Quyển 2 Chương 10: Quyển 2 Chương 9
Lúc này là ai a? Bởi vì không xác định được thân phận người kia, vì thế ta giả bộ ngủ.
Người đi tới bên giường, trong bóng đêm trầm mặc một hồi, đột nhiên cúi thấp xuống, hại ta sợ đến đình chỉ hô hấp luôn. Đợi một hồi, ta vẫn còn cảm giác được khí tức cực nóng ở phía trên người, rơi vào đường cùng chỉ có thể thả lỏng thân thể, điều chỉnh hô hấp, không để người nọ phát hiện dị dạng của ta. Thời gian trôi qua từng phút từng giây, lúc ta mơ mơ màng màng sắp đi vào giấc mộng hương thì, một đôi môi tham lam áp xuống.
Ta vừa định giãy dụa, nhưng cảm giác được khí tức này rất quen thuộc, đang chuẩn bị đáp lại hắn, nhưng lập tức nghĩ lại, không được a! Hắn đã thông gian với tiểu hồ ly tinh rồi, cho ta đội lục mạo, cho ta bị cắm sừng rồi, ta dựa vào cái gì để cho hắn hôn a? Ta không cần cùng tiểu hồ ly tinh kia hôn môi gián tiếp ni! Ta là người khiết phích! Nghĩ vậy, ta bất chấp giả bộ ngủ, ra sức giãy dụa.
Hắn cảm thấy được ta phẫn nộ, cánh tay như thép ôm ta vào trong lòng hắn, nâng cái ót ta lên càng tùy ý dây dưa với lưỡi của ta. Trong đầu ta bùng lên một trận lửa giận, hàm răng khép lại, cắn lưỡi hắn. Mùi máu tươi từ lưỡi của hắn lan tràn khắp khoang miệng của ta. Thế nào vẫn không buông ra? Trong lòng có chút không đành lòng, liền tùy ý hắn tiếp tục làm loạn trong miệng ta. Rốt cục chờ hắn trêu đùa xong, ta mới yếu ớt giãy khỏi hắn, đi tới trước bàn thắp sáng ngọn đèn.
Đèn sáng lên, quả nhiên là tên hỗn đản kia.
Ta hít sâu một hơi để tự bình tĩnh lại, rồi mới quay đầu: “Lý công tử vì sao mặc kệ đồng bạn của ngươi, lại chạy đến khách phòng quấy rầy lão phu? Huống hồ lão phu là tân nhậm minh chủ, công tử không nói không rằng cư nhiên lại làm ra hành vi đồi bại kia, vậy còn thể thống gì? Công tử sinh hoạt tựa hồ quá thối nát rồi, thu liễm lại thì tốt hơn.” Tính đem vài câu nói ra để giáo huấn hắn, nhưng cuối cùng tại sao lại nghe như là ta đang ghen, thật phiền muộn!
“Lão phu! Ha ha!” Hắn trầm thấp cười ra tiếng, trong tiếng cười tràn ngập trào phúng lẫn khí tức nguy hiểm quỷ dị.
Ta cảm thấy có gì đó không đúng, có chút hoảng sợ chạy ra cửa. Ngay lúc ta sẽ chạm được vào ánh rạng đông thì, một tay hướng ta kéo tới, nắm lấy sau lưng áo ta, đem ta kéo về ta nằm úp sấp ngã vào trên người hắn. Chờ lúc ta ý thức được hắn muốn gì, bắt đầu giãy dụa thì đã không còn kịp rồi.
“Ba! Ba! Ba! …” Từng đợt đau đớn lan khắp cái mông ta. Hắn hạ thủ tuyệt không nương tay.
“Ô ô ô ô… Buông! Ngươi là đồ hỗn đản, vương bát đản, không phải nam tử Hán!” Ta ủy khuất tức giận vừa khóc vừa mở miệng mắng to, muốn chạy trốn, nhưng lại bị đè lại.
Dần dần, theo tiếng khóc càng lúc càng lớn của ta, lực đạo phía sau cũng càng lúc càng yếu. Tuy vậy ta vẫn không thể ngừng khóc. Nghĩ đến nỗi bất đắc dĩ của ta, nghĩ đến hắn ba tường (ngoại tình=]]), nghĩ đến ta cho tới bây giờ chưa từng bị ai sửa chữa quá tiểu thí thí béo mập (ặc ặc), từ khóc lập tức thăng cấp thành gào khóc.
Sau một hồi không ngừng nỗ lực dưới mông ta, Nhược Nhược rốt cục cũng ngừng dùng cách xử phạt về thể xác với ta, đem ta đặt lên trên đùi hắn, chà lau nước mắt cho ta. Ta tức giận gạt tay hắn đi, đấm vào trước ngực hắn vài cái.
“Đại phôi đản, nương ta chưa từng đánh cái mông ta, ngươi cư nhiên dám…” Vừa khóc thút thít vừa đánh liên hồi. Ngực người này làm bằng sắt hay sao? Sao hắn một chút vẻ mặt thống khổ cũng không có, ngược lại là nắm tay của ta đau quá.
Hắn mặc kệ ta đánh, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cái mông của ta, thở dài nói: “Cục cưng, còn đau không?”
“Hỏi vô ích! Ngươi cứ thử bị đánh nhiều như vậy xem!” Ta nghiến răng trả lời, thở mạnh một hơi.
“Thế nhưng ta sẽ không xin lỗi! Ngươi có biết ngày đó khi ngươi nhảy xuống vách núi, nếu không phải bọn họ lôi kéo ta, ta hận không thể cùng đi theo ngươi! Tiêu thất hai năm không gặp, một chút tin tức cũng không có, đây là ngươi thiếu ta.” Trong mắt hiện lên một tia bi thương.
“Xin lỗi!” Ta không biết nói gì chỉ đành xoa xoa gương mặt bi thương của hắn.
“May là ngươi còn sống, hảo hảo đã trở về!” Hắn mãnh liệt ôm chặt lấy ta.
“Được rồi, ngươi sao lại tới võ lâm đại hội? Còn có ngươi là thế nào nhận ra ta?” Thuật dịch dung của ta rõ ràng rất là hoàn mỹ a! Thế nào lại bị nhìn thấu ni? Lẽ nào hắn giống như Bách Lý, có trực giác của động vật sao?
“Ta luôn tin chắc ngươi vẫn còn sống, vì vậy ta chưa bao giờ ngừng sai ảnh vệ đi tìm ngươi. Tin tức báo về phụ hoàng cùng một người xa lạ rất thân cận, trực giác mách bảo cho ta đó là ngươi, bởi vì hắn không dễ dàng giao tiếp với người khác, nhưng lại hết lần này đến lần khác lấy lòng ngươi. Hơn nữa ngươi nếu xuất hiện tại giang hồ, nơi nào náo nhiệt nhất thì nhất định sẽ đi. Khi ta đến hội trường, dựa vào cảm giác của ta, Lệnh Hồ Xung chính là ngươi.” Xem ra Nhược Nhược đối với những thứ ta lẫn lão đầu yêu thích thực sự là rất hiểu a!
“Vậy người bên cạnh ngươi người kia là xảy ra chuyện gì?” Ta dùng ngữ khí mềm nhẹ hỏi.
“Thế nào? Ngươi với Cổ Thiên Lặc có một chân, vậy mà lại không cho ta khi ngươi ly khai thì tìm hoa tiêu khiển?” Mi nhất thiêu, đem cầu ném cho ta.
“Ngươi!” Mắt ta liền đỏ lên, chuẩn bị nhảy xuống khỏi đùi hắn.
Hắn giữ lấy thắt lưng ta, một tay giơ lên, nhéo nhéo mũi của ta, pha trò: “Ghen tị sao?”
“Hanh!” Ta quay đầu không để ý tới hắn.
“Biết được cảm giác khi đó của ta rồi chứ? Ta khi đó còn đau lòng hơn gấp trăm lần!” Hắn xoa đầu ta, “Cục cưng mà ta phủng ở lòng bàn tay cẩn thận tỉ mỉ che chở thương yêu trong một khoảnh khắc ta không phát hiện bị người đoạt đi, ngươi biết ta có bao nhiêu tuyệt vọng không? Trong lòng ta cứ như vậy mà bị ngươi xé rách, ngươi có biết. Ta vốn định giết ngươi, sau đó đi theo ngươi, nhưng rốt cục đối với ngươi ta không hạ thủ được…” Một giọt thanh lệ từ đôi mắt cực kỳ bi thương của hắn chảy xuống.
“Xin lỗi! Xin lỗi! Đều là lỗi của ta! Đều là ta không tốt!” Ta ôm Nhược Nhương thụ thương òa khóc lên.
“Đừng khóc! Đều đã qua rồi! Hiện tại chỉ cần ngươi còn sống, còn có thể làm mấy chuyện xấu ta không coi vào đâu, ta đã cảm thấy mỹ mãn lăm rồi.” Hắn nhẹ nhàng cười.
Lòng ta đầy đau xót: “Nhược Nhược, ngươi còn yêu ta sao?”
“Yêu! Sao lại không yêu! Ngươi từ lâu đã chiếm trọn trái tim ta rồi!” Hắn thâm tình nhìn ta.
“Như vậy, đêm nay ta là của ngươi.” Nói xong, ta ngượng ngùng dâng lên đôi môi ta…
Người đi tới bên giường, trong bóng đêm trầm mặc một hồi, đột nhiên cúi thấp xuống, hại ta sợ đến đình chỉ hô hấp luôn. Đợi một hồi, ta vẫn còn cảm giác được khí tức cực nóng ở phía trên người, rơi vào đường cùng chỉ có thể thả lỏng thân thể, điều chỉnh hô hấp, không để người nọ phát hiện dị dạng của ta. Thời gian trôi qua từng phút từng giây, lúc ta mơ mơ màng màng sắp đi vào giấc mộng hương thì, một đôi môi tham lam áp xuống.
Ta vừa định giãy dụa, nhưng cảm giác được khí tức này rất quen thuộc, đang chuẩn bị đáp lại hắn, nhưng lập tức nghĩ lại, không được a! Hắn đã thông gian với tiểu hồ ly tinh rồi, cho ta đội lục mạo, cho ta bị cắm sừng rồi, ta dựa vào cái gì để cho hắn hôn a? Ta không cần cùng tiểu hồ ly tinh kia hôn môi gián tiếp ni! Ta là người khiết phích! Nghĩ vậy, ta bất chấp giả bộ ngủ, ra sức giãy dụa.
Hắn cảm thấy được ta phẫn nộ, cánh tay như thép ôm ta vào trong lòng hắn, nâng cái ót ta lên càng tùy ý dây dưa với lưỡi của ta. Trong đầu ta bùng lên một trận lửa giận, hàm răng khép lại, cắn lưỡi hắn. Mùi máu tươi từ lưỡi của hắn lan tràn khắp khoang miệng của ta. Thế nào vẫn không buông ra? Trong lòng có chút không đành lòng, liền tùy ý hắn tiếp tục làm loạn trong miệng ta. Rốt cục chờ hắn trêu đùa xong, ta mới yếu ớt giãy khỏi hắn, đi tới trước bàn thắp sáng ngọn đèn.
Đèn sáng lên, quả nhiên là tên hỗn đản kia.
Ta hít sâu một hơi để tự bình tĩnh lại, rồi mới quay đầu: “Lý công tử vì sao mặc kệ đồng bạn của ngươi, lại chạy đến khách phòng quấy rầy lão phu? Huống hồ lão phu là tân nhậm minh chủ, công tử không nói không rằng cư nhiên lại làm ra hành vi đồi bại kia, vậy còn thể thống gì? Công tử sinh hoạt tựa hồ quá thối nát rồi, thu liễm lại thì tốt hơn.” Tính đem vài câu nói ra để giáo huấn hắn, nhưng cuối cùng tại sao lại nghe như là ta đang ghen, thật phiền muộn!
“Lão phu! Ha ha!” Hắn trầm thấp cười ra tiếng, trong tiếng cười tràn ngập trào phúng lẫn khí tức nguy hiểm quỷ dị.
Ta cảm thấy có gì đó không đúng, có chút hoảng sợ chạy ra cửa. Ngay lúc ta sẽ chạm được vào ánh rạng đông thì, một tay hướng ta kéo tới, nắm lấy sau lưng áo ta, đem ta kéo về ta nằm úp sấp ngã vào trên người hắn. Chờ lúc ta ý thức được hắn muốn gì, bắt đầu giãy dụa thì đã không còn kịp rồi.
“Ba! Ba! Ba! …” Từng đợt đau đớn lan khắp cái mông ta. Hắn hạ thủ tuyệt không nương tay.
“Ô ô ô ô… Buông! Ngươi là đồ hỗn đản, vương bát đản, không phải nam tử Hán!” Ta ủy khuất tức giận vừa khóc vừa mở miệng mắng to, muốn chạy trốn, nhưng lại bị đè lại.
Dần dần, theo tiếng khóc càng lúc càng lớn của ta, lực đạo phía sau cũng càng lúc càng yếu. Tuy vậy ta vẫn không thể ngừng khóc. Nghĩ đến nỗi bất đắc dĩ của ta, nghĩ đến hắn ba tường (ngoại tình=]]), nghĩ đến ta cho tới bây giờ chưa từng bị ai sửa chữa quá tiểu thí thí béo mập (ặc ặc), từ khóc lập tức thăng cấp thành gào khóc.
Sau một hồi không ngừng nỗ lực dưới mông ta, Nhược Nhược rốt cục cũng ngừng dùng cách xử phạt về thể xác với ta, đem ta đặt lên trên đùi hắn, chà lau nước mắt cho ta. Ta tức giận gạt tay hắn đi, đấm vào trước ngực hắn vài cái.
“Đại phôi đản, nương ta chưa từng đánh cái mông ta, ngươi cư nhiên dám…” Vừa khóc thút thít vừa đánh liên hồi. Ngực người này làm bằng sắt hay sao? Sao hắn một chút vẻ mặt thống khổ cũng không có, ngược lại là nắm tay của ta đau quá.
Hắn mặc kệ ta đánh, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cái mông của ta, thở dài nói: “Cục cưng, còn đau không?”
“Hỏi vô ích! Ngươi cứ thử bị đánh nhiều như vậy xem!” Ta nghiến răng trả lời, thở mạnh một hơi.
“Thế nhưng ta sẽ không xin lỗi! Ngươi có biết ngày đó khi ngươi nhảy xuống vách núi, nếu không phải bọn họ lôi kéo ta, ta hận không thể cùng đi theo ngươi! Tiêu thất hai năm không gặp, một chút tin tức cũng không có, đây là ngươi thiếu ta.” Trong mắt hiện lên một tia bi thương.
“Xin lỗi!” Ta không biết nói gì chỉ đành xoa xoa gương mặt bi thương của hắn.
“May là ngươi còn sống, hảo hảo đã trở về!” Hắn mãnh liệt ôm chặt lấy ta.
“Được rồi, ngươi sao lại tới võ lâm đại hội? Còn có ngươi là thế nào nhận ra ta?” Thuật dịch dung của ta rõ ràng rất là hoàn mỹ a! Thế nào lại bị nhìn thấu ni? Lẽ nào hắn giống như Bách Lý, có trực giác của động vật sao?
“Ta luôn tin chắc ngươi vẫn còn sống, vì vậy ta chưa bao giờ ngừng sai ảnh vệ đi tìm ngươi. Tin tức báo về phụ hoàng cùng một người xa lạ rất thân cận, trực giác mách bảo cho ta đó là ngươi, bởi vì hắn không dễ dàng giao tiếp với người khác, nhưng lại hết lần này đến lần khác lấy lòng ngươi. Hơn nữa ngươi nếu xuất hiện tại giang hồ, nơi nào náo nhiệt nhất thì nhất định sẽ đi. Khi ta đến hội trường, dựa vào cảm giác của ta, Lệnh Hồ Xung chính là ngươi.” Xem ra Nhược Nhược đối với những thứ ta lẫn lão đầu yêu thích thực sự là rất hiểu a!
“Vậy người bên cạnh ngươi người kia là xảy ra chuyện gì?” Ta dùng ngữ khí mềm nhẹ hỏi.
“Thế nào? Ngươi với Cổ Thiên Lặc có một chân, vậy mà lại không cho ta khi ngươi ly khai thì tìm hoa tiêu khiển?” Mi nhất thiêu, đem cầu ném cho ta.
“Ngươi!” Mắt ta liền đỏ lên, chuẩn bị nhảy xuống khỏi đùi hắn.
Hắn giữ lấy thắt lưng ta, một tay giơ lên, nhéo nhéo mũi của ta, pha trò: “Ghen tị sao?”
“Hanh!” Ta quay đầu không để ý tới hắn.
“Biết được cảm giác khi đó của ta rồi chứ? Ta khi đó còn đau lòng hơn gấp trăm lần!” Hắn xoa đầu ta, “Cục cưng mà ta phủng ở lòng bàn tay cẩn thận tỉ mỉ che chở thương yêu trong một khoảnh khắc ta không phát hiện bị người đoạt đi, ngươi biết ta có bao nhiêu tuyệt vọng không? Trong lòng ta cứ như vậy mà bị ngươi xé rách, ngươi có biết. Ta vốn định giết ngươi, sau đó đi theo ngươi, nhưng rốt cục đối với ngươi ta không hạ thủ được…” Một giọt thanh lệ từ đôi mắt cực kỳ bi thương của hắn chảy xuống.
“Xin lỗi! Xin lỗi! Đều là lỗi của ta! Đều là ta không tốt!” Ta ôm Nhược Nhương thụ thương òa khóc lên.
“Đừng khóc! Đều đã qua rồi! Hiện tại chỉ cần ngươi còn sống, còn có thể làm mấy chuyện xấu ta không coi vào đâu, ta đã cảm thấy mỹ mãn lăm rồi.” Hắn nhẹ nhàng cười.
Lòng ta đầy đau xót: “Nhược Nhược, ngươi còn yêu ta sao?”
“Yêu! Sao lại không yêu! Ngươi từ lâu đã chiếm trọn trái tim ta rồi!” Hắn thâm tình nhìn ta.
“Như vậy, đêm nay ta là của ngươi.” Nói xong, ta ngượng ngùng dâng lên đôi môi ta…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất