Làm Vạn Nhân Mê Trong Phim Kinh Dị

Chương 37: Bình luận

Trước Sau
Phần đầu bộ phim chẳng hề dài, rất nhanh đã chuyển tới nội dung chính.

Bời vì khởi đầu vô cùng bình thản, chỉ là tán giẫu trêи thuyền, không có gì để thảo luận, từ đầu tới đây cắt nối biên tập cũng chỉ mới mấy phút thôi.

Thời điểm đảo nhỏ xuất hiện trong mắt khán giả, Tô Mẫn nghe thấy âm thanh ăn bắp rang đều ít đi.

Khán giả cho là chuẩn bị xuất hiện nguy hiểm gì đó, nhưng chỉ có một đám cóc ghẻ nhảy nhót.

Các nữ sinh tự nhiên sẽ không thích sinh vật này, chỉ có thể yên lặng phun tào: "Cái này thật hay ghép vậy, là thật sao?"

Điện thoại Tô Mẫn rung nhẹ, có thể là tin nhắn của Lý Văn Tân.

Tình tiết kế tiếp đều rất bình thường, tới tận đêm khuya, thời điểm nướng đồ ăn mới có chuyện phát sinh.

Bộ phim chiếu ra hình ảnh Tô Mẫn thấy mấy người đàn ông trêи sườn núi đang nhìn bọn họ chằm chằm, lúc này khản giả đều trực giác được nơi này không bình thường.

Chờ lúc ngón tay trong bụng cá đi ra, một tràng thốt lên.

Trước đây trong phim ảnh rất ít dùng những cảnh có huyết tinh như vậy, bây giờ xem cảm thấy rất mới mẻ, đặc biệt là lúc liên tưởng đến nụ cười của chú Hà.

Mọi người đều hoài nghi chú Hà bọn họ giết người nuôi cá.

Phía trước có nam sinh thầm nói: "Bản gốc là bọn họ đều chết hết, sau đó trêи internet đưa tin kết cục lại toàn bộ sống sót, là vì sau này giết ngược lại sao?"

Cái này thì bạo lực quá.

Tuy rằng Tô Mẫn ở trong phim cảm nhận từng giây từng phút trôi qua, thế nhưng lúc chiếu phim mọi thứ diễn ra rất nhanh, tiếp theo đã là buổi tối.

Tuy rằng khán giả đều chuẩn bị tâm lý, thế nhưng không nghĩ tới bọn họ sau khi nghe tiếng gõ lại bình tĩnh mà ngủ.

Tô Mẫn đột nhiên nghe được một tiếng kêu.

"Má ơi còn có thể như vậy sao! Làm sao không lo lắng chút nào mà ngủ vậy? Lúc đó ta phá tường ra, nên bị thi thể giết chết đấy!"

Âm thanh phẫn nộ của hắn rất nhanh bị khán giả ngăn lại.

Tô Mẫn nghe được kết cục của hắn, nghĩ thầm chính mình lúc trước quá cơ trí, may là không phá tường sớm.

Một đêm đã qua, hừng đông đến, ngày thứ hai là tình tiết cạnh biển.

Những khinh khủng tiếp theo đều là bình thường, thậm chí có phân đoạn cánh tay dưới nước nắm lấy cổ chân Trần Tinh Châu.

Sau đó Tưởng Vân Hỏa gặp xui xẻo, Tô Mẫn đi cứu.

Hình ảnh xoay một cái đến lúc Tô mẫn chìm vào trong nước, những người khác đều không khỏi lo lắng có phải cậu sẽ chết chìm không, nhưng cái kết đột nhiên ngược lại.

Đây là lần thứ nhất Tô Mẫn từ góc nhìn này xem sự việc xảy ra dưới biển.

Trêи màn ảnh cậu nhắm hai mắt chìm trong nước, thế nhưng có một bàn tay nâng mặt cậu, khớp xương ngón tay thon dài rõ ràng.

Một người nói: "Có phải sắp bóp nát đầu cậu ta không?"

Tô Mẫn: "..."

Không đợi câu nói tiếp theo, tiếng hít vào đã chiếm lĩnh toàn bộ căn phòng.

Trong phim không chiếu ra toàn bộ khuôn mặt Thẩm Túc, thậm chí bởi vì nằm dưới biển mà cực kỳ mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy bộ dáng đang hôn.

Nam sinh vừa nãy thốt lên, bây giờ cả kinh nói: "Mẹ ơi, chuyện gì đang xảy ra kia?"

"Đương nhiên là hôn môi chứ gì, tôi nghĩ dưới biển chắc chắn có nhân ngư!"

Nữ sinh bên cạnh Tô Mẫn kϊƈɦ động nói: "Em biết mình đến không sai mà, có khán giả này tham gia khẳng định sẽ có đường ăn, kϊƈɦ thích, quá kϊƈɦ thích."

"Tôi cảm giác như mình đang đứng bên cạnh quan sát bọn họ..."

"Quỷ bây giờ đều không chuyên nghiệp như vậy sao, không biết hù người mà chỉ biết hôn người hả, tôi muốn tố cáo đạo diễn."

Tô Mẫn sờ sờ mặt, khá nóng.

Đại ca bi thảm lúc trước lại kêu to nói: "Tại sao ta rơi xuống biển lại bị giết chết! Ta không phục!"

"Anh có thể im lặng hay không tên kia?"

Nghe vậy, Tô Mẫn còn hiếu kỳ vừa nãy hắn mới chết trong phòng, bây giờ lại nói chết dưới biển.

Hình ảnh hôn môi dưới đáy biển chỉ trong nháy mắt, rất nhanh chuyển tới trêи bờ biển.

Buổi tối còn phải đi nhà chú Hà ăn cơm, Tô Mẫn nói muốn đi tắm, thế nhưng cảnh này không có chiếu ra ngoài.



Tô Mẫn liền nghe được âm thanh thở dài của em gái bên cạnh.

Nghĩ thầm nàng chắc tiếc nuối lắm đi.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, phim đã đến lúc Tô Mẫn cùng Trần Tinh Châu sau khi xem người đàn ông kia ăn cóc ghẻ trở về, gặp phải váy đèn lồng.

Thời điểm váy đèn lồng đánh về phía Tô Mẫn, trong rạp chiếu phim cực kỳ yên tĩnh, sau đó bọn họ liền thấy cái váy đèn lồng kia bị một bóng đen đột nhiên xuất hiện đẩy ra.

"A, hình như tôi đoán được gì đấy."

"A a a... Tôi cũng muốn có lão đại bảo kê, đây là thế giới coi trọng mặt, quỷ cũng biết chọn người đẹp sao?"

"Chỉ có tôi quan tâm váy đèn lồng là cái gì?"

Lúc đó Tô Mẫn tưởng váy đèn lồng muốn hại cậu, bây giờ suy nghĩ một chút có lẽ không phải, vì lúc nó chạy tới còn xoay một vòng...

Tiếng kêu quen thuộc lại vang lên: "Trò đùa gì vậy? Tại sao ta lại bị váy đèn lồng chụp lại, cuối cùng bị chết luôn?"

Thời điểm xem phim cải lộn làm người ta rất khó chịu.

Người bên cạnh rốt cuộc không nhịn được, nói: "Anh không phải bị thi thể gõ tường giết chết sao? Mới nãy thì bị chết đuối, giờ sao lại bị váy trùm chết?"

Đại ca bi thảm nói: "Ta xem năm lần!"

Người qua đường: "..."

Người bên cạnh triệt để không lên tiếng, nhân viên công tác ở bên ngoài nghe động tĩnh, trực tiếp đem đại ca kia túm đi.

Đại ca bi thảm cực kỳ không phục.

Tô Mẫn cũng rất đồng tình, dù sao người anh em này trải nghiệm năm lần đều chết hết, tâm lý không cân bằng cũng là chuyện bình thường.

Chỉ là thời điểm cậu trải nghiệm cũng không nghĩ nhiều như thế.

Tô Mẫn ổn định tâm tình tiếp tục xem.

Mỗi lần nhìn mình nhích tới nhích lui trêи màn ảnh, cảm giác đó hết sức kỳ quái, thậm chí làm cậu rất mắc cỡ.

Trong ống kính cũng sẽ không chân chính lộ ra thân ảnh Thẩm Túc.

Tô Mẫn nghe có hai người thảo luận thân phận Thẩm Túc là gì, có lý luận có chứng cứ, thậm chí còn không xem phim mà muốn tranh luận một hồi.

"Nhất định là cùng nhau đi vào, nếu không làm sao có khả năng như vậy."

"Không thể, trêи poster không có tên, mình đoán là phú nhị đại nhà nào đó được rạp phim che tên, chắc là một hồi vở kịch cô bé lọ lem cùng vương tử chứ gì."

"...Cậu đúng là bị ám ảnh rồi đấy."

"Nếu không phải như vậy thì cậu giải thích một chút vừa nãy vì sao lại hôn nhau?"

Bị gọi tên "Cô bé lọ lem" Tô Mẫn biểu thị chỉ cần các người vui vẻ là được rồi.

Theo điện ảnh phát triển đến giai đoạn cao trào, giếng nước nhà chú Hà cùng quỷ chặt đầu ra trận.

Nội dung bộ phim rất chặt chẽ, hơn nữa còn khó đoán là quỷ hay người làm loạn.

Sau đó là tình tiết chung giường chung gối.

Tô Mẫn cũng không phải vai chính, trong hình chỉ có tiếng hai người nói chuyện, cũng không có hình ảnh bọn họ.

Âm thanh trong rạp chiếu phim rất lớn, đặc biệt rõ ràng.

Tất cả mọi người đều có thể nghe thấy cậu và Thẩm Túc thảo luận việc sợ hay không sợ, thậm chỉ còn lộ ra nụ cười hiểu ý.

Đương nhiên những thứ này chỉ là Tô Mẫn chính mình cảm nhận được.

Cậu luôn cảm thấy khán giả cười đến phi thường có ý tứ, cảm giác giống như cái nháy mắt của Lý Văn Tân mang lại cho cậu.

Em gái bên cạnh đột nhiên bóc một nhúm bắp nhét vào miệng.

"Vì sao ống kính lại không quay cảnh này? Đây là đố kị tình huynh đệ giữa người và quỷ không phù hợp phong tục chủ nghĩ xã hội sao?"

"Sướиɠ ghê, buổi tối còn được ngủ chung với quỷ."

"Cái gì mà tình huynh đệ trong chủ nghĩa xã hội, em gặp qua việc hôn xong rồi ngủ chung mà vẫn là huynh đệ hả?"

Tô Mẫn quản lý tốt biểu tình, quyết định lần sau không thể phóng túng Thẩm Túc như thế.

Cậu đối với Thẩm Túc có loại cảm giác quen thuộc khó giải thích được, thậm chí ở bộ phim đầu tiên cậu cũng không bài xích Thẩm Túc tiếp xúc.

Trong tiềm thức cũng không có phản kháng.



Cậu vẫn còn nghĩ tới nghĩ lui, hơn nửa thời gian đã trôi qua, bộ phim đã đến phân đoạn bị cúp điện buổi tối.

Còn có tiếng huýt sáo vang lên.

"Wow bọn họ thật sự chiếu cảnh này lên kìa, cư nhiên còn có tình tiết như vậy, đây rốt cuộc là phim tình yêu hay phim kinh dị, tôi không thấy sợ một chút nào."

"Tôi muốn đăng lên Wechat để mọi người cùng biết."

"Ha ha ha ha lúc trước tôi đã thấy trêи weibo có nhân viên nội bộ tiết lộ tình tiết này, cuối cùng cũng thấy được."

"Tôi nghĩ nên mời bọn họ diễn một bộ phim tình cảm đi."

Tô Mẫn thở ra một hơi, đặc biệt khi nhìn thấy cảnh mình bị cưỡng bách ngẩn đầu, lộ ra một chút cảm giác cấm kỵ.

Không trách lúc đó Trần Tinh Châu hỏi như vậy.

May mắn cậu không phải nhân vật chính, cho nên cảnh trong bụi cây giữa cậu và Thẩm Túc cũng không bị phát ra.

Tô Mẫn thở phào nhẹ nhõm.

Cậu cảm giác nếu mà chiếu ra ngoài, em gái bên cạnh mình chắc phải đem bịch bắp trong tay bóp nát.

Bộ phim rất nhanh kết thúc, trong phòng đột nhiên sáng ngời.

Đại kết cục xoay ngược lại một lần nữa làm khán giả phải suy nghĩ tới nội dung bộ phim, nhưng cũng giống như cậu rất nhiều điều đều chưa rõ ràng.

Tô Mẫn cúi đầu cùng bọn họ ra ngoài.

May là trong rạp chiếu phim không ai chú ý người bên cạnh là ai, cũng không ai phát hiện nhân vật chính được thảo luận lại ở cạnh mình.

Có người oán giận nói: "Tôi còn tưởng rằng sẽ giống lần trước, không nghĩ tới báo cảnh sát rồi hết."

Tô Mẫn từ trong đám người rời khỏi rạp chiếu phim.

Phim của mình diễn đương nhiên là muốn xem bình luận phim, thế nhưng thời điểm cậu ấn vào, cái đầu tiên nhảy ra lại là một video review.

Bởi vì mới vừa đăng lên không bao lâu, nên số lượt bình luận cũng chỉ có vài trăm thôi.

Tô Mẫn không nghĩ tới nhanh như vậy đã có video review phim.

Chủ nhân của blog này là người chuyên đi review phim kinh dị, bây giờ đã làm ra một cái video mấy phút.

Tô Mẫn mở ra chuẩn bị xem.

"Xin chào mọi người, ngày hôm nay tôi muốn review cho mọi người bộ phim kinh dị mới, phim gốc tôi đã nói qua lúc trước hôm nay không nhắc lại nhé, cá nhân tôi thấy phim mới lại hay hơn phim gốc."

"Vai chính là một nhóm năm người, hai cặp tình nhân và một cẩu độc thân, sự phối hợp này nhìn qua cũng hoàn mỹ đấy, sau khi mấy người này lên đảo thì gặp một bà lão cùng vô số cóc ghẻ, sau đó bị tên chú Hà đầu trọc mang đi. Bộ phim này đều đã có tên của nhân vật, cho nên tôi không nói lại nữa."

"Dù sao cũng là một bộ phim kinh dị, chuyện gì đến cũng sẽ đến, buổi tối lúc ăn cơm cẩu độc thân phát hiện ngón tay trong bụng cá, ngón tay này bọn họ làm giống như thật, nhưng không phải ngón tay tôi đâu nhé."

"Ai a a, hình ảnh này rất đẹp nha, tôi đặc biệt chụp lại cho những fan hâm mộ xem, hình ảnh cực kỳ duy mỹ*, ôm hôn dưới biển, so với phim thần tượng còn muốn hưng phấn hơn."

"Bộ phim cho bạn bài học là buổi tối nếu như gặp phải cô bé nào đó chạy bộ cũng không cần tò mò đến xem, bởi vì nếu không cẩn thận bạn có thể bị lột da đấy, nhìn đi chạy phía trước này chính là thân thể cô bé."

"Tôi biết các bạn đều muốn xem trong phòng tắm? Điều đó đương nhiên là không được rồi, tôi không có tư liệu, không thể xem được."

"..."

Video mấy phút, rất nhanh Tô Mẫn đã xem xong.

Bởi vì review chỉ nói đại khái một lần nội dung bộ phim, một chút hình ảnh cũng chỉ thoáng qua, cũng không phải trọng điểm.

Tô Mẫn quan tâm nhất chính là bình luận nói cái gì.

" Quỳ lạy cầu xin phim thần tượng sau này hãy đóng như vậy đi, hôn môi cứ làm như vậy! Đừng có diễn bạch liên hoa cái gì lung ta lung tung!"

"Một tờ huyết thư** đổi link buồng tắm!"

"Huyết thư cũng chỉ có thể đổi lại đoạn ngắn mà Trần Tinh Châu thấy thôi, ta muốn ăn đường, van cầu đạo diễn nới tay thương sót."

"Khà khà khà, tôi rất muốn bỏ cậu ta vào trong đống quỷ, sau đó thấy cậu ta vì sợ hãi mà chui vào lòng con quỷ kia, cầu một cái ôm."

"@ đạo diễn, ông xem một đám mây ngoài kia kìa, có giống tư thế trong phòng tắm của hai người bọn họ không?"

"Tôi không hiểu lắm, trong phòng tắm có cái gì sao?"

*Duy mỹ: là khuynh hướng độc tôn cái đẹp, cảm thụ bằng thị giác.

** Ở đây là 血书: huyết thư (thư viết bằng máu).

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau