Làm Sao Để Khiến Đồ Đệ Của Ta Hắc Hóa?
Chương 3: Đồ nhi của ta bị bắt nạt!
Một lát sau, khi tất cả đã an vị.
Phượng Huyền Vũ ho khụ một tiếng, điềm nhiên như không lái qua chuyện khác
:"Chư vị ở đây hẳn đã biết, sắp tới là đại hội Vĩ Kỳ thường niên của Bác Nhã tông. Có ai có ý kiến gì chăng?"
Tông chủ vừa nói xong, phía bên các vị tôn thượng liền có người tiên phong tiếp lời.
Nam tử vận một thân thanh y nho nhã, trên tay còn cầm theo một cây quạt xếp họa hình sông núi, như có như không nhẹ nhàng phe phẩy.
Thân hình mảnh mai, dung nhan phong tình vạn chủng, dáng điệu ôn nhuận như ngọc. Đôi mắt trong vắt, sống mũi cao thẳng. Phối hợp hài hòa, hoàn mỹ không tì vết.
Thuần Nhã, một trong mười vị phong chủ, đứng đầu đỉnh Quân Dao. Nắm giữ toàn bộ việc cung cấp đan dược, luyện đan cho Bác Nhã tông phái. Lời nói cực kì có trọng lượng. Đồng dạng cũng là một trong số những nhân vật chịu trách nhiệm đứng phía sau hỗ trợ nam chủ thượng vị, đánh bại Phượng Hi.
Về lí do hắn đứng cùng một chiến tuyến với Tiêu Lạc, lí do cũng thập phần đơn giản.
Thiết lập của Thuần Nhã thuộc kiểu công tử hào hoa phong nhã, tính cách nghiêm cẩn lại phóng khoáng, công tư phân minh, vạn người kính phục. Vậy nên rất ghét thái độ của Phượng Hi đối với đệ tử, còn là đệ tử có thiên phú đầy mình như vậy.
Chưa kể đệ tử thân truyền của hắn cũng có một chân với Tiêu Lạc. Từ đó dẫn đến việc trước mặt Thuần Nhã, đồ nhi nhà mình sớm đã bị tâng bốc lên trời, khiến tôn thượng Quân Dao đỉnh cực kì thưởng thức.
Phượng Hi cùng hắn không vừa mắt, gặp nhau cũng chỉ có ý gật đầu chào hỏi, nói cũng chẳng bao giờ quá hai câu.
Lúc này, vị kia hướng phía Phượng Huyền Vũ, nghiêm giọng nói
:"Đại hội Vĩ Kỳ là cơ hội cho chúng đệ tử môn phái bộc lộ bản lĩnh. Tuy nhiên để phòng ngừa vạn nhất trong quá trình, đỉnh Quân Dao sẽ cung cấp đan dược phục hồi cùng một bộ phận người trị liệu và chữa trị cho những đệ tử bị thương kịp thời."
Phượng Huyền Vũ hài lòng gật đầu, bên kia lại có người cất tiếng
:"Như vậy Tinh Húc bên này sẽ chịu trách nhiệm tu bổ kết giới bọc trận cùng khâu chuẩn bị, Huyền Vũ huynh thấy sao?"
Người vừa nói là một thiếu nữ mang gương mặt mỹ lệ, khoác trên người tử y nguyệt sắc, mặt trên thêu kim tuyến cùng hoa văn thần bí xa hoa lại phiền phức, toát lên sự cao quý lộng lẫy.
Văn Hi, phong chủ Tinh Húc đỉnh. Nữ tôn thượng duy nhất trong mười vị, rất được hoan nghênh, có điều không thuộc vào hậu cung đồ sộ kia của Tiêu Lạc. Sau một tao ngộ tại phó bản cùng nam chính, tại tình huống sinh tử không rõ, nhận ra năng lực nghịch thiên của hắn liền nổi lên ý muốn truyền đạt tất cả lại vào phút cuối. Từ đây nam chính nhận được truyền thừa của nàng, lấy được năng lực lập thành trận pháp, kết trận cùng phá trận siêu cấp tiện nghi.
Văn Hi thuộc tính vui vẻ lanh lợi, một tiểu thiếu nữ có tấm lòng ấm áp. Trong >, sau khi nàng bị Phượng Hi cho ra sân ở phó bản nọ, lượt mắng trên mạng đối với hắn tăng gấp đôi.
Nữ phụ được yêu thích nhất cùng nam phụ kiêm thần trợ công cho nam chủ đều đồng thời lên sàn.
Vẫn còn nhớ rõ thông tin nhân vật khiến cho Phượng Hi tinh thần tốt lên rất nhiều.
Tri thức thật sự có thể thay đổi vận mệnh nha~!
Dù sao cũng là tiểu thuyết huyền thoại để đời của lão tử, không nhớ thì thật có lỗi.
Hệ thống [ ... ] Ha ha.
Văn Hi vừa lên tiếng, một loạt ý kiến khác cũng ào ào ập tới.
Phượng Hi cảm thấy, mình có phải cũng nên nói gì đó không?
Kế tiếp là thanh âm trong trẻo của nam tử vang vọng khắp đại điện
:"Vậy ta làm gì?"
Phượng Hi đưa ra suy nghĩ của mình, cả đại điện đang ồn ào lập tức im lặng.
Mọi người đang hăng hái lúc này lại bắt đầu thất thần.
:"..." Phượng Hi nói chuyện kìa!!!
Còn là xin thêm việc nữa!!!
AAAAA!!!
Không phải bọn họ phản ứng thái quá, bình thường vị phong chủ này tại đại điện luôn giữ vẻ cao lãnh không bao giờ mở miệng. Đã vậy người này lại còn kiêu ngạo như thế, cằm hắt lên tận trời, lười không buồn nhúng tay vào một việc gì. Tông chủ đệ khống cũng tùy ý để hắn tự do. Cho nên Phượng Hi vừa mới phát biểu, cả đại điện liền ngu người!
Văn Hi đánh một cái mị nhãn về phía hắn, mỉm cười rực rỡ
:"Hi Hi hôm nay có tiến bộ nha~!"
Dù sao nguyên chủ đối với phụ nữ, quan hệ tuyệt đối không bao giờ tệ. Văn Hi cùng hắn ở Bác Nhã phái gọi bạn bè cũng chẳng sai.
Phượng Huyền Vũ cũng đưa ánh mắt tán thưởng nhìn Phượng Hi, đáy mắt tràn ngập ôn nhu sủng nịch
:"Nếu đệ nói muốn, vậy việc hộ tống chúng đệ tử liền giao cho đệ đi, thế nào?"
Giọng điệu nam tử trầm ngâm
:"Ta sẽ làm tốt, cảm tạ huynh."
Mọi người cảm thấy có thể làm, cho nên cùng gật đầu tán thành.
Bông nhiên, một tầm mắt nóng rực liền rơi trên người Phượng Hi. Hắn quay đầu nhìn về một hướng, lại không thấy ai.
Đánh giá xung quanh một chút, nam tử liền nhìn chằm chằm Quân Dao phong chủ không rời mắt.
Người kia không nhìn hắn, trái lại ánh mắt nhìn đại ca hắn ở kia lại phá lệ rõ ràng. Mang theo sùng bái cùng ngưỡng mộ ngập trời.
Phượng Hi dễ dàng đoán ra được cái gì đó. Thậm chí còn có nhiều hơn một tư vị khác.
Phượng Hi :"..."
Ta cảm giác lần này mình thực sự đã phát hiện được một bí mật khủng khiếp!
Cẩu hệ thống, lăn ra đây!!! Hôm nay ta không đập chết ngươi tên của ta sẽ viết ngược lại!!!
Hệ thống hòa nhã [ Ký chủ cần gì? Bổn hệ thống sẵn sàng vì ký chủ phục vụ 24/24. ]
Phượng Hi cười gằn,
Nói, ai cho ngươi tự tiện cải biên truyện của lão tử!!!
Cái bộ dạng si ngốc kia của Thuần Nhã đối với Phượng Huyền Vũ là cái đết gì???
Sao lão tử lại cảm thấy bong bóng màu hồng vờn quanh nơi đây!!!
[ Ký chủ thông cảm, trong cốt truyện của ngài còn một vài lỗ hổng không được che lấp. Để bổ sung đầy đủ, lấy ví dụ địch ý không rõ ràng của Thuần Nhã đối với nguyên chủ, cần thêm lí do chính đáng. Vì vậy... ]
Vì vậy liền cho hai thằng đực rựa thêm một mối tình đơn phương?
Hay lắm!!!
Thuần Nhã vậy mà lại đi tương tư Phượng Huyền Vũ. Đã vậy mình còn là người được tông chủ cưng chiều nhất, địch ý của hắn đối mình khẳng định nhiều.
Bổ sung rất hợp lí... cái búa!!!
Cốt truyện sau này của hắn... còn có thể vặn vẹo thành dạng gì nữa!!!
Thú vị! Thật thú vị!!!
Nam tử hừ một tiếng, siết ống tay áo, ánh mắt quét qua Phượng Huyền Vũ cùng Thuần Nhã một lượt. Hai mắt chứa đầy ý cười.
Rất tốt, các người đã thành công hấp dẫn sự chú ý của lão tử.
Phía sau vô cùng chờ mong.
...
>
Bác Nhã tông, Băng Ngân đỉnh mây mờ che phủ.
Phía sau biệt việt là vạn dặm rừng đào trù phú, bát ngát nở rộ.
Trời trong xanh không một gợn mây, ánh nắng nhu hòa ấm áp trải khắp. Gió khẽ lay nhẹ cạnh đào, đem hoa rụng rơi trên đất, dệt lên một tấm thảm sắc hồng rực rỡ diễm lệ.
Nơi đây là chốn yêu thích của Phượng Hi chân nhân, sở hữu đủ loại linh khí mà tất cả sinh vật trên đại lục đều thèm thuồng, điên cuồng muốn chiếm lấy. Vô luận là thuộc tính gì, chỉ cần đi vào đứng một chỗ cũng có linh khí thuần khiết vây quanh người, ngươi không muốn dẫn linh, chúng sẽ tự động thẩm thấu vào cơ thể ngươi, bất giác giúp ngươi hấp thu. Bảo địa tuyệt thế của Bác Nhã phái, do Phượng Huyền Vũ chưởng môn tặng cho đệ đệ mình vào lần sinh thần thứ mười tám của hắn.
Xuyên qua tầng tầng lớp lớp hồng nhạt, bóng kim văn trường bào nguyệt sắc đang từ từ lướt qua. Đúng lúc này lại nghe thấy tiếng ồn ào gần đó truyền đến, bỗng nhiên dừng lại.
Xa xa truyền đến tiếng cười mỉa mai
:"Chim sẻ cũng dám mơ tưởng đến phượng hoàng, ngươi xứng sao?"
Một đám trẻ tuổi tác tương đồng, mặc đồng phục lam nhạt thống nhất của đỉnh Băng Ngân. Cả lũ cùng nhau hợp lực vây lấy một người bị đẩy ngã ở chính giữa.
Thiếu niên ngồi trên đất một chút cũng không nhúc nhích. Chỉ yên lặng cúi đầu, mím chặt môi, đáy mắt lóe lên tâm tư không rõ.
Phượng Hi ngồi xổm nấp ở một góc quan sát, cảm thấy mình cẩn phải bình tĩnh một chút.
Hắn đang cân nhắc xem quay đầu chạy thì tốt hay quay đầu chạy thì tốt đây!!!
Bảo ngươi ngoan ngoãn nằm đợi. Mới qua bao lâu, ngươi đã chạy đi kéo thêm phiền phức rồi!!!
Kĩ năng get thù hận của nam chính nhà mình, quả thực là max điểm....
Phượng Hi :"..." Xin chào nam chính, tam biệt nam chính!!!
Nam tử giả bộ không nhìn thấy, quyết đoán đứng lên xoay người rời khỏi. Cùng lúc đám nhóc phía sau lại ồn ào.
Tên nhóc cao to nhất trong bọn đưa ánh mắt miệt thị nhìn Tiêu Lạc, khinh bỉ mắng
:"Đồ nghèo túng nhà ngươi dụ dỗ được Tương Mạt sư muội, còn tính toán muốn tiếp cận sư tôn sao?"
Phía sau có đứa tiến lên phụ họa
:"Tâm tư cũng thật lớn. Trần huynh, huynh mau dạy dỗ nó đi!"
Thiếu niên đen mặt, hai mắt nhìn chằm chằm quyển trục Trần huynh đang nắm
:"Trả cho ta!"
Trần huynh kia là con nhà thế gia thanh lưu, đương nhiên không vừa mắt với kẻ nghèo Tiêu Lạc, luôn đối lập với mình từ trước đến nay, đã vậy còn câu được Tương sư muội của hắn. Liền cười nói
:"Thật sự muốn lấy liền đến, quỳ xuống dập đầu cầu xin sư huynh. Sư huynh đây sẽ trả cho ngươi!"
Đám người bên cạnh hùa theo hắn cười to, cũng dùng những lời lẽ khó nghe khác dằn vặt, sỉ nhục Tiêu Lạc.
Phượng Hi nghe lén gần đó liền đỡ trán, không ngừng cảm thán trong lòng,
Mắng nam chủ, đồ của hắn cũng dám lấy, còn bắt hắn quỳ xuống cầu xin...
Các ngươi đây là ngại cuộc sống hiện tại không tốt à?
Cảm thấy sống quá mệt mỏi rồi hả?
Thiên đường có lối thì không đi, địa ngục không cửa lại tìm cách vào. Tại sao cứ nhất định phải lao đầu đi tìm chết mới chịu!!!
Hệ thống [ Văn này ngài viết nha~! ]
Thiếu niên kia vẫn nhẫn nhịn đau đớn, chầm chậm đứng dậy. Lại bị một đứa nhóc đá ngã xuống đất.
Chưa kể, vị Trần huynh nào đó còn bắt đầu rút ra một thanh chủy thủ sắc bén.
Phượng Hi :"..." Định làm gì?
Này này!!! Nam chính của lão tử, chỉ có lão tử được xiên hắn thôi!!!
Đám trẻ ranh các người là cái thá gì!!!
Hệ thống [ ... ] Trọng điểm quan tâm của ký chủ hình như không đúng lắm...
Trần huynh không có ý làm tổn thương thiếu niên, hắn đơn giản dùng chủy thủ, chuẩn bị cắt nát quyển trục trên tay.
Tiêu Lạc trứng lớn mắt, nét mặt thâm trầm đầy tức giận. Gầm nhẹ một tiếng rồi lao tới muốn giật lại quyển trục.
Phượng Hi :"..." Không được!
Nam chính ngươi có bị ngu không? Tên kia còn đang cầm vũ khí đấy!!!
Mẹ nó!!! Bị xiên rồi treo thì ai chịu trách nhiệm!!!
Nghĩ tới đây, đôi mắt nam tử liền bốc lên ngọn lửa, hùng hổ phi thân về phía đám nhóc kia, thành công kéo lại cổ áo Tiêu Lạc, xách hắn ngược trở về.
Đám nhóc kia nhìn thấy người tới là Phượng Hi, liền không kìm lòng được lui về sau mấy bước, đều bị dọa cho hoảng loạn run rẩy.
Ngay cả Tiêu Lạc bị xách lên cũng ngơ ngác.
Phượng Hi một cước đạp lên vai Trần huynh, đáy mắt một mảnh băng lãnh.
Thanh niên bị đạp ngã, đau đớn ngẩng đầu lên. Nhìn thấy ánh mắt lạnh băng dọa người của tôn thượng, câu nói vừa ra đến nơi liền nuốt trở về. Thành khẩn ngậm miệng lại, tức giận trừng Tiêu Lạc một cái.
Nam tử thu chân, đám nhóc con đang sợ hãi cư nhiên lại không có ai dám ho he một câu phản đối.
Đôi mắt Phượng Hi đen như mực, hoàn toàn không dung nhập bất cứ kẻ nào, lúc này thoạt nhìn vạn phần tà khí
Nam tử âm trầm liếc chúng nó một cái,
Nhóm đệ tử kia lập tức an tĩnh.
Lại thả thiếu niên trong tay xuống, hắn hơi nhíu mày, tùy tiện trấn an vỗ nhẹ lên đầu đối phương.
Tiêu Lạc dưới ánh mắt của người kia cứng ngắc gật nhẹ đầu, tỏ ý mình không sao.
Phượng Hi lại quay sang, từ trên cao nhìn xuống đám người kia. Dáng vẻ hắn trầm ổn, thanh lãnh, uy áp trên người đại sát tứ phương. Một lũ nhóc con sợ run, đều muốn lui về phía sau.
Phượng Hi :"..." Mẹ nó! Ngay cả ta cũng bị chính bản thân mình dọa sợ.
Mình thật lợi hại nha~!
Hệ thống [ ... ] Hoang tưởng là bệnh, phải trị!!!
Nam tử đảo mắt một vòng, sau đó khí phách vứt ra vài chữ
:"Tất cả đến từ đường quỳ một tuần, chưa hết thời gian không cho ra."
Kế tiếp liền tiến đến trước mặt Trần huynh kia, chìa tay trước mặt hắn, ánh mắt nghiêm nghị,
Thanh niên toàn thân cứng ngắc, trên người đổ một tầng mồ hôi lạnh, hai tay run rẩy đưa trả quyển trục
Phượng Hi hài lòng gật đầu,
:"Giờ đi lãnh phạt đi."
Hắn cũng không mở quyển trục ra xem mà đưa trả cho thiếu niên, sau đó xoay người, tiêu sái nhấc chân rời đi.
Tiêu Lạc 'ân' một tiếng nhân lấy đồ vật, sau đó chạy đuổi theo bóng lưng người kia. Trong một khắc bỗng dưng quay đầu lại, hai mắt nhìn chằm chằm Trần huynh đang ngẩn ngơ, nở một nụ cười âm trầm đến đáng sợ, cho dù người thanh niên đó nghe không hiểu, thiếu niên vẫn là dùng khẩu hình phát ra một chữ 'Chết' đáng sợ.
Trần huynh bị ánh mắt như rắn độc nhìn chằm chằm con mồi của thiếu niên làm hoảng sợ tới mức lùi về phía sau.
Có lẽ Phượng Hi phong chủ sẽ chỉ trách cứ bọn hắn, bất quá đối với thiếu niên kia, hắn thấy được trong mắt Tiêu Lạc này tràn đầy sát ý.
Đám nhóc tán loạn phân ra, ảo não chạy đến từ đường lĩnh phạt.
Phượng Hi đi được vài bước, lại quay đầu lại dặn dò
:"Lần sau chúng bắt nạt ngươi, không cần chịu đựng, cứ đánh đi. Đánh chết sư phụ giúp ngươi chôn."
Hệ thống [ ... ] Mỉm cười hòa ái.
Tiêu Lạc ngược lại chỉ khẽ giật mình, có lẽ không ngờ đước hắn sẽ nói cái này, hơi bật cười.
Sườn mặt nam tử tinh xảo mỹ lệ, mang theo nét thanh thoát hoàn mỹ, nghiêm túc chỉ bảo hắn về cách làm sao gϊếŧ người giấu xác.
Thiếu niên cư nhiên duỗi tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay nam tử trước mặt, mười ngón đan nhau, gắt gao không một kẽ hở. Trong mắt nổi lên sóng nước dịu dàng, thanh âm mềm mại khẽ gọi
:"Sư tôn, cảm ơn người."
Nam tử hoàn hồn nhìn hắn, trong mắt có suy ngẫm.
Hệ thống [ Từ bỏ cái ý định ấy đi. ]
Phượng Hi :"..." Ta vẫn cảm thấy xiên một nhát tương đối nhanh.
Không bằng chúng ta xem xét lại một chút thế nào?
Hệ thống [ Cút! ]
Tiêu Lạc ngẩng đầu cười ngọt ngào với hắn, Phượng Hi lúc này thoải mái gật đầu, che giấu thật kĩ hắc ám nơi đáy mắt.
Thiếu niên hai mắt chăm chăm nhìn vị tiên nhân thanh cao thoát tục kia không rời, trong lòng sinh ra một cỗ thành kính cùng ngưỡng mộ sâu sắc, tựa như nỗi lòng của tín đồ hướng tới thần linh.
Nam tử tâm trạng tốt trực tiếp xách Tiêu Lạc một đường đi tới tiểu viện cách vách, sau đó ném hắn vào, chỉ chỉ một hồi
:"Từ ngày mai ngươi ngủ ở đây."
Phượng Hi bình tĩnh tuyên bố một sự việc trong tương lai, cũng không cho đối phương cơ hội mở miệng.
Lại duỗi móng vuốt nắm lấy cổ áo thiếu niên, đem người xoay lại, sau đó từ một chỗ nào đó đưa cho đối phương một chồng chăn đệm, phía trên còn đặt mấy bộ quần áo mới.
Tiêu Lạc vô cùng hoang mang, nhưng nhìn thấy trong mắt Phượng Hi cũng không có gì khác thường, mới trấn định lại, vui mừng nhận lấy chồng chăn gối cùng y phục kia.
Thiếu niên nghiêng đầu, ánh mắt long lanh tràn ngập ánh sáng
:"Sư tôn, người... Ta... Đồ nhi muốn... làm mấy món cho người. Sư tôn, người sẽ không chê chứ?"
Mặc dù biết Phượng Hi đã sớm tích cốc, cũng không ăn uống. Thế nhưng Tiêu Lạc quả thực rất nghèo, chỉ có thể làm cơm nhà thô sơ đem lên, bạn nhỏ nào đó biểu hiện rất thương tâm.
Phượng Hi nhìn thiếu niên đang thấp thỏm chờ đợi, thỏa mãn gật đầu.
Dù sao có người nấu cho, đứa nào không ăn là đồ ngu!
Đệ tử nào đó tâm trạng vui vẻ, ngoãn ngoan ôm chồng chăn gối chạy vội đi.
Khoảng gần một canh giờ sau, thiếu niên đã nhanh chóng quay trở lại. Trên tay còn nhiều thêm một khay nhỏ.
Phượng Hi tỏ ý bảo hắn đặt xuống
:"Ừm, ngươi cứ đặt đó ta sẽ dùng. Ra ngoài trước đi."
Tiêu Lạc từ lo lắng chuyển sang vui mừng, cẩn thận đặt đồ lên bàn ngọc, sau đó chắp tay hành lễ mới lui ra ngoài.
Trên bàn bày ba món mặn, một món canh. Màu sắc đẹp đẽ, hương vị đầy đủ, chưa kể trang trí còn rất mỹ lệ, tinh xảo giống như đồ ăn của vua chúa. Xem ra người làm cực kỳ dụng tâm.
Nam tử gắp một miếng, sau đó liền lệ rơi đầy mặt.
Phượng Hi :"..." Mẹ nó!
Đồ ăn nam chính làm... mẹ nó siêu ngon!
Ta có thể ăn được ba bát!!!
Hệ thống [ ... ] Thở dài-ing.
Phiền phức, Thở dài nữa ta thao em gái ngươi!
[ Thao một cái máy, ký chủ khẩu vị cũng thật nặng. ]
Nam tử run tay một cái, đũa cũng lệch. Miếng thịt vừa bị gắp lên liền vinh hạnh rơi xuống.
Phương Hi cúi đầu nhìn thấy miếng thịt đáng thương nằm bơ vơ dưới đất, suy nghĩ vài giây, liền ngồi xổm xuống.
Nam tử ngó nghiêng trái phải một hồi...
Ừm, không có ai...
Lại nhẹ nhàng vươn tay ra nhặt.
Đúng lúc ấy, cửa 'cạch' một tiếng mở ra.
Tiêu Lạc :"..."
Phượng Hi :"..."
Bốn mắt chăm chú nhìn nhau.
Phượng Hi khôi phục lại tinh thần, trong lòng hận không thể đập đầu xuống đất.
Nam tử hạ mắt, không thể làm gì khác hơn là bắt đầu nhặt thịt lên bỏ riêng sang một chỗ dưới ánh mắt Tiêu Lạc. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn lượm đồ ăn rớt bị đệ tử bắt gặp, trải nghiệm này thật con mẹ nó tuyệt.
Hệ thống [ ... ] Thật đau lòng thay cho chỉ số thông minh của ký chủ.
Thiếu niên quay đầu đi nơi khác, làm bộ không phát hiện. Đột nhiên nghĩ, thì ra sư tôn cũng có một mặt thật đáng yêu nha~!
Vành tai Tiêu Lạc không tự chủ được dần đỏ lên.
Phượng Hi :"..."
Được rồi, ít nhất cũng chỉ có nam chính nhìn thấy.
Phía sau lưng Tiêu Lạc lại vang lên tiếng bước chân trầm ổn hữu lực, tiếp đó truyền đến giọng nói trầm thấp quen thuộc.
:"Đệ đệ, ta nói..."
Phượng Huyền Vũ một chân bước vào cửa, chớp mắt liền đình trệ động tác.
:"A?!"
Phượng Hi :"..." Ha ha.
Hắn là bị ngu nên mới tiện miệng.
Phượng Huyền Vũ ho khụ một tiếng, điềm nhiên như không lái qua chuyện khác
:"Chư vị ở đây hẳn đã biết, sắp tới là đại hội Vĩ Kỳ thường niên của Bác Nhã tông. Có ai có ý kiến gì chăng?"
Tông chủ vừa nói xong, phía bên các vị tôn thượng liền có người tiên phong tiếp lời.
Nam tử vận một thân thanh y nho nhã, trên tay còn cầm theo một cây quạt xếp họa hình sông núi, như có như không nhẹ nhàng phe phẩy.
Thân hình mảnh mai, dung nhan phong tình vạn chủng, dáng điệu ôn nhuận như ngọc. Đôi mắt trong vắt, sống mũi cao thẳng. Phối hợp hài hòa, hoàn mỹ không tì vết.
Thuần Nhã, một trong mười vị phong chủ, đứng đầu đỉnh Quân Dao. Nắm giữ toàn bộ việc cung cấp đan dược, luyện đan cho Bác Nhã tông phái. Lời nói cực kì có trọng lượng. Đồng dạng cũng là một trong số những nhân vật chịu trách nhiệm đứng phía sau hỗ trợ nam chủ thượng vị, đánh bại Phượng Hi.
Về lí do hắn đứng cùng một chiến tuyến với Tiêu Lạc, lí do cũng thập phần đơn giản.
Thiết lập của Thuần Nhã thuộc kiểu công tử hào hoa phong nhã, tính cách nghiêm cẩn lại phóng khoáng, công tư phân minh, vạn người kính phục. Vậy nên rất ghét thái độ của Phượng Hi đối với đệ tử, còn là đệ tử có thiên phú đầy mình như vậy.
Chưa kể đệ tử thân truyền của hắn cũng có một chân với Tiêu Lạc. Từ đó dẫn đến việc trước mặt Thuần Nhã, đồ nhi nhà mình sớm đã bị tâng bốc lên trời, khiến tôn thượng Quân Dao đỉnh cực kì thưởng thức.
Phượng Hi cùng hắn không vừa mắt, gặp nhau cũng chỉ có ý gật đầu chào hỏi, nói cũng chẳng bao giờ quá hai câu.
Lúc này, vị kia hướng phía Phượng Huyền Vũ, nghiêm giọng nói
:"Đại hội Vĩ Kỳ là cơ hội cho chúng đệ tử môn phái bộc lộ bản lĩnh. Tuy nhiên để phòng ngừa vạn nhất trong quá trình, đỉnh Quân Dao sẽ cung cấp đan dược phục hồi cùng một bộ phận người trị liệu và chữa trị cho những đệ tử bị thương kịp thời."
Phượng Huyền Vũ hài lòng gật đầu, bên kia lại có người cất tiếng
:"Như vậy Tinh Húc bên này sẽ chịu trách nhiệm tu bổ kết giới bọc trận cùng khâu chuẩn bị, Huyền Vũ huynh thấy sao?"
Người vừa nói là một thiếu nữ mang gương mặt mỹ lệ, khoác trên người tử y nguyệt sắc, mặt trên thêu kim tuyến cùng hoa văn thần bí xa hoa lại phiền phức, toát lên sự cao quý lộng lẫy.
Văn Hi, phong chủ Tinh Húc đỉnh. Nữ tôn thượng duy nhất trong mười vị, rất được hoan nghênh, có điều không thuộc vào hậu cung đồ sộ kia của Tiêu Lạc. Sau một tao ngộ tại phó bản cùng nam chính, tại tình huống sinh tử không rõ, nhận ra năng lực nghịch thiên của hắn liền nổi lên ý muốn truyền đạt tất cả lại vào phút cuối. Từ đây nam chính nhận được truyền thừa của nàng, lấy được năng lực lập thành trận pháp, kết trận cùng phá trận siêu cấp tiện nghi.
Văn Hi thuộc tính vui vẻ lanh lợi, một tiểu thiếu nữ có tấm lòng ấm áp. Trong >, sau khi nàng bị Phượng Hi cho ra sân ở phó bản nọ, lượt mắng trên mạng đối với hắn tăng gấp đôi.
Nữ phụ được yêu thích nhất cùng nam phụ kiêm thần trợ công cho nam chủ đều đồng thời lên sàn.
Vẫn còn nhớ rõ thông tin nhân vật khiến cho Phượng Hi tinh thần tốt lên rất nhiều.
Tri thức thật sự có thể thay đổi vận mệnh nha~!
Dù sao cũng là tiểu thuyết huyền thoại để đời của lão tử, không nhớ thì thật có lỗi.
Hệ thống [ ... ] Ha ha.
Văn Hi vừa lên tiếng, một loạt ý kiến khác cũng ào ào ập tới.
Phượng Hi cảm thấy, mình có phải cũng nên nói gì đó không?
Kế tiếp là thanh âm trong trẻo của nam tử vang vọng khắp đại điện
:"Vậy ta làm gì?"
Phượng Hi đưa ra suy nghĩ của mình, cả đại điện đang ồn ào lập tức im lặng.
Mọi người đang hăng hái lúc này lại bắt đầu thất thần.
:"..." Phượng Hi nói chuyện kìa!!!
Còn là xin thêm việc nữa!!!
AAAAA!!!
Không phải bọn họ phản ứng thái quá, bình thường vị phong chủ này tại đại điện luôn giữ vẻ cao lãnh không bao giờ mở miệng. Đã vậy người này lại còn kiêu ngạo như thế, cằm hắt lên tận trời, lười không buồn nhúng tay vào một việc gì. Tông chủ đệ khống cũng tùy ý để hắn tự do. Cho nên Phượng Hi vừa mới phát biểu, cả đại điện liền ngu người!
Văn Hi đánh một cái mị nhãn về phía hắn, mỉm cười rực rỡ
:"Hi Hi hôm nay có tiến bộ nha~!"
Dù sao nguyên chủ đối với phụ nữ, quan hệ tuyệt đối không bao giờ tệ. Văn Hi cùng hắn ở Bác Nhã phái gọi bạn bè cũng chẳng sai.
Phượng Huyền Vũ cũng đưa ánh mắt tán thưởng nhìn Phượng Hi, đáy mắt tràn ngập ôn nhu sủng nịch
:"Nếu đệ nói muốn, vậy việc hộ tống chúng đệ tử liền giao cho đệ đi, thế nào?"
Giọng điệu nam tử trầm ngâm
:"Ta sẽ làm tốt, cảm tạ huynh."
Mọi người cảm thấy có thể làm, cho nên cùng gật đầu tán thành.
Bông nhiên, một tầm mắt nóng rực liền rơi trên người Phượng Hi. Hắn quay đầu nhìn về một hướng, lại không thấy ai.
Đánh giá xung quanh một chút, nam tử liền nhìn chằm chằm Quân Dao phong chủ không rời mắt.
Người kia không nhìn hắn, trái lại ánh mắt nhìn đại ca hắn ở kia lại phá lệ rõ ràng. Mang theo sùng bái cùng ngưỡng mộ ngập trời.
Phượng Hi dễ dàng đoán ra được cái gì đó. Thậm chí còn có nhiều hơn một tư vị khác.
Phượng Hi :"..."
Ta cảm giác lần này mình thực sự đã phát hiện được một bí mật khủng khiếp!
Cẩu hệ thống, lăn ra đây!!! Hôm nay ta không đập chết ngươi tên của ta sẽ viết ngược lại!!!
Hệ thống hòa nhã [ Ký chủ cần gì? Bổn hệ thống sẵn sàng vì ký chủ phục vụ 24/24. ]
Phượng Hi cười gằn,
Nói, ai cho ngươi tự tiện cải biên truyện của lão tử!!!
Cái bộ dạng si ngốc kia của Thuần Nhã đối với Phượng Huyền Vũ là cái đết gì???
Sao lão tử lại cảm thấy bong bóng màu hồng vờn quanh nơi đây!!!
[ Ký chủ thông cảm, trong cốt truyện của ngài còn một vài lỗ hổng không được che lấp. Để bổ sung đầy đủ, lấy ví dụ địch ý không rõ ràng của Thuần Nhã đối với nguyên chủ, cần thêm lí do chính đáng. Vì vậy... ]
Vì vậy liền cho hai thằng đực rựa thêm một mối tình đơn phương?
Hay lắm!!!
Thuần Nhã vậy mà lại đi tương tư Phượng Huyền Vũ. Đã vậy mình còn là người được tông chủ cưng chiều nhất, địch ý của hắn đối mình khẳng định nhiều.
Bổ sung rất hợp lí... cái búa!!!
Cốt truyện sau này của hắn... còn có thể vặn vẹo thành dạng gì nữa!!!
Thú vị! Thật thú vị!!!
Nam tử hừ một tiếng, siết ống tay áo, ánh mắt quét qua Phượng Huyền Vũ cùng Thuần Nhã một lượt. Hai mắt chứa đầy ý cười.
Rất tốt, các người đã thành công hấp dẫn sự chú ý của lão tử.
Phía sau vô cùng chờ mong.
...
>
Bác Nhã tông, Băng Ngân đỉnh mây mờ che phủ.
Phía sau biệt việt là vạn dặm rừng đào trù phú, bát ngát nở rộ.
Trời trong xanh không một gợn mây, ánh nắng nhu hòa ấm áp trải khắp. Gió khẽ lay nhẹ cạnh đào, đem hoa rụng rơi trên đất, dệt lên một tấm thảm sắc hồng rực rỡ diễm lệ.
Nơi đây là chốn yêu thích của Phượng Hi chân nhân, sở hữu đủ loại linh khí mà tất cả sinh vật trên đại lục đều thèm thuồng, điên cuồng muốn chiếm lấy. Vô luận là thuộc tính gì, chỉ cần đi vào đứng một chỗ cũng có linh khí thuần khiết vây quanh người, ngươi không muốn dẫn linh, chúng sẽ tự động thẩm thấu vào cơ thể ngươi, bất giác giúp ngươi hấp thu. Bảo địa tuyệt thế của Bác Nhã phái, do Phượng Huyền Vũ chưởng môn tặng cho đệ đệ mình vào lần sinh thần thứ mười tám của hắn.
Xuyên qua tầng tầng lớp lớp hồng nhạt, bóng kim văn trường bào nguyệt sắc đang từ từ lướt qua. Đúng lúc này lại nghe thấy tiếng ồn ào gần đó truyền đến, bỗng nhiên dừng lại.
Xa xa truyền đến tiếng cười mỉa mai
:"Chim sẻ cũng dám mơ tưởng đến phượng hoàng, ngươi xứng sao?"
Một đám trẻ tuổi tác tương đồng, mặc đồng phục lam nhạt thống nhất của đỉnh Băng Ngân. Cả lũ cùng nhau hợp lực vây lấy một người bị đẩy ngã ở chính giữa.
Thiếu niên ngồi trên đất một chút cũng không nhúc nhích. Chỉ yên lặng cúi đầu, mím chặt môi, đáy mắt lóe lên tâm tư không rõ.
Phượng Hi ngồi xổm nấp ở một góc quan sát, cảm thấy mình cẩn phải bình tĩnh một chút.
Hắn đang cân nhắc xem quay đầu chạy thì tốt hay quay đầu chạy thì tốt đây!!!
Bảo ngươi ngoan ngoãn nằm đợi. Mới qua bao lâu, ngươi đã chạy đi kéo thêm phiền phức rồi!!!
Kĩ năng get thù hận của nam chính nhà mình, quả thực là max điểm....
Phượng Hi :"..." Xin chào nam chính, tam biệt nam chính!!!
Nam tử giả bộ không nhìn thấy, quyết đoán đứng lên xoay người rời khỏi. Cùng lúc đám nhóc phía sau lại ồn ào.
Tên nhóc cao to nhất trong bọn đưa ánh mắt miệt thị nhìn Tiêu Lạc, khinh bỉ mắng
:"Đồ nghèo túng nhà ngươi dụ dỗ được Tương Mạt sư muội, còn tính toán muốn tiếp cận sư tôn sao?"
Phía sau có đứa tiến lên phụ họa
:"Tâm tư cũng thật lớn. Trần huynh, huynh mau dạy dỗ nó đi!"
Thiếu niên đen mặt, hai mắt nhìn chằm chằm quyển trục Trần huynh đang nắm
:"Trả cho ta!"
Trần huynh kia là con nhà thế gia thanh lưu, đương nhiên không vừa mắt với kẻ nghèo Tiêu Lạc, luôn đối lập với mình từ trước đến nay, đã vậy còn câu được Tương sư muội của hắn. Liền cười nói
:"Thật sự muốn lấy liền đến, quỳ xuống dập đầu cầu xin sư huynh. Sư huynh đây sẽ trả cho ngươi!"
Đám người bên cạnh hùa theo hắn cười to, cũng dùng những lời lẽ khó nghe khác dằn vặt, sỉ nhục Tiêu Lạc.
Phượng Hi nghe lén gần đó liền đỡ trán, không ngừng cảm thán trong lòng,
Mắng nam chủ, đồ của hắn cũng dám lấy, còn bắt hắn quỳ xuống cầu xin...
Các ngươi đây là ngại cuộc sống hiện tại không tốt à?
Cảm thấy sống quá mệt mỏi rồi hả?
Thiên đường có lối thì không đi, địa ngục không cửa lại tìm cách vào. Tại sao cứ nhất định phải lao đầu đi tìm chết mới chịu!!!
Hệ thống [ Văn này ngài viết nha~! ]
Thiếu niên kia vẫn nhẫn nhịn đau đớn, chầm chậm đứng dậy. Lại bị một đứa nhóc đá ngã xuống đất.
Chưa kể, vị Trần huynh nào đó còn bắt đầu rút ra một thanh chủy thủ sắc bén.
Phượng Hi :"..." Định làm gì?
Này này!!! Nam chính của lão tử, chỉ có lão tử được xiên hắn thôi!!!
Đám trẻ ranh các người là cái thá gì!!!
Hệ thống [ ... ] Trọng điểm quan tâm của ký chủ hình như không đúng lắm...
Trần huynh không có ý làm tổn thương thiếu niên, hắn đơn giản dùng chủy thủ, chuẩn bị cắt nát quyển trục trên tay.
Tiêu Lạc trứng lớn mắt, nét mặt thâm trầm đầy tức giận. Gầm nhẹ một tiếng rồi lao tới muốn giật lại quyển trục.
Phượng Hi :"..." Không được!
Nam chính ngươi có bị ngu không? Tên kia còn đang cầm vũ khí đấy!!!
Mẹ nó!!! Bị xiên rồi treo thì ai chịu trách nhiệm!!!
Nghĩ tới đây, đôi mắt nam tử liền bốc lên ngọn lửa, hùng hổ phi thân về phía đám nhóc kia, thành công kéo lại cổ áo Tiêu Lạc, xách hắn ngược trở về.
Đám nhóc kia nhìn thấy người tới là Phượng Hi, liền không kìm lòng được lui về sau mấy bước, đều bị dọa cho hoảng loạn run rẩy.
Ngay cả Tiêu Lạc bị xách lên cũng ngơ ngác.
Phượng Hi một cước đạp lên vai Trần huynh, đáy mắt một mảnh băng lãnh.
Thanh niên bị đạp ngã, đau đớn ngẩng đầu lên. Nhìn thấy ánh mắt lạnh băng dọa người của tôn thượng, câu nói vừa ra đến nơi liền nuốt trở về. Thành khẩn ngậm miệng lại, tức giận trừng Tiêu Lạc một cái.
Nam tử thu chân, đám nhóc con đang sợ hãi cư nhiên lại không có ai dám ho he một câu phản đối.
Đôi mắt Phượng Hi đen như mực, hoàn toàn không dung nhập bất cứ kẻ nào, lúc này thoạt nhìn vạn phần tà khí
Nam tử âm trầm liếc chúng nó một cái,
Nhóm đệ tử kia lập tức an tĩnh.
Lại thả thiếu niên trong tay xuống, hắn hơi nhíu mày, tùy tiện trấn an vỗ nhẹ lên đầu đối phương.
Tiêu Lạc dưới ánh mắt của người kia cứng ngắc gật nhẹ đầu, tỏ ý mình không sao.
Phượng Hi lại quay sang, từ trên cao nhìn xuống đám người kia. Dáng vẻ hắn trầm ổn, thanh lãnh, uy áp trên người đại sát tứ phương. Một lũ nhóc con sợ run, đều muốn lui về phía sau.
Phượng Hi :"..." Mẹ nó! Ngay cả ta cũng bị chính bản thân mình dọa sợ.
Mình thật lợi hại nha~!
Hệ thống [ ... ] Hoang tưởng là bệnh, phải trị!!!
Nam tử đảo mắt một vòng, sau đó khí phách vứt ra vài chữ
:"Tất cả đến từ đường quỳ một tuần, chưa hết thời gian không cho ra."
Kế tiếp liền tiến đến trước mặt Trần huynh kia, chìa tay trước mặt hắn, ánh mắt nghiêm nghị,
Thanh niên toàn thân cứng ngắc, trên người đổ một tầng mồ hôi lạnh, hai tay run rẩy đưa trả quyển trục
Phượng Hi hài lòng gật đầu,
:"Giờ đi lãnh phạt đi."
Hắn cũng không mở quyển trục ra xem mà đưa trả cho thiếu niên, sau đó xoay người, tiêu sái nhấc chân rời đi.
Tiêu Lạc 'ân' một tiếng nhân lấy đồ vật, sau đó chạy đuổi theo bóng lưng người kia. Trong một khắc bỗng dưng quay đầu lại, hai mắt nhìn chằm chằm Trần huynh đang ngẩn ngơ, nở một nụ cười âm trầm đến đáng sợ, cho dù người thanh niên đó nghe không hiểu, thiếu niên vẫn là dùng khẩu hình phát ra một chữ 'Chết' đáng sợ.
Trần huynh bị ánh mắt như rắn độc nhìn chằm chằm con mồi của thiếu niên làm hoảng sợ tới mức lùi về phía sau.
Có lẽ Phượng Hi phong chủ sẽ chỉ trách cứ bọn hắn, bất quá đối với thiếu niên kia, hắn thấy được trong mắt Tiêu Lạc này tràn đầy sát ý.
Đám nhóc tán loạn phân ra, ảo não chạy đến từ đường lĩnh phạt.
Phượng Hi đi được vài bước, lại quay đầu lại dặn dò
:"Lần sau chúng bắt nạt ngươi, không cần chịu đựng, cứ đánh đi. Đánh chết sư phụ giúp ngươi chôn."
Hệ thống [ ... ] Mỉm cười hòa ái.
Tiêu Lạc ngược lại chỉ khẽ giật mình, có lẽ không ngờ đước hắn sẽ nói cái này, hơi bật cười.
Sườn mặt nam tử tinh xảo mỹ lệ, mang theo nét thanh thoát hoàn mỹ, nghiêm túc chỉ bảo hắn về cách làm sao gϊếŧ người giấu xác.
Thiếu niên cư nhiên duỗi tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay nam tử trước mặt, mười ngón đan nhau, gắt gao không một kẽ hở. Trong mắt nổi lên sóng nước dịu dàng, thanh âm mềm mại khẽ gọi
:"Sư tôn, cảm ơn người."
Nam tử hoàn hồn nhìn hắn, trong mắt có suy ngẫm.
Hệ thống [ Từ bỏ cái ý định ấy đi. ]
Phượng Hi :"..." Ta vẫn cảm thấy xiên một nhát tương đối nhanh.
Không bằng chúng ta xem xét lại một chút thế nào?
Hệ thống [ Cút! ]
Tiêu Lạc ngẩng đầu cười ngọt ngào với hắn, Phượng Hi lúc này thoải mái gật đầu, che giấu thật kĩ hắc ám nơi đáy mắt.
Thiếu niên hai mắt chăm chăm nhìn vị tiên nhân thanh cao thoát tục kia không rời, trong lòng sinh ra một cỗ thành kính cùng ngưỡng mộ sâu sắc, tựa như nỗi lòng của tín đồ hướng tới thần linh.
Nam tử tâm trạng tốt trực tiếp xách Tiêu Lạc một đường đi tới tiểu viện cách vách, sau đó ném hắn vào, chỉ chỉ một hồi
:"Từ ngày mai ngươi ngủ ở đây."
Phượng Hi bình tĩnh tuyên bố một sự việc trong tương lai, cũng không cho đối phương cơ hội mở miệng.
Lại duỗi móng vuốt nắm lấy cổ áo thiếu niên, đem người xoay lại, sau đó từ một chỗ nào đó đưa cho đối phương một chồng chăn đệm, phía trên còn đặt mấy bộ quần áo mới.
Tiêu Lạc vô cùng hoang mang, nhưng nhìn thấy trong mắt Phượng Hi cũng không có gì khác thường, mới trấn định lại, vui mừng nhận lấy chồng chăn gối cùng y phục kia.
Thiếu niên nghiêng đầu, ánh mắt long lanh tràn ngập ánh sáng
:"Sư tôn, người... Ta... Đồ nhi muốn... làm mấy món cho người. Sư tôn, người sẽ không chê chứ?"
Mặc dù biết Phượng Hi đã sớm tích cốc, cũng không ăn uống. Thế nhưng Tiêu Lạc quả thực rất nghèo, chỉ có thể làm cơm nhà thô sơ đem lên, bạn nhỏ nào đó biểu hiện rất thương tâm.
Phượng Hi nhìn thiếu niên đang thấp thỏm chờ đợi, thỏa mãn gật đầu.
Dù sao có người nấu cho, đứa nào không ăn là đồ ngu!
Đệ tử nào đó tâm trạng vui vẻ, ngoãn ngoan ôm chồng chăn gối chạy vội đi.
Khoảng gần một canh giờ sau, thiếu niên đã nhanh chóng quay trở lại. Trên tay còn nhiều thêm một khay nhỏ.
Phượng Hi tỏ ý bảo hắn đặt xuống
:"Ừm, ngươi cứ đặt đó ta sẽ dùng. Ra ngoài trước đi."
Tiêu Lạc từ lo lắng chuyển sang vui mừng, cẩn thận đặt đồ lên bàn ngọc, sau đó chắp tay hành lễ mới lui ra ngoài.
Trên bàn bày ba món mặn, một món canh. Màu sắc đẹp đẽ, hương vị đầy đủ, chưa kể trang trí còn rất mỹ lệ, tinh xảo giống như đồ ăn của vua chúa. Xem ra người làm cực kỳ dụng tâm.
Nam tử gắp một miếng, sau đó liền lệ rơi đầy mặt.
Phượng Hi :"..." Mẹ nó!
Đồ ăn nam chính làm... mẹ nó siêu ngon!
Ta có thể ăn được ba bát!!!
Hệ thống [ ... ] Thở dài-ing.
Phiền phức, Thở dài nữa ta thao em gái ngươi!
[ Thao một cái máy, ký chủ khẩu vị cũng thật nặng. ]
Nam tử run tay một cái, đũa cũng lệch. Miếng thịt vừa bị gắp lên liền vinh hạnh rơi xuống.
Phương Hi cúi đầu nhìn thấy miếng thịt đáng thương nằm bơ vơ dưới đất, suy nghĩ vài giây, liền ngồi xổm xuống.
Nam tử ngó nghiêng trái phải một hồi...
Ừm, không có ai...
Lại nhẹ nhàng vươn tay ra nhặt.
Đúng lúc ấy, cửa 'cạch' một tiếng mở ra.
Tiêu Lạc :"..."
Phượng Hi :"..."
Bốn mắt chăm chú nhìn nhau.
Phượng Hi khôi phục lại tinh thần, trong lòng hận không thể đập đầu xuống đất.
Nam tử hạ mắt, không thể làm gì khác hơn là bắt đầu nhặt thịt lên bỏ riêng sang một chỗ dưới ánh mắt Tiêu Lạc. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn lượm đồ ăn rớt bị đệ tử bắt gặp, trải nghiệm này thật con mẹ nó tuyệt.
Hệ thống [ ... ] Thật đau lòng thay cho chỉ số thông minh của ký chủ.
Thiếu niên quay đầu đi nơi khác, làm bộ không phát hiện. Đột nhiên nghĩ, thì ra sư tôn cũng có một mặt thật đáng yêu nha~!
Vành tai Tiêu Lạc không tự chủ được dần đỏ lên.
Phượng Hi :"..."
Được rồi, ít nhất cũng chỉ có nam chính nhìn thấy.
Phía sau lưng Tiêu Lạc lại vang lên tiếng bước chân trầm ổn hữu lực, tiếp đó truyền đến giọng nói trầm thấp quen thuộc.
:"Đệ đệ, ta nói..."
Phượng Huyền Vũ một chân bước vào cửa, chớp mắt liền đình trệ động tác.
:"A?!"
Phượng Hi :"..." Ha ha.
Hắn là bị ngu nên mới tiện miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất