Lam Nhan “Bất” Bạc Mệnh

Quyển 2 Chương 22: Quyển 2 Chương 21

Trước Sau
“Thế nào, muốn ngủ rồi? Nghiêm phạt của chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu thôi nga!” Nhược tà tà cười nhìn ta.

Ta hướng cái nhìn cầu xin về phía Lặc từ trước giờ luôn ngoan ngoãn phục tùng ta, nào ngờ tới y xuất hồ ý liêu đáp: “Đây là cái giá ngươi đáng phải nhận lấy!”

Một khối vẫn thạch thật lớn đè nặng lên người ta! Xem ta như bảo bối mà yêu thương, phủng trong lòng bàn tay mà bảo vệ, Nhược cư nhiên vào đúng lúc quan trọng lại hãm hại ta! Mà bình thường nghe ta nói một thì không biết hai, bảo y đi đông thì không dám đi tây, bảo y khiêu nhai thì không dám thắt cổ Lặc cư nhiên lại đối với ta như vậy! Trong lòng đầy ủy khuất: “Các ngươi không yêu ta sao!”

“Sai! Bởi vì quá yêu ngươi, nên mới quá nuông chiều ngươi, khiến cho ngươi trèo lên đầu chúng ta! Nếu bây giờ không giáo huấn ngươi một chút, ngươi sau này còn không biết sẽ tới trình độ nào! Ngày hôm nay thu thập ngươi, xem ngươi còn dám ly khai chúng ta nữa không!” Nhược quơ quơ ngón tay nói.

“Ta rời khỏi các ngươi, cũng là vì muốn tốt cho các ngươi! Vạn nhất ta lại làm các ngươi bị thương thì làm sao bây giờ?” Ta ngồi dậy kháng nghị.

“Tại sao ngươi không tin chúng ta?” Lặc thiêu mi.

“Tin tưởng? Làm sao tin tưởng? Mấy người các ngươi liên thủ đều không chống lại nổi, lại khiến cho sinh mệnh của người nào đó bị đe dọa, các ngươi bảo ta làm thế nào mà tin tưởng?” Ta sợ hãi chất vấn.

“Cục cưng, đều đã qua! Đừng căng thẳng.” Nhược ôm đầu ta, “Chúng ta nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp lưỡng toàn. Nói chung, ngươi không được ly khai, chúng ta tuyệt đối sẽ lo lắng.”

“Thế nhưng…” Ta vẫn muốn thuyết phục bọn họ.

“Được rồi! So với lo lắng cái kia, không bằng tốn chút tâm tư đặt trên người chúng ta. Nghiêm phạt còn chưa kết thúc ni.” Nhược cắt đứt lời ta.

“Ngô!” Đang há mồm định biện giải bị Lặc chặn lại. Chiếc lưỡi ấm áp luồn sâu vào trong miệng ta liên tục hấp duyện thủy dịch, ý thức trước sự công kích cường liệt của y dần dần trở nên mơ hồ. Ta buông tha tất cả, hai tay vòng qua vai y, cảm nhận tình yêu cuồng nhiệt của y. Nhược đi tới phía sau ta, một tay giữ lấy hạ thể của ta, một tay đem bốn ngón tay cầm lấy phân thân đang đĩnh, ngón tay cái thì ma sát qua lại trên linh khẩu, tay kia thì đưa xuống vuốt ve hai khỏa tiểu cầu.



“Muốn chúng ta không?” Thanh âm vì tình dục mà trở nên thâm trầm khàn khàn vang lên bên tai.”Ân… A…” Thanh âm run rẩy kiều mị, đại não của ta dưới động tác của hai người bọn họ trở nên trống rỗng, chỉ biết phát sinh ra những thanh âm tối nguyên thủy.

Nhũ tiêm đã sớm biến thành màu hồng hồng đo đỏ, Lặc ngậm lấy tiểu anh đào đã cứng lên mà mút vào, ngón cái thì se se đầu nhũ còn lại, tóm lại là cứ gây rối thủy chung không để yên cho nhũ tiêm của ta.

“Ngô… Lặc… A…” Hai đóa thù du vì vậy mà càng lúc càng cứng, thân thể ru rẩy không ngừng, ta ngửa đầu rên rỉ, vô thức cong người lên.

“Bảo bối hảo mẫn cảm ni, chịu không nổi nữa? Ân?” Thỏa mãn nhìn thấy ta cầu xin, lại há mồm hàm trụ nhũ tiêm, cố sức hút mạnh.

“A… Ân… Nhược… Lặc… A…” Cảm giác tê dại khó tả xuyên thấu qua máu truyền đến từng vị trí trên khắp, khiến ta chìm đắm trong mê say.

Ngón tay đang vuốt ve tiểu cầu nhẹ nhàng đi trên con đường quen thuộc thẳng tiến đến u huyệt nhỏ bé, động khẩu vừa mới trải qua một lần hoan ái rất nhanh kẹp lấy ngón tay kia, ngón tay không ngừng ở trong đó tiến tiến xuất xuất, lại đâm thêm một ngón, ta không ngừng thả lỏng thân thể phối hợp với động tác của hắn. Nhược một bên chậm rãi mở rộng bên trong thân thể ta, một bên cảm thán: “Thật là chặt, cục cưng!” Ta nghe hắn nói vậy trong nháy mắt cảm thấy trên mặt sung huyết, xấu hổ tựa đầu trốn vào hõm vai Lặc.

Nhược rất nhanh tăng thêm ngón tay, cho đến khi tiểu cúc của ta đã có thể thuận lợi dung nạp tới bốn ngón. Hắn rút ngón tay ra, sau đó dùng tư thế quỳ mà từ phía sau xỏ xuyên qua ta. Thân thể bị lấp đầy khiến ta vô lực chống đỡ mà chỉ có thể chịu đựng thế tiến công mạnh mẽ của địch quân.

“Đến ngươi đó.” Nhược đang chạy nước rút đột nhiên bật ra một câu.

Cái gì? Đầu óc hỗn độn còn chưa ý thức được nguy hiểm, ngón tay của Lặc đã theo thứ cực đại của Nhược cùng tiến vào trong mông ta.

“Không được! Ta chết mất!” Ta hiểu ra liền kịch liệt giãy dụa.

“Cục cưng ngoan, chỗ này đã dùng Xuân Tình khai phá qua, chúng ta sẽ cẩn thận mà. Hơn nữa, đây là hình phạt dành cho ngươi.” Nhược một tay từ phía sau kiềm trụ thắt lưng ta, một tay giơ chân ta lên.

“Không nên! Ta sẽ ngoan mà, ta sẽ không chạy nữa!” Ta gấp đến độ nước mắt đều túa ra.



Lặc không để ý đến ta cầu xin tha mạng, cường lực giật lên một cái khe hở,  từ từ thêm vào một ngón tay, sau đó trong lúc ta mục trừng khẩu ngốc nhìn kỹ, liền đem huynh đệ to lớn của y chen vào trong cơ thể của ta. Một trận tê thiên liệt địa đau nhức trùng kích mà đến, trong đầu ta oanh một tiếng, xém chút mất luôn ý thức. Nhưng trong nháy mắt, ta lại bị loại cực hình không phải người có thể chịu được kéo lại, để ta tiếp tục chịu dằn vặt ngũ mã phanh thây chi hình. Ta đau đến nỗi muốn kêu cũng không ra tiếng, toàn thân kịch liệt co quắp, mồ hôi lạnh ứa ra, xanh cả mặt, chỉ có thể toàn thân xụi lơ nằm trong lòng Nhược.

“Chết tiệt! Bảo bối bị thương rồi!” Sắc mặt Lặc nghiêm trọng hắng giọng nói.

Ta cảm thấy hậu môn đã hoàn toàn bị xé rách rồi, một lượng lớn tiên huyết dọc theo phân thân của bọn họ từ trong nội bích điên cuồng tuôn ra. Ta cảm thấy suy yếu cực kỳ, tứ chi bách hài, toàn thân không thể nhúc nhích, khoái hoạt vừa rồi tiêu thất sạch, trong ta giờ chỉ có đau nhức, đau nhức thê thảm, đau nhức cực kỳ. Ta không chịu được nữa, than khóc cầu xin: “Đi ra ngoài! Cầu các ngươi đi ra ngoài.” Tay vô lực vuốt khuôn ngực dày rộng của Lặc, nước mắt ủy khuất tùy ý chảy ròng ròng.

Bọn họ không dám động hai cây hung khí cực lớn trong cơ thể ta, chỉ để phía dưới liều mạng hôn môi ta, nỗ lực giảm bớt thống khổ cho ta. Lặc cúi đầu ôn nhu hôn lên con mắt đã nhòa lệ, lúc thì hôn lên môi, thâm nhập vào liếm lộng trong khắp khoang miệng của ta, hút lưỡi, hai tay nhẹ nhàng vân vê đầu v*, hy vọng kích khởi tình dục của ta. Nhược thì từ phía sau khẽ liếm lên lỗ tai ta, ngậm cả lỗ tai vào miệng mà liếm mút, bàn tay to lớn vẫn giữ chặt phần eo ta lại bắt đầu không an phận di xuống, tinh tế vuốt ve trên mông ta, cầm lấy phân thân đã héo rũ, nhẹ nhàng lộng lên xuống, xoa bóp… Hai người cử động ôn nhu, từ từ trấn an bất an lẫn đau đớn trên người ta, dần dần, dưới kỹ xảo điêu luyện của hai kẻ kia, ta phát sinh một tiếng rên rỉ yếu ớt, gương mặt lại đỏ ửng, phân thân cũng run rẩy ngẩng đầu lên.

“Có cảm giác rồi sao?” Nhược thì thầm bên tai ta.

Trong nháy mắt, hai đại nhục bổng trong cơ thể ta bắt đầu rục rịch chuyển động. Bàn tay to giữ chặt thắt lưng nhấc bổng ta lên. Thân thể trong phút chốc bị nhấc lên khiến ta kinh hoảng giãy dụa; bàn tay kia đột nhiên buông ra làm cho ta rơi xuống, hai cỗ nóng cháy vốn vừa mới thoát ly nội huyệt lại đâm thẳng vào chỗ sâu nhất trong cơ thể. Một người thoáng lui về phía sau thì một người lập tức bật người xông đến, không để cho ta một giây để thở, hai thứ hung khí cứ thay phiên nhau lấp đầy nội bích, liên tục công kích. Bọn họ cảm thụ được nội bích nóng chặt của ta bao vây lấy thứ cực đại nóng rực của bọn họi, gian nan vừa đánh vào vừa rời khỏi. Hai tên sắc lang bị t*ng trùng xông lên não kia cảm thấy được cao trào sắp đến, lại càng gia tăng tốc độ, chạy nước rút vào trong cơ thể của ta. Song song đó môi lẫn tay của bọn họ càng không ngừng đùa bỡn những điểm mẫn cảm trên người ta, đem ta hòa cùng bọn họ rơi thẳng vào vực sâu hoan ái.

Ba thân thể xích lõa kịch liệt ma sát, trao đổi mồ hôi cùng dịch thể, môi, tai, đầu v* lẫn phân thân của ta đều được ôn nhu chiếu cố. Hậu đình bị nong rộng ra, lưỡng căn cực lớn ở bên trong điên cuồng tàn sát bừa bãi, đánh đến từng chỗ mềm mại bên trong. Toàn thân ta cũng theo thế công của hai người mà lắc lư, tay cũng không biết làm gì, chỉ có thể vuốt ve thân thể của bọn họ. Bị đau đớn cùng khoái cảm cường liệt trước nay chưa từng trải qua bao vây, ta chỉ có thể nước chảy bèo trôi, để mặc cho tình dục xâm chiếm tất cả.

Nghiêm phạt dường như không ngừng nghỉ mà cứ tiếp tục trứ, bọn họ vẫn cứ vui vẻ như ở trên thiên đường. Còn ta thì thực sự không chịu nổi nữa, cả người như muỗn vỡ tan mà thều thào: “Van cầu các ngươi tha ta đi, ta không được… Ta chịu không nổi nữa… Cầu, cầu các ngươi…” Cảm giác thấy khí tức của mình càng ngày càng yếu ớt.

Rốt cục, bọn họ điên cuồng bắn ra tinh hoa trùng kích vào trực tràng của ta, bắn vào sâu trong thân thể, sau trận trận hoan ái mãnh liệt ta không còn nhìn thấy gì nữa, tùy ý chìm sâu vào thế giới hắc ám, triệt triệt để để tuyên bố trận vong…

————————————–

Khiếp, ta vã cả mồ hôi hột rầu, hai cây, má ơi~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau