Chương 13: Lô đỉnh
Lô đỉnh là cái gì?
Người tu đạo lấy thân làm lô luyện hóa Kim Đan, từ đây có thuyết pháp “Lô đỉnh”. Nhưng mà trên đời này không thiếu người chỉ ham thích hưởng lạc, đã lười biếng không củng cố tu vi lại vọng tưởng một bước lên trời, bọn họ đánh chủ ý lên những người có thiên tư không tệ, nhưng lại không có căn cơ gì. Ví dụ như phàm nhân, thậm chí cả các đạo môn đệ tử. Đoạt lấy nguyên âm nguyên dương của người khác, luyện vào thân mình, giúp ích cho việc tu hành.
(Lô: Lò.)
Thời gian dần qua, cách sử dụng “Lô đỉnh” bị những tên ma tu không đi theo đường ngay mài giũa trở thành môn đạo. Nghe nói dâm tông Hoan Hỉ Giáo vào lúc hưng thịnh khi xưa, không chỉ mua, mà còn bắt lấy những đứa trẻ khi còn rất nhỏ, truyền thụ cho công pháp được soạn riêng cho lô đỉnh, đợi đến khi những đứa trẻ ấy trưởng thành, căn cứ theo trình độ tu vi mà định ra những cấp bậc bất đồng, hoặc là thưởng cho môn nhân, hoặc là bán cho ma tu khác. Về sau, Hoan Hỉ Giáo bị diệt, công pháp lô đỉnh từ đó thất truyền. Mặc dù vẫn còn ma tu dùng công pháp này để tu hành nhưng không còn càn rỡ kiêu ngạo như năm đó nữa.
Đối với việc này, Hình Mạc Tu khịt mũi coi thường:
“Thủ đoạn này của Hoan Hỉ Giáo năm đó quả thật chẳng ra gì. Tìm được mấy đứa nhóc trong sơn thôn, coi như căn cốt tạm được, nhưng lại chẳng có thiên tư gì, thật sự đáng giá tiêu tốn vài chục năm để bồi dưỡng?”
Hắn đưa mắt sang nhìn Nhạc Thanh Hạ từ trên xuống dưới, chăm chú nhìn khắp người y một lượt, nhìn đến mức Nhạc Thanh Hạ phát lạnh, rồi vừa cười vừa nói: “… Cũng chỉ có mình Thanh Hạ tu vi tướng mạo đều xuất chúng, nhân trung long phượng, mới đáng giá để lão phu ra tay thử một lần.”
(“Nhân trung long phượng” nghĩa là rồng phượng trong biển người thường, ý chỉ người tài trong nhân gian.)
Lời nói của hắn vừa dứt, Nhạc Thanh Hạ bỗng dưng cảm thấy toàn thân bị kéo căng, giữa các Như Ý Khóa đeo trên tay chân sinh ra từ tính, hấp dẫn lẫn nhau, khiến hai chân và đùi của y bị dính sát lại, không thể không khom người quỳ trên mặt đất. Y khẽ động, những dâm cụ kia cũng theo cử động ấy mang đến tình triều dao động. Hình Mạc Tu mỉm cười thưởng thức xong việc y gian nan cố gắng điều chỉnh chính mình, mới đưa tay đến, xoa gáy Nhạc Thanh Hạ.
Nhạc Thanh Hạ thấy hoa mắt, cảnh tượng biến hóa. Trong nháy mắt, y đã xuất hiện ở một gian phòng khác.
Gian phòng này rất nhỏ, không cửa sổ, không đèn. Trên vách tường bốn phía có treo cái giá đỡ, trên đó để mấy chục Lưu Ảnh Cầu lớn lớn nhỏ nhỏ. Hình Mạc Tu lấy một cái, ném lên không trung. Quả cầu xoay tròn rồi sáng lên, một đoạn ảnh từ từ xuất hiện.
Bên trong đoạn hình là một thanh niên khoảng 25-26, tướng mạo tuấn lãng, nước da màu mật, giữa hai lông mày là khí khái hào hùng mười phần. Đoạn ảnh lúc ban đầu hình như là lúc thanh niên đó đang giao đấu với người khác, tiến thối của kiếm pháp vô cùng tự nhiên thoải mái, vô cùng đẹp đẽ. Chỉ là, quả cầu kia bỗng lóe lên, một lần nữa hiện lên, thanh niên kia đã không còn là bộ dáng cũ nữa.
Người đó trần như nhộng ngồi trên mặt đất, con ngươi đen bóng vốn sáng ngời bây giờ phủ lên một làn sương mờ mịt, nước da màu mật ong ướt đẫm, hai chân mở rộng, để lộ ra nam căn ở hạ thân lõa lồ, mật huyệt giữa đùi ngậm lấy dương v*t giả còn thô hơn so với dương căn của thanh niên, thân thể phập phồng, dương v*t giả bị hậu huyệt ngậm mút. Nhưng chỉ như vậy thôi vẫn chưa thỏa mãn được thanh niên, hắn cau mày, nhìn về hướng trước mắt, buồn bã nói: “Chủ nhân… Xin ngài….”
Quả cầu nhấp nháy không ngừng, dáng vẻ thanh niên kia cũng thay đổi không ngừng… Phần lớn là hình ảnh dùng dâm cụ tự an ủi chính mình, có một vài món có hình dạng khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy da đầu run lên. Thế nhưng thanh niên lại thấy chưa đủ, trong mắt chẳng còn vương lại thần thái của ngày xưa nữa, thay vào đó là khát khao tình dục, hồn phách nóng bỏng.
“Đây là lô đỉnh đầu tiên ta luyện chế,” Hình Mạc Tu nói, “Là một tán tu đệ tử ở hải ngoại, lúc đó ta chẳng biết nặng nhẹ là gì, nghĩ ra cái gì đều nghĩ cách cho thanh niên thử một lần. Kết quả, luyện thành một dâm nô, cái miệng nhỏ ở đằng sau không lúc nào không kêu đói. Muốn cho nó ăn no chẳng dễ dàng gì.”
Không biết hắn lấy một cái ghế thái sư ở chỗ nào, nhàn nhã ngồi vắt chân lên ở phía trên, thưởng thức chuỗi hình. Thỉnh thoảng, hắn lại vươn tay ra, trêu đùa Nhạc Thanh Hạ đang quỳ cạnh bên giống như trêu đùa sủng vật của mình.
Nhìn qua khuôn mặt phủ đầy tình triều, toàn thân Nhạc Thanh Hạ rét run. Hình Mạc Tu lại giơ ngón tay lên, một viên Lưu Ảnh Cầu bay ra, chiếu lên ảnh ảo của một người khác.
Tuổi của người đó nhỏ hơn so với thanh niên vừa nãy, là một thiếu niên, mặt mày tú lệ, mang theo ba phần ngạo ý, lại không khiến người ta chán ghét. Lúc mới bắt đầu, thiếu niên mặc một thân hoa phục, chen chúc giữa một đám người ăn mặc như tôi tớ, xuất thân dường như không tầm thường.
“Cái này, hình như là một thiếu gia của thế gia tu chân nào đó, cũng là do cậu ta không may mắn, ai bảo lúc ta thoáng nhìn qua dáng hình kia, trong lòng không kiềm chế được, dùng chút thủ đoạn để bắt về. A, sự kiêu ngạo kia thật đáng yêu, khiến người ta khó lòng nhịn nổi muốn…”
Theo lời nói của Hình Mạc Tu, hình ảnh biến hóa, chiếu ra một đoạn ảnh khác. Bây giờ, thiếu niên đã cởi bỏ trang phục hoa lệ, trên người treo một vài sợi nhung trắng, giả trang thành dáng hình của con mèo bò dưới mặt đất. Sau huyệt của thiếu niên cũng ngậm dương v*t giả dạng đuôi mèo. Có người đi tới, đè thiếu niên ngã trên mặt đất, trêu đùa con mèo kia, rồi cầm dương v*t giả đằng sau rút ra lại cắm vào. Thiếu niên nằm trên mặt đất uốn éo, nhỏ giọng nhẹ nhàng cầu xin tha thứ. Rồi thiếu niên ngồi dậy, cọ cọ vào đũng quần của nam nhân, nước miếng thấm ướt vải vóc lộ ra dương căn đang cứng rắn…
“Lô đỉnh như thế, lão phu gọi là “Ngoạn sủng”, rất nghe lời. Ngoại trừ song tu, lúc bình thường có thể vuốt ve một tí.”
Trong đoạn hình quả như lời hắn nói, thiếu niên luôn đi bên cạnh nam nhân, hoặc là giả trang thành dáng hình mèo chó xin được nuông chiều và lấy lòng, hoặc là được nam nhân ôm vào trong ngực trêu đùa cưng nựng, hoa phục thì chẳng thấy, nhưng trên người đeo lên rất nhiều đồ trang sức tinh xảo, giống như bài trí xinh đẹp đến cực điểm.
“Về sau lão phu mới phát hiện ra là dâm nô “Ngoạn sủng” tuy rằng rất nghe lời, nhưng người khiến ta động lòng lại có hàng ngàn hàng vạn. So với tướng mạo tư thái, có một số ít người có tính cách khiến đáng giá để ta chơi đùa hơn… Ví dụ như đôi cha con này.”
Trong Lưu Ảnh Cầu thứ ba xuất hiện hai người, người lớn tuổi khoảng ba mươi tuổi, còn người trẻ tuổi chừng hai mươi. Mặt mày hai người tương tự, nhưng vẻ mặt khác biệt. Người lớn tuổi có vẻ như là người chức vị cao, trong lúc giơ tay nhấc chân đều mang theo khí thế mười phần. Người trẻ tuổi non nớt hơn, lúc nhìn về phía phụ thân, trong mắt tràn đầy sự quấn quýt và sùng kính.
“Thân phận của hai người này cũng không bình thường, ngày xưa là thuộc hạ của chưởng môn tông môn Hoan Hỉ Giáo và con trai của hắn. Bọn họ có góp một phần sức lực trong việc diệt trừ Hoan Hỉ Giáo. Về sau, chân tướng được tiết lộ, mấy vị trưởng lão may mắn thoát nạn liên thủ bắt giữ đôi cha con kia, giao đến tay ta… Nhưng thế lực của tông môn kia không kém, người đàn ông này lại hoạt động kinh doanh trong một thời gian dài, không thể tùy tiện bị thay thế, ta đành phải sử dụng chút thủ đoạn để hắn nghe lời.”
Khác với hai người trước, lần xuất hiện tiếp theo, đôi cha con này không hoàn toàn bị tình dục chi phối, vì có thể thấy trong mắt họ là kháng cự và giãy giụa, nhưng lại không cách nào phản kháng mệnh lệnh của người thứ ba trong màn ảnh. Bất kể là bảo bọn họ học lũ chó bò trên mặt đất, vẫy đuôi mừng chủ, hay dùng dâm cụ tự đùa giỡn chính mình, thậm chí là ra lệnh cho đôi cha con cùng lăn vào một chỗ, giúp nhau liếm láp, hành động loạn luân trái với đạo đức ấy khiến cả hai không tài nào chịu nổi, nhưng thân thể lại không thể không dính vào cùng một chỗ. Hình ảnh cuối cùng là đại điện trang nghiêm, nam nhân mặc y phục chưởng môn và con trai của hắn sau khi giao xong việc, phân phó thủ hạ rời đi thì cởi bỏ quần áo, quỳ gối trước mặt chủ nhân bất ngờ xuất hiện trong đại điện, bị người nọ dùng dây thừng kéo đi…
“Thanh Hạ có chú ý đến một vật trên người hai người này không?”
Nhạc Thanh Hạ đương nhiên phát hiện ra sau lưng đôi cha con này đều có một hoa văn đỏ tươi, diện tích của hoa văn không lớn, nhưng vô cùng phức tạp, giống như dùng bút son thật nhỏ vẽ thành, nét cuối cùng kéo dài thật dài, lọt vào kẽ mông, nhìn trông vô cùng quyến rũ.
“Đó chính là Lô Đỉnh Ấn của lão phu,” Hình Mạc Tu ngạo nghễ nói, “Chỉ cần in cái này vào, không cần để ý lô đỉnh kia là tu vi gì, cũng đều cúi đầu thần phục, ngoan ngoãn phục tùng. Lúc làm tình, Lô Đỉnh Ấn tự mình vận chuyển, sử dụng lô đỉnh công thể để cung dưỡng chủ nhân của nó. Đôi cha con lô đỉnh này chính là đồng môn cùng gia tộc, khi làm tình với nhau còn trợ giúp cho việc tu hành của họ, so với việc song tu thì càng dễ dàng, nhanh lẹ.”
Hắn không đổi sắc quét mắt nhìn Nhạc Thanh Hạ đang không ngừng run rẩy, nụ cười càng thêm âm lãnh: “Càng kì diệu chính là Lô Đỉnh Ấn không chỉ nhận riêng lão phu là chủ mà thôi. Sau khi in Lô Đỉnh Ấn, lô đỉnh sẽ nhận người đầu tiên làm nó là chủ nhân….”
Hắn bỗng ôi chao một tiếng: “Nói mới nhớ, Thanh Hạ vẫn chưa biết bị làm là như thế nào nhỉ? Lão phu sơ sót rồi…”
Theo âm thanh của hắn, từ trên cái giá bay xuống viên Lưu Ảnh Cầu thứ tư.
Hình ảnh viên cầu chiếu ra chính là một thanh niên bạch y, dung mạo tuấn tú như thiên nhân, vẻ mặt đạm mạc xuất trần, lại không khiến người ta cảm thấy đó là thái độ kiêu ngạo mà là lẽ đương nhiên, nó vốn phải thế.
Nhạc Thanh Hạ như bị sét đánh.
Y phục của người này chính là Lan Vân Bào!
Vậy người nọ… Chẳng phải là…
“Thanh Hạ nhận ra sao?” Hình Mạc Tu cười to, “Người nọ là sư thúc của ngươi, là đại đệ tử đời trước của Bạch Hoa Sơn, Lâm Sơ.”
“Người này thiên tư cực cao, tu vi đứng đầu so với những người cùng thế hệ, chẳng biết có bao nhiêu người trừng đỏ mắt, cắn nát răng… Cũng không biết người nào đối đầu với Lâm Sơ có tâm như vậy, thế mà có thể tìm được đến lão phu, chỉ thẳng tên muốn lão phu bắt giữ, luyện người nọ thành lô đỉnh.”
Hình Mạc Tu cười gằn: “Nhưng mỹ nhân như này, lão phu làm sao có thể chắp tay đưa người khác? A…”
Dù trong lòng Nhạc Thanh Hạ vô cùng không muốn, nhưng hình ảnh vẫn tiếp tục chuyển đổi, lần nữa chiếu lên, Lâm Sơ cũng đã thay đổi thành bộ dáng khác.
Lâm Sơ chau mày, trên người vẫn khoác Lan Vân Bào như trước, nhưng hạ thân lại không có đến một mảnh vải che lại, khuôn mặt đỏ bừng, hiển nhiên đã bị bức ép đến cực hạn. Dù là như vậy, người nọ vẫn gian nan di chuyển, dường như muốn tránh ai đó.
Nhưng không thể chạy thoát.
Cuối cùng, người kia vẫn bắt được Lâm Sơ, giam vào trong ngực. Lan Vân Bào bị lột xuống một cách thô bạo, người cũng bị đè xuống. Nam nhân không thấy rõ diện mạo cười lạnh một tiếng, nâng chân Lâm Sơ lên, từ phía sau tiến vào.
Vị trí giao hợp của hai người lộ ra rõ ràng, Nhạc Thanh Hạ vô cùng sửng sốt.
Đây là lần đầu tiên… y nhìn thấy điều này.
Hai chân Lâm Sơ bị kéo ra, mơ hồ nhìn thấy hậu huyệt, dương v*t nam nhân ra ra vào vào, mỗi một lần tiến vào đều là cả một căn, va chạm ra tiếng vang. Vật kia vừa thô lại dài, chẳng biết huyệt khẩu nhỏ hẹp nuốt hết nó như thế nào…
Lúc này, dương v*t giả ở sau huyệt chậm rãi cử động, lực đạo và biên độ hoàn toàn khác biệt, vô cùng nhẹ nhàng. Nhạc Thanh Hạ theo bản năng co lại hậu huyệt, Âm Câu Nhi đang để tại đáy chậu lập tức động đậy, y vội vàng thả lỏng, nhưng vì không muốn Hình Mạc Tu nhìn ra vấn đề, lại không dám cử động quá mức…
“Hình Mạc Tu” sao có thể nhìn không ra? Hắn liếc mắt nhìn Nhạc Thanh Hạ đang không chú ý đến mình, lại nhìn Lâm Sơ đang bị làm trong hình ảnh, khóe miệng câu lên.
Đại đệ tử hai đời của Bạch Hoa Sơn vậy mà lại ở cùng một chỗ, cùng bị người đùa bỡn, dù một trong số đó chỉ là hình ảnh cũng thật khó có được…
Âm thanh trong ảnh không dứt, lúc đầu Lâm Sơ còn có thể khốn khổ chịu đựng, càng về sau, cuối cùng cũng không thể khống chế nổi, bị làm đến vang lên chút tiếng vang ái muội. Thanh âm kia vờn quanh trong phòng, sắc mặt Nhạc Thanh Hạ trắng bệch, nam nhân kia lúc này lại mở miệng, hạ lưu đùa giỡn: “Đại đệ tử Bạch Hoa Sơn là như thế này sao, ừ? Kẹp chặt như vậy? Tinh thủy của gia sắp không giữ được rồi, bây giờ đút cho ngươi ăn được không?”
Giọng nói này đang nói Lâm Sơ, lại giống như đang va vào trong tai Nhạc Thanh Hạ…
Lâm Sơ không trả lời, chỉ nức nở rên rỉ. Nam nhân kia nâng cả người Lâm Sơ lên, ôm vào lòng, hậu huyệt ngậm lấy dương v*t xoay nửa vòng, lộ ra tấm lưng tuyết trắng ——
Trên đó, hoa văn huyết sắc thong thả kéo dài, yêu dã nở rộ.
Hình ảnh vẫn còn tiếp tục, nhân vật chính vẫn là Lâm Sơ, người đối diện lại thay đổi. Mỗi người xuất hiện đều cầm một quả cầu bằng ngọc nhỏ cỡ trứng gà, bất kể những người cầm ngọc kia nói cái gì, bất kể Lâm Sơ giãy giụa kháng cự ra sao, cuối cùng vẫn chỉ có thể ngoan ngoãn phục tùng.
“Ngọc kia gọi là “Thuận tâm”, cũng là một tác phẩm đắc ý của lão phu, hô ứng với Lô Đỉnh Ấn. Chỉ cần cầm “Thuận tâm”, ngươi chính là chủ nhân của lô đỉnh. Bao giờ không còn muốn chơi nữa, còn có thể chuyển tặng cho người khác, càng thêm thuận tiện. Thanh Hạ cảm thấy thế nào?”
Hình Mạc Tu cúi đầu, nhìn về phía Nhạc Thanh Hạ.
Hắn thấy được đôi mắt phủ đầy tức giận.
Nhạc Thanh Hạ rất trọng sư môn, trưởng bối của sư môn phải chịu nhục, cuối cùng tự sát, nhớ đến sự đau khổ của sư tổ và sư tôn, sao y có thể không giận?
Nhìn phẫn nộ và căm hận trong ánh mắt kia, Hình Mạc Tu nở nụ cười.
Hắn nói: “Nếu biết bị người khác làm là bộ dáng như thế nào… Thanh Hạ có muốn thử một chút không?”
Hắn vươn tay ra, hài lòng nhìn thấy Nhạc Thanh Hạ bị Như Ý Khóa khống chế không thể phản kháng, bị hắn giam giữ, ôm vào trong ngực.
Hình Mạc Tu đưa tay xuống phía dưới, duỗi tay nắm lấy dương v*t giả, từ từ lôi ra. Trong lúc lấy nó ra cũng không quên trêu đùa những nơi khác trên người Nhạc Thanh Hạ, trong một chốc chỉ nghe thấy tiếng chuông vang lanh lảnh. Nhạc Thanh Hạ cố gắng tránh thoát, nhưng lại bị chế trụ chặt chẽ, bị ép ngồi giữa hai chân Hình Mạc Tu.
Có một thứ gì đó cứng rắn để giữa hai chân, cả người Nhạc Thanh Hạ cứng còng, Hình Mạc Tu cưỡng ép nâng cằm y lên, buộc y tiếp tục nhìn những hình ảnh kia.
“Chăm chỉ học tập với “trưởng bối của sư môn” đi, Thanh Hạ…”
Hình ảnh bỗng như đá rơi vào trong nước, lăn tăn gợn ra. Lúc nó một lần nữa phẳng lặng, người xuất hiện bên trong vẫn mặc Lan Vân Bào như trước, phục sức cũng là kiểu dáng của Lâm Sơ, nhưng tướng mạo… lại biến thành Nhạc Thanh Hạ.
Huyễn thuật!
Dù trong lòng nhắc nhở chính mình rất nhiều lần, nhưng khuôn mặt kia lại giống mình y như đúc, lại phải chịu đựng khiêu khích của Hình Mạc Tu, Nhạc Thanh Hạ vẫn không tránh khỏi hoảng hốt ——
Giống như là… Người đang bị ép xuống, không chút lưu tình bị xâm phạm, chính là bản thân y…
Sau huyệt trống rỗng truyền tới từng đợt ngứa ngáy, không tự chủ được co rút lại, Nhạc Thanh hạ nghe thấy tiếng Hình Mạc Tu cười lạnh, cùng với một câu ——
“Nếu không muốn bị làm ở chỗ này, Thanh Hạ mau trả lời ta… Ngươi muốn trở thành loại lô đỉnh nào trong số những cái ta vừa nói ở trên?”
Người tu đạo lấy thân làm lô luyện hóa Kim Đan, từ đây có thuyết pháp “Lô đỉnh”. Nhưng mà trên đời này không thiếu người chỉ ham thích hưởng lạc, đã lười biếng không củng cố tu vi lại vọng tưởng một bước lên trời, bọn họ đánh chủ ý lên những người có thiên tư không tệ, nhưng lại không có căn cơ gì. Ví dụ như phàm nhân, thậm chí cả các đạo môn đệ tử. Đoạt lấy nguyên âm nguyên dương của người khác, luyện vào thân mình, giúp ích cho việc tu hành.
(Lô: Lò.)
Thời gian dần qua, cách sử dụng “Lô đỉnh” bị những tên ma tu không đi theo đường ngay mài giũa trở thành môn đạo. Nghe nói dâm tông Hoan Hỉ Giáo vào lúc hưng thịnh khi xưa, không chỉ mua, mà còn bắt lấy những đứa trẻ khi còn rất nhỏ, truyền thụ cho công pháp được soạn riêng cho lô đỉnh, đợi đến khi những đứa trẻ ấy trưởng thành, căn cứ theo trình độ tu vi mà định ra những cấp bậc bất đồng, hoặc là thưởng cho môn nhân, hoặc là bán cho ma tu khác. Về sau, Hoan Hỉ Giáo bị diệt, công pháp lô đỉnh từ đó thất truyền. Mặc dù vẫn còn ma tu dùng công pháp này để tu hành nhưng không còn càn rỡ kiêu ngạo như năm đó nữa.
Đối với việc này, Hình Mạc Tu khịt mũi coi thường:
“Thủ đoạn này của Hoan Hỉ Giáo năm đó quả thật chẳng ra gì. Tìm được mấy đứa nhóc trong sơn thôn, coi như căn cốt tạm được, nhưng lại chẳng có thiên tư gì, thật sự đáng giá tiêu tốn vài chục năm để bồi dưỡng?”
Hắn đưa mắt sang nhìn Nhạc Thanh Hạ từ trên xuống dưới, chăm chú nhìn khắp người y một lượt, nhìn đến mức Nhạc Thanh Hạ phát lạnh, rồi vừa cười vừa nói: “… Cũng chỉ có mình Thanh Hạ tu vi tướng mạo đều xuất chúng, nhân trung long phượng, mới đáng giá để lão phu ra tay thử một lần.”
(“Nhân trung long phượng” nghĩa là rồng phượng trong biển người thường, ý chỉ người tài trong nhân gian.)
Lời nói của hắn vừa dứt, Nhạc Thanh Hạ bỗng dưng cảm thấy toàn thân bị kéo căng, giữa các Như Ý Khóa đeo trên tay chân sinh ra từ tính, hấp dẫn lẫn nhau, khiến hai chân và đùi của y bị dính sát lại, không thể không khom người quỳ trên mặt đất. Y khẽ động, những dâm cụ kia cũng theo cử động ấy mang đến tình triều dao động. Hình Mạc Tu mỉm cười thưởng thức xong việc y gian nan cố gắng điều chỉnh chính mình, mới đưa tay đến, xoa gáy Nhạc Thanh Hạ.
Nhạc Thanh Hạ thấy hoa mắt, cảnh tượng biến hóa. Trong nháy mắt, y đã xuất hiện ở một gian phòng khác.
Gian phòng này rất nhỏ, không cửa sổ, không đèn. Trên vách tường bốn phía có treo cái giá đỡ, trên đó để mấy chục Lưu Ảnh Cầu lớn lớn nhỏ nhỏ. Hình Mạc Tu lấy một cái, ném lên không trung. Quả cầu xoay tròn rồi sáng lên, một đoạn ảnh từ từ xuất hiện.
Bên trong đoạn hình là một thanh niên khoảng 25-26, tướng mạo tuấn lãng, nước da màu mật, giữa hai lông mày là khí khái hào hùng mười phần. Đoạn ảnh lúc ban đầu hình như là lúc thanh niên đó đang giao đấu với người khác, tiến thối của kiếm pháp vô cùng tự nhiên thoải mái, vô cùng đẹp đẽ. Chỉ là, quả cầu kia bỗng lóe lên, một lần nữa hiện lên, thanh niên kia đã không còn là bộ dáng cũ nữa.
Người đó trần như nhộng ngồi trên mặt đất, con ngươi đen bóng vốn sáng ngời bây giờ phủ lên một làn sương mờ mịt, nước da màu mật ong ướt đẫm, hai chân mở rộng, để lộ ra nam căn ở hạ thân lõa lồ, mật huyệt giữa đùi ngậm lấy dương v*t giả còn thô hơn so với dương căn của thanh niên, thân thể phập phồng, dương v*t giả bị hậu huyệt ngậm mút. Nhưng chỉ như vậy thôi vẫn chưa thỏa mãn được thanh niên, hắn cau mày, nhìn về hướng trước mắt, buồn bã nói: “Chủ nhân… Xin ngài….”
Quả cầu nhấp nháy không ngừng, dáng vẻ thanh niên kia cũng thay đổi không ngừng… Phần lớn là hình ảnh dùng dâm cụ tự an ủi chính mình, có một vài món có hình dạng khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy da đầu run lên. Thế nhưng thanh niên lại thấy chưa đủ, trong mắt chẳng còn vương lại thần thái của ngày xưa nữa, thay vào đó là khát khao tình dục, hồn phách nóng bỏng.
“Đây là lô đỉnh đầu tiên ta luyện chế,” Hình Mạc Tu nói, “Là một tán tu đệ tử ở hải ngoại, lúc đó ta chẳng biết nặng nhẹ là gì, nghĩ ra cái gì đều nghĩ cách cho thanh niên thử một lần. Kết quả, luyện thành một dâm nô, cái miệng nhỏ ở đằng sau không lúc nào không kêu đói. Muốn cho nó ăn no chẳng dễ dàng gì.”
Không biết hắn lấy một cái ghế thái sư ở chỗ nào, nhàn nhã ngồi vắt chân lên ở phía trên, thưởng thức chuỗi hình. Thỉnh thoảng, hắn lại vươn tay ra, trêu đùa Nhạc Thanh Hạ đang quỳ cạnh bên giống như trêu đùa sủng vật của mình.
Nhìn qua khuôn mặt phủ đầy tình triều, toàn thân Nhạc Thanh Hạ rét run. Hình Mạc Tu lại giơ ngón tay lên, một viên Lưu Ảnh Cầu bay ra, chiếu lên ảnh ảo của một người khác.
Tuổi của người đó nhỏ hơn so với thanh niên vừa nãy, là một thiếu niên, mặt mày tú lệ, mang theo ba phần ngạo ý, lại không khiến người ta chán ghét. Lúc mới bắt đầu, thiếu niên mặc một thân hoa phục, chen chúc giữa một đám người ăn mặc như tôi tớ, xuất thân dường như không tầm thường.
“Cái này, hình như là một thiếu gia của thế gia tu chân nào đó, cũng là do cậu ta không may mắn, ai bảo lúc ta thoáng nhìn qua dáng hình kia, trong lòng không kiềm chế được, dùng chút thủ đoạn để bắt về. A, sự kiêu ngạo kia thật đáng yêu, khiến người ta khó lòng nhịn nổi muốn…”
Theo lời nói của Hình Mạc Tu, hình ảnh biến hóa, chiếu ra một đoạn ảnh khác. Bây giờ, thiếu niên đã cởi bỏ trang phục hoa lệ, trên người treo một vài sợi nhung trắng, giả trang thành dáng hình của con mèo bò dưới mặt đất. Sau huyệt của thiếu niên cũng ngậm dương v*t giả dạng đuôi mèo. Có người đi tới, đè thiếu niên ngã trên mặt đất, trêu đùa con mèo kia, rồi cầm dương v*t giả đằng sau rút ra lại cắm vào. Thiếu niên nằm trên mặt đất uốn éo, nhỏ giọng nhẹ nhàng cầu xin tha thứ. Rồi thiếu niên ngồi dậy, cọ cọ vào đũng quần của nam nhân, nước miếng thấm ướt vải vóc lộ ra dương căn đang cứng rắn…
“Lô đỉnh như thế, lão phu gọi là “Ngoạn sủng”, rất nghe lời. Ngoại trừ song tu, lúc bình thường có thể vuốt ve một tí.”
Trong đoạn hình quả như lời hắn nói, thiếu niên luôn đi bên cạnh nam nhân, hoặc là giả trang thành dáng hình mèo chó xin được nuông chiều và lấy lòng, hoặc là được nam nhân ôm vào trong ngực trêu đùa cưng nựng, hoa phục thì chẳng thấy, nhưng trên người đeo lên rất nhiều đồ trang sức tinh xảo, giống như bài trí xinh đẹp đến cực điểm.
“Về sau lão phu mới phát hiện ra là dâm nô “Ngoạn sủng” tuy rằng rất nghe lời, nhưng người khiến ta động lòng lại có hàng ngàn hàng vạn. So với tướng mạo tư thái, có một số ít người có tính cách khiến đáng giá để ta chơi đùa hơn… Ví dụ như đôi cha con này.”
Trong Lưu Ảnh Cầu thứ ba xuất hiện hai người, người lớn tuổi khoảng ba mươi tuổi, còn người trẻ tuổi chừng hai mươi. Mặt mày hai người tương tự, nhưng vẻ mặt khác biệt. Người lớn tuổi có vẻ như là người chức vị cao, trong lúc giơ tay nhấc chân đều mang theo khí thế mười phần. Người trẻ tuổi non nớt hơn, lúc nhìn về phía phụ thân, trong mắt tràn đầy sự quấn quýt và sùng kính.
“Thân phận của hai người này cũng không bình thường, ngày xưa là thuộc hạ của chưởng môn tông môn Hoan Hỉ Giáo và con trai của hắn. Bọn họ có góp một phần sức lực trong việc diệt trừ Hoan Hỉ Giáo. Về sau, chân tướng được tiết lộ, mấy vị trưởng lão may mắn thoát nạn liên thủ bắt giữ đôi cha con kia, giao đến tay ta… Nhưng thế lực của tông môn kia không kém, người đàn ông này lại hoạt động kinh doanh trong một thời gian dài, không thể tùy tiện bị thay thế, ta đành phải sử dụng chút thủ đoạn để hắn nghe lời.”
Khác với hai người trước, lần xuất hiện tiếp theo, đôi cha con này không hoàn toàn bị tình dục chi phối, vì có thể thấy trong mắt họ là kháng cự và giãy giụa, nhưng lại không cách nào phản kháng mệnh lệnh của người thứ ba trong màn ảnh. Bất kể là bảo bọn họ học lũ chó bò trên mặt đất, vẫy đuôi mừng chủ, hay dùng dâm cụ tự đùa giỡn chính mình, thậm chí là ra lệnh cho đôi cha con cùng lăn vào một chỗ, giúp nhau liếm láp, hành động loạn luân trái với đạo đức ấy khiến cả hai không tài nào chịu nổi, nhưng thân thể lại không thể không dính vào cùng một chỗ. Hình ảnh cuối cùng là đại điện trang nghiêm, nam nhân mặc y phục chưởng môn và con trai của hắn sau khi giao xong việc, phân phó thủ hạ rời đi thì cởi bỏ quần áo, quỳ gối trước mặt chủ nhân bất ngờ xuất hiện trong đại điện, bị người nọ dùng dây thừng kéo đi…
“Thanh Hạ có chú ý đến một vật trên người hai người này không?”
Nhạc Thanh Hạ đương nhiên phát hiện ra sau lưng đôi cha con này đều có một hoa văn đỏ tươi, diện tích của hoa văn không lớn, nhưng vô cùng phức tạp, giống như dùng bút son thật nhỏ vẽ thành, nét cuối cùng kéo dài thật dài, lọt vào kẽ mông, nhìn trông vô cùng quyến rũ.
“Đó chính là Lô Đỉnh Ấn của lão phu,” Hình Mạc Tu ngạo nghễ nói, “Chỉ cần in cái này vào, không cần để ý lô đỉnh kia là tu vi gì, cũng đều cúi đầu thần phục, ngoan ngoãn phục tùng. Lúc làm tình, Lô Đỉnh Ấn tự mình vận chuyển, sử dụng lô đỉnh công thể để cung dưỡng chủ nhân của nó. Đôi cha con lô đỉnh này chính là đồng môn cùng gia tộc, khi làm tình với nhau còn trợ giúp cho việc tu hành của họ, so với việc song tu thì càng dễ dàng, nhanh lẹ.”
Hắn không đổi sắc quét mắt nhìn Nhạc Thanh Hạ đang không ngừng run rẩy, nụ cười càng thêm âm lãnh: “Càng kì diệu chính là Lô Đỉnh Ấn không chỉ nhận riêng lão phu là chủ mà thôi. Sau khi in Lô Đỉnh Ấn, lô đỉnh sẽ nhận người đầu tiên làm nó là chủ nhân….”
Hắn bỗng ôi chao một tiếng: “Nói mới nhớ, Thanh Hạ vẫn chưa biết bị làm là như thế nào nhỉ? Lão phu sơ sót rồi…”
Theo âm thanh của hắn, từ trên cái giá bay xuống viên Lưu Ảnh Cầu thứ tư.
Hình ảnh viên cầu chiếu ra chính là một thanh niên bạch y, dung mạo tuấn tú như thiên nhân, vẻ mặt đạm mạc xuất trần, lại không khiến người ta cảm thấy đó là thái độ kiêu ngạo mà là lẽ đương nhiên, nó vốn phải thế.
Nhạc Thanh Hạ như bị sét đánh.
Y phục của người này chính là Lan Vân Bào!
Vậy người nọ… Chẳng phải là…
“Thanh Hạ nhận ra sao?” Hình Mạc Tu cười to, “Người nọ là sư thúc của ngươi, là đại đệ tử đời trước của Bạch Hoa Sơn, Lâm Sơ.”
“Người này thiên tư cực cao, tu vi đứng đầu so với những người cùng thế hệ, chẳng biết có bao nhiêu người trừng đỏ mắt, cắn nát răng… Cũng không biết người nào đối đầu với Lâm Sơ có tâm như vậy, thế mà có thể tìm được đến lão phu, chỉ thẳng tên muốn lão phu bắt giữ, luyện người nọ thành lô đỉnh.”
Hình Mạc Tu cười gằn: “Nhưng mỹ nhân như này, lão phu làm sao có thể chắp tay đưa người khác? A…”
Dù trong lòng Nhạc Thanh Hạ vô cùng không muốn, nhưng hình ảnh vẫn tiếp tục chuyển đổi, lần nữa chiếu lên, Lâm Sơ cũng đã thay đổi thành bộ dáng khác.
Lâm Sơ chau mày, trên người vẫn khoác Lan Vân Bào như trước, nhưng hạ thân lại không có đến một mảnh vải che lại, khuôn mặt đỏ bừng, hiển nhiên đã bị bức ép đến cực hạn. Dù là như vậy, người nọ vẫn gian nan di chuyển, dường như muốn tránh ai đó.
Nhưng không thể chạy thoát.
Cuối cùng, người kia vẫn bắt được Lâm Sơ, giam vào trong ngực. Lan Vân Bào bị lột xuống một cách thô bạo, người cũng bị đè xuống. Nam nhân không thấy rõ diện mạo cười lạnh một tiếng, nâng chân Lâm Sơ lên, từ phía sau tiến vào.
Vị trí giao hợp của hai người lộ ra rõ ràng, Nhạc Thanh Hạ vô cùng sửng sốt.
Đây là lần đầu tiên… y nhìn thấy điều này.
Hai chân Lâm Sơ bị kéo ra, mơ hồ nhìn thấy hậu huyệt, dương v*t nam nhân ra ra vào vào, mỗi một lần tiến vào đều là cả một căn, va chạm ra tiếng vang. Vật kia vừa thô lại dài, chẳng biết huyệt khẩu nhỏ hẹp nuốt hết nó như thế nào…
Lúc này, dương v*t giả ở sau huyệt chậm rãi cử động, lực đạo và biên độ hoàn toàn khác biệt, vô cùng nhẹ nhàng. Nhạc Thanh Hạ theo bản năng co lại hậu huyệt, Âm Câu Nhi đang để tại đáy chậu lập tức động đậy, y vội vàng thả lỏng, nhưng vì không muốn Hình Mạc Tu nhìn ra vấn đề, lại không dám cử động quá mức…
“Hình Mạc Tu” sao có thể nhìn không ra? Hắn liếc mắt nhìn Nhạc Thanh Hạ đang không chú ý đến mình, lại nhìn Lâm Sơ đang bị làm trong hình ảnh, khóe miệng câu lên.
Đại đệ tử hai đời của Bạch Hoa Sơn vậy mà lại ở cùng một chỗ, cùng bị người đùa bỡn, dù một trong số đó chỉ là hình ảnh cũng thật khó có được…
Âm thanh trong ảnh không dứt, lúc đầu Lâm Sơ còn có thể khốn khổ chịu đựng, càng về sau, cuối cùng cũng không thể khống chế nổi, bị làm đến vang lên chút tiếng vang ái muội. Thanh âm kia vờn quanh trong phòng, sắc mặt Nhạc Thanh Hạ trắng bệch, nam nhân kia lúc này lại mở miệng, hạ lưu đùa giỡn: “Đại đệ tử Bạch Hoa Sơn là như thế này sao, ừ? Kẹp chặt như vậy? Tinh thủy của gia sắp không giữ được rồi, bây giờ đút cho ngươi ăn được không?”
Giọng nói này đang nói Lâm Sơ, lại giống như đang va vào trong tai Nhạc Thanh Hạ…
Lâm Sơ không trả lời, chỉ nức nở rên rỉ. Nam nhân kia nâng cả người Lâm Sơ lên, ôm vào lòng, hậu huyệt ngậm lấy dương v*t xoay nửa vòng, lộ ra tấm lưng tuyết trắng ——
Trên đó, hoa văn huyết sắc thong thả kéo dài, yêu dã nở rộ.
Hình ảnh vẫn còn tiếp tục, nhân vật chính vẫn là Lâm Sơ, người đối diện lại thay đổi. Mỗi người xuất hiện đều cầm một quả cầu bằng ngọc nhỏ cỡ trứng gà, bất kể những người cầm ngọc kia nói cái gì, bất kể Lâm Sơ giãy giụa kháng cự ra sao, cuối cùng vẫn chỉ có thể ngoan ngoãn phục tùng.
“Ngọc kia gọi là “Thuận tâm”, cũng là một tác phẩm đắc ý của lão phu, hô ứng với Lô Đỉnh Ấn. Chỉ cần cầm “Thuận tâm”, ngươi chính là chủ nhân của lô đỉnh. Bao giờ không còn muốn chơi nữa, còn có thể chuyển tặng cho người khác, càng thêm thuận tiện. Thanh Hạ cảm thấy thế nào?”
Hình Mạc Tu cúi đầu, nhìn về phía Nhạc Thanh Hạ.
Hắn thấy được đôi mắt phủ đầy tức giận.
Nhạc Thanh Hạ rất trọng sư môn, trưởng bối của sư môn phải chịu nhục, cuối cùng tự sát, nhớ đến sự đau khổ của sư tổ và sư tôn, sao y có thể không giận?
Nhìn phẫn nộ và căm hận trong ánh mắt kia, Hình Mạc Tu nở nụ cười.
Hắn nói: “Nếu biết bị người khác làm là bộ dáng như thế nào… Thanh Hạ có muốn thử một chút không?”
Hắn vươn tay ra, hài lòng nhìn thấy Nhạc Thanh Hạ bị Như Ý Khóa khống chế không thể phản kháng, bị hắn giam giữ, ôm vào trong ngực.
Hình Mạc Tu đưa tay xuống phía dưới, duỗi tay nắm lấy dương v*t giả, từ từ lôi ra. Trong lúc lấy nó ra cũng không quên trêu đùa những nơi khác trên người Nhạc Thanh Hạ, trong một chốc chỉ nghe thấy tiếng chuông vang lanh lảnh. Nhạc Thanh Hạ cố gắng tránh thoát, nhưng lại bị chế trụ chặt chẽ, bị ép ngồi giữa hai chân Hình Mạc Tu.
Có một thứ gì đó cứng rắn để giữa hai chân, cả người Nhạc Thanh Hạ cứng còng, Hình Mạc Tu cưỡng ép nâng cằm y lên, buộc y tiếp tục nhìn những hình ảnh kia.
“Chăm chỉ học tập với “trưởng bối của sư môn” đi, Thanh Hạ…”
Hình ảnh bỗng như đá rơi vào trong nước, lăn tăn gợn ra. Lúc nó một lần nữa phẳng lặng, người xuất hiện bên trong vẫn mặc Lan Vân Bào như trước, phục sức cũng là kiểu dáng của Lâm Sơ, nhưng tướng mạo… lại biến thành Nhạc Thanh Hạ.
Huyễn thuật!
Dù trong lòng nhắc nhở chính mình rất nhiều lần, nhưng khuôn mặt kia lại giống mình y như đúc, lại phải chịu đựng khiêu khích của Hình Mạc Tu, Nhạc Thanh Hạ vẫn không tránh khỏi hoảng hốt ——
Giống như là… Người đang bị ép xuống, không chút lưu tình bị xâm phạm, chính là bản thân y…
Sau huyệt trống rỗng truyền tới từng đợt ngứa ngáy, không tự chủ được co rút lại, Nhạc Thanh hạ nghe thấy tiếng Hình Mạc Tu cười lạnh, cùng với một câu ——
“Nếu không muốn bị làm ở chỗ này, Thanh Hạ mau trả lời ta… Ngươi muốn trở thành loại lô đỉnh nào trong số những cái ta vừa nói ở trên?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất