Chương 7
Lâm Nghiên bị lạnh làm bừng tỉnh, run rẩy mở mắt ra, xung quanh một mảnh đen kịt, chỉ có ánh sáng yếu ớt len vào từ khe cửa, xung quanh chất đầy bao cát hàng hóa không xác định, phủ đầy bụi bặm, y ho vài tiếng, thoạt nhìn đây là một kho hàng.
Đang định đứng dậy thì mới nhận ra toàn thân đều bị trói chắt, từ sau ót truyền đến những cơn đau âm ỉ, mà chuyện trước đó cũng hiện về trong ký ức.
Y nhớ, qua năm mới Thành Hạo dự định đi công tác, y đưa hắn đến sân bay mới vừa đi ra thì nghe thấy điện thoại trong túi vang lên, đang chuẩn bị lấy ra nghe thì trên cổ bị gõ mạnh một cái, trước mắt tối sầm, tỉnh dậy đã ở chỗ này.
Bắt cóc!
Đây là điều Lâm Nghiên nghĩ đến đầu tiên, nhưng y chỉ là một ông chủ của một tiệm thức ăn nhanh nhỏ, trên người cũng không có tiền tiết kiệm, ngay cả quần áo trên người cũng đều là hàng vỉa hè, có chỗ nào nhìn như một người giàu có có thể vơ vét tài sản tiền tài chứ?
“Lão đại, hình như tôi nghe bên trong có động tĩnh, có phải lão nam nhân tỉnh rồi hay không?”
“Phải không? Đi, chúng ta đi xem một chút, cấp trên đã dặn dò không thể để người kia xảy ra chuyện.”
Ngoài cửa truyền vào tiếng đối thoại làm Lâm Nghiên phân thần, cửa sắt rỉ sét kêu cót két một tiếng, phút chốc ánh mặt trời chói mắt chiếu vào, Lâm Nghiên không khỏi muốn vươn tay che lại, lại nhớ tới toàn thân mình đều bị trói gắt gao.
“Di? Thật đúng là tỉnh rồi, Đại Dũng, mày ở đây trông chừng, tao đi gọi điện cho Long ca a.”
Sau khi một người rời đi, Lâm Nghiên cảnh giác nhìn cái người nhỏ gầy cơ trí trước mắt này, đáy lòng nghi vấn.
“Các người là ai? Tại sao lại bắt tôi?”
Đại Dũng liếc y như liếc kẻ ngu si, “Ông mù a? này cũng không nhìn ra được sao?”
Lâm Nghiên nhỏ giọng nói, “Đương nhiên tôi biết, thế nhưng tôi không có tiền, các người bắt tôi làm gì?”
“Cấp trên phân phó tôi làm sao biết.” Đại Dũng lầu bầu một tiếng, tiện đà cất cao giọng, “Ông tốt nhất thành thật chút, bằng không cây gậy trong tay tôi không ngồi không như vậy đâu. Đừng tự tìm khổ để ăn, có nghe thấy không!!”
Lâm Nghiên bị cây gậy chỉ đến trước mắt hù dọa, liên tục gật đầu không ngừng, không dám hỏi nhiều nữa, chỉ thận trọng đánh giá xung quanh. Sau một lát, lão đại kia cũng đã trở về, trong tay còn cầm điện thoại.
“Cấp trên bảo chúng ta trông chừng là được, một lát nữa Long ca sẽ đến.”
Nghe lời này, Lâm Nghiên rốt cuộc hiểu, bắt cóc lần này nhất định không phải bình thường, nhìn bộ dạng của họ rõ ràng không giống như là đòi tiền tài, nhưng trừ cái này ra, y vẫn không tìm được bất kỳ lý do gì, mà lúc này, lão Đại kia và Đại Dũng đã đi ra, cửa sắt lần thứ hai bị đóng lại, cho dù Lâm Nghiên muốn hỏi, cũng không có cơ hội.
Lâm Nghiên thử nhúc nhích, mặt đất thật lạnh, dù y đang mặc áo gấm cũng không cách thấy ấm, hai chân tê cóng như đá, muốn động lại không động được, Lâm Nghiên thử nâng chân lên nhìn xem có thể cởi sợi dây ra được hay không, nhưng qua hơn nửa ngày vẫn không cởi ra được, mà y lại bị nghẹn ra một thân mồ hôi.
“Hộc hộc…”
Thở hổn hển một trận, Lâm Nghiên tựa như buông tha ngã lăn ra đất, trong đầu một mảnh hỗn loạn, đầu cũng có chút nặng nề, thần trí mơ mơ màng màng cũng không biết là tỉnh hay là mê, thẳng tới khi từ ngoài cửa vang lên tiếng đối thoại mơ hồ, sau đó cửa sắt lần thứ hai bị kéo ra, một đôi giày da tinh xảo dừng ở trước mắt Lâm Nghiên, tiếp theo có người ngồi xổm xuống hỏi y.
“Anh chính là Lâm Nghiên?”
Lâm Nghiên nhất thời không kịp phản ứng.
“Thao, Long ca hỏi thì ông mau nói đi chứ, câm à?” Bên cạnh có người không lưu tình đạp Lâm Nghiên một cước, đau đến khiến Lâm Nghiên giật mình một cái tỉnh lại.
“A?”
Tính nhẫn nại của cái người gọi là Long ca kia lại rất tốt, hắn hỏi y một lần nữa, lúc này Lâm Nghiên đã nghe rõ, ánh mắt cũng ẩn chứa vài phần cảnh giác cùng hoảng loạn.
“Là tôi, cậu là ai?”
“A.” Long ca khẽ cười một tiếng, nắm cằm Lâm Nghiên khiến cho y ngẩng đầu lên, lòng của Lâm Nghiên không khỏi run lên, ánh mắt của người đàn ông này, thật lợi hại, như một thanh kiếm sắc bén.
“Tôi đã luôn cảm thấy kỳ quái, làm thế nào mà đại tổng tài Lý thị có thể tìm một lão nam nhân sắp bốn mươi, vốn tưởng rằng nói như thế nào cũng sẽ là một mỹ nhân, vậy mà… lại là một nam nhân xấu như vậy.”
“Chờ một chút.” Lâm Nghiên ngắt lời hắn, “Tôi không biết tổng tài của Lý thị nào cả, nhất định là cậu đã bắt nhầm người rồi, tôi chỉ là một ông chủ nhỏ, các người muốn tiền cứ nói, tôi có thể cho các người, chỉ cần thả tôi ra.”
“Ha ha ha ha ha ha… Tiền? Không, tôi không cần.” Long ca cười to lên, đáy mắt lại cực kỳ băng lãnh.
“Thứ tôi muốn là Lý Thành Hạo phải đền mạng cho tôi!” Long ca nghiến răng nghiến lợi nói, trên mặt đều là hận ý.
“Thành Hạo?” Lâm Nghiên hoảng sợ tỉnh ngộ lại, “Cậu muốn làm gì Thành Hạo?”
“Ai u? Một xấp dầy tuổi rồi mà lại rất si tình a, yên tâm, tôi cũng không tính làm gì anh đâu, chỉ cần Lý Thành Hạo ngoan ngoãn làm theo lời tôi bảo, tôi tự nhiên sẽ thả anh.” Nói xong thì đầu ngón tay còn mập mờ xẹt qua khóe môi Lâm Nghiên, Lâm Nghiên chỉ cảm thấy một trận buồn nôn.
“Rốt cuộc cậu muốn thế nào? Bắt cóc là phạm pháp.”
“Phạm pháp?” mắt Long ca lộ ra vẻ chẳng đáng, “Hừ, nói chung bây giờ anh ngoan ngoãn ngây ngô trong này đi, còn cái mạng của anh thì phải nhìn ý tứ của tình nhân tốt của anh.” Nói xong liền đi ra ngoài.
“Chờ đã, đừng đi, cậu phải nói cho rõ ràng, cậu muốn làm gì Thành Hạo? Đừng đi mà!”
Nhưng người đã đi ra ngoài, chỉ để lại Lâm Nghiên ra sức giãy giụa, nhưng sợi dây quá bền chắc, Lâm Nghiên cố nửa ngày, ngoại trừ làm cho lòng bàn tay mình bị rách da, cũng không có nửa dấu hiệu buông lỏng.
Lúc này, Lâm Nghiên không còn bình tĩnh như trước được nữa, không có thời gian để suy nghĩ sao Lý Thành Hạo có thể thành cái gì tổng tài của Lý thị nào đó, giờ y càng lo lắng chính là an nguy của Thành Hạo, nhóm người kia vừa nhìn đã biết không phải là dễ trêu vào, nếu như Thành Hạo cũng bị bọn họ bắt thì làm sao bây giờ? Bọn họ sẽ làm gì Thành Hạo?
Càng nghĩ, trong lòng Lâm Nghiên càng bất an, cổ tay trong lúc giãy giụa đã bị rách da, thế nhưng Lâm Nghiên không chút nào thấy đau, giống như điên vậy cố sức tháo ra, tim đập như muốn nhảy ra ngoài.
“Người đâu a, người đâu a? có người hay không?”
Lâm Nghiên gọi rất nhiều tiếng cũng không có ai để ý, y không thể xác định là không có ai, hay là bọn họ cố tình không để ý tới y.
Lâm Nghiên, ngươi phải bình tĩnh một chút, mọi chuyện không đến nỗi tệ không phải sao? Thành Hạo nhất định sẽ có biện pháp, sẽ không để cho đám người này dễ dàng được như ý, giờ này y phải tĩnh táo, chỉ cần bình tĩnh. Dùng sức nuốt nước miếng, Lâm Nghiên nhìn quanh một chút, tìm một cạnh nhọn nào đó ra sức ma sát phá đứt sợi giây trên tay, trong đầu chỉ có một ý niệm, nhất định phải tìm cơ hội chạy trốn!
…
Trần Tử Long đứng ở bên bãi biển, bên mép hiện ra nụ cười ngoan lệ, đầu bên kia điện thoại vang lên vài tiếng sau thì có người bắt máy.
“Alo.” Là giọng nói trầm thấp hữu lực của Lý Thành Hạo.
“Lý đại tổng tài, tính thế nào?”
“Mày cứ nói đi?”
Giọng nói nhàn nhã như đang đùa cợt của đối phương khiến trong lòng Trần Tử Long nổi lên dự cảm bất hảo, từ lúc bắt đầu, hắn đã điều tra ra Lý Thành Hạo luôn lãnh khốc vô tình với người khác, lại ở bên ngoài có người yêu, mà qua một thời gian theo dõi, cuối cùng, bọn họ đem đầu mâu tập trung ở trên người Lâm Nghiên, định dùng Lâm Nghiên làm khoản giao dịch với Lý Thành Hạo.
“Mày có ý gì? Mày thật sự không muốn quan tâm tính mạng của tình nhân mày sao?”
“Trần Tử Long, mày cũng quá xem thường Lý Thành Hạo tao đi?” giọng đầu dây bên kia đầy vẻ bất cần, “Chỉ là một lão nam nhân, một xấp tuổi dầy lại còn xấu muốn chết, đáng giá sao?”
Đầu kia dừng một chút lại nói, “Nói cho mày biết, đừng nghĩ uy hiếp được tao nữa, mày đấu không lại tao.”
Trần Tử Long hít sâu một hơi, bình tĩnh nói, “Xem ra, lần này tao vẫn là thua.”
“Chuyện này tao không quan tâm, lão nam nhân kia chúng mày muốn xử thế nào cũng không quan hệ gì tới tao, tao còn có việc phải làm, không phụng bồi.”
Sau khi đầu bên kia cúp điện thoại, Trần Tử Long chậm rãi khép lại nắp điện thoại, đưa cho một người bên cạnh.
Người kia cau mày nói, “Long ca, hắn…”
“Đừng nói nữa, tôi biết rồi.”
Trần Tử Long lấy ra một điếu thuốc, bảo người kia châm lửa, rồi chậm rãi hút, “Không, sai, Lý Thành Hạo người này, tôi và hắn đã đấu gần 5 năm, tình cảm của hắn đối với người kia quyết không chỉ có đơn giản như vậy, trừ phi, có chỗ nào đó sai.”
“Long ca, có phải anh đánh giá sai Lý Thành Hạo rồi hay không? Y theo trình độ lãnh khốc của người kia, tôi thực sự không tin là hắn sẽ yêu người nào.”
Trần Tử Long thở dài không nói gì, lông mày vặn vẹo chẳng biết suy nghĩ cái gì, đột nhiên từ trong túi áo lấy ra một bức ảnh, trên ảnh là một nhóm người, trong đó có một thân ảnh thanh tú đứng thẳng bị vẽ một vòng mực đỏ.
Đột nhiên, Trần Tử Long tựa như nhìn ra cái gì đó, mân môi cười nhạt, “Giỏi lắm Lý Thành Hạo, a, thì ra là thế, chiêu thế thân này dùng thật đúng là hay a.”
Người bên cạnh không hiểu, “Long ca, ý của anh là?”
“Người nam nhân mà chúng ta bắt tới kia nhìn bao nhiêu tuổi?”
“Khoảng chừng… Ba hay bốn mươi gì đó.”
“Đúng vậy, ba hay bốn mươi, mà người trong này thì sao?”
Người kia cầm bức ảnh qua tỉ mỉ nhìn một lát, tuy rằng hình dáng tương tự, nhưng rõ ràng người nam nhân trước đó đã hơi già, thân thể cũng ọp ẹp rất nhiều, mà người trong hình này, rõ ràng tinh thần phấn chấn đầy sức sống, lẽ nào…
“Long ca, xin lỗi, thuộc hạ làm việc bẩn cẩn.”
Người kia bỗng nhiên quỳ xuống, hắn cư nhiên phạm vào sai lầm như vậy, thật là đáng chết.
“Quên đi, lần này là do tôi sơ suất, bất quá, Lý Thành Hạo a Lý Thành Hạo, chớ đắc ý quá sớm, tao tuyệt đối sẽ khiến cho mày phải hối hận!”
Điếu thuốc trong tay bị dập tắt rơi xuống trên bờ cát, sóng biển trào lên, nháy mắt tan biến…
Đang định đứng dậy thì mới nhận ra toàn thân đều bị trói chắt, từ sau ót truyền đến những cơn đau âm ỉ, mà chuyện trước đó cũng hiện về trong ký ức.
Y nhớ, qua năm mới Thành Hạo dự định đi công tác, y đưa hắn đến sân bay mới vừa đi ra thì nghe thấy điện thoại trong túi vang lên, đang chuẩn bị lấy ra nghe thì trên cổ bị gõ mạnh một cái, trước mắt tối sầm, tỉnh dậy đã ở chỗ này.
Bắt cóc!
Đây là điều Lâm Nghiên nghĩ đến đầu tiên, nhưng y chỉ là một ông chủ của một tiệm thức ăn nhanh nhỏ, trên người cũng không có tiền tiết kiệm, ngay cả quần áo trên người cũng đều là hàng vỉa hè, có chỗ nào nhìn như một người giàu có có thể vơ vét tài sản tiền tài chứ?
“Lão đại, hình như tôi nghe bên trong có động tĩnh, có phải lão nam nhân tỉnh rồi hay không?”
“Phải không? Đi, chúng ta đi xem một chút, cấp trên đã dặn dò không thể để người kia xảy ra chuyện.”
Ngoài cửa truyền vào tiếng đối thoại làm Lâm Nghiên phân thần, cửa sắt rỉ sét kêu cót két một tiếng, phút chốc ánh mặt trời chói mắt chiếu vào, Lâm Nghiên không khỏi muốn vươn tay che lại, lại nhớ tới toàn thân mình đều bị trói gắt gao.
“Di? Thật đúng là tỉnh rồi, Đại Dũng, mày ở đây trông chừng, tao đi gọi điện cho Long ca a.”
Sau khi một người rời đi, Lâm Nghiên cảnh giác nhìn cái người nhỏ gầy cơ trí trước mắt này, đáy lòng nghi vấn.
“Các người là ai? Tại sao lại bắt tôi?”
Đại Dũng liếc y như liếc kẻ ngu si, “Ông mù a? này cũng không nhìn ra được sao?”
Lâm Nghiên nhỏ giọng nói, “Đương nhiên tôi biết, thế nhưng tôi không có tiền, các người bắt tôi làm gì?”
“Cấp trên phân phó tôi làm sao biết.” Đại Dũng lầu bầu một tiếng, tiện đà cất cao giọng, “Ông tốt nhất thành thật chút, bằng không cây gậy trong tay tôi không ngồi không như vậy đâu. Đừng tự tìm khổ để ăn, có nghe thấy không!!”
Lâm Nghiên bị cây gậy chỉ đến trước mắt hù dọa, liên tục gật đầu không ngừng, không dám hỏi nhiều nữa, chỉ thận trọng đánh giá xung quanh. Sau một lát, lão đại kia cũng đã trở về, trong tay còn cầm điện thoại.
“Cấp trên bảo chúng ta trông chừng là được, một lát nữa Long ca sẽ đến.”
Nghe lời này, Lâm Nghiên rốt cuộc hiểu, bắt cóc lần này nhất định không phải bình thường, nhìn bộ dạng của họ rõ ràng không giống như là đòi tiền tài, nhưng trừ cái này ra, y vẫn không tìm được bất kỳ lý do gì, mà lúc này, lão Đại kia và Đại Dũng đã đi ra, cửa sắt lần thứ hai bị đóng lại, cho dù Lâm Nghiên muốn hỏi, cũng không có cơ hội.
Lâm Nghiên thử nhúc nhích, mặt đất thật lạnh, dù y đang mặc áo gấm cũng không cách thấy ấm, hai chân tê cóng như đá, muốn động lại không động được, Lâm Nghiên thử nâng chân lên nhìn xem có thể cởi sợi dây ra được hay không, nhưng qua hơn nửa ngày vẫn không cởi ra được, mà y lại bị nghẹn ra một thân mồ hôi.
“Hộc hộc…”
Thở hổn hển một trận, Lâm Nghiên tựa như buông tha ngã lăn ra đất, trong đầu một mảnh hỗn loạn, đầu cũng có chút nặng nề, thần trí mơ mơ màng màng cũng không biết là tỉnh hay là mê, thẳng tới khi từ ngoài cửa vang lên tiếng đối thoại mơ hồ, sau đó cửa sắt lần thứ hai bị kéo ra, một đôi giày da tinh xảo dừng ở trước mắt Lâm Nghiên, tiếp theo có người ngồi xổm xuống hỏi y.
“Anh chính là Lâm Nghiên?”
Lâm Nghiên nhất thời không kịp phản ứng.
“Thao, Long ca hỏi thì ông mau nói đi chứ, câm à?” Bên cạnh có người không lưu tình đạp Lâm Nghiên một cước, đau đến khiến Lâm Nghiên giật mình một cái tỉnh lại.
“A?”
Tính nhẫn nại của cái người gọi là Long ca kia lại rất tốt, hắn hỏi y một lần nữa, lúc này Lâm Nghiên đã nghe rõ, ánh mắt cũng ẩn chứa vài phần cảnh giác cùng hoảng loạn.
“Là tôi, cậu là ai?”
“A.” Long ca khẽ cười một tiếng, nắm cằm Lâm Nghiên khiến cho y ngẩng đầu lên, lòng của Lâm Nghiên không khỏi run lên, ánh mắt của người đàn ông này, thật lợi hại, như một thanh kiếm sắc bén.
“Tôi đã luôn cảm thấy kỳ quái, làm thế nào mà đại tổng tài Lý thị có thể tìm một lão nam nhân sắp bốn mươi, vốn tưởng rằng nói như thế nào cũng sẽ là một mỹ nhân, vậy mà… lại là một nam nhân xấu như vậy.”
“Chờ một chút.” Lâm Nghiên ngắt lời hắn, “Tôi không biết tổng tài của Lý thị nào cả, nhất định là cậu đã bắt nhầm người rồi, tôi chỉ là một ông chủ nhỏ, các người muốn tiền cứ nói, tôi có thể cho các người, chỉ cần thả tôi ra.”
“Ha ha ha ha ha ha… Tiền? Không, tôi không cần.” Long ca cười to lên, đáy mắt lại cực kỳ băng lãnh.
“Thứ tôi muốn là Lý Thành Hạo phải đền mạng cho tôi!” Long ca nghiến răng nghiến lợi nói, trên mặt đều là hận ý.
“Thành Hạo?” Lâm Nghiên hoảng sợ tỉnh ngộ lại, “Cậu muốn làm gì Thành Hạo?”
“Ai u? Một xấp dầy tuổi rồi mà lại rất si tình a, yên tâm, tôi cũng không tính làm gì anh đâu, chỉ cần Lý Thành Hạo ngoan ngoãn làm theo lời tôi bảo, tôi tự nhiên sẽ thả anh.” Nói xong thì đầu ngón tay còn mập mờ xẹt qua khóe môi Lâm Nghiên, Lâm Nghiên chỉ cảm thấy một trận buồn nôn.
“Rốt cuộc cậu muốn thế nào? Bắt cóc là phạm pháp.”
“Phạm pháp?” mắt Long ca lộ ra vẻ chẳng đáng, “Hừ, nói chung bây giờ anh ngoan ngoãn ngây ngô trong này đi, còn cái mạng của anh thì phải nhìn ý tứ của tình nhân tốt của anh.” Nói xong liền đi ra ngoài.
“Chờ đã, đừng đi, cậu phải nói cho rõ ràng, cậu muốn làm gì Thành Hạo? Đừng đi mà!”
Nhưng người đã đi ra ngoài, chỉ để lại Lâm Nghiên ra sức giãy giụa, nhưng sợi dây quá bền chắc, Lâm Nghiên cố nửa ngày, ngoại trừ làm cho lòng bàn tay mình bị rách da, cũng không có nửa dấu hiệu buông lỏng.
Lúc này, Lâm Nghiên không còn bình tĩnh như trước được nữa, không có thời gian để suy nghĩ sao Lý Thành Hạo có thể thành cái gì tổng tài của Lý thị nào đó, giờ y càng lo lắng chính là an nguy của Thành Hạo, nhóm người kia vừa nhìn đã biết không phải là dễ trêu vào, nếu như Thành Hạo cũng bị bọn họ bắt thì làm sao bây giờ? Bọn họ sẽ làm gì Thành Hạo?
Càng nghĩ, trong lòng Lâm Nghiên càng bất an, cổ tay trong lúc giãy giụa đã bị rách da, thế nhưng Lâm Nghiên không chút nào thấy đau, giống như điên vậy cố sức tháo ra, tim đập như muốn nhảy ra ngoài.
“Người đâu a, người đâu a? có người hay không?”
Lâm Nghiên gọi rất nhiều tiếng cũng không có ai để ý, y không thể xác định là không có ai, hay là bọn họ cố tình không để ý tới y.
Lâm Nghiên, ngươi phải bình tĩnh một chút, mọi chuyện không đến nỗi tệ không phải sao? Thành Hạo nhất định sẽ có biện pháp, sẽ không để cho đám người này dễ dàng được như ý, giờ này y phải tĩnh táo, chỉ cần bình tĩnh. Dùng sức nuốt nước miếng, Lâm Nghiên nhìn quanh một chút, tìm một cạnh nhọn nào đó ra sức ma sát phá đứt sợi giây trên tay, trong đầu chỉ có một ý niệm, nhất định phải tìm cơ hội chạy trốn!
…
Trần Tử Long đứng ở bên bãi biển, bên mép hiện ra nụ cười ngoan lệ, đầu bên kia điện thoại vang lên vài tiếng sau thì có người bắt máy.
“Alo.” Là giọng nói trầm thấp hữu lực của Lý Thành Hạo.
“Lý đại tổng tài, tính thế nào?”
“Mày cứ nói đi?”
Giọng nói nhàn nhã như đang đùa cợt của đối phương khiến trong lòng Trần Tử Long nổi lên dự cảm bất hảo, từ lúc bắt đầu, hắn đã điều tra ra Lý Thành Hạo luôn lãnh khốc vô tình với người khác, lại ở bên ngoài có người yêu, mà qua một thời gian theo dõi, cuối cùng, bọn họ đem đầu mâu tập trung ở trên người Lâm Nghiên, định dùng Lâm Nghiên làm khoản giao dịch với Lý Thành Hạo.
“Mày có ý gì? Mày thật sự không muốn quan tâm tính mạng của tình nhân mày sao?”
“Trần Tử Long, mày cũng quá xem thường Lý Thành Hạo tao đi?” giọng đầu dây bên kia đầy vẻ bất cần, “Chỉ là một lão nam nhân, một xấp tuổi dầy lại còn xấu muốn chết, đáng giá sao?”
Đầu kia dừng một chút lại nói, “Nói cho mày biết, đừng nghĩ uy hiếp được tao nữa, mày đấu không lại tao.”
Trần Tử Long hít sâu một hơi, bình tĩnh nói, “Xem ra, lần này tao vẫn là thua.”
“Chuyện này tao không quan tâm, lão nam nhân kia chúng mày muốn xử thế nào cũng không quan hệ gì tới tao, tao còn có việc phải làm, không phụng bồi.”
Sau khi đầu bên kia cúp điện thoại, Trần Tử Long chậm rãi khép lại nắp điện thoại, đưa cho một người bên cạnh.
Người kia cau mày nói, “Long ca, hắn…”
“Đừng nói nữa, tôi biết rồi.”
Trần Tử Long lấy ra một điếu thuốc, bảo người kia châm lửa, rồi chậm rãi hút, “Không, sai, Lý Thành Hạo người này, tôi và hắn đã đấu gần 5 năm, tình cảm của hắn đối với người kia quyết không chỉ có đơn giản như vậy, trừ phi, có chỗ nào đó sai.”
“Long ca, có phải anh đánh giá sai Lý Thành Hạo rồi hay không? Y theo trình độ lãnh khốc của người kia, tôi thực sự không tin là hắn sẽ yêu người nào.”
Trần Tử Long thở dài không nói gì, lông mày vặn vẹo chẳng biết suy nghĩ cái gì, đột nhiên từ trong túi áo lấy ra một bức ảnh, trên ảnh là một nhóm người, trong đó có một thân ảnh thanh tú đứng thẳng bị vẽ một vòng mực đỏ.
Đột nhiên, Trần Tử Long tựa như nhìn ra cái gì đó, mân môi cười nhạt, “Giỏi lắm Lý Thành Hạo, a, thì ra là thế, chiêu thế thân này dùng thật đúng là hay a.”
Người bên cạnh không hiểu, “Long ca, ý của anh là?”
“Người nam nhân mà chúng ta bắt tới kia nhìn bao nhiêu tuổi?”
“Khoảng chừng… Ba hay bốn mươi gì đó.”
“Đúng vậy, ba hay bốn mươi, mà người trong này thì sao?”
Người kia cầm bức ảnh qua tỉ mỉ nhìn một lát, tuy rằng hình dáng tương tự, nhưng rõ ràng người nam nhân trước đó đã hơi già, thân thể cũng ọp ẹp rất nhiều, mà người trong hình này, rõ ràng tinh thần phấn chấn đầy sức sống, lẽ nào…
“Long ca, xin lỗi, thuộc hạ làm việc bẩn cẩn.”
Người kia bỗng nhiên quỳ xuống, hắn cư nhiên phạm vào sai lầm như vậy, thật là đáng chết.
“Quên đi, lần này là do tôi sơ suất, bất quá, Lý Thành Hạo a Lý Thành Hạo, chớ đắc ý quá sớm, tao tuyệt đối sẽ khiến cho mày phải hối hận!”
Điếu thuốc trong tay bị dập tắt rơi xuống trên bờ cát, sóng biển trào lên, nháy mắt tan biến…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất