Chương 18: Nhập vai
Kế hoạch quay chụp 《Bạch kình》 chia làm hai phần, một phần không có liên quan đến cá voi quay ở cảnh thực, một phần có sự xuất hiện của cá voi thì quay trong phim trường.
Bây giờ đang là giai đoạn quay cảnh thực, Tạ Nhan ở trấn nhỏ cạnh biển tách biệt với thế giới quay phim sắp được hai tháng.
Cậu gần đây đối với ống kính ngày càng thành thục, Tôn Hoài Quân quay cũng nhanh hơn, đã sớm quay xong đoạn Lục Phùng Xuân bị người trong thôn xa lánh.
Tạ Nhan có rất nhiều phần biểu diễn trong nước, loại cảnh này rất khó diễn, có nhiều góc đặc tả, Tôn Hoài Quân lại xuất thân từ phim tài liệu, đối với thẩm mỹ có yêu cầu rất cao, có một chút tỳ vết đều phải quay lại, có lúc gần như cả ngày Tạ Nhan đều phải phơi thân trong nước.
Dương Tầm nhìn đến trố mắt ngoác mồm, hắn lén lút gọi điện cho anh trai nói rằng may mắn mình không diễn nam chính, nếu không không xong rồi.
Quay xong các cảnh hôm nay đã là hoàng hôn. Những đám mây hồng nhạt xuất hiện phía chân trời, mặt trời đã lặn một nửa vào biển khơi, tựa hồ đem vùng biển này đều nhuộm thành màu cam. Ngoài khơi cực kỳ yên tĩnh, không sóng không gió, đến chim hải âu cũng ít thấy.
Trời sắp mưa.
Tạ Nhan từ trong nước biển trồi lên, phủ thêm áo tắm, ngồi trên bậc thang cách đó không xa để lau tóc, cả người cậu đều ẩm ướt. Cậu vẫn không có trợ lý, trước đây hậu cần còn có thể chăm sóc cậu một chút, bây giờ đều đang bận rộn thu thập thiết bị không rảnh quan tâm Tạ Nhan.
Cậu cảm thấy miệng hơi khô, không tự chủ mà mím môi, nếm được chút vị mặn chát.
Mùi vi rất quen thuộc.
Điện thoại ở cách đó không xa run một chút, Tạ Nhan cũng không xem. Cậu hôm nay quay cả ngày lại ở lâu dưới biển, thể lực không còn, sau khi lên bờ cảm thấy có chút đau đầu, nhìn xung quanh đều mơ hồ.
Nhân viên công tác rốt cuộc chú ý tới cậu, cười hỏi: "Có cần giúp một tay không?"
Tạ Nhan lui về sau hai bước, dù rất muốn uống nước, nhưng cậu vẫ không nói chuyện, lắc lắc đầu.
Nhân viên công tác lại hỏi hai câu, Tạ Nhan đều không trả lời.
Qua chốc lát, Tạ Nhan cảm thấy thể lực khôi phục một chút mới đi vào xe thay quần áo, lúc cậu đi ra trời chưa tối hẳn nhưng xung quanh đều mờ mịt. Cậu đứng một mình ở đó, cuối cùng xem như lấy lại tinh thần, phất phất tay với phó đạo diễn, quay về phòng.
Phó đạo diễn cười với cậu, quay mặt liền nói với Tôn Hoài Quân: "Tạ Nhan như vậy, không đúng lắm."
Ông đã sớm chú ý tới Tạ Nhan không được bình thường, suy nghĩ thật nhiều ngày cũng không nói, hôm nay rốt cuộc vẫn không nhịn được.
Tôn Hoài Quân còn đang chỉ đạo vận chuyển thiết bị nghe vậy cũng không để ý: "Tạ Nhan? Cậu ấy không phải vẫn khỏe sao, gần đây quay phim cũng tốt, tôi còn chưa thấy ai có thiên phú như vậy."
Phó đạo diễn vỗ vai Tôn Hoài Quân một cái: "Hai chúng ta với nhau, ông còn định lừa tôi? Ông không thấy được Tạ Nhan quá nhập vai không thoát được sao."
Tôn Hoài Quân quay phim cường độ rất cao, cũng không chờ diễn viên điều chỉnh tốt, mỗi một cảnh nếu quay không ra sẽ quay mãi đến khi tốt thì mới dừng.
Tạ Nhan là dùng cách hoàn toàn nhập vào nhân vật để đóng phim, cậu mới làm diễn viên, thiên phú rất tốt, nhập diễn nhanh, diễn thong thả. Trước khi đóng phim, chỉ cần nói chuyện "Thẻ" Tạ Nhan tựa hồ có thể khôi phục dáng dấp bình thường của mình, bây giờ nghĩ lại, có thể do diễn không ra nên đã cưỡng ép bản thân mình, cho nên lần tiếp theo quay chụp có thể cấp tốc nhập vai.
Loại nhập vai quá độ này đối với bộ phim đích xác có lợi nhưng đối với tâm lý diễn viên sẽ tạo thành thương tổn nhất định. Phó đạo diễn cảm thấy không thể tiếp tục như vậy, nên có người chỉ đạo Tạ Nhan, Tôn Hoài Quân là đạo diễn kinh nghiệm phong phú, tình huống bây giờ rất thích hợp.
Tôn Hoài Quân lôi kép phó đạo diễn ngồi xuống, đưa cho ông điếu thuốc, mình cũng hút một điếu: "Tôi biết Tạ Nhan vẫn luôn diễn không ra. Mới quay một cảnh cậu ấy cứ muốn quay lại, cưỡng ép chính mình mỗi giờ mỗi khắc nhập vai. Hiện tại đã quá lâu nhất thời không thể thoát ra, nhưng tôi cũng không định nhúng tay."
Phó đạo diễn đến khói cũng nhả không ra, trừng Tôn Hoài Quân: "Ông vì tiến độ quay phim mà mặc kệ Tạ Nhan?"
Tôn Hoài Quân cười cười: "Sẽ không, Tạ Nhan tính khí bướng bỉnh lắm, đứa trẻ này tâm thái tốt, ông xem cậu ấy nhập vai lâu như vậy, ngoại trừ không nói lời nào người khác cũng không nhận ra cậu ấy làm sao. Tôi cảm thấy cậu ấy có thể chống đỡ được cho tới khi quay xong."
Ông dừng một chút: "Kết cục là trọng sinh chứ không phải là hủy diệt, thoát ra vẫn khá dễ dàng, sẽ không xảy ra chuyệ gì nghiêm trọng. tôi chỉ muốn thuận theo tự nhiên, Tạ Nhan cứ giữ trạng thái bây giờ cũng tốt, nếu tự mình tìm được cách thoát vai cũng tốt."
Phó đạo diễn thở dài, giơ ngón cái với Tôn Hoài Quân: "Vẫn là ông tàn nhẫn."
Tạ Nhan sau khi trở về cũng không ăn cơm, đầu tiên là xem trước cảnh diễn ngày mai, đọc thầm lời thoại một lần, sau đó nhìn gương diễn được một nửa, chợt nghe tiếng mưa đập vào cửa sổ thủy tinh.
Cậu nghiên đầu nhìn, mây đen cuồn cuộn, thì ra trời đổ mưa rồi.
Bầu trời hạ xuống rất thấp, dường như ở gần mặt biển.
Hô hấp của Tạ Nhan không khống chế được trở nên dồn dập, tựa như Lục Phùng Xuân trong 《Bạch kình》, bắt đầu sợ trời mưa.
Kỳ thực Tạ Nhan biết tình trạng của chính mình không đúng lắm.
Gần đây cậu cứ một mình một chỗ, quay xong cảnh của mình liền rời đi, sẽ không tiếp tục xem cảnh của người khác. Cậu đã rất lâu không lên tiếng, dường như rời khỏi tất cả mọi người, thậm chí có lúc đến tin nhắn của Phó Thanh cũng không thường trả lời, bất quá cùng mọi người đều chưa quen thuộc, cho nên không có mấy người nhận ra.
Thế giới bên ngoài dường như cách một lớp màn, xung quanh càng náo nhiệt cậu càng có cảm giác mình bị rơi xuống.
Tạ Nhan rất rõ ràng đây không phải là mình, là Lục Phùng Xuân.
Cậu thích ở một mình không phải vì sợ sệt mà vì ngại phiền phức. Cậu không muốn nói chuyện không phải vì không thể nói mà là không có người để cậu chia sẻ, nếu là Phó Thanh nói cậu rất sẵn sàng trả lời.
Tạ Nhan mới bắt đầu nhận ra được cũng muốn điều chỉnh, lại không nỡ, muốn thoát ra rất khó.
Cũng rất phiền.
Tạ Nhan không muốn tiếp tục nghe tiếng mưa, đeo tai nghe, muốn lấy điện thoại nghe nhạc, nhìn thấy thông báo mới nhớ mình chưa trả lời Phó Thanh.
Cậu mở nhạc mức to nhất, ngừng một chút mới trả lời Phó Thanh: "Hôm nay quay xong hơi trễ, vừa rồi không thấy tin nhắn."
Phó Thanh nhắn lại rất nhanh: "Vậy hôm nay quay thế nào?"
Tạ Nhan nằm ở trên giường, cuộn mình lại, dùng gối che tai vẫn không ngăn được tiếng mưa bên ngoài, dường như phát tiết mà nhắn đi: "Mưa thật là phiền."
Phó Thanh thấy có chỗ không đúng, lập tức gọi qua lại bị cắt đứt.
Anh cau mày, lại gọi qua một cuộc vẫn là không bắt máy. Tạ Nhan nhắn tin qua, nói rằng mệt mỏi không muốn nghe điện thoại.
Lý do gượng gạo.
Kỳ thực họ thường dùng wechat tán gẫu, rất ít khi gọi điện thoại. Thêm vào đó công việc của Phó Thanh rất nhiều, Tạ Nhan cũng quay phim cả ngày, nói chuyện cũng không nhiều.
Phó Thanh không gọi điện nữa mà hời hợt hỏi: "Vậy nói một chút tình hình diễn xuất hôm nay được không."
Tạ Nhan thở phào nhẹ nhõm, lại như thường ngày trò chuyện giết thời gian.
Lúc cùng Phó Thanh tán gẫu, Tạ Nhan dần quên mất trời mưa bên ngoài.
Cuối cùng Phó Thanh gửi một voice chat tới.
"Đừng sợ, Tiểu Tạ ngủ ngon. Trong mộng không có mưa."
Tim Tạ Nhan mềm nhũn. Cậu nghe rất nhiều lần, so với bất kỳ loại âm nhạc nào đều tốt hơn.
Trước khi ngủ, Tạ Nhan nghĩ, theo đuổi ước mơ chính là như vậy, vui sướng là thật, đau khổ cũng vậy.
Nhưng mà không có gì phải hối hận, bởi vì cậu thích đóng phim, rất thích.
Quả nhiên, đêm đó trong giấc mộng của Tạ Nhan không có gió mưa.
Ngày hôm sau, trời vẫn mưa không thể nào quay ngoại cảnh, Tôn Hoài Quân liền cho đoàn phim nghỉ một ngày, Tạ Nhan không ra khỏi cửa, vẫn luôn nằm ở trên giường xem kịch bản.
Mãi đến tận khi nhận được voice của Phó Thanh.
Anh nói: "Mặc dù là phòng thuê, cũng nên nói đoàn phim chú ý an toàn, không nên tùy tiện để người ngoài đi vào như vậy."
Tạ Nhan nghe đến đó, có thể cảm giác được rõ ràng trái tim mình đang phanh phanh nhảy loạn, cậu chưa bao giờ khẩn trương như vậy.
"Tiểu Tạ, mở cửa cho anh."
Bây giờ đang là giai đoạn quay cảnh thực, Tạ Nhan ở trấn nhỏ cạnh biển tách biệt với thế giới quay phim sắp được hai tháng.
Cậu gần đây đối với ống kính ngày càng thành thục, Tôn Hoài Quân quay cũng nhanh hơn, đã sớm quay xong đoạn Lục Phùng Xuân bị người trong thôn xa lánh.
Tạ Nhan có rất nhiều phần biểu diễn trong nước, loại cảnh này rất khó diễn, có nhiều góc đặc tả, Tôn Hoài Quân lại xuất thân từ phim tài liệu, đối với thẩm mỹ có yêu cầu rất cao, có một chút tỳ vết đều phải quay lại, có lúc gần như cả ngày Tạ Nhan đều phải phơi thân trong nước.
Dương Tầm nhìn đến trố mắt ngoác mồm, hắn lén lút gọi điện cho anh trai nói rằng may mắn mình không diễn nam chính, nếu không không xong rồi.
Quay xong các cảnh hôm nay đã là hoàng hôn. Những đám mây hồng nhạt xuất hiện phía chân trời, mặt trời đã lặn một nửa vào biển khơi, tựa hồ đem vùng biển này đều nhuộm thành màu cam. Ngoài khơi cực kỳ yên tĩnh, không sóng không gió, đến chim hải âu cũng ít thấy.
Trời sắp mưa.
Tạ Nhan từ trong nước biển trồi lên, phủ thêm áo tắm, ngồi trên bậc thang cách đó không xa để lau tóc, cả người cậu đều ẩm ướt. Cậu vẫn không có trợ lý, trước đây hậu cần còn có thể chăm sóc cậu một chút, bây giờ đều đang bận rộn thu thập thiết bị không rảnh quan tâm Tạ Nhan.
Cậu cảm thấy miệng hơi khô, không tự chủ mà mím môi, nếm được chút vị mặn chát.
Mùi vi rất quen thuộc.
Điện thoại ở cách đó không xa run một chút, Tạ Nhan cũng không xem. Cậu hôm nay quay cả ngày lại ở lâu dưới biển, thể lực không còn, sau khi lên bờ cảm thấy có chút đau đầu, nhìn xung quanh đều mơ hồ.
Nhân viên công tác rốt cuộc chú ý tới cậu, cười hỏi: "Có cần giúp một tay không?"
Tạ Nhan lui về sau hai bước, dù rất muốn uống nước, nhưng cậu vẫ không nói chuyện, lắc lắc đầu.
Nhân viên công tác lại hỏi hai câu, Tạ Nhan đều không trả lời.
Qua chốc lát, Tạ Nhan cảm thấy thể lực khôi phục một chút mới đi vào xe thay quần áo, lúc cậu đi ra trời chưa tối hẳn nhưng xung quanh đều mờ mịt. Cậu đứng một mình ở đó, cuối cùng xem như lấy lại tinh thần, phất phất tay với phó đạo diễn, quay về phòng.
Phó đạo diễn cười với cậu, quay mặt liền nói với Tôn Hoài Quân: "Tạ Nhan như vậy, không đúng lắm."
Ông đã sớm chú ý tới Tạ Nhan không được bình thường, suy nghĩ thật nhiều ngày cũng không nói, hôm nay rốt cuộc vẫn không nhịn được.
Tôn Hoài Quân còn đang chỉ đạo vận chuyển thiết bị nghe vậy cũng không để ý: "Tạ Nhan? Cậu ấy không phải vẫn khỏe sao, gần đây quay phim cũng tốt, tôi còn chưa thấy ai có thiên phú như vậy."
Phó đạo diễn vỗ vai Tôn Hoài Quân một cái: "Hai chúng ta với nhau, ông còn định lừa tôi? Ông không thấy được Tạ Nhan quá nhập vai không thoát được sao."
Tôn Hoài Quân quay phim cường độ rất cao, cũng không chờ diễn viên điều chỉnh tốt, mỗi một cảnh nếu quay không ra sẽ quay mãi đến khi tốt thì mới dừng.
Tạ Nhan là dùng cách hoàn toàn nhập vào nhân vật để đóng phim, cậu mới làm diễn viên, thiên phú rất tốt, nhập diễn nhanh, diễn thong thả. Trước khi đóng phim, chỉ cần nói chuyện "Thẻ" Tạ Nhan tựa hồ có thể khôi phục dáng dấp bình thường của mình, bây giờ nghĩ lại, có thể do diễn không ra nên đã cưỡng ép bản thân mình, cho nên lần tiếp theo quay chụp có thể cấp tốc nhập vai.
Loại nhập vai quá độ này đối với bộ phim đích xác có lợi nhưng đối với tâm lý diễn viên sẽ tạo thành thương tổn nhất định. Phó đạo diễn cảm thấy không thể tiếp tục như vậy, nên có người chỉ đạo Tạ Nhan, Tôn Hoài Quân là đạo diễn kinh nghiệm phong phú, tình huống bây giờ rất thích hợp.
Tôn Hoài Quân lôi kép phó đạo diễn ngồi xuống, đưa cho ông điếu thuốc, mình cũng hút một điếu: "Tôi biết Tạ Nhan vẫn luôn diễn không ra. Mới quay một cảnh cậu ấy cứ muốn quay lại, cưỡng ép chính mình mỗi giờ mỗi khắc nhập vai. Hiện tại đã quá lâu nhất thời không thể thoát ra, nhưng tôi cũng không định nhúng tay."
Phó đạo diễn đến khói cũng nhả không ra, trừng Tôn Hoài Quân: "Ông vì tiến độ quay phim mà mặc kệ Tạ Nhan?"
Tôn Hoài Quân cười cười: "Sẽ không, Tạ Nhan tính khí bướng bỉnh lắm, đứa trẻ này tâm thái tốt, ông xem cậu ấy nhập vai lâu như vậy, ngoại trừ không nói lời nào người khác cũng không nhận ra cậu ấy làm sao. Tôi cảm thấy cậu ấy có thể chống đỡ được cho tới khi quay xong."
Ông dừng một chút: "Kết cục là trọng sinh chứ không phải là hủy diệt, thoát ra vẫn khá dễ dàng, sẽ không xảy ra chuyệ gì nghiêm trọng. tôi chỉ muốn thuận theo tự nhiên, Tạ Nhan cứ giữ trạng thái bây giờ cũng tốt, nếu tự mình tìm được cách thoát vai cũng tốt."
Phó đạo diễn thở dài, giơ ngón cái với Tôn Hoài Quân: "Vẫn là ông tàn nhẫn."
Tạ Nhan sau khi trở về cũng không ăn cơm, đầu tiên là xem trước cảnh diễn ngày mai, đọc thầm lời thoại một lần, sau đó nhìn gương diễn được một nửa, chợt nghe tiếng mưa đập vào cửa sổ thủy tinh.
Cậu nghiên đầu nhìn, mây đen cuồn cuộn, thì ra trời đổ mưa rồi.
Bầu trời hạ xuống rất thấp, dường như ở gần mặt biển.
Hô hấp của Tạ Nhan không khống chế được trở nên dồn dập, tựa như Lục Phùng Xuân trong 《Bạch kình》, bắt đầu sợ trời mưa.
Kỳ thực Tạ Nhan biết tình trạng của chính mình không đúng lắm.
Gần đây cậu cứ một mình một chỗ, quay xong cảnh của mình liền rời đi, sẽ không tiếp tục xem cảnh của người khác. Cậu đã rất lâu không lên tiếng, dường như rời khỏi tất cả mọi người, thậm chí có lúc đến tin nhắn của Phó Thanh cũng không thường trả lời, bất quá cùng mọi người đều chưa quen thuộc, cho nên không có mấy người nhận ra.
Thế giới bên ngoài dường như cách một lớp màn, xung quanh càng náo nhiệt cậu càng có cảm giác mình bị rơi xuống.
Tạ Nhan rất rõ ràng đây không phải là mình, là Lục Phùng Xuân.
Cậu thích ở một mình không phải vì sợ sệt mà vì ngại phiền phức. Cậu không muốn nói chuyện không phải vì không thể nói mà là không có người để cậu chia sẻ, nếu là Phó Thanh nói cậu rất sẵn sàng trả lời.
Tạ Nhan mới bắt đầu nhận ra được cũng muốn điều chỉnh, lại không nỡ, muốn thoát ra rất khó.
Cũng rất phiền.
Tạ Nhan không muốn tiếp tục nghe tiếng mưa, đeo tai nghe, muốn lấy điện thoại nghe nhạc, nhìn thấy thông báo mới nhớ mình chưa trả lời Phó Thanh.
Cậu mở nhạc mức to nhất, ngừng một chút mới trả lời Phó Thanh: "Hôm nay quay xong hơi trễ, vừa rồi không thấy tin nhắn."
Phó Thanh nhắn lại rất nhanh: "Vậy hôm nay quay thế nào?"
Tạ Nhan nằm ở trên giường, cuộn mình lại, dùng gối che tai vẫn không ngăn được tiếng mưa bên ngoài, dường như phát tiết mà nhắn đi: "Mưa thật là phiền."
Phó Thanh thấy có chỗ không đúng, lập tức gọi qua lại bị cắt đứt.
Anh cau mày, lại gọi qua một cuộc vẫn là không bắt máy. Tạ Nhan nhắn tin qua, nói rằng mệt mỏi không muốn nghe điện thoại.
Lý do gượng gạo.
Kỳ thực họ thường dùng wechat tán gẫu, rất ít khi gọi điện thoại. Thêm vào đó công việc của Phó Thanh rất nhiều, Tạ Nhan cũng quay phim cả ngày, nói chuyện cũng không nhiều.
Phó Thanh không gọi điện nữa mà hời hợt hỏi: "Vậy nói một chút tình hình diễn xuất hôm nay được không."
Tạ Nhan thở phào nhẹ nhõm, lại như thường ngày trò chuyện giết thời gian.
Lúc cùng Phó Thanh tán gẫu, Tạ Nhan dần quên mất trời mưa bên ngoài.
Cuối cùng Phó Thanh gửi một voice chat tới.
"Đừng sợ, Tiểu Tạ ngủ ngon. Trong mộng không có mưa."
Tim Tạ Nhan mềm nhũn. Cậu nghe rất nhiều lần, so với bất kỳ loại âm nhạc nào đều tốt hơn.
Trước khi ngủ, Tạ Nhan nghĩ, theo đuổi ước mơ chính là như vậy, vui sướng là thật, đau khổ cũng vậy.
Nhưng mà không có gì phải hối hận, bởi vì cậu thích đóng phim, rất thích.
Quả nhiên, đêm đó trong giấc mộng của Tạ Nhan không có gió mưa.
Ngày hôm sau, trời vẫn mưa không thể nào quay ngoại cảnh, Tôn Hoài Quân liền cho đoàn phim nghỉ một ngày, Tạ Nhan không ra khỏi cửa, vẫn luôn nằm ở trên giường xem kịch bản.
Mãi đến tận khi nhận được voice của Phó Thanh.
Anh nói: "Mặc dù là phòng thuê, cũng nên nói đoàn phim chú ý an toàn, không nên tùy tiện để người ngoài đi vào như vậy."
Tạ Nhan nghe đến đó, có thể cảm giác được rõ ràng trái tim mình đang phanh phanh nhảy loạn, cậu chưa bao giờ khẩn trương như vậy.
"Tiểu Tạ, mở cửa cho anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất