Chương 24
Chiếc xe đen nặng nhọc bò lên con dốc tiến vào khu nhà cao cấp, nơi hàng vạn con người nằm tách biệt dưới kia ao ước. Từng vòng xe lăn chậm chạp trên con đường thênh thang vắng vẻ, sau một lúc dường như đã kiệt sức, nó dừng hẳn lại giữa cái u tịch của đêm khuya.
Luồng khí khô lạnh đón hắn khi vừa rời khỏi ghế lái, tiếng cửa đóng sập đột ngột đánh vào không gian tĩnh lặng làm ánh đèn leo lét bên đường giật nảy mình, thoáng chập chờn.
Hắn rút một điếu thuốc rồi ngồi xuống ghế đá ven đường. Từ đây có thể mơ hồ nhìn thấy cánh cổng cao đẹp của ngôi biệt thự mình đứng tên nhưng hắn không muốn trở về vội, cũng không buồn viện cớ bỗng dưng thèm khói thuốc. Hắn chỉ biết bản thân cần tĩnh lặng. Có quá nhiều thứ cần phải nghĩ nhưng hắn lại không muốn nghĩ. Hắn hơn một lần tưởng rằng cái cảm giác bấp bênh, hoang mang bản thân sẽ chẳng bao giờ phải nếm trải giờ đây quyện vào làn khói , từng chút một vẽ lên những nhìn thù mờ ảo trước ánh nhìn mệt nhoài. Hết điếu này đến điếu khác, qua phút này lại đến phút khác. Hắn như pho tượng thần Hi lạp tuyệt đẹp mà người nghệ nhân tài hoa bỏ quên giữa màn đêm đen kịt.
Ngỡ hắn sẽ được tận hưởng sự tĩnh lặng này lâu thêm chút nữa nhưng từ phía xa, âm thanh rầm đục và hoàng nhoáng đặc trưng của dòng Ferrari, vài giây sau chiếc siêu xe đỏ bóng đỗ xịch trước mặt hắn, kèm theo giọng nói đầy ngạc nhiên
"Giám đốc Vương"
Hắn không trả lời nhưng ánh mắt lóe lên một tia ngạc nhiên, là Thiên Tỷ. Việc anh ta có mặt ở đây xét ra cũng không có gì ngạc nhiên vì tên nhóc cà chớn kia cũng ở khu này, hai người lại có quan hệ yêu đương.Từ khi biết được mối hiềm khích của giám đốc với em người yêu, Thiên Tỷ mỗi lần gặp hắn đều có chút không được tự nhiên. Hắn không muốn quan hệ công việc đang tốt đẹp bỗng dưng khó xử nên cũng tránh đề cập đến, sau giờ làm thì mỗi người mỗi thời gian khác nhau về nhà, tuy là hàng xóm với nhau nhưng chưa bao giờ hắn và anh lại đụng mặt ở đây cả.
"Khuya rồi sao Giám đốc còn ở đây?" Thiên Tỷ lịch sự xuống xe hỏi han
"Tôi muốn ngồi đây thư giãn một chút thôi" hắn nhún vai
"Công việc có gì không suôn sẻ sao? Nếu có thể tôi sẽ cố gắng giúp"
"Không có gì..chỉ là chuyện riêng thôi. Mà cậu sao giờ này còn lang thang ngoài đường, gặp đối tác sao?"
"Không phải đâu giám đốc..Tiểu Hoành em ấy thèm ăn chân gà nướng nên…giám đốc cũng biết rồi đó…mấy người mang thai hay làm nũng mà" anh gãi tai ấp úng trả lời
"Thế sao? Vậy phải chúc mừng cậu rồi"
Trong khi nói câu ấy, môi hắn vô thức run lên. Sau khi dứt câu ấy, môi hắn lại vô thức rít một hơi thuốc dài. Vì cái gì, hắn cũng không dám nghĩ.
Liếc nhìn đống tàn thuốc dưới chân Vương Tuấn Khải, Thiên Tỷ hơi nhíu mày. Một con người lạnh nhạt với lớp vỏ lạnh nhạt kiên cố như hắn bị dồn đến tình cảnh này ắt hẳn chuyện không đơn giản như một cái nhún vai. Rất tự nhiên, anh ngồi xuống bên cạnh. khẽ húng hắng một chút rồi dùng toàn bộ sự thành tâm của bản thân để thốt ra một câu thật nhẹ nhàng.
"Nếu cảm thấy tin tưởng, giám đốc có thể tâm sự với tôi. Tôi không dám nhận bản thân mình là thần thánh nhưng nếu có thể giúp được, chắc chắn tôi sẽ không từ chối"
Thiên Tỷ rốt cuộc có biết hay không sự chân thật, chu đáo của cậu ấy luôn khiến người khác phải lưu tâm. Một ngoại lực kinh hồn nào đó xuất phát từ giọng nói quan tâm sâu sắc đã đánh mạnh vào mảnh thành trì cuối cùng còn sót lại, hắn trút bỏ lớp giáp lạnh lùng, lí trí tạm thời được nghỉ ngơi. Hắn từng chút một kể lại mọi chuyện.
.
.
.
.
"chuyện là như vậy đấy. Haha.. Có phải bây giờ anh cảm thấy tôi thật xấu xa không?"
Hắn cười nhạt nhưng đôi mắt vẫn xoáy sâu vào một điểm mông lung giữa đất trời. Bên cạnh, Thiên Tỷ không trả lời, gương mặt bàng hoàng dần giãn ra, thay vào đó là nét thẫn thờ.
Chuyện đó… ai mà ngờ.
"Ngày mai người ta chỉ lấy đứa bé đi. Tôi và cậu ấy cũng coi như không còn mối quan hệ. Chuyên đơn giản chỉ có thế…chẳng qua là bản thân có chút…"- hắn bỏ lỡ câu nói…hơi thừ người ra rồi lại nhếch miệng cười, lắc đầu -"…thật ra cũng chẳng có gì cả, là do tôi suy nghĩ nhiều quá thôi"
Thiên Tỷ im lặng hơi nghiêng đầu nhìn vị giám đốc trẻ tuổi thành đạt khiến nhiều người ngưỡng mộ đang chìm trong khói thuốc cùng nụ cười bế tắc. Đằng sau chàng trai tưởng chừng hoàn mỹ ấy là một bức màn của sự lầm mỗi mấp mé phủ xuống bao trùm tương lai đắt giá. Nó giống như một thử thách quá lớn ép người chơi phải chọn sự vô nhân đạo, khiến người ta vừa căm hận vừa xót xa.
So với người khác, anh hiểu ẩn giấu phía sau những vòng khói trắng xóa kia là bao nhiêu bế tắc, suy tư. Càng nhìn thấy rõ hơn cái khốc liệt của địa vị nơi chiến trường danh vọng.
Nhưng so với hắn, anh có lẽ vẫn cần tình người hơn tiền bạc. Im lặng như thế cảm thấy đã đủ, Thiên Tỷ hơi ngả người ra lưng ghế, hít một thật sâu rồi nói bằng chất giọng đầy sâu lắng, anh sẽ kể cho hắn nghe một câu chuyện
" 23 năm về trước, có một đứa trẻ chào đời trong một chòi lá mục nát. Rồi nó lớn dần trong vòng tay của mẹ, xung quanh nó cũng không ai thương nó nhiều bằng mẹ. Có đôi lần nó thắc mắc về ba, mẹ mỉm cười nói nó là quà của trời cho bà nhưng nó thấy mắt mẹ ướt. Từ đó nó không hỏi về ba, mỗi ngày đều cùng mẹ sống thật vui vẻ. Mẹ cực khổ một thân nuôi nó khôn lớn, bất kể nắng mưa ốm đau đều cố kiếm đủ tiền cho ăn học. Mẹ nhịn ăn để nó được no, nhịn mặc để nó được ấm. Nhịn chăm lo bản thân để nó được yêu thương thật trọn vẹn. Lần duy nhất mẹ đánh nó là khi nó lén bỏ học để đi làm, sau trận đòn đầy nước mắt của mẹ, nó ôm mẹ hứa sẽ học hành chăm chỉ. Nhưng có ai ngờ được ngày nó thành tài cũng là ngày mẹ vĩnh viễn ra đi. Trong những giây cuối đời, mẹ đã kể cho nó biết, về thân phận của một đứa trẻ mà ba nó không biết sự tồn tại, về sự đay nghiến hắt hủi của gia đình vì cho rằng mẹ là một vết nhơ, về lời bàn tán chế giễu của người đời và mẹ cũng nói nhìn thấy nó thành tài là báo đáp lớn nhất trong cuộc đời bà. Rồi mẹ nhắm mắt trong nụ cười mãn nguyện. Nó chỉ cho phép bản thân khóc vào ngày hôm đó, còn về sau nó luôn mỉm cười khi nghĩ về mẹ. Nó phải cảm ơn người cha vô tâm, nhờ ông nó mới nhận được tình thương quá lớn lao từ bà. Tuổi thơ của nó thật sự rất đẹp, đẹp hơn vô số đứa trẻ sinh ra trong nhung lụa vì nó có một người mẹ yêu thương nó nhiều hơn tất cả tình yêu trên đời này cộng lại"
Ngừng một lúc, Thiên Tỷ lại mỉm cười tiếp tục
"Anh biết không? Mỗi đứa trẻ đến với thế gian này đều là một phép màu của trời, người cha có thể nhận hoặc từ chối món quà ấy nhưng hãy để người mẹ được yêu thương nó bằng niềm hạnh phúc lớn lao nhất. Như chính mẹ tôi đã yêu thương tôi, đến phút cuối đời bà vẫn không hối tiếc về việc đánh đổi mọi thứ để giữa lại phép màu này vì bà đã rất hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc trong suốt những tháng ngày cực khổ. Bà nói tôi chính là tài sản lớn nhất của bà, là món quà quý nhất cho cả cuộc đời."
Vương Tuấn Khải lặng lẽ nghe từng câu từng chữ rót vào tai mình, giờ đến lượt hắn bất động. Mẩu thuốc lá vì hơi lạnh cũng tắt ngúm từ bao giờ, theo cái buông thỏng của tay rơi xuống đất, yên vị bên các bạn bè trước đó.
"Câu chuyện của tôi rất nhạt nhẽo, nếu anh không thích thì không cần để tâm. Còn bây giờ thì…chân gà chắc cũng nguội rồi. Tôi phải về nhanh để hâm nóng lại đây, anh cũng biết Chí Hoành rất có khả năng đêm nay sẽ tống tôi ra sofa đúng không?"
Thiên Tỷ bông đùa một chút rồi đứng lên. Hắn cũng cười nhẹ thay cho lời tạm biệt. Trước khi chiếc xe lao vút đi, hắn còn thoáng nghe thấy Thiên Tỷ nói một câu, đại loại là
"Hơn ai hết, anh hiểu rõ cậu ấy khao khát đứa bé đó thế nào, đúng không?"
Hắn không phản ứng, các giác quan trì trệ vì cơn gió lạnh đã cướp mất thân nhiệt, chiếc xe rời đi trong tiếng động cơ như lúc đến. Lại chỉ mình hắn và đêm đen.
…
Hắn đang ở đâu thế này, xung quanh sao chỉ một màu trắng, còn có cả sương và khói nữa. Vương Tuấn Khải nhìn xuống chân mình, hoàn toàn không có mặt đất, tuy rằng đang đứng nhưng cảm giác hệt như lơ lửng giữa không trung.
Mãi loay hoay vì không xác định được phương hướng, hắn bỗng cảm thấy có gì đó giật nhẹ. Là một bàn tay trẻ con mũm mĩm đang níu lấy ống quần hắn.
Trẻ con, sao ở đây lại có trẻ con? Rõ ràng khi nãy hắn không thấy có ai ở đây mà.
"Pa..p..pa" đứa bé mấp máy đôi môi nhỏ xinh bập bẹ mấy tiếng
Papa sao? Là gọi hắn sao?
Hắn vì quá bất ngờ nên cứ đứng yên bất động nhìn đứa trẻ đáng yêu đang không ngừng bi bô. Khóe môi non nớt cong lên vui vẻ, mơ hồ nhìn thấy đôi mắt to tròn uốn cong thành hình trăng khuyết.
"Boo"
Một giọng nói thanh thanh trong trẻo vang lên, từ sau làn khói mỏng, một người khoác lên mình bộ trang phục trắng muốt, dung mạo xinh đẹp như thiên thần xuất hiện. Người lạ bước đến gần hắn, càng đến gần càng nhìn rõ hơn những đường nét quen thuộc. Hắn ngẩn người, khẽ gọi một tiếng như để khẳng định lại
"Ng…Nguyên"
Tại sao cậu lại ở đây, sao trông cậu bình thản thế. Không giống bình thường tí nào nhưng kia đúng là Vương Nguyên.
"Boo, lại đây với ba" Cậu chìa hai tay về phía trước, âu yếm nhìn bé con
"Pa..paa..paa" bé con nhìn cậu một lúc lại siết lấy gấu quần hắn, gọi liên tục, âm giọng non nớt có phần khẩn trương
"Boo, nhanh lại với ba"
Hắn vẫn còn chìm trong ngạc nhiên, mở to mắt nhìn đứa bé lúp xúp dưới chân mình bị một lực vô hình nhấc bổng, từng chút bay lên rồi lọt thỏm vào vòng tay Vương Nguyên. Dù đang được cậu nâng niu ôm lấy nhưng có vẻ bé không vừa lòng, liên tục quẫy đạp, đôi mắt trong veo đẹp đẽ đã ngập nước. Bé òa khóc, cố nhoài người về phía hắn. Đan xen giữa những tiếng gọi papa đứt quãng là tiếng khóc nao lòng, cả khuôn mặt đáng yêu ửng đỏ, nước mắt ướt đẫm hai gò má non mịn, chảy cả xuống chiếc cằm nhỏ nhắn.
Nhìn bé con nức nở, hắn thấy tim mình như bị ai bóp nghẹn. Đau lắm. Hắn muốn nói gì đó nhưng cổ họng đau đớn tựa dây gai cuốn lấy cào rách không sao thốt lên lời.
"Đừng khóc..mình đi thôi con"
Vương Nguyên khẽ hôn lên trán bé con rồi cậu ngẩng đầu nhìn hắn. Từ lúc xuất hiện đây chính là lần đầu tiên cậu nhìn về hắn. Sao cái nhìn đó lại đau buồn như thế. Đừng, thà rằng ném cho hắn cái nhìn căm hận đi, đừng nhìn hắn bằng đôi mắt bi thương đó. Đừng…đừng…tim hắn sắp bị xuyên thủng rồi.
Một luồn sáng lóe lên nuốt chửng hai hình bóng trước mặt, hắn muốn chạy đến nhưng những đồng tiền vàng đã đè chặt lấy hai chân. Hắn bất lực trong tiếng hét không âm sắc, toàn thân đau đến rã rời. Hắn đổ gục xuống ôm lấy lồng ngực đang xé ra thành từng mảnh, những gì hắn còn thấy được sau cùng là một cánh tay ngắn tũn vươn về phía mình và tiếng gọi ba dần tan biến.
Bé con nói gì thế? Sao hắn không nghe được…. Không…không…đừng đi….đừng đi…
….
"KHÔNGGGGGG!!!"
Hắn bật dậy, khuôn mặt tái nhợt, mồ hôi thấm ướt thái dương. Nhìn quanh căn phòng tĩnh lặng, hắn thở dốc lấy lại bình tĩnh.
Chỉ là giấc mơ.
Chạm tay vào lồng ngực mình, nơi đang có những nhịp đập dồn dập thầm hỏi vì sao ngay cả khi đó là giấc mơ hắn cũng thấy đau lòng.
Hắn rời khỏi giường, đi về phía cửa sổ nheo mắt nhìn cảnh vật bên ngoài. Nắng đã lên rực rỡ giữa nền trời trong veo, tán lá xanh biếc khẽ xào xạc thoảng đưa hương mát lành.
Ngày hôm nay thời tiết thật tệ.
…
Lái xe đến bệnh viện, hắn máy móc đỗ xe rồi máy móc tiến vào. Dãy hàng lang trắng xóa đón bước chân hắn bằng tiếng lộp cộp quen thuộc, chẳng mấy chốc đã đến cánh cửa số 157.
Hắn chưa bao giờ thấy khó khăn để xoay nắm tay cửa như bây giờ. Cánh cửa chần chừ mở ra, hắn chần chừ bước vào, không ngạc nhiên lắm khi thấy có nhiều người bên trong như vậy.
Là các bác sĩ, y tá đến để kiểm tra cho cậu lần cuối.
Trước khi đưa cậu vào phòng phẫu thuật.
Hắn lui vào một góc phòng, cố tránh né cách mấy đến cuối cùng vẫn phải hương cái nhìn về phía cậu.
Vương Nguyên nằm đó bất động, con ngươi đen lay láy đờ đẫn nhìn lên trần nhà, cả người buông thõng để bác sĩ kiểm tra. Hắn không biết cậu đang nghĩ gì nhưng hắn đang cảm thấy vô cùng tệ hại.
Thà rằng cậu nổi điên lên đập phá, hay mắng chửi hắn. Hắn sẽ đứng yên cho cậu đánh cậu mắng còn hơn nhìn cậu chẳng khác gì chết đi rồi. Hoặc cứ như hôm qua, ít ra cậu còn khóc được.
Một lúc sau mọi người đỡ cậu sang một băng ca. Hắn thấy mồ hôi mình túa ra như tắm,tay chân thừa thãi và cứng đờ. Khi được đẩy ngang qua chỗ hắn, cậu bất ngờ nghiêng đầu nhìn. Vương Nguyên không nói gì, chỉ rơi một giọt nước từ khóe mắt đau thương. Cảm giác đau nhói quen thuộc trong giấc mơ lại ùa về làm hắn thấy đất trời chao đảo.
Chỉ nhiêu đó thôi rồi cậu nhắm nghiền mắt, không kêu la phản kháng, để mặc mọi người đẩy mình đi. Và cũng để mặc hắn trân trối nhìn theo.
Băng ca đã khuất tầm nhìn một lúc lâu hắn mới thôi hóa đá. Hắn nhìn quanh căn phòng mà mình đã lui tới suốt khoảng thời gian này. Chỉ có mười ngày thôi mà sao lại thân quen như vậy. Hắn nhìn cái giường đơn phủ nệm mỏng cậu hay nằm cong cong như con tôm, hắn nhìn cái TV bình dân hiếm khi nào phát ra tiếng, hắn nhìn cánh cửa của phòng tắm nhỏ là nơi hắn đứng chờ cậu thay quần áo,hắn nhìn cái bàn nhỏ nơi góc phòng hắn hay ngồi tới khuya, dù không nhìn thấy nhưng hắn biết ngày nào cậu cũng cố lau chùi cho nó thật sạch sẽ.
Hắn đi về phía giường rồi ngã người nằm lên nó,từ tấm chăn đến gối nằm đều tỏa ra mùi hương rất nhẹ, không phải mùi của mỹ phẩm đắt tiền mà là mùi ngòn ngọt của mái tóc mềm hay dè dặt tựa vào lồng ngực hắn mỗi khi giúp cậu rửa mặt. Hắn bỗng nhớ về câu chuyện của Thiên Tỷ và cả giấc mơ đêm qua. Gác một tay ngang mặt, giấu đi điều gì đó trong đôi mắt, chỉ để thoát ra ngoài một tiếng thở dài.
Gáy hắn chạm phải một thứ gì đó. Hắn nhấc đầu lên luồn tay vào gối lôi ra một vật vuông vức, dày dặn. Là quyển sổ đỏ nhật kí lần trước hắn từng đọc.
Nâng nó lên ngang tầm mắt xem xét, âm thanh loạt xoạt vang lên khi hắn buồn chán dùng ngón tay lướt qua bề dày của trang giấy. Bỗng một thứ gì đó bên trong rơi ra phủ xuống mắt hắn làm hắn giật mình đánh rơi quyển sổ xuống ngực. Nhặt thứ đang che khuất đôi mắt của mình, hắn nhíu mày nhìn thứ trong tay mình. Là bức ảnh hôm qua đã được cắt nhỏ để kẹp vừa vào quyển sổ.
Hắn lại tiếp tục nhấc quyển sổ rơi trên ngực mình lên, tay hắn vô tình mở đúng một trang có chữ. Hình như là trang cuối cùng. Lần trước hắn đã xem qua một lượt nhưng hình như không có trang này.
Nheo mắt nhìn dòng chữ nghuệch ngoạc, hắn kéo cuốn sổ lại gần tầm mắt mình rồi bắt đầu đọc
nhật kí…ngày…tháng..năm
Ba xin lỗi, ba thật là ngu ngốc. tại sao ba không nhận ra sớm hơn là ba không thể cho con một cuộc sống no đủ như bao người khác. Người ta nói đúng con à, ba thương con lắm, ba không để con chịu khổ được. Nên con đi đi nhé, đi tìm người ba khác giàu có hơn để con được sung sướng. Ba yêu con nhiều lắm. ba xin lỗi con…xin lỗi con.
Vẫn là những con chữ đơn giản, lời văn rời rạc nhưng bao nhiêu từ là bao nhiêu dao nhọn đâm vào lòng hắn. Vương Nguyên thật biết cách làm cho hắn căm hận bản thân mà.
Giữa lúc hắn còn đang dằn vặt, cơn gió nhẹ từ cánh cửa bỗng lùa vào làm quyển nhật kí được lật sang trang mới. Lần này chỉ có vài dòng, rất ngắn gọn, là vừa được cậu viết.
Boo, con đang sợ lắm phải không? Con đừng sợ, ba sẽ không bỏ con một mình đâu, ba sẽ đi cùng con, cùng con đi tìm một người ba khác thật tốt, Boo đừng sợ, ba không bỏ con. Chờ ba.
Bộp.
.
.
.
Quyển sổ rơi xuống đất. Hắn bật dậy, khuôn mặt hoang mang nhìn đăm đăm về phía cửa phòng, hắn muốn nhấc người đứng lên nhưng đôi chân nặng trịch đã ngăn cản. Hắn cúi nhìn mơ hồ thấy đống tiền tài và vô số bảng chức vụ đã ghì chặt lấy gót giày. Đầu hắn đau như búa bổ còn toàn thân như bị ai xé vụn. Hắn vùng vẫy đau đớn trong tiềm thức, thống khổ rít lên khi lý trí lẫn cảm xúc bị thiêu đốt.
Papaaa..đừng đuổi Boo..papaa…
Là bé con gọi hắn, hắn đã nghe được câu cuối cùng bé con nói, hắn nghe thấy bé con nói.
Bằng một sức lực phi thường, hắn nghiến răng nhấc chân khỏi gông xiềng ảo ảnh. Hắn lao ra khỏi phòng, guồng chân chạy trên hành lang mong mọi chuyện đừng quá muộn. Đôi mắt nhòe nhoẹt nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo.
Đó là CON.
Luồng khí khô lạnh đón hắn khi vừa rời khỏi ghế lái, tiếng cửa đóng sập đột ngột đánh vào không gian tĩnh lặng làm ánh đèn leo lét bên đường giật nảy mình, thoáng chập chờn.
Hắn rút một điếu thuốc rồi ngồi xuống ghế đá ven đường. Từ đây có thể mơ hồ nhìn thấy cánh cổng cao đẹp của ngôi biệt thự mình đứng tên nhưng hắn không muốn trở về vội, cũng không buồn viện cớ bỗng dưng thèm khói thuốc. Hắn chỉ biết bản thân cần tĩnh lặng. Có quá nhiều thứ cần phải nghĩ nhưng hắn lại không muốn nghĩ. Hắn hơn một lần tưởng rằng cái cảm giác bấp bênh, hoang mang bản thân sẽ chẳng bao giờ phải nếm trải giờ đây quyện vào làn khói , từng chút một vẽ lên những nhìn thù mờ ảo trước ánh nhìn mệt nhoài. Hết điếu này đến điếu khác, qua phút này lại đến phút khác. Hắn như pho tượng thần Hi lạp tuyệt đẹp mà người nghệ nhân tài hoa bỏ quên giữa màn đêm đen kịt.
Ngỡ hắn sẽ được tận hưởng sự tĩnh lặng này lâu thêm chút nữa nhưng từ phía xa, âm thanh rầm đục và hoàng nhoáng đặc trưng của dòng Ferrari, vài giây sau chiếc siêu xe đỏ bóng đỗ xịch trước mặt hắn, kèm theo giọng nói đầy ngạc nhiên
"Giám đốc Vương"
Hắn không trả lời nhưng ánh mắt lóe lên một tia ngạc nhiên, là Thiên Tỷ. Việc anh ta có mặt ở đây xét ra cũng không có gì ngạc nhiên vì tên nhóc cà chớn kia cũng ở khu này, hai người lại có quan hệ yêu đương.Từ khi biết được mối hiềm khích của giám đốc với em người yêu, Thiên Tỷ mỗi lần gặp hắn đều có chút không được tự nhiên. Hắn không muốn quan hệ công việc đang tốt đẹp bỗng dưng khó xử nên cũng tránh đề cập đến, sau giờ làm thì mỗi người mỗi thời gian khác nhau về nhà, tuy là hàng xóm với nhau nhưng chưa bao giờ hắn và anh lại đụng mặt ở đây cả.
"Khuya rồi sao Giám đốc còn ở đây?" Thiên Tỷ lịch sự xuống xe hỏi han
"Tôi muốn ngồi đây thư giãn một chút thôi" hắn nhún vai
"Công việc có gì không suôn sẻ sao? Nếu có thể tôi sẽ cố gắng giúp"
"Không có gì..chỉ là chuyện riêng thôi. Mà cậu sao giờ này còn lang thang ngoài đường, gặp đối tác sao?"
"Không phải đâu giám đốc..Tiểu Hoành em ấy thèm ăn chân gà nướng nên…giám đốc cũng biết rồi đó…mấy người mang thai hay làm nũng mà" anh gãi tai ấp úng trả lời
"Thế sao? Vậy phải chúc mừng cậu rồi"
Trong khi nói câu ấy, môi hắn vô thức run lên. Sau khi dứt câu ấy, môi hắn lại vô thức rít một hơi thuốc dài. Vì cái gì, hắn cũng không dám nghĩ.
Liếc nhìn đống tàn thuốc dưới chân Vương Tuấn Khải, Thiên Tỷ hơi nhíu mày. Một con người lạnh nhạt với lớp vỏ lạnh nhạt kiên cố như hắn bị dồn đến tình cảnh này ắt hẳn chuyện không đơn giản như một cái nhún vai. Rất tự nhiên, anh ngồi xuống bên cạnh. khẽ húng hắng một chút rồi dùng toàn bộ sự thành tâm của bản thân để thốt ra một câu thật nhẹ nhàng.
"Nếu cảm thấy tin tưởng, giám đốc có thể tâm sự với tôi. Tôi không dám nhận bản thân mình là thần thánh nhưng nếu có thể giúp được, chắc chắn tôi sẽ không từ chối"
Thiên Tỷ rốt cuộc có biết hay không sự chân thật, chu đáo của cậu ấy luôn khiến người khác phải lưu tâm. Một ngoại lực kinh hồn nào đó xuất phát từ giọng nói quan tâm sâu sắc đã đánh mạnh vào mảnh thành trì cuối cùng còn sót lại, hắn trút bỏ lớp giáp lạnh lùng, lí trí tạm thời được nghỉ ngơi. Hắn từng chút một kể lại mọi chuyện.
.
.
.
.
"chuyện là như vậy đấy. Haha.. Có phải bây giờ anh cảm thấy tôi thật xấu xa không?"
Hắn cười nhạt nhưng đôi mắt vẫn xoáy sâu vào một điểm mông lung giữa đất trời. Bên cạnh, Thiên Tỷ không trả lời, gương mặt bàng hoàng dần giãn ra, thay vào đó là nét thẫn thờ.
Chuyện đó… ai mà ngờ.
"Ngày mai người ta chỉ lấy đứa bé đi. Tôi và cậu ấy cũng coi như không còn mối quan hệ. Chuyên đơn giản chỉ có thế…chẳng qua là bản thân có chút…"- hắn bỏ lỡ câu nói…hơi thừ người ra rồi lại nhếch miệng cười, lắc đầu -"…thật ra cũng chẳng có gì cả, là do tôi suy nghĩ nhiều quá thôi"
Thiên Tỷ im lặng hơi nghiêng đầu nhìn vị giám đốc trẻ tuổi thành đạt khiến nhiều người ngưỡng mộ đang chìm trong khói thuốc cùng nụ cười bế tắc. Đằng sau chàng trai tưởng chừng hoàn mỹ ấy là một bức màn của sự lầm mỗi mấp mé phủ xuống bao trùm tương lai đắt giá. Nó giống như một thử thách quá lớn ép người chơi phải chọn sự vô nhân đạo, khiến người ta vừa căm hận vừa xót xa.
So với người khác, anh hiểu ẩn giấu phía sau những vòng khói trắng xóa kia là bao nhiêu bế tắc, suy tư. Càng nhìn thấy rõ hơn cái khốc liệt của địa vị nơi chiến trường danh vọng.
Nhưng so với hắn, anh có lẽ vẫn cần tình người hơn tiền bạc. Im lặng như thế cảm thấy đã đủ, Thiên Tỷ hơi ngả người ra lưng ghế, hít một thật sâu rồi nói bằng chất giọng đầy sâu lắng, anh sẽ kể cho hắn nghe một câu chuyện
" 23 năm về trước, có một đứa trẻ chào đời trong một chòi lá mục nát. Rồi nó lớn dần trong vòng tay của mẹ, xung quanh nó cũng không ai thương nó nhiều bằng mẹ. Có đôi lần nó thắc mắc về ba, mẹ mỉm cười nói nó là quà của trời cho bà nhưng nó thấy mắt mẹ ướt. Từ đó nó không hỏi về ba, mỗi ngày đều cùng mẹ sống thật vui vẻ. Mẹ cực khổ một thân nuôi nó khôn lớn, bất kể nắng mưa ốm đau đều cố kiếm đủ tiền cho ăn học. Mẹ nhịn ăn để nó được no, nhịn mặc để nó được ấm. Nhịn chăm lo bản thân để nó được yêu thương thật trọn vẹn. Lần duy nhất mẹ đánh nó là khi nó lén bỏ học để đi làm, sau trận đòn đầy nước mắt của mẹ, nó ôm mẹ hứa sẽ học hành chăm chỉ. Nhưng có ai ngờ được ngày nó thành tài cũng là ngày mẹ vĩnh viễn ra đi. Trong những giây cuối đời, mẹ đã kể cho nó biết, về thân phận của một đứa trẻ mà ba nó không biết sự tồn tại, về sự đay nghiến hắt hủi của gia đình vì cho rằng mẹ là một vết nhơ, về lời bàn tán chế giễu của người đời và mẹ cũng nói nhìn thấy nó thành tài là báo đáp lớn nhất trong cuộc đời bà. Rồi mẹ nhắm mắt trong nụ cười mãn nguyện. Nó chỉ cho phép bản thân khóc vào ngày hôm đó, còn về sau nó luôn mỉm cười khi nghĩ về mẹ. Nó phải cảm ơn người cha vô tâm, nhờ ông nó mới nhận được tình thương quá lớn lao từ bà. Tuổi thơ của nó thật sự rất đẹp, đẹp hơn vô số đứa trẻ sinh ra trong nhung lụa vì nó có một người mẹ yêu thương nó nhiều hơn tất cả tình yêu trên đời này cộng lại"
Ngừng một lúc, Thiên Tỷ lại mỉm cười tiếp tục
"Anh biết không? Mỗi đứa trẻ đến với thế gian này đều là một phép màu của trời, người cha có thể nhận hoặc từ chối món quà ấy nhưng hãy để người mẹ được yêu thương nó bằng niềm hạnh phúc lớn lao nhất. Như chính mẹ tôi đã yêu thương tôi, đến phút cuối đời bà vẫn không hối tiếc về việc đánh đổi mọi thứ để giữa lại phép màu này vì bà đã rất hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc trong suốt những tháng ngày cực khổ. Bà nói tôi chính là tài sản lớn nhất của bà, là món quà quý nhất cho cả cuộc đời."
Vương Tuấn Khải lặng lẽ nghe từng câu từng chữ rót vào tai mình, giờ đến lượt hắn bất động. Mẩu thuốc lá vì hơi lạnh cũng tắt ngúm từ bao giờ, theo cái buông thỏng của tay rơi xuống đất, yên vị bên các bạn bè trước đó.
"Câu chuyện của tôi rất nhạt nhẽo, nếu anh không thích thì không cần để tâm. Còn bây giờ thì…chân gà chắc cũng nguội rồi. Tôi phải về nhanh để hâm nóng lại đây, anh cũng biết Chí Hoành rất có khả năng đêm nay sẽ tống tôi ra sofa đúng không?"
Thiên Tỷ bông đùa một chút rồi đứng lên. Hắn cũng cười nhẹ thay cho lời tạm biệt. Trước khi chiếc xe lao vút đi, hắn còn thoáng nghe thấy Thiên Tỷ nói một câu, đại loại là
"Hơn ai hết, anh hiểu rõ cậu ấy khao khát đứa bé đó thế nào, đúng không?"
Hắn không phản ứng, các giác quan trì trệ vì cơn gió lạnh đã cướp mất thân nhiệt, chiếc xe rời đi trong tiếng động cơ như lúc đến. Lại chỉ mình hắn và đêm đen.
…
Hắn đang ở đâu thế này, xung quanh sao chỉ một màu trắng, còn có cả sương và khói nữa. Vương Tuấn Khải nhìn xuống chân mình, hoàn toàn không có mặt đất, tuy rằng đang đứng nhưng cảm giác hệt như lơ lửng giữa không trung.
Mãi loay hoay vì không xác định được phương hướng, hắn bỗng cảm thấy có gì đó giật nhẹ. Là một bàn tay trẻ con mũm mĩm đang níu lấy ống quần hắn.
Trẻ con, sao ở đây lại có trẻ con? Rõ ràng khi nãy hắn không thấy có ai ở đây mà.
"Pa..p..pa" đứa bé mấp máy đôi môi nhỏ xinh bập bẹ mấy tiếng
Papa sao? Là gọi hắn sao?
Hắn vì quá bất ngờ nên cứ đứng yên bất động nhìn đứa trẻ đáng yêu đang không ngừng bi bô. Khóe môi non nớt cong lên vui vẻ, mơ hồ nhìn thấy đôi mắt to tròn uốn cong thành hình trăng khuyết.
"Boo"
Một giọng nói thanh thanh trong trẻo vang lên, từ sau làn khói mỏng, một người khoác lên mình bộ trang phục trắng muốt, dung mạo xinh đẹp như thiên thần xuất hiện. Người lạ bước đến gần hắn, càng đến gần càng nhìn rõ hơn những đường nét quen thuộc. Hắn ngẩn người, khẽ gọi một tiếng như để khẳng định lại
"Ng…Nguyên"
Tại sao cậu lại ở đây, sao trông cậu bình thản thế. Không giống bình thường tí nào nhưng kia đúng là Vương Nguyên.
"Boo, lại đây với ba" Cậu chìa hai tay về phía trước, âu yếm nhìn bé con
"Pa..paa..paa" bé con nhìn cậu một lúc lại siết lấy gấu quần hắn, gọi liên tục, âm giọng non nớt có phần khẩn trương
"Boo, nhanh lại với ba"
Hắn vẫn còn chìm trong ngạc nhiên, mở to mắt nhìn đứa bé lúp xúp dưới chân mình bị một lực vô hình nhấc bổng, từng chút bay lên rồi lọt thỏm vào vòng tay Vương Nguyên. Dù đang được cậu nâng niu ôm lấy nhưng có vẻ bé không vừa lòng, liên tục quẫy đạp, đôi mắt trong veo đẹp đẽ đã ngập nước. Bé òa khóc, cố nhoài người về phía hắn. Đan xen giữa những tiếng gọi papa đứt quãng là tiếng khóc nao lòng, cả khuôn mặt đáng yêu ửng đỏ, nước mắt ướt đẫm hai gò má non mịn, chảy cả xuống chiếc cằm nhỏ nhắn.
Nhìn bé con nức nở, hắn thấy tim mình như bị ai bóp nghẹn. Đau lắm. Hắn muốn nói gì đó nhưng cổ họng đau đớn tựa dây gai cuốn lấy cào rách không sao thốt lên lời.
"Đừng khóc..mình đi thôi con"
Vương Nguyên khẽ hôn lên trán bé con rồi cậu ngẩng đầu nhìn hắn. Từ lúc xuất hiện đây chính là lần đầu tiên cậu nhìn về hắn. Sao cái nhìn đó lại đau buồn như thế. Đừng, thà rằng ném cho hắn cái nhìn căm hận đi, đừng nhìn hắn bằng đôi mắt bi thương đó. Đừng…đừng…tim hắn sắp bị xuyên thủng rồi.
Một luồn sáng lóe lên nuốt chửng hai hình bóng trước mặt, hắn muốn chạy đến nhưng những đồng tiền vàng đã đè chặt lấy hai chân. Hắn bất lực trong tiếng hét không âm sắc, toàn thân đau đến rã rời. Hắn đổ gục xuống ôm lấy lồng ngực đang xé ra thành từng mảnh, những gì hắn còn thấy được sau cùng là một cánh tay ngắn tũn vươn về phía mình và tiếng gọi ba dần tan biến.
Bé con nói gì thế? Sao hắn không nghe được…. Không…không…đừng đi….đừng đi…
….
"KHÔNGGGGGG!!!"
Hắn bật dậy, khuôn mặt tái nhợt, mồ hôi thấm ướt thái dương. Nhìn quanh căn phòng tĩnh lặng, hắn thở dốc lấy lại bình tĩnh.
Chỉ là giấc mơ.
Chạm tay vào lồng ngực mình, nơi đang có những nhịp đập dồn dập thầm hỏi vì sao ngay cả khi đó là giấc mơ hắn cũng thấy đau lòng.
Hắn rời khỏi giường, đi về phía cửa sổ nheo mắt nhìn cảnh vật bên ngoài. Nắng đã lên rực rỡ giữa nền trời trong veo, tán lá xanh biếc khẽ xào xạc thoảng đưa hương mát lành.
Ngày hôm nay thời tiết thật tệ.
…
Lái xe đến bệnh viện, hắn máy móc đỗ xe rồi máy móc tiến vào. Dãy hàng lang trắng xóa đón bước chân hắn bằng tiếng lộp cộp quen thuộc, chẳng mấy chốc đã đến cánh cửa số 157.
Hắn chưa bao giờ thấy khó khăn để xoay nắm tay cửa như bây giờ. Cánh cửa chần chừ mở ra, hắn chần chừ bước vào, không ngạc nhiên lắm khi thấy có nhiều người bên trong như vậy.
Là các bác sĩ, y tá đến để kiểm tra cho cậu lần cuối.
Trước khi đưa cậu vào phòng phẫu thuật.
Hắn lui vào một góc phòng, cố tránh né cách mấy đến cuối cùng vẫn phải hương cái nhìn về phía cậu.
Vương Nguyên nằm đó bất động, con ngươi đen lay láy đờ đẫn nhìn lên trần nhà, cả người buông thõng để bác sĩ kiểm tra. Hắn không biết cậu đang nghĩ gì nhưng hắn đang cảm thấy vô cùng tệ hại.
Thà rằng cậu nổi điên lên đập phá, hay mắng chửi hắn. Hắn sẽ đứng yên cho cậu đánh cậu mắng còn hơn nhìn cậu chẳng khác gì chết đi rồi. Hoặc cứ như hôm qua, ít ra cậu còn khóc được.
Một lúc sau mọi người đỡ cậu sang một băng ca. Hắn thấy mồ hôi mình túa ra như tắm,tay chân thừa thãi và cứng đờ. Khi được đẩy ngang qua chỗ hắn, cậu bất ngờ nghiêng đầu nhìn. Vương Nguyên không nói gì, chỉ rơi một giọt nước từ khóe mắt đau thương. Cảm giác đau nhói quen thuộc trong giấc mơ lại ùa về làm hắn thấy đất trời chao đảo.
Chỉ nhiêu đó thôi rồi cậu nhắm nghiền mắt, không kêu la phản kháng, để mặc mọi người đẩy mình đi. Và cũng để mặc hắn trân trối nhìn theo.
Băng ca đã khuất tầm nhìn một lúc lâu hắn mới thôi hóa đá. Hắn nhìn quanh căn phòng mà mình đã lui tới suốt khoảng thời gian này. Chỉ có mười ngày thôi mà sao lại thân quen như vậy. Hắn nhìn cái giường đơn phủ nệm mỏng cậu hay nằm cong cong như con tôm, hắn nhìn cái TV bình dân hiếm khi nào phát ra tiếng, hắn nhìn cánh cửa của phòng tắm nhỏ là nơi hắn đứng chờ cậu thay quần áo,hắn nhìn cái bàn nhỏ nơi góc phòng hắn hay ngồi tới khuya, dù không nhìn thấy nhưng hắn biết ngày nào cậu cũng cố lau chùi cho nó thật sạch sẽ.
Hắn đi về phía giường rồi ngã người nằm lên nó,từ tấm chăn đến gối nằm đều tỏa ra mùi hương rất nhẹ, không phải mùi của mỹ phẩm đắt tiền mà là mùi ngòn ngọt của mái tóc mềm hay dè dặt tựa vào lồng ngực hắn mỗi khi giúp cậu rửa mặt. Hắn bỗng nhớ về câu chuyện của Thiên Tỷ và cả giấc mơ đêm qua. Gác một tay ngang mặt, giấu đi điều gì đó trong đôi mắt, chỉ để thoát ra ngoài một tiếng thở dài.
Gáy hắn chạm phải một thứ gì đó. Hắn nhấc đầu lên luồn tay vào gối lôi ra một vật vuông vức, dày dặn. Là quyển sổ đỏ nhật kí lần trước hắn từng đọc.
Nâng nó lên ngang tầm mắt xem xét, âm thanh loạt xoạt vang lên khi hắn buồn chán dùng ngón tay lướt qua bề dày của trang giấy. Bỗng một thứ gì đó bên trong rơi ra phủ xuống mắt hắn làm hắn giật mình đánh rơi quyển sổ xuống ngực. Nhặt thứ đang che khuất đôi mắt của mình, hắn nhíu mày nhìn thứ trong tay mình. Là bức ảnh hôm qua đã được cắt nhỏ để kẹp vừa vào quyển sổ.
Hắn lại tiếp tục nhấc quyển sổ rơi trên ngực mình lên, tay hắn vô tình mở đúng một trang có chữ. Hình như là trang cuối cùng. Lần trước hắn đã xem qua một lượt nhưng hình như không có trang này.
Nheo mắt nhìn dòng chữ nghuệch ngoạc, hắn kéo cuốn sổ lại gần tầm mắt mình rồi bắt đầu đọc
nhật kí…ngày…tháng..năm
Ba xin lỗi, ba thật là ngu ngốc. tại sao ba không nhận ra sớm hơn là ba không thể cho con một cuộc sống no đủ như bao người khác. Người ta nói đúng con à, ba thương con lắm, ba không để con chịu khổ được. Nên con đi đi nhé, đi tìm người ba khác giàu có hơn để con được sung sướng. Ba yêu con nhiều lắm. ba xin lỗi con…xin lỗi con.
Vẫn là những con chữ đơn giản, lời văn rời rạc nhưng bao nhiêu từ là bao nhiêu dao nhọn đâm vào lòng hắn. Vương Nguyên thật biết cách làm cho hắn căm hận bản thân mà.
Giữa lúc hắn còn đang dằn vặt, cơn gió nhẹ từ cánh cửa bỗng lùa vào làm quyển nhật kí được lật sang trang mới. Lần này chỉ có vài dòng, rất ngắn gọn, là vừa được cậu viết.
Boo, con đang sợ lắm phải không? Con đừng sợ, ba sẽ không bỏ con một mình đâu, ba sẽ đi cùng con, cùng con đi tìm một người ba khác thật tốt, Boo đừng sợ, ba không bỏ con. Chờ ba.
Bộp.
.
.
.
Quyển sổ rơi xuống đất. Hắn bật dậy, khuôn mặt hoang mang nhìn đăm đăm về phía cửa phòng, hắn muốn nhấc người đứng lên nhưng đôi chân nặng trịch đã ngăn cản. Hắn cúi nhìn mơ hồ thấy đống tiền tài và vô số bảng chức vụ đã ghì chặt lấy gót giày. Đầu hắn đau như búa bổ còn toàn thân như bị ai xé vụn. Hắn vùng vẫy đau đớn trong tiềm thức, thống khổ rít lên khi lý trí lẫn cảm xúc bị thiêu đốt.
Papaaa..đừng đuổi Boo..papaa…
Là bé con gọi hắn, hắn đã nghe được câu cuối cùng bé con nói, hắn nghe thấy bé con nói.
Bằng một sức lực phi thường, hắn nghiến răng nhấc chân khỏi gông xiềng ảo ảnh. Hắn lao ra khỏi phòng, guồng chân chạy trên hành lang mong mọi chuyện đừng quá muộn. Đôi mắt nhòe nhoẹt nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo.
Đó là CON.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất