Chương 20
Lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi nhưng hắn không có thời gian để kêu ca về cảm giác nhớp nháp mà hắn ghét nhất. Từng ngóc ngách các phòng khám bị hắn lục tung lên, gặp bất cứ ai cũng cố vịn lại hỏi xem có thấy đồ ngờ nghệch kia đâu không. Hắn cũng chả rõ bản thân tại sao lại rối lên như thế , cũng không nghĩ ra được lí do gì để biện hộ. Trong đầu Vương Tuấn Khải bây giờ chỉ biết phải mau chóng nhìn thấy được cậu.
Hắn chạy dọc dãy hàng lang dài ngoằng dẫn thẳng ra khuôn viên của bệnh viện. Dù không chắc chắn lắm nhưng chỉ có mỗi nơi này là hắn chưa tìm.
Khuôn viên được xây theo mô hình một công viên, là nơi cho các bệnh nhân đi dạo và hít thở không khí trong lành. Cây xanh được trồng thành từng hàng, dưới bóng râm là hàng ghế gỗ xinh xắn. Xung quanh còn có hoa và cỏ. Tuy diện tích khá nhỏ nhưng quả thật rất lí tưởng cho bệnh nhân thư giãn.
Vương Tuấn Khải đứng trên bậc tam cấp cao nhìn bao quát một lượt, ánh mắt hắn dừng lại ở một điểm. Nơi có bóng dáng nhỏ nhắn mà hắn đang điên cuồng tìm kiếm.
Cảm giác lo lắng bỗng tiêu tan nhường chỗ cho cơn tức giận vô cớ. Ngay chính lúc hắn muốn nhanh chóng bước xuống những bậc thang dài để đến chỗ cậu và quát mắng bỗng hắn nhận ra cái đầu lòa xòa tóc cứ nghiêng sang một bên, đang nhìn gì đó chăm chú lắm.
Hắn tò mò dịch mắt theo hướng cậu đang nhìn, ngỡ ngàng trông thấy một gia đình nhỏ. Người vợ nhẹ nhàng mỉm cười khi thấy chồng mình áp tai rồi khẽ thủ thỉ điều gì đó với cái bụng tròn to.
Mắt Vương Nguyên lại chuyển sang hướng khác, người đàn ông đang làm mặt xấu dụ công chúa nhỏ ăn hết chén bột, người phụ nữ ngồi cạnh tuy gương mặt mệt mỏi nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời.
Rồi cậu nhìn về một bé trai kháu khỉnh đang được bố cõng trên vai, hai bố con vui vẻ đùa giỡn, thỉnh thoảng người mẹ ngồi trên ghế vừa vuốt cái bụng tròn, vừa gọi tên bé làm tiếng cười khúc khích vang lên giòn giã.
Lần này cậu nhìn xuống bụng mình, giấu nhẹm khuôn mặt nhỏ nhắn bằng cái cúi đầu quen thuộc.
Rất lâu sau đó, hắn cứ nhìn mãi đôi vai gầy guộc run rẩy từng cơn. Và hắn cũng nhìn thấy cậu đưa tay lau đi nước mắt.
Hắn lặng người nhận ra tại sao giữa bao nhiêu người hắn lại dễ dàng tìm thấy cậu. Vì cậu nổi bật, vì cậu là người duy nhất bơ vơ.
Nhìn cái dáng nhỏ bé co ro lọt thỏm giữa những niềm hạnh phúc xa lạ, nhìn đôi mắt rụt rè thèm khát được một lần trải qua. Thề rằng giây phút ấy, hắn đã muốn quay lưng. Bỏ chạy.
Tệ hại hơn tất cả là hắn không thể nhúc nhích, không thể cắt đứt tia nhìn chiếu lên hình ảnh cậu. Chỉ biết bất động, ngây người để cảm giác quặn thắt cấu xé tâm can.
Hắn cứ đứng như thế rất lâu, tới khi chân có cảm giác mỏi rã rời mới chầm chậm đi xuống từng bậc thang. Cứ mong những bậc thang này dài thêm một chút để cái đầu trống rỗng của hắn kịp nghĩ ra sẽ nói gì khi đứng trước mặt cậu. Cuối cùng thì chân vẫn là nhanh hơn não.
"C..cậu chủ.." Vương Nguyên lắp bắp
"Tại sao lại ra đây?" hắn nuốt nước bọt hỏi bừa một câu
"Tôi xin lỗi…tại ở trong phòng chán nên..tôi về phòng ngay, sau này tôi không dám nữa"
Nhìn cậu vừa nói vừa sợ sệt lắc đầu, hắn cau mày một cách khó chịu, càng ngày hắn càng thấy bực dọc khi nhìn thấy bộ dạng rúm ró này của cậu, tự hỏi nó có gì hay ho mà ngày trước hắn lại hả hê đến thế.
Còn Vương Nguyên chỉ cần nhìn thấy cái rãnh sâu giữa đôi mày rậm đã sợ đến bủn rủn tay chân liền vội vàng đứng dậy không dám chần chừ. Vội đến mức đứng bằng cả cái chân bong gân, cả người loạng choạng suýt ngã sấp xuống đất.
Nhìn cậu hấp ta hấp tấp như thế hắn lại thêm một chút cáu tiết. Bàn tay thô to nắm lấy bên vai của cánh tay lành lặn ấn mạnh xuống ghế, quát khẽ
"Ngồi xuống !!!"
Rồi hắn cũng chậm rãi xoay người ngồi xuống.
…
Hắn từ đầu tới cuối buổi chỉ im lặng nhìn khung cảnh tràn màu xanh cây cối trước mặt, cậu một chữ cũng không dám hé răng, cả thở cũng không dám thở mạnh, hai bàn tay nhẹ nắm lấy vạt áo trong căng thẳng.
Thú thật hắn cũng có vài lần đảo mắt sang bên cạnh, tới lúc thấy được vệt nước mắt đã khô ráo và chóp mũi nhỏ bớt ửng đỏ mới ngừng. Hắn không quan tâm lắm chuyện cậu đang nghĩ vì bận ngẫm ra một chân lí : nơi nào có mặt hắn, nơi đó cậu sẽ không khóc. Dĩ nhiên không phải vì hắn tốt đẹp gì cho cam, mà là tới khóc cậu cũng không dám.
Mặt trời gần đứng bóng, số người đi dạo ít hẳn đi. Tiếp tục ngồi như thế chỉ có trúng nắng rồi sinh bệnh thêm.
"Về phòng"
Vương Tuấn Khải nói gọn rồi đứng dậy, hắn đi được vài bước cậu mới tiêu hóa xong câu nói ấy, liền đứng dậy tập tễnh theo sau lưng. Mãi tới khi hắn đi đã hơn một nửa số bậc tam cấp cậu vẫn còn chật vật ở những bậc đầu tiên. Tay và chân đều bị thương nên Vương Nguyên đi rất vất vả, tựa sát người vào tay vịn để nhích lên từng chút một, vết thương bị động đau nhói khiến khuôn mặt đẫm mồ hôi vì gắng sức thêm nhợt nhạt.
Hắn dừng hẳn lại để nhìn cậu cắn môi cố gắng leo lên một cách chậm chạp, rốt cục khi nãy cậu mất bao nhiêu thời gian để đi ra đây chứ.
Trời càng lúc càng nắng to, mồ hôi ở lưng áo hắn cũng bắt đầu rịn ra. Hắn khó chịu nhìn cậu vừa đi vừa thở hồng hộc mãi chỉ mới được một phần ba quãng đường. Chần chừ một lúc, hắn đi ngược trở xuống chỗ cậu chìa một tay ra
"Vịn vào rồi đi"
"T..tôi ..không cần đâu cậu chủ, tự ..tự tôi đi được"
"Tôi bảo đưa tay ra !"
Cáu tiết với cái tính sợ sệt của cậu, hắn nắm lấy tay cậu quàng chặt nó vào tay mình rồi đi từng bước ngắn đỡ cậu lên cùng mặc kệ khuôn mặt kia vẫn còn ngây ngốc.
Vương Nguyên đi có vẻ đã bớt khó khăn hơn nhưng tốc độ vẫn rất chậm. Mãi một lúc lâu sau mà cả hai chỉ mới đi được một nửa bậc thang. Với tính nhẫn nại xấp xỉ vạch 0 của mình hắn cũng bắt đầu phát bực.
Hắn bỏ tay ra khỏi người cậu, bước lên phía trước một bước rồi ngồi thụp xuống. Trước con mắt ngơ ngác của Vương Nguyên, hắn húng hắng vài tiếng rồi nói
"Leo lên"
"D..Dạ?"
"Tôi nói leo lên"
Mất vài phút mới hiểu được ý hắn muốn gì, Vương Nguyên thậm chí hoảng sợ tới lùi ra sau, hai tay lắc lắc, đầu cũng lắc cật lực theo
"Không…tôi không dám..cậu chủ mệt thì về phòng nghỉ trước…tôi không.."
"Im miệng, leo lên !!!"
Vương Tuấn Khải bùng phát, túm lấy tay cậu kéo qua vai mình, tay còn lại nhanh chóng đỡ lấy đùi cậu, chỉ một giây sau đó cả người Vương Nguyên chính thức rời khỏi mặt đất.
Khỏi nói cũng biết bây giờ cậu đang hoảng sợ tới mức nào, cả người đông cứng trên lưng hắn. Miệng hé ra rồi khép lại, muốn xin hắn mau chóng bỏ mình xuống cũng không cách nào thốt ra được.
Hắn cõng cậu trên lưng bước phăm phăm lên bậc tam cấp một cách nhanh chóng, không ngừng thắc mắc tại sao cậu lại nhẹ như vậy, có khi chỉ nặng bằng đứa trẻ. Có thật cậu là thanh niên không? Sao hắn thấy lưng mình cứ nhẹ hẫng, nhẹ quá, nhẹ quá đi.
Cậu không dám để người mình chạm vào hắn nên luôn cố rướn người ra phía sau để giữ khoảng cách, vì hắn đi vội nên cậu hơn một lần suýt ngã ngửa. Mỗi lần như thế hắn đều hơi nghiêng mặt nạt nộ, đồng thời kéo cậu sát hơn vào lưng mình. Chẳng mấy chốc đã đi hết bậc tam cấp dài, Vương Nguyên e dè túm lấy vai áo hắn, khẽ gọi
"C..cậu chủ ơi, tới nơi rồi..tôi tự đi.."
" Có biết từ đây về phòng còn bao xa không? Ngồi yên đó đi" hắn cau này
Cậu biết nếu nói thêm thì hắn sẽ phát cáu mất nên không phản kháng nữa, chỉ im lặng ngoan ngoãn để hắn cõng đến tận phòng.
…
Đặt Vương Nguyên xuống giường, hắn đi vòng qua phía cửa sổ kéo rèm lại che đi cái nắng gay gắt. Hắn cởi áo khoác vắt trên ghế rồi mở quạt cho thoáng. Vì cả hai vừa ở ngoài nắng vào nếu bật điều hòa rất dễ bị cảm. Mồ hôi bết dính trên lưng áo làm cậu khó chịu, cậu loay hoay tìm một cái áo mới rồi tụt xuống giường đi vào phòng tắm để thay.
Ở bên ngoài, hắn ngồi trên mép giường, lật vài trang mấy tờ tạp chí để sẵn trong phòng. Thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía cửa phòng tắm một lần, chả để làm gì cả.
Bên trong cánh cửa, mồ hôi đã ướt nay càng thêm ướt vì cậu đang đứng trước một tình cảnh vô cùng éo le. Chuyện là áo bệnh viện được may theo kiểu đóng cúc một hàng theo chiều dọc trước ngực, cậu chỉ có một tay cử động được. Một tay thì có thể mở cúc nhưng đóng cúc là không thể. Nên hiện tại cậu đang ngồi trên thành bồn tắm, mím môi lo lắng, đã cố gắng kéo hai cái vạt áo lại gần nhau nhưng không cách nào gài cúc vào.
Hắn bên ngoài đã đi từ thỉnh thoảng liếc mắt một lần sang nhìn chằm chặp vào cánh cửa. Tự hỏi đã gần nửa tiếng đồng hồ sao cậu còn chưa ra? Đi vệ sinh cũng không lí nào lâu như vậy. Có khi nào té ngã hay ngạt thở ngất xỉu luôn trong đó không.Từ trước đến nay Vương Tuấn Khải luôn tự hào cho rằng mình tinh thần thép nhưng trong tình cảnh này càng nghĩ càng thấy đứng ngồi không yên.
Cuối cùng, tự cho là tình thế nước sôi lửa bỏng, hắn quăng tờ tạp chí sang một bên. Đi đến trước cửa xắn tay áo, hùng hổ xoay nắm cửa bước vào.
Đập vào mắt hắn là cậu đang níu lấy hai vạt áo, mặt méo mó sắp khóc đến nơi. trông thấy hắn lù lù đi vào đã sợ đến suýt ngã lọt luôn vào bồn tắm phía sau. Thấy cậu không có việc gì hắn mới thở phào nhẹ nhõm, chợt nhận ra hành động vô duyên của mình, hắn chữa ngượng bằng cách đi tới chỗ bồn rửa mặt
"Tôi vào rửa tay"
"D…dạ"
Phát bừa vái cái để nước tung tóe cho có, hắn quay lại nhìn cậu vẫn đang ngồi co ro một chỗ, hai tay ôm trước ngực, cả mặt cũng cúi gằm xuống. Hắn chau mày nghĩ ngợi, chẳng lẽ thật sự đã bất cẩn té ngã?
"Sao không ra ngoài?" hắn hỏi
"T..tôi..chút nữa sẽ ra sau"
Nhìn thấy cậu cứ siết chặt tay trước ngực, hắn sinh nghi liền bước lại gần gặn hỏi
"Bị làm sao?"
"Dạ k..không có…" cậu lắc đầu
"Nói !!"
Tới lúc này, cậu mới dè dặt buông tay ra khỏi hai cái vạt áo, run rẩy trả lời rằng không đóng cúc áo lại được nên không dám ra ngoài. Hắn thở phào lần hai, mà cũng chả biết tại sao cứ liên tục thấy nhẹ nhõm như thế.
Hắn bước tới gần rồi khom người nhẹ nhàng giúp cậu đóng từng cái cúc một. Cả người cậu co rúm lại, hai tay xoắn chặt vào nhau, mím môi sợ không cẩn thận sẽ làm người mình chạm vào tay hắn. Hắn không thích và sẽ quát mắng.
Từ trên cao nhìn xuống thế này, hắn có thể biết tại sao khi cậu ở trên lưng hắn lại nhẹ như thế. Cơ thể cậu gầy gò đến độ bao nhiêu xương xẩu đều hiện ra, nước da trắng xanh nhợt nhạt lại càng làm cho nó thêm yếu ớt. Mong manh đến mức chỉ cần mạnh tay cơ thể kia sẽ bị bóp nát, vỡ vụn.
Hắn cũng nhớ ngày trước từng thô bạo tới mức nào với cái mỏng manh này. Nói hắn đang thương cảm thì quả thật không có, cùng lắm chỉ là chút dày vò thoảng qua.
Mãi suy nghĩ nên tay hắn đã đi lên tới ngực cậu lúc nào không hay, đầu ngón tay vô tình lướt qua vùng da non nớt làm cậu giật nảy người hai vai co lên run lập cập, hắn cũng choàng tỉnh, đôi mắt không tự chủ nhìn chăm chăm vào khoảng ngực non mịn mình vừa chạm vào, phần áo còn lại hơi xộc xệch làm điểm hồng nho nhỏ ẩn hiện hút lấy tia nhìn của hắn, không cách nào dứt được.
Chết tiệt, tại sao nước bọt trong khoang miệng hắn lại tiết ra nhiều như thế.
Hắn chạy dọc dãy hàng lang dài ngoằng dẫn thẳng ra khuôn viên của bệnh viện. Dù không chắc chắn lắm nhưng chỉ có mỗi nơi này là hắn chưa tìm.
Khuôn viên được xây theo mô hình một công viên, là nơi cho các bệnh nhân đi dạo và hít thở không khí trong lành. Cây xanh được trồng thành từng hàng, dưới bóng râm là hàng ghế gỗ xinh xắn. Xung quanh còn có hoa và cỏ. Tuy diện tích khá nhỏ nhưng quả thật rất lí tưởng cho bệnh nhân thư giãn.
Vương Tuấn Khải đứng trên bậc tam cấp cao nhìn bao quát một lượt, ánh mắt hắn dừng lại ở một điểm. Nơi có bóng dáng nhỏ nhắn mà hắn đang điên cuồng tìm kiếm.
Cảm giác lo lắng bỗng tiêu tan nhường chỗ cho cơn tức giận vô cớ. Ngay chính lúc hắn muốn nhanh chóng bước xuống những bậc thang dài để đến chỗ cậu và quát mắng bỗng hắn nhận ra cái đầu lòa xòa tóc cứ nghiêng sang một bên, đang nhìn gì đó chăm chú lắm.
Hắn tò mò dịch mắt theo hướng cậu đang nhìn, ngỡ ngàng trông thấy một gia đình nhỏ. Người vợ nhẹ nhàng mỉm cười khi thấy chồng mình áp tai rồi khẽ thủ thỉ điều gì đó với cái bụng tròn to.
Mắt Vương Nguyên lại chuyển sang hướng khác, người đàn ông đang làm mặt xấu dụ công chúa nhỏ ăn hết chén bột, người phụ nữ ngồi cạnh tuy gương mặt mệt mỏi nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời.
Rồi cậu nhìn về một bé trai kháu khỉnh đang được bố cõng trên vai, hai bố con vui vẻ đùa giỡn, thỉnh thoảng người mẹ ngồi trên ghế vừa vuốt cái bụng tròn, vừa gọi tên bé làm tiếng cười khúc khích vang lên giòn giã.
Lần này cậu nhìn xuống bụng mình, giấu nhẹm khuôn mặt nhỏ nhắn bằng cái cúi đầu quen thuộc.
Rất lâu sau đó, hắn cứ nhìn mãi đôi vai gầy guộc run rẩy từng cơn. Và hắn cũng nhìn thấy cậu đưa tay lau đi nước mắt.
Hắn lặng người nhận ra tại sao giữa bao nhiêu người hắn lại dễ dàng tìm thấy cậu. Vì cậu nổi bật, vì cậu là người duy nhất bơ vơ.
Nhìn cái dáng nhỏ bé co ro lọt thỏm giữa những niềm hạnh phúc xa lạ, nhìn đôi mắt rụt rè thèm khát được một lần trải qua. Thề rằng giây phút ấy, hắn đã muốn quay lưng. Bỏ chạy.
Tệ hại hơn tất cả là hắn không thể nhúc nhích, không thể cắt đứt tia nhìn chiếu lên hình ảnh cậu. Chỉ biết bất động, ngây người để cảm giác quặn thắt cấu xé tâm can.
Hắn cứ đứng như thế rất lâu, tới khi chân có cảm giác mỏi rã rời mới chầm chậm đi xuống từng bậc thang. Cứ mong những bậc thang này dài thêm một chút để cái đầu trống rỗng của hắn kịp nghĩ ra sẽ nói gì khi đứng trước mặt cậu. Cuối cùng thì chân vẫn là nhanh hơn não.
"C..cậu chủ.." Vương Nguyên lắp bắp
"Tại sao lại ra đây?" hắn nuốt nước bọt hỏi bừa một câu
"Tôi xin lỗi…tại ở trong phòng chán nên..tôi về phòng ngay, sau này tôi không dám nữa"
Nhìn cậu vừa nói vừa sợ sệt lắc đầu, hắn cau mày một cách khó chịu, càng ngày hắn càng thấy bực dọc khi nhìn thấy bộ dạng rúm ró này của cậu, tự hỏi nó có gì hay ho mà ngày trước hắn lại hả hê đến thế.
Còn Vương Nguyên chỉ cần nhìn thấy cái rãnh sâu giữa đôi mày rậm đã sợ đến bủn rủn tay chân liền vội vàng đứng dậy không dám chần chừ. Vội đến mức đứng bằng cả cái chân bong gân, cả người loạng choạng suýt ngã sấp xuống đất.
Nhìn cậu hấp ta hấp tấp như thế hắn lại thêm một chút cáu tiết. Bàn tay thô to nắm lấy bên vai của cánh tay lành lặn ấn mạnh xuống ghế, quát khẽ
"Ngồi xuống !!!"
Rồi hắn cũng chậm rãi xoay người ngồi xuống.
…
Hắn từ đầu tới cuối buổi chỉ im lặng nhìn khung cảnh tràn màu xanh cây cối trước mặt, cậu một chữ cũng không dám hé răng, cả thở cũng không dám thở mạnh, hai bàn tay nhẹ nắm lấy vạt áo trong căng thẳng.
Thú thật hắn cũng có vài lần đảo mắt sang bên cạnh, tới lúc thấy được vệt nước mắt đã khô ráo và chóp mũi nhỏ bớt ửng đỏ mới ngừng. Hắn không quan tâm lắm chuyện cậu đang nghĩ vì bận ngẫm ra một chân lí : nơi nào có mặt hắn, nơi đó cậu sẽ không khóc. Dĩ nhiên không phải vì hắn tốt đẹp gì cho cam, mà là tới khóc cậu cũng không dám.
Mặt trời gần đứng bóng, số người đi dạo ít hẳn đi. Tiếp tục ngồi như thế chỉ có trúng nắng rồi sinh bệnh thêm.
"Về phòng"
Vương Tuấn Khải nói gọn rồi đứng dậy, hắn đi được vài bước cậu mới tiêu hóa xong câu nói ấy, liền đứng dậy tập tễnh theo sau lưng. Mãi tới khi hắn đi đã hơn một nửa số bậc tam cấp cậu vẫn còn chật vật ở những bậc đầu tiên. Tay và chân đều bị thương nên Vương Nguyên đi rất vất vả, tựa sát người vào tay vịn để nhích lên từng chút một, vết thương bị động đau nhói khiến khuôn mặt đẫm mồ hôi vì gắng sức thêm nhợt nhạt.
Hắn dừng hẳn lại để nhìn cậu cắn môi cố gắng leo lên một cách chậm chạp, rốt cục khi nãy cậu mất bao nhiêu thời gian để đi ra đây chứ.
Trời càng lúc càng nắng to, mồ hôi ở lưng áo hắn cũng bắt đầu rịn ra. Hắn khó chịu nhìn cậu vừa đi vừa thở hồng hộc mãi chỉ mới được một phần ba quãng đường. Chần chừ một lúc, hắn đi ngược trở xuống chỗ cậu chìa một tay ra
"Vịn vào rồi đi"
"T..tôi ..không cần đâu cậu chủ, tự ..tự tôi đi được"
"Tôi bảo đưa tay ra !"
Cáu tiết với cái tính sợ sệt của cậu, hắn nắm lấy tay cậu quàng chặt nó vào tay mình rồi đi từng bước ngắn đỡ cậu lên cùng mặc kệ khuôn mặt kia vẫn còn ngây ngốc.
Vương Nguyên đi có vẻ đã bớt khó khăn hơn nhưng tốc độ vẫn rất chậm. Mãi một lúc lâu sau mà cả hai chỉ mới đi được một nửa bậc thang. Với tính nhẫn nại xấp xỉ vạch 0 của mình hắn cũng bắt đầu phát bực.
Hắn bỏ tay ra khỏi người cậu, bước lên phía trước một bước rồi ngồi thụp xuống. Trước con mắt ngơ ngác của Vương Nguyên, hắn húng hắng vài tiếng rồi nói
"Leo lên"
"D..Dạ?"
"Tôi nói leo lên"
Mất vài phút mới hiểu được ý hắn muốn gì, Vương Nguyên thậm chí hoảng sợ tới lùi ra sau, hai tay lắc lắc, đầu cũng lắc cật lực theo
"Không…tôi không dám..cậu chủ mệt thì về phòng nghỉ trước…tôi không.."
"Im miệng, leo lên !!!"
Vương Tuấn Khải bùng phát, túm lấy tay cậu kéo qua vai mình, tay còn lại nhanh chóng đỡ lấy đùi cậu, chỉ một giây sau đó cả người Vương Nguyên chính thức rời khỏi mặt đất.
Khỏi nói cũng biết bây giờ cậu đang hoảng sợ tới mức nào, cả người đông cứng trên lưng hắn. Miệng hé ra rồi khép lại, muốn xin hắn mau chóng bỏ mình xuống cũng không cách nào thốt ra được.
Hắn cõng cậu trên lưng bước phăm phăm lên bậc tam cấp một cách nhanh chóng, không ngừng thắc mắc tại sao cậu lại nhẹ như vậy, có khi chỉ nặng bằng đứa trẻ. Có thật cậu là thanh niên không? Sao hắn thấy lưng mình cứ nhẹ hẫng, nhẹ quá, nhẹ quá đi.
Cậu không dám để người mình chạm vào hắn nên luôn cố rướn người ra phía sau để giữ khoảng cách, vì hắn đi vội nên cậu hơn một lần suýt ngã ngửa. Mỗi lần như thế hắn đều hơi nghiêng mặt nạt nộ, đồng thời kéo cậu sát hơn vào lưng mình. Chẳng mấy chốc đã đi hết bậc tam cấp dài, Vương Nguyên e dè túm lấy vai áo hắn, khẽ gọi
"C..cậu chủ ơi, tới nơi rồi..tôi tự đi.."
" Có biết từ đây về phòng còn bao xa không? Ngồi yên đó đi" hắn cau này
Cậu biết nếu nói thêm thì hắn sẽ phát cáu mất nên không phản kháng nữa, chỉ im lặng ngoan ngoãn để hắn cõng đến tận phòng.
…
Đặt Vương Nguyên xuống giường, hắn đi vòng qua phía cửa sổ kéo rèm lại che đi cái nắng gay gắt. Hắn cởi áo khoác vắt trên ghế rồi mở quạt cho thoáng. Vì cả hai vừa ở ngoài nắng vào nếu bật điều hòa rất dễ bị cảm. Mồ hôi bết dính trên lưng áo làm cậu khó chịu, cậu loay hoay tìm một cái áo mới rồi tụt xuống giường đi vào phòng tắm để thay.
Ở bên ngoài, hắn ngồi trên mép giường, lật vài trang mấy tờ tạp chí để sẵn trong phòng. Thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía cửa phòng tắm một lần, chả để làm gì cả.
Bên trong cánh cửa, mồ hôi đã ướt nay càng thêm ướt vì cậu đang đứng trước một tình cảnh vô cùng éo le. Chuyện là áo bệnh viện được may theo kiểu đóng cúc một hàng theo chiều dọc trước ngực, cậu chỉ có một tay cử động được. Một tay thì có thể mở cúc nhưng đóng cúc là không thể. Nên hiện tại cậu đang ngồi trên thành bồn tắm, mím môi lo lắng, đã cố gắng kéo hai cái vạt áo lại gần nhau nhưng không cách nào gài cúc vào.
Hắn bên ngoài đã đi từ thỉnh thoảng liếc mắt một lần sang nhìn chằm chặp vào cánh cửa. Tự hỏi đã gần nửa tiếng đồng hồ sao cậu còn chưa ra? Đi vệ sinh cũng không lí nào lâu như vậy. Có khi nào té ngã hay ngạt thở ngất xỉu luôn trong đó không.Từ trước đến nay Vương Tuấn Khải luôn tự hào cho rằng mình tinh thần thép nhưng trong tình cảnh này càng nghĩ càng thấy đứng ngồi không yên.
Cuối cùng, tự cho là tình thế nước sôi lửa bỏng, hắn quăng tờ tạp chí sang một bên. Đi đến trước cửa xắn tay áo, hùng hổ xoay nắm cửa bước vào.
Đập vào mắt hắn là cậu đang níu lấy hai vạt áo, mặt méo mó sắp khóc đến nơi. trông thấy hắn lù lù đi vào đã sợ đến suýt ngã lọt luôn vào bồn tắm phía sau. Thấy cậu không có việc gì hắn mới thở phào nhẹ nhõm, chợt nhận ra hành động vô duyên của mình, hắn chữa ngượng bằng cách đi tới chỗ bồn rửa mặt
"Tôi vào rửa tay"
"D…dạ"
Phát bừa vái cái để nước tung tóe cho có, hắn quay lại nhìn cậu vẫn đang ngồi co ro một chỗ, hai tay ôm trước ngực, cả mặt cũng cúi gằm xuống. Hắn chau mày nghĩ ngợi, chẳng lẽ thật sự đã bất cẩn té ngã?
"Sao không ra ngoài?" hắn hỏi
"T..tôi..chút nữa sẽ ra sau"
Nhìn thấy cậu cứ siết chặt tay trước ngực, hắn sinh nghi liền bước lại gần gặn hỏi
"Bị làm sao?"
"Dạ k..không có…" cậu lắc đầu
"Nói !!"
Tới lúc này, cậu mới dè dặt buông tay ra khỏi hai cái vạt áo, run rẩy trả lời rằng không đóng cúc áo lại được nên không dám ra ngoài. Hắn thở phào lần hai, mà cũng chả biết tại sao cứ liên tục thấy nhẹ nhõm như thế.
Hắn bước tới gần rồi khom người nhẹ nhàng giúp cậu đóng từng cái cúc một. Cả người cậu co rúm lại, hai tay xoắn chặt vào nhau, mím môi sợ không cẩn thận sẽ làm người mình chạm vào tay hắn. Hắn không thích và sẽ quát mắng.
Từ trên cao nhìn xuống thế này, hắn có thể biết tại sao khi cậu ở trên lưng hắn lại nhẹ như thế. Cơ thể cậu gầy gò đến độ bao nhiêu xương xẩu đều hiện ra, nước da trắng xanh nhợt nhạt lại càng làm cho nó thêm yếu ớt. Mong manh đến mức chỉ cần mạnh tay cơ thể kia sẽ bị bóp nát, vỡ vụn.
Hắn cũng nhớ ngày trước từng thô bạo tới mức nào với cái mỏng manh này. Nói hắn đang thương cảm thì quả thật không có, cùng lắm chỉ là chút dày vò thoảng qua.
Mãi suy nghĩ nên tay hắn đã đi lên tới ngực cậu lúc nào không hay, đầu ngón tay vô tình lướt qua vùng da non nớt làm cậu giật nảy người hai vai co lên run lập cập, hắn cũng choàng tỉnh, đôi mắt không tự chủ nhìn chăm chăm vào khoảng ngực non mịn mình vừa chạm vào, phần áo còn lại hơi xộc xệch làm điểm hồng nho nhỏ ẩn hiện hút lấy tia nhìn của hắn, không cách nào dứt được.
Chết tiệt, tại sao nước bọt trong khoang miệng hắn lại tiết ra nhiều như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất