Quyển 2 Chương 27: Quyển 2 Chương 26
Cửu hạn phùng cam lộ, tha hương ngộ bạn cố tri;
Động phòng hoa chúc dạ, kim bảng đề danh thì.
Lọt vào trong tầm mắt là một mảnh đỏ rực rất chói mắt, bất quá lúc này không phải màu huyết sắc khiến kẻ khác buồn nôn, mà là loại màu đỏ khiến kẻ khác thấy hạnh phúc. Nhờ lão đầu chủ trì, Phúc Quý làm việc đắc lực, Lôi đại hiệp cũng phối hợp, vì thế chưa đến một ngày đêm hỉ đường đã được bố trí công phu, mà ta hiện tại đã mặc hỉ phục cùng hai vị bị cưỡng chế mặc vào hỉ phục cùng mũ phượng và khăn che mặt của “Tân nương” đứng ở trên hỉ đường, dưới sự chứng kiến của thân bằng quyến thuộc bái thiên địa.
“Nhất bái thiên địa!”
Ta mang theo hai lão bà tả hữu quay ra ngoài trời lạy một lạy.
“Nhị bái cao đường!”
Quay sang lão đầu đại biểu cao đường quỳ gối. Đây là ta lần đầu tiên quỳ hắn ni! Thầy u, nhi tử ta rốt cục đã kết hôn rồi! Các ngươi đang ở phương trời kia nếu biết được, nhất định rất cao hứng đi!
“Phu thê giao bái!”
Cái này ba người tựa hồ đối bái có chút trắc trở. Ta lôi kéo bọn họ làm thành một vòng tròn mới có thể hoàn thành cái cúi đầu thần thánh cuối cùng.
“Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng!”
Ta trái ôm phải ôm mang theo hai “Tân nương xinh đẹp” đi vào động phòng.
Sau khi vẫy lui hạ nhân xong, ta quay sang hai vị đang tĩnh tọa trên giường cưới nói: “Ta phải đi ra ngoài chiêu đãi khách khứa bên ngoài. Hai người các ngươi cứ nói chuyện với nhau nha.”
“Không cần, ngươi cứ đi đi. Chúng ta ở đây chờ ngươi.” Thanh âm của Nhược có chút đè nén, tuy rằng hỉ khăn che khuất mặt hắn, nhưng nắm tay xiết chặt, bạo xuất gân xanh đã tiết lộ ra hắn đang bất mãn.
“Vậy được rồi!” Ta cười cười, mở cửa đi ra ngoài.
Hắc hắc, lúc ta cầm hai chiếc mũ phượng cùng hỉ phục đưa cho bọn họ mặc vào, Nhược là người thứ nhất thở hổn hển.
“Cái gì? Ngươi cư nhiên muốn chúng ta làm loại sự tình này?” Hai tay cầm y phục, con mắt tóe lửa trừng ta.
“Cấm xé! Nếu ngươi dám phá hủy nó, ngươi đừng mong ta để ý đến ngươi nữa.” Ta lạnh lùng uy hiếp.
“Vì sao?” So với Nhược cực kỳ kích động, Lặc rõ ràng bình tĩnh hơn nhiều. Thế nhưng đôi môi mím chặt của y cũng biểu thị ra bất mãn.
Đầu gỗ nhà chúng ta dưới sự dạy dỗ của ta rốt cục không còn là gỗ mục nữa rồi, ha ha! Ta nghiêm mặt: “Rất đơn giản, ta cưới các ngươi gả!”
“Thế nhưng…” Nhược bối rối nói.
Ta cắt đứt lời hắn: “Không có thế nhưng! Không phải muốn ta tha thứ cho các ngươi sao? Việc này cũng không chịu làm, như vậy chúng ta…” Ta cố ý dừng một chút.
“Hảo!” Lặc là người đầu tiên sảng khoái đáp ứng.
“Nhược, vậy còn ngươi?” Ta nhìn Nhược đang do dự.
Hắn giãy dụa một hồi, thở dài, giọng nói đầy cam chịu: “Được rồi! Ai bảo ta thiếu nợ ngươi ni!”
“Không miễn cưỡng!” Ta cười với hắn.
“Không miễn cưỡng!” Hắn nghiến răng nghiến lợi.
“Y phục có mặc không? Hay cần ta gọi người đến hỗ trợ?” Ta trêu chọc hắn đã sắp phát điên.
“Ngươi dám?” Con mắt hắn lại trừng ta.
“Ha ha! Vậy ngươi hảo hảo chuẩn bị, ta đi ra bên ngoài xem một chút.” Không đùa hắn nữa, mượn cớ chạy đi.
Tuy nói ta là cố ý làm khó dễ bọn họ, thế nhưng không nghĩ tới bọn họ thực sự có thể vứt bỏ tôn nghiêm của mình, vì ta mà đội mũ phượng mặc hỉ phục. Bọn họ thật sự rất yêu ta đi! Ta cũng vậy! Nở nụ cười tràn đầy hạnh phúc, ta đi vào đại đường.
“Yêu! Không phải tân lang của chúng ta đây sao? Nhanh như vậy đã đi ra rồi? Có phải chỗ kia không dùng được a?” Buổi sáng bị ta chơi cho một màn người điên không cam lòng mượn cơ hội châm chọc ta.
“Ta làm sao mà bằng được sài lang như ngươi? Không dấu gì ngươi, ta không có thể lực kinh người như ngươi mà đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt a!” Muốn chỉnh ta, cũng phải xem đạo hạnh của ngươi có đủ hay không.
Quả nhiên, ta vừa nói xong, tiểu tình nhân vốn đã được hắn trấn an lại lộ ra vẻ mặt đau đớn nắm lấy lỗ tai hắn.
“A Dương, đau quá a! Mau buông tay! Tâm của ta đối với ngươi nhật nguyệt chứng giám, thiên địa khả biểu a!” Người điên khóc thét xin khoan dung.
Ta không thèm để ý tới hắn, hướng về những người khác kính rượu: “Các vị đại gia không nên khách khí a!”
Giữa lúc tất cả mọi người đang chạm ly, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng nức nở. Ai mà mất hứng như vậy, vào ngày thiếu gia ta kết hôn lại đi khóc tang? Ta buông chén, dò xét bốn phía, lại phát hiện lão đầu một mình trốn ở trong góc khóc, bên cạnh là công thần lớn nhất của lễ cưới Phúc Quý.
Lại làm cái quỷ gì nữa? Ta bất đắc dĩ đến chỗ hắn: “Ngươi làm sao vậy?”
Hắn vừa thấy ta, liền… liền lao vào trong lòng ta, ôm lấy thắt lưng ta gào khóc: “Nhân gia thương tâm mà! Mới ngày nào, Long nhi còn là một đứa bé đô đô phấn nộn, hiện tại đã cưới vợ sinh con rồi, không cần phụ hoàng nữa! Ô… A…”
Đầu ta trong nháy mắt đau quá! Ta thế này còn có thể sinh con sao? Sao mà làm được! “Được rồi, đừng khóc nữa! Nhược nhược cũng là nhi tử của ngươi a! Hơn nữa ngươi đâu có tổn thất gì mà lại có thêm một nhi tử. Chúng ta sau này sẽ cùng nhau hiếu thuận với ngươi, thế nào lại không cần ngươi ni?” Ta vỗ vỗ lưng giúp hắn thuận khí. Thật là, niên kỷ đã một xấp dầy rồi, vậy mà chẳng khác gì tiểu hài tử. Nếu không thấy qua gương mặt hồ ly giảo hoạt của hắn, có đôi khi ta cũng hoài nghi hắn có phải là quân vương cơ mưu nhất của Cư Nguyệt vương triều a.
“Thực sao?” Lão đầu giương đôi mắt nước mắt lưng tròng nhìn ta.
“Đương nhiên! Ngoan, đừng khóc nữa!” Ta tiếp nhận cẩm khăn Phúc Quý đưa qua sát nước mắt cho hắn. Động tác này là lần đầu tiên ta làm nha, trước đây đều là hai người kia giúp ta không. Nghĩ đến hai người đang ở trong tân phòng chờ ta, trong lòng liền dâng lên một trận ngọt ngào.”Được rồi, qua bên kia đi, mọi người cùng nhau vui vẻ vui vẻ.”
Rốt cục cũng làm yên được lão đầu, ta ngồi xuống ăn một chút.
“Sư tổ, chúc mừng ngươi!” Tiểu Kiện cầm một chén rượu nhỏ đi tới bên người ta, theo sau là Bạch Phương trên cổ cột một chiếc khăn hồng sắc thắt nơ con bướm. (sói thắt nơ bướm à=]])
“Cùng vui, cùng vui.” Ta cầm lấy chén một ngụm uống hết, thuận tiện chiếu cố hắn, “Tuổi ngươi còn nhỏ, uống ít thôi. Không là ngã vật ra đó.”
“Ngươi coi thường ta?” Tiểu Kiện nhăn mặt.
“Không có!” Ta xoa xoa đầu hắn, “Chỉ là lo lắng cho ngươi mà thôi.”
“Hảo! Ta sẽ lượng sức mà đi.” Tiểu Kiện trái lại gật đầu.
“Đi chơi đi!” Ta cười cười.
Thừa dịp đại gia cúng thất tuần bát bát đều đã say, ta đứng dậy đi đến tân phòng.
“Chờ một chút, Lạc Nghiễn!” Phía sau truyền đến thanh âm say khướt của Lôi đại hiệp.
“Thế nào? Còn muốn theo ta uống sao? Ta thế nhưng ngàn chén không say nha!” Ta cười cười.
Hắn lung lay lảo đảo đi tới trước mặt ta, không nói được một lời nhìn ta chằm chằm.
Cảm thấy nhãn thần nóng rực kia, ta có chút khẩn trương: “Có chuyện gì sao?”
“Ngươi có hạnh phúc không?” Ngữ khí có chút chua xót hỏi.
“Ta rất hạnh phúc!” Nói thật lòng.
“Rất hạnh phúc sao? Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!” Hắn thì thào nói, thế nhưng trong mắt đã chứa đầy bi ai.
Ta ôm lấy hắn: “Ta, mong ngươi cũng hạnh phúc. Chỉ là rất xin lỗi, hạnh phúc của ngươi không phải do ta đem lại.”
“Không quan hệ! Ta chỉ cần ngươi hạnh phúc là tốt rồi!” Hắn cũng ôm lấy ta.
Thời gian chầm chậm trôi, lúc ta cho rằng hắn đã ngủ, hắn nhẹ nhàng đích đẩy ra ta: “Đi đi! Đừng để cho hai vị tân nương đợi lâu.”
“Ngươi không thành vấn đề chứ?” Có chút không yên tâm về hắn.
“Không có việc gì. Ngươi đi đi!” Hắn vỗ vỗ vai ta, sau đó không quay đầu lại tiêu sái bước đi.
Người này ta đã phụ hắn. Nhìn bóng lưng tịch mịch kia, ta nghĩ vậy. Lắc lắc đầu, đem phiền muộn ném ra khỏi đầu, xoay người đến tân phòng.
Đẩy cửa phòng, ta đi vào, cười ám muội: “Mỹ nhân chờ đã lâu đi! Đại gia ta sẽ hảo hảo thương yêu các ngươi!” (Alpha: Cái dạng lưu manh gì đây, chẳng khác nào trư cả! Cục cưng: Cút! Ngày hôm nay là ngày ta kết hôn, ta là lão đại! Alpha: Cư nhiên mắng ta! Ngươi chán sống rồi! Cẩn thận ta cho ngươi trọn đời không thể xoay người! Ha ha ha ha! Cục cưng: Đâu có a! Nương ngươi thật khả ái thiện lương, ngươi là thân mụ mụ! Sao nỡ đối với ta như vậy ni? Đến đến đến, ta giúp ngươi bóp vai! Alpha: Vậy còn được!)
——————————————————–
Động phòng hoa chúc dạ, kim bảng đề danh thì.
Lọt vào trong tầm mắt là một mảnh đỏ rực rất chói mắt, bất quá lúc này không phải màu huyết sắc khiến kẻ khác buồn nôn, mà là loại màu đỏ khiến kẻ khác thấy hạnh phúc. Nhờ lão đầu chủ trì, Phúc Quý làm việc đắc lực, Lôi đại hiệp cũng phối hợp, vì thế chưa đến một ngày đêm hỉ đường đã được bố trí công phu, mà ta hiện tại đã mặc hỉ phục cùng hai vị bị cưỡng chế mặc vào hỉ phục cùng mũ phượng và khăn che mặt của “Tân nương” đứng ở trên hỉ đường, dưới sự chứng kiến của thân bằng quyến thuộc bái thiên địa.
“Nhất bái thiên địa!”
Ta mang theo hai lão bà tả hữu quay ra ngoài trời lạy một lạy.
“Nhị bái cao đường!”
Quay sang lão đầu đại biểu cao đường quỳ gối. Đây là ta lần đầu tiên quỳ hắn ni! Thầy u, nhi tử ta rốt cục đã kết hôn rồi! Các ngươi đang ở phương trời kia nếu biết được, nhất định rất cao hứng đi!
“Phu thê giao bái!”
Cái này ba người tựa hồ đối bái có chút trắc trở. Ta lôi kéo bọn họ làm thành một vòng tròn mới có thể hoàn thành cái cúi đầu thần thánh cuối cùng.
“Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng!”
Ta trái ôm phải ôm mang theo hai “Tân nương xinh đẹp” đi vào động phòng.
Sau khi vẫy lui hạ nhân xong, ta quay sang hai vị đang tĩnh tọa trên giường cưới nói: “Ta phải đi ra ngoài chiêu đãi khách khứa bên ngoài. Hai người các ngươi cứ nói chuyện với nhau nha.”
“Không cần, ngươi cứ đi đi. Chúng ta ở đây chờ ngươi.” Thanh âm của Nhược có chút đè nén, tuy rằng hỉ khăn che khuất mặt hắn, nhưng nắm tay xiết chặt, bạo xuất gân xanh đã tiết lộ ra hắn đang bất mãn.
“Vậy được rồi!” Ta cười cười, mở cửa đi ra ngoài.
Hắc hắc, lúc ta cầm hai chiếc mũ phượng cùng hỉ phục đưa cho bọn họ mặc vào, Nhược là người thứ nhất thở hổn hển.
“Cái gì? Ngươi cư nhiên muốn chúng ta làm loại sự tình này?” Hai tay cầm y phục, con mắt tóe lửa trừng ta.
“Cấm xé! Nếu ngươi dám phá hủy nó, ngươi đừng mong ta để ý đến ngươi nữa.” Ta lạnh lùng uy hiếp.
“Vì sao?” So với Nhược cực kỳ kích động, Lặc rõ ràng bình tĩnh hơn nhiều. Thế nhưng đôi môi mím chặt của y cũng biểu thị ra bất mãn.
Đầu gỗ nhà chúng ta dưới sự dạy dỗ của ta rốt cục không còn là gỗ mục nữa rồi, ha ha! Ta nghiêm mặt: “Rất đơn giản, ta cưới các ngươi gả!”
“Thế nhưng…” Nhược bối rối nói.
Ta cắt đứt lời hắn: “Không có thế nhưng! Không phải muốn ta tha thứ cho các ngươi sao? Việc này cũng không chịu làm, như vậy chúng ta…” Ta cố ý dừng một chút.
“Hảo!” Lặc là người đầu tiên sảng khoái đáp ứng.
“Nhược, vậy còn ngươi?” Ta nhìn Nhược đang do dự.
Hắn giãy dụa một hồi, thở dài, giọng nói đầy cam chịu: “Được rồi! Ai bảo ta thiếu nợ ngươi ni!”
“Không miễn cưỡng!” Ta cười với hắn.
“Không miễn cưỡng!” Hắn nghiến răng nghiến lợi.
“Y phục có mặc không? Hay cần ta gọi người đến hỗ trợ?” Ta trêu chọc hắn đã sắp phát điên.
“Ngươi dám?” Con mắt hắn lại trừng ta.
“Ha ha! Vậy ngươi hảo hảo chuẩn bị, ta đi ra bên ngoài xem một chút.” Không đùa hắn nữa, mượn cớ chạy đi.
Tuy nói ta là cố ý làm khó dễ bọn họ, thế nhưng không nghĩ tới bọn họ thực sự có thể vứt bỏ tôn nghiêm của mình, vì ta mà đội mũ phượng mặc hỉ phục. Bọn họ thật sự rất yêu ta đi! Ta cũng vậy! Nở nụ cười tràn đầy hạnh phúc, ta đi vào đại đường.
“Yêu! Không phải tân lang của chúng ta đây sao? Nhanh như vậy đã đi ra rồi? Có phải chỗ kia không dùng được a?” Buổi sáng bị ta chơi cho một màn người điên không cam lòng mượn cơ hội châm chọc ta.
“Ta làm sao mà bằng được sài lang như ngươi? Không dấu gì ngươi, ta không có thể lực kinh người như ngươi mà đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt a!” Muốn chỉnh ta, cũng phải xem đạo hạnh của ngươi có đủ hay không.
Quả nhiên, ta vừa nói xong, tiểu tình nhân vốn đã được hắn trấn an lại lộ ra vẻ mặt đau đớn nắm lấy lỗ tai hắn.
“A Dương, đau quá a! Mau buông tay! Tâm của ta đối với ngươi nhật nguyệt chứng giám, thiên địa khả biểu a!” Người điên khóc thét xin khoan dung.
Ta không thèm để ý tới hắn, hướng về những người khác kính rượu: “Các vị đại gia không nên khách khí a!”
Giữa lúc tất cả mọi người đang chạm ly, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng nức nở. Ai mà mất hứng như vậy, vào ngày thiếu gia ta kết hôn lại đi khóc tang? Ta buông chén, dò xét bốn phía, lại phát hiện lão đầu một mình trốn ở trong góc khóc, bên cạnh là công thần lớn nhất của lễ cưới Phúc Quý.
Lại làm cái quỷ gì nữa? Ta bất đắc dĩ đến chỗ hắn: “Ngươi làm sao vậy?”
Hắn vừa thấy ta, liền… liền lao vào trong lòng ta, ôm lấy thắt lưng ta gào khóc: “Nhân gia thương tâm mà! Mới ngày nào, Long nhi còn là một đứa bé đô đô phấn nộn, hiện tại đã cưới vợ sinh con rồi, không cần phụ hoàng nữa! Ô… A…”
Đầu ta trong nháy mắt đau quá! Ta thế này còn có thể sinh con sao? Sao mà làm được! “Được rồi, đừng khóc nữa! Nhược nhược cũng là nhi tử của ngươi a! Hơn nữa ngươi đâu có tổn thất gì mà lại có thêm một nhi tử. Chúng ta sau này sẽ cùng nhau hiếu thuận với ngươi, thế nào lại không cần ngươi ni?” Ta vỗ vỗ lưng giúp hắn thuận khí. Thật là, niên kỷ đã một xấp dầy rồi, vậy mà chẳng khác gì tiểu hài tử. Nếu không thấy qua gương mặt hồ ly giảo hoạt của hắn, có đôi khi ta cũng hoài nghi hắn có phải là quân vương cơ mưu nhất của Cư Nguyệt vương triều a.
“Thực sao?” Lão đầu giương đôi mắt nước mắt lưng tròng nhìn ta.
“Đương nhiên! Ngoan, đừng khóc nữa!” Ta tiếp nhận cẩm khăn Phúc Quý đưa qua sát nước mắt cho hắn. Động tác này là lần đầu tiên ta làm nha, trước đây đều là hai người kia giúp ta không. Nghĩ đến hai người đang ở trong tân phòng chờ ta, trong lòng liền dâng lên một trận ngọt ngào.”Được rồi, qua bên kia đi, mọi người cùng nhau vui vẻ vui vẻ.”
Rốt cục cũng làm yên được lão đầu, ta ngồi xuống ăn một chút.
“Sư tổ, chúc mừng ngươi!” Tiểu Kiện cầm một chén rượu nhỏ đi tới bên người ta, theo sau là Bạch Phương trên cổ cột một chiếc khăn hồng sắc thắt nơ con bướm. (sói thắt nơ bướm à=]])
“Cùng vui, cùng vui.” Ta cầm lấy chén một ngụm uống hết, thuận tiện chiếu cố hắn, “Tuổi ngươi còn nhỏ, uống ít thôi. Không là ngã vật ra đó.”
“Ngươi coi thường ta?” Tiểu Kiện nhăn mặt.
“Không có!” Ta xoa xoa đầu hắn, “Chỉ là lo lắng cho ngươi mà thôi.”
“Hảo! Ta sẽ lượng sức mà đi.” Tiểu Kiện trái lại gật đầu.
“Đi chơi đi!” Ta cười cười.
Thừa dịp đại gia cúng thất tuần bát bát đều đã say, ta đứng dậy đi đến tân phòng.
“Chờ một chút, Lạc Nghiễn!” Phía sau truyền đến thanh âm say khướt của Lôi đại hiệp.
“Thế nào? Còn muốn theo ta uống sao? Ta thế nhưng ngàn chén không say nha!” Ta cười cười.
Hắn lung lay lảo đảo đi tới trước mặt ta, không nói được một lời nhìn ta chằm chằm.
Cảm thấy nhãn thần nóng rực kia, ta có chút khẩn trương: “Có chuyện gì sao?”
“Ngươi có hạnh phúc không?” Ngữ khí có chút chua xót hỏi.
“Ta rất hạnh phúc!” Nói thật lòng.
“Rất hạnh phúc sao? Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!” Hắn thì thào nói, thế nhưng trong mắt đã chứa đầy bi ai.
Ta ôm lấy hắn: “Ta, mong ngươi cũng hạnh phúc. Chỉ là rất xin lỗi, hạnh phúc của ngươi không phải do ta đem lại.”
“Không quan hệ! Ta chỉ cần ngươi hạnh phúc là tốt rồi!” Hắn cũng ôm lấy ta.
Thời gian chầm chậm trôi, lúc ta cho rằng hắn đã ngủ, hắn nhẹ nhàng đích đẩy ra ta: “Đi đi! Đừng để cho hai vị tân nương đợi lâu.”
“Ngươi không thành vấn đề chứ?” Có chút không yên tâm về hắn.
“Không có việc gì. Ngươi đi đi!” Hắn vỗ vỗ vai ta, sau đó không quay đầu lại tiêu sái bước đi.
Người này ta đã phụ hắn. Nhìn bóng lưng tịch mịch kia, ta nghĩ vậy. Lắc lắc đầu, đem phiền muộn ném ra khỏi đầu, xoay người đến tân phòng.
Đẩy cửa phòng, ta đi vào, cười ám muội: “Mỹ nhân chờ đã lâu đi! Đại gia ta sẽ hảo hảo thương yêu các ngươi!” (Alpha: Cái dạng lưu manh gì đây, chẳng khác nào trư cả! Cục cưng: Cút! Ngày hôm nay là ngày ta kết hôn, ta là lão đại! Alpha: Cư nhiên mắng ta! Ngươi chán sống rồi! Cẩn thận ta cho ngươi trọn đời không thể xoay người! Ha ha ha ha! Cục cưng: Đâu có a! Nương ngươi thật khả ái thiện lương, ngươi là thân mụ mụ! Sao nỡ đối với ta như vậy ni? Đến đến đến, ta giúp ngươi bóp vai! Alpha: Vậy còn được!)
——————————————————–
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất