Làm Sao Đây, Quá Trớn Với Bạn Thân Của Bạn Trai Mất Rồi!

Chương 14: Ngày hôm nay bạch liên công cũng đang khích bác tình cảm giữa hai người bạn thân

Trước Sau
Thú thật với người trong nhà có thể là một quyết định tệ nhất anh từng làm, cũng là tốt nhất.

Gia đình giống kiểu của anh, come-out có thể xem như là tiếng xấu. Bình thường nhà thế gia lúc không có ai cũng vẫn có thể bậy bạ ở ngoài, nhưng đối với người ngoài thì vẫn phải cần có thể diện, cần một đám cưới thì vẫn phải làm đám cưới. May mà năm nay anh đã hai mươi bảy tuổi, không phải là một thằng nhóc mới mười bảy tuổi, anh không cần dựa vào gia đình để sống, sự nghiệp của mình cũng đã có được chút khởi sắc.

Nhà họ Lúc xem như là một đại gia tộc có nhiều chi, nhiều nhánh khác nhau, nhưng cảm tình giữa cả nhà bọn họ vẫn khá mờ nhạt, khônig có quá nhiều quan hệ với các chi khác trong họ.

Cha Lục vẫn luôn bận rộn với sự nghiệp của mình, không thế nào quản anh, hiện nay ông vẫn đang ở nước ngoài, cho dù nghe nói chuyện này, cũng không về nước, chỉ giao cho mẹ Lục xử lý.

... Mẹ Lục không để lộ buồn vui gì, chỉ nói với anh có hai câu.

Câu nói đầu tiên là: “Con đã nghĩ kỹ chưa?”

Anh trả lời: “Đã rất kỹ rồi”

Anh bỏ qua cơ hội làm đám cưới liên kết, có thể còn thể mất đi quyền kế thừa sản nghiệp của gia tộc sau này, thế nhưng anh cũng chả màng đến những điều ấy.

Sau khi mẹ Lục nói xong câu đầu tiên, rất nhiều ngày sau bà đều lạnh nhạt thờ ơ với anh. Trong thời gian này, tin tức đại thiếu gia nhà họ Lục come-out công khai đã lan khắp cả thành phố, người người đều nhìn xem tình huống thế nào để có thái độ cho đúng, nên rút vốn thì rút vốn, muốn ngáng chân lại ngáng chân thêm, sự nghiệp của anh đối mặt với nguy cơ lớn chưa từng có. Anh bận tới tối tăm mặt mũi, thậm chí ngay cả người yêu cũng không có cách nào tự mình chăm sóc được, nhưng anh chưa từng nghĩ sẽ thỏa hiệp.

Cứ chịu đựng như thế mấy ngày, anh giải quyết hết loạn trong giặc ngoài rồi, mẹ Lục mới nhàn nhạt nói câu thứ hai: “Mang thằng bé kia đến để mẹ gặp một chút đi.”

Anh không cảm thấy quá mức mừng rỡ gì, chỉ gật đầu như là  chuyện đương nhiên, nói: “Vâng ạ. “

Anh không hề mong muốn sẽ được cha mẹ chúc phúc cho mình, chuyện này với anh mà nói không quan trọng gì. Quan trọng là …, chỉ cần cha mẹ anh sẽ không đụng tay đụng chân gì thêm đối với đời sống tình cảm của anh, lại ra sức cản trở hơn nữa.

Gia thế, đối với anh mà nói, đã là một cơ hội, cũng là một loại xiềng xích trói buộc.

Anh đã sống tự lập nhiều năm, khác hẳn với các phú nhị đại khác. Anh chưa hề ỷ lại mình là con ông cháu cha gì đó, mà xuất phát từ khao khát trong lòng mà vẫn luôn tự thúc đẩy bản thân, lúc nào cũng có mục tiêu và kế hoạch rõ ràng, vẫn luôn sống rất phấn đấu và khiêm nhường. Sự xuất sắc của anh vẫn bị người khác tán thưởng, thậm chí vì vậy mà có rất nhiều đặc quyền tự do... Nhưng nguyên nhân cuối cùng vẫn là, anh không muốn mình bị ‘khoá’ lại bởi những trói buộc đến từ người khác.

Khoảnh khắc kia khi anh gặp được Diệp Minh, là anh đã biết, hai mươi bảy năm nỗ lực của anh không hề uổng phí.

Dường như anh thấy có chút mất mát. Có điều đây cũng là chuyện đương nhiên, dù sao cũng đã tới giai đoạn gặp gỡ người lớn, thế mà bạn trai mình lại tìm người khác để đi thử quần áo chúng.

Người đàn ông ăn mặc vô cùng lịch sự đang giới thiệu hết sức chu đáo cho cậu trai trong tiệm vest.

Cậu vẫn chần chừ hỏi thăm: “Không phải chỉ là gặp người lớn thôi sao? Sao phải mặc trang trọng đến thế chứ?

“Gặp-người-lớn” Nam quản lý  nhạy bén bắt được ba chữ này, trong lòng cả kinh: Vệ thiếu đã come out rồi? Khoan đã, Vệ thiếu dẫn đàn ông  tới gặp người lớn??? Nghe nói bạn của Vệ thiếu cũng đã come out, bộ come out cũng có thể lây à?

Cái suy luận này quá mức kinh khủng đi, không dám nghĩ sâu.

Người đàn ông đang mặc tây trang, đầu chậm rãi thấp xuống.

Vệ Gia thấy bộ dáng kia của anh ta, đôi môi nhoẻn miệng cười giễu, cũng không giải thích, chỉ nói là: “Người lớn vẫn có tư tưởng bảo thủ, chỉ thích mấy bộ kiểu này, cũng không suy nghĩ đến cảm nhận của những người trẻ.”

Diệp Minh ra sức phản đối: “Vậy hẳn nên nói là gia đình gia giáo, có nề nếp.”

Vệ Gia nghe vậy, nhướng lông mày nở nụ cười, y nhìn Diệp Minh nói: “Vậy đấy à, đàn em nói rất đúng nhỉ.” Lúc nói lời này,  nét mặt hắn vô cùng thân thiết, giọng nói thật dịu dàng. truyện xuyên nhanh

Chết mất thôi... Vệ thiếu gặp người mắng người, gặp chó đánh chó, ngày hôm nay lại có phải bị trúng tà hay không? Cằm của quản lý thiếu điều rớt xuống ngực, anh ta đang muốn tìm cái cớ để né ra chỗ khác, lại nghe được Vệ thiếu đã muốn đuổi khéo trước: “Tôi giúp cậu ấy chọn là được rồi, anh có thể đi chỗ khác không? “

Quản lí lập tức nở một nụ cười mỉm chuyên nghiệp đã luyện qua 800 lần trong gương với y, đầy lich sự tao nhã nói: “Đương nhiên có thể, xin hai cậu cứ từ từ chọn, khi nào cần gì cứ gọi chúng tôi.”

Người đã đuổi đi, Diệp Minh rốt cục cũng thoải mái hơn chút,  rõ ràng là lần đầu tiên cậu tới chỗ như thế, vẫn còn khá lúng túng.

Diệp Minh vẫn do dự nói: “Tôi thấy mặc âu phục thế này... trang trọng quá đi. Không phải chỉ là ăn bữa cơm đơn giản thôi sao? Hơn nữa... ” cậu trai bình tĩnh thở dài, nói: “Đối với tôi mà nói, những thứ này quá mắc. “

Nếu như là Lục Lễ, khi cậu dùng vẻ mặt này, giọng điệu này lúc nói chuyện, sẽ phải lập tức đầu hàng vô điều kiện với cậu.

Còn Vệ Gia... Tên đàn ông tệ hại này chỉ trừng mắt nhìn, mỉm cười nói: “Không phải muốn gặp người nhà Lục Lễ  đó à? Cậu thật sự muốn ăn mặc tuỳ tiện sao?”

Cậu trai mím mím môi, không được vui cho lắm: “Tôi chỉ là một sinh viên mà thôi, mặc như vậy thì có sao đâu.”

Vệ Gia: “Ack... “

Vệ Gia sờ sờ cằm, nói: “Nghe nói gia đình nó lễ giáo nghiêm khắc, rất chú trọng hình thức, cũng có thật nhiều quy tắc, nói chung là... Không thể đối đãi như một gia đình bình thưòng được.”

Diệp Minh cảm thấy chẳng qua y chỉ là đang đe dọa mình: “Chả phải anh nói là sẽ ủng hộ chúng tôi sao? Bây giờ sao lại nói gia đình anh ấy không tốt?”

Vệ Gia cười mỉm: “Đúng vậy, là ủng hộ hai người, đây chả phải là đang chỉ điểm trước cho cậu à? Để tránh cho cậu không nhìn thấy được phương Bắc khi nhìn thấy mọi người*, tôi mặc dù là bạn của Lục Lễ, cũng không đành lòng nha.”

*Câu này editor không hiểu lắm, nhưng nó có thể liên quan đến tên một bộ phim “Tình yêu đích thực như một giấc mơ”, đồng nghĩa với không thể thấy được phương Bắc. Có lẽ ý chỉ là sẽ đánh mất Lục Lễ?

“Cậu xem cậu kìa,” ngữ điệu của y đầy lưu luyến: “Lớn lên đẹp trai như vậy, đi đâu đều cũng dễ bị bắt hết cả. “

Diệp Minh cảnh giác liếc y một cái, nói: “... Vệ Gia, anh bị cái gì vậy? Bình thường một chút đi.”

Do đã quá quen với nhau, cậu cũng chả thèm gọi y hai tiếng ‘đàn anh’ nữa, dạo này chỉ gọi thẳng tên của y ra, vô cùng thiếu lễ phép.



Vệ Gia bật cười: “Tôi chỉ có sao nói vậy mà thôi. “

Y thấy sắc mặt cậu trai tuy không thể hiện điều gì, nhưng bên tai lại đỏ, trong lòng đột nhiên có chút cảm xúc không nói ra được.

Giống như một bé mèo con bị dẫm phải đuôi.

Y chọn một bộ đồ vest màu xám trầm nhạt có đường gân sọc mảnh, để Diệp Minh mặc thử, Diệp Minh ngoan ngoãn đi phòng thử quần áo thay đồ, nhưng mới thay được một nửa, Diệp Minh đã gọi với y từ trong phòng: “Tôi không biết thắt cà- vạt... “

Vệ Gia nhuớng mày cười: “Rồi rồi, để đó tôi làm.”

Diệp Minh chỉ biết gật đầu.

Y xắn tay áo lên, lộ ra đường nét rắn rỏi của cánh tay,  đầu hơi cúi thấp xuống, thắt cà vạt cho cậu.

Ngón tay thon dài linh hoạt của y thắt cà- vạt gọn gàng thoăn thoắt.

... Ngón tay này lợi hại như vậy... Nếu như có thể sờ sờ cậu mấy cái, nhất định là sẽ thấy sướng lắm!

Đầu óc cậu trai đã bắt đầu nghĩ bậy nghĩ bạ. Cũng chả trách được, cậu vẫn chỉ là một cậu nhóc còn trẻ, trong đầu toàn chứa mấy thứ đen tối.

Ngón tay đã thắt cà-vạt gọn gàng lại rồi, vẫn còn dừng lại ở phía trên kia. Bọn họ dựa vào nhau rất gần, hơi thở của y đang phà vào trên cổ của cậu, chỗ xương quai xanh của Diệp Minh đã đỏ cả mảng.

Người đàn ông ngẩng mắt nhìn cậu, một đôi mắt gợi tình vẫn lạnh như băng, lúc này  lại mang theo hơi nóng không rõ.

Cậu trai nhắm hai mắt lại theo bản năng, kết quả cũng không nhận được bất kỳ động tác gì từ người đàn ông.

Vệ Gia hỏi: “Làm sao vậy?”

Diệp Minh lúng túng rũ mắt xuống, ấp a ấp úng nói: “Tôi cứ tưởng.. “

Người đàn ông nhìn cậu với nét dịu dàng hiếm thấy, nói: “Cậu tưởng gì cơ chứ”

Diệp Minh thu lại cửa: “... Không có gì.”

Vệ Gia lại không buông tha cho cậu, y đột nhiên nói rằng: “Cho dù đối tượng không phải là bạn trai, nếu chỉ hôn thôi, thì có thể không từ chối à?”

Dường như y quả thật có chút hoang mang vì tất cả những gì đang diễn ra.

Y hỏi: “Cậu rất cần được người khác xoa dịu à?... Cậu đang suy nghĩ gì đấy? “

Y hy vọng có thể nhận được một đáp án, như vậy có thể làm cho y nghiên cứu cậu hoàn toàn triệt để.

Nhưng Diệp Minh không có nghĩa vụ phải giải đáp cho những nghi ngờ của y, vì vậy cậu chỉ lạnh nhạt trả lời: “... Thì tính là không hôn.”

“Đừng. ” y phản ứng rất nhanh, vừa nhìn thấy gò má cậu xoay qua chỗ khác, đã lập tức bắt lấy cổ tay của cậu thật chặt, nói: “Không được với người khác, còn nếu là với tôi... thì không sao cả.”

Bởi vì người giám sát, giờ đã trở thành đồng phạm rồi.

Y vừa cắn cánh môi  mềm mại  của cậu, vừa hồ đồ hỏi dò: “Nếu có thể hôn... chuyện tiến hơn một bước nữa cũng có thể chứ?”

Ngón tay mới rồi còn thắt cà-vạt cho cậu, đã dời dần xuống dưới, trượt đến chỗ hông của cậu.

Giữa bầu không khí ngọt ngào này, lý trí dường như cũng đã nhanh mất đi hiệu lực.

Diệp Minh bị y hôn đến không thở nổi, nói đứt quãng: “... Đừng... Sẽ dơ bộ đồ vest đấy.”

Quả nhiên y trả lời lại: “Không sao cả.”

Trong khoảnh khắc ấy, Diệp Minh bắt đầu suy nghĩ: Không sao cả chỉ là vì anh sẽ mua bộ khác, hay là vì  ngón tay anh sẽ nuốt xuống  toàn bộ?

... Ngày hôm nay cậu cũng cảm thấy muốn sám hối vì những suy nghĩ của mình.

Diệp Minh đem đầu chôn vào trong cổ người đàn ông, khẽ nói: “Tôi không muốn làm những chuyện này ở chỗ có người khác... “

Vệ Gia dừng lại động tác nửa chừng, cuối cùng như muốn trấn mà mà sờ đầu của cậu một cái, nói: “Tôi biết rồi.”

...

Y nghe được tiếng lầm bầm của cậu: “Cảm giác... Rất an tâm. “

“Cái gì? ” y nhẹ giọng hỏi.

“... Thế nào cũng được,” cậu trai dựa vào ở trên người y dường như đang nói: “... Ôm cũng được... Hôn cũng được... “

“Dù cho là ai cũng có thể... Xin lỗi. Tôi đúng là quá khốn nạn mà... “

Y không nói gì, chỉ ôm chặt cậu.

Hai tiếng trước.



Vệ Gia đi tìm Lục Lễ.

Người đàn ông đang rất bận rộn, khi thấy y, mới tạm thời dừng lại công việc trong tay, nói: “Đi vào phòng nghỉ ngơi đi! Tôi có mười lăm phút, có chuyện gì?”

Lục Lễ rót cho y ly cà phê.

“Ê... Lục Lễ. ” y giả vờ lơ đãng hỏi anh: “Ông sẽ không thật sự định đem nhóc đó đến gặp bố mẹ ông đó chứ!? Ông thật sự sẽ giải quyết được bọn họ?”

Người đàn ông ở trước mặt Diệp Minh luôn biểu hiện hết sức lạc quan đang đốt điếu thuốc, nói: “Coi là vậy đi, ít ra cũng thành công được phân nửa. Mà dạo này... em ấy thế nào rồi?”

Vệ Gia nhún vai, nói: “Có tôi bảo vệ, ai dám làm phiền đến cậu ta chứ?”

Lục Lễ: “... Vậy là tốt rồi.” ánh mắt anh trở nên mờ ảo: “A Minh dù gì vẫn chỉ là sinh viên, rất nhiều chuyện cũng chưa hiểu rõ, có làm gì sai thì ông cũng bỏ qua cho em ấy nhé. “

Vệ Gia không biết nghĩ tới điều gì, cười cười: “Cậu nhóc đó dạo này thật đúng là được cưng chiều đến coi trời bằng vung rồi, cũng bắt đầu dám gọi trống không tên của tôi rồi.”

Giọng y có chút nhẹ hơn, nghe có phần khác với  bình thường, làm cho Lục Lễ phải cẩn thận nhìn y một cái.

Người đàn ông nhả một làn khói tròn, trong khoảnh khắc này đã nhận ra có một tia ngăn cách giữa mình và bạn thân.

Đây hình như là chuyện chưa từng có.

Trầm mặc hồi lâu, Lục Lễ lại mở miệng nói: “Tôi sẽ kết hôn với em ấy.” ánh mắt của anh đầy kiên định: “Tôi sẽ làm được.”

Vệ Gia cười cười vẻ như có như không.

Nét mặt của anh toát lên vẻ ôn hòa: “Trong khoảng thời gian này cũng phiền ông nhiều rồi. Nhưng nếu giao em ấy cho người khác... tôi thực sự không yên lòng, chỉ có ông là tôi có thể tin được.”

Vệ Gia: “Là anh em tốt của nhau mà, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi.”

Lục Lễ gật đầu: “Ừm…. “

Anh đột nhiên nói: “Lúc hai đứa tôi kết hôn, sẽ mời ông làm phù rể. Đến lúc đó tìm một cô coi được làm phù dâu, còn có thể làm mai thêm cho ông nữa.”

Lông mày Vệ Gia khẽ nhăn nhẹ một cái, y từ chối thẳng: “Thôi thôi, xin ông tha cho kẻ bất tài này đi. “

Lục Lễ mỉm cười nhìn y: “Ông không muốn thì thôi... Có điều tôi vẫn phải nói một câu, đối với A Minh, tôi hy vọng ông có thể dành cho em ấy sự tôn trọng như đối với ‘chị dâu’ mình.”

Vệ Gia nghe vậy, chọc ghẹo một tiếng: “Ê... Anh Lục à, sao tự dưng anh lại được làm ‘anh’ của tôi vậy?”

...

Rất rõ ràng, y đang né tránh trọng tâm câu chuyện.

Nụ cười của anh dần nhạt, anh ấn tắt tàn thuốc, nói: “Tôi vốn là lớn hơn ông một chút mà, khi còn bé cũng đã từng gọi tôi là ‘anh’ rồi mà, chẳng lẽ ông đã quên?”

Vệ Gia dừng một giây, sau đó chợt nói: “Hừ... Hình như là có chuyện như thế, ông không nói ra thì đúng là tôi vẫn không nghĩ ra.”

Đương nhiên y chưa hề quên, trí nhớ vẫn còn tốt lắm... Y đã quen biết với Lục Lễ từ nhỏ, tính cách khác xa nhưng tính nết lại tương hợp, đã từng thấy dáng vẻ lúc huy hoàng của đối phương, cũng đã từng thấy dáng vẻ lúc đối phương gặp khó khăn.

Muốn nhớ hết những ký ức giữa hai bọn họ, thì kể mãi cũng không dứt.

Lục Lễ đứng dậy, vỗ vai vào anh cái bốp, nói: “Tôi còn có việc, phải đi trước. nhớ giúp tôi chăm sóc em ấy cho tốt. “

Thanh niên miễn cưỡng lên tiếng:  “Ừ.”

Suy nghĩ của y dần dần trở nên hỗn loạn, ngón tay cũng từ từ nắm chặt lấy.

Đương nhiên y biết mình không nên làm như vậy, chẳng tốt cho bất cứ bên nào

Ly cà phê nguội lạnh.

Đồng hồ báo thức lại vang lên.

Trước đó Diệp Minh đem thời khoá biểu của mình gửi qua cho y, cậu sẽ chạy tới cửa trường học chờ cậu hết tiết.

A, ngày hôm nay lại phải đi đón bạn nhỏ mới học xong rồi.

[ Lời tác giả: ]

Hai phú nhị đại giả tạo: Lục Lễ và Vệ Gia.

Học đại học ở trường trong nước.

Một người sau khi tốt nghiệp cố gắng làm việc mở công ty, bạn trai tốt ngây thơ nhị thập tứ hiếu, từng học cách đan khăn quàng cổ cho bạn trai (?), mỗi ngày đều làm việc siêng năng và chân thành, cuộc sống giản dị tiết kiệm, cùng lắm là xem bạn nhậu uống rượu, còn xem banh chơi game.

Một người là trai tân độc thân 27 năm miệng lưỡi độc địa, lúc muốn giải trí nhiều nhất là uống chút rượu với bạn, không có việc gì sẽ đi vận động cực hạn một chút, sẽ tự mình sắp xếp đồ đạc trong phòng (?), còn học môn toán và lập trình (a), ở nhà chỉ biết chơi game.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau