Quyển 2 Chương 37: Phiên ngoại chi đến kỹ viện
Dương Châu.
Lưu Danh Cư, Phiêu Hương Các.
Biết ta vì sao lại ở Lưu Danh Cư không, hơn nữa là một người. Hắc hắc, đương nhiên là bọn hắn không đồng ý cho ta đến, mà ta nhất định phải tới. Cư Nguyệt có truyền lưu một câu nói như thế này: “Bình sinh không vào Lưu Danh Cư, sinh vi nam tử cũng uổng công”! Ta, đường đường thân nam nhi cao bảy thước ( ân, có thể không đến bảy thước), tuy rằng đã thành gia, ân, còn không có lập nghiệp, thế nhưng thế nào cho phép có loại sỉ nhục này tồn tại ni! Vì vậy quang minh chính đại không được thì dùng cách đen tối vậy, yêm nương đã nói “Để đạt được mục đích cái gì cần làm thì cứ làm!”. Bởi vậy, ngày thứ hai đến Dương Châu, ăn cơm tối xong, nhân lúc bọn họ không để ý, ta len lén dùng ngân châm đâm ma huyệt của bọn họ, sau đó…
Ngốc! Sau đó, đương nhiên ta ngay lập tức chạy đến Phiêu Hương Các của Lưu Danh Cư, ngửi hương trà, đợi hoa khôi đầu bảng Ngữ Yên cô nương đến(chị này thì ai cũng bít rầu- Vương Ngữ Yên á). Hoa khôi đầu bảng nga! Ước ao chưa! Kỳ thực, trước kia ta chỉ dự định biết một chút thế nào là mùi vị kỹ viện là tốt rồi. Chỉ là vào lúc đó, bị những người khác chọc giận luôn rồi, vì thế…
Lúc đó, ta dùng kim đâm vào ma huyệt của hai người kia, bọn họ dùng ánh mắt khó tin nhìn ta chằm chằm. Nếu là người bình thường, thế nào có thể chống lại ánh mắt phẫn nộ sát nhân của bọn họ, chắc chắn chân nhuyễn đặt mông cố định trên đất luôn. Thế nhưng ta là ai? Ta là người bình thường sao? Ta, Trình Vu Lạc Nghiễn, từ nhỏ chưa từng sợ cái gì, tố chất của ta tuyệt đến nỗi tòa trung tâm thương mại ở trước mặt ta bị máy bay đụng phải, ta cũng tuyệt đối sẽ không biến đổi sắc mặt ( không phải tài sản nhà ta, nó có đổ, ta cũng chẳng thấy đau lòng), ánh mắt của ta có thể trực tiếp đọ với kiếm khí nha. Ta cợt nhả nói với bọn họ trước khi đóng sập cửa phòng: “Hai người các ngươi hảo hảo nghỉ ngơi a, tướng công ta đi chơi kỹ viện đây.”
“Lạc Nghiễn, ngươi quay lại cho chúng ta!” Khi ta ra khỏi khách điếm, còn mơ hồ nghe được tiếng sư tử hống của hai người. Xin lỗi các vị, ta đã quên thuận tiện điểm á huyệt bọn họ, quấy nhiễu đến đại gia thực sự là vô ý. Ngoáy ngoáy lỗ tai, ta nhẹ nhàng cất bước, theo hướng trước đây đã hỏi thăm tiểu nhị của khách điếm, đi đến Lưu Danh Cư mơ tưởng đã lâu.
Mới vừa đi đến hoa nhai, lập tức bay tới một trận son vị nồng đậm. Xoa xoa cái mũi hơi ngứa ta đã tìm được “Lưu Danh Cư “, đứng ngoài cửa là ba cô ngương trong trang phục tươi đẹp đang mời chào khách nhân. Một người trong đó vừa thấy ta đi qua, liền chạy lại lôi kéo: “Vị tiểu ca này, thật lạ mặt nga! Đến đến đến, tới Dương Châu nhất định phải đến ‘ Lưu Danh Cư ’ của chúng ta nha.”
Ta vừa kéo lại ống tay áo, nỗ lực bảo trì cự ly với nàng, vừa nói: “Cái kia, cô nương, ta tự đi vào là được rồi. Ngươi cứ làm việc của ngươi!” Nàng nhìn ta xác thực là muốn vào, cũng không dây dưa với ta nữa, tiếp tục chào mời khách khác. Ta sửa sang lại quần áo, đi vào.
Lúc này một đại thẩm mặc trang phục tú bà, thấy ta một thân ăn mặc có chút không tầm thường, nhãn tình sáng lên, nhiệt tình đón đầu: “Xin hỏi cao danh quý tính của công tử, lần đầu tiên đến nga!”
“Miễn quý tính đi.” Ta tận lực bảo trì khoảng cách nhất định với bà ta.
“Xuân Đào, Hạ Hà, mau tới bắt chuyện với khách nhân!” Bà gọi tới hai vị cô nương.
Hai vị cô nương kia thực sự là “Trông xa thì như hoa dại, nhìn gần y như bông cải, nguyên lai là bánh quai chèo, ôi mẹ ơi!” Thấy hai vị kia ta âm thầm nổi da gà a! Đừng trách ta xoi mói, bình thường bên người đều là cực phẩm, mà hai vị này cấp bậc kém nhiều lắm!
Ta né tránh móng vuốt của nhị vị vươn tới, kéo tú bà đang định bắt chuyện với khách nhân khác: “Ai, ta nói với bà, có thể đổi người khác cho ta không?”
“Công tử nhãn giới thật cao a, là…” Nhãn thần của bà ta có điều ám chỉ.
“Ta muốn gặp hoa khôi của các ngươi!” Ta từ trong lòng móc ra một miếng hoàng kim ném cho bà ta. Tuy nói ta không rõ lắm giá cả thị trường ở đây, thế nhưng từ ánh mắt mừng rỡ của tú bà có thể nhìn ra, bà ta rất thoả mãn.
Tú bà tiếp nhận vàng vội vã cất ngay vào trong tay áo: “Ai, vị công tử này, Ngữ Yên nhà chúng ta ngày hôm nay không tiếp khách. Nếu không ta…”
Không đợi bà ta nói xong, ta đã móc ra một túi tiền từ trong lòng: “Ai, vàng a vàng, không phải ta không muốn cho các ngươi đi ra ngoài, là nhà người ta không để cho ta cơ hội tiêu tiền. Vậy phải làm sao bây giờ ni? Nếu không chúng ta đổi sang nơi khác nha?” Nói xong, cố làm ra vẻ bỏ ra ngoài.
“Ai, công tử gia, chớ đi vội a! Làm phiền ngài chờ một chút, ta lập tức đi an bài cho ngài!” Tú bà đương nhiên sẽ không buông tha cho một kẻ có bề ngoài ngốc nghếch như ta, vội vã gọi tới một gã sai vặt đang rót trà đưa ta đến hương khuê của hoa khôi Phiêu Hương Các mời ta chờ một chút.
Cũng không biết là cái dạng quốc sắc thiên hương gì, mà giá của Ngữ Yên kia lại cao đến thế, ấm trà ta đã uống sắp hết, người vẫn chưa tới. Đến lúc ta không nhịn được chuẩn bị rời đi thì, một vị nữ tử được nha hoàn nâng hạ thướt tha từ buồng trong lướt ra. Nàng chậm rãi đi tới trước mặt ta, hạ thấp người: “Tiểu nữ tử thân thể không khỏe, để công tử đợi lâu.”
“Cô nương mời ngồi!” Ta tao nhã cười.
Chờ nàng ngồi vào chỗ của mình, ta thầm quan sát nàng. Luận tư sắc, so ra còn kém xa Nhược Nhược nhà ta; luận giọng nói, so ra kém xa Lặc Lặc; không biết tài nghệ của nàng so với ta thì thế nào.
“Nếu cô nương thân thể không khỏe, chúng ta đây dùng trà thay rượu, uống một chén làm quen được không?” Ta giơ chén trà lên.
“Vậy cung kính không bằng tuân mệnh.” Nàng yểu điệu cùng ta cụng ly.
“Nghe nói cầm nghệ của cô nương được xưng tụng là ‘ Dương Châu nhất tuyệt ’, vậy phiền cô nương gảy một bản được chứ?” Ta khách khí cười cười.
“Công tử chờ.” Nàng rửa tay, điểm hương.
Một khúc《 Tri âm tri kỷ 》 từ ngón tay xinh đẹp của nàng chảy ra, ta tinh tế thưởng thức…
Một khúc xướng xong, nàng nghỉ tay hỏi ta: “Công tử nghĩ như thế nào?”
“Ân, ” ta trầm tư một chút, “Khúc nhạc này là một khúc nhạc hay, cô nương đàn tiết tấu cũng không sai, chỉ là…” Nhìn dáng vẻ cực kỳ cao ngạo của nàng ta, ta sợ nói ra sẽ làm nàng bị đả kích.
“Chỉ là làm sao?” Nàng tiến lên.
“Chỉ là thiếu khuyết một mặt.” Ta nhíu mi.
“Mặt nào kia?” Nàng truy vấn.
“Một mặt rất quan trọng: tươi trẻ.” Nếu nàng hỏi, ta đáp, bị thương lòng tự trọng cũng đừng trách ta.
“Nga?” Nàng không tin.
“Không bằng ta sẽ đàn lại mời cô nương nghe được chứ?” Ta thiêu mi.
“Công tử xin cứ tự nhiên.” Nàng làm tư thế mời.
Ta đến chỗ bồn nước rửa sạch tay, dùng khăn chà lau sạch sẽ, sau đó ngồi vào chỗ của mình trước cầm, nhắm mắt ngưng thần, chờ trong đầu một mảnh thanh minh, tay lướt nhẹ trên huyền cầm.
Tiếng suối róc rách quanh quẩn trong sơn cốc thanh u, cảm giác thật vô cùng tao nhã thoát tục, du dương đạm nhiên. Tất cả một mảnh thanh tịnh…
Khúc nhạc chấm dứt, ta mở hai mắt, cũng không nói gì, nhìn thằng vào hoa khôi thất sắc.
Một lát, nàng thở dài một tiếng: “Ta, thua.”
“Cầm nghệ của cô nương không hề thua kém, chỉ là thiếu đi tâm tình.” Ta đạm mạc mở miệng.
“Tâm tình?” Nàng không giải thích được.
“Hồng trần tục sự, có rất nhiều thứ hỗn loạn trong lòng cô nương.” Ta mỉm cười.
“Lẽ nào công tử không có?” Nàng hỏi lại.
“Ta sao? Cũng không hẳn.” Từ nhỏ do cha nhĩ huân mục nhiễm, mọi việc so với thường nhân đều rộng rãi hơn. Thế nhưng ngay cả cha ta thoát tục như thần tiên cũng không hề ngoại lệ, ta làm sao có thể là ngoại lệ ni?
“Phải?” Nàng buồn vô cớ.
“Tại hạ xin cáo từ, cô nương bảo trọng!” Ta chuẩn bị rời đi.
“Công tử đi sớm?” Thanh âm của nàng mang ý tứ muốn giữ ta lại.
“Ta chỉ là muốn đến tham quan một chút. Trà đã uống, nhạc cũng đã nghe xong, đương nhiên nên trở về.” Nếu không đi về, hai tên kia mà không lột da ta ra mới là lạ.
“Ngữ Yên muốn đi theo công tử.” Nàng dẹp bỏ hình tượng cao ngạo, ngại ngùng mở miệng yêu cầu.
“Xin lỗi. Nếu như nàng muốn ta giúp nàng chuộc thân, không thành vấn đề. Chỉ là nếu muốn đi theo ta, sợ rằng không thể được.” Ta uyển chuyển cự tuyệt.
“Vì sao?” Nàng khó có thể tin được nhìn ta.
“Ta không phải là người hữu duyên với nàng.” Ta than nhẹ.
Nàng buồn bã, được nha hoàn nâng trở về phòng. Ta ở trên bàn lưu lại một đĩnh vàng, ra khỏi tú các.
Tại đại đường, tú bà thấy ta đi ra, nhiệt tình giữ ta lại: “Vị công tử này không lưu lại sao? Nhanh như vậy đã muốn đi rồi? Có phải nha đầu Ngữ Yên kia bắt chuyện không chu toàn? Nếu vậy mụ mụ ta đổi một cô nương khác cho ngài nhé?”
“Không được! Sắc trời không còn sớm, ta muốn trở về nghỉ ngơi.” Ta ném một nén vàng cho bà ta, cũng không quay đầu lại tiêu sái đi ra.
Mới ra khỏi hoa nhai, đã thấy hai thân ảnh quen thuộc chắn ở trước mặt ta, có chung một bộ dáng cực kỳ hung ác.
“Thế nào? Canh giờ tới rồi?” Ta vui tươi hớn hở hỏi.
“Ngươi!” Nhược xanh cả mặt.
“An tâm đi! Ta chỉ là tới xem thử một chút, nghe một khúc nhạc ngắn, uống một bình trà, chẳng khác gì đến trà lâu vậy.” Ta lập tức cung khai.
“Thực sao?” Lặc hồ nghi nhìn ta.
“Đương nhiên! Cô nương kia lớn lên không đẹp như Nhược Nhược, nói chẳng êm tai như Lặc Lặc, ta thấy chướng mắt lắm!” Ta khoác cánh tay hai người đi về.
“Vậy nếu như lớn lên đẹp hơn ta, nói êm tai hơn Cổ huynh, ngươi hẳn là sẽ thích người đó hả?” Nhược nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Thế nào lại như vậy? Ta là kẻ hoa tâm như thế sao?” Ta lập tức phủ nhận.
“Ngươi đêm nay đừng nghĩ đến việc ngủ!” Hai người xốc ta lên hướng khách điếm chạy đi.
“Uy, không nên nhỏ mọn như vậy mà! Ta bất quá chỉ là muốn tham quan kỹ viện một chút thôi!” Ta ý thức được nguy hiểm, bắt đầu phản kháng.
“Hết hy vọng rồi!” Hai người hừ lạnh.
Song quyền khó địch lại bốn tay, huống chi ta là tay văn nhược thư sinh trói gà không chặt, bọn họ là vũ phu cường tráng hữu lực, vì thế kết cục của ta không đề cập tới cũng được. Hơn nữa, dù cho là ta không nói, bất kỳ ai cũng đều biết ta sẽ có hậu quả bi thảm gì.
Sau khi ta bị ăn kiền mạt tịnh, tứ chi xụi lơ, nằm bẹp dí, ý thức duy nhất còn lại trong đầu là “Lần tới có cơ hội, ta nhất định phải đi Niêm Cúc Uyển học hỏi a.”. Về phần “Niêm Cúc Uyển” là địa phương gì, nghe tên đã biết. Nếu như ngươi vẫn còn không hiểu, ta đây cũng không có biện pháp, ngươi, cứ như thế đi!
Lưu Danh Cư, Phiêu Hương Các.
Biết ta vì sao lại ở Lưu Danh Cư không, hơn nữa là một người. Hắc hắc, đương nhiên là bọn hắn không đồng ý cho ta đến, mà ta nhất định phải tới. Cư Nguyệt có truyền lưu một câu nói như thế này: “Bình sinh không vào Lưu Danh Cư, sinh vi nam tử cũng uổng công”! Ta, đường đường thân nam nhi cao bảy thước ( ân, có thể không đến bảy thước), tuy rằng đã thành gia, ân, còn không có lập nghiệp, thế nhưng thế nào cho phép có loại sỉ nhục này tồn tại ni! Vì vậy quang minh chính đại không được thì dùng cách đen tối vậy, yêm nương đã nói “Để đạt được mục đích cái gì cần làm thì cứ làm!”. Bởi vậy, ngày thứ hai đến Dương Châu, ăn cơm tối xong, nhân lúc bọn họ không để ý, ta len lén dùng ngân châm đâm ma huyệt của bọn họ, sau đó…
Ngốc! Sau đó, đương nhiên ta ngay lập tức chạy đến Phiêu Hương Các của Lưu Danh Cư, ngửi hương trà, đợi hoa khôi đầu bảng Ngữ Yên cô nương đến(chị này thì ai cũng bít rầu- Vương Ngữ Yên á). Hoa khôi đầu bảng nga! Ước ao chưa! Kỳ thực, trước kia ta chỉ dự định biết một chút thế nào là mùi vị kỹ viện là tốt rồi. Chỉ là vào lúc đó, bị những người khác chọc giận luôn rồi, vì thế…
Lúc đó, ta dùng kim đâm vào ma huyệt của hai người kia, bọn họ dùng ánh mắt khó tin nhìn ta chằm chằm. Nếu là người bình thường, thế nào có thể chống lại ánh mắt phẫn nộ sát nhân của bọn họ, chắc chắn chân nhuyễn đặt mông cố định trên đất luôn. Thế nhưng ta là ai? Ta là người bình thường sao? Ta, Trình Vu Lạc Nghiễn, từ nhỏ chưa từng sợ cái gì, tố chất của ta tuyệt đến nỗi tòa trung tâm thương mại ở trước mặt ta bị máy bay đụng phải, ta cũng tuyệt đối sẽ không biến đổi sắc mặt ( không phải tài sản nhà ta, nó có đổ, ta cũng chẳng thấy đau lòng), ánh mắt của ta có thể trực tiếp đọ với kiếm khí nha. Ta cợt nhả nói với bọn họ trước khi đóng sập cửa phòng: “Hai người các ngươi hảo hảo nghỉ ngơi a, tướng công ta đi chơi kỹ viện đây.”
“Lạc Nghiễn, ngươi quay lại cho chúng ta!” Khi ta ra khỏi khách điếm, còn mơ hồ nghe được tiếng sư tử hống của hai người. Xin lỗi các vị, ta đã quên thuận tiện điểm á huyệt bọn họ, quấy nhiễu đến đại gia thực sự là vô ý. Ngoáy ngoáy lỗ tai, ta nhẹ nhàng cất bước, theo hướng trước đây đã hỏi thăm tiểu nhị của khách điếm, đi đến Lưu Danh Cư mơ tưởng đã lâu.
Mới vừa đi đến hoa nhai, lập tức bay tới một trận son vị nồng đậm. Xoa xoa cái mũi hơi ngứa ta đã tìm được “Lưu Danh Cư “, đứng ngoài cửa là ba cô ngương trong trang phục tươi đẹp đang mời chào khách nhân. Một người trong đó vừa thấy ta đi qua, liền chạy lại lôi kéo: “Vị tiểu ca này, thật lạ mặt nga! Đến đến đến, tới Dương Châu nhất định phải đến ‘ Lưu Danh Cư ’ của chúng ta nha.”
Ta vừa kéo lại ống tay áo, nỗ lực bảo trì cự ly với nàng, vừa nói: “Cái kia, cô nương, ta tự đi vào là được rồi. Ngươi cứ làm việc của ngươi!” Nàng nhìn ta xác thực là muốn vào, cũng không dây dưa với ta nữa, tiếp tục chào mời khách khác. Ta sửa sang lại quần áo, đi vào.
Lúc này một đại thẩm mặc trang phục tú bà, thấy ta một thân ăn mặc có chút không tầm thường, nhãn tình sáng lên, nhiệt tình đón đầu: “Xin hỏi cao danh quý tính của công tử, lần đầu tiên đến nga!”
“Miễn quý tính đi.” Ta tận lực bảo trì khoảng cách nhất định với bà ta.
“Xuân Đào, Hạ Hà, mau tới bắt chuyện với khách nhân!” Bà gọi tới hai vị cô nương.
Hai vị cô nương kia thực sự là “Trông xa thì như hoa dại, nhìn gần y như bông cải, nguyên lai là bánh quai chèo, ôi mẹ ơi!” Thấy hai vị kia ta âm thầm nổi da gà a! Đừng trách ta xoi mói, bình thường bên người đều là cực phẩm, mà hai vị này cấp bậc kém nhiều lắm!
Ta né tránh móng vuốt của nhị vị vươn tới, kéo tú bà đang định bắt chuyện với khách nhân khác: “Ai, ta nói với bà, có thể đổi người khác cho ta không?”
“Công tử nhãn giới thật cao a, là…” Nhãn thần của bà ta có điều ám chỉ.
“Ta muốn gặp hoa khôi của các ngươi!” Ta từ trong lòng móc ra một miếng hoàng kim ném cho bà ta. Tuy nói ta không rõ lắm giá cả thị trường ở đây, thế nhưng từ ánh mắt mừng rỡ của tú bà có thể nhìn ra, bà ta rất thoả mãn.
Tú bà tiếp nhận vàng vội vã cất ngay vào trong tay áo: “Ai, vị công tử này, Ngữ Yên nhà chúng ta ngày hôm nay không tiếp khách. Nếu không ta…”
Không đợi bà ta nói xong, ta đã móc ra một túi tiền từ trong lòng: “Ai, vàng a vàng, không phải ta không muốn cho các ngươi đi ra ngoài, là nhà người ta không để cho ta cơ hội tiêu tiền. Vậy phải làm sao bây giờ ni? Nếu không chúng ta đổi sang nơi khác nha?” Nói xong, cố làm ra vẻ bỏ ra ngoài.
“Ai, công tử gia, chớ đi vội a! Làm phiền ngài chờ một chút, ta lập tức đi an bài cho ngài!” Tú bà đương nhiên sẽ không buông tha cho một kẻ có bề ngoài ngốc nghếch như ta, vội vã gọi tới một gã sai vặt đang rót trà đưa ta đến hương khuê của hoa khôi Phiêu Hương Các mời ta chờ một chút.
Cũng không biết là cái dạng quốc sắc thiên hương gì, mà giá của Ngữ Yên kia lại cao đến thế, ấm trà ta đã uống sắp hết, người vẫn chưa tới. Đến lúc ta không nhịn được chuẩn bị rời đi thì, một vị nữ tử được nha hoàn nâng hạ thướt tha từ buồng trong lướt ra. Nàng chậm rãi đi tới trước mặt ta, hạ thấp người: “Tiểu nữ tử thân thể không khỏe, để công tử đợi lâu.”
“Cô nương mời ngồi!” Ta tao nhã cười.
Chờ nàng ngồi vào chỗ của mình, ta thầm quan sát nàng. Luận tư sắc, so ra còn kém xa Nhược Nhược nhà ta; luận giọng nói, so ra kém xa Lặc Lặc; không biết tài nghệ của nàng so với ta thì thế nào.
“Nếu cô nương thân thể không khỏe, chúng ta đây dùng trà thay rượu, uống một chén làm quen được không?” Ta giơ chén trà lên.
“Vậy cung kính không bằng tuân mệnh.” Nàng yểu điệu cùng ta cụng ly.
“Nghe nói cầm nghệ của cô nương được xưng tụng là ‘ Dương Châu nhất tuyệt ’, vậy phiền cô nương gảy một bản được chứ?” Ta khách khí cười cười.
“Công tử chờ.” Nàng rửa tay, điểm hương.
Một khúc《 Tri âm tri kỷ 》 từ ngón tay xinh đẹp của nàng chảy ra, ta tinh tế thưởng thức…
Một khúc xướng xong, nàng nghỉ tay hỏi ta: “Công tử nghĩ như thế nào?”
“Ân, ” ta trầm tư một chút, “Khúc nhạc này là một khúc nhạc hay, cô nương đàn tiết tấu cũng không sai, chỉ là…” Nhìn dáng vẻ cực kỳ cao ngạo của nàng ta, ta sợ nói ra sẽ làm nàng bị đả kích.
“Chỉ là làm sao?” Nàng tiến lên.
“Chỉ là thiếu khuyết một mặt.” Ta nhíu mi.
“Mặt nào kia?” Nàng truy vấn.
“Một mặt rất quan trọng: tươi trẻ.” Nếu nàng hỏi, ta đáp, bị thương lòng tự trọng cũng đừng trách ta.
“Nga?” Nàng không tin.
“Không bằng ta sẽ đàn lại mời cô nương nghe được chứ?” Ta thiêu mi.
“Công tử xin cứ tự nhiên.” Nàng làm tư thế mời.
Ta đến chỗ bồn nước rửa sạch tay, dùng khăn chà lau sạch sẽ, sau đó ngồi vào chỗ của mình trước cầm, nhắm mắt ngưng thần, chờ trong đầu một mảnh thanh minh, tay lướt nhẹ trên huyền cầm.
Tiếng suối róc rách quanh quẩn trong sơn cốc thanh u, cảm giác thật vô cùng tao nhã thoát tục, du dương đạm nhiên. Tất cả một mảnh thanh tịnh…
Khúc nhạc chấm dứt, ta mở hai mắt, cũng không nói gì, nhìn thằng vào hoa khôi thất sắc.
Một lát, nàng thở dài một tiếng: “Ta, thua.”
“Cầm nghệ của cô nương không hề thua kém, chỉ là thiếu đi tâm tình.” Ta đạm mạc mở miệng.
“Tâm tình?” Nàng không giải thích được.
“Hồng trần tục sự, có rất nhiều thứ hỗn loạn trong lòng cô nương.” Ta mỉm cười.
“Lẽ nào công tử không có?” Nàng hỏi lại.
“Ta sao? Cũng không hẳn.” Từ nhỏ do cha nhĩ huân mục nhiễm, mọi việc so với thường nhân đều rộng rãi hơn. Thế nhưng ngay cả cha ta thoát tục như thần tiên cũng không hề ngoại lệ, ta làm sao có thể là ngoại lệ ni?
“Phải?” Nàng buồn vô cớ.
“Tại hạ xin cáo từ, cô nương bảo trọng!” Ta chuẩn bị rời đi.
“Công tử đi sớm?” Thanh âm của nàng mang ý tứ muốn giữ ta lại.
“Ta chỉ là muốn đến tham quan một chút. Trà đã uống, nhạc cũng đã nghe xong, đương nhiên nên trở về.” Nếu không đi về, hai tên kia mà không lột da ta ra mới là lạ.
“Ngữ Yên muốn đi theo công tử.” Nàng dẹp bỏ hình tượng cao ngạo, ngại ngùng mở miệng yêu cầu.
“Xin lỗi. Nếu như nàng muốn ta giúp nàng chuộc thân, không thành vấn đề. Chỉ là nếu muốn đi theo ta, sợ rằng không thể được.” Ta uyển chuyển cự tuyệt.
“Vì sao?” Nàng khó có thể tin được nhìn ta.
“Ta không phải là người hữu duyên với nàng.” Ta than nhẹ.
Nàng buồn bã, được nha hoàn nâng trở về phòng. Ta ở trên bàn lưu lại một đĩnh vàng, ra khỏi tú các.
Tại đại đường, tú bà thấy ta đi ra, nhiệt tình giữ ta lại: “Vị công tử này không lưu lại sao? Nhanh như vậy đã muốn đi rồi? Có phải nha đầu Ngữ Yên kia bắt chuyện không chu toàn? Nếu vậy mụ mụ ta đổi một cô nương khác cho ngài nhé?”
“Không được! Sắc trời không còn sớm, ta muốn trở về nghỉ ngơi.” Ta ném một nén vàng cho bà ta, cũng không quay đầu lại tiêu sái đi ra.
Mới ra khỏi hoa nhai, đã thấy hai thân ảnh quen thuộc chắn ở trước mặt ta, có chung một bộ dáng cực kỳ hung ác.
“Thế nào? Canh giờ tới rồi?” Ta vui tươi hớn hở hỏi.
“Ngươi!” Nhược xanh cả mặt.
“An tâm đi! Ta chỉ là tới xem thử một chút, nghe một khúc nhạc ngắn, uống một bình trà, chẳng khác gì đến trà lâu vậy.” Ta lập tức cung khai.
“Thực sao?” Lặc hồ nghi nhìn ta.
“Đương nhiên! Cô nương kia lớn lên không đẹp như Nhược Nhược, nói chẳng êm tai như Lặc Lặc, ta thấy chướng mắt lắm!” Ta khoác cánh tay hai người đi về.
“Vậy nếu như lớn lên đẹp hơn ta, nói êm tai hơn Cổ huynh, ngươi hẳn là sẽ thích người đó hả?” Nhược nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Thế nào lại như vậy? Ta là kẻ hoa tâm như thế sao?” Ta lập tức phủ nhận.
“Ngươi đêm nay đừng nghĩ đến việc ngủ!” Hai người xốc ta lên hướng khách điếm chạy đi.
“Uy, không nên nhỏ mọn như vậy mà! Ta bất quá chỉ là muốn tham quan kỹ viện một chút thôi!” Ta ý thức được nguy hiểm, bắt đầu phản kháng.
“Hết hy vọng rồi!” Hai người hừ lạnh.
Song quyền khó địch lại bốn tay, huống chi ta là tay văn nhược thư sinh trói gà không chặt, bọn họ là vũ phu cường tráng hữu lực, vì thế kết cục của ta không đề cập tới cũng được. Hơn nữa, dù cho là ta không nói, bất kỳ ai cũng đều biết ta sẽ có hậu quả bi thảm gì.
Sau khi ta bị ăn kiền mạt tịnh, tứ chi xụi lơ, nằm bẹp dí, ý thức duy nhất còn lại trong đầu là “Lần tới có cơ hội, ta nhất định phải đi Niêm Cúc Uyển học hỏi a.”. Về phần “Niêm Cúc Uyển” là địa phương gì, nghe tên đã biết. Nếu như ngươi vẫn còn không hiểu, ta đây cũng không có biện pháp, ngươi, cứ như thế đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất