Chương 39
Từ giấc ngủ tỉnh dậy cũng đã buổi xế chiều, cậu ngồi dậy đưa tay đỡ lấy trán, cơn đau đầu ngày càng nặng thêm kèm theo thân nhiệt cao. Cậu đoán có lẽ mình bị sốt rồi, nên đứng dậy định đi lấy hộp thuốc để tìm thuốc hạ sốt uống để tránh buổi tối làm chậm trễ việc quay phim, nhưng khi đứng lên thì cơn choáng váng ập đến khiến thân thể không vững mà ngã xuống.
Kèm theo là chiếc bàn bên cạnh ngã đỗ theo do cậu đụng trúng, tiếng vang này làm cho Lâm Tú đang túc trực bên ngoài nghe thấy
Vội vàng chạy đến vén lều, nhìn vào trong thì thấy cậu ngã nằm xuống đất, cô vội chạy vào đỡ cậu dậy, lo lắng hỏi ‘’ Anh có sao không, có chỗ không khỏe thì chúng ta đi viện nhá ‘’.
Dù đầu cậu bây giờ rất đau, nhưng không muốn chuyện bé xé ra to mà lắc đầu bảo ‘’ Không sao, em đỡ anh qua bên đó ngồi nghĩ một chút là được ‘’.
Lâm Tú cẩn thận đỡ cậu qua bên đó ngồi xuống, đưa tay lên trán đo thân nhiệt, cô vừa để lên đã vội rút tay lại ‘’ Sao lại nóng thế này ‘’, mặt đầy lo lắng mà đi tìm hộp y tế lấy nhiệt kế để cậu đo chính xác hơn.
Đợi khoảng 7p sau, cô lấy nhiệt kế ra và xem, kinh ngạc thốt lên ‘’ 39º không được, sốt cao quá. Chúng ta xuống núi đi viện thôi anh ‘’.
Nói rồi cô gấp gáp thu dọn vài thứ quan trọng như giấy tờ tùy thân rồi dìu cậu đứng dậy, nhưng lại bị cậu đẩy ra. Cô nghi hoặc nhìn cậu thì thấy cậu khẽ lắc đầu, cố cười bảo ‘’ Không sao, nếu giờ đi viện lại chậm trễ việc quay. Mấy lần trước cũng thế, nên lầm này đi viện lại chậm trễ tiến độ không tốt. Chỉ là sốt thôi, anh nằm nghĩ, uống thuốc chắc tối sẽ hạ mà ‘’.
Cô lo lắng lên tiếng khuyên nhủ ‘’ Nhưng anh sốt rất cao, lỡ như có việc gì thì em biết ăn nói sao với Dạ… Chị quản lý đây ‘’. Xém chút nữa cô đã nói ra Dạ Huyền rồi, còn may là thu lại kịp.
Cậu vì sốt đến mơ hồ không nghe rõ cô nói gì, nhưng nhìn vẻ lo lắng trên mặt cũng đã đại khái đoán được cô đang khuyên mình đi viện ‘’ Không sao, em lấy giúp anh thuốc hạ sốt là được rồi. Việc anh sốt cũng đừng nói với ai ‘’.
Cô thở dài, nhìn cậu kiên định như thế cô biết mình có nói thêm cũng không lây được ý của cậu nên ngừng khuyên. Đưa cho cậu một hộp sữa để cậu uống lót dạ trước, rồi mới đưa thuốc hạ sốt cùng nước cho cậu uống, đợi khi uống xong lại dìu cậu lại nệm đỡ cậu nằm xuống.
Còn cậu vì lạnh nên kéo chăn lên đắp, lại bị cô chặn lại bảo ‘’ Anh đang sốt cao, đắp chăn vào sẽ khiến cơ thể khó thoát nhiệt nên sẽ càng nặng thêm, đừng đắp ‘’.
Cậu không còn nghe cô nói gì nữa, mí mắt nặng trĩu rồi từ từ nhắm lại lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Lâm Tú ở bên xác nhận cậu đã ngủ, liền đứng dậy rời khỏi lều. Đi đến chỗ hậu cần hỏi mượn ít nguyên liệu để nấu cháo, để khi cậu tỉnh có cái để ăn.
Trần Viễn vừa quay xong một cảnh, trùng hợp đi ngang qua chỗ Lâm Tú, thấy cô đang bận rộn nấu gì đó nhưng anh cũng không quan tâm lắm. Định đi qua luôn nhưng lại sực nhớ mình có chuyện cần nói với cậu, mà từ lúc đó đến giờ không thấy bóng dáng cậu đâu nên anh tiến đến chỗ cô, lịch sự chào hỏi trước ‘’ Chào em, em đang làm gì thế ‘’.
Lâm Tú đang tập trung nấu cháo, nghe có người hỏi thì theo bản năng mà trả lời ‘’ Thì đang nấu cháo cho anh An này ‘’.
Trần Viễn nghe việc này có liên quan đến cậu, nên hỏi tiếp ‘’ Em ấy bị bệnh hay sao ‘’.
Dường như nói trúng điểm ngứa trong lòng, cô cứ vậy mà phàn nàn suy nghĩ trong lòng ra hết ‘’ Đúng vậy, đã sốt cao vậy rồi mà vẫn không chịu đi viện thật hết cách với anh ấy ‘’. Nói đến đây, cô mới ý thức được rằng mình đã tiết lộ chuyện cậu bị bệnh cho người khác. Vội quay đầu ra sau lưng nhìn xem là ai nói chuyện với mình.
Khi thấy người đó là Lâm Viễn thì có chút khó khăn mà dời chủ đề ‘’ Anh… Anh có muốn ăn cháo không, em nấu ngon lắm ‘’.
Trần Viễn nghe cậu bị sốt, lập tức xoay người rời đi, bỏ lại cô một mình tự trách ‘’ Anh ơi, em không cố ý. Tại anh ta nhân lúc em không chú ý mà gài em ‘’.
Trần Viễn tức tốc chạy đến lều của cậu, gọi tên cậu nhiều lần vẫn không nghe phản hồi ‘’ An An, An An à ‘’. Anh không đợi được nữa nên tự ý đi vào lều của cậu, nhìn thấy cậu đang nằm cuộn tròn người lại, cơ thể thì không ngừng run rẫy.
Anh bước vội đến cạnh cậu, đưa tay lên trán đo thân nhiệt thì vô cùng nóng. Anh ‘’ chậc ‘’ một tiếng rồi bế cậu lên, định manh người xuống núi chữa bệnh thì nghe người trong lòng đang thều thào gì đó, anh dừng bước nghé tai lại gần nghe xem cậu nói gì.
Còn cậu lúc cơ thể đang nóng rát, đột nhiên lại cảm nhận xúc cảm mát lạt được truyền từ trán, tiếp theo là cảm thấy mình được người khác bế lên.
Cậu mơ hồ mở mắt ra xem người đó là ai, thì phát hiện người đang bế mình là Trần Viễn, nghĩ anh muốn đưa mình đi viện nên cậu thều thào nói ‘’ Không muốn đi viện, không muốn ‘’.
Trần Viễn nghe cậu không muốn đi viện, mày nhíu lại ‘’ Phải đi, sốt đến ngốc rồi ‘’.
Cậu mơ màng tìm lấy tay anh rồi đặt lên mặt mình, làm nũng với anh ‘’ Không muốn~… Anh là bác sĩ, anh chữa cho em đi ‘’.
Hành động làm nũng này lúc nào cũng có hiệu quả với anh, nhưng bây giờ liên quan đến mạng sống của cậu nên anh không chút rung động mà khước từ yêu cầu ‘’ Không được, sốt cao như vậy sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Chuyện này không thể đùa, em làm nũng cũng vô dụng ‘’.
Cậu mệt mỏi tựa vào anh, khẽ nói ‘’ Em không muốn chút chuyện này lại rời đoàn, vì em mà tiến độ đã chậm rất nhiều rồi. Em không muốn mình lại gây thêm phiền phức cho họ nữa ‘’.
Cuối cùng trước sự bướng bỉnh của cậu, anh chỉ đành bất lực đem cậu trở về lại nệm ‘’ Em đã uống thuốc chưa ‘’. Anh thật sự rất muốn cậu bỏ đi sự bướng bĩnh này.
Cậu gật đầu, đưa tay kéo chăn lên chùm lại bị Trần Viễn cản lại ‘’ Đừng đắp, không tốt ‘’.
Cậu hiện giờ đang rất lạnh, muốn đắp chăn cho ấm lại hết lần này đến lần khác bị cản lại, khiến nổi uất ức dâng lên, cậu đưa ánh mắt đầy uất ức nhìn anh ‘’ Nhưng mà em lạnh ‘’.
Trần Viễn bị nhìn đến không nỡ, cuối cùng đem chăn đắp lên nữa người cho cậu ‘’ Chỉ nhiêu đây thôi, đừng lên cao nữa đó ‘’.
‘’ Ừm ừm ‘’. Cậu ngoan ngoãn gật đầu.
Anh đưa tay xoa xoa đầu cậu, dịu dàng bảo ‘’ Ngủ đi, anh ở cạnh em. Cần gì cứ nói với anh, đợi khi tới giờ anh sẽ gọi em dậy ‘’.
Cậu mỉm cười với anh, rồi mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Trần Viễn thấy cậu đã ngủ say, vén tóc trên trán cậu lên đo thử thân nhiệt lần nữa vẫn thấy quá nóng. Đưa mắt nhìn quanh thì thấy hộp ý tế để trên bàn, nên anh đến lấy nhiệt kế ra rồi đo cho cậu.
Vài phút sau, anh lấy ra kiểm tra thấy sốt tới 38º. Anh tiến đến hộp y tế lục tìm xem những thuốc hạ sốt rồi cộng lại, chia ra từng lều để cho trợ lý của cậu dễ cho uống. Khi phân thuốc xong, anh lại đi nấu một ấm nước. Đợi nước xong liền đem pha một ít nước lạnh vào cho ấm rồi bưng vào liều cậu.
Mọi người nhìn thấy anh ra ra vào vào lều của cậu, tuy có chút thắc mắc muốn ăn dưa, nhưng lại e ngại ảnh đế cũng như thế lực sau lưng anh nên cũng nén tò mò ra sau mà làm như không thấy gì mà tiếp tục làm việc.
Anh đem nước ấm vào lều rồi lau mình cho cậu, nhưng anh cũng dám lau ở tay, chân, lưng mà thôi.
Lau người cho cậu xong, anh đem quần áo cũ tháo ra rồi thay đồ khác thoải mái hơn cho cậu. Làm xong mọi chuyện, anh cuối người xuống hôn lên trán cậu rồi mới bưng thau nước ra.
Bước ra ngoài, mặt và tai của anh đều đỏ lên, còn trong lòng thì không ngừng chửi chính mình.
Lâm Tú nấu xong nồi cháo, bưng đến lều của cậu một chén cháo nóng hổi thì lại bắt gặp Trần Viễn mặt mày đỏ như trái cà bước ra từ lều của cậu. Trong lòng cô lúc này như có hòn đá rơi xuống cái ‘’ bụp ‘’. Cô vội vàng chạy lại lều của cậu, thấy cậu vẫn nằm trong chăn ngủ thì có hơi yên tâm.
Nhưng yên tâm chưa lâu thì cô phát hiện bộ đồ cậu mặc đã bị đổi thành bộ mới ‘’ Đồ cầm thú, lại ra tay với người đang bệnh. Rồi, chuyến này tiêu rồi. Tháng này làm không công rồi. Huhu… ‘’. Cô rất muốn khóc lóc than thở, nhưng lại nghĩ đến cậu bệnh nằm đây nên nén lại.
Cô tiến đến xem xém, thấy cậu còn nguyên vẹn thì mừng rỡ ‘’ Hehe… Còn may, còn may ‘’.
Nói rồi cô quay lại ghế ngồi, có chút mệt mà chợp mắt một lúc.
Còn bên Dạ Huyền, lúc anh trở về thủ đô thì biết bị mẹ lừa về xem mắt. Anh có chút tức giận vì bà giả chuyện ba bệnh kéo anh về để xem mắt, cũng như phá hỏng cuộc hẹn hò của mình. Nên ngay khi đến nơi, anh đã từ chối cô gái xem mắt. Về nhà không chút do dự nói thẳng với bà việc mình đã có người thương rồi, mong bà sao này đừng quản việc hôn sự của mình nữa.
Rồi đi đến công ty xử lý một số chuyện, đến lúc nghe được điện thoại từ Lâm Tú thì trong lòng lo lắng không yên. Bồn chồn hơn 2 tiếng thì muốn gọi điện xác nhận cậu đã ổn chưa, nhưng điện lại không được.
Sợ cậu lại bướng bỉnh khi bệnh nặng không chịu đi viện, lo lắng cậu có chuyện hay không. Cuối cùng nói với thư ký đặt vé máy bay, bay trong ngày đến thành phố C, rồi nhanh chóng về nhà xếp vài bộ quần áo rồi ra sân bay.
Đợi đến khi ra khỏi máy bay thì ánh đèn đường đã được bật, anh bắt taxi đến núi Hạnh Lâm. Trong xe anh cầm điện thoại nhấn gọi một dãy số, rất lâu sau đầu giây bên kia mới bắt máy, tín hiệu cũng có chút chợp chờn ‘’ Alo…, chào ngài, không… không biết ngài điện tới… tới có việc gì… gì không ạ ‘’.
Dạ Huyền tìm đại một lý do trả lời ‘’ Tôi đi công tác ở thành phố C, muốn tìm ông nói về chuyện thêm kinh phí, vừa hay nghe nói ông cũng kẻ đây nên tôi đã đứng dưới chân núi Bạch Lâm rồi ‘’.
Ý rất rõ ràng, anh muốn nói phái người đón mình từ chân núi đến nơi quay của đoàn. Đạo diễn cũng đoán được nên chỉ tay kêu phó đạo diễn đích thân xuống dẫn anh lên.
Dạ Huyền đứng đợi hơn nữa tiếng, bị muỗi đốt chắc mất 1 lít máu thì phó đoan diễn mới tới.
Phó đạo diễn e dè trước thái độ không vui của anh, vội lên tiếng giải thích ‘’ Xin lỗi giám đốc Dạ, tại đường núi khó đi quá nên đón tiếp có hơi trận trễ. Hihi… ‘’. Vừa nói ông vừa xoa xoa lòng bàn tay với nhau.
Dạ Huyền mất kiên nhẫn lên tiếng ‘’ Đã biết trễ thì không mau lên ‘’. Nhanh lên… mình muốn xem tình hình bé con nhà mình.
Kèm theo là chiếc bàn bên cạnh ngã đỗ theo do cậu đụng trúng, tiếng vang này làm cho Lâm Tú đang túc trực bên ngoài nghe thấy
Vội vàng chạy đến vén lều, nhìn vào trong thì thấy cậu ngã nằm xuống đất, cô vội chạy vào đỡ cậu dậy, lo lắng hỏi ‘’ Anh có sao không, có chỗ không khỏe thì chúng ta đi viện nhá ‘’.
Dù đầu cậu bây giờ rất đau, nhưng không muốn chuyện bé xé ra to mà lắc đầu bảo ‘’ Không sao, em đỡ anh qua bên đó ngồi nghĩ một chút là được ‘’.
Lâm Tú cẩn thận đỡ cậu qua bên đó ngồi xuống, đưa tay lên trán đo thân nhiệt, cô vừa để lên đã vội rút tay lại ‘’ Sao lại nóng thế này ‘’, mặt đầy lo lắng mà đi tìm hộp y tế lấy nhiệt kế để cậu đo chính xác hơn.
Đợi khoảng 7p sau, cô lấy nhiệt kế ra và xem, kinh ngạc thốt lên ‘’ 39º không được, sốt cao quá. Chúng ta xuống núi đi viện thôi anh ‘’.
Nói rồi cô gấp gáp thu dọn vài thứ quan trọng như giấy tờ tùy thân rồi dìu cậu đứng dậy, nhưng lại bị cậu đẩy ra. Cô nghi hoặc nhìn cậu thì thấy cậu khẽ lắc đầu, cố cười bảo ‘’ Không sao, nếu giờ đi viện lại chậm trễ việc quay. Mấy lần trước cũng thế, nên lầm này đi viện lại chậm trễ tiến độ không tốt. Chỉ là sốt thôi, anh nằm nghĩ, uống thuốc chắc tối sẽ hạ mà ‘’.
Cô lo lắng lên tiếng khuyên nhủ ‘’ Nhưng anh sốt rất cao, lỡ như có việc gì thì em biết ăn nói sao với Dạ… Chị quản lý đây ‘’. Xém chút nữa cô đã nói ra Dạ Huyền rồi, còn may là thu lại kịp.
Cậu vì sốt đến mơ hồ không nghe rõ cô nói gì, nhưng nhìn vẻ lo lắng trên mặt cũng đã đại khái đoán được cô đang khuyên mình đi viện ‘’ Không sao, em lấy giúp anh thuốc hạ sốt là được rồi. Việc anh sốt cũng đừng nói với ai ‘’.
Cô thở dài, nhìn cậu kiên định như thế cô biết mình có nói thêm cũng không lây được ý của cậu nên ngừng khuyên. Đưa cho cậu một hộp sữa để cậu uống lót dạ trước, rồi mới đưa thuốc hạ sốt cùng nước cho cậu uống, đợi khi uống xong lại dìu cậu lại nệm đỡ cậu nằm xuống.
Còn cậu vì lạnh nên kéo chăn lên đắp, lại bị cô chặn lại bảo ‘’ Anh đang sốt cao, đắp chăn vào sẽ khiến cơ thể khó thoát nhiệt nên sẽ càng nặng thêm, đừng đắp ‘’.
Cậu không còn nghe cô nói gì nữa, mí mắt nặng trĩu rồi từ từ nhắm lại lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Lâm Tú ở bên xác nhận cậu đã ngủ, liền đứng dậy rời khỏi lều. Đi đến chỗ hậu cần hỏi mượn ít nguyên liệu để nấu cháo, để khi cậu tỉnh có cái để ăn.
Trần Viễn vừa quay xong một cảnh, trùng hợp đi ngang qua chỗ Lâm Tú, thấy cô đang bận rộn nấu gì đó nhưng anh cũng không quan tâm lắm. Định đi qua luôn nhưng lại sực nhớ mình có chuyện cần nói với cậu, mà từ lúc đó đến giờ không thấy bóng dáng cậu đâu nên anh tiến đến chỗ cô, lịch sự chào hỏi trước ‘’ Chào em, em đang làm gì thế ‘’.
Lâm Tú đang tập trung nấu cháo, nghe có người hỏi thì theo bản năng mà trả lời ‘’ Thì đang nấu cháo cho anh An này ‘’.
Trần Viễn nghe việc này có liên quan đến cậu, nên hỏi tiếp ‘’ Em ấy bị bệnh hay sao ‘’.
Dường như nói trúng điểm ngứa trong lòng, cô cứ vậy mà phàn nàn suy nghĩ trong lòng ra hết ‘’ Đúng vậy, đã sốt cao vậy rồi mà vẫn không chịu đi viện thật hết cách với anh ấy ‘’. Nói đến đây, cô mới ý thức được rằng mình đã tiết lộ chuyện cậu bị bệnh cho người khác. Vội quay đầu ra sau lưng nhìn xem là ai nói chuyện với mình.
Khi thấy người đó là Lâm Viễn thì có chút khó khăn mà dời chủ đề ‘’ Anh… Anh có muốn ăn cháo không, em nấu ngon lắm ‘’.
Trần Viễn nghe cậu bị sốt, lập tức xoay người rời đi, bỏ lại cô một mình tự trách ‘’ Anh ơi, em không cố ý. Tại anh ta nhân lúc em không chú ý mà gài em ‘’.
Trần Viễn tức tốc chạy đến lều của cậu, gọi tên cậu nhiều lần vẫn không nghe phản hồi ‘’ An An, An An à ‘’. Anh không đợi được nữa nên tự ý đi vào lều của cậu, nhìn thấy cậu đang nằm cuộn tròn người lại, cơ thể thì không ngừng run rẫy.
Anh bước vội đến cạnh cậu, đưa tay lên trán đo thân nhiệt thì vô cùng nóng. Anh ‘’ chậc ‘’ một tiếng rồi bế cậu lên, định manh người xuống núi chữa bệnh thì nghe người trong lòng đang thều thào gì đó, anh dừng bước nghé tai lại gần nghe xem cậu nói gì.
Còn cậu lúc cơ thể đang nóng rát, đột nhiên lại cảm nhận xúc cảm mát lạt được truyền từ trán, tiếp theo là cảm thấy mình được người khác bế lên.
Cậu mơ hồ mở mắt ra xem người đó là ai, thì phát hiện người đang bế mình là Trần Viễn, nghĩ anh muốn đưa mình đi viện nên cậu thều thào nói ‘’ Không muốn đi viện, không muốn ‘’.
Trần Viễn nghe cậu không muốn đi viện, mày nhíu lại ‘’ Phải đi, sốt đến ngốc rồi ‘’.
Cậu mơ màng tìm lấy tay anh rồi đặt lên mặt mình, làm nũng với anh ‘’ Không muốn~… Anh là bác sĩ, anh chữa cho em đi ‘’.
Hành động làm nũng này lúc nào cũng có hiệu quả với anh, nhưng bây giờ liên quan đến mạng sống của cậu nên anh không chút rung động mà khước từ yêu cầu ‘’ Không được, sốt cao như vậy sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Chuyện này không thể đùa, em làm nũng cũng vô dụng ‘’.
Cậu mệt mỏi tựa vào anh, khẽ nói ‘’ Em không muốn chút chuyện này lại rời đoàn, vì em mà tiến độ đã chậm rất nhiều rồi. Em không muốn mình lại gây thêm phiền phức cho họ nữa ‘’.
Cuối cùng trước sự bướng bỉnh của cậu, anh chỉ đành bất lực đem cậu trở về lại nệm ‘’ Em đã uống thuốc chưa ‘’. Anh thật sự rất muốn cậu bỏ đi sự bướng bĩnh này.
Cậu gật đầu, đưa tay kéo chăn lên chùm lại bị Trần Viễn cản lại ‘’ Đừng đắp, không tốt ‘’.
Cậu hiện giờ đang rất lạnh, muốn đắp chăn cho ấm lại hết lần này đến lần khác bị cản lại, khiến nổi uất ức dâng lên, cậu đưa ánh mắt đầy uất ức nhìn anh ‘’ Nhưng mà em lạnh ‘’.
Trần Viễn bị nhìn đến không nỡ, cuối cùng đem chăn đắp lên nữa người cho cậu ‘’ Chỉ nhiêu đây thôi, đừng lên cao nữa đó ‘’.
‘’ Ừm ừm ‘’. Cậu ngoan ngoãn gật đầu.
Anh đưa tay xoa xoa đầu cậu, dịu dàng bảo ‘’ Ngủ đi, anh ở cạnh em. Cần gì cứ nói với anh, đợi khi tới giờ anh sẽ gọi em dậy ‘’.
Cậu mỉm cười với anh, rồi mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Trần Viễn thấy cậu đã ngủ say, vén tóc trên trán cậu lên đo thử thân nhiệt lần nữa vẫn thấy quá nóng. Đưa mắt nhìn quanh thì thấy hộp ý tế để trên bàn, nên anh đến lấy nhiệt kế ra rồi đo cho cậu.
Vài phút sau, anh lấy ra kiểm tra thấy sốt tới 38º. Anh tiến đến hộp y tế lục tìm xem những thuốc hạ sốt rồi cộng lại, chia ra từng lều để cho trợ lý của cậu dễ cho uống. Khi phân thuốc xong, anh lại đi nấu một ấm nước. Đợi nước xong liền đem pha một ít nước lạnh vào cho ấm rồi bưng vào liều cậu.
Mọi người nhìn thấy anh ra ra vào vào lều của cậu, tuy có chút thắc mắc muốn ăn dưa, nhưng lại e ngại ảnh đế cũng như thế lực sau lưng anh nên cũng nén tò mò ra sau mà làm như không thấy gì mà tiếp tục làm việc.
Anh đem nước ấm vào lều rồi lau mình cho cậu, nhưng anh cũng dám lau ở tay, chân, lưng mà thôi.
Lau người cho cậu xong, anh đem quần áo cũ tháo ra rồi thay đồ khác thoải mái hơn cho cậu. Làm xong mọi chuyện, anh cuối người xuống hôn lên trán cậu rồi mới bưng thau nước ra.
Bước ra ngoài, mặt và tai của anh đều đỏ lên, còn trong lòng thì không ngừng chửi chính mình.
Lâm Tú nấu xong nồi cháo, bưng đến lều của cậu một chén cháo nóng hổi thì lại bắt gặp Trần Viễn mặt mày đỏ như trái cà bước ra từ lều của cậu. Trong lòng cô lúc này như có hòn đá rơi xuống cái ‘’ bụp ‘’. Cô vội vàng chạy lại lều của cậu, thấy cậu vẫn nằm trong chăn ngủ thì có hơi yên tâm.
Nhưng yên tâm chưa lâu thì cô phát hiện bộ đồ cậu mặc đã bị đổi thành bộ mới ‘’ Đồ cầm thú, lại ra tay với người đang bệnh. Rồi, chuyến này tiêu rồi. Tháng này làm không công rồi. Huhu… ‘’. Cô rất muốn khóc lóc than thở, nhưng lại nghĩ đến cậu bệnh nằm đây nên nén lại.
Cô tiến đến xem xém, thấy cậu còn nguyên vẹn thì mừng rỡ ‘’ Hehe… Còn may, còn may ‘’.
Nói rồi cô quay lại ghế ngồi, có chút mệt mà chợp mắt một lúc.
Còn bên Dạ Huyền, lúc anh trở về thủ đô thì biết bị mẹ lừa về xem mắt. Anh có chút tức giận vì bà giả chuyện ba bệnh kéo anh về để xem mắt, cũng như phá hỏng cuộc hẹn hò của mình. Nên ngay khi đến nơi, anh đã từ chối cô gái xem mắt. Về nhà không chút do dự nói thẳng với bà việc mình đã có người thương rồi, mong bà sao này đừng quản việc hôn sự của mình nữa.
Rồi đi đến công ty xử lý một số chuyện, đến lúc nghe được điện thoại từ Lâm Tú thì trong lòng lo lắng không yên. Bồn chồn hơn 2 tiếng thì muốn gọi điện xác nhận cậu đã ổn chưa, nhưng điện lại không được.
Sợ cậu lại bướng bỉnh khi bệnh nặng không chịu đi viện, lo lắng cậu có chuyện hay không. Cuối cùng nói với thư ký đặt vé máy bay, bay trong ngày đến thành phố C, rồi nhanh chóng về nhà xếp vài bộ quần áo rồi ra sân bay.
Đợi đến khi ra khỏi máy bay thì ánh đèn đường đã được bật, anh bắt taxi đến núi Hạnh Lâm. Trong xe anh cầm điện thoại nhấn gọi một dãy số, rất lâu sau đầu giây bên kia mới bắt máy, tín hiệu cũng có chút chợp chờn ‘’ Alo…, chào ngài, không… không biết ngài điện tới… tới có việc gì… gì không ạ ‘’.
Dạ Huyền tìm đại một lý do trả lời ‘’ Tôi đi công tác ở thành phố C, muốn tìm ông nói về chuyện thêm kinh phí, vừa hay nghe nói ông cũng kẻ đây nên tôi đã đứng dưới chân núi Bạch Lâm rồi ‘’.
Ý rất rõ ràng, anh muốn nói phái người đón mình từ chân núi đến nơi quay của đoàn. Đạo diễn cũng đoán được nên chỉ tay kêu phó đạo diễn đích thân xuống dẫn anh lên.
Dạ Huyền đứng đợi hơn nữa tiếng, bị muỗi đốt chắc mất 1 lít máu thì phó đoan diễn mới tới.
Phó đạo diễn e dè trước thái độ không vui của anh, vội lên tiếng giải thích ‘’ Xin lỗi giám đốc Dạ, tại đường núi khó đi quá nên đón tiếp có hơi trận trễ. Hihi… ‘’. Vừa nói ông vừa xoa xoa lòng bàn tay với nhau.
Dạ Huyền mất kiên nhẫn lên tiếng ‘’ Đã biết trễ thì không mau lên ‘’. Nhanh lên… mình muốn xem tình hình bé con nhà mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất