Chương 13
"Bác sĩ! bác sĩ đâu !!!!"
Vương Tuấn Khải bế cậu vội vã xộc vào bệnh viện, miệng không ngừng hô to. Các bác sĩ trực ban nghe thấy liền vội vã kéo một băng ca để cậu nằm lên, nhanh chóng đẩy vào phòng cấp cứu.
Ngồi phịch xuống hàng ghế dài trong hành lang, hắn đưa tay vuốt đi lớp mồ hôi lạnh túa ra từ thái dương. Khi Vương Nguyên thều thào nắm lấy góc áo hắn và khi cậu ở gần như vậy mà hắn không thể nghe thấy hơi thở, hắn đã biết được cảm giác đó, cảm giác mà người ta gọi là sợ hãi.
Chớp nhoáng thôi nhưng đủ đánh một đòn mạnh vào tâm trí hắn, làm chao đảo bức tường lạnh nhạt kiên cố.
Kể ra thì ngày hôm nay hắn đúng là có rất nhiều "lần đầu tiên". Nhưng tại sao chung quy đều là từ con người tên Vương Nguyên kia?
Hắn không biết đã mải mê theo đuổi những thắc mắc của bản thân đã bao lâu, khi ngẩng đầu lên thì đèn trong phòng cấp cứu đã tắt. Y tá nói cậu đã qua thời kì nguy hiểm nhưng rất yếu cần đưa đến phòng hồi sức, yêu cầu hắn nhanh chóng làm thủ tục nhập viện. Khi biết cậu không sao hắn có chút nhẹ nhõm nhưng đồng thời lại bực bội vì rước vào mình thêm một mớ lằng nhằng rắc rối. Vừa định quay đi thì một vị bác sĩ gọi giật hắn lại, ông tháo khẩu trang từ tốn nói
"Anh là người nhà của bệnh nhân? Tôi có vài chuyện cần trao đổi"
Vương Tuấn Khải gật đầu cho có lệ, miễn cưỡng nhận vì dù sao cũng chính hắn mang cậu đến đây.
"Trên người cậu ấy có rất nhiều vết thương. Nặng nhất là ở tay phải. Cậu ấy mất nhiều máu cộng thêm viêm phổi do nhiễm lạnh nên tạm thời vẫn đang hôn mê. Tôi cũng phát hiện thêm là cơ thể cậu ấy bị suy nhược do chế độ dinh dưỡng không phù hợp, đứa bé trong bụng cũng thiếu chất và vô cùng yếu ớt. Chỉ cần cấp cứu trễ hơn một tiếng đồng hồ có lẽ đã không giữ được cả mẹ lẫn con. Thể chất suy kiệt nên trong những ngày sắp tới cậu ấy rất dễ xảy ra triệu chứng trầm cảm, anh nên dành thời gian ở bên cạnh bệnh nhân nhiều một chút để tránh xảy ra hiện tượng tiêu cực"
Hắn lơ đễnh nghe rồi cũng lơ đễnh vâng dạ vài tiếng, chào bác sĩ một câu rồi quay người dợm bước đi. Nhiều chuyện xảy ra cùng một lúc khiến đầu óc hắn có phần tắc nghẽn, những gì bác sĩ vừa nói bây giờ hắn mới thật sự là tiếp thu toàn bộ. Hắn sững người, chụp lấy vai bác sĩ lắc lấy lắc để
"ÔNG NÓI CÁI GÌ??? CÓ THAI LÀ SAO?? CẬU TA CÓ THAI???"
"Vâng, theo phán đoán chuyên môn dù kích thước thai nhi rất nhỏ do yếu nhưng thời gian đã gần hai tháng"
Đầu hắn đau như búa bổ, loạng choạng ngồi phịch xuống dãy ghế sau lưng.Đồng tử mở to chiếu cái nhìn hoang mang xuống sàn nhà lót gạch men trắng. Miệng hắn mấp máy nhưng ngôn ngữ tạm thời đã quên sạch, hai bàn tay nắm thành đấm đè nặng trên đùi. Hắn cau mày cố nhớ lại đã bao lâu kể từ cái đêm định mệnh ấy, mồ hôi lạnh lại lần nữa túa ra. Chính xác là hai tháng trước.
Vương Tuấn Khải cố nén sự bàng hoàng, hắn lồng mười đầu ngón tay vào nhau vô thức siết chúng đến trắng bệch. Dùng chất giọng tạm coi là bình tĩnh nhất hiện tại, ngẩng đầu nhìn bác sĩ
"Tôi muốn xét nghiệm ADN"
…
Hắn cũng không biết mình đã về tới nhà khi nào, giật mình nhìn lại đã thấy đỗ xe trước cổng. Bác sĩ đã nhận lời giúp hắn kiểm tra ADN một chút nữa quay lại bệnh viện sẽ có kết quả, hắn theo chỉ dẫn quay về nhà tìm một vài giấy tờ của cậu để làm thủ tục nhập viện. Vừa mở cửa xe đã thấy dì Hạ lao tới, nét mặt lo lắng hỏi hắn đủ thứ, có vẻ như rất sốt ruột và đã chờ lâu lắm.
"Cậu Vương, Vương Nguyên có sao không? cậu ấy tỉnh lại chưa? Khi nãy cậu ấy chảy rất nhiều máu.."
"Cậu ta không sao"
Vương Tuấn Khải mệt mỏi trả lời ngắn gọn, hắn vừa đi được mấy bước dì Hạ sực nhớ ra vài chuyện liền gọi
"À phải rồi cậu Vương, khi nãy hình như cô Trịnh có đến đây tìm cậu. Tôi thấy cô ấy bấm chuông cửa, đợi một lát cũng đi về rồi"
"Ừm"
"Có vẻ như cô ấy có việc gấp tìm cậu hay sao ấy, hôm qua cũng đến tìm"
"Dì nói sao? Hôm qua cô ấy đến tìm tôi à?" hắn chau mày
"Phải, hôm qua tầm đầu giờ chiều tôi gặp Vương Nguyên ở chỗ bảo vệ, thấy cậu ta một mình ôm cái thùng lớn, tôi muốn giúp nhưng mà cậu ấy sợ tôi mệt, nhất định không chịu. Thấy cậu ấy sắc mặt không tốt sẵn vừa mua được mấy trái cam ngon tôi liền cho cậu ấy, bảo mang về pha nước uống. Một mình Vương Nguyên bê cái thùng lớn đi, nhìn bước đi tập tễnh khó khăn nên tôi xách giúp cậu ấy túi cam tới tận cửa nhà. Lúc cậu ấy mở cửa tôi thấy cô Trịnh ngồi xoay lưng ở trên sofa"
Hắn nghe dì Hạ kể càng lúc càng thấy quái lạ, Ngọc Hân biết thừa giờ đó hắn đang ở công ty mà, sao lại chạy đến nhà tìm. Cũng không thấy gọi điện thoại nói gì. Hắn cám ơn dì Hạ rồi đi vào nhà, càng nghĩ càng thấy thắc mắc.
Phòng khách vẫn là một đống đỗ vỡ, vì giờ đã là ban ngày nên hắn nhìn thấy được hơn phân nửa đống thủy tinh là nhuộm đỏ máu. Hiện tại chưa biết phải dọn dẹp làm sao, hắn ngẫm nghĩ một lúc thấy trước hết là nên giải quyết xong chuyện ở bệnh viện, còn cái đó sẽ kêu người đến dọn sau.
Hắn lên phòng định bụng tắm rửa vệ sinh cho tỉnh táo nhưng nhìn thấy cái giường êm ái lại không kiềm nổi ngã người lên một lúc. Đưa tay day day hai thái dương, hắn mệt mỏi thở dài vì một mớ lùng bùng trước mặt. Hắn tự hỏi bản thân nếu thật sự đứa trẻ trong bụng cậu là con của hắn thì sao? Vênh mặt với đời vì bố đây giống tốt hay chạy đi nói với Ngọc Hân là anh trúng số rồi, còn là loại độc đắc?????
Nhắc tới cô thì suy nghĩ của hắn tạm rẽ sang chuyện khác, tới giờ hắn vẫn chưa biết tại sao cô lại quay trở lại nhà hắn vào hôm qua. Vương Tuấn Khải không phải loại người tò mò lắm chuyện nhưng cái gì cũng cần phải rõ ràng, nhất là với cái chuyện càng nghĩ càng thấy khó hiểu.
Hắn lấy di động để gọi cho cô nhưng vô tình bấm nhầm biểu tượng máy ảnh trên màn hình làm camera hoạt động. Vừa định thoát ra thì vật lọt vào hướng chụp của camera làm hắn khựng lại, hắn nhìn vội lên trần nhà phía trên. Sao hắn có thể quên mất cái đó chứ. Không phải trong nhà đều có lắp camera chống trộm sao.
Thật ra các camera trong nhà đều lắp đặt ẩn, được giấu sau những bức phù điêu nhỏ đính trên trần nhà có nhìn kĩ thế nào cũng không phát hiện ra. Chính vì thế nên đôi khi hắn cũng quên mất việc trong nhà có những thứ này.
Hắn bật laptop, xem lại đoạn ghi hình của hôm qua. Những ô cửa sổ video nhỏ hiện ra theo hướng quay mọi ngóc ngách trong nhà, hắn bấm phóng to một ô rồi ngồi bắt chéo chân theo dõi.
Màn hình hiện lên Vương Nguyên đang ngồi lau tỉ mỉ từng trụ gỗ trên cầu thang vì là máy quay chất lượng tốt nhất nên hình ảnh rất rõ nét, linh hoạt. Một lúc sau thì chuông cửa vang lên, Vương Nguyên rời đi mở cửa. Hắn bắt đầu chuyển sang theo dõi video quay từ camera ở phòng khách.
Đúng như dì Hạ kể, là Ngọc Hân tới. Hắn chỉnh âm lượng lớn lên để nghe được cuộc nói chuyện của hai người, nhưng từ đầu đến cuối hình như chỉ có giọng Ngọc Hân la mắng không ngừng. Kế tiếp Vương Nguyên nghe điện thoại bàn rồi đi ra ngoài. Tới hiện giờ vẫn chưa thấy có hiện tượng gì lạ nhưng vừa nghĩ xong đã có chuyện để xem, Ngọc Hân bất ngờ rời khỏi sofa di chuyển theo hướng mà hắn đoán được ngay là cầu thang.
Đoạn clip tiếp theo, cô xuất hiện trong phòng của hắn.
Tới đây, một cảm giác bất an trỗi dậy trong lòng hắn. Hắn một nửa không muốn xem tiếp vì sợ những điều sắp xảy ra sẽ khiến tự tôn của hắn bị nghiền nát, một nửa lại thôi thúc phải xem đến cùng để biết chuyện gì đã xảy ra.
Cô loay hoay mở tủ nước hoa của hắn sau đó lại chuyển sang tủ quần áo. Cô chọn ra vài món để trên giường, bộ dạng rất khẩn trương. Nhưng khi định rời đi lại tiến đến bàn làm việc của hắn lục lọi thêm, cuối cùng phát hiện cái ví tiền hắn để quên trong ngăn kéo. Yết hầu hắn khẽ chuyển động khi thấy cô mỉm cười đắc ý, trả hết mấy món đồ kia vào tủ rồi cầm ví tiền đi ra ngoài.
Tới tận giờ phút này, đầu óc hắn cũng không phải đần độn mà không đoán được những việc tiếp theo nhưng khi được tận mắt chứng kiến vẫn thấy đất trời nhầm chỗ. Xong xuôi, cô từ nhà bếp trở lại phòng khách, tiếp tục ngồi trên sofa thản nhiên như không có gì.
Vương Nguyên trở về nhà, cô ta vẫn tiếp tục cao giọng mắng mỏ. Trịnh Ngọc Hân sang ngạo, quý phái của hắn đi đâu rồi người đàn bà đang điên cuồng vừa đánh đập người khác, vừa thốt ra những từ ngữ thô tục kia làm ai. Tại sao một người có danh có phận như cô lại vì một kẻ thấp hèn như cậu mà thành ra đáng khinh bỉ như thế? Và nực cười thay chẳng phải hắn cũng không ít lần dã man nhưng tại sao bây giờ lại thấy vô cùng căm giận khi thấy cậu co quắp người dưới sàn ôm người chịu đựng trận đòn của ả mà không hề phản kháng.
Cảm giác bây giờ hắn phải diễn tả như thế nào nhỉ? Nói gọn là rất báng bổ. Hắn miệt mài tin tưởng vào đôi mắt của mình, chỉ tin vào những gì mình thấy nên bây giờ cũng nhức nhối vì những thứ mình nhìn thấy sau người khác.
Chuông điện thoại reo, nhìn tên cô hiển thị trên màn hình. Hắn tắt chuông rồi gạt sang một bên. Tạm thời khoan đả động đến việc này, trong lúc nóng giận nhất thời có thể làm ảnh hưởng đến công ty. Đó chẳng phải là mục đích lớn nhất hắn để cô bên cạnh mình sao.
Hắn chống tay lên bàn, xoa xoa phần rãnh sâu giữa hai chân mày. Vô tình làm khủy tay ấn vào một phím trên laptop, những đoạn clip trong máy cứ lướt qua mắt hắn. Khi hắn nhấc tay mình lên thì màn hình cũng dừng lại ở một clip khá lâu về trước mà sau này hắn vẫn hay gọi đó là ý trời.
"Cậu chủ..hức tôi xin cậu, tha cho tôi…làm ơn..hức"
"Đừng mà…tôi cả đời làm trâu… làm ngựa cũng được… đừng mà.. cậu chủ đừng"
…
Hắn ước mình nghe nhầm, hắn ước mình hoa mắt. Hắn ước mình có thể một đấm đánh chết thằng khốn đang điên cuồng vì dục vọng trong clip. Hắn ước đừng nhìn thấy cậu quằn quại đau đớn và nức nở cầu xin.
Và hắn cũng ước bản thân lúc này có thể làm gì đó khác đi ngoài việc thú nhận chính mình đã cưỡng bức cậu. Điều mà lương tâm hắn trốn chạy bao lâu nay, cố xây đắp nên hàng vạn lí do để trút hết tội lỗi lên đầu cậu, để toàn tâm toàn ý nâng niu cái tôi của mình.
Cùng một lúc có đến vài con quái vật chết tiệt liên tiếp cấu xé lòng tự trọng, tôn nghiêm của hắn đến nát vụn. Những mĩ từ hắn từng gán cho cho cậu giờ quay lại chế nhạo hắn ngay trong chính căn nhà này. Thậm chí hắn cũng cảm thấy bản thân mình không còn tư cách để căm giận với Ngọc Hân vì hắn đã vượt xa cái ngưỡng tồi tệ mà hắn nghĩ.
Gạt đổ một loạt hồ sơ trên bàn, đúng lúc hắn muốn một cú đập nát cái laptop thì chuông điện thoại lại vang lên. Là từ bệnh viện gọi tới.
…
"Đây là toàn bộ hành lí của cậu ta, cô xem bên trong có giấy tờ gì thì cứ lấy đem điền vào bảng thông tin của hồ sơ nhập viện"
Hắn đặt cái túi xách của cậu lên bàn đăng kí thủ tục, khi nãy hơi vội vàng nên hắn mang luôn cái túi đến đây. Cô y tá nhìn hắn e dè định bụng bảo hắn nên tự tay tìm nhưng thấy nét mặt hắn hiện tại nên thôi, cứ làm theo có vẻ tốt hơn.
Nét mặt hiện tại của hắn rất khó có thể dùng từ ngữ để miêu tả, vị bác sĩ chịu trách nhiệm xét nghiệm ADN khi thấy hắn bước vào phòng đã liên tưởng đến việc hắn vừa bị cả thế giới phản bội. Ông khẽ đẩy gọng kính mỉm cười với hắn nhằm cứu vãn bầu không khí đen ngòm mà hắn mang vào phòng mình nhưng có vẻ vô hiệu. Hắn ngồi xuống ghế, ông hít thở sâu rồi đẩy phong bì kết quả kiểm tra về phía trước.
"Tôi đã giúp anh kiểm tra ADN, kết quả anh có thể tự xem"
Hắn tỏ vẻ không khẩn trương nhưng đầu ngón tay lại thoáng run rẩy khi chạm vào tờ giấy bên trong phong bì. Trên tờ giấy khổ a4 chi chít thứ ngôn ngữ y học phức tạp nhưng đập vào mắt hắn là một từ tiếng anh 5 chữ cái, được in hoa bằng mực đỏ hết sức phô trương như đang giễu cợt võng mạc của hắn.
kết quả : MATCH
Giây phút đó hắn đã thèm xóa sổ thứ ngôn ngữ ngoại nhập đáng nguyền rủa.
Và mang cái từ "trùng khớp" trong tiếng Trung ném thẳng ra ngoài vũ trụ.
Xé nát tờ giấy trong tay bằng tất cả phẫn nộ của mình, hắn đập mạnh tay lên bàn trừng mắt nhìn bác sĩ
"Tôi yêu cầu ông phẫu thuật phá bỏ đứa trẻ đó ngay lập tức"
Vương Tuấn Khải bế cậu vội vã xộc vào bệnh viện, miệng không ngừng hô to. Các bác sĩ trực ban nghe thấy liền vội vã kéo một băng ca để cậu nằm lên, nhanh chóng đẩy vào phòng cấp cứu.
Ngồi phịch xuống hàng ghế dài trong hành lang, hắn đưa tay vuốt đi lớp mồ hôi lạnh túa ra từ thái dương. Khi Vương Nguyên thều thào nắm lấy góc áo hắn và khi cậu ở gần như vậy mà hắn không thể nghe thấy hơi thở, hắn đã biết được cảm giác đó, cảm giác mà người ta gọi là sợ hãi.
Chớp nhoáng thôi nhưng đủ đánh một đòn mạnh vào tâm trí hắn, làm chao đảo bức tường lạnh nhạt kiên cố.
Kể ra thì ngày hôm nay hắn đúng là có rất nhiều "lần đầu tiên". Nhưng tại sao chung quy đều là từ con người tên Vương Nguyên kia?
Hắn không biết đã mải mê theo đuổi những thắc mắc của bản thân đã bao lâu, khi ngẩng đầu lên thì đèn trong phòng cấp cứu đã tắt. Y tá nói cậu đã qua thời kì nguy hiểm nhưng rất yếu cần đưa đến phòng hồi sức, yêu cầu hắn nhanh chóng làm thủ tục nhập viện. Khi biết cậu không sao hắn có chút nhẹ nhõm nhưng đồng thời lại bực bội vì rước vào mình thêm một mớ lằng nhằng rắc rối. Vừa định quay đi thì một vị bác sĩ gọi giật hắn lại, ông tháo khẩu trang từ tốn nói
"Anh là người nhà của bệnh nhân? Tôi có vài chuyện cần trao đổi"
Vương Tuấn Khải gật đầu cho có lệ, miễn cưỡng nhận vì dù sao cũng chính hắn mang cậu đến đây.
"Trên người cậu ấy có rất nhiều vết thương. Nặng nhất là ở tay phải. Cậu ấy mất nhiều máu cộng thêm viêm phổi do nhiễm lạnh nên tạm thời vẫn đang hôn mê. Tôi cũng phát hiện thêm là cơ thể cậu ấy bị suy nhược do chế độ dinh dưỡng không phù hợp, đứa bé trong bụng cũng thiếu chất và vô cùng yếu ớt. Chỉ cần cấp cứu trễ hơn một tiếng đồng hồ có lẽ đã không giữ được cả mẹ lẫn con. Thể chất suy kiệt nên trong những ngày sắp tới cậu ấy rất dễ xảy ra triệu chứng trầm cảm, anh nên dành thời gian ở bên cạnh bệnh nhân nhiều một chút để tránh xảy ra hiện tượng tiêu cực"
Hắn lơ đễnh nghe rồi cũng lơ đễnh vâng dạ vài tiếng, chào bác sĩ một câu rồi quay người dợm bước đi. Nhiều chuyện xảy ra cùng một lúc khiến đầu óc hắn có phần tắc nghẽn, những gì bác sĩ vừa nói bây giờ hắn mới thật sự là tiếp thu toàn bộ. Hắn sững người, chụp lấy vai bác sĩ lắc lấy lắc để
"ÔNG NÓI CÁI GÌ??? CÓ THAI LÀ SAO?? CẬU TA CÓ THAI???"
"Vâng, theo phán đoán chuyên môn dù kích thước thai nhi rất nhỏ do yếu nhưng thời gian đã gần hai tháng"
Đầu hắn đau như búa bổ, loạng choạng ngồi phịch xuống dãy ghế sau lưng.Đồng tử mở to chiếu cái nhìn hoang mang xuống sàn nhà lót gạch men trắng. Miệng hắn mấp máy nhưng ngôn ngữ tạm thời đã quên sạch, hai bàn tay nắm thành đấm đè nặng trên đùi. Hắn cau mày cố nhớ lại đã bao lâu kể từ cái đêm định mệnh ấy, mồ hôi lạnh lại lần nữa túa ra. Chính xác là hai tháng trước.
Vương Tuấn Khải cố nén sự bàng hoàng, hắn lồng mười đầu ngón tay vào nhau vô thức siết chúng đến trắng bệch. Dùng chất giọng tạm coi là bình tĩnh nhất hiện tại, ngẩng đầu nhìn bác sĩ
"Tôi muốn xét nghiệm ADN"
…
Hắn cũng không biết mình đã về tới nhà khi nào, giật mình nhìn lại đã thấy đỗ xe trước cổng. Bác sĩ đã nhận lời giúp hắn kiểm tra ADN một chút nữa quay lại bệnh viện sẽ có kết quả, hắn theo chỉ dẫn quay về nhà tìm một vài giấy tờ của cậu để làm thủ tục nhập viện. Vừa mở cửa xe đã thấy dì Hạ lao tới, nét mặt lo lắng hỏi hắn đủ thứ, có vẻ như rất sốt ruột và đã chờ lâu lắm.
"Cậu Vương, Vương Nguyên có sao không? cậu ấy tỉnh lại chưa? Khi nãy cậu ấy chảy rất nhiều máu.."
"Cậu ta không sao"
Vương Tuấn Khải mệt mỏi trả lời ngắn gọn, hắn vừa đi được mấy bước dì Hạ sực nhớ ra vài chuyện liền gọi
"À phải rồi cậu Vương, khi nãy hình như cô Trịnh có đến đây tìm cậu. Tôi thấy cô ấy bấm chuông cửa, đợi một lát cũng đi về rồi"
"Ừm"
"Có vẻ như cô ấy có việc gấp tìm cậu hay sao ấy, hôm qua cũng đến tìm"
"Dì nói sao? Hôm qua cô ấy đến tìm tôi à?" hắn chau mày
"Phải, hôm qua tầm đầu giờ chiều tôi gặp Vương Nguyên ở chỗ bảo vệ, thấy cậu ta một mình ôm cái thùng lớn, tôi muốn giúp nhưng mà cậu ấy sợ tôi mệt, nhất định không chịu. Thấy cậu ấy sắc mặt không tốt sẵn vừa mua được mấy trái cam ngon tôi liền cho cậu ấy, bảo mang về pha nước uống. Một mình Vương Nguyên bê cái thùng lớn đi, nhìn bước đi tập tễnh khó khăn nên tôi xách giúp cậu ấy túi cam tới tận cửa nhà. Lúc cậu ấy mở cửa tôi thấy cô Trịnh ngồi xoay lưng ở trên sofa"
Hắn nghe dì Hạ kể càng lúc càng thấy quái lạ, Ngọc Hân biết thừa giờ đó hắn đang ở công ty mà, sao lại chạy đến nhà tìm. Cũng không thấy gọi điện thoại nói gì. Hắn cám ơn dì Hạ rồi đi vào nhà, càng nghĩ càng thấy thắc mắc.
Phòng khách vẫn là một đống đỗ vỡ, vì giờ đã là ban ngày nên hắn nhìn thấy được hơn phân nửa đống thủy tinh là nhuộm đỏ máu. Hiện tại chưa biết phải dọn dẹp làm sao, hắn ngẫm nghĩ một lúc thấy trước hết là nên giải quyết xong chuyện ở bệnh viện, còn cái đó sẽ kêu người đến dọn sau.
Hắn lên phòng định bụng tắm rửa vệ sinh cho tỉnh táo nhưng nhìn thấy cái giường êm ái lại không kiềm nổi ngã người lên một lúc. Đưa tay day day hai thái dương, hắn mệt mỏi thở dài vì một mớ lùng bùng trước mặt. Hắn tự hỏi bản thân nếu thật sự đứa trẻ trong bụng cậu là con của hắn thì sao? Vênh mặt với đời vì bố đây giống tốt hay chạy đi nói với Ngọc Hân là anh trúng số rồi, còn là loại độc đắc?????
Nhắc tới cô thì suy nghĩ của hắn tạm rẽ sang chuyện khác, tới giờ hắn vẫn chưa biết tại sao cô lại quay trở lại nhà hắn vào hôm qua. Vương Tuấn Khải không phải loại người tò mò lắm chuyện nhưng cái gì cũng cần phải rõ ràng, nhất là với cái chuyện càng nghĩ càng thấy khó hiểu.
Hắn lấy di động để gọi cho cô nhưng vô tình bấm nhầm biểu tượng máy ảnh trên màn hình làm camera hoạt động. Vừa định thoát ra thì vật lọt vào hướng chụp của camera làm hắn khựng lại, hắn nhìn vội lên trần nhà phía trên. Sao hắn có thể quên mất cái đó chứ. Không phải trong nhà đều có lắp camera chống trộm sao.
Thật ra các camera trong nhà đều lắp đặt ẩn, được giấu sau những bức phù điêu nhỏ đính trên trần nhà có nhìn kĩ thế nào cũng không phát hiện ra. Chính vì thế nên đôi khi hắn cũng quên mất việc trong nhà có những thứ này.
Hắn bật laptop, xem lại đoạn ghi hình của hôm qua. Những ô cửa sổ video nhỏ hiện ra theo hướng quay mọi ngóc ngách trong nhà, hắn bấm phóng to một ô rồi ngồi bắt chéo chân theo dõi.
Màn hình hiện lên Vương Nguyên đang ngồi lau tỉ mỉ từng trụ gỗ trên cầu thang vì là máy quay chất lượng tốt nhất nên hình ảnh rất rõ nét, linh hoạt. Một lúc sau thì chuông cửa vang lên, Vương Nguyên rời đi mở cửa. Hắn bắt đầu chuyển sang theo dõi video quay từ camera ở phòng khách.
Đúng như dì Hạ kể, là Ngọc Hân tới. Hắn chỉnh âm lượng lớn lên để nghe được cuộc nói chuyện của hai người, nhưng từ đầu đến cuối hình như chỉ có giọng Ngọc Hân la mắng không ngừng. Kế tiếp Vương Nguyên nghe điện thoại bàn rồi đi ra ngoài. Tới hiện giờ vẫn chưa thấy có hiện tượng gì lạ nhưng vừa nghĩ xong đã có chuyện để xem, Ngọc Hân bất ngờ rời khỏi sofa di chuyển theo hướng mà hắn đoán được ngay là cầu thang.
Đoạn clip tiếp theo, cô xuất hiện trong phòng của hắn.
Tới đây, một cảm giác bất an trỗi dậy trong lòng hắn. Hắn một nửa không muốn xem tiếp vì sợ những điều sắp xảy ra sẽ khiến tự tôn của hắn bị nghiền nát, một nửa lại thôi thúc phải xem đến cùng để biết chuyện gì đã xảy ra.
Cô loay hoay mở tủ nước hoa của hắn sau đó lại chuyển sang tủ quần áo. Cô chọn ra vài món để trên giường, bộ dạng rất khẩn trương. Nhưng khi định rời đi lại tiến đến bàn làm việc của hắn lục lọi thêm, cuối cùng phát hiện cái ví tiền hắn để quên trong ngăn kéo. Yết hầu hắn khẽ chuyển động khi thấy cô mỉm cười đắc ý, trả hết mấy món đồ kia vào tủ rồi cầm ví tiền đi ra ngoài.
Tới tận giờ phút này, đầu óc hắn cũng không phải đần độn mà không đoán được những việc tiếp theo nhưng khi được tận mắt chứng kiến vẫn thấy đất trời nhầm chỗ. Xong xuôi, cô từ nhà bếp trở lại phòng khách, tiếp tục ngồi trên sofa thản nhiên như không có gì.
Vương Nguyên trở về nhà, cô ta vẫn tiếp tục cao giọng mắng mỏ. Trịnh Ngọc Hân sang ngạo, quý phái của hắn đi đâu rồi người đàn bà đang điên cuồng vừa đánh đập người khác, vừa thốt ra những từ ngữ thô tục kia làm ai. Tại sao một người có danh có phận như cô lại vì một kẻ thấp hèn như cậu mà thành ra đáng khinh bỉ như thế? Và nực cười thay chẳng phải hắn cũng không ít lần dã man nhưng tại sao bây giờ lại thấy vô cùng căm giận khi thấy cậu co quắp người dưới sàn ôm người chịu đựng trận đòn của ả mà không hề phản kháng.
Cảm giác bây giờ hắn phải diễn tả như thế nào nhỉ? Nói gọn là rất báng bổ. Hắn miệt mài tin tưởng vào đôi mắt của mình, chỉ tin vào những gì mình thấy nên bây giờ cũng nhức nhối vì những thứ mình nhìn thấy sau người khác.
Chuông điện thoại reo, nhìn tên cô hiển thị trên màn hình. Hắn tắt chuông rồi gạt sang một bên. Tạm thời khoan đả động đến việc này, trong lúc nóng giận nhất thời có thể làm ảnh hưởng đến công ty. Đó chẳng phải là mục đích lớn nhất hắn để cô bên cạnh mình sao.
Hắn chống tay lên bàn, xoa xoa phần rãnh sâu giữa hai chân mày. Vô tình làm khủy tay ấn vào một phím trên laptop, những đoạn clip trong máy cứ lướt qua mắt hắn. Khi hắn nhấc tay mình lên thì màn hình cũng dừng lại ở một clip khá lâu về trước mà sau này hắn vẫn hay gọi đó là ý trời.
"Cậu chủ..hức tôi xin cậu, tha cho tôi…làm ơn..hức"
"Đừng mà…tôi cả đời làm trâu… làm ngựa cũng được… đừng mà.. cậu chủ đừng"
…
Hắn ước mình nghe nhầm, hắn ước mình hoa mắt. Hắn ước mình có thể một đấm đánh chết thằng khốn đang điên cuồng vì dục vọng trong clip. Hắn ước đừng nhìn thấy cậu quằn quại đau đớn và nức nở cầu xin.
Và hắn cũng ước bản thân lúc này có thể làm gì đó khác đi ngoài việc thú nhận chính mình đã cưỡng bức cậu. Điều mà lương tâm hắn trốn chạy bao lâu nay, cố xây đắp nên hàng vạn lí do để trút hết tội lỗi lên đầu cậu, để toàn tâm toàn ý nâng niu cái tôi của mình.
Cùng một lúc có đến vài con quái vật chết tiệt liên tiếp cấu xé lòng tự trọng, tôn nghiêm của hắn đến nát vụn. Những mĩ từ hắn từng gán cho cho cậu giờ quay lại chế nhạo hắn ngay trong chính căn nhà này. Thậm chí hắn cũng cảm thấy bản thân mình không còn tư cách để căm giận với Ngọc Hân vì hắn đã vượt xa cái ngưỡng tồi tệ mà hắn nghĩ.
Gạt đổ một loạt hồ sơ trên bàn, đúng lúc hắn muốn một cú đập nát cái laptop thì chuông điện thoại lại vang lên. Là từ bệnh viện gọi tới.
…
"Đây là toàn bộ hành lí của cậu ta, cô xem bên trong có giấy tờ gì thì cứ lấy đem điền vào bảng thông tin của hồ sơ nhập viện"
Hắn đặt cái túi xách của cậu lên bàn đăng kí thủ tục, khi nãy hơi vội vàng nên hắn mang luôn cái túi đến đây. Cô y tá nhìn hắn e dè định bụng bảo hắn nên tự tay tìm nhưng thấy nét mặt hắn hiện tại nên thôi, cứ làm theo có vẻ tốt hơn.
Nét mặt hiện tại của hắn rất khó có thể dùng từ ngữ để miêu tả, vị bác sĩ chịu trách nhiệm xét nghiệm ADN khi thấy hắn bước vào phòng đã liên tưởng đến việc hắn vừa bị cả thế giới phản bội. Ông khẽ đẩy gọng kính mỉm cười với hắn nhằm cứu vãn bầu không khí đen ngòm mà hắn mang vào phòng mình nhưng có vẻ vô hiệu. Hắn ngồi xuống ghế, ông hít thở sâu rồi đẩy phong bì kết quả kiểm tra về phía trước.
"Tôi đã giúp anh kiểm tra ADN, kết quả anh có thể tự xem"
Hắn tỏ vẻ không khẩn trương nhưng đầu ngón tay lại thoáng run rẩy khi chạm vào tờ giấy bên trong phong bì. Trên tờ giấy khổ a4 chi chít thứ ngôn ngữ y học phức tạp nhưng đập vào mắt hắn là một từ tiếng anh 5 chữ cái, được in hoa bằng mực đỏ hết sức phô trương như đang giễu cợt võng mạc của hắn.
kết quả : MATCH
Giây phút đó hắn đã thèm xóa sổ thứ ngôn ngữ ngoại nhập đáng nguyền rủa.
Và mang cái từ "trùng khớp" trong tiếng Trung ném thẳng ra ngoài vũ trụ.
Xé nát tờ giấy trong tay bằng tất cả phẫn nộ của mình, hắn đập mạnh tay lên bàn trừng mắt nhìn bác sĩ
"Tôi yêu cầu ông phẫu thuật phá bỏ đứa trẻ đó ngay lập tức"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất