Làm Nhân Vật Phản Diện Cũng Phải Nổi Tiếng Khắp Tu Chân Giới
Chương 80
Biên tập: Tiểu Vô Lại
Thẩm Trì nhận lấy tháp nhỏ, ý tứ ngờ vực đưa mắt nhìn Thẩm Vô Hoặc: “Ta không phải Du Trì.”
Mặc dù đã biết ký ức hai đời trước, nhưng Thẩm Trì vẫn không thể nào kết hợp chính mình với thằng nhóc ăn mày kiếp đầu tiên đã truy đuổi Thẩm Vô Hoặc cả đời, rốt cục giữa hai người vẫn có một tầng khoảng cách.
“Ta biết.” Thẩm Vô Hoặc nhìn sâu vào Thẩm Trì, trong mắt ẩn chứa tình cảm sâu sắc khiến người ta phải kinh ngạc: “Em chính là em, không phải bất luận kẻ nào.”
Thẩm Trì không khỏi nhớ đến bàn tay máu thịt be bét của Thẩm Vô Hoặc, trái tim từ trước đến nay chưa từng bận tâm bỗng nảy lên khó hiểu, cũng vô thức dời mắt khỏi tầm nhìn của Thẩm Vô Hoặc.
Thoáng trầm mặc, dường như Thẩm Trì nghĩ tới điều gì: “Đại ca, ngươi qua đây một chút.”
Mấy năm nay Thẩm Trì luôn ở trong ảo cảnh đời trước, có điều thân thể vẫn cao hơn, ngũ quan vốn có chút non nớt hoàn toàn rũ bỏ nét ngây thơ thiếu niên, hào hoa phong nhã khiến người ta không dời nổi mắt.
Thẩm Vô Hoặc mới nhích xa Thẩm Trì chừng hơn một trượng, nghe vậy im lặng tiến lên mấy bước đứng trước mặt Thẩm Trì.
Thẩm Trì hơi ngẩng đầu, nhìn lên khuôn mặt sắc xảo góc cạnh của Thẩm Vô Hoặc, ước vọng khi lớn lên sẽ cao như Thẩm Vô Hoặc đã tan vỡ, Thẩm Vô Hoặc thân cao sáu thước, mà bây giờ mặc dù hắn đã cao hơn so với kiếp trước một chút, nhưng vẫn thấp hơn Thẩm Vô Hoặc một đoạn.
Thẩm Vô Hoặc đứng nghiêm chỉnh cách Thẩm Trì khoảng ba bước liền không tiến thêm nữa, trong lòng Thẩm Trì bật cười một tiếng, không nói đến chuyện đời thứ nhất luôn luôn vụng trộm dùng thần thức quan tâm Du Trì, ngay cả đời trước, hắn cũng mơ hồ mấy lần phát hiện có người rình rập, hiện tại y lại tỏ ra nghiêm chỉnh như vậy.
Nghĩ thế nhưng Thẩm Trì cũng không nói gì, trực tiếp tiến lên hai bước, đưa tay kéo vạt áo Thẩm Vô Hoặc, hiện tại hắn muốn xác nhận một việc.
Thẩm Vô Hoặc không hề đề phòng bị Thẩm Trì kéo nghiêng về phía trước, lập tức đụng trán với Thẩm Trì.
Nhiệt độ Thẩm Trì lạnh hơn một chút so với y, da thịt áp vào nhau, trong mũi truyền đến hương vị đặc thù của đối phương, còn cả hơi thở trong trẻo của Thẩm Trì. Bọn họ kề sát nhau như vậy, ánh mắt Thẩm Vô Hoặc trầm lắng, hô hấp rối loạn vài phần, ở khoảng cách này, chỉ cần dựa vào một chút là y có thể chạm môi Tiểu Trì rồi.
Hiển nhiên Thẩm Trì phát hiện thấy sự khác thường của Thẩm Vô Hoặc, nhưng cũng không để tâm quá nhiều: “Đừng nhúc nhích.” Sau đó điều khiển ý thức trực tiếp xâm nhập vào thức hải của đối phương.
Đối với tu giả mà nói, từ trước đến nay thức hải luôn là nơi bí ẩn nhất không thể để ai chạm vào, nó có mối liên hệ chặt chẽ với hồn phách, nếu như bị tổn hại thì hậu quả khôn lường, nhưng ngược lại, khi ý thức tiếp xúc trực tiếp lại là hành vi thân mật nhất của tu giả.
Tất nhiên Thẩm Vô Hoặc phát hiện Thẩm Trì xâm nhập, tuy biết Thẩm Trì cũng không có tâm tư tán tỉnh gì nhưng Thẩm Vô Hoặc vẫn không kiềm chế được hơi thở, ý niệm của y du tẩu trong thức hải giống như được cổ vũ, vui sướng tiến đến bên cạnh ý thức của Thẩm Trì, nhảy nhót xung quanh nó, còn cố gắng quấn lấy.
Hành vi không chút phản kháng của Thẩm Vô Hoặc cũng không ngoài ý muốn của Thẩm Trì, hắn không khách khí du tẩu một vòng trong thức hải của y, sau đó mới chậm rãi lui ra ngoài.
Ý thức của Thẩm Vô Hoặc hiển nhiên có chút lưu luyến không rời Thẩm Trì, mãi đến khi hoàn toàn lui ra ngoài nó vẫn còn nhảy nhót một hồi lâu mới từ từ bình tĩnh trở lại.
Tuy có hơi suy yếu nhưng cũng may hồn phách cũng không bị tàn khuyết, cứ tu luyện tiếp như vậy, đợi tu vi đến Đại thừa, phi thăng cũng không thành vấn đề.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết rằng những thứ hắn thấy là thật.
Thẩm Vô Hoặc vừa nhấc tay lên đặt giữa không trung, đúng lúc thoáng vòng qua tay Thẩm Trì, tùy ý để Thẩm Trì lui khỏi người mình: “Tiểu Trì không cần lo lắng, ta tự có phương pháp nuôi dưỡng hồn phách, nhất định trước lúc phi thăng có thể đầy đủ.”
Sau đó y lập tức biến sắc, giương tay vồ cản lại cái bóng trắng đang nhào tới Thẩm Trì, một tiếng kêu tê tâm liệt phế vang lên, trong tay Thẩm Vô Hoặc đang túm một vật màu trắng cao đến chừng đầu gối ngay trước mặt Thẩm Trì. Y đưa mắt nhìn nó, nói rằng: “Tiểu Trì, mèo của em.”
Năm đó lúc Thẩm Trì vào tháp cũng mang theo Chấp Ảnh, có điều sau khi Thẩm Trì vào nó liền bị bắn ra ngoài, phiêu dạt hơn ba mươi năm.
Hiện tại Chấp Ảnh lớn lên giống con hổ trắng choai choai, chiếc sừng vàng trên trán đã nhô cao, có điều đôi cánh dài trên lưng vẫn giống như trước, cũng không còn kêu meo meo nữa.
Thẩm Trì nhìn lão tiểu hổ đang nhìn y vô cùng tội nghiệp, ra hiệu Thẩm Vô Hoặc buông nó ra.
Tay Thẩm Vô Hoặc mới buông lỏng, Chấp Ảnh ban nãy nhìn còn khá lớn đã nhanh chóng biến thân, hóa thành một một con mèo nhỏ choai choai, tung tăng hai bước nhảy lên vai Thẩm Trì, thân mật cọ vào mặt hắn, kêu lên một tiếng ‘meo’ yếu ớt, sau đó ngoảnh đầu nhìn lướt qua Thẩm Vô Hoặc khiêu khích.
Trong sơn cốc rộng lớn, đám cự mãng sặc sỡ đang bò chồng lên nhau, thong thả ngủ gật gù.
Trong một sơn động bí ẩn bị đàn mãng xà bao vây bỗng vang lên giọng nói thiếu nữ trong trẻo êm tai, chẳng qua cũng rất uể oải: “Xà Vương đại nhân, thắt lưng ta đau, có thể nghỉ một lát không?”
“Một lát thôi, ta cam đoan không đi xa, chỉ phơi nắng ở trong cốc thôi.”
“Lần này tuyệt đối ta không trốn đi, ngài cũng biết, bí cảnh này trăm năm mới mở một lần, ta muốn đi cũng chẳng có chỗ mà đi.”
Thấy Xà Vương chậm rãi nhắm mắt lại lần nữa, Vân Nhiêu trượt xuống quả trứng nàng đã ấp ba mươi năm còn chưa phá xác, nhanh chóng chạy ra khỏi hang động.
Mấy năm nay Vân Nhiêu từ lúc ban đầu thấy xà liền run đến giờ thấy cũng như không, thuần thục đi vòng qua đám mãng xà ở cửa động, nàng tìm một mảnh đất trống nhỏ hoạt động xương cốt cơ thể có hơi tê cứng.
Duỗi người, các khớp xương mỏi nhừ vang lên tiếng rôm rốp, Vân Nhiêu theo thói quen ngẩng đầu nhìn trời than thở, thế nhưng nàng mới ngẩng đầu được nửa chừng liền đơ ngay tại đó.
“Hả?” Giơ ngón tay lên dụi mắt, lại chớp chớp, Vân Nhiêu chậm rãi há hốc miệng, đích thực là dáng vẻ kinh ngạc sững sờ.
Nơi Vân Nhiêu lựa chọn ở giữa sơn cốc, từ góc nhìn của nàng vừa vặn có thể trông thấy mấy tầng trên của tháp truyền thừa, mà thời khắc này, nàng lại thấy đỉnh tháp truyền thừa đã ngắm mấy chục năm biến mất tiêu.
Đã xảy ra chuyện gì? Lẽ nào trong bí cảnh vẫn có những người khác?
Vân Nhiêu cân nhắc tu vi của mình, mấy năm nay nàng ở trong vùng đất truyền thừa dồi dào linh khí, cộng thêm được Xà Vương tiếp tế linh quả linh dược, tu vi tăng tiến hai cấp bậc, bây giờ đã là Kim đan hậu kỳ. Ngoại trừ Xà Vương, trong bầy rằn ở nơi này, tu vi của nàng cao nhất, mà hiện tại Xà Vương đang ngủ.
Nghĩ thế, tâm tư đã ngừng sau khi bí cảnh đóng cửa lại bắt đầu rục rịch lần nữa.
Nàng muốn chạy trốn!
Lặng lẽ quay đầu liếc nhìn hang xà, phát hiện bên trong cũng không có động tĩnh, Vân Nhiêu vỗ lên người tấm bùa ẩn thân cuối cùng.
Mới vừa đi được mấy bước, bởi do quá căng thẳng không chú ý dưới chân đã vấp phải vật gì đó, trước khi kịp hô lên thành tiếng, Vân Nhiêu vội vã che miệng mình, khẩn trương nhìn chằm chằm đại xà vừa bị nàng đá lăn một vòng.
Con rắn này bự gần bằng eo nàng, âm thanh ban nãy là do đầu nó va vào tảng đá bên cạnh.
Dường như đại xà đụng đầu có hơi mông lung, nước mắt lưng tròng bò trở lại vị trí cũ, tức giận phì phì một tiếng, ngẩng đầu lên giống như muốn mở miệng cắn Vân Nhiêu, nhưng chỉ trong một chớp mắt tiếp theo, thân thể nó đột nhiên ngừng lại, cái cằm đập thẳng xuống đất, không phát ra tiếng nữa, cẩn thận nhìn lại thấy cái bụng nó vẫn hơi phập phồng, chắc lại lăn ra ngủ.
Vân Nhiêu nhìn thuốc bột còn dư lại một phần trong tay, lại nhìn con rắn đang ngủ say như chết, sắc mặt cứng đờ.
Nếu như nàng nhớ không nhầm, thuốc bột này do năm đó nàng đến Dư Lan phong tìm Thẩm Trì, đúng lúc hắn đang luyện đan, nàng liền xin thuốc bột thành phẩm, nếu trí nhớ không sai, tên của nó là… Khinh thân tán.
Thảo nào lúc đó Thẩm Trì bảo nàng không nên dùng bừa bãi, thì ra tiểu sư thúc cũng không am hiểu mấy thứ này, Vân Nhiêu giống như đã phát hiện ra điều gì khó lường, lén lút cười trộm, hoàn toàn quên mất ban nãy nàng suýt chút nữa dùng thuốc bột này lên người mình.
Thận trọng cất đi nửa phần thuốc bột còn lại, Vân Nhiêu tiếp tục đi ra hướng ngoài xà cốc, có lẽ do trong người có bùa ẩn nấp, cộng thêm nàng đã sớm thuộc lòng địa hình trong cốc nên vô cùng thuận lợi đi đến miệng cốc.
Trong lúc Vân Nhiêu muốn rời khỏi đây thật nhanh, đột nhiên nàng cảm thấy thân thể cứng đờ, một ánh mắt lạnh lẽo không thể nào quen thuộc hơn chiếu thằng vào lưng nàng.
Vân Nhiêu không khỏi bước nhanh hơn, phi liên tục như bay dãn ra một khoảng cách.
Mãi đến khi đã dời đi thật xa, cuối cùng nàng mới hoàn hồn, đột nhiên dừng bước tỏ vẻ khó hiểu, kỳ quái, ban nãy Xà Vương hoàn toàn không đuổi theo nàng.
Mà thôi, bất luận thế nào, hiện tại nàng đã tự do rồi!
Nghĩ vậy, bước chân Vân Nhiêu không khỏi thoải mái hơn rất nhiều.
Có lẽ do Thiên Di bí cảnh đã đóng cửa, đa phần yêu thú ở nơi truyền thừa đều ngủ đông, cả đoạn đường đi thông suốt, thuận lợi đến khó tin.
Lại đi thêm một đoạn, dừng ở trước một khe núi nhỏ, nàng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Vừa dời mắt liền phát hiện thấy một sơn động bí ẩn, nàng giương mắt nhìn tình hình xung quanh một lát, vạch thân cây già ngoài động xem đi xem lại, rốt cục đã biết đây là nơi nào, nếu nàng nhớ không nhầm, trong cốt truyện từng miêu tả trong động này có hai yêu thú chuột nhỏ.
Vân Nhiêu hít sâu một hơi, một tay cầm kiếm, tay kia chuẩn bị lấy ra vũ khí bất kì lúc nào, cẩn thận dè dặt đi đến gần sơn động.
Khứu giác nhạy bén của nàng ngửi thấy mùi máu tươi, phương hướng truyền đến đúng là từ sơn động kia.
Dừng bước chân một lát, giương mắt nhìn lên mặt trời đang chói chang trên đầu, tự cổ vũ mình, bước đầu Vân Nhiêu lẳng lặng lắng nghe một lúc, phát hiện bên trong không có âm thanh, sau đó mới nhẹ nhàng đẩy ra dây mây trên động.
Sơn động này rất nông, liếc mắt đã có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Đúng như Vân Nhiêu đã đoán, mùi máu tươi phát ra từ chính trong sơn động này, chẳng qua hiện tại ngoại trừ một ít vết máu còn mới lấm tấm trong hang thì không lưu lại bất kì thứ gì.
Ánh mắt Vân Nhiêu dừng lại nơi máu rơi rớt một lúc, không khỏi thoáng rùng mình, nắm chặt chuôi kiếm trong tay xoay người rời khỏi sơn động.
Tay không đi về không chút nghi ngờ, Vân Nhiêu tiếp tục tiến lên, quãng đường kế tiếp nàng để ý, mỗi lần đi đến nơi được mô tả đã từng có người ghé qua trong truyện, dưới tình hình đảm bảo an toàn bản thân, chung quy đều phải quan sát động phủ của yêu thú trước tiên.
Nhìn dưới đất đày dãy thi thể còn mới, Vân Nhiêu lặng lẽ xoay người, liếc nhìn trường kiếm trong tay cho đến giờ còn chưa từng sử dụng, nhíu chặt mày.
Rốt cục là ai làm?
— —
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường
Thẩm Vô Hoặc: Lần này Tiểu Trì thực sự quan tâm ta! Ngửa mặt lên trời cười to!
Thẩm Trì: Ta chỉ không muốn ngươi tự dưng lăn ra chết
Thẩm Vô Hoặc: Ta muốn cùng Tiểu Trì đến thiên hoang địa lão, làm sao chết được!
— —
Thức hải: biển ý thức, ý chỉ toàn bộ tri thức lưu giữ trong đầu rộng lớn như biển cả, đối với tu giả nó biểu hiện cho lực tinh thần. Yếu tố này thường xuất hiện trong mấy truyện tu tiên. Đăng bởi: admin
Thẩm Trì nhận lấy tháp nhỏ, ý tứ ngờ vực đưa mắt nhìn Thẩm Vô Hoặc: “Ta không phải Du Trì.”
Mặc dù đã biết ký ức hai đời trước, nhưng Thẩm Trì vẫn không thể nào kết hợp chính mình với thằng nhóc ăn mày kiếp đầu tiên đã truy đuổi Thẩm Vô Hoặc cả đời, rốt cục giữa hai người vẫn có một tầng khoảng cách.
“Ta biết.” Thẩm Vô Hoặc nhìn sâu vào Thẩm Trì, trong mắt ẩn chứa tình cảm sâu sắc khiến người ta phải kinh ngạc: “Em chính là em, không phải bất luận kẻ nào.”
Thẩm Trì không khỏi nhớ đến bàn tay máu thịt be bét của Thẩm Vô Hoặc, trái tim từ trước đến nay chưa từng bận tâm bỗng nảy lên khó hiểu, cũng vô thức dời mắt khỏi tầm nhìn của Thẩm Vô Hoặc.
Thoáng trầm mặc, dường như Thẩm Trì nghĩ tới điều gì: “Đại ca, ngươi qua đây một chút.”
Mấy năm nay Thẩm Trì luôn ở trong ảo cảnh đời trước, có điều thân thể vẫn cao hơn, ngũ quan vốn có chút non nớt hoàn toàn rũ bỏ nét ngây thơ thiếu niên, hào hoa phong nhã khiến người ta không dời nổi mắt.
Thẩm Vô Hoặc mới nhích xa Thẩm Trì chừng hơn một trượng, nghe vậy im lặng tiến lên mấy bước đứng trước mặt Thẩm Trì.
Thẩm Trì hơi ngẩng đầu, nhìn lên khuôn mặt sắc xảo góc cạnh của Thẩm Vô Hoặc, ước vọng khi lớn lên sẽ cao như Thẩm Vô Hoặc đã tan vỡ, Thẩm Vô Hoặc thân cao sáu thước, mà bây giờ mặc dù hắn đã cao hơn so với kiếp trước một chút, nhưng vẫn thấp hơn Thẩm Vô Hoặc một đoạn.
Thẩm Vô Hoặc đứng nghiêm chỉnh cách Thẩm Trì khoảng ba bước liền không tiến thêm nữa, trong lòng Thẩm Trì bật cười một tiếng, không nói đến chuyện đời thứ nhất luôn luôn vụng trộm dùng thần thức quan tâm Du Trì, ngay cả đời trước, hắn cũng mơ hồ mấy lần phát hiện có người rình rập, hiện tại y lại tỏ ra nghiêm chỉnh như vậy.
Nghĩ thế nhưng Thẩm Trì cũng không nói gì, trực tiếp tiến lên hai bước, đưa tay kéo vạt áo Thẩm Vô Hoặc, hiện tại hắn muốn xác nhận một việc.
Thẩm Vô Hoặc không hề đề phòng bị Thẩm Trì kéo nghiêng về phía trước, lập tức đụng trán với Thẩm Trì.
Nhiệt độ Thẩm Trì lạnh hơn một chút so với y, da thịt áp vào nhau, trong mũi truyền đến hương vị đặc thù của đối phương, còn cả hơi thở trong trẻo của Thẩm Trì. Bọn họ kề sát nhau như vậy, ánh mắt Thẩm Vô Hoặc trầm lắng, hô hấp rối loạn vài phần, ở khoảng cách này, chỉ cần dựa vào một chút là y có thể chạm môi Tiểu Trì rồi.
Hiển nhiên Thẩm Trì phát hiện thấy sự khác thường của Thẩm Vô Hoặc, nhưng cũng không để tâm quá nhiều: “Đừng nhúc nhích.” Sau đó điều khiển ý thức trực tiếp xâm nhập vào thức hải của đối phương.
Đối với tu giả mà nói, từ trước đến nay thức hải luôn là nơi bí ẩn nhất không thể để ai chạm vào, nó có mối liên hệ chặt chẽ với hồn phách, nếu như bị tổn hại thì hậu quả khôn lường, nhưng ngược lại, khi ý thức tiếp xúc trực tiếp lại là hành vi thân mật nhất của tu giả.
Tất nhiên Thẩm Vô Hoặc phát hiện Thẩm Trì xâm nhập, tuy biết Thẩm Trì cũng không có tâm tư tán tỉnh gì nhưng Thẩm Vô Hoặc vẫn không kiềm chế được hơi thở, ý niệm của y du tẩu trong thức hải giống như được cổ vũ, vui sướng tiến đến bên cạnh ý thức của Thẩm Trì, nhảy nhót xung quanh nó, còn cố gắng quấn lấy.
Hành vi không chút phản kháng của Thẩm Vô Hoặc cũng không ngoài ý muốn của Thẩm Trì, hắn không khách khí du tẩu một vòng trong thức hải của y, sau đó mới chậm rãi lui ra ngoài.
Ý thức của Thẩm Vô Hoặc hiển nhiên có chút lưu luyến không rời Thẩm Trì, mãi đến khi hoàn toàn lui ra ngoài nó vẫn còn nhảy nhót một hồi lâu mới từ từ bình tĩnh trở lại.
Tuy có hơi suy yếu nhưng cũng may hồn phách cũng không bị tàn khuyết, cứ tu luyện tiếp như vậy, đợi tu vi đến Đại thừa, phi thăng cũng không thành vấn đề.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết rằng những thứ hắn thấy là thật.
Thẩm Vô Hoặc vừa nhấc tay lên đặt giữa không trung, đúng lúc thoáng vòng qua tay Thẩm Trì, tùy ý để Thẩm Trì lui khỏi người mình: “Tiểu Trì không cần lo lắng, ta tự có phương pháp nuôi dưỡng hồn phách, nhất định trước lúc phi thăng có thể đầy đủ.”
Sau đó y lập tức biến sắc, giương tay vồ cản lại cái bóng trắng đang nhào tới Thẩm Trì, một tiếng kêu tê tâm liệt phế vang lên, trong tay Thẩm Vô Hoặc đang túm một vật màu trắng cao đến chừng đầu gối ngay trước mặt Thẩm Trì. Y đưa mắt nhìn nó, nói rằng: “Tiểu Trì, mèo của em.”
Năm đó lúc Thẩm Trì vào tháp cũng mang theo Chấp Ảnh, có điều sau khi Thẩm Trì vào nó liền bị bắn ra ngoài, phiêu dạt hơn ba mươi năm.
Hiện tại Chấp Ảnh lớn lên giống con hổ trắng choai choai, chiếc sừng vàng trên trán đã nhô cao, có điều đôi cánh dài trên lưng vẫn giống như trước, cũng không còn kêu meo meo nữa.
Thẩm Trì nhìn lão tiểu hổ đang nhìn y vô cùng tội nghiệp, ra hiệu Thẩm Vô Hoặc buông nó ra.
Tay Thẩm Vô Hoặc mới buông lỏng, Chấp Ảnh ban nãy nhìn còn khá lớn đã nhanh chóng biến thân, hóa thành một một con mèo nhỏ choai choai, tung tăng hai bước nhảy lên vai Thẩm Trì, thân mật cọ vào mặt hắn, kêu lên một tiếng ‘meo’ yếu ớt, sau đó ngoảnh đầu nhìn lướt qua Thẩm Vô Hoặc khiêu khích.
Trong sơn cốc rộng lớn, đám cự mãng sặc sỡ đang bò chồng lên nhau, thong thả ngủ gật gù.
Trong một sơn động bí ẩn bị đàn mãng xà bao vây bỗng vang lên giọng nói thiếu nữ trong trẻo êm tai, chẳng qua cũng rất uể oải: “Xà Vương đại nhân, thắt lưng ta đau, có thể nghỉ một lát không?”
“Một lát thôi, ta cam đoan không đi xa, chỉ phơi nắng ở trong cốc thôi.”
“Lần này tuyệt đối ta không trốn đi, ngài cũng biết, bí cảnh này trăm năm mới mở một lần, ta muốn đi cũng chẳng có chỗ mà đi.”
Thấy Xà Vương chậm rãi nhắm mắt lại lần nữa, Vân Nhiêu trượt xuống quả trứng nàng đã ấp ba mươi năm còn chưa phá xác, nhanh chóng chạy ra khỏi hang động.
Mấy năm nay Vân Nhiêu từ lúc ban đầu thấy xà liền run đến giờ thấy cũng như không, thuần thục đi vòng qua đám mãng xà ở cửa động, nàng tìm một mảnh đất trống nhỏ hoạt động xương cốt cơ thể có hơi tê cứng.
Duỗi người, các khớp xương mỏi nhừ vang lên tiếng rôm rốp, Vân Nhiêu theo thói quen ngẩng đầu nhìn trời than thở, thế nhưng nàng mới ngẩng đầu được nửa chừng liền đơ ngay tại đó.
“Hả?” Giơ ngón tay lên dụi mắt, lại chớp chớp, Vân Nhiêu chậm rãi há hốc miệng, đích thực là dáng vẻ kinh ngạc sững sờ.
Nơi Vân Nhiêu lựa chọn ở giữa sơn cốc, từ góc nhìn của nàng vừa vặn có thể trông thấy mấy tầng trên của tháp truyền thừa, mà thời khắc này, nàng lại thấy đỉnh tháp truyền thừa đã ngắm mấy chục năm biến mất tiêu.
Đã xảy ra chuyện gì? Lẽ nào trong bí cảnh vẫn có những người khác?
Vân Nhiêu cân nhắc tu vi của mình, mấy năm nay nàng ở trong vùng đất truyền thừa dồi dào linh khí, cộng thêm được Xà Vương tiếp tế linh quả linh dược, tu vi tăng tiến hai cấp bậc, bây giờ đã là Kim đan hậu kỳ. Ngoại trừ Xà Vương, trong bầy rằn ở nơi này, tu vi của nàng cao nhất, mà hiện tại Xà Vương đang ngủ.
Nghĩ thế, tâm tư đã ngừng sau khi bí cảnh đóng cửa lại bắt đầu rục rịch lần nữa.
Nàng muốn chạy trốn!
Lặng lẽ quay đầu liếc nhìn hang xà, phát hiện bên trong cũng không có động tĩnh, Vân Nhiêu vỗ lên người tấm bùa ẩn thân cuối cùng.
Mới vừa đi được mấy bước, bởi do quá căng thẳng không chú ý dưới chân đã vấp phải vật gì đó, trước khi kịp hô lên thành tiếng, Vân Nhiêu vội vã che miệng mình, khẩn trương nhìn chằm chằm đại xà vừa bị nàng đá lăn một vòng.
Con rắn này bự gần bằng eo nàng, âm thanh ban nãy là do đầu nó va vào tảng đá bên cạnh.
Dường như đại xà đụng đầu có hơi mông lung, nước mắt lưng tròng bò trở lại vị trí cũ, tức giận phì phì một tiếng, ngẩng đầu lên giống như muốn mở miệng cắn Vân Nhiêu, nhưng chỉ trong một chớp mắt tiếp theo, thân thể nó đột nhiên ngừng lại, cái cằm đập thẳng xuống đất, không phát ra tiếng nữa, cẩn thận nhìn lại thấy cái bụng nó vẫn hơi phập phồng, chắc lại lăn ra ngủ.
Vân Nhiêu nhìn thuốc bột còn dư lại một phần trong tay, lại nhìn con rắn đang ngủ say như chết, sắc mặt cứng đờ.
Nếu như nàng nhớ không nhầm, thuốc bột này do năm đó nàng đến Dư Lan phong tìm Thẩm Trì, đúng lúc hắn đang luyện đan, nàng liền xin thuốc bột thành phẩm, nếu trí nhớ không sai, tên của nó là… Khinh thân tán.
Thảo nào lúc đó Thẩm Trì bảo nàng không nên dùng bừa bãi, thì ra tiểu sư thúc cũng không am hiểu mấy thứ này, Vân Nhiêu giống như đã phát hiện ra điều gì khó lường, lén lút cười trộm, hoàn toàn quên mất ban nãy nàng suýt chút nữa dùng thuốc bột này lên người mình.
Thận trọng cất đi nửa phần thuốc bột còn lại, Vân Nhiêu tiếp tục đi ra hướng ngoài xà cốc, có lẽ do trong người có bùa ẩn nấp, cộng thêm nàng đã sớm thuộc lòng địa hình trong cốc nên vô cùng thuận lợi đi đến miệng cốc.
Trong lúc Vân Nhiêu muốn rời khỏi đây thật nhanh, đột nhiên nàng cảm thấy thân thể cứng đờ, một ánh mắt lạnh lẽo không thể nào quen thuộc hơn chiếu thằng vào lưng nàng.
Vân Nhiêu không khỏi bước nhanh hơn, phi liên tục như bay dãn ra một khoảng cách.
Mãi đến khi đã dời đi thật xa, cuối cùng nàng mới hoàn hồn, đột nhiên dừng bước tỏ vẻ khó hiểu, kỳ quái, ban nãy Xà Vương hoàn toàn không đuổi theo nàng.
Mà thôi, bất luận thế nào, hiện tại nàng đã tự do rồi!
Nghĩ vậy, bước chân Vân Nhiêu không khỏi thoải mái hơn rất nhiều.
Có lẽ do Thiên Di bí cảnh đã đóng cửa, đa phần yêu thú ở nơi truyền thừa đều ngủ đông, cả đoạn đường đi thông suốt, thuận lợi đến khó tin.
Lại đi thêm một đoạn, dừng ở trước một khe núi nhỏ, nàng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Vừa dời mắt liền phát hiện thấy một sơn động bí ẩn, nàng giương mắt nhìn tình hình xung quanh một lát, vạch thân cây già ngoài động xem đi xem lại, rốt cục đã biết đây là nơi nào, nếu nàng nhớ không nhầm, trong cốt truyện từng miêu tả trong động này có hai yêu thú chuột nhỏ.
Vân Nhiêu hít sâu một hơi, một tay cầm kiếm, tay kia chuẩn bị lấy ra vũ khí bất kì lúc nào, cẩn thận dè dặt đi đến gần sơn động.
Khứu giác nhạy bén của nàng ngửi thấy mùi máu tươi, phương hướng truyền đến đúng là từ sơn động kia.
Dừng bước chân một lát, giương mắt nhìn lên mặt trời đang chói chang trên đầu, tự cổ vũ mình, bước đầu Vân Nhiêu lẳng lặng lắng nghe một lúc, phát hiện bên trong không có âm thanh, sau đó mới nhẹ nhàng đẩy ra dây mây trên động.
Sơn động này rất nông, liếc mắt đã có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Đúng như Vân Nhiêu đã đoán, mùi máu tươi phát ra từ chính trong sơn động này, chẳng qua hiện tại ngoại trừ một ít vết máu còn mới lấm tấm trong hang thì không lưu lại bất kì thứ gì.
Ánh mắt Vân Nhiêu dừng lại nơi máu rơi rớt một lúc, không khỏi thoáng rùng mình, nắm chặt chuôi kiếm trong tay xoay người rời khỏi sơn động.
Tay không đi về không chút nghi ngờ, Vân Nhiêu tiếp tục tiến lên, quãng đường kế tiếp nàng để ý, mỗi lần đi đến nơi được mô tả đã từng có người ghé qua trong truyện, dưới tình hình đảm bảo an toàn bản thân, chung quy đều phải quan sát động phủ của yêu thú trước tiên.
Nhìn dưới đất đày dãy thi thể còn mới, Vân Nhiêu lặng lẽ xoay người, liếc nhìn trường kiếm trong tay cho đến giờ còn chưa từng sử dụng, nhíu chặt mày.
Rốt cục là ai làm?
— —
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường
Thẩm Vô Hoặc: Lần này Tiểu Trì thực sự quan tâm ta! Ngửa mặt lên trời cười to!
Thẩm Trì: Ta chỉ không muốn ngươi tự dưng lăn ra chết
Thẩm Vô Hoặc: Ta muốn cùng Tiểu Trì đến thiên hoang địa lão, làm sao chết được!
— —
Thức hải: biển ý thức, ý chỉ toàn bộ tri thức lưu giữ trong đầu rộng lớn như biển cả, đối với tu giả nó biểu hiện cho lực tinh thần. Yếu tố này thường xuất hiện trong mấy truyện tu tiên. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất