Làm Nhân Vật Phản Diện Cũng Phải Nổi Tiếng Khắp Tu Chân Giới
Chương 68
Biên tập: Tiểu Vô Lại
Thẩm Trì đang định rời đi, nghe thấy tiếng gọi của Nguyên Vu bỗng ngưng bước chân, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt nàng.
Lúc này gương mặt Nguyên Vu đầy máu me lại bị bụi bẩn che lấp, vừa nhìn qua đã thấy hết sức chật vật, nhưng nếu nhìn kỹ lại có thể nhận ra nàng tuyệt đối là một mỹ nhân.
Giãy dụa đứng dậy tiến lên phía trước mấy bước, lúc này Nguyên Vu mới thấy rõ tướng mạo của Thẩm Trì, tuy có điểm tương tự nhưng rõ ràng có thể nhìn ra Thẩm Trì chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, trong mắt không khỏi có chút thất vọng. Nàng chán nản lui về phía sau mấy bước, khó khăn ổn định thân thể rồi nói lời xin lỗi: “Xin, xin lỗi, ta nhận lầm người.”
“Không sao.” Thẩm Trì lại đưa mắt nhìn Nguyên Vu, hắn không muốn tiếp xúc quá nhiều với nàng, cất bước muốn đi.
“Đạo hữu!” Nguyên Vu cao giọng gọi Thẩm Trì, thấy hắn quay đầu lại nghi ngờ, nàng chần chờ một chút hỏi: “Tướng mạo của ngươi thực sự rất giống một vị cố nhân ta quen, mạo muội hỏi một chút, lệnh đường có phải họ Trì?” Giọng nói Nguyên Vu run rẩy, hiển nhiên vô cùng căng thẳng, nhiều lần nuốt nước miếng mới nói xong câu đó.
Thần sắc Thẩm Trì nhìn đối phương thêm vài phần dò xét, trong lòng cảnh giác, nét mặt lại không biểu lộ mảy may, bình tĩnh hỏi: “Ngươi là kẻ nào?”
“Ta là đệ tử Minh Pháp tông phái tới Thiên Di bí cảnh, tên là Nguyên Vu.” Thần sắc Nguyên Vu kích động: “Trước khi nhập tông tên ta là Trì Nguyên Vu, ta có một tỷ tỷ tên là Trì Nguyên Gia, vừa nãy ta mới mở mắt nên không thấy rõ, đã nhận lầm ngươi thành nàng, cho nên ta muốn hỏi ngươi có quen nàng không?”
Thẩm Trì dứt khoát ngồi xuống một thân cây khô, bắt chuyện với Nguyên Vu: “Ngươi ngồi xuống từ từ nói.”
Chấp Ảnh thấy Thẩm Trì không đi bèn thả người nhảy xuống khỏi bả vai hắn, xông vào trong hốc cây gần đó lôi ra một con thỏ béo mập, lắc đuôi ve vẩy giống như đang khoe công với Thẩm Trì, sau đó dùng móc vuốt nhọn bắt đầu xé da thỏ.
Tuy Nguyên Vu đang đắm chìm trong tâm trạng nhưng cũng nghe thấy lời Thẩm Trì nói, bất chấp ngồi xuống mặt đất dơ dáy bẩn thỉu, thần sắc càng thêm hốt hoảng: “Trì gia là thế gia tu chân truyền thừa mấy vạn năm, đời chúng ta chỉ có hai nữ nhi, ta nhỏ hơn tỷ tỷ ba mươi tuổi, do ta là thuần mộc linh căn, cha mẹ muốn cho ta đến tiên môn tu đạo, chưa từng yêu cầu ta tu luyện công pháp gia tộc. Từ nhỏ ta đã được tỷ tỷ nuôi lớn, tình cảm vô cùng tốt, ta vẫn cảm thấy nàng là người xinh đẹp nhất trên đời này, cho đến hôm nay gặp được ngươi, ta vẫn cảm thấy như vậy.”
Khi Nguyên Vu thanh tỉnh lại, nàng đưa mắt nhìn Thẩm Trì, trong mắt tràn đầy thán phục.
Thẩm Trì không đáp, chỉ ra hiệu cho nàng tiếp tục nói.
Nguyên Vu nhìn chằm chằm Thẩm Trì một lát, bỗng nhiên thở dài: “Lúc ta mười ba tuổi, Minh Pháp tông tới Minh Lang quốc chiêu tân, vận khí ta tốt, thông qua kiểm tra tông môn…”
Sau đó dường như Nguyên Vu phải nhớ lại ký ức vô cùng đau khổ, hai tay đè xuống đầu, ánh mắt vật lộn giãy dụa, thật lâu sau mới ngẩng đầu lên nức nở nói: “Ta thông qua kiểm tra tông môn, lúc trở về muốn báo tin vui cho cha mẹ tỷ tỷ thì thấy nhà của ta đã biến thành một biển lửa.”
“Lúc đó ta rất sợ hãi, ta vùng thoát khỏi lão quản gia chạy vào sân, ta muốn tìm bọn họ, kết quả ta chỉ thấy một viện tử đầy thi thể, cha mẹ nằm trong đống lửa, ánh mắt bọn họ trợn trừng, không nhúc nhích, bọn họ… Chết rồi.” Lúc nói đến chữ chết này, Nguyên Vu nghẹn ngào, hít sâu một hơi tiếp tục nói: “Ngọn lửa thiêu đốt trên người ta, ta ngửi thấy mùi khét cháy trên người mình, thế nhưng ta không thể rời đi, ta còn muốn tìm tỷ tỷ…”
Nói đến đây nàng thở dài, cười gượng một tiếng: “Chẳng qua rốt cục ta không tìm được nàng, ta ngã bất tỉnh được lão quản gia cứu ra, rồi ta được sư huynh Minh Pháp tông chạy tới cứu, lão quản gia lại… Haiz.”
Thẩm Trì vừa thấy Nguyên Vu dứt lời, ngay lập tức trong lòng đã có căn nguyên, quá trình Trì gia diệt môn thế nào hắn không thể khảo chứng, người này cũng chưa nói rõ ràng, có thể nàng có liên quan đến Trì gia, nhưng không phải là em gái của Trì Nguyên Gia.
Thời đó, Trì Nguyên Gia đã từng nói rõ ràng cho hắn biết, đời này Trì gia chỉ có con gái duy nhất là nàng, ngoài ra không còn con nối dõi.
Chẳng qua rốt cục không biết nữ nhân này muốn làm gì.
Trong lòng cảnh giác, gương mặt Thẩm Trì cũng tỏ vẻ kinh ngạc: “Nói như vậy, ngươi là dì ta?”
Nguyên Vu vẫn cúi đầu, nghe thấy Thẩm Trì nói vậy dường như sửng sốt một lát, sau đó run rẩy nước nở nói: “Ngươi, ngươi quả nhiên là con trai của tỷ tỷ, tỷ tỷ nàng có khỏe không?”
Thẩm Trì cũng cúi đầu, mặt đầy đau thương trầm giọng nói: “Gia mẫu đã qua đời bảy năm trước.”
Nghe vậy, hai mắt Nguyên Vu ngơ ngác, từng giọt nước mắt lớn tuôn ra trong mắt nàng.
Thẩm Trì nhìn phản ứng của nàng khẽ nhíu mày trong lòng, nếu không phải hắn khẳng định Trì Nguyên Gia sẽ không nói dối, e rằng đã trúng phải mưu kế của nữ nhân này.
Khóc một hồi lâu Nguyên Vu mới dừng lại, thút thít nhìn Thẩm Trì hỏi: “Dì nhỏ còn chưa biết ngươi tên là gì?”
“Thẩm Trì, Trì trong Trì gia.” Thẩm Trì hơi sâu xa nhìn về phía Nguyên Vu, lại thấy nàng đã dời đi ánh mắt.
“Rắc rắc.” Một âm thanh rất nhỏ vang lên, khúc cây lớn chừng chiếc đũa bị nàng bẻ gãy, vẻ mặt nàng không hề biến hóa, vẫn cứ trầm tĩnh tỏ ra hết sức bi thương.
“Meo meo!” Đúng lúc này, Chấp Ảnh đã lột sạch sẽ da con thỏ, ngay cả nội tạng cũng được loại bỏ hoàn toàn đặt ngay ngắn trước mặt Thẩm Trì, hai con mắt đỏ rực phản chiếu dưới ánh sáng mặt trời như phỉ thúy ẩn trong tán rừng rậm, chớp mắt nhìn Thẩm Trì.
Thẩm Trì liếc nhìn thỏ rồi nhìn về phía Nguyên Vu: “Vừa nãy ta mới trông thấy gần đây có một dòng suối nhỏ, ngươi đi rửa mặt đi, đúng lúc ta cũng đút đồ ăn cho mèo.”
Lúc này Nguyên Vu mới ý thức được hiện tại hình tượng bản thân mình không tốt lắm, có điều vừa rồi linh lực mất đi, tạm thời chỉ hồi phục một chút, còn chưa đủ để thi triển thuật rửa sạch, dùng nước sạch tắm chắc chắn là biện pháp tốt nhất, nàng cũng đồng ý với đề nghị của Thẩm Trì, chẳng qua vẫn nghi ngờ hỏi: “Con này của ngươi hẳn không phải là mèo nhỉ?!” Mèo làm sao có thể đánh thắng được Hồng hồ Kim đan hậu kỳ.
“Là mèo, nó ăn nhiều, sức lực hơi lớn một chút.” Thẩm Trì học hệ thống mở mắt nói mò.
Chấp Ảnh phối hợp cao giọng “Meo” một tiếng.
Nguyên Vu: “…”
Trong đội ngũ ba người nhiều hơn một Thẩm Vô Hoặc, Vân Nhiêu càng thêm yên tâm hơn, người này đặt ở hiện đại sẽ là một cái radar định vị kiêm súng laze công suất lớn, nàng cảm thấy y chẳng cần mở mắt cũng có thể thuận lợi đến được đích cuối cùng.
Song điều duy nhất khiến nàng mất hứng là, đoạn đường này nàng vốn định lặng lẽ vụng trộm cơ duyên, cuối cùng đều bị Thẩm Vô Hoặc lấy mất.
Lẽ nào đây chính là vầng sáng của nam chính trong truyền thuyết?
Vân Dục Vân Vụ hết sức hoan nghênh việc Thẩm Vô Hoặc gia nhập, nhất là Vân Vụ, mấy ngày hôm trước lúc đi chung với Vân Dục, bất kể y nói chuyện với sư muội hay mở đường, thậm chí nhìn nhìn sư muội nhiều hơn một lát cũng có thể cảm giác được một tầm mắt truyền đến khiến người ta rợn tóc gáy, như thế này thật tốt, Vô Hoặc sư thúc tới, Vân Dục khẳng định không dám càn rỡ.
Nhưng không quá hai ngày mộng đẹp của Vân Vụ liền vỡ nát, y phát hiện cho dù Thẩm Vô Hoặc có ở đây, chỉ cần y nhìn sư muội nhiều hơn một lúc, ánh mắt kia vẫn y nguyên như hình với bóng, bám dai như đỉa.
Mắt thấy nơi truyền thừa ngày càng gần, ấy vậy mà bản thân mình không thể nói vài câu tốt đẹp với sư muội, trong lòng y tràn đầy không cam lòng, rốt cục bạo phát sau lần tiếp lời Vân Nhiêu thất bại, thừa dịp nghỉ ngơi bèn hẹn Vân Dục ra một chỗ.
Vân Vụ đi thẳng vào vấn đề: “Sư huynh, ngươi có ý gì đây?”
Vân Dục tựa như có chút không rõ, cười hỏi: “Sư đệ yêu cầu chuyện gì?”
Vân Vụ vừa thấy khuôn mặt tươi cười của Vân Dục liền tức giận: “Chẳng qua ta chỉ nói với sư muội mấy câu, nhưng ngươi luôn ngắt lời, lại còn đem việc lúc trước ta cầm mất cây sáo của ngươi ra uy hiếp, rốt cục có dụng ý gì? Chẳng phải ta đã trả lại cho ngươi sao? Chính ngươi không cần.” Vân Vụ càng nghĩ càng không thông, dứt khoát lấy ra cây sáo ngọc lục bích kia: “Không phải chỉ là một linh khí thôi sao? Cùng lắm thì trả lại cho ngươi, ta quay về tìm một cái khác.”
“Hầy, sư đệ, tuyệt đối không thể.” Vân Dục đưa tay từ chối bàn tay của Vân Vụ, giọng nói có chút bất đắc dĩ: “Ta không có ý thu hồi vật này, hơn nữa nó đã nhận ngươi làm chủ, nó đã là của ngươi.”
Vân Vụ vẫn không cam lòng, chưa thu tay lại, con mắt nhìn thẳng vào Vân Dục: “Vậy vì sao ngươi luôn đối đầu với ta?”
Vân Dục đáp lời: “Sáo ngọc này sư tôn phát hiện ở trong tã lót lúc nhặt được ta, có thể nói là bảo vật gia truyền, không tin ngươi xem bên trong phần đuôi có phải khắc một chữ Dục không?”
Vân Vụ nửa tin nửa ngờ, xoay ngược lại sáo ngọc nhìn một lát, thốt lên: “Thật sự có.”
“Sau khi ta nhận lại từ sư tôn vẫn chưa từng nhận chủ với nó, kỳ thực muốn đem nó tặng cho đạo lữ tương lai.” Vân Dục thở dài, giống như có vài phần bất đắc dĩ.
Khuôn mặt Vân Vụ thoáng chốc đỏ ửng, tay chân luống cuống nói: “Ta, ta không phải cố ý, thời điểm cầm sáo ngọc khi ấy ta không cẩn thận cọ vào góc bàn khiến tay bị đứt, đánh bậy đánh bạ mới nhận chủ, lúc đầu ta chỉ muốn cầm đi chơi một lúc.” Sau đó y vội vàng nói tiếp: “Nói như vậy, chẳng phải ta cầm nhầm tín vật của ngươi? Sao ngươi không nói sớm với ta? Khi đó chưa triệt để hoàn hành nhận chủ, ta có thể cưỡng chế giải trừ trói buộc.”
“Haiz, lúc đó thấy ngươi đã đem nó nhận chủ, lại đang ở đại hội tu giả, nếu như bức ngươi giải trừ trói buộc với nó tất nhiên sẽ dẫn tới suy giảm nguyên thần, như vậy chẳng phải hại ngươi không cách nào tiếp tục thi đấu, đại cục làm trọng, ta cũng không tiện nói tỉ mỉ.” Khóe môi Vân Dục lộ vẻ cay đắng: “Cũng không trách ngươi, là ta không nên để nó bừa bãi, có lẽ số mệnh ta là con đường cô độc.”
Thấy dáng vẻ này của Vân Dục, đầu óc Vân Vụ nóng lên, không khỏi thốt ra: “Ta làm đạo lữ của ngươi!”
Vân Dục dường như có chút kinh ngạc, sửng sốt nhìn Vân Vụ, chợt lắc đầu hạ giọng nói: “Sư đệ đừng xúc động, chuyện đạo lữ liên quan đến đại đạo, không thể nào đùa bỡn.”
Vẻ mặt Vân Vụ lại hạ quyết tâm muốn chịu trách nhiệm tới cùng, nghiêm túc nói: “Nếu ta cầm tín vật của ngươi, đương nhiên phải làm đạo lữ của ngươi.” Nói xong y còn dứt khoát tiến lên trước một bước, cấp tốc dùng môi chạm một cái lên khóe miệng Vân Dục: “Cứ quyết định như vậy! Trở về tông ta sẽ bẩm báo sư tôn.”
Nhìn bóng lưng Vân Vụ vội vàng rời đi, trên mặt Vân Dục nào còn vẻ khổ sở, y đưa tay sờ qua khóe môi vừa rồi Vân Vụ mới chạm qua, nụ cười trên mặt xán lạn thêm vài phần.
Sau khi Vân Vụ nhanh chóng rời khỏi phạm vi tầm mắt Vân Dục bước chân mới chậm lại, y vuốt ve sáo ngọc trên tay, lại sờ lên miệng, trên mặt lộ ra nụ cười gian kế được như ý.
— —
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường
Vô Hoặc: QAQ bị cấp thức ăn cho chó rồi, muốn Tiểu Trì ôm một cái.
*Trên internet lưu hành từ cẩu độc thân ám chỉ dân FA, câu trên ý nói khi trông thấy tình yêu đẹp của người khác, cẩu độc thân chỉ có thể lặng lẽ một mình âm thầm ăn thức ăn cho chó, chính là ngược cẩu =)))
— —
Trong giới tu chân có lẽ còn nhiều Ảnh Đế Ảnh Hậu hơn giới diễn viên nghệ sĩ Đăng bởi: admin
Thẩm Trì đang định rời đi, nghe thấy tiếng gọi của Nguyên Vu bỗng ngưng bước chân, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt nàng.
Lúc này gương mặt Nguyên Vu đầy máu me lại bị bụi bẩn che lấp, vừa nhìn qua đã thấy hết sức chật vật, nhưng nếu nhìn kỹ lại có thể nhận ra nàng tuyệt đối là một mỹ nhân.
Giãy dụa đứng dậy tiến lên phía trước mấy bước, lúc này Nguyên Vu mới thấy rõ tướng mạo của Thẩm Trì, tuy có điểm tương tự nhưng rõ ràng có thể nhìn ra Thẩm Trì chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, trong mắt không khỏi có chút thất vọng. Nàng chán nản lui về phía sau mấy bước, khó khăn ổn định thân thể rồi nói lời xin lỗi: “Xin, xin lỗi, ta nhận lầm người.”
“Không sao.” Thẩm Trì lại đưa mắt nhìn Nguyên Vu, hắn không muốn tiếp xúc quá nhiều với nàng, cất bước muốn đi.
“Đạo hữu!” Nguyên Vu cao giọng gọi Thẩm Trì, thấy hắn quay đầu lại nghi ngờ, nàng chần chờ một chút hỏi: “Tướng mạo của ngươi thực sự rất giống một vị cố nhân ta quen, mạo muội hỏi một chút, lệnh đường có phải họ Trì?” Giọng nói Nguyên Vu run rẩy, hiển nhiên vô cùng căng thẳng, nhiều lần nuốt nước miếng mới nói xong câu đó.
Thần sắc Thẩm Trì nhìn đối phương thêm vài phần dò xét, trong lòng cảnh giác, nét mặt lại không biểu lộ mảy may, bình tĩnh hỏi: “Ngươi là kẻ nào?”
“Ta là đệ tử Minh Pháp tông phái tới Thiên Di bí cảnh, tên là Nguyên Vu.” Thần sắc Nguyên Vu kích động: “Trước khi nhập tông tên ta là Trì Nguyên Vu, ta có một tỷ tỷ tên là Trì Nguyên Gia, vừa nãy ta mới mở mắt nên không thấy rõ, đã nhận lầm ngươi thành nàng, cho nên ta muốn hỏi ngươi có quen nàng không?”
Thẩm Trì dứt khoát ngồi xuống một thân cây khô, bắt chuyện với Nguyên Vu: “Ngươi ngồi xuống từ từ nói.”
Chấp Ảnh thấy Thẩm Trì không đi bèn thả người nhảy xuống khỏi bả vai hắn, xông vào trong hốc cây gần đó lôi ra một con thỏ béo mập, lắc đuôi ve vẩy giống như đang khoe công với Thẩm Trì, sau đó dùng móc vuốt nhọn bắt đầu xé da thỏ.
Tuy Nguyên Vu đang đắm chìm trong tâm trạng nhưng cũng nghe thấy lời Thẩm Trì nói, bất chấp ngồi xuống mặt đất dơ dáy bẩn thỉu, thần sắc càng thêm hốt hoảng: “Trì gia là thế gia tu chân truyền thừa mấy vạn năm, đời chúng ta chỉ có hai nữ nhi, ta nhỏ hơn tỷ tỷ ba mươi tuổi, do ta là thuần mộc linh căn, cha mẹ muốn cho ta đến tiên môn tu đạo, chưa từng yêu cầu ta tu luyện công pháp gia tộc. Từ nhỏ ta đã được tỷ tỷ nuôi lớn, tình cảm vô cùng tốt, ta vẫn cảm thấy nàng là người xinh đẹp nhất trên đời này, cho đến hôm nay gặp được ngươi, ta vẫn cảm thấy như vậy.”
Khi Nguyên Vu thanh tỉnh lại, nàng đưa mắt nhìn Thẩm Trì, trong mắt tràn đầy thán phục.
Thẩm Trì không đáp, chỉ ra hiệu cho nàng tiếp tục nói.
Nguyên Vu nhìn chằm chằm Thẩm Trì một lát, bỗng nhiên thở dài: “Lúc ta mười ba tuổi, Minh Pháp tông tới Minh Lang quốc chiêu tân, vận khí ta tốt, thông qua kiểm tra tông môn…”
Sau đó dường như Nguyên Vu phải nhớ lại ký ức vô cùng đau khổ, hai tay đè xuống đầu, ánh mắt vật lộn giãy dụa, thật lâu sau mới ngẩng đầu lên nức nở nói: “Ta thông qua kiểm tra tông môn, lúc trở về muốn báo tin vui cho cha mẹ tỷ tỷ thì thấy nhà của ta đã biến thành một biển lửa.”
“Lúc đó ta rất sợ hãi, ta vùng thoát khỏi lão quản gia chạy vào sân, ta muốn tìm bọn họ, kết quả ta chỉ thấy một viện tử đầy thi thể, cha mẹ nằm trong đống lửa, ánh mắt bọn họ trợn trừng, không nhúc nhích, bọn họ… Chết rồi.” Lúc nói đến chữ chết này, Nguyên Vu nghẹn ngào, hít sâu một hơi tiếp tục nói: “Ngọn lửa thiêu đốt trên người ta, ta ngửi thấy mùi khét cháy trên người mình, thế nhưng ta không thể rời đi, ta còn muốn tìm tỷ tỷ…”
Nói đến đây nàng thở dài, cười gượng một tiếng: “Chẳng qua rốt cục ta không tìm được nàng, ta ngã bất tỉnh được lão quản gia cứu ra, rồi ta được sư huynh Minh Pháp tông chạy tới cứu, lão quản gia lại… Haiz.”
Thẩm Trì vừa thấy Nguyên Vu dứt lời, ngay lập tức trong lòng đã có căn nguyên, quá trình Trì gia diệt môn thế nào hắn không thể khảo chứng, người này cũng chưa nói rõ ràng, có thể nàng có liên quan đến Trì gia, nhưng không phải là em gái của Trì Nguyên Gia.
Thời đó, Trì Nguyên Gia đã từng nói rõ ràng cho hắn biết, đời này Trì gia chỉ có con gái duy nhất là nàng, ngoài ra không còn con nối dõi.
Chẳng qua rốt cục không biết nữ nhân này muốn làm gì.
Trong lòng cảnh giác, gương mặt Thẩm Trì cũng tỏ vẻ kinh ngạc: “Nói như vậy, ngươi là dì ta?”
Nguyên Vu vẫn cúi đầu, nghe thấy Thẩm Trì nói vậy dường như sửng sốt một lát, sau đó run rẩy nước nở nói: “Ngươi, ngươi quả nhiên là con trai của tỷ tỷ, tỷ tỷ nàng có khỏe không?”
Thẩm Trì cũng cúi đầu, mặt đầy đau thương trầm giọng nói: “Gia mẫu đã qua đời bảy năm trước.”
Nghe vậy, hai mắt Nguyên Vu ngơ ngác, từng giọt nước mắt lớn tuôn ra trong mắt nàng.
Thẩm Trì nhìn phản ứng của nàng khẽ nhíu mày trong lòng, nếu không phải hắn khẳng định Trì Nguyên Gia sẽ không nói dối, e rằng đã trúng phải mưu kế của nữ nhân này.
Khóc một hồi lâu Nguyên Vu mới dừng lại, thút thít nhìn Thẩm Trì hỏi: “Dì nhỏ còn chưa biết ngươi tên là gì?”
“Thẩm Trì, Trì trong Trì gia.” Thẩm Trì hơi sâu xa nhìn về phía Nguyên Vu, lại thấy nàng đã dời đi ánh mắt.
“Rắc rắc.” Một âm thanh rất nhỏ vang lên, khúc cây lớn chừng chiếc đũa bị nàng bẻ gãy, vẻ mặt nàng không hề biến hóa, vẫn cứ trầm tĩnh tỏ ra hết sức bi thương.
“Meo meo!” Đúng lúc này, Chấp Ảnh đã lột sạch sẽ da con thỏ, ngay cả nội tạng cũng được loại bỏ hoàn toàn đặt ngay ngắn trước mặt Thẩm Trì, hai con mắt đỏ rực phản chiếu dưới ánh sáng mặt trời như phỉ thúy ẩn trong tán rừng rậm, chớp mắt nhìn Thẩm Trì.
Thẩm Trì liếc nhìn thỏ rồi nhìn về phía Nguyên Vu: “Vừa nãy ta mới trông thấy gần đây có một dòng suối nhỏ, ngươi đi rửa mặt đi, đúng lúc ta cũng đút đồ ăn cho mèo.”
Lúc này Nguyên Vu mới ý thức được hiện tại hình tượng bản thân mình không tốt lắm, có điều vừa rồi linh lực mất đi, tạm thời chỉ hồi phục một chút, còn chưa đủ để thi triển thuật rửa sạch, dùng nước sạch tắm chắc chắn là biện pháp tốt nhất, nàng cũng đồng ý với đề nghị của Thẩm Trì, chẳng qua vẫn nghi ngờ hỏi: “Con này của ngươi hẳn không phải là mèo nhỉ?!” Mèo làm sao có thể đánh thắng được Hồng hồ Kim đan hậu kỳ.
“Là mèo, nó ăn nhiều, sức lực hơi lớn một chút.” Thẩm Trì học hệ thống mở mắt nói mò.
Chấp Ảnh phối hợp cao giọng “Meo” một tiếng.
Nguyên Vu: “…”
Trong đội ngũ ba người nhiều hơn một Thẩm Vô Hoặc, Vân Nhiêu càng thêm yên tâm hơn, người này đặt ở hiện đại sẽ là một cái radar định vị kiêm súng laze công suất lớn, nàng cảm thấy y chẳng cần mở mắt cũng có thể thuận lợi đến được đích cuối cùng.
Song điều duy nhất khiến nàng mất hứng là, đoạn đường này nàng vốn định lặng lẽ vụng trộm cơ duyên, cuối cùng đều bị Thẩm Vô Hoặc lấy mất.
Lẽ nào đây chính là vầng sáng của nam chính trong truyền thuyết?
Vân Dục Vân Vụ hết sức hoan nghênh việc Thẩm Vô Hoặc gia nhập, nhất là Vân Vụ, mấy ngày hôm trước lúc đi chung với Vân Dục, bất kể y nói chuyện với sư muội hay mở đường, thậm chí nhìn nhìn sư muội nhiều hơn một lát cũng có thể cảm giác được một tầm mắt truyền đến khiến người ta rợn tóc gáy, như thế này thật tốt, Vô Hoặc sư thúc tới, Vân Dục khẳng định không dám càn rỡ.
Nhưng không quá hai ngày mộng đẹp của Vân Vụ liền vỡ nát, y phát hiện cho dù Thẩm Vô Hoặc có ở đây, chỉ cần y nhìn sư muội nhiều hơn một lúc, ánh mắt kia vẫn y nguyên như hình với bóng, bám dai như đỉa.
Mắt thấy nơi truyền thừa ngày càng gần, ấy vậy mà bản thân mình không thể nói vài câu tốt đẹp với sư muội, trong lòng y tràn đầy không cam lòng, rốt cục bạo phát sau lần tiếp lời Vân Nhiêu thất bại, thừa dịp nghỉ ngơi bèn hẹn Vân Dục ra một chỗ.
Vân Vụ đi thẳng vào vấn đề: “Sư huynh, ngươi có ý gì đây?”
Vân Dục tựa như có chút không rõ, cười hỏi: “Sư đệ yêu cầu chuyện gì?”
Vân Vụ vừa thấy khuôn mặt tươi cười của Vân Dục liền tức giận: “Chẳng qua ta chỉ nói với sư muội mấy câu, nhưng ngươi luôn ngắt lời, lại còn đem việc lúc trước ta cầm mất cây sáo của ngươi ra uy hiếp, rốt cục có dụng ý gì? Chẳng phải ta đã trả lại cho ngươi sao? Chính ngươi không cần.” Vân Vụ càng nghĩ càng không thông, dứt khoát lấy ra cây sáo ngọc lục bích kia: “Không phải chỉ là một linh khí thôi sao? Cùng lắm thì trả lại cho ngươi, ta quay về tìm một cái khác.”
“Hầy, sư đệ, tuyệt đối không thể.” Vân Dục đưa tay từ chối bàn tay của Vân Vụ, giọng nói có chút bất đắc dĩ: “Ta không có ý thu hồi vật này, hơn nữa nó đã nhận ngươi làm chủ, nó đã là của ngươi.”
Vân Vụ vẫn không cam lòng, chưa thu tay lại, con mắt nhìn thẳng vào Vân Dục: “Vậy vì sao ngươi luôn đối đầu với ta?”
Vân Dục đáp lời: “Sáo ngọc này sư tôn phát hiện ở trong tã lót lúc nhặt được ta, có thể nói là bảo vật gia truyền, không tin ngươi xem bên trong phần đuôi có phải khắc một chữ Dục không?”
Vân Vụ nửa tin nửa ngờ, xoay ngược lại sáo ngọc nhìn một lát, thốt lên: “Thật sự có.”
“Sau khi ta nhận lại từ sư tôn vẫn chưa từng nhận chủ với nó, kỳ thực muốn đem nó tặng cho đạo lữ tương lai.” Vân Dục thở dài, giống như có vài phần bất đắc dĩ.
Khuôn mặt Vân Vụ thoáng chốc đỏ ửng, tay chân luống cuống nói: “Ta, ta không phải cố ý, thời điểm cầm sáo ngọc khi ấy ta không cẩn thận cọ vào góc bàn khiến tay bị đứt, đánh bậy đánh bạ mới nhận chủ, lúc đầu ta chỉ muốn cầm đi chơi một lúc.” Sau đó y vội vàng nói tiếp: “Nói như vậy, chẳng phải ta cầm nhầm tín vật của ngươi? Sao ngươi không nói sớm với ta? Khi đó chưa triệt để hoàn hành nhận chủ, ta có thể cưỡng chế giải trừ trói buộc.”
“Haiz, lúc đó thấy ngươi đã đem nó nhận chủ, lại đang ở đại hội tu giả, nếu như bức ngươi giải trừ trói buộc với nó tất nhiên sẽ dẫn tới suy giảm nguyên thần, như vậy chẳng phải hại ngươi không cách nào tiếp tục thi đấu, đại cục làm trọng, ta cũng không tiện nói tỉ mỉ.” Khóe môi Vân Dục lộ vẻ cay đắng: “Cũng không trách ngươi, là ta không nên để nó bừa bãi, có lẽ số mệnh ta là con đường cô độc.”
Thấy dáng vẻ này của Vân Dục, đầu óc Vân Vụ nóng lên, không khỏi thốt ra: “Ta làm đạo lữ của ngươi!”
Vân Dục dường như có chút kinh ngạc, sửng sốt nhìn Vân Vụ, chợt lắc đầu hạ giọng nói: “Sư đệ đừng xúc động, chuyện đạo lữ liên quan đến đại đạo, không thể nào đùa bỡn.”
Vẻ mặt Vân Vụ lại hạ quyết tâm muốn chịu trách nhiệm tới cùng, nghiêm túc nói: “Nếu ta cầm tín vật của ngươi, đương nhiên phải làm đạo lữ của ngươi.” Nói xong y còn dứt khoát tiến lên trước một bước, cấp tốc dùng môi chạm một cái lên khóe miệng Vân Dục: “Cứ quyết định như vậy! Trở về tông ta sẽ bẩm báo sư tôn.”
Nhìn bóng lưng Vân Vụ vội vàng rời đi, trên mặt Vân Dục nào còn vẻ khổ sở, y đưa tay sờ qua khóe môi vừa rồi Vân Vụ mới chạm qua, nụ cười trên mặt xán lạn thêm vài phần.
Sau khi Vân Vụ nhanh chóng rời khỏi phạm vi tầm mắt Vân Dục bước chân mới chậm lại, y vuốt ve sáo ngọc trên tay, lại sờ lên miệng, trên mặt lộ ra nụ cười gian kế được như ý.
— —
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường
Vô Hoặc: QAQ bị cấp thức ăn cho chó rồi, muốn Tiểu Trì ôm một cái.
*Trên internet lưu hành từ cẩu độc thân ám chỉ dân FA, câu trên ý nói khi trông thấy tình yêu đẹp của người khác, cẩu độc thân chỉ có thể lặng lẽ một mình âm thầm ăn thức ăn cho chó, chính là ngược cẩu =)))
— —
Trong giới tu chân có lẽ còn nhiều Ảnh Đế Ảnh Hậu hơn giới diễn viên nghệ sĩ Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất