Chương 111: Phiên ngoại 3 PART 2
Phiên ngoại 3 – part 2
Tần Duyệt sửng sốt, "Hả?"
Lộ Phi đã say, không hề nhận ra lời nói của mình rất ngốc, thoải mái nói thêm: "Cậu ở nhà mặc thì không sao, còn định mặc ra ngoài đi chơi, uống rượu, cậu...cậu!"
Lộ Phi chỉ vào quần áo trên người Tần Duyệt, sắc mặt ngày càng đen: "Cậu đúng là...không biết xấu hổ!"
Tần Duyệt nghe câu đầu tiên của hắn còn chưa hiểu chuyện gì, nghe đến câu thứ hai thì giận sôi máu, nghe đến câu thứ ba đột nhiên bật cười. Giọng điệu của Lộ Phi rất giống kiểu mấy ông chồng nói về việc ăn mặc của vợ mình.
Tần Duyệt đột nhiên có một suy nghĩ.
Hắn cảm thấy bản thân chưa hiểu hết Lộ Phi, "Bởi vì tôi mặc quá hở hang nên cậu mới không vui?"
Lộ Phi đã ngấm rượu, không thể đứng thẳng được nữa, hắn cúi đầu nhìn Tần Duyệt, hai tay đặt trên vai Tần Duyệt, hắn cảm thấy hơi choáng váng. Khi nghe thấy Tần Duyệt hỏi, vẻ mặt ngốc nghếch gật đầu.
Tần Duyệt thấy hắn phản ứng chậm chạp, cảm giác hưng phấn hơn bao giờ hết.
Hắn nhớ lại khoảng thời gian vài tháng ở cùng với Lộ Phi, trái tim đập mạnh hơn, dường như suy nghĩ của hắn sắp thành hiện thực. Tần Duyệt vội vàng hỏi: "Lộ Phi...Có phải cậu thích tôi không?"
Khi vừa nói ra, Tần Duyệt cảm thấy trong đầu như có tràng pháo hoa đang nổ, khiến đầu óc hắn trống rỗng, những gì bản thấy chỉ còn lại mình Lộ Phi ở trước mặt.
Hắn đợi rất lâu, vẫn không thấy Lộ Phi trả lời, người đàn ông vẫn để tay trên vai hắn, một hành động nhỏ khác cũng không có.
Tần Duyệt yên lặng chờ đợi một lúc lâu.
Sự hưng phấn trong lòng giảm bớt, trái tim cũng dần dần bình tĩnh lại: "Cậu...ưm!"
Hắn chưa nói xong đã bị Lộ Phi chặn lại, sự gần gũi đột ngột khiến hô hấp cả hai quấn vào nhau, không khí dường như dừng lại.
Tần Duyệt ngừng thở, ngơ ngác nhìn Lộ Phi ở sát mình, cảm nhận được sự ướt át trên môi, nhiệt độ cả người nháy mắt tăng vọt.
Sau khi Lộ Phi hôn hắn xong, hình như còn chép miệng: "Ừm, thật ngọt."
Tần Duyệt: "..."
Hắn đẩy mạnh Lộ Phi ra, cảm thấy mặt mình quá nóng.
Tầm trạng của hắn bây giờ như con chim đang bay trên cao, trái tim đập nhanh không kiểm soát được.
Hắn há miệng hít một hơi khí lạnh, cố gắng làm bản thân bình tĩnh, không biết phải nói gì bây giờ.
Đúng lúc này, Tần Duyệt đột nhiên cảm thấy vai mình hơi nặng, Lộ Phi gục đầu vào vai hắn ngủ.
Đàn ông khi uống say, cân nặng giống như tăng gấp ba, Tần Duyệt đỡ không nổi, suýt chút nữa đã ngã ra đất. Hắn cố gắn đỡ Lộ Phi, gọi xe về nhà.
Lộ Phi say quắc cần câu, khó khăn lắm mới thay quần áo cho hắn được, ép hắn uống canh giải rượu, rồi đỡ hắn vào phòng ngủ.
Sáng ngày hôm sau, Lộ Phi vừa mở mặt ra đã thấy Tần Duyệt đứng trước phòng ngủ của hắn, gõ nhẹ vào cửa: "Dậy rồi à? Ra ăn cháo đi."
Từ hôm qua đến bây giờ, hai người mới nói chuyện với nhau, Lộ Phi cảm thấy rất vui, thuận theo ý Tần Duyệt: "Được."
Tần Duyệt cảm giác đối phương không đúng, hắn nhìn Lộ Phi, mặt không kiểm soát lại đỏ lên, "Tôi nấu chè hạt sen, ăn vào để giải rượu."
Hắn vừa nói đến rượu, lại nhớ đến cái hôn tối qua, mặt càng đỏ hơn, vội vàng xoay người để che giấu.
Lộ Phi không nhận ra sự khác thường, gật đầu, nhanh chóng đi vào rửa mặt, theo đối phương ra phòng khách.
Lúc nă sáng, hai người đều không nhắc đến chuyện hôm qua. Bởi vì Tần Duyệt cảm thấy xấu hổ, còn Lộ Phi...
Tần Duyệt cảm thấy có thể đối phương cũng đang xấu hổ.
Dù sao hai người đã nói rõ ý trong lòng rồi, không cần nhắc lại nữa.
Mà hơn một tháng tiếp theo, Lộ Phi và Tần Duyệt ở trạng thái "thân mật" chưa từng có.
Tần Duyệt cảm nhận được gần đây Lộ Phi nói chuyện rất nhiều.
Hắn làm theo ý Lộ Phi, nếu có mặc đồ nữ cũng không chọn những bộ bó sát hay váy quá ngắn. Quả nhiên Lộ Phi không còn tức giận nữa, thậm chí còn khen hắn đẹp.
Khi Tần Duyệt nói gì, Lộ Phi đều chăm chú lắng nghe, sau đó trả lời hắn.
Hai người ngọt ngào tương tác với nhau, thành viên LD cảm thấy hai người có vẻ khác thường.
Hàn Tranh thường xuyên liếc sang chỗ hai người, nhưng không nói gì cả. Mạnh Khưu lại không nhịn được, chống cằm nhìn qua lại giữa hai người, "Hai anh gần đây có vẻ rất khác đó nha."
Tần Duyệt học theo dáng vẻ của hắn, quay sang nói, "Vẫn còn ổn."
Mà Lộ Phi ngồi bên cạnh chỉ sờ mũi không nói gì, coi như đồng ý với Tần Duyệt.
Về sau, năm người ra ngoài chơi rất nhiều lần. Có một lần về quá muộn, khi Tần Duyệt đi theo Lộ Phi về nhà, bởi vì lạnh nên người hơi run.
Hắn chưa làm gì, đột nhiên cảm thấy trên ngườ ấm áp trở lại, Lộ Phi cởi áo khoác của mình cho hắn.
Tần Duyệt định từ chối, đã bị Lộ Phi đè vai, giọng điệu kiên quyết: "Mặc vào đi, lạnh đấy."
Nhưng Lộ Phi mặc cũng không nhiều, cởi áo khoác bên ngoài chỉ còn áo cọc tay bên trong. Tần Duyệt còn ổn hơn khi mặc áo dài tay, Lộ Phi mặc như vậy còn lạnh hơn hắn.
Nhưng mà Lộ Phi không cho hắn từ chối, Tần Duyệt nghĩ, sau đó lấy áo khoác che cho cả hai người.
Lộ Phi nâng tay ngăn hắn lại: "Cậu mặc đi, một cái không đủ cho hai người đâu."
Tần Duyệt nhướng mày: "Nói nhiều thế, đứng sát vào."
Lộ Phi không nói gì, giơ tay ôm eo Tần Duyệt, hai người tựa sát nhau che chung một chiếc áo đi dưới ánh trăng.
Gió lạnh mùa thu thổi qua mặt, nhưng Tần Duyệt lại cảm nhận được sự ấm áp chưa từng có.
Hôm nay có thể hắn khó khăn nhưng so với lúc đi theo người nhà họ Tần tham gia tiệc còn không đáng là bao.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã đến trận chung kết KPL đầu tiên.
Dưới sự dẫn dắt của Lộc Sư, bọn họ thành công giành chức vô địch KPL lần thứ nhất.
Đây là nhà vô địch đầu tiên của KPL, cũng xem như một mốc lịch sử của Vương giả vinh diệu. Mặc dù khi đó người chơi Vương giả không quá nhiều nhưng năm người vẫn hưng phấn, không chờ nổi muốn reo hò ba ngày ba đêm.
Sau đó bọn họ cùng nhau đi ăn mừng thành tích mình đạt được.
Năm người, ngoại trừ Tần Duyệt thì bốn người uống đến say mèm, ngay cả Hàn Tranh cũng gục đầu xuống bàn ngủ. Tần Duyệt có tửu lượng rất tốt, nếu không phải uống quá nhiều thì vẫn khá tỉnh táo.
Hắn sắp xếp ổn thỏa cho bọn Mạnh Khưu, sau đó đỡ Lộ Phi về nhà.
Hai người đi từ khách sạn ra bãi đỗ xe, Lộ Phi đột nhiên lảo đảo suýt nữa thì ngã xuống đất.
Tần Duyệt vội vàng đỡ hắn, khó khắn dẫn hắn đến chỗ để xe.
Hắn nhét Lộ Phi vào trong xe, sau đó muốn tìm người lái xe đưa hai người về nhà. Khi Tần Duyệt đang định rời đi, Lộ Phi đang nằm ở ghế sau đột nhiên nhìn hắn cười.
Khi Lộ Phi say rất khác so với lúc tỉnh.
Trước khi uống rượu Lộ Phi tràn đầy sự hoang dã, mà sau khi uống say lại rất giống con mèo lớn ngoan ngoãn.
Tàn Duyệt hỏi hắn cái gì, hắn sẽ trả lời xái đó. Nếu Tần Duyệt không nói chuyện, hắn sẽ cúi đầu yên lặng ngồi một chỗ.
Vì thế khi thấy hắn chủ động nhìn mình cười, trong lòng Tần Duyệt thấy ngạc nhiên, hắn đi đến gần Lộ Phi, dò hỏi: "Cậu nhìn tôi làm gì?"
Bây giờ đã cuối năm, không khí xung quanh lạnh như băng. Trên xe không mở điều hòa nên vẫn rất lạnh. Tần Duyệt đứng ngoài cửa xe nhìn Lộ Phi ngồi bên trong, cảm thấy đối phương như dòng nước ấm, làm bản thân hắn dễ chịu và thoải mái.
"Cậu đẹp." Tần Duyệt nghe thấy Lộ Phi trả lời như vậy.
Trái tim của hắn như bị người khác cào nhẹ một cái.
Nhưng hắn chưa kịp bình tĩnh lại, nghe thấy Lộ Phi nói thêm một câu nữa: "Cậu là người đẹp nhất tôi từng thấy."
Dòng nước ấm bị chặn lại, hắn cúi đầu nhìn Lộ Phi: "Lộ Phi, cậu biết tôi là ai không?"
Lộ Phi say bí tỷ mở mắt không nổi, hắn cố gắng mở hé mắt nhìn Tần Duyệt. Đầu óc chậm chạp, một lúc sau mới trả lời lại: "Không biết, nhưng cậu rất đẹp."
Vẻ mặt Tần Duyệt cứng đờ, "Vậy cậu...có thích Tần Duyệt không?"
Hắn chừa bao giờ nói nhỏ như này, nhưng mỗi từ nói ra như rút toàn bộ sức lực của hắn.
Bây giờ cậu trả lời của Lộ Phi nằm trong dự liệu của hắn, nhưng là điều hắn chưa từng nghĩ trước đây.
Lộ Phi ngồi trong xe lắc đầu: "Không, Tần Duyệt là bạn thân của tôi." Lộ Phi chép miệng nói: "Cậu ấy là con trai mà."
Nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm mạnh.
Tần Duyệt chịu không được run lên.
Hắn cảm thấy rất lạnh phải xoa cánh tay của mình, mọi tế bào trong cơ thể như bị đông lạnh, hắn cảm thấy lạnh lẽo không nói nên lời.
"Vậy là một mình tôi tự đa tình sao Lộ Phi?"
Hắn nhìn người đàn ông trước mặt: "Vậy tại sao lúc trước...cậu lại hôn tôi hả?"
Nhưng câu hỏi của hắn không nhận được đáp án.
Lộ Phi đã ngủ, giống như câu hỏi của hắn không xứng đáng được đáp lại.
Ngày hôm sau khi Lộ Phi tỉnh dậy, hắn cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Mặc dù đã từng uống say, nhưng đây là lần đầu hắn uống say như vậy.
Lộ Phi cảm thấy đầu mình rất đau, cổ họng đau rát.
Nếu theo trước đây, bây giờ hắn gọi Tần Duyệt đối phương sẽ bưng canh giải rượu cho hắn, nhưng hôm nay hắn gọi khản cổ không thấy đối phương trả lời.
Lộ Phi xoa mạnh thái dương, vệ sinh qua loa rồi mở cửa phòng ngủ đi ra.
Mọi buổi sáng khi tỉnh dậy sẽ ngửi thấy mùi thơm từ bữa sáng nhưng hôm nay chỉ còn lại mùi ẩm ướt của không khí.
Hắn quấn chặt áo ngủ, đi đến nhà bếp, chỉ thấy bàn ăn được lau chùi sạch sẽ, không có bát để trên bàn.
Lộ Phi có dự cảm không lành.
Mặc dù đầu hắn rất đau nhưng vẫn cố gắng đi đến cửa phong ngủ Tần Duyệt.
Hắn gõ cửa nhưng không ai trả lời.
Lộ Phi không nhịn được mở cửa ra.
Nhưng trong phòng sạch sẽ không một hạt bụi, tủ quần áo trống trơn.
Tần Duyệt đi rồi.
Lộ Phi nói thầm trong lòng.
Nhưng tại sao cậu ấy lại rời đi?
- --
Rồi xong Lộ Phi ????.
Đâys là cảm giác của các bạn yêu đơn phương hả ta ????
Tần Duyệt sửng sốt, "Hả?"
Lộ Phi đã say, không hề nhận ra lời nói của mình rất ngốc, thoải mái nói thêm: "Cậu ở nhà mặc thì không sao, còn định mặc ra ngoài đi chơi, uống rượu, cậu...cậu!"
Lộ Phi chỉ vào quần áo trên người Tần Duyệt, sắc mặt ngày càng đen: "Cậu đúng là...không biết xấu hổ!"
Tần Duyệt nghe câu đầu tiên của hắn còn chưa hiểu chuyện gì, nghe đến câu thứ hai thì giận sôi máu, nghe đến câu thứ ba đột nhiên bật cười. Giọng điệu của Lộ Phi rất giống kiểu mấy ông chồng nói về việc ăn mặc của vợ mình.
Tần Duyệt đột nhiên có một suy nghĩ.
Hắn cảm thấy bản thân chưa hiểu hết Lộ Phi, "Bởi vì tôi mặc quá hở hang nên cậu mới không vui?"
Lộ Phi đã ngấm rượu, không thể đứng thẳng được nữa, hắn cúi đầu nhìn Tần Duyệt, hai tay đặt trên vai Tần Duyệt, hắn cảm thấy hơi choáng váng. Khi nghe thấy Tần Duyệt hỏi, vẻ mặt ngốc nghếch gật đầu.
Tần Duyệt thấy hắn phản ứng chậm chạp, cảm giác hưng phấn hơn bao giờ hết.
Hắn nhớ lại khoảng thời gian vài tháng ở cùng với Lộ Phi, trái tim đập mạnh hơn, dường như suy nghĩ của hắn sắp thành hiện thực. Tần Duyệt vội vàng hỏi: "Lộ Phi...Có phải cậu thích tôi không?"
Khi vừa nói ra, Tần Duyệt cảm thấy trong đầu như có tràng pháo hoa đang nổ, khiến đầu óc hắn trống rỗng, những gì bản thấy chỉ còn lại mình Lộ Phi ở trước mặt.
Hắn đợi rất lâu, vẫn không thấy Lộ Phi trả lời, người đàn ông vẫn để tay trên vai hắn, một hành động nhỏ khác cũng không có.
Tần Duyệt yên lặng chờ đợi một lúc lâu.
Sự hưng phấn trong lòng giảm bớt, trái tim cũng dần dần bình tĩnh lại: "Cậu...ưm!"
Hắn chưa nói xong đã bị Lộ Phi chặn lại, sự gần gũi đột ngột khiến hô hấp cả hai quấn vào nhau, không khí dường như dừng lại.
Tần Duyệt ngừng thở, ngơ ngác nhìn Lộ Phi ở sát mình, cảm nhận được sự ướt át trên môi, nhiệt độ cả người nháy mắt tăng vọt.
Sau khi Lộ Phi hôn hắn xong, hình như còn chép miệng: "Ừm, thật ngọt."
Tần Duyệt: "..."
Hắn đẩy mạnh Lộ Phi ra, cảm thấy mặt mình quá nóng.
Tầm trạng của hắn bây giờ như con chim đang bay trên cao, trái tim đập nhanh không kiểm soát được.
Hắn há miệng hít một hơi khí lạnh, cố gắng làm bản thân bình tĩnh, không biết phải nói gì bây giờ.
Đúng lúc này, Tần Duyệt đột nhiên cảm thấy vai mình hơi nặng, Lộ Phi gục đầu vào vai hắn ngủ.
Đàn ông khi uống say, cân nặng giống như tăng gấp ba, Tần Duyệt đỡ không nổi, suýt chút nữa đã ngã ra đất. Hắn cố gắn đỡ Lộ Phi, gọi xe về nhà.
Lộ Phi say quắc cần câu, khó khăn lắm mới thay quần áo cho hắn được, ép hắn uống canh giải rượu, rồi đỡ hắn vào phòng ngủ.
Sáng ngày hôm sau, Lộ Phi vừa mở mặt ra đã thấy Tần Duyệt đứng trước phòng ngủ của hắn, gõ nhẹ vào cửa: "Dậy rồi à? Ra ăn cháo đi."
Từ hôm qua đến bây giờ, hai người mới nói chuyện với nhau, Lộ Phi cảm thấy rất vui, thuận theo ý Tần Duyệt: "Được."
Tần Duyệt cảm giác đối phương không đúng, hắn nhìn Lộ Phi, mặt không kiểm soát lại đỏ lên, "Tôi nấu chè hạt sen, ăn vào để giải rượu."
Hắn vừa nói đến rượu, lại nhớ đến cái hôn tối qua, mặt càng đỏ hơn, vội vàng xoay người để che giấu.
Lộ Phi không nhận ra sự khác thường, gật đầu, nhanh chóng đi vào rửa mặt, theo đối phương ra phòng khách.
Lúc nă sáng, hai người đều không nhắc đến chuyện hôm qua. Bởi vì Tần Duyệt cảm thấy xấu hổ, còn Lộ Phi...
Tần Duyệt cảm thấy có thể đối phương cũng đang xấu hổ.
Dù sao hai người đã nói rõ ý trong lòng rồi, không cần nhắc lại nữa.
Mà hơn một tháng tiếp theo, Lộ Phi và Tần Duyệt ở trạng thái "thân mật" chưa từng có.
Tần Duyệt cảm nhận được gần đây Lộ Phi nói chuyện rất nhiều.
Hắn làm theo ý Lộ Phi, nếu có mặc đồ nữ cũng không chọn những bộ bó sát hay váy quá ngắn. Quả nhiên Lộ Phi không còn tức giận nữa, thậm chí còn khen hắn đẹp.
Khi Tần Duyệt nói gì, Lộ Phi đều chăm chú lắng nghe, sau đó trả lời hắn.
Hai người ngọt ngào tương tác với nhau, thành viên LD cảm thấy hai người có vẻ khác thường.
Hàn Tranh thường xuyên liếc sang chỗ hai người, nhưng không nói gì cả. Mạnh Khưu lại không nhịn được, chống cằm nhìn qua lại giữa hai người, "Hai anh gần đây có vẻ rất khác đó nha."
Tần Duyệt học theo dáng vẻ của hắn, quay sang nói, "Vẫn còn ổn."
Mà Lộ Phi ngồi bên cạnh chỉ sờ mũi không nói gì, coi như đồng ý với Tần Duyệt.
Về sau, năm người ra ngoài chơi rất nhiều lần. Có một lần về quá muộn, khi Tần Duyệt đi theo Lộ Phi về nhà, bởi vì lạnh nên người hơi run.
Hắn chưa làm gì, đột nhiên cảm thấy trên ngườ ấm áp trở lại, Lộ Phi cởi áo khoác của mình cho hắn.
Tần Duyệt định từ chối, đã bị Lộ Phi đè vai, giọng điệu kiên quyết: "Mặc vào đi, lạnh đấy."
Nhưng Lộ Phi mặc cũng không nhiều, cởi áo khoác bên ngoài chỉ còn áo cọc tay bên trong. Tần Duyệt còn ổn hơn khi mặc áo dài tay, Lộ Phi mặc như vậy còn lạnh hơn hắn.
Nhưng mà Lộ Phi không cho hắn từ chối, Tần Duyệt nghĩ, sau đó lấy áo khoác che cho cả hai người.
Lộ Phi nâng tay ngăn hắn lại: "Cậu mặc đi, một cái không đủ cho hai người đâu."
Tần Duyệt nhướng mày: "Nói nhiều thế, đứng sát vào."
Lộ Phi không nói gì, giơ tay ôm eo Tần Duyệt, hai người tựa sát nhau che chung một chiếc áo đi dưới ánh trăng.
Gió lạnh mùa thu thổi qua mặt, nhưng Tần Duyệt lại cảm nhận được sự ấm áp chưa từng có.
Hôm nay có thể hắn khó khăn nhưng so với lúc đi theo người nhà họ Tần tham gia tiệc còn không đáng là bao.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã đến trận chung kết KPL đầu tiên.
Dưới sự dẫn dắt của Lộc Sư, bọn họ thành công giành chức vô địch KPL lần thứ nhất.
Đây là nhà vô địch đầu tiên của KPL, cũng xem như một mốc lịch sử của Vương giả vinh diệu. Mặc dù khi đó người chơi Vương giả không quá nhiều nhưng năm người vẫn hưng phấn, không chờ nổi muốn reo hò ba ngày ba đêm.
Sau đó bọn họ cùng nhau đi ăn mừng thành tích mình đạt được.
Năm người, ngoại trừ Tần Duyệt thì bốn người uống đến say mèm, ngay cả Hàn Tranh cũng gục đầu xuống bàn ngủ. Tần Duyệt có tửu lượng rất tốt, nếu không phải uống quá nhiều thì vẫn khá tỉnh táo.
Hắn sắp xếp ổn thỏa cho bọn Mạnh Khưu, sau đó đỡ Lộ Phi về nhà.
Hai người đi từ khách sạn ra bãi đỗ xe, Lộ Phi đột nhiên lảo đảo suýt nữa thì ngã xuống đất.
Tần Duyệt vội vàng đỡ hắn, khó khắn dẫn hắn đến chỗ để xe.
Hắn nhét Lộ Phi vào trong xe, sau đó muốn tìm người lái xe đưa hai người về nhà. Khi Tần Duyệt đang định rời đi, Lộ Phi đang nằm ở ghế sau đột nhiên nhìn hắn cười.
Khi Lộ Phi say rất khác so với lúc tỉnh.
Trước khi uống rượu Lộ Phi tràn đầy sự hoang dã, mà sau khi uống say lại rất giống con mèo lớn ngoan ngoãn.
Tàn Duyệt hỏi hắn cái gì, hắn sẽ trả lời xái đó. Nếu Tần Duyệt không nói chuyện, hắn sẽ cúi đầu yên lặng ngồi một chỗ.
Vì thế khi thấy hắn chủ động nhìn mình cười, trong lòng Tần Duyệt thấy ngạc nhiên, hắn đi đến gần Lộ Phi, dò hỏi: "Cậu nhìn tôi làm gì?"
Bây giờ đã cuối năm, không khí xung quanh lạnh như băng. Trên xe không mở điều hòa nên vẫn rất lạnh. Tần Duyệt đứng ngoài cửa xe nhìn Lộ Phi ngồi bên trong, cảm thấy đối phương như dòng nước ấm, làm bản thân hắn dễ chịu và thoải mái.
"Cậu đẹp." Tần Duyệt nghe thấy Lộ Phi trả lời như vậy.
Trái tim của hắn như bị người khác cào nhẹ một cái.
Nhưng hắn chưa kịp bình tĩnh lại, nghe thấy Lộ Phi nói thêm một câu nữa: "Cậu là người đẹp nhất tôi từng thấy."
Dòng nước ấm bị chặn lại, hắn cúi đầu nhìn Lộ Phi: "Lộ Phi, cậu biết tôi là ai không?"
Lộ Phi say bí tỷ mở mắt không nổi, hắn cố gắng mở hé mắt nhìn Tần Duyệt. Đầu óc chậm chạp, một lúc sau mới trả lời lại: "Không biết, nhưng cậu rất đẹp."
Vẻ mặt Tần Duyệt cứng đờ, "Vậy cậu...có thích Tần Duyệt không?"
Hắn chừa bao giờ nói nhỏ như này, nhưng mỗi từ nói ra như rút toàn bộ sức lực của hắn.
Bây giờ cậu trả lời của Lộ Phi nằm trong dự liệu của hắn, nhưng là điều hắn chưa từng nghĩ trước đây.
Lộ Phi ngồi trong xe lắc đầu: "Không, Tần Duyệt là bạn thân của tôi." Lộ Phi chép miệng nói: "Cậu ấy là con trai mà."
Nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm mạnh.
Tần Duyệt chịu không được run lên.
Hắn cảm thấy rất lạnh phải xoa cánh tay của mình, mọi tế bào trong cơ thể như bị đông lạnh, hắn cảm thấy lạnh lẽo không nói nên lời.
"Vậy là một mình tôi tự đa tình sao Lộ Phi?"
Hắn nhìn người đàn ông trước mặt: "Vậy tại sao lúc trước...cậu lại hôn tôi hả?"
Nhưng câu hỏi của hắn không nhận được đáp án.
Lộ Phi đã ngủ, giống như câu hỏi của hắn không xứng đáng được đáp lại.
Ngày hôm sau khi Lộ Phi tỉnh dậy, hắn cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Mặc dù đã từng uống say, nhưng đây là lần đầu hắn uống say như vậy.
Lộ Phi cảm thấy đầu mình rất đau, cổ họng đau rát.
Nếu theo trước đây, bây giờ hắn gọi Tần Duyệt đối phương sẽ bưng canh giải rượu cho hắn, nhưng hôm nay hắn gọi khản cổ không thấy đối phương trả lời.
Lộ Phi xoa mạnh thái dương, vệ sinh qua loa rồi mở cửa phòng ngủ đi ra.
Mọi buổi sáng khi tỉnh dậy sẽ ngửi thấy mùi thơm từ bữa sáng nhưng hôm nay chỉ còn lại mùi ẩm ướt của không khí.
Hắn quấn chặt áo ngủ, đi đến nhà bếp, chỉ thấy bàn ăn được lau chùi sạch sẽ, không có bát để trên bàn.
Lộ Phi có dự cảm không lành.
Mặc dù đầu hắn rất đau nhưng vẫn cố gắng đi đến cửa phong ngủ Tần Duyệt.
Hắn gõ cửa nhưng không ai trả lời.
Lộ Phi không nhịn được mở cửa ra.
Nhưng trong phòng sạch sẽ không một hạt bụi, tủ quần áo trống trơn.
Tần Duyệt đi rồi.
Lộ Phi nói thầm trong lòng.
Nhưng tại sao cậu ấy lại rời đi?
- --
Rồi xong Lộ Phi ????.
Đâys là cảm giác của các bạn yêu đơn phương hả ta ????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất