươi gặp chuyện không may, mẫu hậu đau buồn mà sinh bệnh, sau đó hai năm thì...” Nghẹn lại, hắn hít một hơi thật sâu, “Mà phụ hoàng bởi vì liên tiếp chịu đả kích, cũng trong nháy mắt già yếu, kỳ thực phụ hoàng chỉ mới năm mươi.”

Ta kéo mỹ nhân ôm vào trước ngực: “Mẫu hậu đang ở trên trời phù hộ chúng ta, đừng khổ sở. Hôm nào chúng ta đi tế bái người.” Ta tuy không phải chính quy, nhưng nếu đã là thế thân, thì thái độ làm người hiếu đạo luôn luôn phải tròn. Thương cảm cho lòng phụ mẫu trong thiên hạ, bọn họ khiến ta nhớ tới yêm thầy u, không khỏi xót xa.

“Ngươi sao lại khóc? Đừng khóc, đừng khóc, ta sẽ đau lòng lắm.” Một giọt lệ rơi trên mặt mỹ nhân, mỹ nhân yêu thương vội vàng lau lệ cho ta, động tác hảo mềm nhẹ hảo mềm nhẹ, càng khiến ta xúc động.

“Ô —— ô —— ô —— ô! Ta nhớ thầy u, ta phải về nhà!” Ta đơn giản ghé vào trước ngực mỹ nhân gào khóc lớn.



“Không khóc không khóc, cục cưng ngoan! Tiểu Mặc Trù của ta ngoan ngoan nào!” Nhẹ nhàng mà vỗ lưng ta, khiến ta nhớ lại khi còn nhỏ. Khi còn nhỏ bị thương, nương sẽ cầm cồn i-ốt, ngoài miệng thì mắng ta, nhưng trên tay thì rất nhẹ lau vết thương, sau đó cha sẽ ôm ta vào trong lồng ngực ấm áp, vỗ nhẹ lưng ta an ủi.

Rốt cục chờ ta khóc mệt, mỹ nhân xuất ra khăn lụa cẩn cẩn dực dực giúp ta lau nước mắt chưa khô, ta thấy được trong mắt hắn thấy thâm tình nồng đậm, mà trong mắt hắn thấy ——

“Tiểu ngốc tử, con mắt ngươi đều khóc đến sưng đỏ rồi, trông giống y như tiểu bạch thỏ vậy. Sau này, ta sẽ bảo hộ ngươi, canh giữ ở bên cạnh ngươi, không để cho ngươi bị thương tổn, không để cho ngươi khóc.”

Hắn nhất định là cao thủ tán gái, dỗ ngon dỗ ngọt như thế, cũng không biết nói cho bao nhiêu người nghe rồi. Nghĩ vậy, trong lòng ta bỗng dưng có chút đau xót. Há mồm mang theo giọng mũi ê ẩm mà hỏi thăm: “Nghe thật ngọt ngào nha, ngươi nói quen rồi hả!”

“Cũng bởi vì ngươi, từ nhỏ lúc nào cũng bám theo ta, không thích nương, mẫu hậu phải quản lý hậu cung, ngươi có thể nói là ta khéo tay nuôi a!” Nói xong lại nhéo mũi ta.

“Hanh, ngươi chăm tiểu hài tử rất giỏi a?” Ngoài miệng không buông tha hắn, nhưng trong ngực cảm giác ngọt ngào trước nay chưa có, trong nháy mắt, đau xót dường như đều biến mất. Ta vui vẻ cọ cọ vào ngực hắn.

“Nào có? Là Tiểu Mặc Trù của ta dễ nuôi a!”

Giọng nói cố tình gây sự như ta. Ta bất mãn ngẩng đầu, nhưng liếc qua trước ngực hắn thì, trong lòng đắc ý khiến ta cười ha hả.

Mỹ nhân dường như ngây người, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm miệng ta cười. Không xong, đã quên nguyên tắc không được tùy tiện cười to! Bất quá cũng tốt, ta đợi nhìn hắn xấu mặt ni!

“Điện hạ, Vương gia phủ tới rồi!” Ngoài kiệu truyền tới thanh âm.

Thấy hắn còn chưa tỉnh lại, ta nhảy ra ngoài, đi tới cửa, đối quản gia Kim bá đánh tiếng bắt chuyện, lập tức đi hướng nội đường, đợi thời cơ.

Quả nhiên, chỉ chốc lát.



“Điện hạ, trước ngực ngài dính cái gì? Sao nhìn giống y như nước mũi a!”

Thanh âm vô cùng kinh ngạc của Kim bá truyền tới tai ta, làm ta còn chưa kịp ngồi xuống, đã ôm bụng cười lăn lộn.

“Tiểu điện hạ làm sao vậy?”

“Bởi vì … này là kiệt tác của hắn!” Mỹ nhân nghiến răng nghiến lợi đi tới trước mặt ta, rồi lại nhìn chằm chằm ta một lúc, thấp giọng nói, “Quên đi, ngươi vui vẻ là tốt rồi.” Trở về phòng thay quần áo.

Chờ hắn y lý ngăn nắp xuất hiện ở trước mặt ta thì đến phiên ta đờ ra. Chờ ta hoàn hồn đã phát hiện mình đang ngồi cùng hắn trước một bàn đầy ắp thức ăn.

“Sao lại muốn ăn nữa? Không phải mới ăn xong sao?” Ta hồ nghi nhìn hắn, lẽ nào hắn đang thực hiện chính sách dưỡng trư?

“Ngươi ngủ tròn một ngọ rồi.” Mắt trợn trắng trung.

“Thảo nào lại thấy trời tối sầm.” Bừng tỉnh đại ngộ.

Mỹ nhân đột nhiên đứng đắn: “Đáp ứng ta một việc.”

“Ngươi nói.” Trông ngươi như vậy, ta dám không nghiêm túc sao?

“Sau này, ngoại trừ ta ra không được ở trước mặt người khác cười to. Không thì ta sẽ ghen.” Một bàn tay nhẹ nhàng vỗ về mặt ta.

Đẩy cánh tay kia ra, ta cúi đầu quay đi: “Hảo ngạ, hảo ngạ. Thế nào hội như vậy ngạ ni?” Xấu hổ đến mức ta cảm giác được cả cổ ta cũng đỏ. Lang thôn hổ yết ăn xong cơm tối, nói nhanh “Ta ăn no” rồi vọt về phòng. (alpha: nhi a? Trước đây nghĩ đến da mặt ngươi ngay cả tường còn kém, nguyên lai ngươi cũng sẽ e lệ a! Kỳ quan thế giới na!)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau