Chương 12: Khó tả
Lòng người là một thứ rất thú vị.
Đối với Nhạc Thanh Hạ mà nói, núi đao biển lửa chưa chắc đã có thể khiến y cau mày, thì đau đớn có tính là cái gì cơ chứ? Vậy mà khoái cảm và sự hổ thẹn… lại có thể khiến y giãy giụa và khốn quẫn, sau đó tự mình rơi vào lưới, khó lòng thoát khỏi.
Suy nghĩ của Lý Nhân xoay chuyển liên tục, nhưng vẫn bày ra vẻ mặt lo lắng. Cho đến khi Nhạc Thanh Hạ run rẩy đặt tay lên thắt lưng, chậm rãi cởi bỏ, hắn mới bắt đầu giả vờ kinh ngạc.
Lan Vân Bào rơi xuống thật chậm, dường như lưu luyến không muốn rời xa chủ nhân, trượt từ trên vai xuống, lộ ra da thịt mềm mại. Thân thể Nhạc Thanh Hạ hơi run, y giơ tay lên, như muốn che lấp cái gì đó… Nhưng y làm sao che được một thân đầy dấu vết tình dục, che được những đồ vật phóng túng lại tinh xảo kia?
Đến khi Nhạc Thanh Hạ cởi xong vớ giày, âm thanh Hình Mạc Tu mới thong thả vang lên: “Hình như Nhạc chân nhân quên mất cái gì rồi… Phát quan kia của ngươi cũng nên lấy xuống rồi chứ?”
Cởi phát quan ra, tóc dài được buộc lại nghiêm cẩn và ngay ngắn cũng theo đó rơi xuống. Bởi vì buộc lại đã lâu, sợi tóc mềm mảnh có hơi lượn sóng, thả xuống dọc theo lưng của Nhạc Thanh Hạ tựa như một dòng sông màu mực quanh co khúc khuỷu.
Cảnh sắc này rất đẹp, mà chủ nhân của cảnh sắc ấy lại bày ra cảm giác tương phản kì lạ —
Hai chân trần trụi giống như bị đính vào mặt đất, Nhạc Thanh Hạ không nhúc nhích đứng tại nơi đó. Nhưng cẩn thận nhìn xem lại có thể phát hiện ra y vẫn luôn “động”.
Dương cụ giả bị hậu huyệt ngẫm lấy vẫn chưa từng dừng lại, sức lực rất nhỏ mà lại kéo dài không dứt. Vật kia có vẻ như đã tìm được nơi mẫn cảm nhất của Nhạc Thanh Hạ, nó thỉnh thoảng đụng vào một cái, nhưng không chịu ở lâu, chỉ ung dung trêu chọc. Hậu huyệt và đáy chậu bị kích thích đến nỗi dương căn đã bắt đầu cứng rắn, màng mỏng (Liên Tâm Y)bao phủ lấy dương căn cũng siết chặt vào, nhưng bởi vì nó trong suốt nên nhìn thoáng qua thì không thấy rõ, chỉ thấy thịt vật rất có tinh thần đứng thẳng, bên trong niệu đạo vẫn luôn ngậm lấy cây trâm. Đuôi trâm có gắn với hai sợi dây mảnh lóng lánh, kéo qua hai cái vòng da (Như Ý Khóa) đen nhánh, giống như đang nhắc nhở người ngoài rằng, dù nó nhìn có tinh thần bao nhiêu cũng chỉ là món đồ chơi lấy việc khinh nhờn người để thưởng thức mà thôi.
Bởi vì cả trước lẫn sau đều bị kích thích, hai chân Nhạc Thanh Hạ phát run, mặc dù không quá rõ ràng, nhưng những tua rua rủ xuống ở sau lưng lại phóng đại động tác của y. Tua rua dài nhỏ quét nhẹ qua, không chỉ nhắc nhở cho người nhìn, mà cũng chính là đang nhắc nhở Nhạc Thanh Hạ…
Nhìn lên trên nữa là có thể nhìn thấy chuông lục lạc rủ xuống từ đuôi bọ cạp (Yết Vĩ Khấu), cái chuông nhẹ nhàng lay động, hai con “bọ cạp” cũng run rẩy, quầng vú bị Hợp Ý Thiếp chăm sóc nãy giờ, lúc này đã hơi hở ra, nhan sắc trông càng thêm diễm lệ. đầu v* bị chân bò cạp bám chặt lấy, chỉ có thể từ khe hở kia nhìn thấy màu hồng nhạt đáng thương.
Ánh mắt Lý Nhân lướt qua vòng cổ, dừng lại trên mặt của Nhạc Thanh Hạ.
Tình cảnh của y bây giờ so với lần trước kia càng thêm chật vật bất kham — Lúc ấy, thân thể y bị trói lại, hai mắt như đui mù, nhìn không thấy cũng không thể động đậy, chỉ có thể bị động nằm đó bị người kia giày vò, dù là khó lòng chịu nổi, nhưng cắn răng chịu đựng cũng có thể nhẫn nại được… Vậy mà lúc này, y lại phải tự mình đeo những thứ này lên, tự mình cởi áo nới dây lưng, tự mình để hết thảy lộ ra trước mặt sư đệ.
Cảm giác này sẽ là như thế nào?
Nếu Nhạc Thanh Hạ trả lời, y cảm thấy dường như mình bị chia ra làm hai nửa, một nửa đeo những món đồ kì dâm xảo cụ kia, thân thể trần trụi mặc người thưởng thức. Một nửa còn lại áo mũ chỉnh tề như trước, giống như lúc thường ngày, đứng bên cạnh sư đệ, được hắn dùng con mắt sùng kính nhìn qua.
Đứng càng lâu, càng cảm thấy tình dục kéo dài hơn bên trong nửa hồn phách trần trụi này, tựa hồ sẽ lập tức bị đốt sạch, cũng đốt hết cả nửa “sư huynh” kia nữa….
Cả hai người đều không mở miệng, trong chốc lát, bốn phía chỉ còn tiếng chuông reo nhỏ vụn, mãi đến tận —
“Khó khăn lắm mới được gặp mặt, chẳng nhẽ chỉ muốn nhìn nhau không nói gì như thế này thôi à?” Hình Mạc Tu nói, “Tiểu tử kia, bây giờ ngươi có muốn giúp sư huynh của ngươi thêm lần nữa không?”
“… Ngươi muốn ta làm gì?”
“Như lúc trước thôi,” Hình Mạc Tu cười, “Sư huynh ngươi nói thứ gì thì ngươi giúp hắn tháo nó xuống.”
“Ngươi nói là ‘tháo’ á?” Giọng nói của Lý Nhân mang theo sự mỉa mai — hắn bị trói bên trên cột hình trụ, mặc dù thân trên với hai chân miễn cưỡng vẫn có thể cử động, nhưng hai tay lại bị trói chặt vô cùng.
“Cái miệng kia của ngươi không phải rất lợi hại sao?” Hình Mạc Tu nói, “Đã như vậy, không có tay thì có sao đâu?”
Lý Nhân không tiếp lời, Hình Mạc Tu lẩm bẩm nói: “Còn quy củ à, giống với lần trước vậy… Tháo xuống cái nào, vì sao lại tháo xuống, tất cả đều do Thanh Hạ quyết định.”
Hắn cười một cách cổ quái: “Lần này không giới hạn thời gian, bao giờ Thanh Hạ cảm thấy thoải mái thì ngừng.”
Điều kiện “hậu đãi” như vậy, kẻ ngu cũng có thể nhìn ra là có vấn đề! Lý Nhân còn đang muốn nói, Nhạc Thanh Hạ bỗng nhiên lắc đầu.
“Sư huynh?”
“…….. Làm phiền đệ rồi.” Nhạc Thanh Hạ gian nan nói.
Một từ “Làm phiền” sao có thể nói hết được sự khó xử trong đó? Y chỉ hi vọng Hình Mạc Tu đùa mình là đủ vui, đừng tiếp tục đi gây họa cho người khác.
Thấy cuối cùng sư đệ cũng gật đầu, Nhạc Thanh Hạ tiến về phía trước vài bước, đến trước mặt Lý Nhân.
Người khẽ di chuyển, tiếng chuông trên người phát ra càng thanh thúy, nghe đến mức lỗ tai nóng lên. Lúc Nhạc Thanh Hạ đứng trước mặt Lý Nhân rồi, mới phát hiện do hắn không đứng thẳng nên con mắt đối diện với bờ vai của chính mình.
Vị trí này, dường như rất vừa vặn…
Những suy nghĩ khó thể tả được lại bắt đầu hiện lên ở trong đầu, động tác của Nhạc Thanh Hạ cứng đờ, cuối cùng vẫn chắp mu bàn tay ở sau lưng, để cho hai điểm trước ngực nổi bật thêm chút.
“Chốt mở của bọ cạp ở trên lưng… Có thể khiến nó buông chân ra.”
Lý Nhân theo lời làm theo.
đầu v* bị chủ nhân tự mình đưa đến trước mặt, ở khoảng cách gần như thế này, hắn có thể nhìn thấy không sót thứ gì, dù là sự phập phồng rất nhỏ trên quầng vú. Hắn dán bờ môi lên điểm phía bên trái, nhẹ nhàng ma sát trên quầng vú, thân thể đứng ở quá gần kia không tự chủ được mà run lên. Mà chờ tới lúc hắn theo lời của sư huynh cắn mở ra đuôi bọ cạp, bắt đầu thử cởi Hợp Ý Thiếp xuống, thân thể Nhạc Thanh Hạ đã run rẩy không ngớt, phập phồng y như trong suy nghĩ của Lý Nhân.
Hợp Ý Thiếp vừa mỏng, lại bao lại rất sát quầng vú nên rất khó tìm ra viền, Lý Nhân chỉ có thể dùng đầu lưỡi tỉ mỉ đảo qua. Liếm qua một lần lại một lần ở đó mới tìm được một điểm khá rõ ràng, rồi hắn tiến đến càng gần, bờ môi ngậm lấy nơi đó, nhẹ nhàng mút một cái.
“A…. –“
Tiếng rên rỉ bị cưỡng ép nén lại bật ra, chờ Nhạc Thanh Hạ chịu đựng qua tư vị khó có thể hình dung của sự giao thoa giữa đau đớn và khoái cảm, Lý Nhân mới lùi về, há miệng nhổ ra Hợp Ý Thiếp hắn vừa mới tháo xuống, quăng ra ngoài.
Khôi Lỗi Cưu bỗng dưng bay đến, móng vuốt cắp lấy Hợp Ý Thiếp, mang nó đi lên không trung. Lý Nhân hơi sững sờ, cũng không miệt mài theo đuổi, hắn quay đầu nhìn về phía Nhạc Thanh Hạ: “Đại sư huynh? Huynh còn tốt chứ?”
“Huynh… Khá tốt.” Nhạc Thanh Hạ nói.
Sau khi Hợp Ý Thiếp bị tháo xuống, nơi đó vốn vừa nóng vừa tê thì bây giờ đã dần dần dịu lại. So sánh với sự đối lập trước đó, tuy rằng lúc này vẫn còn hơi phồng lên và đau nhức, nhưng thoải mái hơn rất nhiều.
Nếu như nhẫn nhịn thêm chút nữa, hẳn là các nơi cách cũng có thể…. Mặc dù biết suy nghĩ này trùng với việc rước đến những động tác và ngôn ngữ càng thêm khó xử, nhưng trong nội tâm Nhạc Thanh Hạ không khỏi sinh ra sự chờ mong, cho đến —
“Thanh Hạ cảm thấy dễ chịu không?”
Âm thanh này lại trực tiếp vang lên ở trong đầu!
“Đại sư huynh?”
Thấy vẻ mặt y biến hóa, Lý Nhân không khỏi nghi hoặc. Nhạc Thanh Hạ không có cách nào trả lời hắn, tất cả tâm trạng của y đều bị chiếm cứ bởi lời nói đắc ý của Hình Mạc Tu.
“Thanh Hạ nhớ lúc trước lão phu đã từng nói qua cái gì sao? Nếu ngươi không đeo chúng lên, thiếu cái nào, cái đó sẽ dùng lên trên người của sư đệ ngươi…..”
Trong lòng Nhạc Thanh Hạ phát lạnh, Hình Mạc Tu lại ngại như vậy còn chưa đủ, hắn lại hỏi: “Ngươi nói, nếu nói việc này cho sư đệ tốt kia của ngươi biết, thì hắn sẽ làm như thế nào?”
“Đừng!”
Từ lúc rơi vào tay địch cho đến nay, Nhạc Thanh Hạ chưa từng cầu xin Hình Mạc Tu nửa lời. Duy chỉ có lần này, y không hề do dự đã mở miệng.
Nghe được âm thanh lo lắng của y, Hình Mạc Tu cười to: “Đã như vậy thì ngươi cản hắn đi nào.”
Nội dung nói chuyện của hai người không đến tai kẻ thứ ba, đợi đến lúc Nhạc Thanh Hạ hoàn hồn thì phát hiện ra Lý Nhân đang đến gần y, muốn bắt chước làm theo với cái bên phải. Y vội vàng lui về phía sau, Lý Nhân sững sờ, giương mắt nhìn qua.
“Sao vậy? Không phải là Thanh Hạ đã thích những vật kia rồi, không bỏ được, nên mới không muốn để cho sư đệ mang đi?”
Giọng nói trêu tức của Hình Mạc Tu truyền tới, Lý Nhân hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, rồi lại quay sang, nhìn Nhạc Thanh Hạ.
Nhạc Thanh Hạ có thể nói như thế nào?
Y chỉ có thể ép mình phát ra âm thanh, hàm hồ nói, cơ hồ nghe không rõ: “Đừng… Đừng tháo xuống.”
“Đại sư huynh? Huynh làm sao vậy?”
“Đúng vậy, rốt cuộc là làm sao vậy?” Hình Mạc Tu ra vẻ kinh ngạc, nói, “Nếu không nói tất cả rõ ràng minh bạch thì sư đệ của ngươi cũng sẽ không đáp ứng đâu.”
Hắn cố ý nhấn mạnh từ “tất cả”, ý tứ ám chỉ trong đó không nói cũng hiểu. Bờ môi Nhạc Thanh Hạ hơi run, ngôn ngữ vỡ vụn ngậm ở trong miệng, làm thế nào cũng không nói thành lời.
Cuối cùng, y thấp giọng nói: “Huynh… muốn giữ chúng lại.”
Nói ra câu đầu tiên, những câu sau có vẻ cũng dễ dàng hơn nhiều…. Nhạc Thanh Hạ nghe thấy giọng nói của mình vang lên liên tiếp không ngừng ở bên tai, cũng vang lên ở trong nội tâm…
Nhận lấy ánh mắt khiếp sợ của Lý Nhân, y tiếp tục nói:
“…… Đeo lên cái chụp kia, vú… bị dán lên, không có, chuyện gì….”
“Đằng trước… chặn lại, sẽ không chảy ra.”
“Đằng sau…. đằng sau hơi ngứa, cái kia đút vào, vừa đúng dịp….”
“Huynh, ….huynh không muốn lấy xuống…”
Lời nói từ chính miệng mình nói ra dệt thành một cái lưới tỉ mỉ tinh tế, cuốn y vào bên trong, nơi được nói đến dường như truyền đến những tư vị càng thêm rõ ràng, bị khoái cảm vây bủa lấy toàn thân, trên trán Nhạc Thanh Hạ đổ mồ hôi, cảm thấy có vẻ như mình đang ngâm trong một hồ nước ấm, chất lỏng ấm áp khiến cho thần trí trở nên mơ hồ. Cuối cùng, ngay cả đến âm thanh của mình y cũng không nghe thấy rõ lắm, ở trong đầu chỉ có tiếng cười lớn của Hình Mạc Tu, với một tiếng…
“….. Đại sư huynh!”
Giọng nói này giống như sợi tơ chỉ đường, dẫn y trở về nhân gian.
Chờ đến khi thần trí đang hoảng hốt dần dần tỉnh táo lại, Nhạc Thanh Hạ mới phát hiện mình đã không còn đứng trong căn phòng ban đầu nữa rồi.
Y đứng giữa một cái lối nhỏ, toàn thân như nhũn ra, ngay cả đứng cũng không vững. Chỉ là, Hình Mạc Tu ở ngay trước mắt, mặc dù biết rõ việc này không giải quyết được vấn đề gì nhưng y vẫn miễn cưỡng bản thân đứng vững, nhìn qua người đàn ông đang mỉm cười quan sát y.
Những dâm vật kia còn đeo trên người y, kích thích vẫn còn đó, nhưng không sánh nổi với sự khó xử vừa qua. Ánh mắt Hình Mạc Tu nhìn toàn thân Nhạc Thanh Hạ một vòng, mới nói: “Làm không tệ.”
“Lý Nhân…”
“Nếu Thanh Hạ ngoan ngoãn nghe lời thì hắn có tính là cái gì đâu?”
Nhạc Thanh Hạ không trả lời, Hình Mạc Tu cũng không vội, hắn xoay người nói: “Đi với lão phu đến đây đi– Có nhiều thứ cũng nên cho Thanh Hạ xem qua một chút.”
Giọng nói của hắn chứa đầy ác ý khiến người ta lạnh lẽo, y như độc xà quấn đến: “…. Thanh Hạ có biết “Lô đỉnh” là cái gì không?”
Đối với Nhạc Thanh Hạ mà nói, núi đao biển lửa chưa chắc đã có thể khiến y cau mày, thì đau đớn có tính là cái gì cơ chứ? Vậy mà khoái cảm và sự hổ thẹn… lại có thể khiến y giãy giụa và khốn quẫn, sau đó tự mình rơi vào lưới, khó lòng thoát khỏi.
Suy nghĩ của Lý Nhân xoay chuyển liên tục, nhưng vẫn bày ra vẻ mặt lo lắng. Cho đến khi Nhạc Thanh Hạ run rẩy đặt tay lên thắt lưng, chậm rãi cởi bỏ, hắn mới bắt đầu giả vờ kinh ngạc.
Lan Vân Bào rơi xuống thật chậm, dường như lưu luyến không muốn rời xa chủ nhân, trượt từ trên vai xuống, lộ ra da thịt mềm mại. Thân thể Nhạc Thanh Hạ hơi run, y giơ tay lên, như muốn che lấp cái gì đó… Nhưng y làm sao che được một thân đầy dấu vết tình dục, che được những đồ vật phóng túng lại tinh xảo kia?
Đến khi Nhạc Thanh Hạ cởi xong vớ giày, âm thanh Hình Mạc Tu mới thong thả vang lên: “Hình như Nhạc chân nhân quên mất cái gì rồi… Phát quan kia của ngươi cũng nên lấy xuống rồi chứ?”
Cởi phát quan ra, tóc dài được buộc lại nghiêm cẩn và ngay ngắn cũng theo đó rơi xuống. Bởi vì buộc lại đã lâu, sợi tóc mềm mảnh có hơi lượn sóng, thả xuống dọc theo lưng của Nhạc Thanh Hạ tựa như một dòng sông màu mực quanh co khúc khuỷu.
Cảnh sắc này rất đẹp, mà chủ nhân của cảnh sắc ấy lại bày ra cảm giác tương phản kì lạ —
Hai chân trần trụi giống như bị đính vào mặt đất, Nhạc Thanh Hạ không nhúc nhích đứng tại nơi đó. Nhưng cẩn thận nhìn xem lại có thể phát hiện ra y vẫn luôn “động”.
Dương cụ giả bị hậu huyệt ngẫm lấy vẫn chưa từng dừng lại, sức lực rất nhỏ mà lại kéo dài không dứt. Vật kia có vẻ như đã tìm được nơi mẫn cảm nhất của Nhạc Thanh Hạ, nó thỉnh thoảng đụng vào một cái, nhưng không chịu ở lâu, chỉ ung dung trêu chọc. Hậu huyệt và đáy chậu bị kích thích đến nỗi dương căn đã bắt đầu cứng rắn, màng mỏng (Liên Tâm Y)bao phủ lấy dương căn cũng siết chặt vào, nhưng bởi vì nó trong suốt nên nhìn thoáng qua thì không thấy rõ, chỉ thấy thịt vật rất có tinh thần đứng thẳng, bên trong niệu đạo vẫn luôn ngậm lấy cây trâm. Đuôi trâm có gắn với hai sợi dây mảnh lóng lánh, kéo qua hai cái vòng da (Như Ý Khóa) đen nhánh, giống như đang nhắc nhở người ngoài rằng, dù nó nhìn có tinh thần bao nhiêu cũng chỉ là món đồ chơi lấy việc khinh nhờn người để thưởng thức mà thôi.
Bởi vì cả trước lẫn sau đều bị kích thích, hai chân Nhạc Thanh Hạ phát run, mặc dù không quá rõ ràng, nhưng những tua rua rủ xuống ở sau lưng lại phóng đại động tác của y. Tua rua dài nhỏ quét nhẹ qua, không chỉ nhắc nhở cho người nhìn, mà cũng chính là đang nhắc nhở Nhạc Thanh Hạ…
Nhìn lên trên nữa là có thể nhìn thấy chuông lục lạc rủ xuống từ đuôi bọ cạp (Yết Vĩ Khấu), cái chuông nhẹ nhàng lay động, hai con “bọ cạp” cũng run rẩy, quầng vú bị Hợp Ý Thiếp chăm sóc nãy giờ, lúc này đã hơi hở ra, nhan sắc trông càng thêm diễm lệ. đầu v* bị chân bò cạp bám chặt lấy, chỉ có thể từ khe hở kia nhìn thấy màu hồng nhạt đáng thương.
Ánh mắt Lý Nhân lướt qua vòng cổ, dừng lại trên mặt của Nhạc Thanh Hạ.
Tình cảnh của y bây giờ so với lần trước kia càng thêm chật vật bất kham — Lúc ấy, thân thể y bị trói lại, hai mắt như đui mù, nhìn không thấy cũng không thể động đậy, chỉ có thể bị động nằm đó bị người kia giày vò, dù là khó lòng chịu nổi, nhưng cắn răng chịu đựng cũng có thể nhẫn nại được… Vậy mà lúc này, y lại phải tự mình đeo những thứ này lên, tự mình cởi áo nới dây lưng, tự mình để hết thảy lộ ra trước mặt sư đệ.
Cảm giác này sẽ là như thế nào?
Nếu Nhạc Thanh Hạ trả lời, y cảm thấy dường như mình bị chia ra làm hai nửa, một nửa đeo những món đồ kì dâm xảo cụ kia, thân thể trần trụi mặc người thưởng thức. Một nửa còn lại áo mũ chỉnh tề như trước, giống như lúc thường ngày, đứng bên cạnh sư đệ, được hắn dùng con mắt sùng kính nhìn qua.
Đứng càng lâu, càng cảm thấy tình dục kéo dài hơn bên trong nửa hồn phách trần trụi này, tựa hồ sẽ lập tức bị đốt sạch, cũng đốt hết cả nửa “sư huynh” kia nữa….
Cả hai người đều không mở miệng, trong chốc lát, bốn phía chỉ còn tiếng chuông reo nhỏ vụn, mãi đến tận —
“Khó khăn lắm mới được gặp mặt, chẳng nhẽ chỉ muốn nhìn nhau không nói gì như thế này thôi à?” Hình Mạc Tu nói, “Tiểu tử kia, bây giờ ngươi có muốn giúp sư huynh của ngươi thêm lần nữa không?”
“… Ngươi muốn ta làm gì?”
“Như lúc trước thôi,” Hình Mạc Tu cười, “Sư huynh ngươi nói thứ gì thì ngươi giúp hắn tháo nó xuống.”
“Ngươi nói là ‘tháo’ á?” Giọng nói của Lý Nhân mang theo sự mỉa mai — hắn bị trói bên trên cột hình trụ, mặc dù thân trên với hai chân miễn cưỡng vẫn có thể cử động, nhưng hai tay lại bị trói chặt vô cùng.
“Cái miệng kia của ngươi không phải rất lợi hại sao?” Hình Mạc Tu nói, “Đã như vậy, không có tay thì có sao đâu?”
Lý Nhân không tiếp lời, Hình Mạc Tu lẩm bẩm nói: “Còn quy củ à, giống với lần trước vậy… Tháo xuống cái nào, vì sao lại tháo xuống, tất cả đều do Thanh Hạ quyết định.”
Hắn cười một cách cổ quái: “Lần này không giới hạn thời gian, bao giờ Thanh Hạ cảm thấy thoải mái thì ngừng.”
Điều kiện “hậu đãi” như vậy, kẻ ngu cũng có thể nhìn ra là có vấn đề! Lý Nhân còn đang muốn nói, Nhạc Thanh Hạ bỗng nhiên lắc đầu.
“Sư huynh?”
“…….. Làm phiền đệ rồi.” Nhạc Thanh Hạ gian nan nói.
Một từ “Làm phiền” sao có thể nói hết được sự khó xử trong đó? Y chỉ hi vọng Hình Mạc Tu đùa mình là đủ vui, đừng tiếp tục đi gây họa cho người khác.
Thấy cuối cùng sư đệ cũng gật đầu, Nhạc Thanh Hạ tiến về phía trước vài bước, đến trước mặt Lý Nhân.
Người khẽ di chuyển, tiếng chuông trên người phát ra càng thanh thúy, nghe đến mức lỗ tai nóng lên. Lúc Nhạc Thanh Hạ đứng trước mặt Lý Nhân rồi, mới phát hiện do hắn không đứng thẳng nên con mắt đối diện với bờ vai của chính mình.
Vị trí này, dường như rất vừa vặn…
Những suy nghĩ khó thể tả được lại bắt đầu hiện lên ở trong đầu, động tác của Nhạc Thanh Hạ cứng đờ, cuối cùng vẫn chắp mu bàn tay ở sau lưng, để cho hai điểm trước ngực nổi bật thêm chút.
“Chốt mở của bọ cạp ở trên lưng… Có thể khiến nó buông chân ra.”
Lý Nhân theo lời làm theo.
đầu v* bị chủ nhân tự mình đưa đến trước mặt, ở khoảng cách gần như thế này, hắn có thể nhìn thấy không sót thứ gì, dù là sự phập phồng rất nhỏ trên quầng vú. Hắn dán bờ môi lên điểm phía bên trái, nhẹ nhàng ma sát trên quầng vú, thân thể đứng ở quá gần kia không tự chủ được mà run lên. Mà chờ tới lúc hắn theo lời của sư huynh cắn mở ra đuôi bọ cạp, bắt đầu thử cởi Hợp Ý Thiếp xuống, thân thể Nhạc Thanh Hạ đã run rẩy không ngớt, phập phồng y như trong suy nghĩ của Lý Nhân.
Hợp Ý Thiếp vừa mỏng, lại bao lại rất sát quầng vú nên rất khó tìm ra viền, Lý Nhân chỉ có thể dùng đầu lưỡi tỉ mỉ đảo qua. Liếm qua một lần lại một lần ở đó mới tìm được một điểm khá rõ ràng, rồi hắn tiến đến càng gần, bờ môi ngậm lấy nơi đó, nhẹ nhàng mút một cái.
“A…. –“
Tiếng rên rỉ bị cưỡng ép nén lại bật ra, chờ Nhạc Thanh Hạ chịu đựng qua tư vị khó có thể hình dung của sự giao thoa giữa đau đớn và khoái cảm, Lý Nhân mới lùi về, há miệng nhổ ra Hợp Ý Thiếp hắn vừa mới tháo xuống, quăng ra ngoài.
Khôi Lỗi Cưu bỗng dưng bay đến, móng vuốt cắp lấy Hợp Ý Thiếp, mang nó đi lên không trung. Lý Nhân hơi sững sờ, cũng không miệt mài theo đuổi, hắn quay đầu nhìn về phía Nhạc Thanh Hạ: “Đại sư huynh? Huynh còn tốt chứ?”
“Huynh… Khá tốt.” Nhạc Thanh Hạ nói.
Sau khi Hợp Ý Thiếp bị tháo xuống, nơi đó vốn vừa nóng vừa tê thì bây giờ đã dần dần dịu lại. So sánh với sự đối lập trước đó, tuy rằng lúc này vẫn còn hơi phồng lên và đau nhức, nhưng thoải mái hơn rất nhiều.
Nếu như nhẫn nhịn thêm chút nữa, hẳn là các nơi cách cũng có thể…. Mặc dù biết suy nghĩ này trùng với việc rước đến những động tác và ngôn ngữ càng thêm khó xử, nhưng trong nội tâm Nhạc Thanh Hạ không khỏi sinh ra sự chờ mong, cho đến —
“Thanh Hạ cảm thấy dễ chịu không?”
Âm thanh này lại trực tiếp vang lên ở trong đầu!
“Đại sư huynh?”
Thấy vẻ mặt y biến hóa, Lý Nhân không khỏi nghi hoặc. Nhạc Thanh Hạ không có cách nào trả lời hắn, tất cả tâm trạng của y đều bị chiếm cứ bởi lời nói đắc ý của Hình Mạc Tu.
“Thanh Hạ nhớ lúc trước lão phu đã từng nói qua cái gì sao? Nếu ngươi không đeo chúng lên, thiếu cái nào, cái đó sẽ dùng lên trên người của sư đệ ngươi…..”
Trong lòng Nhạc Thanh Hạ phát lạnh, Hình Mạc Tu lại ngại như vậy còn chưa đủ, hắn lại hỏi: “Ngươi nói, nếu nói việc này cho sư đệ tốt kia của ngươi biết, thì hắn sẽ làm như thế nào?”
“Đừng!”
Từ lúc rơi vào tay địch cho đến nay, Nhạc Thanh Hạ chưa từng cầu xin Hình Mạc Tu nửa lời. Duy chỉ có lần này, y không hề do dự đã mở miệng.
Nghe được âm thanh lo lắng của y, Hình Mạc Tu cười to: “Đã như vậy thì ngươi cản hắn đi nào.”
Nội dung nói chuyện của hai người không đến tai kẻ thứ ba, đợi đến lúc Nhạc Thanh Hạ hoàn hồn thì phát hiện ra Lý Nhân đang đến gần y, muốn bắt chước làm theo với cái bên phải. Y vội vàng lui về phía sau, Lý Nhân sững sờ, giương mắt nhìn qua.
“Sao vậy? Không phải là Thanh Hạ đã thích những vật kia rồi, không bỏ được, nên mới không muốn để cho sư đệ mang đi?”
Giọng nói trêu tức của Hình Mạc Tu truyền tới, Lý Nhân hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, rồi lại quay sang, nhìn Nhạc Thanh Hạ.
Nhạc Thanh Hạ có thể nói như thế nào?
Y chỉ có thể ép mình phát ra âm thanh, hàm hồ nói, cơ hồ nghe không rõ: “Đừng… Đừng tháo xuống.”
“Đại sư huynh? Huynh làm sao vậy?”
“Đúng vậy, rốt cuộc là làm sao vậy?” Hình Mạc Tu ra vẻ kinh ngạc, nói, “Nếu không nói tất cả rõ ràng minh bạch thì sư đệ của ngươi cũng sẽ không đáp ứng đâu.”
Hắn cố ý nhấn mạnh từ “tất cả”, ý tứ ám chỉ trong đó không nói cũng hiểu. Bờ môi Nhạc Thanh Hạ hơi run, ngôn ngữ vỡ vụn ngậm ở trong miệng, làm thế nào cũng không nói thành lời.
Cuối cùng, y thấp giọng nói: “Huynh… muốn giữ chúng lại.”
Nói ra câu đầu tiên, những câu sau có vẻ cũng dễ dàng hơn nhiều…. Nhạc Thanh Hạ nghe thấy giọng nói của mình vang lên liên tiếp không ngừng ở bên tai, cũng vang lên ở trong nội tâm…
Nhận lấy ánh mắt khiếp sợ của Lý Nhân, y tiếp tục nói:
“…… Đeo lên cái chụp kia, vú… bị dán lên, không có, chuyện gì….”
“Đằng trước… chặn lại, sẽ không chảy ra.”
“Đằng sau…. đằng sau hơi ngứa, cái kia đút vào, vừa đúng dịp….”
“Huynh, ….huynh không muốn lấy xuống…”
Lời nói từ chính miệng mình nói ra dệt thành một cái lưới tỉ mỉ tinh tế, cuốn y vào bên trong, nơi được nói đến dường như truyền đến những tư vị càng thêm rõ ràng, bị khoái cảm vây bủa lấy toàn thân, trên trán Nhạc Thanh Hạ đổ mồ hôi, cảm thấy có vẻ như mình đang ngâm trong một hồ nước ấm, chất lỏng ấm áp khiến cho thần trí trở nên mơ hồ. Cuối cùng, ngay cả đến âm thanh của mình y cũng không nghe thấy rõ lắm, ở trong đầu chỉ có tiếng cười lớn của Hình Mạc Tu, với một tiếng…
“….. Đại sư huynh!”
Giọng nói này giống như sợi tơ chỉ đường, dẫn y trở về nhân gian.
Chờ đến khi thần trí đang hoảng hốt dần dần tỉnh táo lại, Nhạc Thanh Hạ mới phát hiện mình đã không còn đứng trong căn phòng ban đầu nữa rồi.
Y đứng giữa một cái lối nhỏ, toàn thân như nhũn ra, ngay cả đứng cũng không vững. Chỉ là, Hình Mạc Tu ở ngay trước mắt, mặc dù biết rõ việc này không giải quyết được vấn đề gì nhưng y vẫn miễn cưỡng bản thân đứng vững, nhìn qua người đàn ông đang mỉm cười quan sát y.
Những dâm vật kia còn đeo trên người y, kích thích vẫn còn đó, nhưng không sánh nổi với sự khó xử vừa qua. Ánh mắt Hình Mạc Tu nhìn toàn thân Nhạc Thanh Hạ một vòng, mới nói: “Làm không tệ.”
“Lý Nhân…”
“Nếu Thanh Hạ ngoan ngoãn nghe lời thì hắn có tính là cái gì đâu?”
Nhạc Thanh Hạ không trả lời, Hình Mạc Tu cũng không vội, hắn xoay người nói: “Đi với lão phu đến đây đi– Có nhiều thứ cũng nên cho Thanh Hạ xem qua một chút.”
Giọng nói của hắn chứa đầy ác ý khiến người ta lạnh lẽo, y như độc xà quấn đến: “…. Thanh Hạ có biết “Lô đỉnh” là cái gì không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất