Chương 25: Bởi vì tôi yêu em (h++)
Thang máy vừa đóng lại, Hoàng Cảnh Du liền dán sát hơi thở mình vào cơ thể Hứa Ngụy Châu, từng đợt hôn cuồng nhiệt nóng bỏng trút xuống bờ môi y. Chiếc lưỡi bị hắn quấn mút đến tê dại, bờ môi mọng đỏ ửng. Hoàng Cảnh Du một chân đặt vào giữa hai chân Ngụy Châu, ép y sát vào tường. Thứ to lớn cứng rắn dưới quần hắn đội lên thành lều cọ cọ vào đũng quần Ngụy Châu, một bàn tay đặt trên mang tai y, một bàn tay đặt trên mông y tùy ý nắn bóp.
"Ưm...Cảnh Du..."
Ngụy Châu vì bị hắn ôm mà phát ra từng đợt thở dốc xen lẫn tiếng gọi run rẩy triền miên yêu thương. Thang máy vừa mở ra, Hoàng Cảnh Du gấp gáp từ trong túi quần lấy thẻ, khi cánh cửa vừa đóng lại lập tức hắn đẩy Ngụy Châu vào tường. Da thịt va vào bức tường lạnh lẽo sau lưng tạo thành một âm thanh hỗn tạp mờ ám. Quần áo Ngụy Châu từng cái bị xé ra rơi vãi trên sàn nhà. Bàn tay của y trên cổ Hoàng Cảnh Du cũng run run gấp gáp cởi nút áo sơ mi của hắn. Hoàng Cảnh Du gấp đến đầu óc mê man, hắn chỉ kịp tháo dây quần của mình, nắm lấy hai cánh tay Ngụy Châu nâng cao khỏi đầu áp sát vào tường. Môi lưỡi cuồng nhiệt công thành đoạt đất náo loạn bên trong khoang miệng y, tựa như đói khát tự lúc nào. Giữa hai cánh môi còn có một tia nước bọt lấp lánh chảy ra chói mắt. Hoàng Cảnh Du rời khỏi môi Ngụy Châu cắn lên khóe miệng y, cắn vào chiếc cằm thon gọn, cắn lên yết hầu tinh xảo.
"Tôi yêu em, yêu em!"
Ngụy Châu hai tay ôm lấy vai hắn, cần cổ hơi ngẩng lên, đôi mắt vì sắc tình sủng ướt hơi sương mờ mịt nhìn lên trần nhà. Lúc nhìn thấy Hoàng Cảnh Du ở bữa tiệc sánh đôi cùng Đới Như Ngọc, y đã cảm thấy một cỗ chua xót tràn lên khoang miệng, đắng chát khó chịu.
Ngụy Châu từng cho rằng như vậy là kết thúc, mối tình giữa bọn họ cũng không kéo dài tựa như những người từng qua lại với Hoàng Cảnh Du trước đây. Y rồi sẽ tiếp tục hành trình đòi lại công đạo cho mẹ mình. Sau khi thành công làm Hoàng Thiếu Hoa và Phùng Nhược Lan đau khổ, y sẽ tiêu sái mà rời đi, cũng không có bất kỳ luyến tiếc nào.
Nhưng mà, sau đó lại nhìn thấy Hoàng Cảnh Du vì mình mà đánh nhau với Giang Hạo Phong. Trước mặt mọi người không còn giống một Hoàng tổng cao cao tại thượng, mà chỉ là một gã đàn ông bình thường, cũng có thể sẵn sàng vì hờn ghen mà đánh nhau giữa chốn đông người. Cũng có thể vì người mình yêu mà tuyên bố sở hữu.
Khi đó, Ngụy Châu đã vô cùng hoảng sợ, bởi lẽ sau đêm nay tin tức chấn động này nhất định sẽ bị lan đi. Khi đó, e là y sẽ không còn che giấu được thân phận của chính mình được nữa. Nhưng mà bất quá trong lòng Ngụy Châu khi đó còn có một thứ tình cảm mãnh liệt hơn, chính là vô cùng sung sướng. Một cảm giác hạnh phúc thỏa mãn lan tỏa tận vào ngóc ngách con tim.
Ai nói y ngu ngốc cũng được, bất quá ngốc nghếch vì tình cũng đáng để một lần nếm trải qua! Khi Hoàng Cảnh Du đứng trước mặt mọi người, còn có Đới Như Ngọc, mà tuyên bố một câu như vậy, khiến Ngụy Châu giật mình kinh hãi lại vô thức sung sướng trong lòng. Cho dù kế hoạch bị trở ngại, nhưng y vẫn cảm thấy bản thân đã từng được nếm trải hạnh phúc.
Quả nhiên, Hứa Ngụy Châu đã yêu Hoàng Cảnh Du. Y cũng không biết mình bắt đầu yêu hắn từ lúc nào, nhưng mà hiện tại vì người này mà y đã trở nên mâu thuẫn với chính mình. Hắn từng bước, từng bước đi vào cắm sâu rễ vào trái tim y. Để rồi ngày hôm nay, y trầm luân cùng hắn. Để cho tình yêu làm mờ đi lý trí, để tình dục buông thả đi chính bản thân mình.
Ngụy Châu nhìn thấy từng thớ thịt quyến rũ đến mê người trên cơ thể Hoàng Cảnh Du. Bất giác y cảm thấy môi khô miệng đắng, liền liếm môi mình một cái, rồi cúi đầu cắn nhẹ lên bả vai cứng rắn vạm vỡ của hắn, vừa cắn vừa mút vào tựa như một thứ gì đó khiến y mê đắm. Hoàng Cảnh Du đang vùi đầu vào lồng ngực trắng nõn của Ngụy Châu mà liếm đầu nhũ nhô lên của y, nơi đó trong ánh sáng mờ nhạt của ánh trắng ngoài cửa sổ soi vào liền trở nên lấp lánh ướt át.
Tiếng nước nhớp nhép của môi lưỡi làm Ngụy Châu càng thêm rạo rực trong lòng. Phấn hồng xinh đẹp từ lúc nào đã dựng thẳng cọ quẹt vào đùi của Hoàng Cảnh Du.
"Ngô..."
Ngụy Châu bất giác rên lên bởi từ lúc nào một bàn tay to lớn nắm lấy tính khí của y mà nhu lộng. Y rời môi khỏi bả vai Hoàng Cảnh Du úp mặt vào gáy hắn thở dốc. Hai cánh tay trên lưng bấu chặt vào da thịt hắn để lại những dấu vết đỏ ửng. Đôi chân dường như trở nên run rẩy hư nhuyễn không thể trụ vững. Toàn thân mất sức đứng tựa vào người hắn, eo hơi lắc lư đưa đẩy tính khí trong lòng bàn tay hắn như muốn tăng thêm ma sát. Ngụy Châu nhíu mày nhắm nghiền mắt bất lực run rẩy than một câu.
"Cảnh Du...em muốn...a..."
Hoàng Cảnh Du ngược lại vô cùng bình tĩnh, tựa như hắn đang đi đàm phán làm ăn. Miệng không lưu tình gia tăng lực mút ở đầu ngực y, làm Ngụy Châu liên tục thở dốc, toàn thân vặn vẹo.
"Muốn gì? Hửm?"
"Em...ưm...khó chịu!"
Trong bóng tối hai thân thể quấn riết vào nhau, dục vọng phun trào khiến khó lòng kiềm nén.
"Cảnh Du...ưm..."
Tính khí liên tục bị hắn nhu lộng bứt rứt đến khó chịu, bên trong nhục thể dường như có thứ gì đó ngứa ngáy muốn bò ra, Ngụy Châu khẩn trương tìm kiếm môi hắn để làm dịu đi cảm giác bứt rứt nóng ran trong người lúc này.
"Ưm..."
Hoàng Cảnh Du bắt lấy lưỡi y nuốt vào, từng ngụm từng ngụm mân mê đầu lưỡi khiến Ngụy Châu ngửa đầu ra phía sau, ánh mắt mê ly không tiêu cự. Thân thể y lúc này đã trần truồng, toàn thân thon dài trắng nõn bại lộ trong không khí, nhũ tiêm hồng hồng vì bị Hoàng Cảnh Du liếm ướt át mà dựng thẳng. Trên lồng ngực bằng phẳng là những dấu cắn dấu hôn đỏ sậm rải rác. Đôi mắt vì tình dục mà sủng ướt hơi sương, bờ môi bị cắn đỏ hé mở, một chút nước miếng ẩm ướt nơi khóe môi tràn ra. Một chân không tự chủ được từ lúc nào đã cong lên treo bên hông Hoàng Cảnh Du, cọ cọ muốn thúc tính khí của mình sâu hơn nữa vào bàn tay hắn. Cảm giác khát cầu này khiến Ngụy Châu dường như quên đi chính bản thân mình là ai trong cõi đời này. Lý trí toàn bộ đã bị những mơn trớn của Hoàng Cảnh Du cuốn đi mất.
Một cảnh sắc tình như vậy bị Hoàng Cảnh Du nhanh chóng thu hết vào tầm mắt, ánh mắt hắn từ khi nào đã trở nên tối sầm lại, miệng còn khàn khàn buông ra câu chửi.
"Dâm đãng, ai cho em phóng túng như vậy hả?"
Hắn vừa nói vừa cắn vào tai y một cái như trừng phạt, những mơn trớn đó càng làm Ngụy Châu chịu không nổi, tính khí đã trướng đau đến lợi hại, tiếng rên cùng lồng ngực phập phồng lên xuống càng lúc càng mãnh liệt. Nhưng mà đang lúc cao trào bỗng dưng Hoàng Cảnh Du ngừng nhu lộng, ngón tay cái nắm ở đầu tính khí bịt kín lại. Ngụy Châu nhíu mày cật lực kiềm chế cắn cắn bờ môi đỏ ửng của mình đến rỉ máu.
"Thả ra...em muốn...ưm..."
"Muốn gì, hả?"
Hoàng Cảnh Du không lưu tình, hắn cố ý chậm rì vừa hỏi vừa cắn lên bờ môi hững hờ sưng tấy của y, còn liếm liếm dòng nước ở khóe môi y.
"Cho em...ưm..."
"Em còn dám bỏ đi nữa hay không?"
"..."
"Dám không?"
"...Không...a..."
"Còn dám ôm đàn ông khác sau lưng tôi hay không?"
"...Ưm..."
Ngụy Châu không trả lời nổi nữa, y chỉ lắc lắc đầu, hai cánh tay vòng qua cổ Hoàng Cảnh Du siết chặt, răng cũng cắn một miếng thịt trên bả vai hắn.
"Nói đi, tôi liền cho em sướng!"
"Không...không dám nữa...nghe lời chồng!"
Một chữ "chồng" này khiến Hoàng Cảnh Du hết sức hài lòng mà cong khóe môi lên cười. Bàn tay liền buông ra vỗ lên mông y một cái "bốp". Lập tức phấn hồng dựng thẳng liền phun ra bạch trọc nóng ấm. Ngụy Châu mất lực buông tay khỏi cổ hắn, hai chân khụy xuống sàn nhà. Bỗng dưng mặt chạm phải cái gì đó cứng ngắt, y hơi híp híp mắt ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Hoàng Cảnh Du từ trên đang nhìn xuống mình, nơi đó còn hiện lên một tia nguy hiểm tựa hổ rình mồi. Bất giác hắn dùng bàn tay to mân mê bờ môi y, còn chọc ngón tay vào chơi đùa cùng đầu lưỡi y.
"Thật muốn dùng nơi này chọc thủng cổ họng em, lấp đầy cái miệng nhỏ đáng yêu của em, nhìn thấy chiếc lưỡi mềm mại này liếm lấy nó...Bất quá tôi không nỡ, nói thử xem, có phải tôi rất cưng em hay không?"
Ngụy Châu nghe xong thì đôi mắt mờ mịt nhìn nhìn thứ thô to đung đưa trước mặt mình. Bất giác môi khô miệng khát, y vươn đầu lưỡi hồng hồng ra liếm môi mình một cái. Bàn tay run run nắm lấy thứ kia, đầu khẽ tiến đến gần như muốn ngậm vào. Hoàng Cảnh Du nhìn thấy một màn như vậy liền chấn động, ánh mắt hắn tối sầm lại.
"DÂM ĐÃNG!"
Hắn bỗng dưng cúi người xuống thô bạo ôm lấy Ngụy Châu một mạch tiến vào phòng ngủ rồi ném y lên giường. Sau đó từ đầu giường lấy ra một tuýt bôi trơn đổ hết nửa chai vào lòng bàn tay, lập tức đè lên người Ngụy Châu quấn lấy môi y cuồng nhiệt vói lưỡi vào. Ngón tay lành lạnh bên dưới mang theo chất bôi trơn tiến vào hậu huyệt hồng hồng với những nếp gấp uốn chặt bên dưới mà đâm thọt.
"Ngô..."
Ngụy Châu vì dị vật tiến vào mà khẽ cong thắt lưng, nhưng miệng đang bị Hoàng Cảnh Du nuốt, chỉ có thể bất lực vang lên những tiếng rên nỉ non như vậy. Phấn hồng sau lần phóng thích đầu tiên lần nữa lại cứng lên cọ quẹt trên bụng hắn. Trong cơn mê man bỗng dưng cảm thấy nơi hậu huyệt trống vắng, Hoàng Cảnh Du đã rút ngón tay mình ra, thay vào đó chính là tính khí thô to cứng rắn của hắn. Ngụy Châu bất giác nhớ đến trận đau lúc trước mà khẽ rùng mình. Y bất an mở mắt ra hơi ngẩng đầu dậy nhìn xuống bên dưới. Đập vào mắt y lúc này chính là thứ to lớn khủng bố cuồn cuộn gân xanh tím đặt trước hậu huyệt mình.
"Đừng sợ, rất nhanh sẽ dễ chịu!"
Lúc này giọng nói của Hoàng Cảnh Du đặc biệt khàn khàn, mang chín phần dục vọng một phần ôn nhu, khiến Ngụy Châu lần nữa bị sắc tình làm cho mê muội.
Dứt lời, Hoàng Cảnh Du nắm lấy nam căn của mình thúc vào hậu huyệt hút hồn kia. Ngụy Châu ghì lấy cổ hắn, miệng còn cắn vào thớ thịt đầy nam tính trên bờ vai vạm vỡ quyến rũ của hắn phát ra tiếng rên trầm thấp.
"Ưm..."
Hoàng Cảnh Du bất giác cong khóe môi cười, một tay ôm lấy lưng Ngụy Châu, một chân của y vắt trên khuỷu tay hắn. Hoàng Cảnh Du hơi nghiêng người thúc mạnh một cái toàn bộ tính khí đều bị đẩy vào trong.
"Ưm..."
Bị dị vật to lớn ngoài sức tưởng tượng một phát đâm vào khiến Ngụy Châu rên lên. Hoàng Cảnh Du cúi xuống hôn lên môi y rồi chậm rãi luật động. Thứ bên trong bị hậu huyệt chật khít nóng ấm bao chặt co thắt làm hắn một trận thất điên bát đảo.
"Ngô...Cảnh Du...ưm..."
Tốc độ ra vào càng lúc càng nhanh, thứ to lớn đó đâm y càng lúc càng mạnh, khiến Ngụy Châu không khỏi khó nhọc rên lên sau mỗi cú va chạm của hắn. Hoàng Cảnh Du rời khỏi môi y, đầu vùi vào gáy y, mồ hôi tuôn đầy thái dương quyện cùng tóc mai Ngụy Châu thành một mảng nhập nhằng. Tiếng thở dốc dồn dập, tiếng nước nơi mập hợp phát ra đầy ái muội trong căn phòng tràn ngập sắc xuân. Hai cơ thể trần truồng quấn riết vào nhau càng lúc càng va chạm mãnh liệt, mỗi cú thúc của hắn như muốn đòi mạng y, liên tục nhồi sóng đẩy cơ thể y không ngừng đong đưa, mỗi lần ra vào còn mang theo một chút thịt hồng hồng.
"A...ưm..."
"Chính Kỳ...tôi yêu em...yêu em!"
Hoàng Cảnh Du dịu lại động tác, cúi xuống tìm kiếm môi Ngụy Châu, lại một đợt hôn triền miên rơi xuống. Một lúc sau hắn rời khỏi môi Ngụy Châu, tựa vào trán y lại tiếp tục đưa đẩy, hai cơ thể va vào nhau vang lên từng tiếng "bạch bạch".
"Ưm...ưm..."
Tiếng rên cùng thở dốc càng lúc càng dữ tợn.
"A..."
Hoàng Cảnh Du gầm lên một tiếng cùng với tiếng thét của Ngụy Châu chính là bạch trọc nóng ấm mãnh liệt phun trào, nơi kết hợp của hai người lập tức chảy ra thứ màu trắng trơn nhớt theo mép đùi y rơi vãi xuống giường. Hoàng Cảnh Du ngã trên người y, hai cơ thể đầy mồ hôi quấn sát vào nhau kèm theo tiếng thở dốc.
Một lúc sau Hoàng Cảnh Du rời khỏi người Hứa Ngụy Châu, nhìn thấy y nhắm mắt nặng nề thở, hắn cười cười rồi hôn xuống trán y một cái, khàn khàn giọng.
"Tôi còn muốn!"
Ngụy Châu nghe xong thì hơi mở mắt, khó tin nhìn hắn.
"...Đủ rồi!"
"Chưa, chưa đủ!"
Lời thì thầm của hắn trong đêm tựa như thứ ma chú đầy mị lực. Hoàng Cảnh Du nắm lấy bàn tay mềm mại của Ngụy Châu bao trọn vào nam căn của mình mà cười tà.
"Nó còn muốn em!"
Hắn dứt lời lập tức ngồi dậy nắm lấy cổ chân Ngụy Châu nâng lên, làm y kinh hãi trừng mắt nhìn hắn, trong đáy mắt chính là sợ hãi cùng một tia cầu xin. Hoàng Cảnh Du bất giác bật cười thành tiếng, hắn ôm lấy y ngồi dậy, kéo chiếc đầu nhỏ cùng gương mặt ngơ ngác lại gần mà hôn "chụt" lên môi y một cái.
"Nghĩ tôi sẽ ăn em sao? Cũng rất muốn, bất quá lần này tôi tha cho em! Lần sau em nhất định phải đền bù lại cho tôi gấp đôi!"
Sau đó Hoàng Cảnh Du bế Ngụy Châu vào nhà tắm cọ rửa thật kỹ rồi đổi ra giường mới, sau đó ôm y tiến vào chăn. Lúc này cũng không biết đã là mấy giờ, trăng treo cao một mảnh ngoài cửa sổ, phả ánh sáng nhàn nhạt lên chỗ bọn họ nằm. Trong chăn Hoàng Cảnh Du ôm lấy Ngụy Châu, y nằm úp mặt trong ngực hắn mà nghe từng nhịp đập đều đặn nơi trái tim của Hoàng Cảnh Du.
"Những ngày qua em đã ở cùng một chỗ với Giang Hạo Phong?"
"..."
"Vì sao đi cũng không nói với tôi một tiếng? Tôi đã như một thằng điên mà chạy loạn khắp nơi tìm em, thấy tôi như vậy em vui sướng lắm hay sao?"
"Em không có, chỉ là...em đã nghĩ anh không cần em nữa!"
"..."
"Lần trước em đã nói rõ với anh, nếu nhìn người mình yêu cùng người khác xưng vợ gọi chồng...em không chịu nổi. Nếu có việc đó xảy ra em nhất định sẽ buông tay, cũng không mặt dày mà đeo bám anh!"
"Tôi không cho phép. Nếu có ngày đó xảy ra ít nhất em cũng phải nói chuyện cùng tôi. Vì sao đến cơ hội cho tôi trả lời cũng không có? Vì sao lúc nào cũng tự mình làm chủ, để mọi việc trở nên rối ren như vậy?"
"Sẽ có ngày đó hay sao?"
"Hả?"
"Sẽ có ngày anh kết hôn hay sao?"
"Có! Nhưng sẽ là cùng với em!"
Ngụy Châu khẽ ngẩng đầu nhìn hắn. Trong đêm tối, ánh mắt trong veo của y đã nhiễm một tầng sương, có lẽ là vì mệt mỏi, cũng có lẽ là do xúc động. Hoàng Cảnh Du khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại thơm tho của y rồi tiến môi đến hôn một cái.
"Từ ngày em đi tôi đã suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy nếu cuộc sống này không có em sẽ rất buồn bã!"
"Nhưng mà...còn gia tộc của anh? Còn...chủ tịch?"
"Việc đó tôi sẽ cố gắng thu xếp. Tạm thời có thể vài người sẽ đến làm phiền em. Nhưng tôi cam đoan, tôi nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt. Hoàng Cảnh Du này xưa nay cái gì muốn đều có thể làm được. Cho nên hãy tin tưởng ở tôi!"
Ngụy Châu nghe những lời nói này phút chốc trái tim khẽ nhói lên. Hắn vì y mà có thể đứng ra chống chọi với dư luận, đối đầu cùng gia đình mình. Đây chính là kết quả mà y mong có được khi tiếp cận hắn không phải hay sao? Nhưng mà hiện tại y một chút hài lòng cũng không có. Ngụy Châu chỉ cảm thấy trái tim mình run lên từng hồi mãnh liệt. Y bất giác nhớ đến mớ văn kiện mà nam nhân kia đã đưa cho mình, nếu như lợi dụng nó để đoạt 5% cổ phần của Hoàng Cảnh Du, có phải sau này hắn sẽ mất tất cả kể cả Hoàng thị hay không? Nếu như nam nhân kia cùng Hoàng Sâm bắt tay, như vậy có nghĩa là Hoàng Sâm đã có thể lấy được hơn 40% cổ phần? Chỉ cần có thêm 5% của Hoàng Cảnh Du nữa thì hắn lập tức sẽ là người nắm quyền sinh sát ở Hoàng thị.
Nghĩ đến đây, bất giác Ngụy Châu khẽ rùng mình. E là những ngày tháng sóng gió của Hoàng Thiếu Hoa đã bắt đầu. Đây cũng chính là mong muốn ban đầu của Ngụy Châu. Nhìn thấy nhà họ Hoàng tan nhà nát cửa y sẽ rất vui lòng. Nếu Ngụy Châu giúp Hoàng Sâm lấy 5% cổ phần kia, thì chẳng khác nào không cần mất quá nhiều công sức cũng có thể phá nát cơ đồ của Hoàng Thiếu Hoa. Nhưng mà hiện tại xem ra không còn như vậy nữa. Hoàng thị mất đi ảnh hưởng rất lớn đến Hoàng Cảnh Du, Ngụy Châu nghĩ đến lại cảm thấy đau lòng.
"Cảnh Du!"
"Hả?"
"Nếu giả sử anh không có Hoàng thị, anh có đồng ý cùng em đi đâu đó sống hay không? Chỉ có hai chúng ta, không có nhiều tiền, không có nhà lớn cũng không có siêu xe, càng không có kẻ hầu người hạ. Anh có muốn hay không?"
"Ngày đó sẽ không xảy ra vì tôi nhất định sẽ có được Hoàng thị!"
"Nhưng mà...em chỉ nói giả sử!"
"Sẽ không có, mà nếu có thì cũng không phải riêng chúng ta, tôi còn gia đình, còn ba mẹ, tôi cũng sẽ mang bọn họ theo cùng!"
"Nếu họ không đồng ý em thì sao?"
"Tôi sẽ thuyết phục họ, chỉ cần thời gian mà thôi. Bất quá, họ cuối cùng vẫn là thân nhân duy nhất của tôi, tôi không bao giờ có thể từ bỏ họ. Kể cả em cũng như vậy. Tôi sẽ không buông tay ai trong các người, có hiểu hay không?"
Ngụy Châu nghe xong thì cũng không nói tiếp, cả căn phòng phút chốc chìm trong yên lặng.
"Phải rồi, họ chính gia đình người thân của anh, Phùng Nhược Lan kia cũng mãi mãi mà mẹ của anh. Anh làm sao có thể nhìn thấy mẹ mình bị tổn thương cho được?"
Ngụy Châu hít sâu một hơi xua đi sự thương tâm đang lấn dần vào tâm can mình. Y ban đầu cũng không ngờ rằng có một ngày mình lại dâng hiến trái tim cho người ta, có một ngày thù lớn chưa trả thì bản thân mình đã bị vùi sâu dưới tảng băng dày. Có lẽ y phải chọn một, trả thù thì sẽ buông tay Hoàng Cảnh Du hoặc là ngược lại. Trên đời này vốn dĩ không có cái gì là vẹn cả đôi đường. Tình ái vốn dĩ không phải là trò đùa để một ai đó có thể tùy ý tiêu khiển.
Khuya đêm đó, Hoàng Cảnh Du đã say giấc nồng còn Ngụy Châu vẫn không thể nào ngủ được. Những dằn vặt liên tục bủa vây khiến y tựa như lạc vào mê cung bất tận không nhìn thấy lối ra. Vì sao ông trời lại trêu đùa y như vậy, nếu thời gian quay ngược lại, y nhất định sẽ không tiếp cận Hoàng Cảnh Du, để lợi dụng hắn làm tổn thương nhà họ Hoàng. Nhưng mà như vậy, liệu y có được hưởng thứ tình yêu dịu ngọt như hiện tại cùng hắn hay không? Ngụy Châu cảm thấy một mảng thương tâm cùng bi ai dâng trào trong khóe mắt.
Một dòng nước ấm nóng không kiểm soát được chảy tràn xuống gò má y. Ngụy Châu cắn lấy ngón tay mình ngăn đi tiếng nức nở chực trào. Nếu như chọn Hoàng Cảnh Du, thì những uất ức mà mẹ mình phải chịu năm xưa y phải tính làm sao? Rõ ràng mình mới là con ruột, còn Hoàng Cảnh Du chỉ là con riêng của Phùng Nhược Lan, nhưng nhiều năm qua lại bị nàng ta lừa gạt, để mẹ y phải chịu uất ức. Còn có năm đó mặc y cầu xin, nhưng bọn họ vẫn dửng dưng lạnh lùng trước tính mạng của Lan Lăng. Dù bọn họ không phải hung thủ nhưng mà y làm sao cũng không thể nuốt trôi cơn hận này.
Ngụy Châu trằn trọc vẫn không ngủ được, y thức dậy bước ra ngoài lấy túi xách của mình, sau đó nhìn nhìn mớ văn kiện kia lần nữa rồi đặt vào hộc tủ khóa lại.
-------------
Sáng hôm sau khi trời còn chưa tỏ, sương trắng một mảnh giăng giăng thì Hoàng Cảnh Du đã đánh thức Ngụy Châu dậy.
"Thức dậy đi, tôi mang em đi gặp một người!"
Ngụy Châu nghe xong thì ngồi dậy tắm rửa thay y phục rồi ra xe cùng hắn. Thật ra cả đêm qua y vẫn chưa từng chợp mắt. Y không hỏi hắn đi đâu, nhưng mà hiện tại chỉ muốn ở cạnh bên hắn thêm phút nào sẽ vui vẻ phút đó. Xe băng băng trên cao tốc, từng cánh đồng lớn vùn vụt lao qua trước mắt, Ngụy Châu nhìn cho đến khi mí mắt nặng trĩu rồi từ từ nhắm lại.
Đến khi nghe giọng nói khàn khàn của Hoàng Cảnh Du bên cạnh thì y mới chợt tỉnh.
"Đến nơi rồi, lát nữa về nhà hãy ngủ nhé!"
Hắn vừa nói vừa khom người đến tháo dây an toàn cho y rồi đẩy cửa để y bước xuống.
"Đây là..."
Ngụy Châu giác nhíu mày thành hàng, trong mắt không rõ tư vị gì, chỉ thấy một mảnh xót xa.
"Nơi này có một người thân của tôi. Tôi muốn mang em đến chào người đó một tiếng!"
Ngụy Châu con ngươi co rút. Đây chính là nghĩa trang nơi mẹ y cùng chiếc mộ hoang kia được lập nên. Đã hơn một tháng rồi y vẫn chưa đến đây lần nào. Hoàng Cảnh Du nhìn nhìn Ngụy Châu một lúc rồi nắm lấy bàn tay từ lúc nào đã trở nên lạnh lẽo của y.
"Đừng sợ...có tôi ở đây!"
Hắn nghĩ là y sợ mùi tử khí cho nên một tay choàng qua eo, một tay nắm lấy bàn tay y siết chặt rồi từ từ bước đi. Càng đến gần ngôi mộ kia, chân y càng hư nhuyễn hơi va vấp một chút.
"Em không sao chứ? Sợ đến như vậy sao?"
Ngụy Châu không có trả lời, đầu lưỡi cảm thấy một chút tê dại, khóe môi cứng ngắt không thể nói thành lời. Một lúc sau, hai người đã đến trước một ngôi mộ, trên đó chính là hình ảnh của Hứa Ngụy Châu mười năm về trước. Hoàng Cảnh Du tiến đến gần ngôi mộ, đưa tay nhặt từng chiếc lá khô cho đến khi nó sạch trơn thì khẽ ngồi xuống.
Ngụy Châu từ nãy đến giờ vẫn đứng sau lưng hắn mà thất thần.
"Ngụy Châu!"
Hai từ này thốt ra từ miệng Hoàng Cảnh Du khiến tâm y đau một mảng, ánh mắt đong đầy nước trân trân nhìn về phía hắn.
"Đã lâu rồi tôi không đến đây nhìn qua cậu. Cũng đã lâu rồi tôi không còn mơ thấy cậu nữa. Có lẽ, cậu cũng rất vui khi không nhìn thấy tôi có phải hay không? Trước đây tôi và cậu có rất nhiều khúc mắc, chính bản thân mình cũng không thể hóa giải được. Nhưng mà gần đây tôi đã hiểu nó là gì rồi...Thì ra tôi yêu cậu! Tôi đã từng rất yêu cậu!"
Ngụy Châu sững sờ, tưởng rằng những gì mình vừa nghe thấy là sai. Y há hốc mồm nhìn người đang ngồi tâm sự cùng quỷ hồn phía trước.
"Cậu có khinh bỉ tôi không? Tôi lại đi yêu chính em trai của mình, rất đáng khinh có phải hay không? Nếu cậu còn sống, tôi không biết mình có dám đối mặt cùng thứ tình cảm trái với luân thường đạo lý này hay không nữa? Bất quá tôi chưa từng hối hận. Tôi chỉ hối hận vì chính mình không thể bảo vệ được mẹ con cậu, để cậu ra đi trong đau khổ cùng ủy khuất. Xin lỗi, em trai!"
Ngụy Châu đã khóc rồi, nước mắt thành dòng chảy tràn trên gương mặt. Hóa ra từ lúc trước Hoàng Cảnh Du cũng chưa từng ghét bỏ y mà luôn đứng từ phía sau yêu thương y, nhưng mà y đã không biết, lại từng oán hận hắn.
"Mẹ tôi, bà ấy rốt cuộc cũng chỉ là một người đàn bà bình thường, muốn giữ người đàn ông cho riêng mình. Cho nên, có đôi lúc bà ấy hà khắc với mẹ con cậu, cũng tàn nhẫn với cái chết của mẹ cậu. Tôi không dám thay bà ấy chuộc lỗi, tôi cũng không có tư cách, nhưng mà tình yêu của tôi có thể đổi lại một chút khoan dung từ cậu hay không? Ba chúng ta những năm nay cũng đã già rồi. Tôi nhìn thấy mái tóc bạc của ông ấy mà không khỏi đau lòng. Người đó dù từng lạnh lùng với chúng ta nhưng suy cho cùng vẫn là người sinh ra và dưỡng chúng ta thành người. Nếu không có ông ấy, chắc gì tôi có thể sống đến ngày hôm nay, chắc gì những năm tháng tuổi thơ cậu không phải chịu cảnh đói khát? Cho nên, có thể tha thứ cho ông ấy hay không, Ngụy Châu?"
Ngụy Châu sau lưng nắm tay đã siết chặt thành quyền. Y chưa từng có suy nghĩ đó, y cũng đã quên rằng họ Hoàng đã nuôi y trong suốt mười lăm năm. Y cũng chưa từng tự hỏi về nỗi đau của Nhược Lan, chỉ biết oán trách nàng, oán trách số phận, oán trách cả thế gian quay lưng cùng mẹ con y. Nhưng mà những điều Hoàng Cảnh Du nói, trước nay y chưa từng để tâm đến hoặc là cố gắng trốn tránh nó đi.
"Mấy tháng trước, tôi đã nhìn thấy cậu thông qua một người. Hắn trông rất giống cậu, tôi cũng không biết, bất quá khi đó tôi tưởng là cậu vẫn còn sống. Tôi cố gắng theo đuổi hắn và đã có được hắn trong tay mình...Nhưng mà sau này tôi biết hắn cũng không phải cậu. Có những lúc tôi đã muốn buông tay, nhưng mà khi hắn ở bên cạnh tôi, càng lúc tôi càng không nhớ ra gương mặt cậu trông như thế nào nữa. Mỗi ngày chính là hình ảnh của hắn khắc sâu vào trái tim tôi. Tôi càng muốn buông tay lại càng cảm thấy trái tim mình đau đớn. Khi đó, tôi biết rằng mình đã yêu hắn."
Ngụy Châu toàn thân lắc lư, y tựa tay vào cây ngô đồng bên cạnh để giữ vững thân thể.
"Ngụy Châu, có phải là cậu đã mang hắn đến cho tôi không? Tôi sau này sẽ cùng hắn kết hôn, cũng sẽ không đến thăm cậu nữa, vì tôi không muốn mình làm tổn thương hắn. Tôi rất yêu hắn!"
Hoàng Cảnh Du mỉm cười một cái, bất giác hắn xoay đầu, vươn tay về phía Ngụy Châu.
"Chính Kỳ, đến đây!"
Ngụy Châu tiến đến gần nắm lấy bàn tay Hoàng Cảnh Du, đứng song hành cùng hắn trước ngôi mộ kia.
"Ngụy Châu, đây chính là hắn, gọi là Hứa Chính Kỳ, người mà tôi yêu thương và sẽ bảo vệ suốt đời mình."
"Chính Kỳ, đây là Hứa Ngụy Châu, em trai tôi!"
Ngụy Châu run rẩy khóe môi, nhìn gương mặt tươi cười ngây ngô trên ngôi mộ kia, trái tim dường như vô cùng đau đớn. Hoàng Cảnh Du đứng lên vuốt ve tấm hình kia lần nữa, trong đáy mắt đong đầy hoài niệm nhưng lại là một mảng thanh tỉnh.
"Tôi đi đây, cậu hãy yên nghỉ! Tạm biệt!"
Nói xong hắn nắm tay Ngụy Châu từ từ rời khỏi ngôi mộ. Đi được một lúc, hắn xoay người nhìn y.
"Em khóc sao? Tôi nói cảm động lắm hả?"
Ngụy Châu bất giác đánh nhẹ hắn một cái rồi vùi đầu vào lồng ngực hắn khóc thảm. Hoàng Cảnh Du khóe mắt cũng ửng hồng. Hắn ôm y vào lòng, bàn tay vuốt ve mái tóc nhu mềm của y.
"Chính Kỳ, sau này cả đời tôi cũng sẽ không buông tay em. Gặp em là bởi em giống người kia, nhưng ở bên cạnh em chính là bởi vì tôi yêu em, vì em chính là em! Ngoan, đừng khóc nữa!"
Hoàng Cảnh Du vừa nói vừa hôn lên mái tóc y, Ngụy Châu trong lồng ngực hắn không ngừng thổn thức. Ngọn gió đông năm ấy dường như đã ngừng thổi, chỉ còn lại nơi đây một mảnh ấm áp đong đầy trong tim.
------------------
HẾT CHƯƠNG 25
"Ưm...Cảnh Du..."
Ngụy Châu vì bị hắn ôm mà phát ra từng đợt thở dốc xen lẫn tiếng gọi run rẩy triền miên yêu thương. Thang máy vừa mở ra, Hoàng Cảnh Du gấp gáp từ trong túi quần lấy thẻ, khi cánh cửa vừa đóng lại lập tức hắn đẩy Ngụy Châu vào tường. Da thịt va vào bức tường lạnh lẽo sau lưng tạo thành một âm thanh hỗn tạp mờ ám. Quần áo Ngụy Châu từng cái bị xé ra rơi vãi trên sàn nhà. Bàn tay của y trên cổ Hoàng Cảnh Du cũng run run gấp gáp cởi nút áo sơ mi của hắn. Hoàng Cảnh Du gấp đến đầu óc mê man, hắn chỉ kịp tháo dây quần của mình, nắm lấy hai cánh tay Ngụy Châu nâng cao khỏi đầu áp sát vào tường. Môi lưỡi cuồng nhiệt công thành đoạt đất náo loạn bên trong khoang miệng y, tựa như đói khát tự lúc nào. Giữa hai cánh môi còn có một tia nước bọt lấp lánh chảy ra chói mắt. Hoàng Cảnh Du rời khỏi môi Ngụy Châu cắn lên khóe miệng y, cắn vào chiếc cằm thon gọn, cắn lên yết hầu tinh xảo.
"Tôi yêu em, yêu em!"
Ngụy Châu hai tay ôm lấy vai hắn, cần cổ hơi ngẩng lên, đôi mắt vì sắc tình sủng ướt hơi sương mờ mịt nhìn lên trần nhà. Lúc nhìn thấy Hoàng Cảnh Du ở bữa tiệc sánh đôi cùng Đới Như Ngọc, y đã cảm thấy một cỗ chua xót tràn lên khoang miệng, đắng chát khó chịu.
Ngụy Châu từng cho rằng như vậy là kết thúc, mối tình giữa bọn họ cũng không kéo dài tựa như những người từng qua lại với Hoàng Cảnh Du trước đây. Y rồi sẽ tiếp tục hành trình đòi lại công đạo cho mẹ mình. Sau khi thành công làm Hoàng Thiếu Hoa và Phùng Nhược Lan đau khổ, y sẽ tiêu sái mà rời đi, cũng không có bất kỳ luyến tiếc nào.
Nhưng mà, sau đó lại nhìn thấy Hoàng Cảnh Du vì mình mà đánh nhau với Giang Hạo Phong. Trước mặt mọi người không còn giống một Hoàng tổng cao cao tại thượng, mà chỉ là một gã đàn ông bình thường, cũng có thể sẵn sàng vì hờn ghen mà đánh nhau giữa chốn đông người. Cũng có thể vì người mình yêu mà tuyên bố sở hữu.
Khi đó, Ngụy Châu đã vô cùng hoảng sợ, bởi lẽ sau đêm nay tin tức chấn động này nhất định sẽ bị lan đi. Khi đó, e là y sẽ không còn che giấu được thân phận của chính mình được nữa. Nhưng mà bất quá trong lòng Ngụy Châu khi đó còn có một thứ tình cảm mãnh liệt hơn, chính là vô cùng sung sướng. Một cảm giác hạnh phúc thỏa mãn lan tỏa tận vào ngóc ngách con tim.
Ai nói y ngu ngốc cũng được, bất quá ngốc nghếch vì tình cũng đáng để một lần nếm trải qua! Khi Hoàng Cảnh Du đứng trước mặt mọi người, còn có Đới Như Ngọc, mà tuyên bố một câu như vậy, khiến Ngụy Châu giật mình kinh hãi lại vô thức sung sướng trong lòng. Cho dù kế hoạch bị trở ngại, nhưng y vẫn cảm thấy bản thân đã từng được nếm trải hạnh phúc.
Quả nhiên, Hứa Ngụy Châu đã yêu Hoàng Cảnh Du. Y cũng không biết mình bắt đầu yêu hắn từ lúc nào, nhưng mà hiện tại vì người này mà y đã trở nên mâu thuẫn với chính mình. Hắn từng bước, từng bước đi vào cắm sâu rễ vào trái tim y. Để rồi ngày hôm nay, y trầm luân cùng hắn. Để cho tình yêu làm mờ đi lý trí, để tình dục buông thả đi chính bản thân mình.
Ngụy Châu nhìn thấy từng thớ thịt quyến rũ đến mê người trên cơ thể Hoàng Cảnh Du. Bất giác y cảm thấy môi khô miệng đắng, liền liếm môi mình một cái, rồi cúi đầu cắn nhẹ lên bả vai cứng rắn vạm vỡ của hắn, vừa cắn vừa mút vào tựa như một thứ gì đó khiến y mê đắm. Hoàng Cảnh Du đang vùi đầu vào lồng ngực trắng nõn của Ngụy Châu mà liếm đầu nhũ nhô lên của y, nơi đó trong ánh sáng mờ nhạt của ánh trắng ngoài cửa sổ soi vào liền trở nên lấp lánh ướt át.
Tiếng nước nhớp nhép của môi lưỡi làm Ngụy Châu càng thêm rạo rực trong lòng. Phấn hồng xinh đẹp từ lúc nào đã dựng thẳng cọ quẹt vào đùi của Hoàng Cảnh Du.
"Ngô..."
Ngụy Châu bất giác rên lên bởi từ lúc nào một bàn tay to lớn nắm lấy tính khí của y mà nhu lộng. Y rời môi khỏi bả vai Hoàng Cảnh Du úp mặt vào gáy hắn thở dốc. Hai cánh tay trên lưng bấu chặt vào da thịt hắn để lại những dấu vết đỏ ửng. Đôi chân dường như trở nên run rẩy hư nhuyễn không thể trụ vững. Toàn thân mất sức đứng tựa vào người hắn, eo hơi lắc lư đưa đẩy tính khí trong lòng bàn tay hắn như muốn tăng thêm ma sát. Ngụy Châu nhíu mày nhắm nghiền mắt bất lực run rẩy than một câu.
"Cảnh Du...em muốn...a..."
Hoàng Cảnh Du ngược lại vô cùng bình tĩnh, tựa như hắn đang đi đàm phán làm ăn. Miệng không lưu tình gia tăng lực mút ở đầu ngực y, làm Ngụy Châu liên tục thở dốc, toàn thân vặn vẹo.
"Muốn gì? Hửm?"
"Em...ưm...khó chịu!"
Trong bóng tối hai thân thể quấn riết vào nhau, dục vọng phun trào khiến khó lòng kiềm nén.
"Cảnh Du...ưm..."
Tính khí liên tục bị hắn nhu lộng bứt rứt đến khó chịu, bên trong nhục thể dường như có thứ gì đó ngứa ngáy muốn bò ra, Ngụy Châu khẩn trương tìm kiếm môi hắn để làm dịu đi cảm giác bứt rứt nóng ran trong người lúc này.
"Ưm..."
Hoàng Cảnh Du bắt lấy lưỡi y nuốt vào, từng ngụm từng ngụm mân mê đầu lưỡi khiến Ngụy Châu ngửa đầu ra phía sau, ánh mắt mê ly không tiêu cự. Thân thể y lúc này đã trần truồng, toàn thân thon dài trắng nõn bại lộ trong không khí, nhũ tiêm hồng hồng vì bị Hoàng Cảnh Du liếm ướt át mà dựng thẳng. Trên lồng ngực bằng phẳng là những dấu cắn dấu hôn đỏ sậm rải rác. Đôi mắt vì tình dục mà sủng ướt hơi sương, bờ môi bị cắn đỏ hé mở, một chút nước miếng ẩm ướt nơi khóe môi tràn ra. Một chân không tự chủ được từ lúc nào đã cong lên treo bên hông Hoàng Cảnh Du, cọ cọ muốn thúc tính khí của mình sâu hơn nữa vào bàn tay hắn. Cảm giác khát cầu này khiến Ngụy Châu dường như quên đi chính bản thân mình là ai trong cõi đời này. Lý trí toàn bộ đã bị những mơn trớn của Hoàng Cảnh Du cuốn đi mất.
Một cảnh sắc tình như vậy bị Hoàng Cảnh Du nhanh chóng thu hết vào tầm mắt, ánh mắt hắn từ khi nào đã trở nên tối sầm lại, miệng còn khàn khàn buông ra câu chửi.
"Dâm đãng, ai cho em phóng túng như vậy hả?"
Hắn vừa nói vừa cắn vào tai y một cái như trừng phạt, những mơn trớn đó càng làm Ngụy Châu chịu không nổi, tính khí đã trướng đau đến lợi hại, tiếng rên cùng lồng ngực phập phồng lên xuống càng lúc càng mãnh liệt. Nhưng mà đang lúc cao trào bỗng dưng Hoàng Cảnh Du ngừng nhu lộng, ngón tay cái nắm ở đầu tính khí bịt kín lại. Ngụy Châu nhíu mày cật lực kiềm chế cắn cắn bờ môi đỏ ửng của mình đến rỉ máu.
"Thả ra...em muốn...ưm..."
"Muốn gì, hả?"
Hoàng Cảnh Du không lưu tình, hắn cố ý chậm rì vừa hỏi vừa cắn lên bờ môi hững hờ sưng tấy của y, còn liếm liếm dòng nước ở khóe môi y.
"Cho em...ưm..."
"Em còn dám bỏ đi nữa hay không?"
"..."
"Dám không?"
"...Không...a..."
"Còn dám ôm đàn ông khác sau lưng tôi hay không?"
"...Ưm..."
Ngụy Châu không trả lời nổi nữa, y chỉ lắc lắc đầu, hai cánh tay vòng qua cổ Hoàng Cảnh Du siết chặt, răng cũng cắn một miếng thịt trên bả vai hắn.
"Nói đi, tôi liền cho em sướng!"
"Không...không dám nữa...nghe lời chồng!"
Một chữ "chồng" này khiến Hoàng Cảnh Du hết sức hài lòng mà cong khóe môi lên cười. Bàn tay liền buông ra vỗ lên mông y một cái "bốp". Lập tức phấn hồng dựng thẳng liền phun ra bạch trọc nóng ấm. Ngụy Châu mất lực buông tay khỏi cổ hắn, hai chân khụy xuống sàn nhà. Bỗng dưng mặt chạm phải cái gì đó cứng ngắt, y hơi híp híp mắt ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Hoàng Cảnh Du từ trên đang nhìn xuống mình, nơi đó còn hiện lên một tia nguy hiểm tựa hổ rình mồi. Bất giác hắn dùng bàn tay to mân mê bờ môi y, còn chọc ngón tay vào chơi đùa cùng đầu lưỡi y.
"Thật muốn dùng nơi này chọc thủng cổ họng em, lấp đầy cái miệng nhỏ đáng yêu của em, nhìn thấy chiếc lưỡi mềm mại này liếm lấy nó...Bất quá tôi không nỡ, nói thử xem, có phải tôi rất cưng em hay không?"
Ngụy Châu nghe xong thì đôi mắt mờ mịt nhìn nhìn thứ thô to đung đưa trước mặt mình. Bất giác môi khô miệng khát, y vươn đầu lưỡi hồng hồng ra liếm môi mình một cái. Bàn tay run run nắm lấy thứ kia, đầu khẽ tiến đến gần như muốn ngậm vào. Hoàng Cảnh Du nhìn thấy một màn như vậy liền chấn động, ánh mắt hắn tối sầm lại.
"DÂM ĐÃNG!"
Hắn bỗng dưng cúi người xuống thô bạo ôm lấy Ngụy Châu một mạch tiến vào phòng ngủ rồi ném y lên giường. Sau đó từ đầu giường lấy ra một tuýt bôi trơn đổ hết nửa chai vào lòng bàn tay, lập tức đè lên người Ngụy Châu quấn lấy môi y cuồng nhiệt vói lưỡi vào. Ngón tay lành lạnh bên dưới mang theo chất bôi trơn tiến vào hậu huyệt hồng hồng với những nếp gấp uốn chặt bên dưới mà đâm thọt.
"Ngô..."
Ngụy Châu vì dị vật tiến vào mà khẽ cong thắt lưng, nhưng miệng đang bị Hoàng Cảnh Du nuốt, chỉ có thể bất lực vang lên những tiếng rên nỉ non như vậy. Phấn hồng sau lần phóng thích đầu tiên lần nữa lại cứng lên cọ quẹt trên bụng hắn. Trong cơn mê man bỗng dưng cảm thấy nơi hậu huyệt trống vắng, Hoàng Cảnh Du đã rút ngón tay mình ra, thay vào đó chính là tính khí thô to cứng rắn của hắn. Ngụy Châu bất giác nhớ đến trận đau lúc trước mà khẽ rùng mình. Y bất an mở mắt ra hơi ngẩng đầu dậy nhìn xuống bên dưới. Đập vào mắt y lúc này chính là thứ to lớn khủng bố cuồn cuộn gân xanh tím đặt trước hậu huyệt mình.
"Đừng sợ, rất nhanh sẽ dễ chịu!"
Lúc này giọng nói của Hoàng Cảnh Du đặc biệt khàn khàn, mang chín phần dục vọng một phần ôn nhu, khiến Ngụy Châu lần nữa bị sắc tình làm cho mê muội.
Dứt lời, Hoàng Cảnh Du nắm lấy nam căn của mình thúc vào hậu huyệt hút hồn kia. Ngụy Châu ghì lấy cổ hắn, miệng còn cắn vào thớ thịt đầy nam tính trên bờ vai vạm vỡ quyến rũ của hắn phát ra tiếng rên trầm thấp.
"Ưm..."
Hoàng Cảnh Du bất giác cong khóe môi cười, một tay ôm lấy lưng Ngụy Châu, một chân của y vắt trên khuỷu tay hắn. Hoàng Cảnh Du hơi nghiêng người thúc mạnh một cái toàn bộ tính khí đều bị đẩy vào trong.
"Ưm..."
Bị dị vật to lớn ngoài sức tưởng tượng một phát đâm vào khiến Ngụy Châu rên lên. Hoàng Cảnh Du cúi xuống hôn lên môi y rồi chậm rãi luật động. Thứ bên trong bị hậu huyệt chật khít nóng ấm bao chặt co thắt làm hắn một trận thất điên bát đảo.
"Ngô...Cảnh Du...ưm..."
Tốc độ ra vào càng lúc càng nhanh, thứ to lớn đó đâm y càng lúc càng mạnh, khiến Ngụy Châu không khỏi khó nhọc rên lên sau mỗi cú va chạm của hắn. Hoàng Cảnh Du rời khỏi môi y, đầu vùi vào gáy y, mồ hôi tuôn đầy thái dương quyện cùng tóc mai Ngụy Châu thành một mảng nhập nhằng. Tiếng thở dốc dồn dập, tiếng nước nơi mập hợp phát ra đầy ái muội trong căn phòng tràn ngập sắc xuân. Hai cơ thể trần truồng quấn riết vào nhau càng lúc càng va chạm mãnh liệt, mỗi cú thúc của hắn như muốn đòi mạng y, liên tục nhồi sóng đẩy cơ thể y không ngừng đong đưa, mỗi lần ra vào còn mang theo một chút thịt hồng hồng.
"A...ưm..."
"Chính Kỳ...tôi yêu em...yêu em!"
Hoàng Cảnh Du dịu lại động tác, cúi xuống tìm kiếm môi Ngụy Châu, lại một đợt hôn triền miên rơi xuống. Một lúc sau hắn rời khỏi môi Ngụy Châu, tựa vào trán y lại tiếp tục đưa đẩy, hai cơ thể va vào nhau vang lên từng tiếng "bạch bạch".
"Ưm...ưm..."
Tiếng rên cùng thở dốc càng lúc càng dữ tợn.
"A..."
Hoàng Cảnh Du gầm lên một tiếng cùng với tiếng thét của Ngụy Châu chính là bạch trọc nóng ấm mãnh liệt phun trào, nơi kết hợp của hai người lập tức chảy ra thứ màu trắng trơn nhớt theo mép đùi y rơi vãi xuống giường. Hoàng Cảnh Du ngã trên người y, hai cơ thể đầy mồ hôi quấn sát vào nhau kèm theo tiếng thở dốc.
Một lúc sau Hoàng Cảnh Du rời khỏi người Hứa Ngụy Châu, nhìn thấy y nhắm mắt nặng nề thở, hắn cười cười rồi hôn xuống trán y một cái, khàn khàn giọng.
"Tôi còn muốn!"
Ngụy Châu nghe xong thì hơi mở mắt, khó tin nhìn hắn.
"...Đủ rồi!"
"Chưa, chưa đủ!"
Lời thì thầm của hắn trong đêm tựa như thứ ma chú đầy mị lực. Hoàng Cảnh Du nắm lấy bàn tay mềm mại của Ngụy Châu bao trọn vào nam căn của mình mà cười tà.
"Nó còn muốn em!"
Hắn dứt lời lập tức ngồi dậy nắm lấy cổ chân Ngụy Châu nâng lên, làm y kinh hãi trừng mắt nhìn hắn, trong đáy mắt chính là sợ hãi cùng một tia cầu xin. Hoàng Cảnh Du bất giác bật cười thành tiếng, hắn ôm lấy y ngồi dậy, kéo chiếc đầu nhỏ cùng gương mặt ngơ ngác lại gần mà hôn "chụt" lên môi y một cái.
"Nghĩ tôi sẽ ăn em sao? Cũng rất muốn, bất quá lần này tôi tha cho em! Lần sau em nhất định phải đền bù lại cho tôi gấp đôi!"
Sau đó Hoàng Cảnh Du bế Ngụy Châu vào nhà tắm cọ rửa thật kỹ rồi đổi ra giường mới, sau đó ôm y tiến vào chăn. Lúc này cũng không biết đã là mấy giờ, trăng treo cao một mảnh ngoài cửa sổ, phả ánh sáng nhàn nhạt lên chỗ bọn họ nằm. Trong chăn Hoàng Cảnh Du ôm lấy Ngụy Châu, y nằm úp mặt trong ngực hắn mà nghe từng nhịp đập đều đặn nơi trái tim của Hoàng Cảnh Du.
"Những ngày qua em đã ở cùng một chỗ với Giang Hạo Phong?"
"..."
"Vì sao đi cũng không nói với tôi một tiếng? Tôi đã như một thằng điên mà chạy loạn khắp nơi tìm em, thấy tôi như vậy em vui sướng lắm hay sao?"
"Em không có, chỉ là...em đã nghĩ anh không cần em nữa!"
"..."
"Lần trước em đã nói rõ với anh, nếu nhìn người mình yêu cùng người khác xưng vợ gọi chồng...em không chịu nổi. Nếu có việc đó xảy ra em nhất định sẽ buông tay, cũng không mặt dày mà đeo bám anh!"
"Tôi không cho phép. Nếu có ngày đó xảy ra ít nhất em cũng phải nói chuyện cùng tôi. Vì sao đến cơ hội cho tôi trả lời cũng không có? Vì sao lúc nào cũng tự mình làm chủ, để mọi việc trở nên rối ren như vậy?"
"Sẽ có ngày đó hay sao?"
"Hả?"
"Sẽ có ngày anh kết hôn hay sao?"
"Có! Nhưng sẽ là cùng với em!"
Ngụy Châu khẽ ngẩng đầu nhìn hắn. Trong đêm tối, ánh mắt trong veo của y đã nhiễm một tầng sương, có lẽ là vì mệt mỏi, cũng có lẽ là do xúc động. Hoàng Cảnh Du khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại thơm tho của y rồi tiến môi đến hôn một cái.
"Từ ngày em đi tôi đã suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy nếu cuộc sống này không có em sẽ rất buồn bã!"
"Nhưng mà...còn gia tộc của anh? Còn...chủ tịch?"
"Việc đó tôi sẽ cố gắng thu xếp. Tạm thời có thể vài người sẽ đến làm phiền em. Nhưng tôi cam đoan, tôi nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt. Hoàng Cảnh Du này xưa nay cái gì muốn đều có thể làm được. Cho nên hãy tin tưởng ở tôi!"
Ngụy Châu nghe những lời nói này phút chốc trái tim khẽ nhói lên. Hắn vì y mà có thể đứng ra chống chọi với dư luận, đối đầu cùng gia đình mình. Đây chính là kết quả mà y mong có được khi tiếp cận hắn không phải hay sao? Nhưng mà hiện tại y một chút hài lòng cũng không có. Ngụy Châu chỉ cảm thấy trái tim mình run lên từng hồi mãnh liệt. Y bất giác nhớ đến mớ văn kiện mà nam nhân kia đã đưa cho mình, nếu như lợi dụng nó để đoạt 5% cổ phần của Hoàng Cảnh Du, có phải sau này hắn sẽ mất tất cả kể cả Hoàng thị hay không? Nếu như nam nhân kia cùng Hoàng Sâm bắt tay, như vậy có nghĩa là Hoàng Sâm đã có thể lấy được hơn 40% cổ phần? Chỉ cần có thêm 5% của Hoàng Cảnh Du nữa thì hắn lập tức sẽ là người nắm quyền sinh sát ở Hoàng thị.
Nghĩ đến đây, bất giác Ngụy Châu khẽ rùng mình. E là những ngày tháng sóng gió của Hoàng Thiếu Hoa đã bắt đầu. Đây cũng chính là mong muốn ban đầu của Ngụy Châu. Nhìn thấy nhà họ Hoàng tan nhà nát cửa y sẽ rất vui lòng. Nếu Ngụy Châu giúp Hoàng Sâm lấy 5% cổ phần kia, thì chẳng khác nào không cần mất quá nhiều công sức cũng có thể phá nát cơ đồ của Hoàng Thiếu Hoa. Nhưng mà hiện tại xem ra không còn như vậy nữa. Hoàng thị mất đi ảnh hưởng rất lớn đến Hoàng Cảnh Du, Ngụy Châu nghĩ đến lại cảm thấy đau lòng.
"Cảnh Du!"
"Hả?"
"Nếu giả sử anh không có Hoàng thị, anh có đồng ý cùng em đi đâu đó sống hay không? Chỉ có hai chúng ta, không có nhiều tiền, không có nhà lớn cũng không có siêu xe, càng không có kẻ hầu người hạ. Anh có muốn hay không?"
"Ngày đó sẽ không xảy ra vì tôi nhất định sẽ có được Hoàng thị!"
"Nhưng mà...em chỉ nói giả sử!"
"Sẽ không có, mà nếu có thì cũng không phải riêng chúng ta, tôi còn gia đình, còn ba mẹ, tôi cũng sẽ mang bọn họ theo cùng!"
"Nếu họ không đồng ý em thì sao?"
"Tôi sẽ thuyết phục họ, chỉ cần thời gian mà thôi. Bất quá, họ cuối cùng vẫn là thân nhân duy nhất của tôi, tôi không bao giờ có thể từ bỏ họ. Kể cả em cũng như vậy. Tôi sẽ không buông tay ai trong các người, có hiểu hay không?"
Ngụy Châu nghe xong thì cũng không nói tiếp, cả căn phòng phút chốc chìm trong yên lặng.
"Phải rồi, họ chính gia đình người thân của anh, Phùng Nhược Lan kia cũng mãi mãi mà mẹ của anh. Anh làm sao có thể nhìn thấy mẹ mình bị tổn thương cho được?"
Ngụy Châu hít sâu một hơi xua đi sự thương tâm đang lấn dần vào tâm can mình. Y ban đầu cũng không ngờ rằng có một ngày mình lại dâng hiến trái tim cho người ta, có một ngày thù lớn chưa trả thì bản thân mình đã bị vùi sâu dưới tảng băng dày. Có lẽ y phải chọn một, trả thù thì sẽ buông tay Hoàng Cảnh Du hoặc là ngược lại. Trên đời này vốn dĩ không có cái gì là vẹn cả đôi đường. Tình ái vốn dĩ không phải là trò đùa để một ai đó có thể tùy ý tiêu khiển.
Khuya đêm đó, Hoàng Cảnh Du đã say giấc nồng còn Ngụy Châu vẫn không thể nào ngủ được. Những dằn vặt liên tục bủa vây khiến y tựa như lạc vào mê cung bất tận không nhìn thấy lối ra. Vì sao ông trời lại trêu đùa y như vậy, nếu thời gian quay ngược lại, y nhất định sẽ không tiếp cận Hoàng Cảnh Du, để lợi dụng hắn làm tổn thương nhà họ Hoàng. Nhưng mà như vậy, liệu y có được hưởng thứ tình yêu dịu ngọt như hiện tại cùng hắn hay không? Ngụy Châu cảm thấy một mảng thương tâm cùng bi ai dâng trào trong khóe mắt.
Một dòng nước ấm nóng không kiểm soát được chảy tràn xuống gò má y. Ngụy Châu cắn lấy ngón tay mình ngăn đi tiếng nức nở chực trào. Nếu như chọn Hoàng Cảnh Du, thì những uất ức mà mẹ mình phải chịu năm xưa y phải tính làm sao? Rõ ràng mình mới là con ruột, còn Hoàng Cảnh Du chỉ là con riêng của Phùng Nhược Lan, nhưng nhiều năm qua lại bị nàng ta lừa gạt, để mẹ y phải chịu uất ức. Còn có năm đó mặc y cầu xin, nhưng bọn họ vẫn dửng dưng lạnh lùng trước tính mạng của Lan Lăng. Dù bọn họ không phải hung thủ nhưng mà y làm sao cũng không thể nuốt trôi cơn hận này.
Ngụy Châu trằn trọc vẫn không ngủ được, y thức dậy bước ra ngoài lấy túi xách của mình, sau đó nhìn nhìn mớ văn kiện kia lần nữa rồi đặt vào hộc tủ khóa lại.
-------------
Sáng hôm sau khi trời còn chưa tỏ, sương trắng một mảnh giăng giăng thì Hoàng Cảnh Du đã đánh thức Ngụy Châu dậy.
"Thức dậy đi, tôi mang em đi gặp một người!"
Ngụy Châu nghe xong thì ngồi dậy tắm rửa thay y phục rồi ra xe cùng hắn. Thật ra cả đêm qua y vẫn chưa từng chợp mắt. Y không hỏi hắn đi đâu, nhưng mà hiện tại chỉ muốn ở cạnh bên hắn thêm phút nào sẽ vui vẻ phút đó. Xe băng băng trên cao tốc, từng cánh đồng lớn vùn vụt lao qua trước mắt, Ngụy Châu nhìn cho đến khi mí mắt nặng trĩu rồi từ từ nhắm lại.
Đến khi nghe giọng nói khàn khàn của Hoàng Cảnh Du bên cạnh thì y mới chợt tỉnh.
"Đến nơi rồi, lát nữa về nhà hãy ngủ nhé!"
Hắn vừa nói vừa khom người đến tháo dây an toàn cho y rồi đẩy cửa để y bước xuống.
"Đây là..."
Ngụy Châu giác nhíu mày thành hàng, trong mắt không rõ tư vị gì, chỉ thấy một mảnh xót xa.
"Nơi này có một người thân của tôi. Tôi muốn mang em đến chào người đó một tiếng!"
Ngụy Châu con ngươi co rút. Đây chính là nghĩa trang nơi mẹ y cùng chiếc mộ hoang kia được lập nên. Đã hơn một tháng rồi y vẫn chưa đến đây lần nào. Hoàng Cảnh Du nhìn nhìn Ngụy Châu một lúc rồi nắm lấy bàn tay từ lúc nào đã trở nên lạnh lẽo của y.
"Đừng sợ...có tôi ở đây!"
Hắn nghĩ là y sợ mùi tử khí cho nên một tay choàng qua eo, một tay nắm lấy bàn tay y siết chặt rồi từ từ bước đi. Càng đến gần ngôi mộ kia, chân y càng hư nhuyễn hơi va vấp một chút.
"Em không sao chứ? Sợ đến như vậy sao?"
Ngụy Châu không có trả lời, đầu lưỡi cảm thấy một chút tê dại, khóe môi cứng ngắt không thể nói thành lời. Một lúc sau, hai người đã đến trước một ngôi mộ, trên đó chính là hình ảnh của Hứa Ngụy Châu mười năm về trước. Hoàng Cảnh Du tiến đến gần ngôi mộ, đưa tay nhặt từng chiếc lá khô cho đến khi nó sạch trơn thì khẽ ngồi xuống.
Ngụy Châu từ nãy đến giờ vẫn đứng sau lưng hắn mà thất thần.
"Ngụy Châu!"
Hai từ này thốt ra từ miệng Hoàng Cảnh Du khiến tâm y đau một mảng, ánh mắt đong đầy nước trân trân nhìn về phía hắn.
"Đã lâu rồi tôi không đến đây nhìn qua cậu. Cũng đã lâu rồi tôi không còn mơ thấy cậu nữa. Có lẽ, cậu cũng rất vui khi không nhìn thấy tôi có phải hay không? Trước đây tôi và cậu có rất nhiều khúc mắc, chính bản thân mình cũng không thể hóa giải được. Nhưng mà gần đây tôi đã hiểu nó là gì rồi...Thì ra tôi yêu cậu! Tôi đã từng rất yêu cậu!"
Ngụy Châu sững sờ, tưởng rằng những gì mình vừa nghe thấy là sai. Y há hốc mồm nhìn người đang ngồi tâm sự cùng quỷ hồn phía trước.
"Cậu có khinh bỉ tôi không? Tôi lại đi yêu chính em trai của mình, rất đáng khinh có phải hay không? Nếu cậu còn sống, tôi không biết mình có dám đối mặt cùng thứ tình cảm trái với luân thường đạo lý này hay không nữa? Bất quá tôi chưa từng hối hận. Tôi chỉ hối hận vì chính mình không thể bảo vệ được mẹ con cậu, để cậu ra đi trong đau khổ cùng ủy khuất. Xin lỗi, em trai!"
Ngụy Châu đã khóc rồi, nước mắt thành dòng chảy tràn trên gương mặt. Hóa ra từ lúc trước Hoàng Cảnh Du cũng chưa từng ghét bỏ y mà luôn đứng từ phía sau yêu thương y, nhưng mà y đã không biết, lại từng oán hận hắn.
"Mẹ tôi, bà ấy rốt cuộc cũng chỉ là một người đàn bà bình thường, muốn giữ người đàn ông cho riêng mình. Cho nên, có đôi lúc bà ấy hà khắc với mẹ con cậu, cũng tàn nhẫn với cái chết của mẹ cậu. Tôi không dám thay bà ấy chuộc lỗi, tôi cũng không có tư cách, nhưng mà tình yêu của tôi có thể đổi lại một chút khoan dung từ cậu hay không? Ba chúng ta những năm nay cũng đã già rồi. Tôi nhìn thấy mái tóc bạc của ông ấy mà không khỏi đau lòng. Người đó dù từng lạnh lùng với chúng ta nhưng suy cho cùng vẫn là người sinh ra và dưỡng chúng ta thành người. Nếu không có ông ấy, chắc gì tôi có thể sống đến ngày hôm nay, chắc gì những năm tháng tuổi thơ cậu không phải chịu cảnh đói khát? Cho nên, có thể tha thứ cho ông ấy hay không, Ngụy Châu?"
Ngụy Châu sau lưng nắm tay đã siết chặt thành quyền. Y chưa từng có suy nghĩ đó, y cũng đã quên rằng họ Hoàng đã nuôi y trong suốt mười lăm năm. Y cũng chưa từng tự hỏi về nỗi đau của Nhược Lan, chỉ biết oán trách nàng, oán trách số phận, oán trách cả thế gian quay lưng cùng mẹ con y. Nhưng mà những điều Hoàng Cảnh Du nói, trước nay y chưa từng để tâm đến hoặc là cố gắng trốn tránh nó đi.
"Mấy tháng trước, tôi đã nhìn thấy cậu thông qua một người. Hắn trông rất giống cậu, tôi cũng không biết, bất quá khi đó tôi tưởng là cậu vẫn còn sống. Tôi cố gắng theo đuổi hắn và đã có được hắn trong tay mình...Nhưng mà sau này tôi biết hắn cũng không phải cậu. Có những lúc tôi đã muốn buông tay, nhưng mà khi hắn ở bên cạnh tôi, càng lúc tôi càng không nhớ ra gương mặt cậu trông như thế nào nữa. Mỗi ngày chính là hình ảnh của hắn khắc sâu vào trái tim tôi. Tôi càng muốn buông tay lại càng cảm thấy trái tim mình đau đớn. Khi đó, tôi biết rằng mình đã yêu hắn."
Ngụy Châu toàn thân lắc lư, y tựa tay vào cây ngô đồng bên cạnh để giữ vững thân thể.
"Ngụy Châu, có phải là cậu đã mang hắn đến cho tôi không? Tôi sau này sẽ cùng hắn kết hôn, cũng sẽ không đến thăm cậu nữa, vì tôi không muốn mình làm tổn thương hắn. Tôi rất yêu hắn!"
Hoàng Cảnh Du mỉm cười một cái, bất giác hắn xoay đầu, vươn tay về phía Ngụy Châu.
"Chính Kỳ, đến đây!"
Ngụy Châu tiến đến gần nắm lấy bàn tay Hoàng Cảnh Du, đứng song hành cùng hắn trước ngôi mộ kia.
"Ngụy Châu, đây chính là hắn, gọi là Hứa Chính Kỳ, người mà tôi yêu thương và sẽ bảo vệ suốt đời mình."
"Chính Kỳ, đây là Hứa Ngụy Châu, em trai tôi!"
Ngụy Châu run rẩy khóe môi, nhìn gương mặt tươi cười ngây ngô trên ngôi mộ kia, trái tim dường như vô cùng đau đớn. Hoàng Cảnh Du đứng lên vuốt ve tấm hình kia lần nữa, trong đáy mắt đong đầy hoài niệm nhưng lại là một mảng thanh tỉnh.
"Tôi đi đây, cậu hãy yên nghỉ! Tạm biệt!"
Nói xong hắn nắm tay Ngụy Châu từ từ rời khỏi ngôi mộ. Đi được một lúc, hắn xoay người nhìn y.
"Em khóc sao? Tôi nói cảm động lắm hả?"
Ngụy Châu bất giác đánh nhẹ hắn một cái rồi vùi đầu vào lồng ngực hắn khóc thảm. Hoàng Cảnh Du khóe mắt cũng ửng hồng. Hắn ôm y vào lòng, bàn tay vuốt ve mái tóc nhu mềm của y.
"Chính Kỳ, sau này cả đời tôi cũng sẽ không buông tay em. Gặp em là bởi em giống người kia, nhưng ở bên cạnh em chính là bởi vì tôi yêu em, vì em chính là em! Ngoan, đừng khóc nữa!"
Hoàng Cảnh Du vừa nói vừa hôn lên mái tóc y, Ngụy Châu trong lồng ngực hắn không ngừng thổn thức. Ngọn gió đông năm ấy dường như đã ngừng thổi, chỉ còn lại nơi đây một mảnh ấm áp đong đầy trong tim.
------------------
HẾT CHƯƠNG 25
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất