Chương 28: Mồi thuốc
Ánh mắt Tạ Nhan thoáng cái sáng lên, từ ghế sa lông đứng dậy, phủ thêm cái áo khoác liền muốn đi ngay.
Phó Thanh nhìn cậu một cái: "Đi thay quần áo mới, qua một lúc nữa là mười hai giờ rồi. Chờ một chút, anh đi mua ít đồ rồi trở lại đón em."
Tạ Nhan gật đầu, đi vào trong phòng lấy cái áo khoác màu đỏ ra, màu sắc còn chói hơn mấy cái bao tiền lì xì hôm nay nhận được, nhưng cậu vẫn mặt vào, còn soi gương một chút.
Màu đỏ này tựa như ánh lửa rực cháy, quá rực rỡ, chỉ có người lớn lên vô cùng xinh đẹp mới áp chế được nó, mới có thể không bị mờ nhạt. Da thịt Tạ Nhan bị bọc bên trong càng trắng hơn, mặt mày thanh tú lộ ra sắc bén, lúc không cười trông lãnh đạm xa cách, khóe mắt hồng hồng, rất động nhân.
Ngược lại màu sắc này chỉ làm nền cho cậu.
Tạ Nhan soi gương chốc lát, lại lấy khăng quàng cổ ra quấn hai vòng, vẫn thấy thiếu gì đó, cuối cùng mở cái hộp, đem miếng ngọc kia đeo lên.
Chất ngọc lạnh dán lên da, Tạ Nhan còn chưa kịp làm ấm nó, Phó Thanh đã trở về.
Trên tay Phó Thanh có một cái túi, lúc thấy dáng vẻ Tạ Nhan anh dừng một lại vẫy tay với cậu: "Tiểu Tạ, qua đây."
Ban đêm phố cũ rất yên tĩnh, các cửa hiệu ở mặt tiền đều đóng cửa, mọi người ở trong nhà đón giao thừa. Đèn đường cũng ít, hơn phân nữa đã bị hư rồi, nên cũng không thể nhìn rõ mặt đường. Tạ Nhan không quen với phố cũ, Phó Thanh sợ cậu té, tay phải cầm túi, tay trái nắm cổ tay Tạ Nhan, kéo cậu đi về phía trước.
Tạ Nhan vẫn nhớ tay trái Phó Thanh có thương tích, ngoan ngoãn theo sau anh nửa bước, không để Phó Thanh tốn chút sức nào.
Đến cuối đường, xung quanh lại càng vắng lặng, không hề có đèn đường, trái lại có nhiều cây cao, chỉ có thể nương theo ánh trăng yếu ớt mà nhìn đường. Bốn phía im lặng, Tạ Nhan nghe được cả tiếng hít thở của Phó Thanh, bởi vì cách quá gần, dường như ở bên tai.
Phó Thanh thoải mái nắm tay bạn nhỏ: "Không hỏi đi nơi nào sao?"
Tạ Nhan còn đang đếm nhịp hô hấp của Phó Thanh, nghe vậy liền hỏi: "Muốn đi đâu?"
Phó Tanh cười cười: "Đến nhà xưởng cũ."
Từ lúc cha Phó Thanh gây ra sự cố, nhà xưởng bị ngừng hoạt động, nhưng ở đây giao thông không tốt, không có giá trị khai thác, mảnh đất này vẫn luôn bỏ hoang, không ai quản. Bất quá cũng vì sự cố làm chết vài người, người trong phố cũ cũng không vô cớ đến đây.
Nhà xưởng cách phố cũ không gần, đi bộ phải hơn nửa tiếng. Tạ Nhan và Phó Thanh đi nhanh cũng mất gần hai mươi phút.
Nhà xưởng dù đã bỏ hoang hơn mười năm, nhưng trước đây dùng để chế tạo nhiên liệu, nên dù nhìn rất rách mướp, thực tế lại rất kiên cố, thoạt nhìn còn có thể chống đỡ thật lâu.
Phó Thanh cũng đã lâu chưa đến đây, bất quá anh lớn lên ở chỗ này, ký ức đối với nhà xưởng luôn khắc sâu trong lòng, đến chết cũng không quên được.
Cho nên anh dắt Tạ Nhan vòng qua chỗ đó, đi đến bờ sông phía sau.
Nước sông ở thế thấp, bờ đê phía trên nhiều năm không có ai đi qua nên đã chất đầy cỏ dại cành khô, nên muốn xuống phía dưới phải tốn nhiều công sức.
Hai người đi đến bờ sông, Phó Thanh mới buông cái túi trên tay xuống, vừa mở ra vừa nói với Tạ Nhan: "Nơi này là khu vực ngoại thành."
Tạ Nhan không rõ là có ý gì.
Phó Thanh lấy đồ trong túi ra đặt trước mặt Tạ Nhan: "Cho nên có thể phóng pháo hoa, tiểu Tạ em phóng pháo hoa bao giờ chưa?"
Tạ Nhan ngẩn ra, lắc đầu.
Cậu chưa phóng bao giờ nhưng đã thấy qua. Khi đó cậu còn ở viện mồ côi, lễ tết ở đó rất đơn giản, lúc tết chỉ là nấu nhiều món hơn bình thường, phát thêm cho mỗi đứa mấy viên kẹo. Nhưng nếu có lãnh đạo đến kiểm tra thì khác, nhân viên công tác chọn những đứa bé nghe lời nhất đến dùng cơm cùng lãnh đạo, những đứa khác bị nhốt ở phía sau. Tạ Nhan là đứa cứng đầu, thường bị nhốt một mình một phòng. Cậu không nhớ rõ lúc đó là ngày lễ nào, chỉ nhớ lúc đang bị nhốt bên trong chợt nghe tiếng hoan hô bên ngoài, thì ra là đang phóng pháo hoa, từng chùm từng chùm nở rộ trên không trung, rất đẹp, đó cũng là lần đầu tiên trong đời Tạ Nhan thật sự thấy pháo hoa.
Sau này cậu trưởng thành, rời khỏi viện mồ côi, có một lần tâm huyết dâng trào, bỗng nhiên muốn đốt pháo hoa, xung quanh lại không có chỗ bán, thì ra trong thành thị đã sớm cấm đốt pháo.
Phó Thanh đến tiệm tạp hóa mua một túi đầy, bởi vì phố cũ ở ven thành thị, gần như thoát khỏi sự quản lý của thành phố, thỉnh thoáng có mấy đứa trẻ con phóng chơi cũng không ai để ý.
Tạ Nhan có chút hiếu kỳ, Phó Thanh cầm mấy cái: "Ánh phóng trước mấy cái cho em xem"
Anh dùng diêm đốt một cái, những cây pháo này nhỏ, âm thanh lúc phóng lên cũng không lớn, kiểu dán rất tinh xảo.
Tạ Nhan là một bạn nhỏ hai mươi tuổi, lập tức bị khơi lên hứng thú, một mình cầm hộp diêm, đứng bên bờ sông phóng pháo hoa, chơi tới quên trời đất.
Phó Thanh ngồi cách đó không xa, buông mắt nhìn Tạ Nhan.
Bốn phía quá mờ, chỉ có nụ cười của Tạ Nhan đang tỏa sáng, do pháo hoa, cũng do chính cậu.
Loại pháo hoa này tắt rất nhanh, không bao lâu Tạ Nhan đã phóng hết, Phó Thanh hỏi cậu: "Vui không?"
Trên trán Tạ Nhan còn lấm tấm mồ hôi vì vừa rồi chơi rất vui, nhưng cậu lại sĩ diện, dáng vẻ hoàn toàn khác hồi nãy, bất quá vẫn gật đầu với Phó Thanh.
Phóng pháo hoa xong, Phó Thanh cũng không có ý đưa Tạ Nhan trở về. Vốn lúc dẫn cậu đi dự định như vậy, nhưng giờ Phó Thanh lại đổi ý.
Hai người thu thập xong tàn cục Phó Thanh dẫn Tạ Nhan vào nhà xưởng.
Tể An không tính là phương bắc, nhưng tối mùa đông cũng lạnh đến lợi hại, nhà xưởng tuy đã hỏng nhưng còn vài bức tường có thể chắn gió.
Lúc Phó Thanh đi thuận tiện mang theo hai chai rượu trắng, anh mở nắp đưa cho Tạ Nhan một chai, Tạ Nhan không thể uống rượu, lại rất hăng hái nhấp một hớp nhỏ, vị cay từ cổ họng lan xuống dạ dày, liền lập tức nhíu mi, bộ dáng rất chán ghét.
Hỉ nộ ái ố toàn bộ hiện ra mặt, trách không được ngày đó sống không vui vẻ.
Phó Thanh đột nhiên hỏi: "Hôm nay lúc anh đi mua pháo hoa, có người nói với anh, em muốn trả tiền cho anh sao?"
Anh còn nhớ rõ bà chủ kể lại với mình: "Thật là một tiểu ca xinh đẹp, biết Phó ca đã kết sổ, liền đứng nơi này đòi ứng trước tiền năm sau."
"Như thế sao được chứ. Tôi từ chối nhiều lần, đã nói là không được mà cậu ấy không đi. Cuối cùng hết cách tôi đòi gọi cậu đến, cậu ấy mới đi."
"Ôi, lúc đi mặt cũng đỏ lên hết, da mặt quá mỏng."
Phó Thanh nghe xong trong nhất thời cũng cảm thấy không còn cách nào. Tạ Nhan da mặt mỏng nhưng dễ sĩ diện, tính cách như thế mà phải ở đây dâu dưa lâu như vậy cũng không dễ dàng gì, sợ là đánh nhau với người khác còn dễ hơn cái này.
Nghĩ một chút lại sợ rằng mình trong lòng Tạ Nhan là một phố bá chuyên ăn quịt.
Cuối cùng trên đường về nhà mới chậm rãi hiểu ra, đây là bạn nhỏ muốn che chở mình. Tạ Nhan mới nhận thù lao đóng phim nhưng ở nhà vẫn ăn mì và bánh chẻo đông lạnh, là muốn để tiền trả nợ cho mình.
Thật là đáng yêu, thật khiến người ta thương mà.
Tạ Nhan nghe thấy như sấm sét giữa trời quang, cảm thấy mình ở ngày cuối cùng giờ cuối cùng trong năm nay vứt sạch mặt mũi cả một năm, còn muốn xài luôn phần của năm sau nữa.
Cậu say rượu thường không hiện rõ lên mặt, bình thường đều là lỗ tai đỏ lên, nhưng lần này mặt lập tức chuyển từ trắng sang hồng.
Phó Thanh cười cười, lại hỏi: "Đúng hay không?"
Tạ Nhan giả bộ bình tĩnh, rút điếu thuốc, tìm hộp diêm, nhưng vì tay run đốt mãi không cháy. Thật vất vả đốt được thuốc, trước tiên hít sâu một hơi, nhả khói, ý muốn dùng khói che khuất khuôn mặt nóng hổi của mình, làm bộ gật đầu, nhưng một câu cũng không nói.
Phó Thanh ngày thường cũng không đào sâu đến cùng, rất chăm sóc vấn đề mặt mũi của bạn nhỏ, lúc này lại từng bước ép sát, nói tiếp: "Anh biết đây là tấm lòng của tiểu Tạ, nhưng vì sao vậy?"
Tạ Nhan hiện tại gắt gỏng muốn cùng Phó Thanh đánh một trận.
Bất quá cậu đang mặt quần áo Phó Thanh mua, quàng khăn mẹ Phó Thanh đang, đeo dây chuyền ông nội Phó Thanh đưa, thật sự là không kiên cường đứng dậy.
*Lúc edit câu này cười muốn chết, trời ơi =))))
Cậu bóp vỡ chai rượu, nhắm mắt lại, cũng không dám nhìn Phó Thanh: "Phó ca là phố bá, hiện tại sắp hết năm rồi, bên ngoài tra xét rất dữ, em nghĩ anh thiếu tiền mấy cửa hàng ở phố cũ, nên muốn trả để xóa bớt chứng cứ."
Âm thanh của Tạ Nhan run lên: "Em biết mình nghĩ sai rồi."
Bỗng nhiên cậu có chút ủ rũ. Chuyện muốn làm thì làm không xong, mất mặt như thế còn bị cáo trạng, cuối cùng còn bị buộc nói lại chi tiết.
Tạ Nhan cảm thấy linh hồn mình tổn thương trầm trọng.
Phó Thanh dùng một tay kéo Tạ Nhan tới bên cạnh mình, mỉm cười rất dịu dàng nói: "Anh rất vui, vì tiểu Tạ là người đầu tiên muốn bảo vệ anh như vậy."
Lời này lại là thật.
Phó Thanh sống đến lớn như vậy, từ nhỏ đã được dạy phải bảo vệ nhà máy, bảo vệ mọi người ở phố cũ, anh phải hiểu chuyện, phải thành thục hơn những người cùng tuổi. Sau này lớn lên anh vẫn đi trên con đường này.
Phó Thanh cũng chưa từng cảm thấy mình cần được bảo vệ.
Cho tới hôm nay, anh mới biết được thì ra được người khác bảo vệ là cảm giác thế này, không biết nói sao, nhưng trong giây phút đó tim cũng trở nên mềm mại.
Tạ Nhan cũng không thật sự tức giận chỉ là thấy mất mặt, nhưng nghe Phó Thanh nói xong lại cảm thấy không sao nữa. Dù sao Phó Thanh cũng không phải tự đem mình ra đùa, anh là thật sự thấy vui, bởi vì cậu là người đầu tiên bảo vệ anh.
Nghĩ như vậy, Tạ Nhan thậm chí còn có chút đắc ý, bất quá không biểu hiện ra mặt.
Tâm tình của cậu đến nhanh mà đi cũng nhanh, đảo mắt một cái lại ngồi bên cạnh Phó Thanh làm bé ngoan, hút thuốc lá của mình.
Kỳ thực Phó Thanh muốn nói thật với Tạ Nhan, nhưng tính tình bạn nhỏ rất lớn, lại sĩ diện, mới vừa dỗ được, nếu như biết mình có hiểu lầm lớn như vậy sẽ càng cảm thấy mất mặt, có thể phải từ đầu năm nhớ tới cuối năm, nói chung là đầu năm mùng một đừng mong dỗ được.
Phó Thanh không nói chuyện này, anh nhìn Tạ Nhan hút thuốc, anh cũng muốn hút, nhưng vừa rồi diêm đều dùng đốt pháo, cây vừa rồi Tạ Nhan dùng là cây cuối cùng.
Chỉ có điếu thuốc của Tạ Nhan là còn lửa.
Nếu là thường ngày, Phó Thanh sẽ không hút nữa, nhưng ham muốn hút thuốc đột nhiên cháy lên đem lý trí anh đốt sạch, anh nói: "Cho anh lửa."
Liền đưa mặt về phía Tạ Nhan.
Tạ Nhan quay đầu qua còn chưa kịp phản ứng, hơi cau mày, cũng không nhìn rõ tình huống.
Phó Thanh cao hơn cậu một cái đầu, anh cúi người, miệng ngậm điếu thuốc hướng về phía điếu thuốc của Tạ Nhan.
Tư thế này quá thân mật, cũng quá càn rỡ.
Thậm chí còn có vẻ phục tùng.
Tạ Nhan cũng chỉ giật mình một cái rồi thật biết điều ngẩng đầu, cố sức đưa tàn thuốc lên, để dễ châm lửa cho Phó Thanh.
Khăng quàng cổ từ lâu đã tuột ra, khóa áo khoác kéo mở phân nửa, lộ ra áo trong màu xám, có thể mơ hồ nhìn thấy cái cổ gầy, còn có mảnh ngọc màu xanh lấp ló.
Một khắc tàn thuốc chạm vào nhau, cũng là một khắc họ cách nhau gần nhất, từ góc độc của Phó Thanh có thể nhìn thấy mỗi phân trên mặt Tạ Nhan.
Da Tạ Nhan quá mỏng lại quá trắng, rất dễ ửng hồng, bờ môi bị chất cồn thiêu đỏ, trên mặt nhuộm một tầng sáng trơn bóng, như là quả anh đào chín, chờ người đến hái.
Phó Thanh đốt xong điếu thuốc liền lập tức cách xa Tạ Nhan, đè thấp âm thanh: "Tiểu Tạ, sau nay đừng...mồi thuốc như thế nữa."
Tạ Nhan chỉ cảm thấy vừa rồi mình mất hồn, làm sao bỗng nhiên lại tới gần, cậu không phải là người sẽ ở thế yếu, nhưng tư thế vừa rồi gần như là khuất phục.
Cậu vẫn chưa nghĩ rõ ràng, khô khốc "Ừ" một tiếng, quay đầu hướng gió tiếp tục hút thuốc.
Điếu thuốc trong miệng bỗng trở nên nóng bỏng.
Mà lúc này đã qua mười hai giờ, Phó Thanh dẫn Tạ Nhan nương theo bóng đêm về nhà. Phó gia gia còn chưa ngủ ngồi trên ghế, nghe được tiếng hai người vào cửa, tận lực ho khan một tiếng.
Phó Thanh đẩy Tạ Nhan vào phòng rửa mặt, trước khi Tạ Nhan bước vào mơ hồ nghe Phó gia gia mắng một câu: "Ba mươi hai tuổi đầu còn làm loạn, một chút cũng không giống người lớn."
Đoạn sau cũng không nghe thấy nữa.
Phó Thanh còn chưa kịp đáp lời, Phó gia gia lại nói thêm: "Bất quá cũng đúng thôi, lớn đầu như vậy mới biết yêu, nhà cũ cháy(1), nháo loạn cũng phải."
Phó Thanh có chút bất đắc dĩ: "Ông, đừng nói bậy."
Phó gia gia không tranh cãi với anh: "Ta có nói bậy hay không, trong lòng con hiểu rõ."
Để lại câu này, Phó gia gia quay về phòng.
Phó Thanh đứng tại chỗ một lúc lâu.
Có lẽ là say rồi, hoặc là mê sảng, nhưng Phó Thanh không thể lừa gạt mình.
Ngay trong nháy mắt đó, anh rất muốn hôn môi Tạ Nhan, hôn môi bạn nhỏ của anh.
(1) Giống câu "cây vạn tuế ra hoa ý", ông nội chọc Phó Thanh già đầu mới biết yêu:))
*Editor có lời muốn nói:
Chương này kể về anh giám đốc bị người yêu hiểu lầm là giang hồ.
Phó Thanh nhìn cậu một cái: "Đi thay quần áo mới, qua một lúc nữa là mười hai giờ rồi. Chờ một chút, anh đi mua ít đồ rồi trở lại đón em."
Tạ Nhan gật đầu, đi vào trong phòng lấy cái áo khoác màu đỏ ra, màu sắc còn chói hơn mấy cái bao tiền lì xì hôm nay nhận được, nhưng cậu vẫn mặt vào, còn soi gương một chút.
Màu đỏ này tựa như ánh lửa rực cháy, quá rực rỡ, chỉ có người lớn lên vô cùng xinh đẹp mới áp chế được nó, mới có thể không bị mờ nhạt. Da thịt Tạ Nhan bị bọc bên trong càng trắng hơn, mặt mày thanh tú lộ ra sắc bén, lúc không cười trông lãnh đạm xa cách, khóe mắt hồng hồng, rất động nhân.
Ngược lại màu sắc này chỉ làm nền cho cậu.
Tạ Nhan soi gương chốc lát, lại lấy khăng quàng cổ ra quấn hai vòng, vẫn thấy thiếu gì đó, cuối cùng mở cái hộp, đem miếng ngọc kia đeo lên.
Chất ngọc lạnh dán lên da, Tạ Nhan còn chưa kịp làm ấm nó, Phó Thanh đã trở về.
Trên tay Phó Thanh có một cái túi, lúc thấy dáng vẻ Tạ Nhan anh dừng một lại vẫy tay với cậu: "Tiểu Tạ, qua đây."
Ban đêm phố cũ rất yên tĩnh, các cửa hiệu ở mặt tiền đều đóng cửa, mọi người ở trong nhà đón giao thừa. Đèn đường cũng ít, hơn phân nữa đã bị hư rồi, nên cũng không thể nhìn rõ mặt đường. Tạ Nhan không quen với phố cũ, Phó Thanh sợ cậu té, tay phải cầm túi, tay trái nắm cổ tay Tạ Nhan, kéo cậu đi về phía trước.
Tạ Nhan vẫn nhớ tay trái Phó Thanh có thương tích, ngoan ngoãn theo sau anh nửa bước, không để Phó Thanh tốn chút sức nào.
Đến cuối đường, xung quanh lại càng vắng lặng, không hề có đèn đường, trái lại có nhiều cây cao, chỉ có thể nương theo ánh trăng yếu ớt mà nhìn đường. Bốn phía im lặng, Tạ Nhan nghe được cả tiếng hít thở của Phó Thanh, bởi vì cách quá gần, dường như ở bên tai.
Phó Thanh thoải mái nắm tay bạn nhỏ: "Không hỏi đi nơi nào sao?"
Tạ Nhan còn đang đếm nhịp hô hấp của Phó Thanh, nghe vậy liền hỏi: "Muốn đi đâu?"
Phó Tanh cười cười: "Đến nhà xưởng cũ."
Từ lúc cha Phó Thanh gây ra sự cố, nhà xưởng bị ngừng hoạt động, nhưng ở đây giao thông không tốt, không có giá trị khai thác, mảnh đất này vẫn luôn bỏ hoang, không ai quản. Bất quá cũng vì sự cố làm chết vài người, người trong phố cũ cũng không vô cớ đến đây.
Nhà xưởng cách phố cũ không gần, đi bộ phải hơn nửa tiếng. Tạ Nhan và Phó Thanh đi nhanh cũng mất gần hai mươi phút.
Nhà xưởng dù đã bỏ hoang hơn mười năm, nhưng trước đây dùng để chế tạo nhiên liệu, nên dù nhìn rất rách mướp, thực tế lại rất kiên cố, thoạt nhìn còn có thể chống đỡ thật lâu.
Phó Thanh cũng đã lâu chưa đến đây, bất quá anh lớn lên ở chỗ này, ký ức đối với nhà xưởng luôn khắc sâu trong lòng, đến chết cũng không quên được.
Cho nên anh dắt Tạ Nhan vòng qua chỗ đó, đi đến bờ sông phía sau.
Nước sông ở thế thấp, bờ đê phía trên nhiều năm không có ai đi qua nên đã chất đầy cỏ dại cành khô, nên muốn xuống phía dưới phải tốn nhiều công sức.
Hai người đi đến bờ sông, Phó Thanh mới buông cái túi trên tay xuống, vừa mở ra vừa nói với Tạ Nhan: "Nơi này là khu vực ngoại thành."
Tạ Nhan không rõ là có ý gì.
Phó Thanh lấy đồ trong túi ra đặt trước mặt Tạ Nhan: "Cho nên có thể phóng pháo hoa, tiểu Tạ em phóng pháo hoa bao giờ chưa?"
Tạ Nhan ngẩn ra, lắc đầu.
Cậu chưa phóng bao giờ nhưng đã thấy qua. Khi đó cậu còn ở viện mồ côi, lễ tết ở đó rất đơn giản, lúc tết chỉ là nấu nhiều món hơn bình thường, phát thêm cho mỗi đứa mấy viên kẹo. Nhưng nếu có lãnh đạo đến kiểm tra thì khác, nhân viên công tác chọn những đứa bé nghe lời nhất đến dùng cơm cùng lãnh đạo, những đứa khác bị nhốt ở phía sau. Tạ Nhan là đứa cứng đầu, thường bị nhốt một mình một phòng. Cậu không nhớ rõ lúc đó là ngày lễ nào, chỉ nhớ lúc đang bị nhốt bên trong chợt nghe tiếng hoan hô bên ngoài, thì ra là đang phóng pháo hoa, từng chùm từng chùm nở rộ trên không trung, rất đẹp, đó cũng là lần đầu tiên trong đời Tạ Nhan thật sự thấy pháo hoa.
Sau này cậu trưởng thành, rời khỏi viện mồ côi, có một lần tâm huyết dâng trào, bỗng nhiên muốn đốt pháo hoa, xung quanh lại không có chỗ bán, thì ra trong thành thị đã sớm cấm đốt pháo.
Phó Thanh đến tiệm tạp hóa mua một túi đầy, bởi vì phố cũ ở ven thành thị, gần như thoát khỏi sự quản lý của thành phố, thỉnh thoáng có mấy đứa trẻ con phóng chơi cũng không ai để ý.
Tạ Nhan có chút hiếu kỳ, Phó Thanh cầm mấy cái: "Ánh phóng trước mấy cái cho em xem"
Anh dùng diêm đốt một cái, những cây pháo này nhỏ, âm thanh lúc phóng lên cũng không lớn, kiểu dán rất tinh xảo.
Tạ Nhan là một bạn nhỏ hai mươi tuổi, lập tức bị khơi lên hứng thú, một mình cầm hộp diêm, đứng bên bờ sông phóng pháo hoa, chơi tới quên trời đất.
Phó Thanh ngồi cách đó không xa, buông mắt nhìn Tạ Nhan.
Bốn phía quá mờ, chỉ có nụ cười của Tạ Nhan đang tỏa sáng, do pháo hoa, cũng do chính cậu.
Loại pháo hoa này tắt rất nhanh, không bao lâu Tạ Nhan đã phóng hết, Phó Thanh hỏi cậu: "Vui không?"
Trên trán Tạ Nhan còn lấm tấm mồ hôi vì vừa rồi chơi rất vui, nhưng cậu lại sĩ diện, dáng vẻ hoàn toàn khác hồi nãy, bất quá vẫn gật đầu với Phó Thanh.
Phóng pháo hoa xong, Phó Thanh cũng không có ý đưa Tạ Nhan trở về. Vốn lúc dẫn cậu đi dự định như vậy, nhưng giờ Phó Thanh lại đổi ý.
Hai người thu thập xong tàn cục Phó Thanh dẫn Tạ Nhan vào nhà xưởng.
Tể An không tính là phương bắc, nhưng tối mùa đông cũng lạnh đến lợi hại, nhà xưởng tuy đã hỏng nhưng còn vài bức tường có thể chắn gió.
Lúc Phó Thanh đi thuận tiện mang theo hai chai rượu trắng, anh mở nắp đưa cho Tạ Nhan một chai, Tạ Nhan không thể uống rượu, lại rất hăng hái nhấp một hớp nhỏ, vị cay từ cổ họng lan xuống dạ dày, liền lập tức nhíu mi, bộ dáng rất chán ghét.
Hỉ nộ ái ố toàn bộ hiện ra mặt, trách không được ngày đó sống không vui vẻ.
Phó Thanh đột nhiên hỏi: "Hôm nay lúc anh đi mua pháo hoa, có người nói với anh, em muốn trả tiền cho anh sao?"
Anh còn nhớ rõ bà chủ kể lại với mình: "Thật là một tiểu ca xinh đẹp, biết Phó ca đã kết sổ, liền đứng nơi này đòi ứng trước tiền năm sau."
"Như thế sao được chứ. Tôi từ chối nhiều lần, đã nói là không được mà cậu ấy không đi. Cuối cùng hết cách tôi đòi gọi cậu đến, cậu ấy mới đi."
"Ôi, lúc đi mặt cũng đỏ lên hết, da mặt quá mỏng."
Phó Thanh nghe xong trong nhất thời cũng cảm thấy không còn cách nào. Tạ Nhan da mặt mỏng nhưng dễ sĩ diện, tính cách như thế mà phải ở đây dâu dưa lâu như vậy cũng không dễ dàng gì, sợ là đánh nhau với người khác còn dễ hơn cái này.
Nghĩ một chút lại sợ rằng mình trong lòng Tạ Nhan là một phố bá chuyên ăn quịt.
Cuối cùng trên đường về nhà mới chậm rãi hiểu ra, đây là bạn nhỏ muốn che chở mình. Tạ Nhan mới nhận thù lao đóng phim nhưng ở nhà vẫn ăn mì và bánh chẻo đông lạnh, là muốn để tiền trả nợ cho mình.
Thật là đáng yêu, thật khiến người ta thương mà.
Tạ Nhan nghe thấy như sấm sét giữa trời quang, cảm thấy mình ở ngày cuối cùng giờ cuối cùng trong năm nay vứt sạch mặt mũi cả một năm, còn muốn xài luôn phần của năm sau nữa.
Cậu say rượu thường không hiện rõ lên mặt, bình thường đều là lỗ tai đỏ lên, nhưng lần này mặt lập tức chuyển từ trắng sang hồng.
Phó Thanh cười cười, lại hỏi: "Đúng hay không?"
Tạ Nhan giả bộ bình tĩnh, rút điếu thuốc, tìm hộp diêm, nhưng vì tay run đốt mãi không cháy. Thật vất vả đốt được thuốc, trước tiên hít sâu một hơi, nhả khói, ý muốn dùng khói che khuất khuôn mặt nóng hổi của mình, làm bộ gật đầu, nhưng một câu cũng không nói.
Phó Thanh ngày thường cũng không đào sâu đến cùng, rất chăm sóc vấn đề mặt mũi của bạn nhỏ, lúc này lại từng bước ép sát, nói tiếp: "Anh biết đây là tấm lòng của tiểu Tạ, nhưng vì sao vậy?"
Tạ Nhan hiện tại gắt gỏng muốn cùng Phó Thanh đánh một trận.
Bất quá cậu đang mặt quần áo Phó Thanh mua, quàng khăn mẹ Phó Thanh đang, đeo dây chuyền ông nội Phó Thanh đưa, thật sự là không kiên cường đứng dậy.
*Lúc edit câu này cười muốn chết, trời ơi =))))
Cậu bóp vỡ chai rượu, nhắm mắt lại, cũng không dám nhìn Phó Thanh: "Phó ca là phố bá, hiện tại sắp hết năm rồi, bên ngoài tra xét rất dữ, em nghĩ anh thiếu tiền mấy cửa hàng ở phố cũ, nên muốn trả để xóa bớt chứng cứ."
Âm thanh của Tạ Nhan run lên: "Em biết mình nghĩ sai rồi."
Bỗng nhiên cậu có chút ủ rũ. Chuyện muốn làm thì làm không xong, mất mặt như thế còn bị cáo trạng, cuối cùng còn bị buộc nói lại chi tiết.
Tạ Nhan cảm thấy linh hồn mình tổn thương trầm trọng.
Phó Thanh dùng một tay kéo Tạ Nhan tới bên cạnh mình, mỉm cười rất dịu dàng nói: "Anh rất vui, vì tiểu Tạ là người đầu tiên muốn bảo vệ anh như vậy."
Lời này lại là thật.
Phó Thanh sống đến lớn như vậy, từ nhỏ đã được dạy phải bảo vệ nhà máy, bảo vệ mọi người ở phố cũ, anh phải hiểu chuyện, phải thành thục hơn những người cùng tuổi. Sau này lớn lên anh vẫn đi trên con đường này.
Phó Thanh cũng chưa từng cảm thấy mình cần được bảo vệ.
Cho tới hôm nay, anh mới biết được thì ra được người khác bảo vệ là cảm giác thế này, không biết nói sao, nhưng trong giây phút đó tim cũng trở nên mềm mại.
Tạ Nhan cũng không thật sự tức giận chỉ là thấy mất mặt, nhưng nghe Phó Thanh nói xong lại cảm thấy không sao nữa. Dù sao Phó Thanh cũng không phải tự đem mình ra đùa, anh là thật sự thấy vui, bởi vì cậu là người đầu tiên bảo vệ anh.
Nghĩ như vậy, Tạ Nhan thậm chí còn có chút đắc ý, bất quá không biểu hiện ra mặt.
Tâm tình của cậu đến nhanh mà đi cũng nhanh, đảo mắt một cái lại ngồi bên cạnh Phó Thanh làm bé ngoan, hút thuốc lá của mình.
Kỳ thực Phó Thanh muốn nói thật với Tạ Nhan, nhưng tính tình bạn nhỏ rất lớn, lại sĩ diện, mới vừa dỗ được, nếu như biết mình có hiểu lầm lớn như vậy sẽ càng cảm thấy mất mặt, có thể phải từ đầu năm nhớ tới cuối năm, nói chung là đầu năm mùng một đừng mong dỗ được.
Phó Thanh không nói chuyện này, anh nhìn Tạ Nhan hút thuốc, anh cũng muốn hút, nhưng vừa rồi diêm đều dùng đốt pháo, cây vừa rồi Tạ Nhan dùng là cây cuối cùng.
Chỉ có điếu thuốc của Tạ Nhan là còn lửa.
Nếu là thường ngày, Phó Thanh sẽ không hút nữa, nhưng ham muốn hút thuốc đột nhiên cháy lên đem lý trí anh đốt sạch, anh nói: "Cho anh lửa."
Liền đưa mặt về phía Tạ Nhan.
Tạ Nhan quay đầu qua còn chưa kịp phản ứng, hơi cau mày, cũng không nhìn rõ tình huống.
Phó Thanh cao hơn cậu một cái đầu, anh cúi người, miệng ngậm điếu thuốc hướng về phía điếu thuốc của Tạ Nhan.
Tư thế này quá thân mật, cũng quá càn rỡ.
Thậm chí còn có vẻ phục tùng.
Tạ Nhan cũng chỉ giật mình một cái rồi thật biết điều ngẩng đầu, cố sức đưa tàn thuốc lên, để dễ châm lửa cho Phó Thanh.
Khăng quàng cổ từ lâu đã tuột ra, khóa áo khoác kéo mở phân nửa, lộ ra áo trong màu xám, có thể mơ hồ nhìn thấy cái cổ gầy, còn có mảnh ngọc màu xanh lấp ló.
Một khắc tàn thuốc chạm vào nhau, cũng là một khắc họ cách nhau gần nhất, từ góc độc của Phó Thanh có thể nhìn thấy mỗi phân trên mặt Tạ Nhan.
Da Tạ Nhan quá mỏng lại quá trắng, rất dễ ửng hồng, bờ môi bị chất cồn thiêu đỏ, trên mặt nhuộm một tầng sáng trơn bóng, như là quả anh đào chín, chờ người đến hái.
Phó Thanh đốt xong điếu thuốc liền lập tức cách xa Tạ Nhan, đè thấp âm thanh: "Tiểu Tạ, sau nay đừng...mồi thuốc như thế nữa."
Tạ Nhan chỉ cảm thấy vừa rồi mình mất hồn, làm sao bỗng nhiên lại tới gần, cậu không phải là người sẽ ở thế yếu, nhưng tư thế vừa rồi gần như là khuất phục.
Cậu vẫn chưa nghĩ rõ ràng, khô khốc "Ừ" một tiếng, quay đầu hướng gió tiếp tục hút thuốc.
Điếu thuốc trong miệng bỗng trở nên nóng bỏng.
Mà lúc này đã qua mười hai giờ, Phó Thanh dẫn Tạ Nhan nương theo bóng đêm về nhà. Phó gia gia còn chưa ngủ ngồi trên ghế, nghe được tiếng hai người vào cửa, tận lực ho khan một tiếng.
Phó Thanh đẩy Tạ Nhan vào phòng rửa mặt, trước khi Tạ Nhan bước vào mơ hồ nghe Phó gia gia mắng một câu: "Ba mươi hai tuổi đầu còn làm loạn, một chút cũng không giống người lớn."
Đoạn sau cũng không nghe thấy nữa.
Phó Thanh còn chưa kịp đáp lời, Phó gia gia lại nói thêm: "Bất quá cũng đúng thôi, lớn đầu như vậy mới biết yêu, nhà cũ cháy(1), nháo loạn cũng phải."
Phó Thanh có chút bất đắc dĩ: "Ông, đừng nói bậy."
Phó gia gia không tranh cãi với anh: "Ta có nói bậy hay không, trong lòng con hiểu rõ."
Để lại câu này, Phó gia gia quay về phòng.
Phó Thanh đứng tại chỗ một lúc lâu.
Có lẽ là say rồi, hoặc là mê sảng, nhưng Phó Thanh không thể lừa gạt mình.
Ngay trong nháy mắt đó, anh rất muốn hôn môi Tạ Nhan, hôn môi bạn nhỏ của anh.
(1) Giống câu "cây vạn tuế ra hoa ý", ông nội chọc Phó Thanh già đầu mới biết yêu:))
*Editor có lời muốn nói:
Chương này kể về anh giám đốc bị người yêu hiểu lầm là giang hồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất