Làm Nhân Vật Phản Diện Cũng Phải Nổi Tiếng Khắp Tu Chân Giới
Chương 106
Biên tập: Tiểu Vô Lại
Trầm mặc hơn nửa ngày, Vân Vụ lườm Vân Dục đang bất động, giơ nắm tay lên miệng ho khan một tiếng, thấy ánh mắt mấy người đều dừng trên người mình, nhất là ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Vô Hoặc, vẻ mặt Vân Vụ nhất thời không khỏi run sợ, ấp a ấp úng nói: “Ấy này… Tiểu sư thúc, sư muội còn chưa tỉnh đâu.”
Thẩm Trì buông Thẩm Vô Hoặc ra, gật đầu với hai người: “Ta đi xem nàng.”
Ngày ấy sau khi Thẩm Trì ngất đi, Vân Nhiêu cũng bất tỉnh theo, Thẩm Vô Hoặc chỉ chú tâm đến Thẩm Trì tất nhiên sẽ không quản sự sống chết của Vân Nhiêu, song y cũng không ngăn cản hành động Vân Dục đưa Vân Nhiêu tới Dư Lan phong, vậy nên bây giờ Vân Nhiêu đang nằm ở gian phòng sát vách với Thẩm Trì.
Vân Nhiêu nằm trên giường sắc mặt tái nhợt như trong suốt, chân mày nhíu lại, những ngày qua đều không hề có chút sinh lực nào.
Trong mắt Thẩm Trì, Vân Nhiêu cũng được coi là một hậu bối không tồi, chí ít sau khi hắn vào tông Vân Nhiêu này cũng khá tốt, mặc dù không biết linh hồn của nàng từ đâu đến, nhưng không thể nghi ngờ về tính cách vô cùng đáng yêu của nàng, trong tông môn cũng có rất nhiều người ngoài sáng trong tối mến mộ Vân Nhiêu.
Nghĩ đến một nửa hệ thống đã từng ký sinh trong cơ thể Vân Nhiêu, Thẩm Trì đứng ở bên giường đưa ngón tay đặt lên giữa hai chân mày nàng, sau đó mày nhíu lại càng chặt, một lát sau mới thu hồi tay.
Thấy Thẩm Trì thu thế, Vân Vụ vội vàng tiến lên một bước: “Tiểu sư thúc, sư muội làm sao vậy?”
Mặc dù Vân Dục không nói gì, nhưng trong mắt hiện lên thắc mắc rất rõ ràng.
“Hồn phách của nàng bị hao tổn rất nặng, bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu tan.” Hiện tại Thẩm Trì đã tới cảnh giới này, đương nhiên không cần tiếp xúc thân mật với Thẩm Vô Hoặc như trước đây mới có thể thấy được hồn phách con người.
Linh hồn của Vân Nhiêu bị cưỡng ép kéo tới từ dị giới, lại bị thứ lệ thuộc ngoại đạo giả trang hệ thống ký sinh, nếu không phải lúc trước nàng mới xuyên qua không lâu liền bị Minh Lệ phát hiện, dùng Dưỡng hồn đan che chở, e rằng đã sớm sụp đổ. Nhưng từ lúc bắt đầu, hệ thống đã ký sinh trên hồn phách của nàng, tương đương như xương sống của hồn phách, bây giờ hệ thống sụp đổ rời khỏi cơ thể, hồn phách của nàng đương nhiên cũng đối mặt với nguy cơ tan vỡ.
Kể từ nay, không tới năm ngày, nàng sẽ hồn phi phách tán.
“Tại sao có thể như vậy?” Sắc mặt Vân Vụ trắng bệch.
Trong mắt Vân Dục cũng chan chứa lo lắng: “Tiểu sư thúc, có cách nào có thể cứu được sư muội không?”
Thẩm Trì không mở miệng nữa, mà đảo mắt nhìn về phía Thẩm Vô Hoặc vẻ mặt bình tĩnh bên cạnh.
Ở đời thứ nhất, lúc Thẩm Vô Hoặc đang trong quá trình cố gắng hồi sinh Du Trì đã từng nghiên cứu qua không ít sách cổ về phương diện hồn phách.
Quả nhiên, Thẩm Vô Hoặc không làm Thẩm Trì thất vọng: “Ta có cách giúp nàng. Nhưng…”
Thấy Thẩm Vô Hoặc thừa nước đục thả câu, Thẩm Trì liếc mắt nhìn y: “Nói mau.”
Thẩm Vô Hoặc: “…” Quả nhiên Tiểu Trì rất coi trọng nữ nhân này.
Nhận thấy tủi thân trong lòng đối phương, Thẩm Trì lại đưa mắt nhìn gương mặt nghiêm trang của Thẩm Vô Hoặc, dứt khoát không thèm nhìn y nữa.
Thẩm Vô Hoặc nói: “Vân Nhiêu sư điệt là người dị hồn, hiện tại hồn phách suy yếu do chưa hoàn chỉnh, con người có ba hồn bảy vía, mà lúc nhập vào cơ thể nàng chỉ có hai hồn năm phách, hồn phách còn lại bị vật khác bổ sung.”
“Vật khác” trong lời nói của Thẩm Vô Hoặc dĩ nhiên là chỉ hệ thống, Thẩm Trì gật đầu, ý bảo y nói tiếp.
Thẩm Vô Hoặc tiếp tục nói: “Ta không còn cách nào giúp nàng tu bổ hồn phách, nhưng có thể khiến cho hồn phách của nàng một lần nữa trở về hoàn chỉnh.” Lời nói này có hơi mâu thuẫn.
Vân Dục Vân Vụ nghe thấy chẳng hiểu ra sao, song cũng biết người dị hồn là có ý gì: “Lẽ nào tiểu sư muội không phải là sư muội của chúng ta?”
Thẩm Vô Hoặc không trả lời bọn họ mà quay sang Thẩm Trì, đột nhiên y tiến lên ôm lấy Thẩm Trì, ghé vào lỗ tai hắn khẽ nói: “Tiểu Trì, chúng ta phi thăng đi.”
Tuy lời nói của Thẩm Vô Hoặc không rõ ràng lắm, nhưng Thẩm Trì lại hiểu rõ. Nếu hắn muốn để hồn phách của Vân Nhiêu một lần nữa trở về hoàn chỉnh, ngụ ý phải lấy ra hồn phách đưa trở về thế giới nguyên bản của nàng.
Mà muốn phá giới, chỉ nhờ vào lực lôi kiếp lúc phi thăng mới được.
Lúc Thẩm Vô Hoặc nói ra lời này trong lòng có hơi thấp thỏm, y không nắm chắc Thẩm Trì quyến luyến Sơ Linh giới sâu đậm ra sao, nhỡ đâu hắn không muốn phi thăng thì sao?
Nhưng hiển nhiên Thẩm Vô Hoặc đã lo lắng hơi quá, Thẩm Trì chỉ đưa mắt nhìn Vân Nhiêu, sau đó gật đầu đồng ý.
Thẩm Trì cũng chẳng có bao nhiêu quyến luyến với Sơ Linh giới, đi đến đâu cũng đều giống nhau, chẳng qua hiện nay vẫn còn có một việc chưa xong: “Hai ngày nữa theo ta đến một nơi.”
Sau khi Thẩm Trì cùng Thẩm Vô Hoặc rời đi, Vân Dục Vân Vụ vẫn đứng trước giường Vân Nhiêu, bọn họ nhìn khuôn mặt tiều tụy của tiểu sư muội, vẻ mặt hơi phức tạp.
Vân Dục chau mày: “Theo như tiểu sư thúc cùng Vô Hoặc mới nói, trong cơ thể sư muội là dị hồn, nói vậy chắc hẳn đã đổi hồn từ khoảng thời gian tiểu sư thúc nhập môn, lúc ấy ta đã thấy hơi kỳ lạ khi nàng thay đổi lớn như vậy, chẳng qua lại quy cho nguyên nhân khuôn mặt nàng bị hủy dẫn đến tâm trí biến đổi, nhưng ta đã thất trách.”
Vân Vụ giật mình, đưa tay nắm chặt lấy tay Vân Dục: “Không trách ngươi, kỳ thực ta cũng không nhận ra, song ta cảm thấy vị sư muội này đáng yêu hơn so với trước kia, nghĩ đến chuyện nàng sẽ bị sư thúc đưa đi, thực sự ta có hơi luyến tiếc.” Lại nghĩ đến Vân Nhiêu tính cách tồi tệ lúc trước, lời này không được tử tế cho lắm, nhưng y thực sự muốn nàng không về được.
Chẳng qua lời này y không thể để sư huynh nghe thấy.
Ngày hôm sau, thành Vinh Cẩm, lăng mộ Thẩm phủ.
Tấm bia mộ bằng gỗ bị năm tháng ăn mòn có chút loang lổ, nét chữ phía trên cũng vẫn rõ ràng, trên đống đất nhỏ phía sau mộ mọc đầy cỏ dại.
Thẩm Trì ngồi xổm trước mộ, nhổ từng gốc cỏ dại lên xếp chồng ở một bên. Thẩm Vô Hoặc cũng ngồi xuống bên cạnh Thẩm Trì giúp hắn thu dọn.
Cuối cùng cũng dọn sạch xong đống đất nhỏ, Thẩm Trì đứng lên đi tới trước mộ, quay mặt về phía bia mộ quỳ xuống, cúi dập đầu ba lần.
Thẩm Vô Hoặc quỳ gối bên cạnh Thẩm Trì, cũng dập đầu ba lần như vậy.
Lại qua một hồi im lặng, Thẩm Trì đứng dậy trước tiên: “Đi thôi.”
Hai người đi dạo trong nghĩ trang Thẩm gia, xung quanh đều là những ngôi mộ của liệt tổ liệt tông Thẩm gia, cho dù khí thế hay khó coi cũng đều phủ đầy cỏ dại lẫn lộn, có vẻ hết sức tiêu điều.
“Ngươi muốn hỏi ta vì sao không đưa bà rời đi?” Thẩm Trì quay đầu nhìn Thẩm Vô Hoặc.
Thẩm Vô Hoặc không đáp, chỉ nắm tay Thẩm Trì.
“Đây là nguyện vọng của bà. Mặc dù bà không nói với ta, nhưng ta biết, thực ra năm ấy bà bị đuổi khỏi Trì gia, nguyên nhân do có ta.” Con gái chưa kết hôn mà có thai, đối với một thế gia cổ xưa tuân theo quy củ bảo thủ như Trì gia chắc chắn là chuyện đáng xấu hổ. “Chẳng qua cũng vì như vậy bà mới tránh khỏi vận mệnh chết chung với Trì gia, lăng mộ Trì gia năm đó đã bị hủy sạch sẽ lúc diệt môn, thi cốt tổ tiên cũng bị hủy. Bà nói, bà đã không còn nhà để về, Thẩm gia thu nhận bà, vậy nên bà ở lại Thẩm gia, không đi đâu hết.” Đáng tiếc năm đó hắn quá nhỏ, không hiểu được ý trong lời của bà, sau đó mới biết được lúc bà nói ra những lời ấy hẳn đã tuyệt vọng biết bao.
Khi Thẩm Trì nói những lời này giọng điệu rất bình tĩnh, ngay cả biểu cảm cũng không dao động, giống như chỉ là một câu chuyện phiếm thông thường.
“Nàng rất tốt, kiếp sau chắc chắn bình an suôn sẻ.” Thẩm Vô Hoặc nắm chặt lấy tay Thẩm Trì: “Em còn có ta, ta là đạo lữ của em, ta sẽ bầu bạn với em đời đời kiếp kiếp.”
Thẩm Trì đưa mắt nhìn Thẩm Vô Hoặc, đột nhiên cười thành tiếng: “Đại ca, ngươi đúng là người không biết an ủi người khác.”
Thẩm Vô Hoặc: “…”
Hai người đang muốn rời đi thì chợt thấy một bóng người run lẩy bẩy tiến vào nghĩa trang, trên tay lão cầm một cái sọt gỗ chứa nến đốt giấy tiền, do mặt đất um tùm cỏ dại nên đi lại có hơi tập tễnh.
Thẩm Trì dừng bước chân, lẳng lặng nhìn ông lão loạng choạng đến gần rồi đi xa, hoàn toàn không phát hiện ra hai người dùng pháp quyết ẩn nấp. Cuối cùng ông lão dừng lại trước một bia mộ đơn sơ, lấy ra từng món đồ lễ nến giấy tiền đưa lên.
Trên bia mộ viết — Mộ gia chủ Thẩm Liệt.
Lại nhìn thêm một lúc, Thẩm Trì bắn ra một tia thần lực rót vào bên trong cơ thể ông lão.
Ông lão đang cúng tế gia chủ bỗng nhiên cảm thấy tinh thần phấn chấn, tựa như trở lại hồi ba mươi tuổi, đôi mắt vốn mờ mịt cũng sáng lên, sức lực trong cơ thể dồi dào không dùng hết, ông lão tràn đầy kinh ngạc nhìn bốn phía nhưng chẳng trông thấy ai cả.
Lẽ nào lão gặp phải thần tiên qua đường tốt bụng? Nghĩ thế, lão không khỏi quỳ sụp xuống đất, dập đầu thành kính.
Sau khi Thẩm Trì rót vào trong cơ thể ông lão một tia thần lực liền rời đi cùng Thẩm Vô Hoặc, tất nhiên hắn nhận ra ông lão kia, tuy tóc đã hoa râm, khuôn mặt đầy những nếp nhăn, con mắt cũng đục ngầu nhưng đường nét khuôn mặt vẫn không thay đổi.
Tia sức mạnh này xem như báo đáp xong ân huệ hai cái đùi già kia.
Ngày hôm sau, Thẩm Trì Thẩm Vô Hoặc trở về tông, sau đó mang theo Vân Nhiêu còn đang hôn mê rời đi về phía cực tây.
Vùng đất cực tây gọi là vùng cằn cỗi, chẳng có mảy may vật sống, ở Sơ Linh giới được xưng là chỗ tiếp giáp nhất với Ma giới.
Thực ra thì hoàn toàn ngược lại, nơi này lại gần nhất với Tiên giới, sở dĩ không có vật sống vì do là điểm tiếp giáp dẫn tới dòng linh khí cuồng loạn.
Đứng ở trên vùng cát ám trầm, cảm giác linh khí hỗn độn như con dao cắt vào cơ thể, Thẩm Trì hít một hơi thật sâu, hắn thích nơi này.
Thẩm Vô Hoặc đặt Vân Nhiêu xuống đất, tìm một bãi đất trống bắt đầu vẽ pháp trận.
Trên đỉnh một tòa núi xa xa, mấy trăm tu giả đang đứng ngồi, ánh mắt chăm chú nhìn hai người Thẩm Trì, ngoài ra những đỉnh khác cũng đều tụ tập không ít người.
Trông thấy động tác của Thẩm Vô Hoặc, có người nghi ngờ hỏi: “Chẳng phải nói muốn phi thăng sao? Bọn họ đang làm gì vậy?”
Một gã tu giả miệng đầy chua chát, ghen ghét nói: “Hai người này tu hành không đủ trăm năm đã muốn phi thăng, không phải là mơ mộng hão huyền đấy chứ?”
Lại một người lên tiếng: “Chẳng qua đệ nhất mỹ nhân vốn danh bất hư truyền, thật là đẹp mắt ha, hy vọng lời đồn không phải là sự thật, nếu như hắn phi thăng thì chẳng thể nhìn đã mắt được nữa.”
“Vị đạo hữu này nói phải, thật hy vọng lời đồn là giả.”
“Đúng vậy, đã từng gặp Vô Trì đạo hữu thì sau đó không ai lọt được vào mắt nữa.” Tu giả còn lại xôn xao phụ họa.
Người ban nãy dự định nói thêm mấy câu ghen ghét khiêu khích: “…”
Vẻ mặt Vân Dục Vân Vụ thực bất đắc dĩ, bọn họ mới chỉ báo cáo với chưởng môn một tiếng về tin tức hai vị sư thúc hôm nay phi thăng, nhưng chưa từng nghĩ đến bị đệ tử trong tông nghe được, tin tức này liền giống như mọc cánh không đến một ngày đã truyền khắp toàn bộ tu giới.
Bất kể là hiếu kỳ muốn nhìn mỹ nhân hay thật lòng xem phi thăng, hoặc hoàn toàn không tin có người có thể phi thăng trong vòng trăm năm, lúc này người đến đây xem náo nhiệt đã tề tựu đông đủ.
Vân Dục phát hiện, thậm chí không ít ma tu cũng tới.
Vân Dục phân phó đệ tử môn hạ đề phòng, lại phát hiện dường như bọn họ không có địch ý, nữ nhân ma tu cầm đầu tướng mạo xinh đẹp thanh tú thấy Vân Dục nhìn về phía họ còn mỉm cười hữu hảo với y, sau đó tiếp tục chuyên tâm nhìn về phía Thẩm Trì.
Nữ ma tu này, chính là Thanh Liên thánh tử ma cung tiền nhiệm đã lên làm Ma tôn, hiện tại y hóa trang giống với lần đầu tiên gặp mặt Thẩm Trì.
Dường như Thẩm Trì cảm ứng được, chuyển hướng về phía ma tu, đúng lúc đối diện với ánh mắt Thanh Liên.
“Tiểu Trì, xong rồi.” Giọng nói Thẩm Vô Hoặc vang lên.
Thẩm Trì nhìn về phía trận pháp, Thanh Liên kéo ống tay áo, trong mắt tràn đầy mất mát. Đăng bởi: admin
Trầm mặc hơn nửa ngày, Vân Vụ lườm Vân Dục đang bất động, giơ nắm tay lên miệng ho khan một tiếng, thấy ánh mắt mấy người đều dừng trên người mình, nhất là ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Vô Hoặc, vẻ mặt Vân Vụ nhất thời không khỏi run sợ, ấp a ấp úng nói: “Ấy này… Tiểu sư thúc, sư muội còn chưa tỉnh đâu.”
Thẩm Trì buông Thẩm Vô Hoặc ra, gật đầu với hai người: “Ta đi xem nàng.”
Ngày ấy sau khi Thẩm Trì ngất đi, Vân Nhiêu cũng bất tỉnh theo, Thẩm Vô Hoặc chỉ chú tâm đến Thẩm Trì tất nhiên sẽ không quản sự sống chết của Vân Nhiêu, song y cũng không ngăn cản hành động Vân Dục đưa Vân Nhiêu tới Dư Lan phong, vậy nên bây giờ Vân Nhiêu đang nằm ở gian phòng sát vách với Thẩm Trì.
Vân Nhiêu nằm trên giường sắc mặt tái nhợt như trong suốt, chân mày nhíu lại, những ngày qua đều không hề có chút sinh lực nào.
Trong mắt Thẩm Trì, Vân Nhiêu cũng được coi là một hậu bối không tồi, chí ít sau khi hắn vào tông Vân Nhiêu này cũng khá tốt, mặc dù không biết linh hồn của nàng từ đâu đến, nhưng không thể nghi ngờ về tính cách vô cùng đáng yêu của nàng, trong tông môn cũng có rất nhiều người ngoài sáng trong tối mến mộ Vân Nhiêu.
Nghĩ đến một nửa hệ thống đã từng ký sinh trong cơ thể Vân Nhiêu, Thẩm Trì đứng ở bên giường đưa ngón tay đặt lên giữa hai chân mày nàng, sau đó mày nhíu lại càng chặt, một lát sau mới thu hồi tay.
Thấy Thẩm Trì thu thế, Vân Vụ vội vàng tiến lên một bước: “Tiểu sư thúc, sư muội làm sao vậy?”
Mặc dù Vân Dục không nói gì, nhưng trong mắt hiện lên thắc mắc rất rõ ràng.
“Hồn phách của nàng bị hao tổn rất nặng, bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu tan.” Hiện tại Thẩm Trì đã tới cảnh giới này, đương nhiên không cần tiếp xúc thân mật với Thẩm Vô Hoặc như trước đây mới có thể thấy được hồn phách con người.
Linh hồn của Vân Nhiêu bị cưỡng ép kéo tới từ dị giới, lại bị thứ lệ thuộc ngoại đạo giả trang hệ thống ký sinh, nếu không phải lúc trước nàng mới xuyên qua không lâu liền bị Minh Lệ phát hiện, dùng Dưỡng hồn đan che chở, e rằng đã sớm sụp đổ. Nhưng từ lúc bắt đầu, hệ thống đã ký sinh trên hồn phách của nàng, tương đương như xương sống của hồn phách, bây giờ hệ thống sụp đổ rời khỏi cơ thể, hồn phách của nàng đương nhiên cũng đối mặt với nguy cơ tan vỡ.
Kể từ nay, không tới năm ngày, nàng sẽ hồn phi phách tán.
“Tại sao có thể như vậy?” Sắc mặt Vân Vụ trắng bệch.
Trong mắt Vân Dục cũng chan chứa lo lắng: “Tiểu sư thúc, có cách nào có thể cứu được sư muội không?”
Thẩm Trì không mở miệng nữa, mà đảo mắt nhìn về phía Thẩm Vô Hoặc vẻ mặt bình tĩnh bên cạnh.
Ở đời thứ nhất, lúc Thẩm Vô Hoặc đang trong quá trình cố gắng hồi sinh Du Trì đã từng nghiên cứu qua không ít sách cổ về phương diện hồn phách.
Quả nhiên, Thẩm Vô Hoặc không làm Thẩm Trì thất vọng: “Ta có cách giúp nàng. Nhưng…”
Thấy Thẩm Vô Hoặc thừa nước đục thả câu, Thẩm Trì liếc mắt nhìn y: “Nói mau.”
Thẩm Vô Hoặc: “…” Quả nhiên Tiểu Trì rất coi trọng nữ nhân này.
Nhận thấy tủi thân trong lòng đối phương, Thẩm Trì lại đưa mắt nhìn gương mặt nghiêm trang của Thẩm Vô Hoặc, dứt khoát không thèm nhìn y nữa.
Thẩm Vô Hoặc nói: “Vân Nhiêu sư điệt là người dị hồn, hiện tại hồn phách suy yếu do chưa hoàn chỉnh, con người có ba hồn bảy vía, mà lúc nhập vào cơ thể nàng chỉ có hai hồn năm phách, hồn phách còn lại bị vật khác bổ sung.”
“Vật khác” trong lời nói của Thẩm Vô Hoặc dĩ nhiên là chỉ hệ thống, Thẩm Trì gật đầu, ý bảo y nói tiếp.
Thẩm Vô Hoặc tiếp tục nói: “Ta không còn cách nào giúp nàng tu bổ hồn phách, nhưng có thể khiến cho hồn phách của nàng một lần nữa trở về hoàn chỉnh.” Lời nói này có hơi mâu thuẫn.
Vân Dục Vân Vụ nghe thấy chẳng hiểu ra sao, song cũng biết người dị hồn là có ý gì: “Lẽ nào tiểu sư muội không phải là sư muội của chúng ta?”
Thẩm Vô Hoặc không trả lời bọn họ mà quay sang Thẩm Trì, đột nhiên y tiến lên ôm lấy Thẩm Trì, ghé vào lỗ tai hắn khẽ nói: “Tiểu Trì, chúng ta phi thăng đi.”
Tuy lời nói của Thẩm Vô Hoặc không rõ ràng lắm, nhưng Thẩm Trì lại hiểu rõ. Nếu hắn muốn để hồn phách của Vân Nhiêu một lần nữa trở về hoàn chỉnh, ngụ ý phải lấy ra hồn phách đưa trở về thế giới nguyên bản của nàng.
Mà muốn phá giới, chỉ nhờ vào lực lôi kiếp lúc phi thăng mới được.
Lúc Thẩm Vô Hoặc nói ra lời này trong lòng có hơi thấp thỏm, y không nắm chắc Thẩm Trì quyến luyến Sơ Linh giới sâu đậm ra sao, nhỡ đâu hắn không muốn phi thăng thì sao?
Nhưng hiển nhiên Thẩm Vô Hoặc đã lo lắng hơi quá, Thẩm Trì chỉ đưa mắt nhìn Vân Nhiêu, sau đó gật đầu đồng ý.
Thẩm Trì cũng chẳng có bao nhiêu quyến luyến với Sơ Linh giới, đi đến đâu cũng đều giống nhau, chẳng qua hiện nay vẫn còn có một việc chưa xong: “Hai ngày nữa theo ta đến một nơi.”
Sau khi Thẩm Trì cùng Thẩm Vô Hoặc rời đi, Vân Dục Vân Vụ vẫn đứng trước giường Vân Nhiêu, bọn họ nhìn khuôn mặt tiều tụy của tiểu sư muội, vẻ mặt hơi phức tạp.
Vân Dục chau mày: “Theo như tiểu sư thúc cùng Vô Hoặc mới nói, trong cơ thể sư muội là dị hồn, nói vậy chắc hẳn đã đổi hồn từ khoảng thời gian tiểu sư thúc nhập môn, lúc ấy ta đã thấy hơi kỳ lạ khi nàng thay đổi lớn như vậy, chẳng qua lại quy cho nguyên nhân khuôn mặt nàng bị hủy dẫn đến tâm trí biến đổi, nhưng ta đã thất trách.”
Vân Vụ giật mình, đưa tay nắm chặt lấy tay Vân Dục: “Không trách ngươi, kỳ thực ta cũng không nhận ra, song ta cảm thấy vị sư muội này đáng yêu hơn so với trước kia, nghĩ đến chuyện nàng sẽ bị sư thúc đưa đi, thực sự ta có hơi luyến tiếc.” Lại nghĩ đến Vân Nhiêu tính cách tồi tệ lúc trước, lời này không được tử tế cho lắm, nhưng y thực sự muốn nàng không về được.
Chẳng qua lời này y không thể để sư huynh nghe thấy.
Ngày hôm sau, thành Vinh Cẩm, lăng mộ Thẩm phủ.
Tấm bia mộ bằng gỗ bị năm tháng ăn mòn có chút loang lổ, nét chữ phía trên cũng vẫn rõ ràng, trên đống đất nhỏ phía sau mộ mọc đầy cỏ dại.
Thẩm Trì ngồi xổm trước mộ, nhổ từng gốc cỏ dại lên xếp chồng ở một bên. Thẩm Vô Hoặc cũng ngồi xuống bên cạnh Thẩm Trì giúp hắn thu dọn.
Cuối cùng cũng dọn sạch xong đống đất nhỏ, Thẩm Trì đứng lên đi tới trước mộ, quay mặt về phía bia mộ quỳ xuống, cúi dập đầu ba lần.
Thẩm Vô Hoặc quỳ gối bên cạnh Thẩm Trì, cũng dập đầu ba lần như vậy.
Lại qua một hồi im lặng, Thẩm Trì đứng dậy trước tiên: “Đi thôi.”
Hai người đi dạo trong nghĩ trang Thẩm gia, xung quanh đều là những ngôi mộ của liệt tổ liệt tông Thẩm gia, cho dù khí thế hay khó coi cũng đều phủ đầy cỏ dại lẫn lộn, có vẻ hết sức tiêu điều.
“Ngươi muốn hỏi ta vì sao không đưa bà rời đi?” Thẩm Trì quay đầu nhìn Thẩm Vô Hoặc.
Thẩm Vô Hoặc không đáp, chỉ nắm tay Thẩm Trì.
“Đây là nguyện vọng của bà. Mặc dù bà không nói với ta, nhưng ta biết, thực ra năm ấy bà bị đuổi khỏi Trì gia, nguyên nhân do có ta.” Con gái chưa kết hôn mà có thai, đối với một thế gia cổ xưa tuân theo quy củ bảo thủ như Trì gia chắc chắn là chuyện đáng xấu hổ. “Chẳng qua cũng vì như vậy bà mới tránh khỏi vận mệnh chết chung với Trì gia, lăng mộ Trì gia năm đó đã bị hủy sạch sẽ lúc diệt môn, thi cốt tổ tiên cũng bị hủy. Bà nói, bà đã không còn nhà để về, Thẩm gia thu nhận bà, vậy nên bà ở lại Thẩm gia, không đi đâu hết.” Đáng tiếc năm đó hắn quá nhỏ, không hiểu được ý trong lời của bà, sau đó mới biết được lúc bà nói ra những lời ấy hẳn đã tuyệt vọng biết bao.
Khi Thẩm Trì nói những lời này giọng điệu rất bình tĩnh, ngay cả biểu cảm cũng không dao động, giống như chỉ là một câu chuyện phiếm thông thường.
“Nàng rất tốt, kiếp sau chắc chắn bình an suôn sẻ.” Thẩm Vô Hoặc nắm chặt lấy tay Thẩm Trì: “Em còn có ta, ta là đạo lữ của em, ta sẽ bầu bạn với em đời đời kiếp kiếp.”
Thẩm Trì đưa mắt nhìn Thẩm Vô Hoặc, đột nhiên cười thành tiếng: “Đại ca, ngươi đúng là người không biết an ủi người khác.”
Thẩm Vô Hoặc: “…”
Hai người đang muốn rời đi thì chợt thấy một bóng người run lẩy bẩy tiến vào nghĩa trang, trên tay lão cầm một cái sọt gỗ chứa nến đốt giấy tiền, do mặt đất um tùm cỏ dại nên đi lại có hơi tập tễnh.
Thẩm Trì dừng bước chân, lẳng lặng nhìn ông lão loạng choạng đến gần rồi đi xa, hoàn toàn không phát hiện ra hai người dùng pháp quyết ẩn nấp. Cuối cùng ông lão dừng lại trước một bia mộ đơn sơ, lấy ra từng món đồ lễ nến giấy tiền đưa lên.
Trên bia mộ viết — Mộ gia chủ Thẩm Liệt.
Lại nhìn thêm một lúc, Thẩm Trì bắn ra một tia thần lực rót vào bên trong cơ thể ông lão.
Ông lão đang cúng tế gia chủ bỗng nhiên cảm thấy tinh thần phấn chấn, tựa như trở lại hồi ba mươi tuổi, đôi mắt vốn mờ mịt cũng sáng lên, sức lực trong cơ thể dồi dào không dùng hết, ông lão tràn đầy kinh ngạc nhìn bốn phía nhưng chẳng trông thấy ai cả.
Lẽ nào lão gặp phải thần tiên qua đường tốt bụng? Nghĩ thế, lão không khỏi quỳ sụp xuống đất, dập đầu thành kính.
Sau khi Thẩm Trì rót vào trong cơ thể ông lão một tia thần lực liền rời đi cùng Thẩm Vô Hoặc, tất nhiên hắn nhận ra ông lão kia, tuy tóc đã hoa râm, khuôn mặt đầy những nếp nhăn, con mắt cũng đục ngầu nhưng đường nét khuôn mặt vẫn không thay đổi.
Tia sức mạnh này xem như báo đáp xong ân huệ hai cái đùi già kia.
Ngày hôm sau, Thẩm Trì Thẩm Vô Hoặc trở về tông, sau đó mang theo Vân Nhiêu còn đang hôn mê rời đi về phía cực tây.
Vùng đất cực tây gọi là vùng cằn cỗi, chẳng có mảy may vật sống, ở Sơ Linh giới được xưng là chỗ tiếp giáp nhất với Ma giới.
Thực ra thì hoàn toàn ngược lại, nơi này lại gần nhất với Tiên giới, sở dĩ không có vật sống vì do là điểm tiếp giáp dẫn tới dòng linh khí cuồng loạn.
Đứng ở trên vùng cát ám trầm, cảm giác linh khí hỗn độn như con dao cắt vào cơ thể, Thẩm Trì hít một hơi thật sâu, hắn thích nơi này.
Thẩm Vô Hoặc đặt Vân Nhiêu xuống đất, tìm một bãi đất trống bắt đầu vẽ pháp trận.
Trên đỉnh một tòa núi xa xa, mấy trăm tu giả đang đứng ngồi, ánh mắt chăm chú nhìn hai người Thẩm Trì, ngoài ra những đỉnh khác cũng đều tụ tập không ít người.
Trông thấy động tác của Thẩm Vô Hoặc, có người nghi ngờ hỏi: “Chẳng phải nói muốn phi thăng sao? Bọn họ đang làm gì vậy?”
Một gã tu giả miệng đầy chua chát, ghen ghét nói: “Hai người này tu hành không đủ trăm năm đã muốn phi thăng, không phải là mơ mộng hão huyền đấy chứ?”
Lại một người lên tiếng: “Chẳng qua đệ nhất mỹ nhân vốn danh bất hư truyền, thật là đẹp mắt ha, hy vọng lời đồn không phải là sự thật, nếu như hắn phi thăng thì chẳng thể nhìn đã mắt được nữa.”
“Vị đạo hữu này nói phải, thật hy vọng lời đồn là giả.”
“Đúng vậy, đã từng gặp Vô Trì đạo hữu thì sau đó không ai lọt được vào mắt nữa.” Tu giả còn lại xôn xao phụ họa.
Người ban nãy dự định nói thêm mấy câu ghen ghét khiêu khích: “…”
Vẻ mặt Vân Dục Vân Vụ thực bất đắc dĩ, bọn họ mới chỉ báo cáo với chưởng môn một tiếng về tin tức hai vị sư thúc hôm nay phi thăng, nhưng chưa từng nghĩ đến bị đệ tử trong tông nghe được, tin tức này liền giống như mọc cánh không đến một ngày đã truyền khắp toàn bộ tu giới.
Bất kể là hiếu kỳ muốn nhìn mỹ nhân hay thật lòng xem phi thăng, hoặc hoàn toàn không tin có người có thể phi thăng trong vòng trăm năm, lúc này người đến đây xem náo nhiệt đã tề tựu đông đủ.
Vân Dục phát hiện, thậm chí không ít ma tu cũng tới.
Vân Dục phân phó đệ tử môn hạ đề phòng, lại phát hiện dường như bọn họ không có địch ý, nữ nhân ma tu cầm đầu tướng mạo xinh đẹp thanh tú thấy Vân Dục nhìn về phía họ còn mỉm cười hữu hảo với y, sau đó tiếp tục chuyên tâm nhìn về phía Thẩm Trì.
Nữ ma tu này, chính là Thanh Liên thánh tử ma cung tiền nhiệm đã lên làm Ma tôn, hiện tại y hóa trang giống với lần đầu tiên gặp mặt Thẩm Trì.
Dường như Thẩm Trì cảm ứng được, chuyển hướng về phía ma tu, đúng lúc đối diện với ánh mắt Thanh Liên.
“Tiểu Trì, xong rồi.” Giọng nói Thẩm Vô Hoặc vang lên.
Thẩm Trì nhìn về phía trận pháp, Thanh Liên kéo ống tay áo, trong mắt tràn đầy mất mát. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất