Chương 42: Trò mới
Hannibal cầm con búp bê của mình về nhà, dù sao cũng không thể để nó trở thành vật chứng rơi vào tay FBI được, bằng không y cũng hết cách trả lời.
Ăn xong bữa tối với món chính là phổi heo, Hannibal vốn tưởng rằng chuyện với FBI sẽ tạm thời kết thúc. Mặc kệ thế nào, làm một bác sĩ tâm lý kiêm kẻ giết người hàng loạt, y có rất nhiều chuyện muốn làm, ngẫu nhiên còn phải nhớ tặng thằng ngốc Crawford một món quà nữa. Cuộc sống vẫn trước sau như một tiếp diễn.
Thế mà, sớm hôm sau, mới vừa tiễn một bệnh nhân ra cửa, Hannibal đã gặp Crawford ngay trước cửa.
“Đây là lối ra chuyên dụng cho bệnh nhân của tôi.” Hannibal trực tiếp biểu đạt bất mãn.
“Bác sĩ Lecter, tôi có việc tìm anh.” Crawford hiển nhiên không nhìn câu nói kia của Hannibal.
Hannibal mím môi, không tỏ thái độ gì thêm mà nói: “Mời vào, đặc vụ Crawford.”
Crawford đứng một chỗ đánh giá văn phòng Hannibal rồi hỏi: “Anh không có thư ký.”
“Từng có, nhưng cô ấy đã theo trái tim mình đi Anh quốc rồi.” Kết hợp với sự thực mà nói, lời này quả thực là một câu chuyện cười tới lạnh lẽo, Gloria quả thực đã để ‘trái tim’ của mình ở lại Anh Quốc.
Hannibal nhịn xuống bất mãn đối với Crawford, bình tĩnh hỏi một lần nữa: “Anh có chuyện gì sao?”
“Anh biết tôi không thể hoàn toàn tin tưởng anh.” Crawford trực tiếp nói: “Anh làm giám định tâm lý cho Hill Noras, thế nhưng cuối cùng cậu ta vẫn có chuyện.”
Hannibal đi tới gần bàn làm việc, y cầm lấy dao phẫu thuật nhẹ nhàng chuốt bút chì, vụn gỗ rơi xuống thùng rác. Y đưa cây bút chì lên trước mặt nhìn kỹ, không nhanh không chậm nói: “Tâm lý học cũng không phải vạn năng.”
“Sự thành lập của BAU chính là thành tựu của tâm lý học, trên thực tế, cho dù là người phân tích giỏi tới đâu cũng sẽ có lúc sai lầm.” Crawford vẫn tiếp tục nói mà không hề cảm thấy mình vừa xúc phạm đến Hannibal: “Alana đề cử với tôi luận văn của anh, rất xuất sắc, ấn tượng khắc sâu, cho dù là với ngoài nghề như tôi.”
Hannibal nhìn Crawford một cái, mỉm cười nói: “Người ngoài nghề?”
“Nếu so với anh, quả thực như vậy. Tôi muốn nhờ anh một chuyện.” Crawford tiếp tục nói, sách lược một ngọn roi một viên kẹo có thể hiệu quả với người khác, thế nhưng với Hannibal mà nói, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm cho.
Dù vậy, mặc kệ y nghĩ gì về Crawford, nhưng khi biểu hiện ra thì cũng phải đúng mực với gã sếp của BAU này: “FBI nhiều tinh anh như thế, nhân viên tâm lý học lại càng không thiếu, vì sao anh lại tới tìm tôi?”
Crawford nở nụ cười: “Không cần khiêm tốn, bác sĩ Lecter, danh tiếng của anh trong nghề mọi người đều biết.”
“Anh nhờ tôi chuyện gì.”
“Cố vấn tâm lý và giám định…” Crawford giải thích: “Trong nội bộ chúng tôi không có người thích hợp.”
“Tôi cho rằng sau chuyện của đặc vụ Noras, anh hẳn sẽ không tin tưởng tôi mới đúng.” Hannibal dùng lời hồi nãy của Crawford chặn họng, gã quả nhiên cứng đơ.
Hannibal biết những lời hồi nãy chỉ là để đe dọa mà thôi, sau chuyện của Hill, tính tự đại của Crawford càng lúc càng tăng, đồng thời càng lúc càng bừa bãi ngạo mạn.
“Will không giống vậy.” Crawford nói.
Hannibal ngẩng đầu hỏi: “Hình như tôi đã từng nghe tên này…”
“Đặc vụ Noras có nhắc đến?”
“Là Alana nói.” Tuy rằng Hill cũng có lúc thuận miệng nhắc tới vài câu.
“Như vậy, bác sĩ Lecter, anh có dự định làm cố vấn tâm lý và giám định cho Will?” Crawford dò xét.
Hannibal hồi đáp: “Đương nhiên, đặc vụ Crawford, xin lỗi vì sự thất lễ ban nãy, dù sao về chuyện của đặc vụ Noras… vụ án Strangler có ảnh hưởng quá lớn đối với tôi.”
“Tôi biết, tôi biết, sự liên lụy lúc đó đã làm anh kinh hãi.” Crawford cam đoan: “Đương nhiên, lần này sẽ không như thế nữa, dù sao, Will sẽ không ở tuyến đầu.”
Hannibal khẽ cười nhưng không nói gì.
#
“Gã này rõ ràng là tên thích ngược đãi, phản xã hội, phương pháp gã này đối xử cô gái như thể cô chỉ là một con heo thịt, không hề có chút tôn trọng. Bọn họ không phải một người, gã này không phải chim bách thanh.” Will vừa sử dụng năng lực tưởng tượng tình tiết, tư duy vẫn còn đắm chìm trong bóng tối méo mó. Anh có thể cảm nhận được sự tàn nhẫn lạnh lùng của hung thủ xen lẫn nôn nóng và phẫn nộ…
Hắc ám và ác ý thuần túy, hận thấu xương với thế giới này, thậm chí có lẽ ngay cả gã cũng không phát hiện. Will cảm nhận được đầu nhức bưng bưng, nhịn không được che đầu.
“Gã rất bình tĩnh, bố trí không nhanh không chậm, đâu vào đấy, đây không phải lần đầu tiên gã làm thế. Gã copy phương pháp gây án của chim bách thanh để cười nhạo.” Will nhịn cơn đau đầu tiếp tục nói.
“Cười nhạo cái gì?” Crawford hỏi.
“Tôi không hiểu, có lẽ là FBI? Cũng có lẽ là chim bách thanh?” Will buông tay, nói: “Dưới sự bình tĩnh của gã là miệt thị và phẫn nộ, gã không phải không khống chế được bản thân, bởi vì trước khi phẫn nộ ngưng tụ lại, gã đã dùng một phương pháp thả nó ra. Gã là tên biến thái, không sai, thế nhưng gã là một tên tinh thần biến thái có thể tự khống chế.”
“Cho nên, cậu không biết gã là ai?”
“Chưa biết gã là ai nhưng chắc chắn là một tên chuyên nghiệp, Jack.” Will lắc đầu, “Điều tôi duy nhất cảm thấy được đó là gã mới vừa mất đi thứ gì đó, điều này khiến nội tâm gã phẫn nộ. Mà đây không phải lần đầu tiên gã mất đi thứ quý giá của mình.”
“Gã sẽ không dùng cách này để giết người nữa, cho nên tiết kiệm thời gian đi, chúng ta chỉ có thể chờ gã tự mình hiện ra thôi.” Will thở dài, lại đột nhiên hỏi: “Hill thế nào rồi?”
Crawford đang chìm đắm trong tình tiết vụ án, đột nhiên bị cắt đứt thì có phần bất mãn, nhưng vẫn đáp: “Hẳn là đang đi săn, mấy người thợ săn thấy xe cậu ta ở bên bìa rừng, không có gì phải lo cả, đây không phải lần đầu tiên cậu ta vào rừng.”
“Nếu như không chuyện gì, tôi về trước đây.” Will bắt đầu nhớ đàn chó trong nhà và lò sưởi của mình rồi.
“Chờ một chút, Will, theo tôi về cục đã, tôi có chuyện muốn nói với cậu, sau đó giới thiệu cho cậu một người.” Crawford nở một nụ cười tự cho là ôn hòa, thế là Will lại âm thầm đề phòng hơn nữa.
Trên đường Will ngồi xe cảnh sát trở về văn phòng Cục điều tra liên bang, điện thoại reo lên.
“Hill?” Will vừa giật mình vừa yên tâm.
“Jack tìm cậu, ở đây có một vụ án đặc biệt…” Will nói.
Hill nằm trên giường bệnh, bàn tay băng một xấp vải dày cầm điện thoại quả thực thương cảm vô cùng, thế nhưng, chính hắn cũng không để ý, đám cháy lớn như vậy mà còn mạng nằm đây nghe điện thoại đã là may mắn lắm rồi.
“Anh ta vẫn gọi cậu đi làm à?” Anh ta là ai thì không cần nói cũng biết, dù sao Crawford vẫn còn ngồi trên xe với Will.
“Chúng ta nói chuyện này sau đi.” Will gặng nói: “Chừng nào gặp mặt?”
“Chưa, tôi gọi điện về là vì có người bạn đi săn chung nói, có người đang tìm tôi, tôi nghĩ chắc là cậu.” Hill nói: “Tôi gọi về là để cậu đừng lo lắng, tôi chưa bị sói ăn đâu.”
Will nở nụ cười, sau đó không nghĩ đến tự mình làm mình sặc, ho liên tục.
“Ở chỗ này, tôi còn chút việc cá nhân chưa xong, coi bộ một thời gian sẽ không về được. Tiện thể nói cho Crawford không cần tìm tôi làm gì, tôi dự định tiếp tục tạm thời cách chức tự mình tự kiểm điểm.” Hill nói tiếp, cái dạng này của hắn quả thật không thể đi ra gặp người được, tuy rằng gương mặt và cổ như kỳ tích mà không bị thương gì, có thể mặc những bộ đồ kín che giấu vết phỏng, nhưng chuyện đó cũng phải đến khi hắn bò nổi ra khỏi giường rồi hãy nói.
“Tôi sẽ nói với anh ta.” Will nhận lời, thầm nghĩ lát nữa thế nào Crawford cũng sẽ nổi điên lên cho coi.
#
Lúc Will đi vào văn phòng Crawford, Hannibal đã tới sẵn, y mặc âu phục màu lá cọ, an tĩnh ưu nhã mà ngồi đối diện bàn làm việc, hai tay đan vào nhau, đặt trên đùi.
“Will, vị này chính là bác sĩ Hannibal Lecter, vị này chính là cố vấn đặc biệt Graham.” Crawford cười giới thiệu hai người với nhau, Hannibal đứng lên, tự nhiên gài lại khuy áo âu phục, sau đó bắt tay Will.
Will nghe thấy hai từ bác sĩ thì đã đoán được thân phận của Hannibal, anh rất muốn xoay người bỏ chạy, thế nhưng Crawford vẫn đứng cười như thế làm anh phải nhịn xuống ước muốn đóng sập cửa bỏ đi của mình.
“Đặc vụ Crawford, có người tìm.” Cậu đặc vụ ngoài cửa gọi.
“Tôi ra ngoài một chút, gặp lại sau? Hai người tự nhiên nói chuyện.” Crawford lập tức rời văn phòng.
Will tìm một cái ghế khác ngồi xuống, có chút không tự nhiên, anh ghét bác sĩ tâm lý, mặc dù chính anh học tâm lý học, thế nhưng cũng vì như vậy, anh càng thêm ghét bác sĩ tâm lý. Cái ánh mắt phảng phất đâm thấu nhân tâm không hề thiện ý mà chỉ vì công việc hoặc là nghiên cứu của bản thân.
Trong khi Will dùng thái độ tiêu cực đối xử với Hannibal, Hannibal cũng quan sát Will Graham. Vị đặc vụ này hiển nhiên không chăm sóc chính mình, cậu ta mang một cặp kính cổ lỗ sỉ, mặc áo sơmi và jacket nhiều nếp nhăn, nước cạo râu trên người rẻ tiền và vụng về, thậm chí ống quần còn dính lông của không ít chó.
Ánh mắt Will nhìn trái nhìn phải, nhưng lại không nhìn y. Trên thực tế, đặc vụ này tỏa ra một cảm giác đáng thương mà bất an nhưng lại dùng thái độ lạnh nhạt và ngôn từ nặng nề để từ chối bất cứ kẻ nào tới gần.
Y chỉ hỏi một câu “Cậu không thích tiếp xúc bằng mắt”, rồi nghe đặc vụ này trả lời:
“Ánh mắt làm cho con người phân tâm, anh nhìn vào một người, anh sẽ nghĩ, người này trắng quá hay gân xanh trên trán sắp tuôn ra rồi.” Will nhìn lướt qua Hannibal một cái sau đó móc méo trào phúng y.
Hannibal yên lặng mà đem nửa câu sau nuốt trở lại bụng mình, Will không phải một người dễ tiếp xúc, y phải nghĩ cách khác. Đây là một đối tượng thực nghiệm thú vị, chỉ cái năng lực tưởng tượng tình tiết ấy thôi cũng đủ để Hannibal động lòng.
Có thể đi vào não bộ của một người khác như thế, đem bản thân đắm chìm trong tư duy của kẻ giết người hàng loạt — cái cảnh tượng đó quả thật quá tuyệt vời. Crawford đã kéo Will vào thế giới bóng tối, nếu cậu ta vẫn muốn làm việc tiếp cho BAU, như vậy vô số tư duy của những tên sát thủ biến thái sẽ xem đầu cậu ta như cái khách sạn miễn phí.
Sớm hay muộn, cậu ta cũng sẽ tan vỡ hoặc tự mình hủy diệt, cũng có khi cậu ta sẽ rơi vào bóng tối, trở thành một trong số những người cậu ta từng truy đuổi. Cho dù là loại nào, nó đều là một vở hài kịch đặc sắc, y quả thực nhịn không được mà chiếm ghế tốt trong rạp.
Crawford tuy ngu xuẩn những cấp dưới của gã luôn cung cấp cho y không ít việc vui. Tỷ như thực tập sinh thông minh có khả năng, Miriam, tỷ như Hill, tỷ như Will Graham trước mắt.
Chỉ là nếu Crawford đã khẳng khái tặng người tới, y đương nhiên nhận không cần khách sáo.
Để y đi vào não của Will, nhìn xem bên trong có những gì.
Hannibal khẽ cong khóe miệng, nhìn Will đang cố gắng không nhìn y mà cười.
Ăn xong bữa tối với món chính là phổi heo, Hannibal vốn tưởng rằng chuyện với FBI sẽ tạm thời kết thúc. Mặc kệ thế nào, làm một bác sĩ tâm lý kiêm kẻ giết người hàng loạt, y có rất nhiều chuyện muốn làm, ngẫu nhiên còn phải nhớ tặng thằng ngốc Crawford một món quà nữa. Cuộc sống vẫn trước sau như một tiếp diễn.
Thế mà, sớm hôm sau, mới vừa tiễn một bệnh nhân ra cửa, Hannibal đã gặp Crawford ngay trước cửa.
“Đây là lối ra chuyên dụng cho bệnh nhân của tôi.” Hannibal trực tiếp biểu đạt bất mãn.
“Bác sĩ Lecter, tôi có việc tìm anh.” Crawford hiển nhiên không nhìn câu nói kia của Hannibal.
Hannibal mím môi, không tỏ thái độ gì thêm mà nói: “Mời vào, đặc vụ Crawford.”
Crawford đứng một chỗ đánh giá văn phòng Hannibal rồi hỏi: “Anh không có thư ký.”
“Từng có, nhưng cô ấy đã theo trái tim mình đi Anh quốc rồi.” Kết hợp với sự thực mà nói, lời này quả thực là một câu chuyện cười tới lạnh lẽo, Gloria quả thực đã để ‘trái tim’ của mình ở lại Anh Quốc.
Hannibal nhịn xuống bất mãn đối với Crawford, bình tĩnh hỏi một lần nữa: “Anh có chuyện gì sao?”
“Anh biết tôi không thể hoàn toàn tin tưởng anh.” Crawford trực tiếp nói: “Anh làm giám định tâm lý cho Hill Noras, thế nhưng cuối cùng cậu ta vẫn có chuyện.”
Hannibal đi tới gần bàn làm việc, y cầm lấy dao phẫu thuật nhẹ nhàng chuốt bút chì, vụn gỗ rơi xuống thùng rác. Y đưa cây bút chì lên trước mặt nhìn kỹ, không nhanh không chậm nói: “Tâm lý học cũng không phải vạn năng.”
“Sự thành lập của BAU chính là thành tựu của tâm lý học, trên thực tế, cho dù là người phân tích giỏi tới đâu cũng sẽ có lúc sai lầm.” Crawford vẫn tiếp tục nói mà không hề cảm thấy mình vừa xúc phạm đến Hannibal: “Alana đề cử với tôi luận văn của anh, rất xuất sắc, ấn tượng khắc sâu, cho dù là với ngoài nghề như tôi.”
Hannibal nhìn Crawford một cái, mỉm cười nói: “Người ngoài nghề?”
“Nếu so với anh, quả thực như vậy. Tôi muốn nhờ anh một chuyện.” Crawford tiếp tục nói, sách lược một ngọn roi một viên kẹo có thể hiệu quả với người khác, thế nhưng với Hannibal mà nói, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm cho.
Dù vậy, mặc kệ y nghĩ gì về Crawford, nhưng khi biểu hiện ra thì cũng phải đúng mực với gã sếp của BAU này: “FBI nhiều tinh anh như thế, nhân viên tâm lý học lại càng không thiếu, vì sao anh lại tới tìm tôi?”
Crawford nở nụ cười: “Không cần khiêm tốn, bác sĩ Lecter, danh tiếng của anh trong nghề mọi người đều biết.”
“Anh nhờ tôi chuyện gì.”
“Cố vấn tâm lý và giám định…” Crawford giải thích: “Trong nội bộ chúng tôi không có người thích hợp.”
“Tôi cho rằng sau chuyện của đặc vụ Noras, anh hẳn sẽ không tin tưởng tôi mới đúng.” Hannibal dùng lời hồi nãy của Crawford chặn họng, gã quả nhiên cứng đơ.
Hannibal biết những lời hồi nãy chỉ là để đe dọa mà thôi, sau chuyện của Hill, tính tự đại của Crawford càng lúc càng tăng, đồng thời càng lúc càng bừa bãi ngạo mạn.
“Will không giống vậy.” Crawford nói.
Hannibal ngẩng đầu hỏi: “Hình như tôi đã từng nghe tên này…”
“Đặc vụ Noras có nhắc đến?”
“Là Alana nói.” Tuy rằng Hill cũng có lúc thuận miệng nhắc tới vài câu.
“Như vậy, bác sĩ Lecter, anh có dự định làm cố vấn tâm lý và giám định cho Will?” Crawford dò xét.
Hannibal hồi đáp: “Đương nhiên, đặc vụ Crawford, xin lỗi vì sự thất lễ ban nãy, dù sao về chuyện của đặc vụ Noras… vụ án Strangler có ảnh hưởng quá lớn đối với tôi.”
“Tôi biết, tôi biết, sự liên lụy lúc đó đã làm anh kinh hãi.” Crawford cam đoan: “Đương nhiên, lần này sẽ không như thế nữa, dù sao, Will sẽ không ở tuyến đầu.”
Hannibal khẽ cười nhưng không nói gì.
#
“Gã này rõ ràng là tên thích ngược đãi, phản xã hội, phương pháp gã này đối xử cô gái như thể cô chỉ là một con heo thịt, không hề có chút tôn trọng. Bọn họ không phải một người, gã này không phải chim bách thanh.” Will vừa sử dụng năng lực tưởng tượng tình tiết, tư duy vẫn còn đắm chìm trong bóng tối méo mó. Anh có thể cảm nhận được sự tàn nhẫn lạnh lùng của hung thủ xen lẫn nôn nóng và phẫn nộ…
Hắc ám và ác ý thuần túy, hận thấu xương với thế giới này, thậm chí có lẽ ngay cả gã cũng không phát hiện. Will cảm nhận được đầu nhức bưng bưng, nhịn không được che đầu.
“Gã rất bình tĩnh, bố trí không nhanh không chậm, đâu vào đấy, đây không phải lần đầu tiên gã làm thế. Gã copy phương pháp gây án của chim bách thanh để cười nhạo.” Will nhịn cơn đau đầu tiếp tục nói.
“Cười nhạo cái gì?” Crawford hỏi.
“Tôi không hiểu, có lẽ là FBI? Cũng có lẽ là chim bách thanh?” Will buông tay, nói: “Dưới sự bình tĩnh của gã là miệt thị và phẫn nộ, gã không phải không khống chế được bản thân, bởi vì trước khi phẫn nộ ngưng tụ lại, gã đã dùng một phương pháp thả nó ra. Gã là tên biến thái, không sai, thế nhưng gã là một tên tinh thần biến thái có thể tự khống chế.”
“Cho nên, cậu không biết gã là ai?”
“Chưa biết gã là ai nhưng chắc chắn là một tên chuyên nghiệp, Jack.” Will lắc đầu, “Điều tôi duy nhất cảm thấy được đó là gã mới vừa mất đi thứ gì đó, điều này khiến nội tâm gã phẫn nộ. Mà đây không phải lần đầu tiên gã mất đi thứ quý giá của mình.”
“Gã sẽ không dùng cách này để giết người nữa, cho nên tiết kiệm thời gian đi, chúng ta chỉ có thể chờ gã tự mình hiện ra thôi.” Will thở dài, lại đột nhiên hỏi: “Hill thế nào rồi?”
Crawford đang chìm đắm trong tình tiết vụ án, đột nhiên bị cắt đứt thì có phần bất mãn, nhưng vẫn đáp: “Hẳn là đang đi săn, mấy người thợ săn thấy xe cậu ta ở bên bìa rừng, không có gì phải lo cả, đây không phải lần đầu tiên cậu ta vào rừng.”
“Nếu như không chuyện gì, tôi về trước đây.” Will bắt đầu nhớ đàn chó trong nhà và lò sưởi của mình rồi.
“Chờ một chút, Will, theo tôi về cục đã, tôi có chuyện muốn nói với cậu, sau đó giới thiệu cho cậu một người.” Crawford nở một nụ cười tự cho là ôn hòa, thế là Will lại âm thầm đề phòng hơn nữa.
Trên đường Will ngồi xe cảnh sát trở về văn phòng Cục điều tra liên bang, điện thoại reo lên.
“Hill?” Will vừa giật mình vừa yên tâm.
“Jack tìm cậu, ở đây có một vụ án đặc biệt…” Will nói.
Hill nằm trên giường bệnh, bàn tay băng một xấp vải dày cầm điện thoại quả thực thương cảm vô cùng, thế nhưng, chính hắn cũng không để ý, đám cháy lớn như vậy mà còn mạng nằm đây nghe điện thoại đã là may mắn lắm rồi.
“Anh ta vẫn gọi cậu đi làm à?” Anh ta là ai thì không cần nói cũng biết, dù sao Crawford vẫn còn ngồi trên xe với Will.
“Chúng ta nói chuyện này sau đi.” Will gặng nói: “Chừng nào gặp mặt?”
“Chưa, tôi gọi điện về là vì có người bạn đi săn chung nói, có người đang tìm tôi, tôi nghĩ chắc là cậu.” Hill nói: “Tôi gọi về là để cậu đừng lo lắng, tôi chưa bị sói ăn đâu.”
Will nở nụ cười, sau đó không nghĩ đến tự mình làm mình sặc, ho liên tục.
“Ở chỗ này, tôi còn chút việc cá nhân chưa xong, coi bộ một thời gian sẽ không về được. Tiện thể nói cho Crawford không cần tìm tôi làm gì, tôi dự định tiếp tục tạm thời cách chức tự mình tự kiểm điểm.” Hill nói tiếp, cái dạng này của hắn quả thật không thể đi ra gặp người được, tuy rằng gương mặt và cổ như kỳ tích mà không bị thương gì, có thể mặc những bộ đồ kín che giấu vết phỏng, nhưng chuyện đó cũng phải đến khi hắn bò nổi ra khỏi giường rồi hãy nói.
“Tôi sẽ nói với anh ta.” Will nhận lời, thầm nghĩ lát nữa thế nào Crawford cũng sẽ nổi điên lên cho coi.
#
Lúc Will đi vào văn phòng Crawford, Hannibal đã tới sẵn, y mặc âu phục màu lá cọ, an tĩnh ưu nhã mà ngồi đối diện bàn làm việc, hai tay đan vào nhau, đặt trên đùi.
“Will, vị này chính là bác sĩ Hannibal Lecter, vị này chính là cố vấn đặc biệt Graham.” Crawford cười giới thiệu hai người với nhau, Hannibal đứng lên, tự nhiên gài lại khuy áo âu phục, sau đó bắt tay Will.
Will nghe thấy hai từ bác sĩ thì đã đoán được thân phận của Hannibal, anh rất muốn xoay người bỏ chạy, thế nhưng Crawford vẫn đứng cười như thế làm anh phải nhịn xuống ước muốn đóng sập cửa bỏ đi của mình.
“Đặc vụ Crawford, có người tìm.” Cậu đặc vụ ngoài cửa gọi.
“Tôi ra ngoài một chút, gặp lại sau? Hai người tự nhiên nói chuyện.” Crawford lập tức rời văn phòng.
Will tìm một cái ghế khác ngồi xuống, có chút không tự nhiên, anh ghét bác sĩ tâm lý, mặc dù chính anh học tâm lý học, thế nhưng cũng vì như vậy, anh càng thêm ghét bác sĩ tâm lý. Cái ánh mắt phảng phất đâm thấu nhân tâm không hề thiện ý mà chỉ vì công việc hoặc là nghiên cứu của bản thân.
Trong khi Will dùng thái độ tiêu cực đối xử với Hannibal, Hannibal cũng quan sát Will Graham. Vị đặc vụ này hiển nhiên không chăm sóc chính mình, cậu ta mang một cặp kính cổ lỗ sỉ, mặc áo sơmi và jacket nhiều nếp nhăn, nước cạo râu trên người rẻ tiền và vụng về, thậm chí ống quần còn dính lông của không ít chó.
Ánh mắt Will nhìn trái nhìn phải, nhưng lại không nhìn y. Trên thực tế, đặc vụ này tỏa ra một cảm giác đáng thương mà bất an nhưng lại dùng thái độ lạnh nhạt và ngôn từ nặng nề để từ chối bất cứ kẻ nào tới gần.
Y chỉ hỏi một câu “Cậu không thích tiếp xúc bằng mắt”, rồi nghe đặc vụ này trả lời:
“Ánh mắt làm cho con người phân tâm, anh nhìn vào một người, anh sẽ nghĩ, người này trắng quá hay gân xanh trên trán sắp tuôn ra rồi.” Will nhìn lướt qua Hannibal một cái sau đó móc méo trào phúng y.
Hannibal yên lặng mà đem nửa câu sau nuốt trở lại bụng mình, Will không phải một người dễ tiếp xúc, y phải nghĩ cách khác. Đây là một đối tượng thực nghiệm thú vị, chỉ cái năng lực tưởng tượng tình tiết ấy thôi cũng đủ để Hannibal động lòng.
Có thể đi vào não bộ của một người khác như thế, đem bản thân đắm chìm trong tư duy của kẻ giết người hàng loạt — cái cảnh tượng đó quả thật quá tuyệt vời. Crawford đã kéo Will vào thế giới bóng tối, nếu cậu ta vẫn muốn làm việc tiếp cho BAU, như vậy vô số tư duy của những tên sát thủ biến thái sẽ xem đầu cậu ta như cái khách sạn miễn phí.
Sớm hay muộn, cậu ta cũng sẽ tan vỡ hoặc tự mình hủy diệt, cũng có khi cậu ta sẽ rơi vào bóng tối, trở thành một trong số những người cậu ta từng truy đuổi. Cho dù là loại nào, nó đều là một vở hài kịch đặc sắc, y quả thực nhịn không được mà chiếm ghế tốt trong rạp.
Crawford tuy ngu xuẩn những cấp dưới của gã luôn cung cấp cho y không ít việc vui. Tỷ như thực tập sinh thông minh có khả năng, Miriam, tỷ như Hill, tỷ như Will Graham trước mắt.
Chỉ là nếu Crawford đã khẳng khái tặng người tới, y đương nhiên nhận không cần khách sáo.
Để y đi vào não của Will, nhìn xem bên trong có những gì.
Hannibal khẽ cong khóe miệng, nhìn Will đang cố gắng không nhìn y mà cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất