Lâm Tổng Chỉ Bạn Cách Yêu Đương
Chương 7: Lâm tổng chỉ bạn cách ăn vạ
Một
Gần đây Lâm Mộc Nam ăn rất nhiều sô cô la, răng bắt đầu đau. Ban đầu chỉ là đau mơ hồ, sau đó đau đến không ngủ được cả đêm, ngày hôm sau sưng đỏ hết hai bên má.
Hôm đó Phí Mạo đúng lúc không có hoạt động, dẫn cậu đi bệnh viện tư nhân, bác sĩ đơn giản nhìn qua, nói: “Sâu răng.”
Sau đó, ông bổ sung thêm: “Lâm tổng có bốn cái răng sâu.”
Hai
Trị sâu răng xong, Phí Mạo nghiêm khắc khống chế đồ ăn vặt của Lâm Mộc Nam, không cho phép cậu ăn hay uống quá nhiều đồ ngọt nước ngọt.
Lâm Mộc Nam mỗi ngày ở trong văn phòng, nhìn ngăn kéo rỗng tuếch thở dài: “Muốn ăn vặt quá.”
Thẩm Thường Khiêm chuyên nghiệp chìa ra một thanh kẹo cao su không đường cho Lâm tổng. Đây là Phí Mạo tự mình gọi điện thoại đến dặn dò Thẩm thư ký chuẩn bị, là đồ ăn vặt Lâm tổng có thể ăn.
Lâm Mộc Nam nhận kẹo cao su, méo miệng xé vỏ: “Thảm, mình thật thê thảm.”
Ba
Sau khi không thể ăn sô cô la, kẹo bông gòn, bánh ga tô, Lâm Mộc Nam cảm thấy cuộc đời mất đi ý nghĩa, cậu ngồi trong văn phòng xem sơ qua tất cả các topic tư vấn tình cảm, cuối cùng quyết định ăn vạ với Phí Mạo.
Bốn
Buổi chiều về nhà, Lâm Mộc Nam đứng ở trong phòng khách chống hông kêu: “Phí Mạo!!! Em muốn ăn pudding!!”
Phí Mạo: “Không được.”
Lâm Mộc Nam lập tức bổ nhào lên ghế sa lông: “Anh không cho em ăn, em sẽ không đứng dậy đâu.”
Phí Mạo ló đầu ra khỏi nhà bếp, liếc mắt nhìn về phía ghế sa lông, dở khóc dở cười đi qua kéo cậu: “Quậy loạn nữa rồi.”
Lâm Mộc Nam nắm lấy tay áo của Phí Mạo đứng dậy, dào dạt mong chờ hỏi: “Có thể ăn pudding sao?”
Phí Mạo lắc đầu: “Không được.”
Lâm Mộc Nam lập tức buông tay, trực tiếp nằm chết dí trên thảm trải sàn, nét mặt nghiêm túc: “Anh không cho em ăn thì em sẽ không dậy.”
Phí Mạo đi mở tủ lạnh: “Em chuẩn bị nằm ngủ trên thảm sao?”
“Em muốn lăn qua lăn lại trên thảm.” Lâm Mộc Nam sửa lại lời của anh.
Phí Mạo lấy ra một cái hộp trong tủ lạnh: “Ồ, hôm qua anh làm sô cô la không đường, nếu em muốn nằm ăn vạ trên thảm, sô cô la này sẽ không cho em ăn.”
Lâm Mộc Nam trở mình một cái bò dậy, kích động kêu loạn xạ: “Em muốn ăn!”
Năm
Sô cô la không đường rất đắng, thế như mùi vị không gì sánh bằng tan chảy ở trong miệng, khiến Lâm tổng không nhịn được rưng rưng vành mắt.
Lâm Mộc Nam ăn liên tiếp ba viên, cuối cùng thu lại bàn tay lột giấy gói kẹo, liếm môi một cái: “Không ăn nữa.”
Phí Mạo kinh ngạc: “Đủ rồi?”
Lâm Mộc Nam gật đầu.
Ai dà, Lâm tổng nhắc nhở chính mình trong lòng, ăn vạ đòi sô cô la, không thể ăn nhiều, không thôi cảm giác tội lỗi quá nặng.
Sáu
Một tuần lễ trôi qua, vào một tối nào đó, Phí Mạo tắm xong, nghe thấy Lâm Mộc Nam nằm trên giường, miệng lẩm bẩm.
“Bánh Black Forest, bánh sầu riêng, sô cô la bồ công anh, sô cô la nhân rượu, sô cô la nhân phô mai…”
Lâm Mộc Nam vừa nói vừa nuốt nước miếng, hoàn hảo đếm xong một vòng, tin chắc mình không có bỏ sót, sau đó ôm eo Phí Mạo, thỏa mãn nói: “Em ăn được hết tất cả trong tưởng tượng rồi!”
Phí Mạo buồn cười: “Muốn ăn đến thế?”
Lâm Mộc Nam gật đầu: “Muốn chứ.” Sau đó nhớ đến đau đớn khi khám răng, lại lắc đầu: “Thế nhưng càng sợ sâu răng hơn.”
Phí Mạo vuốt cằm của Lâm Mộc Nam: “Ngoan.”
Bảy
Phí Mạo xin nghỉ một ngày với Vạn Hoan Hoan, đặc biệt đi học làm bánh.
Vạn Hoan Hoan nhìn người đàn ông một phút có thể kiếm được mười mấy ngàn tệ quấn tập dề, nghiêm túc ở trước mặt giáo viên dạy làm bánh học làm bánh kem hoa, không chịu nổi dùng lòng bàn tay che lại hai con mắt.
Tám
Lâm tổng tan tầm, nhìn thấy bánh kem trên bàn, còn tưởng mình hoa mắt.
Lâm Mộc Nam dụi mắt, chớp ba lần, phát hiện bánh kem không biến mất, ngay lập tức vui vẻ nhào về phía Phí Mạo: “Bánh kem thật sự?”
Phí Mạo đỡ lấy cậu: “Anh làm đấy, ăn thử xem?”
Lâm Mộc Nam ăn một muỗng, thỏa mãn híp mắt: “Ngon lắm!”
Phí Mạo giảm bớt lượng đường cần dùng, bánh kem làm ra không ngọt bằng bánh kem bán bên ngoài, nhưng khi Lâm Mộc Nam ăn vào, lại cảm thấy ngọt ngào nhất nhất nhất nhất.
Lâm Mộc Nam ăn xong nửa cái, nằm trên ghế sa lông nói: “Còn dư lại ngày mai ăn tiếp.”
Phí Mạo cất đi cho cậu: “Em lại có thể chịu để bánh kem đến ngày mai?”
Lâm Mộc Nam gật đầu: “Em đây gọi là quý trọng.”
Chín
Cảm ngộ ngày hôm nay của Lâm tổng: Bánh kem không dựa vào ăn vạ mới có được, cũng không thể ăn nhiều, cần phải quý trọng.
Gần đây Lâm Mộc Nam ăn rất nhiều sô cô la, răng bắt đầu đau. Ban đầu chỉ là đau mơ hồ, sau đó đau đến không ngủ được cả đêm, ngày hôm sau sưng đỏ hết hai bên má.
Hôm đó Phí Mạo đúng lúc không có hoạt động, dẫn cậu đi bệnh viện tư nhân, bác sĩ đơn giản nhìn qua, nói: “Sâu răng.”
Sau đó, ông bổ sung thêm: “Lâm tổng có bốn cái răng sâu.”
Hai
Trị sâu răng xong, Phí Mạo nghiêm khắc khống chế đồ ăn vặt của Lâm Mộc Nam, không cho phép cậu ăn hay uống quá nhiều đồ ngọt nước ngọt.
Lâm Mộc Nam mỗi ngày ở trong văn phòng, nhìn ngăn kéo rỗng tuếch thở dài: “Muốn ăn vặt quá.”
Thẩm Thường Khiêm chuyên nghiệp chìa ra một thanh kẹo cao su không đường cho Lâm tổng. Đây là Phí Mạo tự mình gọi điện thoại đến dặn dò Thẩm thư ký chuẩn bị, là đồ ăn vặt Lâm tổng có thể ăn.
Lâm Mộc Nam nhận kẹo cao su, méo miệng xé vỏ: “Thảm, mình thật thê thảm.”
Ba
Sau khi không thể ăn sô cô la, kẹo bông gòn, bánh ga tô, Lâm Mộc Nam cảm thấy cuộc đời mất đi ý nghĩa, cậu ngồi trong văn phòng xem sơ qua tất cả các topic tư vấn tình cảm, cuối cùng quyết định ăn vạ với Phí Mạo.
Bốn
Buổi chiều về nhà, Lâm Mộc Nam đứng ở trong phòng khách chống hông kêu: “Phí Mạo!!! Em muốn ăn pudding!!”
Phí Mạo: “Không được.”
Lâm Mộc Nam lập tức bổ nhào lên ghế sa lông: “Anh không cho em ăn, em sẽ không đứng dậy đâu.”
Phí Mạo ló đầu ra khỏi nhà bếp, liếc mắt nhìn về phía ghế sa lông, dở khóc dở cười đi qua kéo cậu: “Quậy loạn nữa rồi.”
Lâm Mộc Nam nắm lấy tay áo của Phí Mạo đứng dậy, dào dạt mong chờ hỏi: “Có thể ăn pudding sao?”
Phí Mạo lắc đầu: “Không được.”
Lâm Mộc Nam lập tức buông tay, trực tiếp nằm chết dí trên thảm trải sàn, nét mặt nghiêm túc: “Anh không cho em ăn thì em sẽ không dậy.”
Phí Mạo đi mở tủ lạnh: “Em chuẩn bị nằm ngủ trên thảm sao?”
“Em muốn lăn qua lăn lại trên thảm.” Lâm Mộc Nam sửa lại lời của anh.
Phí Mạo lấy ra một cái hộp trong tủ lạnh: “Ồ, hôm qua anh làm sô cô la không đường, nếu em muốn nằm ăn vạ trên thảm, sô cô la này sẽ không cho em ăn.”
Lâm Mộc Nam trở mình một cái bò dậy, kích động kêu loạn xạ: “Em muốn ăn!”
Năm
Sô cô la không đường rất đắng, thế như mùi vị không gì sánh bằng tan chảy ở trong miệng, khiến Lâm tổng không nhịn được rưng rưng vành mắt.
Lâm Mộc Nam ăn liên tiếp ba viên, cuối cùng thu lại bàn tay lột giấy gói kẹo, liếm môi một cái: “Không ăn nữa.”
Phí Mạo kinh ngạc: “Đủ rồi?”
Lâm Mộc Nam gật đầu.
Ai dà, Lâm tổng nhắc nhở chính mình trong lòng, ăn vạ đòi sô cô la, không thể ăn nhiều, không thôi cảm giác tội lỗi quá nặng.
Sáu
Một tuần lễ trôi qua, vào một tối nào đó, Phí Mạo tắm xong, nghe thấy Lâm Mộc Nam nằm trên giường, miệng lẩm bẩm.
“Bánh Black Forest, bánh sầu riêng, sô cô la bồ công anh, sô cô la nhân rượu, sô cô la nhân phô mai…”
Lâm Mộc Nam vừa nói vừa nuốt nước miếng, hoàn hảo đếm xong một vòng, tin chắc mình không có bỏ sót, sau đó ôm eo Phí Mạo, thỏa mãn nói: “Em ăn được hết tất cả trong tưởng tượng rồi!”
Phí Mạo buồn cười: “Muốn ăn đến thế?”
Lâm Mộc Nam gật đầu: “Muốn chứ.” Sau đó nhớ đến đau đớn khi khám răng, lại lắc đầu: “Thế nhưng càng sợ sâu răng hơn.”
Phí Mạo vuốt cằm của Lâm Mộc Nam: “Ngoan.”
Bảy
Phí Mạo xin nghỉ một ngày với Vạn Hoan Hoan, đặc biệt đi học làm bánh.
Vạn Hoan Hoan nhìn người đàn ông một phút có thể kiếm được mười mấy ngàn tệ quấn tập dề, nghiêm túc ở trước mặt giáo viên dạy làm bánh học làm bánh kem hoa, không chịu nổi dùng lòng bàn tay che lại hai con mắt.
Tám
Lâm tổng tan tầm, nhìn thấy bánh kem trên bàn, còn tưởng mình hoa mắt.
Lâm Mộc Nam dụi mắt, chớp ba lần, phát hiện bánh kem không biến mất, ngay lập tức vui vẻ nhào về phía Phí Mạo: “Bánh kem thật sự?”
Phí Mạo đỡ lấy cậu: “Anh làm đấy, ăn thử xem?”
Lâm Mộc Nam ăn một muỗng, thỏa mãn híp mắt: “Ngon lắm!”
Phí Mạo giảm bớt lượng đường cần dùng, bánh kem làm ra không ngọt bằng bánh kem bán bên ngoài, nhưng khi Lâm Mộc Nam ăn vào, lại cảm thấy ngọt ngào nhất nhất nhất nhất.
Lâm Mộc Nam ăn xong nửa cái, nằm trên ghế sa lông nói: “Còn dư lại ngày mai ăn tiếp.”
Phí Mạo cất đi cho cậu: “Em lại có thể chịu để bánh kem đến ngày mai?”
Lâm Mộc Nam gật đầu: “Em đây gọi là quý trọng.”
Chín
Cảm ngộ ngày hôm nay của Lâm tổng: Bánh kem không dựa vào ăn vạ mới có được, cũng không thể ăn nhiều, cần phải quý trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất