Làm Vạn Nhân Mê Trong Phim Kinh Dị

Chương 46: Nhớ ngươi

Trước Sau
Lý Trì Ngư cảm thấy kiến thức của mình quá ít.

Bình hoa được đặt ở bên này, bên cạnh là một bậc thang bước xuống, vừa vặn đặt lọ hoa vào, cho nên một nửa ở bên ngoài, một nửa ở bên trong.

Tưởng Đào Chi sờ sờ mũi, nhỏ giọng nói: "Nhìn hoa văn này, có điềm xấu, giống gu thẩm mỹ của vua Càn Long ghê..."

Nàng tìm một tấm hình trêи weibo, đưa cho mọi người xem.

Tô Mẫn cũng liếc mắt nhìn, cảm thấy Tưởng Đào Chi nói rất đúng.

Cậu thấy lọ hoa này hẳn là đồ thật, bởi vì đây là trong phim kinh dị, cho nên biên kịch cùng đạo diễn chỉ cần cho nó thật thì nó thật.

Tô Mẫn đụng một cái, "Sờ lên cảm giác thật lạnh."

Cậu đẩy một cái, không nhích nhích, nghĩ thầm bình hoa này cũng thật nặng.

Tô Mẫn để tay dưới miệng bình hoa, hỏi: "Mọi người nói xem bên trong bình hoa này có đồ vật gì không?"

Một giây sau Lý Trì Ngư nhảy ra tại chỗ.

Anh ta nói: "Cậu đừng nói mấy chuyện kinh khủng như vậy có được không?"

Tô Mẫn cảm thấy Lý Trì Ngư này thật giống Lâm Nhất Nhật lúc trước, cách nói cũng giống...

Cậu nói: "Được rồi tôi không nói."

Lý Trì Ngư đột nhiên nhảy lên, nhưng chỉ có thể thấy cái miệng bình đen thui, sâu bên trong không thấy được.

Để Nhạc Lăng xem là không thể nào.

Tô Mẫn nhắc nhở: "Anh cẩn thận không ngã đấy."

Lý Trì Ngư không coi đó là chuyện to tát, do dự một chút, liền đem bàn tay đến miệng bình, chậm rãi mò xuống.

Bên trong trống rỗng, anh ta ko chạm được cái gì, "Hình như trống không, có thể là chúng ta nghĩ nhiều quá rồi."

Ngay lúc Lý Trì Ngư muốn rút tay lại, đột nhiên một cái tay bắt lấy anh ta.

Lý Trì Ngư giật mình, tay anh bị kéo xuống, cả người đều hướng vào trong lọ hoa, Nhạc Lăng tay mắt lanh lẹ, duỗi vào trong bình, đụng phải một bàn tay lạnh lẽo.

Nàng dùng sức, cái tay kia hình như bị đau, thụt về phía sau.

Lý Trì Ngư nhất thời mềm nhũn, lùi về sau mấy bước, thiếu chút nữa ngã xuống đất, mà lọ hoa vẫn an ổn nằm đó.

Tô Mẫn trực tiếp đỡ lấy anh ta, "Đã nói anh đừng lộn xộn."

Lý Trì Ngư xoa xoa tay, nói: "Anh nghĩ là rất bình thường, ai biết đột nhiên xuất hiện một cái tay đâu, thật sự rất đáng sợ."

Quá kinh khủng, cảm giác giống như bàn tay người chết vậy.

Tô Mẫn nói: "Hiện tại anh mới biết à."

Cậu nhìn chung quanh đại sảnh, cuối cùng đi đến phòng ăn, cầm lại đây một cái ghế, đặt bên cạnh lọ hoa.

Tô Mẫn dặn dò: "Tôi đứng lên xem một chút, có việc gì thì mọi người kéo tôi lại."

Lý Trì Ngư ngăn cản nói: "Đừng, bình hoa này chắc chắn có vấn đề, không cần xem nữa, chúng ta trực tiếp báo cảnh sát đi."

Nhạc Lăng lại nói: "Anh muốn báo cảnh sát sau đó nói gì? Trong đây có cánh tay kéo anh? Sợ là họ bắt anh lại đầu tiên."

Nàng nói rất nhẹ nhàng, thế nhưng cho người ta cảm giác tin tưởng rất lớn.

Lý Trì Ngư yên lặng.

Tô Mẫn đã đứng lên ghế, chiều cao của cậu cùng lọ hoa này ngang nhau, cho nên lúc này đứng trêи ghế đã xem được toàn bộ.

Nhìn từ miệng bình đi xuống là một màu đen sâu thẫm.

Mà ngay đáy bình có một cỗ thi thể nằm đó.

Sở dĩ nói là thi thể, là bởi vì Tô Mẫn đã gặp hắn, chính là người đàn ông ăn dĩa rong biển ngày hôm qua.

    Hiện tại khuôn mặt hắn tái xanh, bộ dáng có vẻ chết rất lâu rồi.

Nhưng từ sáng sớm đến bây giờ thật ra cũng chưa được bao lâu, không biết người này chết lúc nào, cũng không biết làm sao chui vào đây được.

Không gian trong bình hoa cũng không lớn, một người hoàn toàn có thể tự chui vào, thế nhưng thi thể lại nằm dưới đáy bình.

Tô Mẫn sợ nhìn thấy cái thi thể này làm ra hành động gì, cậu xuống khỏi ghế tựa.

Nhìn cậu bình tĩnh như thế, Lý Trì Ngư không khỏi tò mò nói: "Không có thứ gì trong đó à?"

Tô Mẫn nói: "Có, có một cái xác chết."

Lý Trì Ngư : "À, vậy chúng ta trước tiên——"

Nói được nửa câu, anh ta đột nhiên phản ứng lại, "Cậu mới vừa nói cái gì? Xác chết sao? Bên trong có xác chết?"



Tô Mẫn gật gật đầu, "Là người đàn ông ngồi ăn một mình hôm qua."

Lẽ nào hắn ăn rong biển đến nghẹn, cho nên cứ như vậy chết sao?

Tưởng Đào Chi nói: "Chúng ta báo cảnh sát đi."

Nàng lấy điện thoại di động ra gọi cho cảnh sát, thế nhưng mãi cho đến mấy phút sau đầu bên kia cũng không thông.

Tưởng Đào Chi sắc mặt tái nhợt, "Báo cảnh sát không được, chuyện này phải làm sao đây?"

Tô Mẫn sớm có dự liệu, nói: "Tránh xa nơi này một chút đi, cứ làm như chúng ta không nhìn thấy gì, đừng để hung thủ phát hiện."

Lý Trì Ngư lúc này mới bình tĩnh lại, sợ sệt nói: "Chúng ta đi nhanh đi, đi nhanh lên đi, đừng nhìn nữa, hãy làm bộ như không biết."

Tô Mẫn cũng có suy nghĩ này.

Ghế tựa được bọn họ trả lại phòng ăn, sau đó mọi người trở về phòng.

Mãi cho đến lúc xế chiều, Tô Mẫn mới ra ngoài, cùng bọn họ đi xuống phòng ăn, lần này gặp đều là người bình thường.

Cậu nhìn từ đầu tới đuôi, không biết mọi người không ăn hay đã ăn rồi, nam nhân đầu trọc cùng một ít người tình cờ gặp khi sáng bây giờ cũng không xuất hiện.

Tô Mẫn còn muốn nhìn xem một chút nam đầu trọc cùng cái thi thể bị chặt đầu kia đến cùng là có chuyện gì.

Cơm trưa rất phong phú, không biết nhà bếp nơi này ở đâu, thế nhưng tới một khoảng thời gian nhất định sẽ có nhân viên phục vụ đem đồ ăn ra.

Nhân viên phục vụ cùng tài xế và lễ tân giống nhau, khuôn mặt không hề biểu cảm, hỏi gì cũng không phản ứng, chỉ nhìn chằm chằm người khác, động tác cầm món ăn thì máy móc.

Chờ đồ ăn đem lên xong, nhân viên phục vụ cũng biến mất.

Một bữa cơm này Tô Mẫn ăn cũng không nhiều, thế nhưng so với buổi sáng thì nhiều hơn.

Sau khi cơm nước xong là hơn hai giờ, mấy người liền quyết định đi lên trêи nhìn một chút, kết quả phát hiện lại còn có sân thượng.

Không gian trêи sân thượng không lớn, thế nhưng để rất nhiều đồ vật, bao gồm dụng cụ tập thể hình cùng bể bơi, bên cạnh còn có một hồ cá.

Bể bơi không có ai, nước rất trong.

Tô Mẫn không có hứng thú với việc tập thể hình, dạo quanh bể bơi một vòng, suy tư nói: "Hình như chưa từng có người đến đây."

Bên cạnh bể bơi này một chút vết tích cũng không có.

Hoặc có thể là nhân viên phục vụ đã quét dọn sạch sẻ, hoặc là vẫn luôn không có ai tới đây, Tô Mẫn cảm thấy cái đầu tiên có tính khả thi hơn.

Lý Trì Ngư đứng bên cạnh nói: "Lần đầu nhìn thấy sân thượng có hồ cá đấy."

Tưởng Đào Chi đã bình ổn sau cơn sợ hãi sáng nay, nói: "Thì ra sân thượng là như vậy, không nghĩ tới khách sạn này cái gì cũng có."

Hồ cá rất lớn, chiếm cứ một mặt vách tường to nhỏ, hơn nữa nước bên trong là màu xanh đậm, có rất nhiều cỏ nước.

Ánh đèn trêи sân thượng rất mờ, không thể thấy rõ trong hồ có cá gì.

Lý Trì Ngư đi qua bên kia, quan sát cục đá dưới đáy hồ, sau đó lúc ngước lên nhìn thì kinh sợ tột độ.

Nửa ngày, anh ta mới tìm được thanh âm của mình: "Có người bơi lội trong hồ cá?"

Tô Mẫn nghe thấy động tĩnh, từ bể bơi đi qua.

Cậu nhìn rõ hơn Lý Trì Ngư, liếc mắt đã nhìn thấy được cái thi thể trêи mặt nước, bên cạnh có vô số tảo, từ đằng xa nhìn lại đúng là giống hệt con cá.

Tô Mẫn quan sát một phen, xác nhận nói: "Là thi thể."

Nhạc Lăng nói bổ sung: "Sáng sớm chúng ta từng thấy hắn."

Là nam nhân đầu trọc kia, hắn muốn rời khỏi khách sạn, thế nhưng cuối cùng là tự mình chạy trở lại, hiện tại xác hắn lại nằm trong hồ cá.

Tô Mẫn vẫn không nghĩ ra, thi thể làm sao lại ở trong này.

Nam đầu trọc cùng cái thi thể chặt đầu ở chung lâu như vậy không có chết, thế nhưng lại chết trong hồ cá, quá kỳ quái.

Lần trước hai người cậu gặp là mất tích, lần này là chết ở nơi này.

Tô Mẫn luôn cảm thấy cách chết này đa số là trả thù, hoặc hung thủ căn bản không muốn giấu xác, cố ý làm cho bọn họ nhìn thấy.

Lý Trì Ngư quay người thì thấy Tô Mẫn đang xuất thần, vẫy vẫy tay, quan tâm nói: "Tô Mẫn, cậu không sao chứ?"

Tô Mẫn hoàn hồn, "Không có chuyện gì."

Thi thể trong hồ cá này không biết sẽ làm ra hành động gì hay không.

Không nghĩ tới vừa dứt lời, mấy người rõ ràng thấy được trong hồ cá nhô lên vài cái bọt nước.

Lý Trì Ngư lùi về sau một bước, "Bong bóng nước?"

Trong hồ cá không có cá, nên không thể là bọn chúng thở ra bong bóng được, cái này chỉ có thể là thi thể nhổ ra.

Tô Mẫn đã quen, nói: "Chính hắn phun ra."

Câu này vừa mới dứt, trong hồ cá liền nhô ra một chuỗi bong bóng, giống như đang phụ họa lời nói của cậu vậy.



Lý Trì Ngư: "..."

Nhạc Lăng: "..."

Tưởng Đào Chi: "..."

Tô Mẫn ho nhẹ một tiếng: "Chắc là hắn thích thổi bong bóng, chúng ta đừng để ý tới đi nhanh lên đi, bên này quá nguy hiểm."

Ai biết hiện tại hung thủ đã đi chưa, lỡ như đánh chủ ý lên bọn họ thì phiền.

Tô Mẫn cũng không biết tại sao mình rất hấp dẫn thi thể, từ bộ phim kinh dị đầu tiên đến bây giờ, ít nhất cũng đã có mấy cái.

Lần này nam đầu trọc dĩ nhiên còn đối với cậu thổi bong bóng.

Thời điểm đi trêи đường, Lý Trì Ngư rốt cục không nhịn được hỏi ra tiếng: "Người vừa nãy cậu có biết không?"

Tô Mẫn nói: "Không quen biết, tôi làm sao có khả năng biết hắn."

    Đến bây giờ ngay cả tên của nam nhân đầu trọc này cậu cũng không biết, hơn nữa con quỷ chặt đầu xuất hiện lần trước cũng là bí mật.

Tô Mẫn trực giác chỗ này không ổn, nói: "Rời đi trước."

Những người khác đều có ý tứ này.

Từ trêи lầu đi xuống, Tô Mẫn cảm thấy nguy hiểm đã cách mình rất xa, dường như vừa nãy vẫn luôn có người rình bọn họ.

Trong hành lang vẫn là màu trắng đen, cực kỳ ngột ngạt.

Vốn đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, hiện tại liền nhìn thấy bức tường này, cảm xúc của mấy người đều có chút không ổn lắm.

Tô Mẫn không trì hoãn nữa, lập tức trở về  phòng của mình.

Rèm cửa sổ trong phòng khép lại, cho nên vẫn một mảnh tăm tối, cậu mở một chiếc đèn, mò tới trêи giường.

"Trở về."

Tiếng Thẩm Túc đột nhiên xuất hiện ở bên tai.

Tô Mẫn sợ hết hồn, "Ngươi sao lại đến nữa?"

Thẩm Túc nói: "Nhớ ngươi."

Tô Mẫn mới không muốn nghe loại chuyện hoang đường này, người khác nói có thể là thật, y là quỷ, nói ra cũng như chuyện ma quỷ vậy.

Cậu vươn mình ngăn chặn y, chất vấn: "Chuyện lần trước vẫn chưa tính sổ với ngươi, sau này lần nào ta cũng tình cờ gặp ngươi?"

Thẩm Túc hỏi ngược lại: "Ngươi không muốn thấy ta sao?"

Tô Mẫn nói: "Không muốn."

Thẩm Túc cười cười, nhắc nhở: "Không thể."

Tô Mẫn nghĩ thầm vậy ngươi hỏi làm gì, đẩy ra cánh tay y đang đưa tới, hỏi một lần nữa: "Lần nào cũng xuất quỷ nhập thần, đến cùng ngươi muốn làm gì?"

Thẩm Túc nói: "Ta ở đây là quỷ, đương nhiên xuất quỷ nhập thần."

Tô Mẫn: "..."

Mặc dù nghe rất có lý, cũng rất phù hợp hiện thực, thế nhưng nghe sao cũng thấy không đúng.

Thẩm Túc liếc nhìn vị trí hai người, thấp giọng nhắc nhở: "Ngươi nhất định phải dùng tư thế này nói chuyện với ta?"

Ban nãy Tô Mẫn vốn muốn ngăn chặn y, hiện tại cả người đều ngồi ở trêи người y, thế nhưng cậu không nhận ra.

Thẩm Túc xa xôi mà thở dài.

Tô Mẫn cúi đầu vừa nhìn, liền muốn từ trêи người y đi xuống, lại bị Thẩm Túc giữ lại, cậu trở tay hạn chế cánh tay y, "Đừng nói sang chuyện khác."

Tư thế hai người không có gì thay đổi, Thẩm Túc vẫn rất cao hứng.

Y phủ nhận nói: "Không có."

Thẩm Túc dễ như ăn cháo rút ra tay của chính mình, nâng lên gãi gãi Tô Mẫn.

Tô Mẫn vốn là đã bình ổn lại, thế nhưng bị gãi như thế, biểu tình bĩnh tĩnh cũng trực tiếp biến mất.

Cậu sợ ngứa nhất, tuy rằng sẽ không cười khoa trương, nhưng chính là không chịu được, không nhịn được cong eo, kề sát ở trêи người Thẩm Túc.

Thẩm Túc trực tiếp ôm lấy, ghé vào lỗ tai cậu kề tai nói nhỏ nói: "Ai nha, đầu hoài tống bão."

*Đầu hoài tống bão: Chủ động nhào vài lòng/Nhung nhớ yêu thương.

* Bình sứ thời nhà Thanh (vua Càn Long) – £53,000,000

http://kyluc.vn/Userfiles/Upload/images/B%c3%acnh%20g%e1%bb%91m%20C%c3%a0ng%20Long.jpg

Đây là cổ vật đắt giá nhất từng được đấu giá từ trước đến nay. Đã từng được đấu giá tại Anh vào năm 2010, chiếc bình sứ thời nhà Thanh được cho rằng có niên đại vào khoảng năm 1740.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau