Làm Sao Để Cái Chết Nặng Tựa Thái Sơn
Chương 6: Lần thứ hai đấu tranh với bánh xe lăn đều của đường thế giới
***
Hewitt xoa mũi, có hơi kinh ngạc: "Đây là, pheromone của Omega?"
Thân là đứa con số mệnh, độ phù hợp giữa Carlo và Hewitt tự nhiên là cực cao, điều này dẫn tới việc pheromone của y kích thích Hewitt gấp bội, khiến Hewitt dù có thành tích xuất sắc trong tiết Chống lại Pheromone cũng nhanh chóng trở nên không ổn.
Lục Hằng không ngửi ra mùi pheromone, nhưng vừa trông thấy ánh mắt có phần nhạt nhòa của Hewitt thì cậu đã cực kì nhanh nhẹn nhào đến bên cạnh Carlo. Là một Omega đang che giấu thân phận, y chắc chắn sẽ luôn mang thuốc ức chế theo mình.
Quả nhiên, Lục Hằng tìm được một ống thuốc ức chế từ túi trong quần áo cạnh Carlo. Cùng lúc thuốc ức chế phát huy tác dụng, hơi thở của Carlo cũng trở về tần suất bình thường, lúc này Hewitt mới dám đi tới xem xét tình hình.
"Carlo là một Omega?" Vẻ mặt Hewitt có chút khiếp sợ, dù hắn thường trêu bảo Carlo mảnh khảnh, đẹp đẽ như một Omega, nhưng không ngờ thế mà một lời trúng đích.
"Xem ra là vậy, đây cũng không phải chuyện nhỏ, chúng ta phải lập tức báo cáo quân bộ."
"Không......" Carlo vừa may tỉnh lại, "Đừng báo lên quân bộ. Hewitt, hãy nghe em giải thích."
Câu chuyện của Carlo vô cùng cảm động. Y chưa từng gặp được cha mình, trong 3 tháng mẹ y mang thai thì cha ra chiến trường, sau đó hy sinh vào năm y 10 tuổi. Từ đó về sau, y bèn lập chí muốn kế thừa di nguyện của cha, trở thành một người lính, vì thế không tiếc giá nào thay đổi thể chất của chính mình.
"Trước giờ em chưa từng gặp cha, thế nhưng, trên chiến trường, đó là lúc em được ở gần cha nhất......"
Vẻ mặt Hewitt hơi giãn ra, tính hắn vốn trọng tình trọng nghĩa, lời tự thuật của Carlo làm hắn nhớ đến Trung sĩ Meg.
Meg là một người lính vô cùng hợp cách, ý chí kiên định, anh dũng, can đảm, cũng cực kì săn sóc thành viên Tiểu đội mình. Lúc mới tốt nghiệp, Hewitt đã đi theo ông, bước từng bước trên con đường trưởng thành. Meg là Trưởng quan, chiến hữu, người thầy của hắn, đồng thời cũng là người có ơn cứu mạng hắn.
Trong một nhiệm vụ điều tra, Tiểu đội chiến đấu của Hewitt bất ngờ đụng độ một bầy sâu bọ Tộc Trùng đi trên mặt đất, sức chiến đấu cách biệt dẫn đến toàn quân bọn họ gần như bị diệt sạch, chỉ còn Meg và Hewitt. Cuối cùng, Meg đánh ngất Hewitt, đẩy hắn vào khoang thoát hiểm, bản thân lại làm mồi dẫn dắt Tộc Trùng rời khỏi.
Bởi vậy, lúc trước, khi phát hiện sinh viên tốt nghiệp tự tiến cử muốn gia nhập Phong Lôi này là con của Meg, dù không phù hợp yêu cầu, Hewitt vẫn không màng sự phản đối của Reiner mà tuyển chọn Carlo.
Nhìn Carlo mang biểu cảm sợ hãi trước mắt, hắn lại nghĩ đến cuộc trò chuyện với Trung sĩ Meg trước khi làm nhiệm vụ lần đó.
Trung sĩ Meg nói với hắn rằng, sau khi kết thúc nhiệm vụ này, ông sẽ xin xuất ngũ để nuôi đứa con vị thành niên của mình. Nhưng ông lại vì cứu mình mà đã mãi mãi ở lại khu vực xảy ra chiến dịch kia.
Hewitt vẫn luôn tìm kiếm con của Trung sĩ Meg, muốn thay Meg chăm sóc con ông cho đến khi trưởng thành. Nhưng Trung sĩ Meg lại không kết hôn, con ông có vẻ là con riêng, hơn nữa hai người mới nhận mặt nhau không lâu, cũng không nhiều người biết chuyện lắm. Tới tận lần phỏng vấn đó thì Hewitt mới bất ngờ tìm ra con của Trung sĩ Meg —— Carlo.
Từ sau lần đó, hắn vẫn luôn coi Carlo làm trách nhiệm của mình. Trở thành một người lính giống như cha vẫn luôn là lý tưởng của Carlo, bản thân sao có thể nhẫn tâm tự tay đập vỡ kỳ vọng duy nhất của đứa con không cha không mẹ này chứ.
Chuyện này chắc chắn còn đường xoay xở, chỉ cần Reiner sẵn lòng giúp mình. Hewitt đang nghĩ vậy thì lại nghe được chất giọng có phần lạnh nhạt của Lục Hằng: "Đây cũng không phải lý do để cậu vi phạm một loạt điều luật của Liên Minh. Việc này không nằm trong phạm vi chức quyền của tôi hay Sĩ quan chỉ huy, sau khi báo lên Bộ Chấp pháp thì họ sẽ thực hiện việc xử trí với cậu."
Hewitt nghiêng đầu, nhìn biểu cảm khắc kỷ, lạnh lùng trên mặt Lục Hằng. Hắn bỗng cảm thấy người trước mắt có chút xa lạ, lòng lạnh lẽo như rơi vào động băng, lại như bị dung nham thiêu đến bỏng cháy.
Hewitt chợt thở hắt ra một hơi, muốn thở luôn ra cả cảm giác không cách giải quyết trong lòng, lại nhận ra bản thân đã không thể khống chế cảm xúc: "Reiner! Cậu quá vô lý rồi, cậu nhìn dáng vẻ hiện tại của mình mà xem, cậu thật sự vẫn là Reiner Haint mà tôi biết ư! Thậm chí tôi còn hơi hối hận trước kia đã mời cậu cùng thành lập tất cả của Phong Lôi!"
Thấy vẻ mặt Lục Hằng biến đổi, Hewitt hơi hối hận bản thân không biết lựa lời, nhưng lại nghe Lục Hằng nói: "Sĩ quan chỉ huy, đây là trách nhiệm khi làm một người lính Liên Minh của tôi, tôi cần báo cáo tình huống này lên quân đội. "
"Trung tá Reiner Haint! Việc này tạm hoãn lại để bàn thêm, đây là mệnh lệnh!" Giọng điệu Hewitt cứng rắn lên.
"Báo cáo Trưởng quan, căn cứ Điều khoản khẩn cấp, khi mệnh lệnh của cấp trên trực tiếp trái với điều luật hoặc có khả năng gây nguy hiểm cho toàn bộ đội ngũ, Sĩ quan phụ tá có quyền vượt cấp báo cáo." Lục Hằng nhìn thẳng vào mắt Hewitt, không hề nhượng bộ.
Không khí giữa hai người cực kỳ căng thẳng, chỉ cần một đốm lửa là chắc chắn sẽ bùng nổ. Đúng lúc này, cuối hành lang chợt truyền đến tiếng bước chân.
"Khốn kiếp, xem ra người của Phòng Đấu giá trốn vào cùng chỗ trú ẩn với chúng ta." Hewitt chau mày, đúng là nhà đã dột mà còn gặp mưa suốt đêm.
Lục Hằng đã dập lửa trước, cậu làm một thủ thế ý bảo hãy mang Carlo vẫn chưa hồi phục sức chiến đấu vào trong khoang kín.
Nghe tiếng bước chân thì nhân số chắc khoảng 10 người, bão điện từ vẫn chưa ngừng, chỉ có thể dùng vũ khí lạnh vật lộn cận chiến, như vậy trái lại mới có lợi với bên mình. Lục Hằng rút dao găm giấu trong giày ra, nín thở tập trung chờ kẻ địch đến.
Dẫu sao cả hai cũng là chiến hữu đã hợp tác mấy chục năm, dù vừa nãy có xảy ra chút xung đột nhưng vẫn rất ăn ý đoàn kết nhanh chóng đánh bại truy binh. Trông Hewitt có hơi mất tập trung, thế mà hắn lại không kiểm tra thêm mà lập tức quay đầu đi về phía Lục Hằng, dáng vẻ cau mày tràn đầy tâm sự.
"Cẩn thận!" Lục Hằng liếc thấy đằng sau Hewitt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, tên địch còn một hơi tóm lấy một cây dao găm bất ngờ đánh về phía trước, mục tiêu chính là vị trí giữa lưng Hewitt. Dù là thể chất cấp 3S thì bị đâm trúng trái tim cũng không thể xoay chuyển tình thế được.
Lục Hằng vốn có thể một chân đá văng tên truy binh định đánh úp kia ra, nhưng cậu lại chợt nảy ý, lựa chọn vươn tay cản nhát dao găm hướng đến lưng Hewitt kia.
Keng một tiếng, dao găm đâm trúng quang não đeo trên cổ tay Lục Hằng, con dao găm với độ cứng cao trực tiếp đâm thủng quang não, thậm chí còn theo đà đâm xuyên tay Lục Hằng. Hewitt quay đầu thì sợ đến mặt trắng bệch, hắn lập tức bẻ gãy cổ kẻ đánh lén, lại nhanh chân tìm lọ phun cấp cứu chữa thương cho Lục Hằng.
【Cậu đây là chơi khổ nhục kế hả? Tôi thấy chắc là không được đâu, mới thủng cái tay thôi sao mà đủ chứ, đáng lẽ phải vươn mình nhận nhát dao găm, tiếp đó cậu có thể ngã vào lòng Hewitt kể lại nỗi khổ của mình......】 Trợ lý nhỏ hỗ trợ nhiệm vụ bỗng spam cảm giác tồn tại.
【Không ngờ cậu lại là fan của drama máu cún đấy, cái kịch bản này của cậu xưa như Trái Đất rồi, còn bị OOC nữa cậu có biết không, Trung tá Reiner cũng không phải một con thỏ trắng nhỏ yếu gì đó.】
【Thế cậu ăn một dao này để làm gì?】
【Tất nhiên là để giải quyết quang não trên tay rồi, cậu nghĩ đi, y theo tính cách Reiner thì chốc nữa hết bão điện từ, việc đầu tiên anh ta làm chắc chắn chính là liên lạc với quân đội đuổi Carlo đi. Nếu làm vậy thì sẽ lại đi theo đường thế giới nguyên gốc. Trong Phong Lôi chỉ có hai cái quang não liên lạc thẳng được với quân bộ, phá hỏng cái quang não này thì còn một cái khác trên tay Hewitt, chỉ cần hắn không hé răng thì không ai có thể đuổi được Carlo.】
【Vẫn là tâm tư con người các cậu thâm sâu, chương trình mã code như tôi quả nhiên vẫn ngây thơ quá rồi.】
Lục Hằng rũ mắt nhìn Hewitt xử lý miệng vết thương cho mình, vẻ mặt có hơi ảo não.
Hewitt đúng lúc ngẩng đầu bắt được biểu cảm Lục Hằng chưa kịp thu lại, hắn hơi sửng sốt, nhướng mày cười nói: "Nhóc Reiner, xem ra cậu cũng không bình tĩnh đến vậy mà. Điệu bộ lạnh lùng của cậu vừa rồi làm tôi đau lòng quá......"
Lục Hằng ngoảnh đầu phắt đi, cũng không muốn phản ứng lại hắn.
Hewitt lại không định tha cho cậu: "Tình huống ban nãy, bằng vào kĩ năng đánh đấm của cậu thì hoàn toàn không đến nỗi bị thương nhỉ, này gọi là gì ta......"
"Cậu ngậm miệng được rồi đó, Hewitt!" Lục Hằng có phần thẹn quá hóa giận.
"Quan tâm ắt loạn." Hewitt nắm tay phải gõ vào lòng bàn tay mình, tỏ vẻ bất ngờ hiểu ra.
Lục Hằng một phát cướp lấy lọ phun cấp cứu từ tay hắn, đi sang bên tự xử lý vết thương. Bão điện từ bên ngoài đã ngừng tự khi nào, ánh sao êm dịu tinh nghịch rơi vào. Hewitt phát hiện lông mi bạn thân mình dài đến lạ kì. Có lẽ là vì bị đau khi dùng lọ phun cấp cứu xử lý vết thương, cặp lông mi rất dài ấy khẽ khàng run run, tựa như bươm bướm vẫy cánh, vẫy đến mức đáy lòng Hewitt chợt hơi ngứa ngáy.
Hewitt có chút không dám nhìn tiếp, tầm mắt hắn chuyển xuống, tập trung nhìn miệng vết thương Lục Hằng đã được xử lý thỏa đáng chưa. Hắn nhìn vết thương trông có phần ghê người trên cánh tay Lục Hằng, cùng với ngón tay nhỏ dài mà có lực đang cầm lọ phun cấp cứu. Tay Lục Hằng cực kỳ đẹp, mười ngón thon dài, dáng hình mượt mà rồi lại không mất lực độ. Hewitt nhớ đến hình ảnh thật lâu trước đây, đôi tay hoàn hảo này đã tung bay trên cây dương cầm, đẹp đẽ đến mức tựa một điệu múa duyên dáng. Nghĩ rồi nghĩ, tầm mắt hắn cứ thế dính lên đôi tay đó, không tách ra nổi.
Hewitt thấy đôi tay này lưu loát xử lý xong vết thương, sau đó chuyển lên nút áo sơmi trên cùng. Cùng với từng cái cúc được cởi ra, xương quai xanh với đường cong xinh đẹp cũng hiện ra. Hewitt ngây ra nhìn, cảm thấy cổ họng hơi khát, vô thức nuốt một ngụm nước bọt.
Nghe thấy tiếng mình nuốt nước bọt, Hewitt chợt tỉnh lại: "Cậu, cậu, cậu định làm gì?"
Lục Hằng ngẩng đầu, thấy sắc mặt Hewitt bối rối, tai phừng phừng đỏ bừng, nghĩ mà hơi khó hiểu: "Quần áo rách rồi nên đổi bộ mới."
"Ồ, ồ, ra là thay đồ à. Tiếc thật, á lộn, tôi nói nên đổi bộ mới."
Lục Hằng nhìn Hewitt nói năng lộn xộn, cảm thấy chắc hắn bị pheromone hun hỏng đầu rồi. Lười phản ứng lại Hewitt bị hâm, cậu trực tiếp cởi áo trên xuống.
"Hewitt, sao vậy?" Lục Hằng còn chưa kịp mặc quần áo vào thì Carlo nghe thấy tiếng động bên ngoài đã đi ra. Phản ứng của Hewitt càng khiến Lục Hằng chẳng hiểu gì, hắn vọt qua đây bằng một bước dài, thẳng thắn ụp áo khoác của mình thẳng vào mặt cậu, che phủ người Lục Hằng.
Thấy ánh mắt quái lạ của Lục Hằng, Hewitt cười gượng hai tiếng ha ha: "Nhanh nhanh mặc quần áo vào, đừng để bị bệnh."
Người với thể chất 3S sẽ bị bệnh? Lúc này Lục Hằng xác định đầu óc Hewitt đúng là bị pheromone hun hỏng rồi, xem ra sau khi trở về cần để quân y khám cho hắn mới được.
Hewitt xoa mũi, có hơi kinh ngạc: "Đây là, pheromone của Omega?"
Thân là đứa con số mệnh, độ phù hợp giữa Carlo và Hewitt tự nhiên là cực cao, điều này dẫn tới việc pheromone của y kích thích Hewitt gấp bội, khiến Hewitt dù có thành tích xuất sắc trong tiết Chống lại Pheromone cũng nhanh chóng trở nên không ổn.
Lục Hằng không ngửi ra mùi pheromone, nhưng vừa trông thấy ánh mắt có phần nhạt nhòa của Hewitt thì cậu đã cực kì nhanh nhẹn nhào đến bên cạnh Carlo. Là một Omega đang che giấu thân phận, y chắc chắn sẽ luôn mang thuốc ức chế theo mình.
Quả nhiên, Lục Hằng tìm được một ống thuốc ức chế từ túi trong quần áo cạnh Carlo. Cùng lúc thuốc ức chế phát huy tác dụng, hơi thở của Carlo cũng trở về tần suất bình thường, lúc này Hewitt mới dám đi tới xem xét tình hình.
"Carlo là một Omega?" Vẻ mặt Hewitt có chút khiếp sợ, dù hắn thường trêu bảo Carlo mảnh khảnh, đẹp đẽ như một Omega, nhưng không ngờ thế mà một lời trúng đích.
"Xem ra là vậy, đây cũng không phải chuyện nhỏ, chúng ta phải lập tức báo cáo quân bộ."
"Không......" Carlo vừa may tỉnh lại, "Đừng báo lên quân bộ. Hewitt, hãy nghe em giải thích."
Câu chuyện của Carlo vô cùng cảm động. Y chưa từng gặp được cha mình, trong 3 tháng mẹ y mang thai thì cha ra chiến trường, sau đó hy sinh vào năm y 10 tuổi. Từ đó về sau, y bèn lập chí muốn kế thừa di nguyện của cha, trở thành một người lính, vì thế không tiếc giá nào thay đổi thể chất của chính mình.
"Trước giờ em chưa từng gặp cha, thế nhưng, trên chiến trường, đó là lúc em được ở gần cha nhất......"
Vẻ mặt Hewitt hơi giãn ra, tính hắn vốn trọng tình trọng nghĩa, lời tự thuật của Carlo làm hắn nhớ đến Trung sĩ Meg.
Meg là một người lính vô cùng hợp cách, ý chí kiên định, anh dũng, can đảm, cũng cực kì săn sóc thành viên Tiểu đội mình. Lúc mới tốt nghiệp, Hewitt đã đi theo ông, bước từng bước trên con đường trưởng thành. Meg là Trưởng quan, chiến hữu, người thầy của hắn, đồng thời cũng là người có ơn cứu mạng hắn.
Trong một nhiệm vụ điều tra, Tiểu đội chiến đấu của Hewitt bất ngờ đụng độ một bầy sâu bọ Tộc Trùng đi trên mặt đất, sức chiến đấu cách biệt dẫn đến toàn quân bọn họ gần như bị diệt sạch, chỉ còn Meg và Hewitt. Cuối cùng, Meg đánh ngất Hewitt, đẩy hắn vào khoang thoát hiểm, bản thân lại làm mồi dẫn dắt Tộc Trùng rời khỏi.
Bởi vậy, lúc trước, khi phát hiện sinh viên tốt nghiệp tự tiến cử muốn gia nhập Phong Lôi này là con của Meg, dù không phù hợp yêu cầu, Hewitt vẫn không màng sự phản đối của Reiner mà tuyển chọn Carlo.
Nhìn Carlo mang biểu cảm sợ hãi trước mắt, hắn lại nghĩ đến cuộc trò chuyện với Trung sĩ Meg trước khi làm nhiệm vụ lần đó.
Trung sĩ Meg nói với hắn rằng, sau khi kết thúc nhiệm vụ này, ông sẽ xin xuất ngũ để nuôi đứa con vị thành niên của mình. Nhưng ông lại vì cứu mình mà đã mãi mãi ở lại khu vực xảy ra chiến dịch kia.
Hewitt vẫn luôn tìm kiếm con của Trung sĩ Meg, muốn thay Meg chăm sóc con ông cho đến khi trưởng thành. Nhưng Trung sĩ Meg lại không kết hôn, con ông có vẻ là con riêng, hơn nữa hai người mới nhận mặt nhau không lâu, cũng không nhiều người biết chuyện lắm. Tới tận lần phỏng vấn đó thì Hewitt mới bất ngờ tìm ra con của Trung sĩ Meg —— Carlo.
Từ sau lần đó, hắn vẫn luôn coi Carlo làm trách nhiệm của mình. Trở thành một người lính giống như cha vẫn luôn là lý tưởng của Carlo, bản thân sao có thể nhẫn tâm tự tay đập vỡ kỳ vọng duy nhất của đứa con không cha không mẹ này chứ.
Chuyện này chắc chắn còn đường xoay xở, chỉ cần Reiner sẵn lòng giúp mình. Hewitt đang nghĩ vậy thì lại nghe được chất giọng có phần lạnh nhạt của Lục Hằng: "Đây cũng không phải lý do để cậu vi phạm một loạt điều luật của Liên Minh. Việc này không nằm trong phạm vi chức quyền của tôi hay Sĩ quan chỉ huy, sau khi báo lên Bộ Chấp pháp thì họ sẽ thực hiện việc xử trí với cậu."
Hewitt nghiêng đầu, nhìn biểu cảm khắc kỷ, lạnh lùng trên mặt Lục Hằng. Hắn bỗng cảm thấy người trước mắt có chút xa lạ, lòng lạnh lẽo như rơi vào động băng, lại như bị dung nham thiêu đến bỏng cháy.
Hewitt chợt thở hắt ra một hơi, muốn thở luôn ra cả cảm giác không cách giải quyết trong lòng, lại nhận ra bản thân đã không thể khống chế cảm xúc: "Reiner! Cậu quá vô lý rồi, cậu nhìn dáng vẻ hiện tại của mình mà xem, cậu thật sự vẫn là Reiner Haint mà tôi biết ư! Thậm chí tôi còn hơi hối hận trước kia đã mời cậu cùng thành lập tất cả của Phong Lôi!"
Thấy vẻ mặt Lục Hằng biến đổi, Hewitt hơi hối hận bản thân không biết lựa lời, nhưng lại nghe Lục Hằng nói: "Sĩ quan chỉ huy, đây là trách nhiệm khi làm một người lính Liên Minh của tôi, tôi cần báo cáo tình huống này lên quân đội. "
"Trung tá Reiner Haint! Việc này tạm hoãn lại để bàn thêm, đây là mệnh lệnh!" Giọng điệu Hewitt cứng rắn lên.
"Báo cáo Trưởng quan, căn cứ Điều khoản khẩn cấp, khi mệnh lệnh của cấp trên trực tiếp trái với điều luật hoặc có khả năng gây nguy hiểm cho toàn bộ đội ngũ, Sĩ quan phụ tá có quyền vượt cấp báo cáo." Lục Hằng nhìn thẳng vào mắt Hewitt, không hề nhượng bộ.
Không khí giữa hai người cực kỳ căng thẳng, chỉ cần một đốm lửa là chắc chắn sẽ bùng nổ. Đúng lúc này, cuối hành lang chợt truyền đến tiếng bước chân.
"Khốn kiếp, xem ra người của Phòng Đấu giá trốn vào cùng chỗ trú ẩn với chúng ta." Hewitt chau mày, đúng là nhà đã dột mà còn gặp mưa suốt đêm.
Lục Hằng đã dập lửa trước, cậu làm một thủ thế ý bảo hãy mang Carlo vẫn chưa hồi phục sức chiến đấu vào trong khoang kín.
Nghe tiếng bước chân thì nhân số chắc khoảng 10 người, bão điện từ vẫn chưa ngừng, chỉ có thể dùng vũ khí lạnh vật lộn cận chiến, như vậy trái lại mới có lợi với bên mình. Lục Hằng rút dao găm giấu trong giày ra, nín thở tập trung chờ kẻ địch đến.
Dẫu sao cả hai cũng là chiến hữu đã hợp tác mấy chục năm, dù vừa nãy có xảy ra chút xung đột nhưng vẫn rất ăn ý đoàn kết nhanh chóng đánh bại truy binh. Trông Hewitt có hơi mất tập trung, thế mà hắn lại không kiểm tra thêm mà lập tức quay đầu đi về phía Lục Hằng, dáng vẻ cau mày tràn đầy tâm sự.
"Cẩn thận!" Lục Hằng liếc thấy đằng sau Hewitt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, tên địch còn một hơi tóm lấy một cây dao găm bất ngờ đánh về phía trước, mục tiêu chính là vị trí giữa lưng Hewitt. Dù là thể chất cấp 3S thì bị đâm trúng trái tim cũng không thể xoay chuyển tình thế được.
Lục Hằng vốn có thể một chân đá văng tên truy binh định đánh úp kia ra, nhưng cậu lại chợt nảy ý, lựa chọn vươn tay cản nhát dao găm hướng đến lưng Hewitt kia.
Keng một tiếng, dao găm đâm trúng quang não đeo trên cổ tay Lục Hằng, con dao găm với độ cứng cao trực tiếp đâm thủng quang não, thậm chí còn theo đà đâm xuyên tay Lục Hằng. Hewitt quay đầu thì sợ đến mặt trắng bệch, hắn lập tức bẻ gãy cổ kẻ đánh lén, lại nhanh chân tìm lọ phun cấp cứu chữa thương cho Lục Hằng.
【Cậu đây là chơi khổ nhục kế hả? Tôi thấy chắc là không được đâu, mới thủng cái tay thôi sao mà đủ chứ, đáng lẽ phải vươn mình nhận nhát dao găm, tiếp đó cậu có thể ngã vào lòng Hewitt kể lại nỗi khổ của mình......】 Trợ lý nhỏ hỗ trợ nhiệm vụ bỗng spam cảm giác tồn tại.
【Không ngờ cậu lại là fan của drama máu cún đấy, cái kịch bản này của cậu xưa như Trái Đất rồi, còn bị OOC nữa cậu có biết không, Trung tá Reiner cũng không phải một con thỏ trắng nhỏ yếu gì đó.】
【Thế cậu ăn một dao này để làm gì?】
【Tất nhiên là để giải quyết quang não trên tay rồi, cậu nghĩ đi, y theo tính cách Reiner thì chốc nữa hết bão điện từ, việc đầu tiên anh ta làm chắc chắn chính là liên lạc với quân đội đuổi Carlo đi. Nếu làm vậy thì sẽ lại đi theo đường thế giới nguyên gốc. Trong Phong Lôi chỉ có hai cái quang não liên lạc thẳng được với quân bộ, phá hỏng cái quang não này thì còn một cái khác trên tay Hewitt, chỉ cần hắn không hé răng thì không ai có thể đuổi được Carlo.】
【Vẫn là tâm tư con người các cậu thâm sâu, chương trình mã code như tôi quả nhiên vẫn ngây thơ quá rồi.】
Lục Hằng rũ mắt nhìn Hewitt xử lý miệng vết thương cho mình, vẻ mặt có hơi ảo não.
Hewitt đúng lúc ngẩng đầu bắt được biểu cảm Lục Hằng chưa kịp thu lại, hắn hơi sửng sốt, nhướng mày cười nói: "Nhóc Reiner, xem ra cậu cũng không bình tĩnh đến vậy mà. Điệu bộ lạnh lùng của cậu vừa rồi làm tôi đau lòng quá......"
Lục Hằng ngoảnh đầu phắt đi, cũng không muốn phản ứng lại hắn.
Hewitt lại không định tha cho cậu: "Tình huống ban nãy, bằng vào kĩ năng đánh đấm của cậu thì hoàn toàn không đến nỗi bị thương nhỉ, này gọi là gì ta......"
"Cậu ngậm miệng được rồi đó, Hewitt!" Lục Hằng có phần thẹn quá hóa giận.
"Quan tâm ắt loạn." Hewitt nắm tay phải gõ vào lòng bàn tay mình, tỏ vẻ bất ngờ hiểu ra.
Lục Hằng một phát cướp lấy lọ phun cấp cứu từ tay hắn, đi sang bên tự xử lý vết thương. Bão điện từ bên ngoài đã ngừng tự khi nào, ánh sao êm dịu tinh nghịch rơi vào. Hewitt phát hiện lông mi bạn thân mình dài đến lạ kì. Có lẽ là vì bị đau khi dùng lọ phun cấp cứu xử lý vết thương, cặp lông mi rất dài ấy khẽ khàng run run, tựa như bươm bướm vẫy cánh, vẫy đến mức đáy lòng Hewitt chợt hơi ngứa ngáy.
Hewitt có chút không dám nhìn tiếp, tầm mắt hắn chuyển xuống, tập trung nhìn miệng vết thương Lục Hằng đã được xử lý thỏa đáng chưa. Hắn nhìn vết thương trông có phần ghê người trên cánh tay Lục Hằng, cùng với ngón tay nhỏ dài mà có lực đang cầm lọ phun cấp cứu. Tay Lục Hằng cực kỳ đẹp, mười ngón thon dài, dáng hình mượt mà rồi lại không mất lực độ. Hewitt nhớ đến hình ảnh thật lâu trước đây, đôi tay hoàn hảo này đã tung bay trên cây dương cầm, đẹp đẽ đến mức tựa một điệu múa duyên dáng. Nghĩ rồi nghĩ, tầm mắt hắn cứ thế dính lên đôi tay đó, không tách ra nổi.
Hewitt thấy đôi tay này lưu loát xử lý xong vết thương, sau đó chuyển lên nút áo sơmi trên cùng. Cùng với từng cái cúc được cởi ra, xương quai xanh với đường cong xinh đẹp cũng hiện ra. Hewitt ngây ra nhìn, cảm thấy cổ họng hơi khát, vô thức nuốt một ngụm nước bọt.
Nghe thấy tiếng mình nuốt nước bọt, Hewitt chợt tỉnh lại: "Cậu, cậu, cậu định làm gì?"
Lục Hằng ngẩng đầu, thấy sắc mặt Hewitt bối rối, tai phừng phừng đỏ bừng, nghĩ mà hơi khó hiểu: "Quần áo rách rồi nên đổi bộ mới."
"Ồ, ồ, ra là thay đồ à. Tiếc thật, á lộn, tôi nói nên đổi bộ mới."
Lục Hằng nhìn Hewitt nói năng lộn xộn, cảm thấy chắc hắn bị pheromone hun hỏng đầu rồi. Lười phản ứng lại Hewitt bị hâm, cậu trực tiếp cởi áo trên xuống.
"Hewitt, sao vậy?" Lục Hằng còn chưa kịp mặc quần áo vào thì Carlo nghe thấy tiếng động bên ngoài đã đi ra. Phản ứng của Hewitt càng khiến Lục Hằng chẳng hiểu gì, hắn vọt qua đây bằng một bước dài, thẳng thắn ụp áo khoác của mình thẳng vào mặt cậu, che phủ người Lục Hằng.
Thấy ánh mắt quái lạ của Lục Hằng, Hewitt cười gượng hai tiếng ha ha: "Nhanh nhanh mặc quần áo vào, đừng để bị bệnh."
Người với thể chất 3S sẽ bị bệnh? Lúc này Lục Hằng xác định đầu óc Hewitt đúng là bị pheromone hun hỏng rồi, xem ra sau khi trở về cần để quân y khám cho hắn mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất