[Làm Ruộng] Phật Hệ Ở Trong Hậu Cung Bạo Quân Làm Ruộng Hằng Ngày
Chương 11:
Diệp Tài nhân cách nàng gần nhất, phát hiện sự khác thường của Ôn Yểu đầu tiên, thấy mặt nàng trắng đến không còn huyết sắc, gần như muốn ngất đi, vội vàng gọi người kiểm tra.
Nhìn từng khuôn mặt ân cần, Ôn Yểu lại thêm ba phần diễn xuất, rõ ràng vẻ mặt suy yếu còn muốn cố gắng chống đỡ, nói: "Tần thiếp còn...... Hoàn hảo, quấy nhiễu các tỷ tỷ thưởng xuân, thực sự xấu hổ.”
“Nhanh đừng nói nữa," Cẩm Tần giành mở miệng trước: "Cung nhân Trường Tín cung đâu, còn không mau đỡ chủ tử nhà ngươi hồi cung nghỉ ngơi.”
Lại một phen hư dữ ủy xà, Ôn Yểu rốt cuộc khuyên các vị "tỷ muội" muốn đưa nàng hồi cung không cần, để Thu Văn và Trúc Tinh đỡ mình hồi cung.
Sướng Xuân Viên cách Trường Tín cung không xa, bởi vì trong lòng còn đè nặng lo lắng cuối cùng, dọc theo đường đi, Ôn Yểu cũng không nói thêm gì, thầm nghĩ mau chóng hồi cung, sau đó đóng cửa cung lại, Dung Tiễn là một người không vào hậu cung, chỉ cần trên đường không suy yếu lại xảy ra tình tiết ngẫu nhiên gặp được đế vương, một chân nàng tương đương với bước ra từ Diêm Vương điện.
Thu Văn và Trúc Tinh đều không rõ, vì sao chủ tử đã suy yếu như vậy, còn muốn đi nhanh như vậy.
Nhưng thấy chủ tử mặt không còn huyết sắc mồ hôi lạnh đầm đìa, chỉ coi nàng là quá khó chịu, muốn mau chóng hồi cung nghỉ ngơi, nghĩ như vậy, hai người đỡ chủ tử, đi cũng nhanh hơn.
Cũng may một đường bình an vô sự, rốt cục về tới Trường Tín cung.
Nhìn thấy ba chữ to "Trường Tín cung", Ôn Yểu thở dài một hơi.
Chính là hơi thở này vẫn chống đỡ nàng, hiện tại thở ra, nàng liền có hơi thể lực chống đỡ hết nổi.
Nhìn hai sư tử đá nhếch miệng cười to ở cửa, trong lòng Ôn Yểu buông lỏng, cũng cười.
“Chậm, chậm chút......" Nàng thở hổn hển nói: "Ta đi không nổi, để ta nghỉ ngơi một chút.”
Trúc Tinh và Thu Văn liếc nhau.
Đã đến cửa cung rồi, không đi vào, nghỉ ngơi ở cửa? Nghỉ như thế nào?
Không đợi hai người bọn họ phản ứng, Ôn Yểu đã đỡ Sư Tử đá ngồi xuống.
An vị ngồi chồm hổm ở thạch đôn sư tử đá.
Một tay nàng còn ôm đầu sư tử đá, rõ ràng rất suy yếu, lại cười đến so với hoa đào trên cành còn rực rỡ hơn.
Sống lại.
Đáy lòng Ôn Yểu cảm khái một câu, ngay cả nhìn Thu Văn và Trúc Tinh cũng vui mừng không ít.
Ôn Yểu thở hổn hển chúc mừng chạy ra khỏi điện Diêm Vương, chỉ lo vui mừng, lại không chú ý tới, cuối hành lang, có một thân ảnh vàng sáng đang nhìn về phía bên này.
Đúng là Dung Tiễn vẻ mặt nghiêm túc một thân sát khí đi ra từ Thọ Khang cung.
Vừa mới đi ra từ Sướng Xuân viên, Dung Tiễn vốn muốn trực tiếp quay về ngự thư phòng đột nhiên thay đổi chủ ý, chỉ dẫn theo thái giám tổng quản An Thuận, đi tới Thọ Khang cung.
Hắn và vị kia Thọ Khang cung, không có gì để nói, chỉ là vừa mới nhớ tới bà ta, thuận tiện đi qua để bà ta nhìn một cái, nói cho bà ta biết, hắn chưa từng quên bà ta đã từng đối với hắn có bao nhiêu 'Tốt'!
Mỗi lần đi ra từ Thọ Khang cung, tâm tình hắn đều không tốt.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Thậm chí còn nóng nảy hơn bao giờ hết.
Không muốn đụng phải những nữ nhân hậu cung kia, nên hắn đi vòng một ít đường, ai ngờ lại nhìn thấy tiểu tài nhân thanh âm mềm mại kia, ngồi ở trên sư tử đá Trường Tín cung, cười đến vẻ mặt ngu ngốc.
Thấy nàng còn đưa tay ôm cổ sư tử đá, Dung Tiễn híp mắt.
Sa Lợi Vương chẳng lẽ là đưa một tên ngốc đến lấy lệ với hắn?
Hắn nhấc chân, bước tới phương hướng Trường Tín cung......
Nhìn từng khuôn mặt ân cần, Ôn Yểu lại thêm ba phần diễn xuất, rõ ràng vẻ mặt suy yếu còn muốn cố gắng chống đỡ, nói: "Tần thiếp còn...... Hoàn hảo, quấy nhiễu các tỷ tỷ thưởng xuân, thực sự xấu hổ.”
“Nhanh đừng nói nữa," Cẩm Tần giành mở miệng trước: "Cung nhân Trường Tín cung đâu, còn không mau đỡ chủ tử nhà ngươi hồi cung nghỉ ngơi.”
Lại một phen hư dữ ủy xà, Ôn Yểu rốt cuộc khuyên các vị "tỷ muội" muốn đưa nàng hồi cung không cần, để Thu Văn và Trúc Tinh đỡ mình hồi cung.
Sướng Xuân Viên cách Trường Tín cung không xa, bởi vì trong lòng còn đè nặng lo lắng cuối cùng, dọc theo đường đi, Ôn Yểu cũng không nói thêm gì, thầm nghĩ mau chóng hồi cung, sau đó đóng cửa cung lại, Dung Tiễn là một người không vào hậu cung, chỉ cần trên đường không suy yếu lại xảy ra tình tiết ngẫu nhiên gặp được đế vương, một chân nàng tương đương với bước ra từ Diêm Vương điện.
Thu Văn và Trúc Tinh đều không rõ, vì sao chủ tử đã suy yếu như vậy, còn muốn đi nhanh như vậy.
Nhưng thấy chủ tử mặt không còn huyết sắc mồ hôi lạnh đầm đìa, chỉ coi nàng là quá khó chịu, muốn mau chóng hồi cung nghỉ ngơi, nghĩ như vậy, hai người đỡ chủ tử, đi cũng nhanh hơn.
Cũng may một đường bình an vô sự, rốt cục về tới Trường Tín cung.
Nhìn thấy ba chữ to "Trường Tín cung", Ôn Yểu thở dài một hơi.
Chính là hơi thở này vẫn chống đỡ nàng, hiện tại thở ra, nàng liền có hơi thể lực chống đỡ hết nổi.
Nhìn hai sư tử đá nhếch miệng cười to ở cửa, trong lòng Ôn Yểu buông lỏng, cũng cười.
“Chậm, chậm chút......" Nàng thở hổn hển nói: "Ta đi không nổi, để ta nghỉ ngơi một chút.”
Trúc Tinh và Thu Văn liếc nhau.
Đã đến cửa cung rồi, không đi vào, nghỉ ngơi ở cửa? Nghỉ như thế nào?
Không đợi hai người bọn họ phản ứng, Ôn Yểu đã đỡ Sư Tử đá ngồi xuống.
An vị ngồi chồm hổm ở thạch đôn sư tử đá.
Một tay nàng còn ôm đầu sư tử đá, rõ ràng rất suy yếu, lại cười đến so với hoa đào trên cành còn rực rỡ hơn.
Sống lại.
Đáy lòng Ôn Yểu cảm khái một câu, ngay cả nhìn Thu Văn và Trúc Tinh cũng vui mừng không ít.
Ôn Yểu thở hổn hển chúc mừng chạy ra khỏi điện Diêm Vương, chỉ lo vui mừng, lại không chú ý tới, cuối hành lang, có một thân ảnh vàng sáng đang nhìn về phía bên này.
Đúng là Dung Tiễn vẻ mặt nghiêm túc một thân sát khí đi ra từ Thọ Khang cung.
Vừa mới đi ra từ Sướng Xuân viên, Dung Tiễn vốn muốn trực tiếp quay về ngự thư phòng đột nhiên thay đổi chủ ý, chỉ dẫn theo thái giám tổng quản An Thuận, đi tới Thọ Khang cung.
Hắn và vị kia Thọ Khang cung, không có gì để nói, chỉ là vừa mới nhớ tới bà ta, thuận tiện đi qua để bà ta nhìn một cái, nói cho bà ta biết, hắn chưa từng quên bà ta đã từng đối với hắn có bao nhiêu 'Tốt'!
Mỗi lần đi ra từ Thọ Khang cung, tâm tình hắn đều không tốt.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Thậm chí còn nóng nảy hơn bao giờ hết.
Không muốn đụng phải những nữ nhân hậu cung kia, nên hắn đi vòng một ít đường, ai ngờ lại nhìn thấy tiểu tài nhân thanh âm mềm mại kia, ngồi ở trên sư tử đá Trường Tín cung, cười đến vẻ mặt ngu ngốc.
Thấy nàng còn đưa tay ôm cổ sư tử đá, Dung Tiễn híp mắt.
Sa Lợi Vương chẳng lẽ là đưa một tên ngốc đến lấy lệ với hắn?
Hắn nhấc chân, bước tới phương hướng Trường Tín cung......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất