Lần Nữa Yêu Anh

Chương 26

Trước Sau
Giờ này nếu có nhân viên nào của công ty đi ngang qua đây, có kí chi phiếu cho chắc họ cũng không dám tin cái người đang mang dáng vẻ côn đồ Trùng Khánh kia chính là giám đốc đáng kính của mình.

Vương Tuấn Khải hai tay chống hông, áo somi xộc xệch, hầm hầm chiếu cái nhìn hung hăng của chủ nợ vào người đối diện thấp bé kém hắn cả cái đầu. Còn con nợ Vương Nguyên thì vẻ mặt hiện tại dùng từ đáng thương cũng không tả xiết. Mấy lời vừa rồi của hắn chẳng khác gì đấm liên tiếp vào nỗi lo âu của cậu, nước mắt không kiềm được lại trào ra ướt đẫm.

Chợt Vương Nguyên mở túi xách, vội vã dốc ngược nó xuống làm đồ đạc bên trong rơi tung tóe hết xuống lòng đường rồi cậu ngồi thụp xuống, hối hả lục tìm gì đó, cuối cùng nhặt lấy cuộc tiền lẻ nhàu nhĩ. Cậu cầm nó đưa lên cho hắn, giọng vì khóc nhiều nên vừa khàn vừa run

"Cậu..cậu chủ cầm đỡ..hức..cái này…tôi hức hức…còn bao nhiêu…tôi sẽ ráng trả đủ"

"Cậu đang đùa tôi đấy à? Cậu có biết tiền một ngày cậu nằm viện ít nhất cũng gấp 50 lần chỗ đó không?" hắn cười mỉa chỉ tay vào cuộn tiền lẻ trước mặt mình

Tiền. Nó với người giàu cùng lắm là những tờ giấy có chút giá trị, dùng làm thước đo danh lợi, khi buồn chán mang ra đổi chác mua vui, thậm chí châm lửa đốt cũng giống như để bớt chật nhà. Còn với người nghèo chẳng khác gì con dao hai lưỡi, nó có thể cứu mạng họ thì cũng có thể dìm chết họ. Ngay lúc này đây, tại nơi này đây là hai ví dụ điển hình còn đang hít thở.

"Bây giờ cậu muốn sao?" Hắn điềm nhiên hỏi, hai tay đút túi quần. Khí thế hoàn toàn áp đảo.

"Huhu…tôi không có tiền….cậu chủ ơi…huhuhu…tôi sẽ kiếm tiền trả mà…" cậu với gương mặt giàn giụa nước mắt nghẹn ngào cầu xin

"Nếu vậy thì…"

"Huhuhu..cậu chủ đừng..đừng bán tôi vào…vũ trường mà…tôi xin cậu chủ đừng..làm vậy huhu"

Hắn sững người, mở to mắt nhìn cậu đang khóc đến thảm thiết, hai tay níu lấy vạt áo hắn nức nở van xin. Lần đó hắn vốn dĩ theo bản tính nóng nảy mà đe dọa, hắn cũng đã sớm quên mất. Không ngờ con người ngốc nghếch trước mặt mình lại sợ hãi tưởng thật, còn ám ảnh đến tận bây giờ.

Nhìn Vương Nguyên gương mặt ửng đỏ nhòe nhoẹt nước mắt, hai vai run rẩy theo từng tiếng nấc chợt hắn thấy nhói nhói. Hắn không biết từ bao giờ luôn thấy trong lòng có một chút thương tâm, một chút xót xa trước nước mắt của con người nhỏ bé này. Lần này cũng không ngoại lệ.

Sự hung hăng vốn dĩ chỉ nửa mùa trong hắn xìu xuống như bị nhúng nước, hắn nhích lại gần cậu thêm một chút nữa, tay không chủ ý vòng ra sau vỗ nhẹ tấm lưng gầy

"Không muốn bị tôi đem vào vũ trường khì nín ngay"

Lập tức có hiệu quả. Vương Nguyên nghe xong liền cắn lấy môi dưới mình, khiến tiếng khóc dứt hẳn, chỉ còn một vài tiếng thút thít rất khẽ. Nhìn vào khuôn mặt còn đang lã chã nước mắt của Vương Nguyên, hắn hít sâu rồi bật ra một câu rất khẽ

"Kể từ bây giờ tôi sẽ trừ một nửa lương mỗi tháng của cậu. Chấp nhận được thì thu gom đồ vào nhà, không thì cứ ra bến xe cầu nguyện."

Nói xong hắn xoay người đi để cậu ngây ngốc đứng đó nhìn theo vì chưa kịp tiêu hóa hết câu ấy. Đến khi hắn sắp leo lên xe cậu mới choàng tỉnh,đôi môi trắng bệch vì cắn chặt nãy giờ mấy máy, liều mạng lập lại câu hỏi của ngày đầu tiên.

"Tôi..tôi được ở lại sao cậu chủ?"

" Còn hỏi nữa thì ra bến xe luôn đi. "

….

Cách đó không xa

"DỊCH DƯƠNG THIÊN TỈ̉ ANH NÓI CÁI GÌ?????"

"Tiểu Hoành…em bình tĩnh"



"ANH BẢO TÔI LÀM THẾ QUÁI NÀO ĐỂ BÌNH TĨNH???????"

"Đừng kích động quá em..không tốt cho…"

"TỐT TỐT CÁI *BEEP* !!!! ANH ĐƯỢC LẮM, ANH VÌ QUÝ TRỌNG TÊN SẾP KHỐN KHIẾP NHÀ ANH MÀ NHẪN TÂM BỎ MẶC SỐNG CHẾT CỦA BẠN TÔI. ANH MUỐN TÔI ỨC CHẾT ĐÚNG KHÔNG???????????"

Thiên Tỉ khổ sở ôm tai tránh né tiếng hét đang cưỡng bức màng nhĩ của mình, trong lòng chỉ biết than trời ước mình đừng dại dột nói ra thì tốt hơn. Bên cạnh, Chí Hoành vẫn chưa hạ âm vực, điên tiết túm lấy cổ anh hết lắc đến bóp, dáng vẻ tức giận đến sắp thổ huyết, muốn nằm vật xuống sàn chết quách cho xong.

Quẹt vội dòng nước mắt đang trào ra vì ấm ức, Chí Hoành chụp lấy áo khoác gần đó xông ra khỏi nhà. Thiên Tỉ̉ đánh hơi thấy chuyện không lành liền hối hả chạy theo.

"Tiểu Hoành à, có gì thì bình tĩnh ngồi xuống mình nói chuyện nha em"

"CÓ NÓI CHUYỆN CŨNG KHÔNG TỚI LƯỢT ANH"

"Nhưng mà…."

"ĐI VÀO LẤY XE CHỞ TÔI ĐẾN BỆNH VIỆN. MAUUUUU !!!!"



Kể từ lúc đó, Thiên Tỉ một tay lái xe một tay vuốt lưng cho Chí Hoành, cố xoa dịu cơn giận dữ trong cậu nhưng có vẻ không khả quan mấy. Không gian trong xe vốn chật hẹp khiến cho chất giọng oanh vàng của Chí Hoành càng có dịp phô diễn.

Nhưng có lẽ do Thiên Tỉ ăn ở khá được lòng trời nên không phải chịu khổ lâu. Vừa lúc đi ngang nhà Vương Tuấn Khải, đôi mắt tóe lửa của Chí Hoành đã nhanh chóng phát hiện xe hắn đậu trong gara cạnh nhà. Lập tức hét lớn bắt Thiên Tỉ ngừng xe, đùng đùng bước xuống nhằm thẳng cánh cổng không đóng xông vào.

Bấm chuông một cách tức tối, Chí Hoành nghiến răng ở ngoài cửa nhà mài sẵn móng vuốt của mình, chỉ chờ tên khốn kia xuất hiện sẽ xé nát hắn bằng tất cả phẫn nộ trong người.

Nạn nhân vẫn không hề hay biết, nhanh chóng gạt laptop sang một bên rời khỏi sofa ở phòng khách tiến về phía cửa.

Chớp mắt một cái Chí Hoành đã lao đến dùng hết sức lực của mình mà tẩn cho người sau cánh cửa một trận. Chỉ thấy đáng thương cho Vương Tuấn Khải, vừa xoay nắm cửa liền nhận lấy một cú trời giáng vào mặt. Chưa kịp xác định tình hình đã bị người trước mắt dùng tông lào đang mang đập tới tấp vào mặt mũi, theo phản xạ hắn giật lùi lài dùng hai tay che chắn, miệng há hốc kinh hoàng

"Cái..cái quái gì vậy?? AA.."

"Khốn khiếp !!!! hôm nay tôi phải đánh, đánh cho anh chết dí ở tại chỗ này thôi"

Không đợi cho hắn kịp hoàng hồn, Chí Hoành nhanh chóng xấn tới, nhảy phóc lên đạp vào bụng Vương Tuấn Khải làm hắn chao đảo ngã xuống sàn rồi ngồi lên người hắn. Một tay cậu túm mái tóc hung đỏ giật liên hồi, một tay đánh đấm đủ cào cấu đủ kiểu còn miệng không ngừng nguyền rủa người đang tối tăm mặt mũi bên dưới mình.

Vương Nguyên từ dưới bếp cũng ngơ ngác vịn tường khập khiễng chạy lên sau khi nghe thấy tiếng động lạ từ phòng khách cùng lúc Thiên Tỉ thân trên trần trụi từ cửa ập vào làm cậu giật thót người rồi hét lớn một tiếng, khung cảnh vốn đã rối đội hình càng thêm hỗn loạn. Số là khi nãy anh vội vã xuống xe để chạy theo Chí Hoành nhưng bất cẩn để vạt áo dính vào cửa xe, tình hình đã nguy cấp mà còn không lôi cái vạt ra được nên anh chỉ còn cách cuối là cởi hẳn ra. Sau khi giải phóng cho mình anh cũng không có thời gian để tìm cái gì để che chắn cứ vậy hối hả lao vào để cứu vãn tình thế.

"A…Thiên Tỉ̉….anh.." cậu vội vã lấy tay che mắt mình, lắp bắp

"Xin lỗi, nhưng chuyện này xin để sau nãy nói. Cậu mau giúp tôi tách hai người này ra, nhanh, nhanh giúp tôi"

Bây giờ Vương Nguyên mới bình tĩnh nhìn hai người đang vật lộn dưới sàn, bất chấp sự ngăn cản của Thiên Tỉ̉, Chí Hoành vẫn hung hãn, giống như mang tất cả quyết tâm của mình ra để đánh chết hắn.

"Tiểu Hoành…Tiểu Hoành…dừng lại đi"

Vương Nguyên vội vã ngồi thụp xuống, cố gắng kéo Chí Hoành ra khỏi người Vương Tuấn Khải nhưng cơn giận của Chí Hoành vốn đã lên tới đỉnh điểm, không còn đoái hoài đến xung quanh chỉ chăm chăm đấm đá.



"Tiểu Hoành, ngừng lại đi..Tiểu Hoành..nghe tớ nói không?"

"Hoành Nhi, đừng đánh nữa em, bình tĩnh lại, có gì từ từ nói mà em"

"Huhuhu..đồ khốn khiếp, trả lại con cho Nguyên Nguyên, tôi hận anh đồ ác độc, thú tính Huhu"

"Chí Hoành, cậu nghe tớ nói này, Chí Hoành!! tớ ở đây, tớ vẫn ổn mà"

Vương Nguyên cố gọi to nhưng cũng không khả quan hơn là mấy, đúng lúc Chí Hoành giơ cao tay muốn tát cho Vương Tuấn Khải thêm một cái thật mạnh, cậu không kịp nghĩ nhiều liền nhoài người hứng trọn cái tát thay cho hắn.

CHÁT.

"A..aa" Vương Nguyên rít lên một tiếng nhỏ vì đau rồi hoa mắt gục đầu xuống lồng ngực hắn

Vương Tuấn Khải vốn bị Chí Hoành ngồi trên người nắm tóc kẹp cổ từ đầu đã bị khóa chặt dưới đất, cử động còn không được nói gì đến chống trả nhưng khi thấy cậu khờ khạo che chắn đỡ cho hắn một cái tát lại thấy cả người sôi sục, chỉ một lần hất tay đã thoát khỏi cơ thể của Chí Hoành, liền gắt gao đỡ lấy cậu, kéo mặt cậu lên xem xét

"Có sao không? Đau chỗ nào?"

"Không..không sao" cậu lắc đầu trả lời

Chí Hoành loạng choạng ngã vào vòng tay Thiên Tỉ đỡ từ phía sau, anh vội vã ôm lấy lưng Chí Hoành hết xoa rồi vuốt, rất nhanh đã lấy lại được bình tĩnh

"Vương Nguyên…Nguyên Nguyên cậu không sao chứ?"

"Tớ không sao. Tớ ổn mà"

"Huhuhu, cậu có biết lúc tớ nghe Thiên Thiên nói tớ sợ lắm không huhu, tớ xin lỗi Vương Nguyên, tớ xin lỗi" Chí Hoành òa khóc, ôm chầm lấy cậu

"Sao lại xin lỗi chứ, tớ ổn mà "

"Huhu, tớ vô tâm quá huhu, tớ không biết cậu thời gian qua chịu khổ nhiều như vậy"

"Không sao đâu, tớ không phải bây giờ đang rất khỏe mạnh sao?"

Vương Nguyên mỉm cười vuốt phần tóc mai đã dính bết vì nước mắt của Chí Hoành, Thiên Tỉ̉ cũng ngồi bệt dưới đất thở phào nhẹ nhõm. Duy chỉ có một người là không hài lòng trước cảnh này.

Vương Tuấn Khải biểu cảm tối sầm nhìn cảnh tượng trước mặt mình, cả khuôn mặt điển trai đều bị tên tiểu tử kia đánh cho sưng đỏ. Nhưng hình như ngoài Thiên Tỉ đang nhìn hắn rồi nuốt nước bọt khó nhọc thì còn lại vẫn đang mải mê ôm chầm lấy nhau khóc lóc và dỗ dành

"Còn đứa bé..đứa bé huhuhu con cậu..huhuhu"

"Đứa bé…"

Không đợi cho Vương Nguyên kịp trả lời hắn đã đấm mạnh tay xuống sàn nhà tức tối rít lên

"Khi nào nó lớn lên sẽ trả thù chuyện hôm nay cậu dám đánh tôi. Con các người tốt nhất hãy cẩn thận !!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau