Chương 4
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
Cậu kéo vali ra khỏi nhà, bước chân lại chậm rãi dừng lại, quay đầu nhìn ngôi biệt thự nguy nga lộng lẫy kia mà không khỏi đau lòng. Dù là kiếp này hay kiếp trước, người trong ngôi nhà này đều không chào đón cậu.
Cậu kéo vali đi trên con đường đầy tấp nập tiếng nói cười của mọi người, nhìn họ ai cũng có người bên cạnh, dù cho có mạnh mẽ đến đâu cậu vẫn không kìm được nổi uất ức trong lòng. Ngồi trên ghế bên đường, cố gắng kìm nén lại cảm xúc, bật điện thoại gọi cho Trần Ly, khi tiếng chuông kéo dài một lúc thì bên kia mới bắt máy '' Alo... ''.
'' Chị Ly.... Bên chị có chỗ cho nghệ sĩ ở không ạ ''.
Đầu giây bên kia dừng lại một lúc mới trả lời câu hỏi '' Tuyển em hơi đột ngột nên chị chưa chuẩn bị gì cả, nhưng nếu em không có nơi về thì chị còn một căn hộ bỏ trống. Em không chê thì có thể vào ở ''.
Cậu nhíu mày suy tư, cuối cùng vẫn nói '' Em sẽ vào ở, tiền em sẽ gởi cho chị ''.
Nghe cậu trả lời, cô cười đùa nói '' Không cần trả tiền đâu, coi như phúc lời nhân viên đầu tiên mà chị tuyển đi, hợp đồng sẽ gửi đến em sau ''.
Cậu nghe cô nói sẽ không lấy tiền, liền từ chối ngay lập tức '' Em cảm ơn ý tốt của chị, nhưng.... ''.
Chưa để cậu nói hết cô đã cắt lời nói '' Không nhưng nhị gì hết, quyết định vậy nhé. À chị đang rảnh, bây giờ em ở đâu chị qua đón em. Sẵn tiện chở em đến chỗ ở mới luôn, xem có thích không ''.
Thấy mình không thuyết phục được, nên cậu cũng không khuyên nữa. Sau này nếu cậu nổi sẽ báo đáp cô sau '' Em đang ở chỗ XX...., em chờ chị và cảm ơn chị rất nhiều '', Dù là đời này hay đời trước chị luôn là người cứu rỗi em từ địa ngục trở lên.
Cậu ngồi đấy đợi cô đến, đang đợi thì cậu lại cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình. Nhìn xung quanh lại không thấy ai ' Là mình đa nghi quá sao '.
Nhưng cậu lại không biết, thật ra có một người đang đứng cách đó không xa mà nhìn cậu.
Nam An đợi được một lúc thì cô cũng tới, cậu kéo vali để lên xe, rồi mở cửa vào ngồi xuống. Trần Ly vui vẻ đưa cho cậu một chai nước mát lạnh '' Ngồi bên ngoài nóng như vậy, chắc khát rồi. Mau uống đi ''.
Cậu cảm ơn nhận lấy chai nước từ tay cô, mở nắp ra uống vài ngụm, rồi cẩn thận đậy nắp lại để sang một bên. Cô nhìn hành động của cậu qua gương không khỏi mỉm cười, nhìn đứa nhóc xinh đẹp, ngoan ngoãn đang ở cạnh mình khiến cô cảm thấy rất vui vẻ.
Dù cô có rất nhiều điều muốn hỏi về cậu, tỉ như tại sao lại một mình kéo vali ra khỏi nhà, là do gia đình của nhóc không được hạnh phúc như nhóc nói, hay còn ẩn khuất đều gì đó mà không thể nói ra. Nhưng cô vẫn chọn giữ im lặng, nếu lỡ như hỏi chúng nỗi đau của nhóc thì không biết dỗ sao nữa.
Đợi đến khi xe dừng lại trước cổng chung cư, cô hạ cửa xe xuống nói '' Em cho chị mượn chứng minh thư ''. Rồi quay sang nói với bảo vệ '' Anh bảo vệ, sao này nhóc ấy sẽ ở phòng 20. Phiền anh đăng kí thẻ ra vào, tên nhóc là Nam An, 20 tuổi, chủ nhà là em anh biết rồi mà đúng không ''.
Bảo vệ gật đậu rồi ghi chép một vài thứ, rồi trả lại chứng minh cho cậu '' Được rồi ''.
Cô cầm lấy rồi đưa trả lại cậu, gật đầu cười với bảo vệ xong liền khởi động xe chạy xuống hầm.
Cậu xuống khỏi xe, đi vòng ra sau lấy vali ra ngoài, rồi cùng cô đi thang máy lên lầu 5, đến căn phòng 20 thì dừng lại. Cô ấn mở cửa, rồi kêu cậu lại lấy dấu vân tay, sau khi xong xuôi thì dùng động tác mời với cậu '' Đây là chỗ ở của chị lúc trước, dạo này không ở nữa nên có hơi bụi em thông cảm ''.
Cậu đặt vali ở một góc, mỉm cười nhìn cô nói không sao, rồi lúc này mới nhìn quanh căn phòng một lượt, thật bất ngờ là căn hộ này lại là căn hộ cao cấp nhất ở đây. Căn hộ có một phòng khách lớn, một phòng bếp, một quầy bar, hai phòng ngủ. Nhìn một lượt cậu tổng kết lại, không đủ tiền để ở.
Cô nhìn ra được suy nghĩ của cậu, buồn cười nói '' Em đừng nghĩ nhiều đến thế '' cô đem ra một bản hợp đồng lúc nãy cô vừa chuẩn bị ra '' Hihi... đây là hợp đồng cho em ở vô thời hạn, dưới danh nghĩa là cung cấp chỗ ở cho nghệ sĩ dưới chướng công ty '', đến người là chủ như chị cũng không thể đuổi em đi được, nhưng chị sẽ không nói ra vì em sẽ từ chối.
Cậu nghe vậy cực lực phản đối bản hợp đồng này, nhất quyết không chịu kí, cô hết cách đành nói '' Dù em không kí, bản hợp đồng này vẫn tồn tại dưới điều kiện em còn ở công ty của chị. Nên... Em cứ yên tâm mà ở ''.
' Điều chị cần ở em là nổi tiếng và không phản bội lại chị và thứ chủ không thiếu là tiền nha '.
Thấy cậu còn chần chừ thì cô liền đổi chủ đề, kéo cậu còn đang suy tư ngồi xuống ghế '' Chị đã mời người dọn dẹp đến, nên có lẽ họ sẽ tới nhanh thôi. Còn trong thời gian đó, chúng ta sẽ thảo luận ngày học diễn của em. Em có muốn học ngày nghỉ ngày, hay học sáng nghỉ chiều, hay ngược lại. Em muốn sau thì nói ra chúng ta thương lượng ''.
Cậu nhanh chóng trả lời câu hỏi này không cần suy nghĩ '' Cả tuần, sáng và ngày, thời gian rãnh em sẽ cố gắng tập luyện ''.
Nghe cậu nói quyết đoán như vậy khiến cô giật mình, mềm lòng nói '' Không được, vậy thời gian nghĩ của em thì sau. Không thể học liều mạng như thế được ''.
Cậu mỉm cười, nữa đùa nữa thật nói '' Vậy thì học buổi sáng, nguyên tuần ''.
Lúc đầu nói quyết đoán như vậy, sau lại nói đổi liền đổi rồi, cô hơi tò mò mà hỏi '' Chị hỏi riêng tư chút được không ''.
'' Được ạ ''.
Cô hơi e dè nói '' Sau em lúc nãy rất quyết đoán, nhưng rồi lại thay đổi nhanh như vậy ''.
Cậu có chút do dự nói '' Lúc nãy em mới nhớ ra một điều rất quan trọng, rằng em không có đủ kinh tế. Khi nghe chị nói xong thì em mới nhớ ra, có lẽ em sẽ dùng thời gian buổi chiều và tối để đi làm thêm kiếm tiền ''.
Cô kinh ngạc nhìn cậu hồi lâu mới lên tiếng '' Em không cần bạt mạng như vậy chứ, rồi thời gian đâu mà em nghỉ ngơi ''.
Cậu nở nụ cười chua xót nói '' Nếu không bạt mạng như vậy thì làm sao mà em sống, em chưa phải là diễn viên nổi tiếng, cũng không phải thiếu gia vào làng giải trí để vui đùa. Em phải tìm công việc kiếm chút tiền phòng hờ, chừa cho mình một đường lui nếu ước mơ tang vỡ, còn có thể yên ổn mà sống qua ngày ''.
Cô nghe cậu nói mà thấy nghẹn lòng, cô từ nhỏ đã sống trong nhung lụa nên không hiểu tại sao lại có những người lại liều mạng kiếm tiền đến như vậy, nhưng rồi đến hôm nay cô cuối cùng cũng hiểu được, rằng tại sao họ lại liều mạng đến thế. Họ nghèo, họ đơn độc nếu không có tiền thì xã hội này sẽ ép họ đến nghẹt thở.
Trần Ly nhìn cậu thật lâu sau mới nói '' Đừng tạo cho mình quá nhiều áp lực, có chuyện gì quá lớn không kiềm chế được thì hãy tìm đến chị ''.
Cậu nhìn cô, cuối cùng nhẹ nhàng nói '' Được ạ ''.
Cô nhìn đồng hồ, bất giác giờ cũng đã 11h rồi. Cô còn có hẹn nên đứng dậy, trước khi rời đi còn nói với cậu '' Học diễn vào ngày mai, tại công ty Ly Ly ở đường XX...., hôm nay cứ nghĩ ngơi đi ''.
Cậu đứng ngoài nhìn cô đi khỏi, sau đó một chút thì người dọn dẹp cũng tới. Nên cậu quyết định đi ra ngoài dạo chơi, chờ họ dọn dẹp xong mới trở về.
Một mình dạo bước bên bờ hồ, những ánh nắng chiếu xuống khiến cho nước hồ phản chiếu lấp lánh, từng cành liễu nhẹ nhàng đung đưa theo gió, tạo ra những vệt sóng. Lúc này vì đã là trưa nên không có ai ở đây ngoài cậu, vô cùng yên tĩnh.
Cậu thích cảm giác này, mỗi khi buồn cậu đều sẽ tìm một nơi thật yên tĩnh như vậy, tự giác cậu sẽ chìm đắm theo tiếng gió.
Đợi khi cậu thoát khỏi suy nghĩ, thì bên cạnh mình đã có một người. Bất giác nhíu mày mà cảnh giác nhìn qua, không khỏi bất ngờ bởi vì người trước mặt này '' Là anh ''.
Dạ Huyền mỉm cười nhìn cậu nói '' Xin chào ''.
Nụ cười của anh quá rực rỡ, thêm khuôn mặt vô cùng đẹp đẽ này bất giác khiến cậu rung động '' Anh.... Sao lại ở đây ''.
Dạ Huyền vui vẻ đáp '' Tôi sống ở chung cứ đó, ăn xong nên xuống đây tản bộ, tình cờ gặp được cậu. Định tiến lên chào hỏi, nhưng thấy cậu đã chìm vào thế giới riêng của mình nên đành phải ngồi đây nhìn cậu mà thôi ''.
Cậu nhíu mày nhìn anh '' Vậy chào hỏi rồi, nên tôi đi đây, xin thất lỗi rồi ''.
Cậu đứng dậy đình rời đi thì tay cậu lại bị anh ta nắm lấy, tuy lần này lực rất nhẹ nhưng cậu vẫn cảm thấy khó chịu vô cùng, định nói thì anh lại lên tiếng '' An An à, thật sự em không nhận ra anh sao ''.
Cậu nghi vấn mà nhìn anh ' Anh ta vậy mà biết tên mình, lẽ nào thật sự lúc trước có quen biết. Nhưng tại sao mình lại không nhớ ra '.
Dạ Huyền biết cậu đang nghĩ gì, liền nói '' Anh là Dạ Huyền, là Huyền ca ca được em bầu bạn đây mà, thật sự không nhớ ra anh sao ''.
Cậu như chợt tỉnh ngộ, từ nghi hoặc mà chở nên vui mừng ra mặt '' Anh là huyền ca, thật sự là anh sao. Mắt của anh hồi phục rồi, thật tốt quá ''.
Dạ Huyền cùng cậu đều đặt đối phương trên đầu quả tim mà đối đãi.
Đối với Dạ Huyền thì cậu là đôi mắt cho anh lúc anh mất đi ánh sáng, trong lúc anh tuyệt vọng nhất lại là niềm tin cũng như hi vọng sống còn sót lại trong anh.
Còn với cậu, Dạ Huyền là người có thể cho cậu mượn bờ vai để dựa vào, là người có thể thấy cậu suy sụp, òa khóc trong lòng anh như một đứa trẻ.
Cả hai từ nhỏ đã dựa vào nhau mà sống, nhưng rồi gia đình thật sự của Dạ Huyền đã tìm đến và mang anh đi khi cậu không biết. Chỉ để lại một lời nhắn anh sẽ tìm cậu, nhất định sẽ tìm cậu.
Nhưng kiếp trước, cậu đã cố trụ để đợi anh đến đem mình đi. Nhưng đến cùng khi cậu trụ hết nổi và rời đi anh cũng không tìm đến, tại sao kiếp này anh lại xuất hiện.
Cậu cố gắng đem kí ức kiếp trước xóa bỏ, đối với cậu lúc này anh tìm đến đã quá hạnh phúc rồi.
Dạ Huyền cũng từ trong kí ức vui vẻ lúc nhỏ thoát ra. Đứng dậy ôm cậu vào lòng, tay vô thức ôm chặt lấy cậu, đầu lại gục xuống vai cậu thở ra một hơi đầy mệt mỏi '' Cuối cùng, cuối cùng anh cũng tìm được em rồi ''.
Cậu cũng vòng tay ôm lấy anh, vòng tay cùng hơi ấm mà cậu chờ đợi ở kiếp trước, lúc này cậu đã không thể nào kiềm lại được những giọt nước mắt uất ức cùng nỗi buồn chồng chất của kiếp trước lẫn kiếp này.
Những tiếng khóc đầy uất nghẹn được phát ra, những giọt nước mắt đã kiềm chế bấy giờ như thủy triều ồ ạt tuông trào đều được anh nghe thấy, tiếng khóc của cậu như từng nhát dao khứa vào tim anh vậy. Anh nhẹ nhàng dùng tay vỗ lưng an ủi, cũng như trấn an cậu '' Không sao, không sao rồi. Có anh ở đây, sao này sẽ không để em chịu thêm một ủy khuất nào nữa. Ngoan..... Em cứ khóc thật to, vì đã có anh ở đây che chắn cho em rồi ''.
Cậu kéo vali ra khỏi nhà, bước chân lại chậm rãi dừng lại, quay đầu nhìn ngôi biệt thự nguy nga lộng lẫy kia mà không khỏi đau lòng. Dù là kiếp này hay kiếp trước, người trong ngôi nhà này đều không chào đón cậu.
Cậu kéo vali đi trên con đường đầy tấp nập tiếng nói cười của mọi người, nhìn họ ai cũng có người bên cạnh, dù cho có mạnh mẽ đến đâu cậu vẫn không kìm được nổi uất ức trong lòng. Ngồi trên ghế bên đường, cố gắng kìm nén lại cảm xúc, bật điện thoại gọi cho Trần Ly, khi tiếng chuông kéo dài một lúc thì bên kia mới bắt máy '' Alo... ''.
'' Chị Ly.... Bên chị có chỗ cho nghệ sĩ ở không ạ ''.
Đầu giây bên kia dừng lại một lúc mới trả lời câu hỏi '' Tuyển em hơi đột ngột nên chị chưa chuẩn bị gì cả, nhưng nếu em không có nơi về thì chị còn một căn hộ bỏ trống. Em không chê thì có thể vào ở ''.
Cậu nhíu mày suy tư, cuối cùng vẫn nói '' Em sẽ vào ở, tiền em sẽ gởi cho chị ''.
Nghe cậu trả lời, cô cười đùa nói '' Không cần trả tiền đâu, coi như phúc lời nhân viên đầu tiên mà chị tuyển đi, hợp đồng sẽ gửi đến em sau ''.
Cậu nghe cô nói sẽ không lấy tiền, liền từ chối ngay lập tức '' Em cảm ơn ý tốt của chị, nhưng.... ''.
Chưa để cậu nói hết cô đã cắt lời nói '' Không nhưng nhị gì hết, quyết định vậy nhé. À chị đang rảnh, bây giờ em ở đâu chị qua đón em. Sẵn tiện chở em đến chỗ ở mới luôn, xem có thích không ''.
Thấy mình không thuyết phục được, nên cậu cũng không khuyên nữa. Sau này nếu cậu nổi sẽ báo đáp cô sau '' Em đang ở chỗ XX...., em chờ chị và cảm ơn chị rất nhiều '', Dù là đời này hay đời trước chị luôn là người cứu rỗi em từ địa ngục trở lên.
Cậu ngồi đấy đợi cô đến, đang đợi thì cậu lại cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình. Nhìn xung quanh lại không thấy ai ' Là mình đa nghi quá sao '.
Nhưng cậu lại không biết, thật ra có một người đang đứng cách đó không xa mà nhìn cậu.
Nam An đợi được một lúc thì cô cũng tới, cậu kéo vali để lên xe, rồi mở cửa vào ngồi xuống. Trần Ly vui vẻ đưa cho cậu một chai nước mát lạnh '' Ngồi bên ngoài nóng như vậy, chắc khát rồi. Mau uống đi ''.
Cậu cảm ơn nhận lấy chai nước từ tay cô, mở nắp ra uống vài ngụm, rồi cẩn thận đậy nắp lại để sang một bên. Cô nhìn hành động của cậu qua gương không khỏi mỉm cười, nhìn đứa nhóc xinh đẹp, ngoan ngoãn đang ở cạnh mình khiến cô cảm thấy rất vui vẻ.
Dù cô có rất nhiều điều muốn hỏi về cậu, tỉ như tại sao lại một mình kéo vali ra khỏi nhà, là do gia đình của nhóc không được hạnh phúc như nhóc nói, hay còn ẩn khuất đều gì đó mà không thể nói ra. Nhưng cô vẫn chọn giữ im lặng, nếu lỡ như hỏi chúng nỗi đau của nhóc thì không biết dỗ sao nữa.
Đợi đến khi xe dừng lại trước cổng chung cư, cô hạ cửa xe xuống nói '' Em cho chị mượn chứng minh thư ''. Rồi quay sang nói với bảo vệ '' Anh bảo vệ, sao này nhóc ấy sẽ ở phòng 20. Phiền anh đăng kí thẻ ra vào, tên nhóc là Nam An, 20 tuổi, chủ nhà là em anh biết rồi mà đúng không ''.
Bảo vệ gật đậu rồi ghi chép một vài thứ, rồi trả lại chứng minh cho cậu '' Được rồi ''.
Cô cầm lấy rồi đưa trả lại cậu, gật đầu cười với bảo vệ xong liền khởi động xe chạy xuống hầm.
Cậu xuống khỏi xe, đi vòng ra sau lấy vali ra ngoài, rồi cùng cô đi thang máy lên lầu 5, đến căn phòng 20 thì dừng lại. Cô ấn mở cửa, rồi kêu cậu lại lấy dấu vân tay, sau khi xong xuôi thì dùng động tác mời với cậu '' Đây là chỗ ở của chị lúc trước, dạo này không ở nữa nên có hơi bụi em thông cảm ''.
Cậu đặt vali ở một góc, mỉm cười nhìn cô nói không sao, rồi lúc này mới nhìn quanh căn phòng một lượt, thật bất ngờ là căn hộ này lại là căn hộ cao cấp nhất ở đây. Căn hộ có một phòng khách lớn, một phòng bếp, một quầy bar, hai phòng ngủ. Nhìn một lượt cậu tổng kết lại, không đủ tiền để ở.
Cô nhìn ra được suy nghĩ của cậu, buồn cười nói '' Em đừng nghĩ nhiều đến thế '' cô đem ra một bản hợp đồng lúc nãy cô vừa chuẩn bị ra '' Hihi... đây là hợp đồng cho em ở vô thời hạn, dưới danh nghĩa là cung cấp chỗ ở cho nghệ sĩ dưới chướng công ty '', đến người là chủ như chị cũng không thể đuổi em đi được, nhưng chị sẽ không nói ra vì em sẽ từ chối.
Cậu nghe vậy cực lực phản đối bản hợp đồng này, nhất quyết không chịu kí, cô hết cách đành nói '' Dù em không kí, bản hợp đồng này vẫn tồn tại dưới điều kiện em còn ở công ty của chị. Nên... Em cứ yên tâm mà ở ''.
' Điều chị cần ở em là nổi tiếng và không phản bội lại chị và thứ chủ không thiếu là tiền nha '.
Thấy cậu còn chần chừ thì cô liền đổi chủ đề, kéo cậu còn đang suy tư ngồi xuống ghế '' Chị đã mời người dọn dẹp đến, nên có lẽ họ sẽ tới nhanh thôi. Còn trong thời gian đó, chúng ta sẽ thảo luận ngày học diễn của em. Em có muốn học ngày nghỉ ngày, hay học sáng nghỉ chiều, hay ngược lại. Em muốn sau thì nói ra chúng ta thương lượng ''.
Cậu nhanh chóng trả lời câu hỏi này không cần suy nghĩ '' Cả tuần, sáng và ngày, thời gian rãnh em sẽ cố gắng tập luyện ''.
Nghe cậu nói quyết đoán như vậy khiến cô giật mình, mềm lòng nói '' Không được, vậy thời gian nghĩ của em thì sau. Không thể học liều mạng như thế được ''.
Cậu mỉm cười, nữa đùa nữa thật nói '' Vậy thì học buổi sáng, nguyên tuần ''.
Lúc đầu nói quyết đoán như vậy, sau lại nói đổi liền đổi rồi, cô hơi tò mò mà hỏi '' Chị hỏi riêng tư chút được không ''.
'' Được ạ ''.
Cô hơi e dè nói '' Sau em lúc nãy rất quyết đoán, nhưng rồi lại thay đổi nhanh như vậy ''.
Cậu có chút do dự nói '' Lúc nãy em mới nhớ ra một điều rất quan trọng, rằng em không có đủ kinh tế. Khi nghe chị nói xong thì em mới nhớ ra, có lẽ em sẽ dùng thời gian buổi chiều và tối để đi làm thêm kiếm tiền ''.
Cô kinh ngạc nhìn cậu hồi lâu mới lên tiếng '' Em không cần bạt mạng như vậy chứ, rồi thời gian đâu mà em nghỉ ngơi ''.
Cậu nở nụ cười chua xót nói '' Nếu không bạt mạng như vậy thì làm sao mà em sống, em chưa phải là diễn viên nổi tiếng, cũng không phải thiếu gia vào làng giải trí để vui đùa. Em phải tìm công việc kiếm chút tiền phòng hờ, chừa cho mình một đường lui nếu ước mơ tang vỡ, còn có thể yên ổn mà sống qua ngày ''.
Cô nghe cậu nói mà thấy nghẹn lòng, cô từ nhỏ đã sống trong nhung lụa nên không hiểu tại sao lại có những người lại liều mạng kiếm tiền đến như vậy, nhưng rồi đến hôm nay cô cuối cùng cũng hiểu được, rằng tại sao họ lại liều mạng đến thế. Họ nghèo, họ đơn độc nếu không có tiền thì xã hội này sẽ ép họ đến nghẹt thở.
Trần Ly nhìn cậu thật lâu sau mới nói '' Đừng tạo cho mình quá nhiều áp lực, có chuyện gì quá lớn không kiềm chế được thì hãy tìm đến chị ''.
Cậu nhìn cô, cuối cùng nhẹ nhàng nói '' Được ạ ''.
Cô nhìn đồng hồ, bất giác giờ cũng đã 11h rồi. Cô còn có hẹn nên đứng dậy, trước khi rời đi còn nói với cậu '' Học diễn vào ngày mai, tại công ty Ly Ly ở đường XX...., hôm nay cứ nghĩ ngơi đi ''.
Cậu đứng ngoài nhìn cô đi khỏi, sau đó một chút thì người dọn dẹp cũng tới. Nên cậu quyết định đi ra ngoài dạo chơi, chờ họ dọn dẹp xong mới trở về.
Một mình dạo bước bên bờ hồ, những ánh nắng chiếu xuống khiến cho nước hồ phản chiếu lấp lánh, từng cành liễu nhẹ nhàng đung đưa theo gió, tạo ra những vệt sóng. Lúc này vì đã là trưa nên không có ai ở đây ngoài cậu, vô cùng yên tĩnh.
Cậu thích cảm giác này, mỗi khi buồn cậu đều sẽ tìm một nơi thật yên tĩnh như vậy, tự giác cậu sẽ chìm đắm theo tiếng gió.
Đợi khi cậu thoát khỏi suy nghĩ, thì bên cạnh mình đã có một người. Bất giác nhíu mày mà cảnh giác nhìn qua, không khỏi bất ngờ bởi vì người trước mặt này '' Là anh ''.
Dạ Huyền mỉm cười nhìn cậu nói '' Xin chào ''.
Nụ cười của anh quá rực rỡ, thêm khuôn mặt vô cùng đẹp đẽ này bất giác khiến cậu rung động '' Anh.... Sao lại ở đây ''.
Dạ Huyền vui vẻ đáp '' Tôi sống ở chung cứ đó, ăn xong nên xuống đây tản bộ, tình cờ gặp được cậu. Định tiến lên chào hỏi, nhưng thấy cậu đã chìm vào thế giới riêng của mình nên đành phải ngồi đây nhìn cậu mà thôi ''.
Cậu nhíu mày nhìn anh '' Vậy chào hỏi rồi, nên tôi đi đây, xin thất lỗi rồi ''.
Cậu đứng dậy đình rời đi thì tay cậu lại bị anh ta nắm lấy, tuy lần này lực rất nhẹ nhưng cậu vẫn cảm thấy khó chịu vô cùng, định nói thì anh lại lên tiếng '' An An à, thật sự em không nhận ra anh sao ''.
Cậu nghi vấn mà nhìn anh ' Anh ta vậy mà biết tên mình, lẽ nào thật sự lúc trước có quen biết. Nhưng tại sao mình lại không nhớ ra '.
Dạ Huyền biết cậu đang nghĩ gì, liền nói '' Anh là Dạ Huyền, là Huyền ca ca được em bầu bạn đây mà, thật sự không nhớ ra anh sao ''.
Cậu như chợt tỉnh ngộ, từ nghi hoặc mà chở nên vui mừng ra mặt '' Anh là huyền ca, thật sự là anh sao. Mắt của anh hồi phục rồi, thật tốt quá ''.
Dạ Huyền cùng cậu đều đặt đối phương trên đầu quả tim mà đối đãi.
Đối với Dạ Huyền thì cậu là đôi mắt cho anh lúc anh mất đi ánh sáng, trong lúc anh tuyệt vọng nhất lại là niềm tin cũng như hi vọng sống còn sót lại trong anh.
Còn với cậu, Dạ Huyền là người có thể cho cậu mượn bờ vai để dựa vào, là người có thể thấy cậu suy sụp, òa khóc trong lòng anh như một đứa trẻ.
Cả hai từ nhỏ đã dựa vào nhau mà sống, nhưng rồi gia đình thật sự của Dạ Huyền đã tìm đến và mang anh đi khi cậu không biết. Chỉ để lại một lời nhắn anh sẽ tìm cậu, nhất định sẽ tìm cậu.
Nhưng kiếp trước, cậu đã cố trụ để đợi anh đến đem mình đi. Nhưng đến cùng khi cậu trụ hết nổi và rời đi anh cũng không tìm đến, tại sao kiếp này anh lại xuất hiện.
Cậu cố gắng đem kí ức kiếp trước xóa bỏ, đối với cậu lúc này anh tìm đến đã quá hạnh phúc rồi.
Dạ Huyền cũng từ trong kí ức vui vẻ lúc nhỏ thoát ra. Đứng dậy ôm cậu vào lòng, tay vô thức ôm chặt lấy cậu, đầu lại gục xuống vai cậu thở ra một hơi đầy mệt mỏi '' Cuối cùng, cuối cùng anh cũng tìm được em rồi ''.
Cậu cũng vòng tay ôm lấy anh, vòng tay cùng hơi ấm mà cậu chờ đợi ở kiếp trước, lúc này cậu đã không thể nào kiềm lại được những giọt nước mắt uất ức cùng nỗi buồn chồng chất của kiếp trước lẫn kiếp này.
Những tiếng khóc đầy uất nghẹn được phát ra, những giọt nước mắt đã kiềm chế bấy giờ như thủy triều ồ ạt tuông trào đều được anh nghe thấy, tiếng khóc của cậu như từng nhát dao khứa vào tim anh vậy. Anh nhẹ nhàng dùng tay vỗ lưng an ủi, cũng như trấn an cậu '' Không sao, không sao rồi. Có anh ở đây, sao này sẽ không để em chịu thêm một ủy khuất nào nữa. Ngoan..... Em cứ khóc thật to, vì đã có anh ở đây che chắn cho em rồi ''.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất