Lần Nữa Yêu Anh

Chương 12

Trước Sau
Có lẽ đây là lần đầu tiên Vương Tuấn Khải im lặng đứng trước cậu như vậy. Hắn nhìn chằm chằm vật dưới chân mình. Từ kiểu dáng, màu sắc tới giấy tờ bên trong đúng là ví của hắn.

Vương Nguyên tròn mắt nhìn hắn cúi người từ từ nhặt cái ví dưới đất lên, cậu mím môi nghĩ ngợi nhưng sao nó lại văng từ trong túi của cậu ra? cậu làm gì có cái ví nào đẹp như thế?

"Vương Nguyên. Đây là cái gì?"

Giọng hắn đanh lại, trầm lạnh hơn mọi khi rất nhiều. Vương Nguyên linh cảm có gì đó bất ổn, lắp bắp trả lời

" Dạ..ví tiền"

"Tại sao ví của tôi lại ở trong túi xách của cậu?"

Cả người cậu đông cứng, lạnh toát. Câu nói vừa rồi của hắn như ai giáng một búa vào đầu cậu vậy. Cậu bàng hoàng nhìn trân trối vào cái ví trong tay hắn, môi run rẩy rất lâu mới có thể thốt ra vài chữ

"Tôi..c..cái đó…tôi không..biết"

"CẬU NÓI CẬU KHÔNG BIẾT? CHÍNH MẮT TÔI NHÌN THẤY NÓ TỪ TRONG TÚI CỦA CẬU RƠI RA. CẬU CÒN DÁM CÃI?" hắn bất ngờ hét lớn

"Không có, tôi…tôi thật sự không biết gì cả" Vương Nguyên ngồi bệt dưới sàn lắc đầu liên tục

" Cậu ghê gớm thật đấy, tháng trước bị tôi trừ lương, đâm ra túng thiếu nên lớn gan phải không?" hắn ngồi xổm xuống trước mặt cậu, nhếch mép hỏi

"Không phải. Cậu chủ tin tôi đi, tôi không có lấy. Thật sự tôi.."

CHÁT.

Hắn ngưng nụ cười khinh bỉ, nghiến răng giáng xuống mặt cậu một cú tát hết sức mình. Cậu nằm sóng soài trên sàn nhà, khóe môi rách tươm.

"Đồ đê tiện, tôi không ngờ mình lại chứa chấp hạng người ghê tởm đủ điều như vậy trong nhà suốt một thời gian dài"

"K..không phải…tôi không có" Vương Nguyên ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt của mình lên khẩn thiết nhìn hắn

"Ngay trong đêm nay cút khỏi đây. Nếu không sáng mai cảnh sát sẽ tới còng đầu mày đi"

Cậu nức nở nhìn hắn lạnh lùng quay lưng đi. Cậu thật sự không biết gì cả. Bằng sức lực cuối cùng, cậu cố ngồi dậy chạy nhanh theo hắn bằng đôi chân đã nhũn ra của mình.

"Cậu chủ đừng đuổi tôi, tôi thật sự không có làm. Tin tôi đi cậu chủ"

Vương Nguyên kích động ôm lấy chân hắn không ngừng van xin. Vương Tuấn Khải đã nổi điên đến mức không còn khống chế được hành động của mình. Hắn vừa chửi cậu vừa đánh mạnh vào lưng của người đang lom khom quỳ dưới sàn túm chặt quần hắn. Dụ dỗ hắn lên giường chưa bao lâu bây giờ còn dám trộm cắp. Hạng người vừa đĩ điếm vừa đê hèn như cậu chỉ khiến hắn muốn khạc nhổ, hắn ghê tởm, khinh bỉ cậu đến tột cùng.



"MAU BUÔNG RA, KHỐN KHIẾP"

Cơ thể gầy yếu, suy nhược của cậu làm sao có thể chịu được những đợt đấm đá túi bụi từ một kẻ đã tức giận mất hết lí trí như hắn. Cậu nhắm mắt chịu đựng, một chút cũng không buông. Một ngụm máu đỏ tươi từ miệng cậu phun ra làm ướt gấu quần hắn. Cậu quên mất hắn là một người ưa sạch sẽ, nếu nhìn thấy quần áo mình bị kẻ khác làm bẩn chắc sẽ nổi giận gấp bội. Vương nguyên vội vàng buông tay ra khỏi chân hắn kéo áo mình để lau đi vết máu nhưng đúng lúc chân được giải thoát hắn đã không kiềm được sức hất mạnh làm cả người cậu ngã nhào vào bàn kiếng phía sau.

XOẢNG.

Vương Tuấn Khải quay người, mất hút sau khúc ngoặt cầu thang. Không một lần nhìn đến cậu, người chỉ một giây sau cú đẩy của hắn đã nằm trong đống thủy tinh đổ nát, vô số mảnh vỡ găm vào một bên người, nặng nhất là cánh tay phải đã ướt đẫm máu.



Vương Nguyên không biết mình đã nằm như thế bao lâu, chỉ tới khi nước mắt thành vệt khô cứng và cảm giác đau đớn dần mất đi cậu mới cay đăng mỉm cười, khẽ cử động ánh mắt nhìn không gian đen kịt bao vây lấy mình. Căn nhà xa hoa này là nơi chứng kiến bao tủi nhục của cậu, chính bản thân cậu cũng sống chết cố bám trụ nó vì miếng ăn cho gia đình. Không những cơ thể nhuốm bẩn mà cả danh dự cũng nát vụn. Cậu muốn đứng trước mặt hắn cứng cỏi lớn tiếng nói mình bị oan nhưng tại sao chỉ có thể yếu ớt nằm đây nuốt ngược tủi hờn vào lòng. Nhân phẩm cuối cùng cũng không bảo vệ được, Vương Nguyên à, mày thật là nhu nhược đến không còn thuốc để cứu.

Ngồi dậy từ sàn nhà hỗn độn thủy tinh vỡ, cậu đau đớn lê cơ thể thương tích từng chút một trở lại góc bếp dùng cái áo thun sạch sẽ nhất của mình quấn chặt cánh tay để cầm máu. Cậu cẩn thận vuốt thẳng những tờ tiền lẻ nhàu nhĩ mình tích góp được dù biết chúng chẳng còn đủ mua một cái vé xe hạng bét để về quê. Ba mẹ của cậu, bé concủa cậu rồi sẽ ra sao.

Vương Nguyên gục mặt bật khóc, ngay cả khi biết đây là lần cuối cùng phải rơi nước mắt trong góc bếp này cậu cũng không dám khóc lớn. Lục tìm quyển sổ đỏ trong túi xách, máu và nước mắt đọng thành vệt bên những con chữ run rẩy, nguệch ngoạc.

Cậu bỏ tất cả vật dụng cá nhân của mình vào túi, kéo khóa lại. Cảm giác chóng mặt bất ngờ ập tới làm mọi hình ảnh trước mắt cậu méo mó kéo theo khóe mắt nặng trĩu. Cậu ngã xuống sàn nhà cóng lạnh, cậu muốn ngủ, một chút thôi.

Hứa là cậu sẽ biến mất trước khi hắn thức dậy.



Hắn vứt khăn tắm vào một góc phòng, tức tối nằm phịch lên giường. Việc duy nhất hắn làm từ khi về phòng cho đến nay là ngâm người trong bồn nước hơn hai tiếng đồng hồ nhưng tại sao vẫn không vơi đi chút nào cảm giác bức bối cứ cuồn cuộn bên dưới da thịt. Hắn không nghĩ về cậu hay đúng hơn là ép mình không được nghĩ về cậu. Hắn cảm thấy bản thân mình bị lừa dối ghê gớm và càng thêm chua cay khi nhớ lại bản thân đã luyến tiếc thế nào vì không được nhìn thấy nụ cười đẹp đẽ sáng nay lâu hơn một chút. Nhưng hắn thừa nhận đã ngạc nhiên khi thấy cậu khóc lóc ôm lấy chân mình cầu xin, hắn từng chửi rủa cậu, từng đánh đập cậu như thế nào hắn nhớ chứ. Và hắn cũng nhớ mười lần như một cậu đều lặng lẽ chịu đựng, hôm nay là lần đầu tiên cậu kích động đến vậy. Nhưng cái bản chất độc đoán từ lí trí lại ép hắn phải tin những gì mình thấy bằng mắt, đè bẹp những suy nghĩ vu vơ vốn đã rất mỏng manh. Hắn gọi cậu là kẻ cắp hèn hạ, dửng dưng hệt như mọi chuyện vốn là như thế.

Hắn chán ghét phải đối diện với kẻ gây ra cho mình quá nhiều suy nghĩ không phục vụ cho việc kiếm tiền. Từ ngày mai căn nhà sẽ không còn mùi nhơ nhuốc, hắn đã tống cổ được cậu như những gì hắn nói nhưng trong tình cảnh này lại không mang lại cảm giác thõa mãn như hắn muốn.

Kéo chăn trùm kín đầu, ngày mai còn nhiều việc ở công ty. Hắn phải ngủ.

4h sáng. Hắn vùng người ngồi dậy vì nghe tiếng động lạ. Là tiếng Tiểu Mao cào vào cửa và kêu không ngớt. Bị phá rối giấc ngủ, hắn ném mạnh cái gối về phía cửa phòng, rít lên bực dọc

"Câm ngay cho tao"

Trái với mệnh lệnh của hắn, Tiểu Mao nghe thấy tiếng hắn đã tỉnh dậy càng cố kêu to hơn. Tiếng mèo léo nheo trong bóng tối khiến người ta vừa rợn da gà vừa khó chịu đến phát điên. Hắn lầm bầm bước xuống giường và mở đèn, dự định sẽ bóp chết con mèo khốn khiếp ấy sau khi mở cửa.

Nhưng vừa mở cửa nó đã không hề e dè mà xông thẳng đến chân hắn cào cấu. Nó cắn vào gấu quần của hắn, hắn vung chân cố đá nó ra xa nhưng nó đều tránh được. Điệu bộ của nó bây giờ rất điên cuồng nhưng để ý dù nó có cấu xé kiểu gì thì cũng là đều cố lôi Vương Tuấn Khải về phía trước.

"Mày làm cái quái gì vậy?" hắn chụp lấy nó nhấc bổng lên

Đáp trả hắn là một tràng tràng kịch liệt của tiếng mèo. Hắn nhíu mày nhìn những vết khô cứng sẫm màu trên lông nó, nhìn kĩ một chút là vết máu khô. Đoán là nó bị thương, hắn thả lỏng tay một chút nhưng ngay lúc đó nó lại vụt ra khỏi tay hắn, nhào xuống đất chạy về phía cầu thang đập mạnh chân kêu lớn. Hắn không chăm sóc Tiểu Mao nhiều nhưng chưa bao giờ thấy nó có biểu hiện như thế, dù gì cũng bị nó phá đến tỉnh ngủ. Hắn đi lại gần nó để thử xem nó còn làm trò gì nữa.

Thấy hắn chịu nhúc nhích, Tiểu Mao phóng vụt xuống cầu thang. Nó tiếp tục kêu lớn khi đứng ở những bậc cuối cùng, hắn chau mày đi xuống theo nó.



Nhìn thấy đống thủy tinh vỡ dính đầy máu trên sàn, khi nãy khi hắn hất cậu ra có nghe thấy tiếng đỗ vỡ từ phía sau. Đoán là cậu lại muốn tỏ vẻ yếu đuối quỵ lụy như những lần trước nên hắn đi thẳng không nhìn lại, chắc Tiểu Mao bị thương là vì mấy mảnh thủy tinh kia, ngày mai có lẽ phải đem nó cho thú y. Nhưng khác với suy nghĩ của hắn, nó lại tiếp tục chạy vào bếp.

"Mày lại làm cái quái gì vậy"

Hắn khựng lại, trừng mắt nhìn người đang nằm co ro trên sàn. Bị vạch mặt rồi mà vẫn ngủ ngon lành được, loại người trơ trẽn như cậu thì đúng là lần đầu hắn gặp. Không phải hắn nói cậu cút khỏi đây ngay lập tức sao? Tại sao còn ngang nhiên ở trong nhà hắn như vậy, tưởng sáng mai khóc lóc nói vài câu hắn sẽ dễ dàng để cậu ở lại nhưng những lần trước sao? Bây giờ chỉ cần nhìn thấy cậu một giây là đủ để hắn nổi điên một tiếng. Lửa giận bốc lên ngùn ngụt, hắn phăm phăm đi tới đá mạnh vào lưng cậu.

"VƯƠNG NGUYÊN , TỈNH DẬY RỒI CÚT KHỎI ĐÂY"

Không thấy cậu động đậy, hắn lại điên tiết đá thêm một cú nữa. lần này đá mạnh đến mức cả người cậu đều bị nảy lên, chân hắn cũng phát đau.

Nhưng tại sao cậu vẫn nằm yên bất động.

Cảm giác ngờ ngợ, hắn mở đèn sáng rồi đi lại gần cậu. Dùng tay lay mạnh vài cậu vài cái, cơ thể của Vương Nguyên theo sức lay của hắn khẽ dịch chuyển. Hắn bàng hoàng nhìn thấy một cánh tay cậu đỏ máu. Máu chảy nhiều đến mức đọng thành một vũng trên sàn nhà và vẫn không ngừng rỉ ra.

Vương Tuấn Khải quên cả bản thân mình đang căm giận như thế nào, hắn vỗ vài cái vào khuôn mặt trắng bệt của cậu, giọng nói cũng không còn giữ được bình tĩnh

"NÀY, tỉnh lại, Vương Nguyên.."

Trán cậu nóng bừng bừng trong khi tay chân lạnh ngắt. Hắn nâng cậu dậy, để cả người cậu mềm nhũn trong tay và ra sức lay, gọi. Hơi thở của cậu rất yếu, thậm chí nhiều lúc như tắt hẳn. Nhận ra tình hình đã không thể tệ hơn, hắn chụp lấy tấm thảm gần đó cuộn cậu lại. Xốc cậu trên tay rồi chạy ra cửa.

"Có chuyện gì vậy cậu Vương?"

Dì Hạ đang quét rác ngay trước nhà nhìn thấy hắn bế cậu bất tỉnh lao nhanh ra ngoài liền cuống cuồng hỏi. Hắn thả cậu xuống cấp bách nói với bà

"Dì làm ơn đỡ cậu ta hộ tôi một chút, tôi vào lấy xe đưa cậu ta đến bệnh viện"

Nói dứt câu hắn lao về phía gara, dì Hạ lo lắng ôm chặt cậu trong tay mình, khẽ gọi mấy tiếng nhưng Vương Nguyên vẫn không có phản ứng.

Hắn đặt cậu cạnh ghế lái, chật vật một lúc hắn mới có thể khởi động được xe trong tình trạng mất bình tĩnh. Cho xe chạy ra đường cao tốc, hắn cũng không biết tại sao mình lại hốt hoảng đến thế. Hắn tự nhủ chỉ là bản thân không muốn có bất kì cái xác nào trong xe mình.

Có lúc Vương Nguyên mơ hồ đã tỉnh lại, hắn thấy tay cậu chạm nhẹ vào góc áo mình, đôi môi nứt nẻ tươm máu mấp máy vài chữ rời rạc

"c..cậu chủ..tôi…tôi..không có..lấy.."

Hắn muốn hét lên bắt cậu hãy im miệng nhưng ngay lúc ấy cậu lại chìm vào cơn mê mang, hắn muốn cậu tỉnh táo mà nghe hắn mắng chửi chứ không phải trong cái bộ dạng nửa sống nửa chết này.

Cứ thế hắn một chút, lại một chút nhấn mạnh chân ga, chiếc xe đen trôi đi trong màn trời vẫn đen kịt.

Nhưng ít lâu sau, trời sẽ sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau