Chương 50: Phiên ngoại cổ tích một: Công chúa bạch tuyết (thượng)
Có một ngày, thế giới Hannibal bị phù thủy nguyền rủa (nè, cái giả thiết không khoa học này từ đâu ra vậy?) vì muốn giải trừ nguyền rủa, bọn họ phải diễn một vở kịch hoàn mỹ — công chúa Bạch Tuyết và bảy chú lùn.
Will bất đắc dĩ thở dài nói: “Thật sự không ai nghĩ chỉ có học sinh tiểu học mới thích diễn cái này à?”
Crawford đang nghe hết sức chăm chú lập tức trừng mắt: “Đừng ồn ào! Will, câm miệng!”
Vì vậy mọi người tiếp tục nghe theo phương pháp giải chú của phù thủy– tất cả nhân vật trong Hannibal đều phải tham gia đóng kịch, nhưng có một nguyên tắc phải tuân thủ, diễn viên chính phải diễn vai chính, diễn viên phụ thì đóng vai phụ.
Hill nhấc tay: Xin hỏi tôi diễn vai gì đây? Tôi đâu xuất hiện trong series truyền hình?
Phù thủy: Vậy cậu diễn vai phụ đi?
Hill: Phản đối! Giỡn chơi hả! Trong công chúa Bạch Tuyết chỉ có một cặp nam nữ chính, trong thế giới Hannibal thì có hai nam chính, nếu diễn viên chính diễn vai chính thì Hanni của tôi không phải công chúa Bạch Tuyết thì chính là hoàng tử, anh ấy có cảnh hôn với Will, cảnh hôn đó! Đâu thể cắm sừng tôi trước mặt tôi như vậy chớ?
Will lập tức nhảy dựng lên giải thích: “Tôi tuyệt đối không có ý gì với Hanni nhà cậu hết đó, ít nhất là trong thế giới này.”
Hannibal ưu nhã ngồi ở một bên, mỉm cười hỏi: “Hill, cậu vừa nói ai muốn cắm sừng cậu vậy?”
Hill:…
Nhìn cảnh gà bay trứng vỡ, phù thủy vặn vặn kịch bản trong tay, cố mà nhịn xuống, rốt cục không thể nhịn được nữa rống lên: “Ai nói cho mấy người diễn viên chính chỉ có công chúa Bạch Tuyết với hoàng tử hả?! Mấy người bỏ hoàng hậu đi đâu rồi!”
Hannibal bình tĩnh mà hỏi: “Tôi có một vấn đề, cho dù có ba vai chính, thế nhưng ba vai đó làm sao phân? Bà dự định cho Will hôn tôi hay hôn Hill?”
Phù thủy: Còn có lựa chọn nữa, anh có thể hôn Hill, rồi để Will diễn hoàng hậu.
Mọi người nhìn về phía đặc vụ Will, nỗ lực tìm ra chút xíu chỗ giống nhân vật hoàng hậu trên người anh, cuối cùng Alana thử nói: “Nếu không, Will anh thử kịch bản xem, đoạn gọi gương thần đó.”
Will có phần ngượng ngùng, nhưng vì phá vỡ nguyền rủa, anh chỉ đành đứng trước mặt mọi người đọc lời thoại: Gương thần ơi hỡi gương thần, thế gian ai đẹp được dường như ta?
Abigail rất lanh lợi tiếp lời: “Xưa kia bà đẹp nhất trần, ngày nay Bạch Tuyết muôn phần đẹp hơn.”
Will sững sờ một hồi rồi mới khô cằn nói: “Cái gì? Ta nhất định phải giết công chúa Bạch Tuyết.”
Phân đoạn vừa kết thúc, mọi người bặt tiếng, quay đầu nhìn về phía phù thủy.
Phù thủy: …. ha ha, ha ha ha.
Abigail dùng giọng nói dù nhỏ nhưng đủ để mọi người đều nghe: “Đây đâu phải hoàng hậu độc ác, nhất định là nhầm phim trường rồi, ở đây đang diễn Bambi thì đúng hơn.”
Will đỏ mặt, tức giận: “Abigail!”
Phù thủy hít sâu một hơi, nói: “Được rồi, bỏ yêu cầu đó đi, thế nhưng không diễn vai chính cũng phải diễn vai phụ quan trọng, bảy chú lùn không tính, bọn họ chỉ là nhân vật phụ thôi.”
Tuy rằng quá trình không tốt đẹp chút nào, thế nhưng căn cứ phiếu bầu của mọi người, phần lớn nhân vật đều tìm được người diễn, vì vậy, vở kịch chính thức bắt đầu—
Alana dẫn truyện, cô thanh thanh giọng rồi đọc kịch bản: “Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc nọ, đức vua và hoàng hậu vẫn chưa có con.”
Crawford lên sân khấu, thâm tình kéo tay Bella, vợ ông, bùi ngùi vô hạn: “Ta thật hy vọng chúng ta có một đứa con gái, một cô con gái thật xinh đẹp đáng yêu.”
Hoàng hậu Bella chân tình diễn xuất, rất nhập vai nói: “Một cô con gái với mái tóc đen như mun, môi đỏ như máu, da trắng như tuyết.”
Hill yên lặng đứng dưới sân khấu nói với Hannibal: “Thật sự không phải đang tả Sadako hay ma cà rồng sao?”
Hannibal nhìn hắn một cái: “Cần phải văn vẻ nghệ thuật một chút, đây là tính thẩm mỹ, Hill.”
Alana: Vì vậy, hoàng hậu thật sự mang thai, sau đó sinh ra một cô con gái tóc đen như mun, môi đỏ như máu, da trắng như tuyết, đức vua vui vẻ cực kỳ, đặt cô tên là công chúa Bạch Tuyết, đáng tiếc sau khi sinh không lâu sau, hoàng hậu bị bệnh qua đời, đức vua tuy rằng bi thương nhưng quốc gia không thể không có hoàng hậu, chẳng bao lâu, ông cưới một bà hoàng hậu mới.
Hill: Iiii, có ai thấy Hanni không?
Tất cả mọi người đờ đẫn nhìn hoàng hậu mới mà Crawford vừa cưới — bác sĩ Lecter. Hannibal vẫn giữ gương mặt bình tĩnh như cũ, gương mặt không hề thay đổi biểu cảm, bình tĩnh trầm ổn, tựa như người mặt lễ phục hoàng hậu không phải y.
Crawford há miệng như hà mã nhìn “hoàng hậu” của mình, đến tận khi Hannibal dùng đôi mắt nâu lạnh lùng quét qua một cái, mới gập ghềnh nói hết lời thoại rồi phóng như bay xuống sân khấu.
(Crawford: Thiệt không khoa học, sao anh ta lại đồng ý diễn vai hoàng hậu! Phù thủy: Bởi vì trong tất cả các vai dĩễn, chỉ có nhân vật này hợp nhất.)
Alana tiếp theo đọc lời dẫn: “Bà hoàng hậu này không dịu dàng hiền lương như mặt ngoài, trên thực tế, hoàng hậu chính là một phù thủy.”
(Crawford: Cái mặt của anh ta có liên quan gì đến dịu dàng hiền lương chứ! Phù thủy: Kỳ thực bác sĩ Lecter vốn đã dịu dàng ga lăng rồi, với lại, đừng có xen miệng vào chứ? Đọc giả không còn biết đâu là tán dóc đâu là chính văn rồi nè)
Hoàng hậu phù thủy tà ác có một chiếc gương thần kì, mỗi ngày hoàng hậu đều ở trong mật thất đứng đối diện với gương thần—
“Gương thần ơi hỡi gương thần, thế gian ai đẹp được dường như ta?” Hannibal không cần cố gắng phối hợp với giọng điệu của nhân vật mà hình tượng của y vốn đã rất cao ngạo lạnh lùng, ngữ khí chỉ cần thêm chút khinh miệt là đã hoàn mỹ diễn tả một nhân vật phản diện rồi.
Bác sĩ Bedelia đoan trang sau một chiếc khung kính đóng vai gương thần, cô khẽ mỉm cười: “Hoàng hậu Hannibal thân ái của ta, đương nhiên là ngài, ngài là người xinh đẹp nhất trên đời.”
Alana tiếp tục đọc: “Hoàng hậu nghe xong rất thoả mãn, thế nhưng theo thời gian trôi qua, công chúa Bạch Tuyết chậm rãi lớn lên, nàng trở nên càng ngày càng xinh đẹp, càng ngày càng đáng yêu. Đến tận có một ngày, hoàng hậu lại hỏi gương thần lần nữa—”
“Gương thần ơi hỡi gương thần, thế gian ai đẹp được dường như ta?”
“Hoàng hậu Hannibal thân ái của ta, ngài đương nhiên vô cùng xinh đẹp, thế nhưng ở một nơi khác trong hoàng cung, công chúa Bạch Tuyết còn đẹp hơn ngài cả ngàn lần. Nàng ấy mới là người xinh đẹp nhất thế gian.” Bedelia bình tĩnh nói với Hannibal cũng bình tĩnh.
Lúc này, công chúa Bạch Tuyết “càng ngày càng xinh đẹp” bị người ta đẩy lên sân khấu, dựa theo đạo diễn… a không, là ý của phù thủy, nàng đang tạo dáng chơi đùa vui sướng tự do trong hoàng cung.
Will mặc váy công chúa ngượng nghịu đứng trên sân khấu, mái tóc quăn đen ánh lên mặt hồ, đôi mắt xanh biếc như nước hồ bởi vì không mang mắt kính mà lất phất sương mờ, thêm miếng lót Alana cố ý chêm vào, công chúa Bạch Tuyết này quả thật ‘đẹp động lòng người’, thế nhưng nếu so với hoàng hậu thì hoàn toàn là hai style khác biệt.
“Sau khi nghe xong, hoàng hậu nhìn công chúa Bạch Tuyết trẻ tuổi đang chơi đùa trong hoa viên mà giận tím mặt.” Alana vừa đọc xong câu thoại thì liền bị phù thủy ngắt ngang.
“Giận tím mặt đó, là giận tím mặt! Nè nè, nói anh đó! Bác sĩ Lecter, hồi nãy lời dẫn nói anh rất thỏa mãn, cái mặt anh như vậy tôi còn có thể nói anh ý nhị hàm súc, bây giờ lời dẫn nói anh giận tím mặt, sao vẫn là cái mặt như vậy?” Phù thủy xắn tay áo, chân đạp lên bàn, chỉ vào y: “Biểu hiện giận tím mặt cái coi!”
Hannibal nhìn chằm chằm phù thủy thật lâu, đến tận khi cái cổ phù thủy cũng bắt đầu phát lãnh, lui ra sau một bước thì mới hỏi: “Cô thật sự muốn tôi giận tím mặt? Cô khẳng định?”
Phù thủy: Vậy… cứ vậy đi, lời dẫn tiếp tục…
Alana trợn mắt khinh thường, tiếp tục thì thầm: “Hoàng hậu ghen ghét dữ dội, quyết định giết chết công chúa Bạch Tuyết, như vậy y lại trở thành người xinh đẹp nhất thế giới một lần nữa…. Logic đâu rồi?” (Phù thủy: Dẫn truyện không muốn tán dóc!)
“Vì thế, hoàng hậu gọi tâm phúc y tin tưởng nhất tới, thợ săn.”
Trước tiên đường hỏi vì sao tâm phúc hoàng hậu tin tưởng nhất lại là thợ săn, cái chính là vì sao thợ săn lại còn mặc đẹp hơn cả đức vua, mặt mũi cũng đẹp trai hơn đức vua, đây thiệt là tâm phúc mà không phải gì khác à?
Hill mặc trang phục thợ săn, lưng mang cung tên, hông đeo dao săn, đi tới trước mặt hoàng hậu, sau đó quỳ một gối xuống, cầm tay hoàng hậu ngoan đạo mà dịu dàng hôn lên mu bàn tay.
“Hoàng hậu điện hạ.” Thợ săn Hill trung thành kiên định nhìn hoàng hậu Hannibal.
“Ta lệnh cho ngươi giết chết công chúa Bạch Tuyết, sau đó đem tim nó về đây cho ta.” Hannibal thong dong đọc lời kịch, dĩ nhiên những lời này không hề xung đột với khí chất trên người y.
“Vì sao?!” Thợ săn Hill khiếp sợ hỏi, tựa như không tin nổi những gì mình đang nghe.
“Thế nào?” Hoàng hậu cười nhạt, lộ ra vẻ trào phúng: “Ngươi không muốn nghe theo mệnh lệnh của ta, ngươi muốn phản bội ta?”
Thợ săn lập tức lộ ra khuôn mặt bi thương, thở dài: “Ta vĩnh viễn trung thành với ngài, hoàng hậu điện hạ của ta, ta sẽ giết công chúa Bạch Tuyết, đem tim về cho ngài.”
Sau đó màn một kết thúc, sau khi xuống sân khấu Hannibal hỏi Hill: “Vì sao cậu không hỏi lý do hoàng hậu muốn giết công chúa Bạch Tuyết?”
Hill trả lời: “Anh không cảm thấy hoàng hậu giết công chúa Bạch Tuyết thì thôi, sao còn muốn tim làm gì? Thấy giống như là… hoàng hậu thầm mếm công chúa Bạch Tuyết sao.”
Hannibal:…
Màn hai bắt đầu, ở mé rừng (đừng có hỏi vì sao thợ săn lại muốn giết công chúa Bạch Tuyết ở mé rừng, chắc tại ở đó dễ xử lý thi thể?) thợ săn rút dao, do dự mà không chịu ra tay.
“Vì sao ngươi muốn giết ta?” Công chúa Bạch Tuyết Will chảy nước mắt hỏi. (Will: Ai trét mù-tạc lên mắt tôi?!)
“Chớ có trách ta, muốn trách thì trách nàng vì sao lại xinh đẹp như thế!) Thợ săn vung con dao lên (Hill: Lời kịch cái kiểu gì vậy?)
“Không, xin đừng giết ta!” Công chúa Bạch Tuyết khóc càng thêm xinh đẹp. (Will: Tôi không muốn diễn nữa…)
“Vậy được rồi.” Thợ săn lập tức thu dao lại.
Mọi người:…
“Khụ khụ, công chúa xinh đẹp ơi, là hoàng hậu muốn ta giết nàng, thế nhưng ta không đành lòng làm như vậy, màng mau mau chạy trốn đi, đừng trở về nữa, đừng để bị hoàng hậu phát hiện, nếu không nàng sẽ chết.” Hill tiếp tục nghiêm trang nói lời kịch.
“Thì ra là hoàng hậu!” Công chúa Bạch Tuyết bưng kín miệng. (Will: Mấy cái lời kịch này đủ rồi đấy! Cô tưởng đây là Chân Hoàn truyện hả!)
Thấy cứ tiếp tục thế này thì Will sẽ tan vỡ, Alana lập tức nhảy ra cứu: “Công chúa Bạch Tuyết trốn vào trong rừng rậm, nhưng thợ săn phải mang trái tim công chúa Bạch Tuyết giao cho hoàng hậu, bằng không hoàng hậu sẽ không bỏ qua cho hắn. Vì vậy hắn giết hắn giết một chú nai con, đem trái tim nai con thay thế trái tim công chúa Bạch Tuyết giao cho hoàng hậu.”
Abigail: Nói thật, vì sao nhân vật của em chỉ có như thế, thậm chí còn không phải người nữa?
Hill: Em có thể giao trái tim đạo cụ cho tôi, sau đó xuống sân khấu đi.
Thợ săn trở về cung điện, nâng trái tim dâng lên cho hoàng hậu, Hannibal nhìn trái tim rất thật trên bàn trầm mặc một hồi, quay đầu hỏi phù thủy: “Đạo cụ này ở đâu ra?”
Phù thủy ngẩng đầu: À? Tôi lấy trong tủ lạnh nhà anh đó, anh thấy quen hả?
Hannibal gật đầu nói: “Tôi nhớ kỹ cô rồi.”
Phù thủy:…
“Hoàng hậu hung ác đem trái tim công chúa Bạch Tuyết nấu lên rồi bỏ muối vào… ặc… Mọi người coi như chỉ bỏ thêm muối thôi nhé.” Alana nhìn Hannibal bắt đầu dùng kỹ thuật nấu nướng đầu bếp chính mang sao Michelin thành thạo nấu trái tim.
“Kỳ thực tôi nghĩ lúc này chiếu quảng cáo là được.” Ba người tổ pháp y bắt đầu nói nhỏ: “Không bằng gọi là ‘Món ngon đêm khuya: khóa dạy nấu ăn của đầu bếp Michelin’?”
<Chưa xong>
Hết chương 50
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Bài này là phần tán dóc phiên vô trách nhiệm, không liên quan đến chính văn, là kết quả của một cuộc não động, tồn tại chỉ vì giải trí, trong có thiên lôi, không thích đừng vào, cúi chào.
Cùng với →_→ đang tưởng bở:
Sân khấu thứ nhất:
Tác giả: Chú Bal, xin đừng ăn em? Nếu chú còn muốn HE.
Chú Bal: Cô không phải luôn muốn ngược tôi à? Văn án còn viết rõ ràng nè, vì sao tôi phải buông tha cho người vô lễ như cô?
Tác giả: Chú mà ăn là truyện này đứt ngang đó.
Chú Bal: Kỳ thực… tôi cũng không định ăn cô.
Tác giả: (vui rớt nước mắt): Thật… thật à?
Chú Bal: Ừ, trong người cô toàn hóa chất, ăn cô tôi sợ trúng độc (dân TQ trúng đạn)
Chú Bal: Với lại đầu óc cô không bình thường, tôi sợ bị truyền nhiễm. (tác giả trúng đạn _(:з)∠)_)
Sân khấu thứ hai:
Chú Bal: Cho nên, tôi chết rồi.
Will: Người như anh sao chết được? Cảnh sát nước nào lợi hại vậy?
Chú Bal: Không phải, có nạn nhân muốn cùng chết với tôi.
Will: Người nào lợi hại cậy.
Chú Bal: … Uhm, chắc vì trước khi chết hắn không nói cho tôi biết hắn là người TQ.
Will:???
Chú Bal: Tôi bị ngộ độc thức ăn chết. Hill chưa kịp ngăn…
Cục trưởng FBI: Chúng ta phải tán dương tầm quan trọng và hy sinh trọng đại của TQ đã tiêu diện cannibal trước quốc tế, loại hành vi tự mình hy sinh nêu cao chủ nghĩa nhân đạo này đáng để nhân dân toàn thế giới học tập.
Crawford: Cục trưởng, ông lấy sai bản thảo rồi, đó là diễn thuyết của MC!!
Cục trưởng FBI: Trách không được, thấy sai sai sao đó.
Chú Bal:…
Will bất đắc dĩ thở dài nói: “Thật sự không ai nghĩ chỉ có học sinh tiểu học mới thích diễn cái này à?”
Crawford đang nghe hết sức chăm chú lập tức trừng mắt: “Đừng ồn ào! Will, câm miệng!”
Vì vậy mọi người tiếp tục nghe theo phương pháp giải chú của phù thủy– tất cả nhân vật trong Hannibal đều phải tham gia đóng kịch, nhưng có một nguyên tắc phải tuân thủ, diễn viên chính phải diễn vai chính, diễn viên phụ thì đóng vai phụ.
Hill nhấc tay: Xin hỏi tôi diễn vai gì đây? Tôi đâu xuất hiện trong series truyền hình?
Phù thủy: Vậy cậu diễn vai phụ đi?
Hill: Phản đối! Giỡn chơi hả! Trong công chúa Bạch Tuyết chỉ có một cặp nam nữ chính, trong thế giới Hannibal thì có hai nam chính, nếu diễn viên chính diễn vai chính thì Hanni của tôi không phải công chúa Bạch Tuyết thì chính là hoàng tử, anh ấy có cảnh hôn với Will, cảnh hôn đó! Đâu thể cắm sừng tôi trước mặt tôi như vậy chớ?
Will lập tức nhảy dựng lên giải thích: “Tôi tuyệt đối không có ý gì với Hanni nhà cậu hết đó, ít nhất là trong thế giới này.”
Hannibal ưu nhã ngồi ở một bên, mỉm cười hỏi: “Hill, cậu vừa nói ai muốn cắm sừng cậu vậy?”
Hill:…
Nhìn cảnh gà bay trứng vỡ, phù thủy vặn vặn kịch bản trong tay, cố mà nhịn xuống, rốt cục không thể nhịn được nữa rống lên: “Ai nói cho mấy người diễn viên chính chỉ có công chúa Bạch Tuyết với hoàng tử hả?! Mấy người bỏ hoàng hậu đi đâu rồi!”
Hannibal bình tĩnh mà hỏi: “Tôi có một vấn đề, cho dù có ba vai chính, thế nhưng ba vai đó làm sao phân? Bà dự định cho Will hôn tôi hay hôn Hill?”
Phù thủy: Còn có lựa chọn nữa, anh có thể hôn Hill, rồi để Will diễn hoàng hậu.
Mọi người nhìn về phía đặc vụ Will, nỗ lực tìm ra chút xíu chỗ giống nhân vật hoàng hậu trên người anh, cuối cùng Alana thử nói: “Nếu không, Will anh thử kịch bản xem, đoạn gọi gương thần đó.”
Will có phần ngượng ngùng, nhưng vì phá vỡ nguyền rủa, anh chỉ đành đứng trước mặt mọi người đọc lời thoại: Gương thần ơi hỡi gương thần, thế gian ai đẹp được dường như ta?
Abigail rất lanh lợi tiếp lời: “Xưa kia bà đẹp nhất trần, ngày nay Bạch Tuyết muôn phần đẹp hơn.”
Will sững sờ một hồi rồi mới khô cằn nói: “Cái gì? Ta nhất định phải giết công chúa Bạch Tuyết.”
Phân đoạn vừa kết thúc, mọi người bặt tiếng, quay đầu nhìn về phía phù thủy.
Phù thủy: …. ha ha, ha ha ha.
Abigail dùng giọng nói dù nhỏ nhưng đủ để mọi người đều nghe: “Đây đâu phải hoàng hậu độc ác, nhất định là nhầm phim trường rồi, ở đây đang diễn Bambi thì đúng hơn.”
Will đỏ mặt, tức giận: “Abigail!”
Phù thủy hít sâu một hơi, nói: “Được rồi, bỏ yêu cầu đó đi, thế nhưng không diễn vai chính cũng phải diễn vai phụ quan trọng, bảy chú lùn không tính, bọn họ chỉ là nhân vật phụ thôi.”
Tuy rằng quá trình không tốt đẹp chút nào, thế nhưng căn cứ phiếu bầu của mọi người, phần lớn nhân vật đều tìm được người diễn, vì vậy, vở kịch chính thức bắt đầu—
Alana dẫn truyện, cô thanh thanh giọng rồi đọc kịch bản: “Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc nọ, đức vua và hoàng hậu vẫn chưa có con.”
Crawford lên sân khấu, thâm tình kéo tay Bella, vợ ông, bùi ngùi vô hạn: “Ta thật hy vọng chúng ta có một đứa con gái, một cô con gái thật xinh đẹp đáng yêu.”
Hoàng hậu Bella chân tình diễn xuất, rất nhập vai nói: “Một cô con gái với mái tóc đen như mun, môi đỏ như máu, da trắng như tuyết.”
Hill yên lặng đứng dưới sân khấu nói với Hannibal: “Thật sự không phải đang tả Sadako hay ma cà rồng sao?”
Hannibal nhìn hắn một cái: “Cần phải văn vẻ nghệ thuật một chút, đây là tính thẩm mỹ, Hill.”
Alana: Vì vậy, hoàng hậu thật sự mang thai, sau đó sinh ra một cô con gái tóc đen như mun, môi đỏ như máu, da trắng như tuyết, đức vua vui vẻ cực kỳ, đặt cô tên là công chúa Bạch Tuyết, đáng tiếc sau khi sinh không lâu sau, hoàng hậu bị bệnh qua đời, đức vua tuy rằng bi thương nhưng quốc gia không thể không có hoàng hậu, chẳng bao lâu, ông cưới một bà hoàng hậu mới.
Hill: Iiii, có ai thấy Hanni không?
Tất cả mọi người đờ đẫn nhìn hoàng hậu mới mà Crawford vừa cưới — bác sĩ Lecter. Hannibal vẫn giữ gương mặt bình tĩnh như cũ, gương mặt không hề thay đổi biểu cảm, bình tĩnh trầm ổn, tựa như người mặt lễ phục hoàng hậu không phải y.
Crawford há miệng như hà mã nhìn “hoàng hậu” của mình, đến tận khi Hannibal dùng đôi mắt nâu lạnh lùng quét qua một cái, mới gập ghềnh nói hết lời thoại rồi phóng như bay xuống sân khấu.
(Crawford: Thiệt không khoa học, sao anh ta lại đồng ý diễn vai hoàng hậu! Phù thủy: Bởi vì trong tất cả các vai dĩễn, chỉ có nhân vật này hợp nhất.)
Alana tiếp theo đọc lời dẫn: “Bà hoàng hậu này không dịu dàng hiền lương như mặt ngoài, trên thực tế, hoàng hậu chính là một phù thủy.”
(Crawford: Cái mặt của anh ta có liên quan gì đến dịu dàng hiền lương chứ! Phù thủy: Kỳ thực bác sĩ Lecter vốn đã dịu dàng ga lăng rồi, với lại, đừng có xen miệng vào chứ? Đọc giả không còn biết đâu là tán dóc đâu là chính văn rồi nè)
Hoàng hậu phù thủy tà ác có một chiếc gương thần kì, mỗi ngày hoàng hậu đều ở trong mật thất đứng đối diện với gương thần—
“Gương thần ơi hỡi gương thần, thế gian ai đẹp được dường như ta?” Hannibal không cần cố gắng phối hợp với giọng điệu của nhân vật mà hình tượng của y vốn đã rất cao ngạo lạnh lùng, ngữ khí chỉ cần thêm chút khinh miệt là đã hoàn mỹ diễn tả một nhân vật phản diện rồi.
Bác sĩ Bedelia đoan trang sau một chiếc khung kính đóng vai gương thần, cô khẽ mỉm cười: “Hoàng hậu Hannibal thân ái của ta, đương nhiên là ngài, ngài là người xinh đẹp nhất trên đời.”
Alana tiếp tục đọc: “Hoàng hậu nghe xong rất thoả mãn, thế nhưng theo thời gian trôi qua, công chúa Bạch Tuyết chậm rãi lớn lên, nàng trở nên càng ngày càng xinh đẹp, càng ngày càng đáng yêu. Đến tận có một ngày, hoàng hậu lại hỏi gương thần lần nữa—”
“Gương thần ơi hỡi gương thần, thế gian ai đẹp được dường như ta?”
“Hoàng hậu Hannibal thân ái của ta, ngài đương nhiên vô cùng xinh đẹp, thế nhưng ở một nơi khác trong hoàng cung, công chúa Bạch Tuyết còn đẹp hơn ngài cả ngàn lần. Nàng ấy mới là người xinh đẹp nhất thế gian.” Bedelia bình tĩnh nói với Hannibal cũng bình tĩnh.
Lúc này, công chúa Bạch Tuyết “càng ngày càng xinh đẹp” bị người ta đẩy lên sân khấu, dựa theo đạo diễn… a không, là ý của phù thủy, nàng đang tạo dáng chơi đùa vui sướng tự do trong hoàng cung.
Will mặc váy công chúa ngượng nghịu đứng trên sân khấu, mái tóc quăn đen ánh lên mặt hồ, đôi mắt xanh biếc như nước hồ bởi vì không mang mắt kính mà lất phất sương mờ, thêm miếng lót Alana cố ý chêm vào, công chúa Bạch Tuyết này quả thật ‘đẹp động lòng người’, thế nhưng nếu so với hoàng hậu thì hoàn toàn là hai style khác biệt.
“Sau khi nghe xong, hoàng hậu nhìn công chúa Bạch Tuyết trẻ tuổi đang chơi đùa trong hoa viên mà giận tím mặt.” Alana vừa đọc xong câu thoại thì liền bị phù thủy ngắt ngang.
“Giận tím mặt đó, là giận tím mặt! Nè nè, nói anh đó! Bác sĩ Lecter, hồi nãy lời dẫn nói anh rất thỏa mãn, cái mặt anh như vậy tôi còn có thể nói anh ý nhị hàm súc, bây giờ lời dẫn nói anh giận tím mặt, sao vẫn là cái mặt như vậy?” Phù thủy xắn tay áo, chân đạp lên bàn, chỉ vào y: “Biểu hiện giận tím mặt cái coi!”
Hannibal nhìn chằm chằm phù thủy thật lâu, đến tận khi cái cổ phù thủy cũng bắt đầu phát lãnh, lui ra sau một bước thì mới hỏi: “Cô thật sự muốn tôi giận tím mặt? Cô khẳng định?”
Phù thủy: Vậy… cứ vậy đi, lời dẫn tiếp tục…
Alana trợn mắt khinh thường, tiếp tục thì thầm: “Hoàng hậu ghen ghét dữ dội, quyết định giết chết công chúa Bạch Tuyết, như vậy y lại trở thành người xinh đẹp nhất thế giới một lần nữa…. Logic đâu rồi?” (Phù thủy: Dẫn truyện không muốn tán dóc!)
“Vì thế, hoàng hậu gọi tâm phúc y tin tưởng nhất tới, thợ săn.”
Trước tiên đường hỏi vì sao tâm phúc hoàng hậu tin tưởng nhất lại là thợ săn, cái chính là vì sao thợ săn lại còn mặc đẹp hơn cả đức vua, mặt mũi cũng đẹp trai hơn đức vua, đây thiệt là tâm phúc mà không phải gì khác à?
Hill mặc trang phục thợ săn, lưng mang cung tên, hông đeo dao săn, đi tới trước mặt hoàng hậu, sau đó quỳ một gối xuống, cầm tay hoàng hậu ngoan đạo mà dịu dàng hôn lên mu bàn tay.
“Hoàng hậu điện hạ.” Thợ săn Hill trung thành kiên định nhìn hoàng hậu Hannibal.
“Ta lệnh cho ngươi giết chết công chúa Bạch Tuyết, sau đó đem tim nó về đây cho ta.” Hannibal thong dong đọc lời kịch, dĩ nhiên những lời này không hề xung đột với khí chất trên người y.
“Vì sao?!” Thợ săn Hill khiếp sợ hỏi, tựa như không tin nổi những gì mình đang nghe.
“Thế nào?” Hoàng hậu cười nhạt, lộ ra vẻ trào phúng: “Ngươi không muốn nghe theo mệnh lệnh của ta, ngươi muốn phản bội ta?”
Thợ săn lập tức lộ ra khuôn mặt bi thương, thở dài: “Ta vĩnh viễn trung thành với ngài, hoàng hậu điện hạ của ta, ta sẽ giết công chúa Bạch Tuyết, đem tim về cho ngài.”
Sau đó màn một kết thúc, sau khi xuống sân khấu Hannibal hỏi Hill: “Vì sao cậu không hỏi lý do hoàng hậu muốn giết công chúa Bạch Tuyết?”
Hill trả lời: “Anh không cảm thấy hoàng hậu giết công chúa Bạch Tuyết thì thôi, sao còn muốn tim làm gì? Thấy giống như là… hoàng hậu thầm mếm công chúa Bạch Tuyết sao.”
Hannibal:…
Màn hai bắt đầu, ở mé rừng (đừng có hỏi vì sao thợ săn lại muốn giết công chúa Bạch Tuyết ở mé rừng, chắc tại ở đó dễ xử lý thi thể?) thợ săn rút dao, do dự mà không chịu ra tay.
“Vì sao ngươi muốn giết ta?” Công chúa Bạch Tuyết Will chảy nước mắt hỏi. (Will: Ai trét mù-tạc lên mắt tôi?!)
“Chớ có trách ta, muốn trách thì trách nàng vì sao lại xinh đẹp như thế!) Thợ săn vung con dao lên (Hill: Lời kịch cái kiểu gì vậy?)
“Không, xin đừng giết ta!” Công chúa Bạch Tuyết khóc càng thêm xinh đẹp. (Will: Tôi không muốn diễn nữa…)
“Vậy được rồi.” Thợ săn lập tức thu dao lại.
Mọi người:…
“Khụ khụ, công chúa xinh đẹp ơi, là hoàng hậu muốn ta giết nàng, thế nhưng ta không đành lòng làm như vậy, màng mau mau chạy trốn đi, đừng trở về nữa, đừng để bị hoàng hậu phát hiện, nếu không nàng sẽ chết.” Hill tiếp tục nghiêm trang nói lời kịch.
“Thì ra là hoàng hậu!” Công chúa Bạch Tuyết bưng kín miệng. (Will: Mấy cái lời kịch này đủ rồi đấy! Cô tưởng đây là Chân Hoàn truyện hả!)
Thấy cứ tiếp tục thế này thì Will sẽ tan vỡ, Alana lập tức nhảy ra cứu: “Công chúa Bạch Tuyết trốn vào trong rừng rậm, nhưng thợ săn phải mang trái tim công chúa Bạch Tuyết giao cho hoàng hậu, bằng không hoàng hậu sẽ không bỏ qua cho hắn. Vì vậy hắn giết hắn giết một chú nai con, đem trái tim nai con thay thế trái tim công chúa Bạch Tuyết giao cho hoàng hậu.”
Abigail: Nói thật, vì sao nhân vật của em chỉ có như thế, thậm chí còn không phải người nữa?
Hill: Em có thể giao trái tim đạo cụ cho tôi, sau đó xuống sân khấu đi.
Thợ săn trở về cung điện, nâng trái tim dâng lên cho hoàng hậu, Hannibal nhìn trái tim rất thật trên bàn trầm mặc một hồi, quay đầu hỏi phù thủy: “Đạo cụ này ở đâu ra?”
Phù thủy ngẩng đầu: À? Tôi lấy trong tủ lạnh nhà anh đó, anh thấy quen hả?
Hannibal gật đầu nói: “Tôi nhớ kỹ cô rồi.”
Phù thủy:…
“Hoàng hậu hung ác đem trái tim công chúa Bạch Tuyết nấu lên rồi bỏ muối vào… ặc… Mọi người coi như chỉ bỏ thêm muối thôi nhé.” Alana nhìn Hannibal bắt đầu dùng kỹ thuật nấu nướng đầu bếp chính mang sao Michelin thành thạo nấu trái tim.
“Kỳ thực tôi nghĩ lúc này chiếu quảng cáo là được.” Ba người tổ pháp y bắt đầu nói nhỏ: “Không bằng gọi là ‘Món ngon đêm khuya: khóa dạy nấu ăn của đầu bếp Michelin’?”
<Chưa xong>
Hết chương 50
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Bài này là phần tán dóc phiên vô trách nhiệm, không liên quan đến chính văn, là kết quả của một cuộc não động, tồn tại chỉ vì giải trí, trong có thiên lôi, không thích đừng vào, cúi chào.
Cùng với →_→ đang tưởng bở:
Sân khấu thứ nhất:
Tác giả: Chú Bal, xin đừng ăn em? Nếu chú còn muốn HE.
Chú Bal: Cô không phải luôn muốn ngược tôi à? Văn án còn viết rõ ràng nè, vì sao tôi phải buông tha cho người vô lễ như cô?
Tác giả: Chú mà ăn là truyện này đứt ngang đó.
Chú Bal: Kỳ thực… tôi cũng không định ăn cô.
Tác giả: (vui rớt nước mắt): Thật… thật à?
Chú Bal: Ừ, trong người cô toàn hóa chất, ăn cô tôi sợ trúng độc (dân TQ trúng đạn)
Chú Bal: Với lại đầu óc cô không bình thường, tôi sợ bị truyền nhiễm. (tác giả trúng đạn _(:з)∠)_)
Sân khấu thứ hai:
Chú Bal: Cho nên, tôi chết rồi.
Will: Người như anh sao chết được? Cảnh sát nước nào lợi hại vậy?
Chú Bal: Không phải, có nạn nhân muốn cùng chết với tôi.
Will: Người nào lợi hại cậy.
Chú Bal: … Uhm, chắc vì trước khi chết hắn không nói cho tôi biết hắn là người TQ.
Will:???
Chú Bal: Tôi bị ngộ độc thức ăn chết. Hill chưa kịp ngăn…
Cục trưởng FBI: Chúng ta phải tán dương tầm quan trọng và hy sinh trọng đại của TQ đã tiêu diện cannibal trước quốc tế, loại hành vi tự mình hy sinh nêu cao chủ nghĩa nhân đạo này đáng để nhân dân toàn thế giới học tập.
Crawford: Cục trưởng, ông lấy sai bản thảo rồi, đó là diễn thuyết của MC!!
Cục trưởng FBI: Trách không được, thấy sai sai sao đó.
Chú Bal:…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất