Chương 20: Động cơ giết người
"Có lẽ, đáng thương nhất, vẫn là người phụ nữ nằm ở nhà xác kia..."
Chương 19: Động cơ giết người
Buổi chiều ngày thứ hai, người của tổ trọng án đem Lý Á Đông mang vào phòng thẩm vấn.
"Lý tiên sinh, ngày hôm nay chúng tôi mời anh tới, có một ít chuyện liên quan tới buổi tối hôm đó vợ của anh bị giết, còn cần anh xác nhận một chút." Thẩm Nghiêm đi thẳng vào đề tài chính: "Anh nói hôm xảy ra án mạng là ngày anh đang đi công tác, sáng ngày thứ hai anh trở về, lại phát hiện vợ anh không có nhà, mới đi xung quanh tìm cô ấy, cuối cùng lại phát hiện vợ anh chết trong biệt thự, đúng không?"
Lý Á Đông cẩn thận gật gật đầu: "Đúng vậy, có gì không đội trưởng Thẩm?..."
"Anh xác định nhớ không lầm?"
Nghe đến Thẩm Nghiêm hỏi như vậy, Lý Á Đông nhíu mày, hắn không hề trả lời câu hỏi của Thẩm Nghiêm, mà là ngồi thẳng thân thể, giọng điệu mang theo chút không vui hỏi ngược lại: "Đội trưởng Thẩm, lời này của anh có ý gì?"
"Bởi vì có nhân chứng chứng thực, vào đêm xảy ra án mạng, có thấy anh xuất hiện tại viễn cảnh lệ hồ." Thẩm Nghiêm nói, đem bốn tấm hình ném vào trên bàn.
Lý Á Đông cầm lấy bức ảnh —— hai tấm là ảnh được chụp từ băng ghi hình xe của Lý Á Đông xuất hiện ở ngã tư đường gần viễn cảnh lệ hồ, hai tấm còn lại là hình ảnh hắn lên xe và rời đi, mà địa điểm chính là ở viễn cảnh lệ hồ, dưới góc phải mỗi tấm hình đều hiển thị thời gian rõ ràng, Lý Á Đông nhìn thấy mấy tấm hình này, trấn định lúc trước toàn bộ đều biến mất không còn tăm hơi, hắn ngẩng đầu lên, sợ hãi mà lại không thể tin nổi hỏi: "Các anh... Đây là?..."
Tại sao lại có bức hình này?!
Phát hiện được tấm hình đó, cũng thật là vận may của tổ trọng án. Ngày hôm qua từ bên trong camera theo dõi xác nhận vào đêm xảy ra án mạng xe của Lý Á Đông đã từng đi qua viễn cảnh lệ hồ, mấy người tổ trọng án lần thứ hai trở về viễn cảnh lệ hồ tìm kiếm manh mối. Nếu như Lý Á Đông thật sự đi qua nơi này, nhất định sẽ lưu lại manh mối. Kết quả chính là may mắn như vậy, một chiếc camera được gắn vào chiếc xe của một hộ gia đình gần đó quay được cận cảnh Lý Á Đông xuất hiện ở viễn cảnh lệ hồ. Chiếc xe này khá đắt tiền cho nên chủ nhân của nó đã lắp camera vào bốn phía của chiếc xe để tiện đà theo dõi. Mà đêm đó xe của Lý Á Đông vừa vặn dừng ở bên cạnh chiếc xe này, sau đó toàn bộ quá trình Lý Á Đông lên xe rời đi đều được quay lại rõ ràng.
Thẩm Nghiêm đương nhiên không cần giải thích cho Lý Á Đông chuyện đó, anh thu hồi bức ảnh, tiếp tục nói: "Lý tiên sinh, hiện tại anh hãy giải thích một chút đi."
"Tôi..." Lý Á Đông chần chờ một chút, đại khái là không biết bắt đầu từ đâu. Thẩm Nghiêm lười cùng hắn tốn thời gian, vì vậy tiếp tục mở miệng: "Ngày xảy ra án mạng anh kỳ thực không đi công tác, mà là đi tới số nhà XX nằm trên đường XX, anh và người phụ nữ ngoại tình đã hơn nửa năm, hơn nữa bây giờ cô ấy còn mang thai." Thẩm Nghiêm rướn người về phía trước, trong giọng nói thậm chí mang theo ý tứ nhắc nhở hàm xúc: "Tất cả những thứ này chúng tôi đều biết hết rồi, cho nên Lý tiên sinh, mong anh hợp tác một chút, thành thật khai báo cho chúng tôi."
Lý Á Đông hoàn toàn không nghĩ tới Thẩm Nghiêm sẽ điều tra tỉ mỉ như vậy, trong nháy mắt hắn trố mắt ngoác mồm, qua một phút, biết mình không thể tiếp tục thoái thác, hắn chán nản lấy kính mắt xuống xoa xoa sống mũi, thở dài mở miệng: "Không sai. Ngày đó tôi không đi công tác, hơn nữa, tôi quả thật cũng đi qua viễn cảnh lệ hồ."
"Tại sao đi vào trong đó?"
"Hiểu Tuyết nói rất yêu thích lọ hoa thuỷ tinh bên trong biệt thự, tôi đã sớm đáp ứng cô ấy, nhưng vẫn quên mất. Ngày đó cô ấy nhắc nhở tôi, tôi liền lái xe đi lấy cho cô ấy... Thế nhưng, tôi không nghĩ tới Phương Mẫn dĩ nhiên lại xuất hiện ở đây. Thời điểm tôi đến gần biệt thự phát hiện biệt trong đèn sáng rỡ, ban đầu tôi còn tưởng rằng có trộm, thế nhưng chờ tôi từ cửa sổ nhìn vào, mới phát hiện người ở bên trong lại là Phương Mẫn. Hơn nữa, cô ấy còn ăn mặc trang điểm lẳng lơ như vậy!..." Nói tới chỗ này, nét mặt vốn ôn hoà của Lý Á Đông đột nhiên trở nên hơi dữ tợn: "Lúc trước tôi đã hoài nghi, thế nhưng vẫn không tìm được chứng cứ..."
"Vì vậy anh ngừng lại?"
"Đúng, tôi muốn nhìn xem, gian phu kia rốt cuộc là ai!" Lý Á Đông cắn răng nghiến lợi nói.
"Vậy anh có thấy được không?"
"Không có, tôi chờ gần nửa tiếng đồng hồ, cũng không thấy có ai tới đây. Phương Mẫn cũng ngồi nhìn phía ngoài cửa sổ rất lâu, nhìn dáng dấp của cô ấy, tựa hồ cũng không nghĩ tới tên tiểu bạch kiểm kia sẽ không xuất hiện... Sau đó, Hiểu Tuyết gọi điện thoại giục tôi, tôi thấy không thể chờ được nữa cho nên cũng không hi vọng, liền đi trở về."
"Chính là như vậy?"
Lý Á Đông gật gật đầu.
"Anh không có vào nhà?"
Lý Á Đông nghe vậy ngẩng đầu lên, có điểm nghi hoặc mà lắc đầu một cái: "Đương nhiên không có... Đội trưởng Thẩm, ý của anh là gì?..."
"Ý của tôi là, tình nhân của anh đã mang thai, mà vào lúc này anh lại phát hiện vợ anh ngoại tình sau lưng anh, lúc đó trời tối người yên, anh thật sự cứ như vậy rời đi, mà lại không đi vào trong nói rõ ràng với vợ anh?"
"Anh là đang ám chỉ tôi giết vợ của mình?!" Lý Á Đông tức giận lập tức đứng lên, hai tay hắn chống đỡ bàn, thò người ra đối với Thẩm Nghiêm lớn tiếng mà nói: "Phải! Phát hiện cô ấy quá trớn tôi rất tức giận, nhưng tôi sẽ không bởi vì như vậy mà giết cô ấy! Tôi đã từng rất yêu cô ấy, coi như không còn yêu, tôi cũng sẽ không giết cô ấy!"
Trong lúc Lý Á Đông đang rống to, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng gõ cửa, mọi người trong phòng đều có chút sững sờ, cửa phòng mở ra, chỉ thấy Tần Khải đứng ở cửa nhẹ nhàng hướng Thẩm Nghiêm vẫy vẫy tay.
Thẩm Nghiêm đứng dậy đi tới cửa, ngoài cửa Tần Khải một mặt nghiêm túc, hắn nhẹ giọng rỉ tai nói với Thẩm Nghiêm vài câu.
Thẩm Nghiêm nhất thời nhíu mày: "Anh ta thực sự nói như vậy?"
Tần Khải xác định mà gật gật đầu: "Tiểu Hải cùng Giang Lệ đang đi thăm dò, phỏng chừng rất nhanh liền có thể có kết quả."
"Được, có tin tức lập tức tới nói cho tôi."
Lần thứ hai trở lại phòng thẩm vấn, thái độ Thẩm Nghiêm rõ ràng dịu xuống, anh bắt đầu không nhanh không chậm hỏi thăm thói quen lúc thường của Phương Mẫn, lúc thường cô ấy làm chuyện gì, hay đi nơi nào, quen biết người nào. Ban đầu Lý Á Đông còn trả lời một ít, nhưng là càng về sau càng thiếu kiên nhẫn, đợi đến thời điểm Thẩm Nghiêm lần thứ hai hỏi Phương Mẫn lúc thường cùng bạn bè làm gì, Lý Á Đông rốt cục không nhịn được mở miệng: "Đội trưởng Thẩm, anh liên tục hỏi vấn đề giống nhau như vậy, rốt cục anh muốn làm gì đây?"
"Chúng tôi muốn hiểu biết rõ ràng về vụ án, bảo đảm không có sơ hở."
"Tôi đã nói với các người, các người có cần hỏi đi hỏi lại không?"
"Lý tiên sinh, "Phương Lễ Nguyên bên cạnh kiên nhẫn giải thích: "Thời điểm người nhà biết được thân nhân của mình bị giết chết, tâm tình sẽ cực kỳ bi thương hoặc kích động, bọn họ vào lúc này không có cách nào bình tĩnh suy nghĩ, chúng tôi sẽ cho bọn họ một quãng thời gian để bọn họ ổn định tâm tình sau đó mới tiếp tục dò hỏi, lúc này mới thu được rất nhiều tin tức hữu dụng. Cho nên, mời anh kiên trì phối hợp."
Phương Lễ Nguyên ôn hòa kiên trì giải thích khiến hoả khí của Lý Á Đông dịu xuống một chút, hắn không thể làm gì khác hơn là nín nhịn, tiếp tục trả lời...
Thời gian cứ như vậy lại qua hơn một tiếng đồng hồ, thời điểm Lý Á Đông rốt cục không chịu đựng được quyết định đứng dậy rời đi, bên ngoài lần thứ hai truyền đến tiếng gõ cửa. Thẩm Nghiêm quay đầu lại, chỉ thấy Giang Lệ đi tới, đem một phần hồ sơ để ở trước mặt Thẩm Nghiêm, đối với Thẩm Nghiêm thấp giọng rỉ tai vài câu.
Thẩm Nghiêm nghe xong, bất động thanh sắc gật gật đầu, anh xoay đầu lại nhìn về phía Lý Á Đông: "Lý tiên sinh, anh chỉ cần trả lời hai câu hỏi cuối cùng của tôi là được."
Lý Á Đông tựa hồ cố nén lửa giận, cuối cùng vẫn gật đầu.
"Thứ nhất, nghe nói gần đây tài chính công ty anh xảy ra chút vấn đề?"
Lý Á Đông vừa nghe, biến sắc mặt: "Anh nghe ở đâu?"
Thẩm Nghiêm xem vẻ mặt của hắn, trong lòng đã có đáp án. Anh tiếp tục lái nói: "Chi cục thuế gần đây đang kiểm tra tình hình nộp thuế của công ty anh đúng không?"
Sắc mặt Lý Á Đông rõ ràng so với vừa nãy càng khó coi hơn, hắn không vui nói: "Đây là chuyện làm ăn của tôi, không có liên quan gì đến các người?"
Thẩm Nghiêm nở nụ cười, tiếp tục nói: "Câu hỏi thứ hai: Nghe nói anh đã mua cho Phương Mẫn một khoản bảo hiểm kếch xù, hơn nữa, anh còn xin công ty bảo hiểm bồi thường về cái chết của vợ anh?"
Lý Á Đông nhất thời kinh ngạc đến ngây người.
"Công ty bảo hiểm không thể xác nhận vợ của anh là... bị giết hay tự sát, cho nên đã gọi điện thoại đến cho cảnh sát chúng tôi để xác nhận." Thẩm Nghiêm nở nụ cười gằn, nhấn mạnh từng chữ từng câu hỏi: "Lý Á Đông, vợ của anh vừa mới chết, anh gấp gáp chờ lấy tiền bồi thường như vậy, rốt cục anh có mưu đồ gì?"
"Tôi..."
Thẩm Nghiêm vỗ bàn một cái: "Lý Á Đông! Hiện tại lực lượng cảnh sát đã có thể chứng minh đêm xảy ra vụ án anh có mặt tại hiện trường, cũng có thể giải thích động cơ giết người của anh, cho nên anh vẫn là thành thật chủ động nhận tội đi."
"Tôi... Tôi không giết người!" Lý Á Đông kích động: "Là... Tôi đi xin tiền bồi thường, nhưng đó là tiền tôi nên được! Tôi không có bởi vì cái này mà đi giết người!"
"Vậy tại sao anh mua bảo hiểm cho vợ mình xong, vợ của anh lại chết."
"Tôi... Chuyện này chỉ là trùng hợp!"
"Trùng hợp? Trùng hợp anh mua cho vợ mình khoản bảo hiểm kếch xù, trùng hợp công ty của anh lúc này vừa vặn cần thiết một số vốn lớn để quay vòng, trùng hợp anh phát hiện chuyện vợ anh chết, trùng hợp vào đêm vợ anh bị hại anh lại xuất hiện ở nơi đó... Làm sao lại có quá nhiều sự trùng hợp như vậy?"
"Tôi nói, tất cả đều là trùng hợp! Tôi căn bản không có giết Phương Mẫn!" Tâm tình kích động khiến cho Lý Á Đông khàn cả giọng mà rống to lên.
"Lý Á Đông, lực lượng cảnh sát hiện tại nghi ngờ anh mưu sát vợ mình, chúng tôi tạm thời giam giữ anh, tôi hi vọng anh có thể nghĩ rõ ràng." Thẩm Nghiêm nói xong, không để ý Lý Á Đông rống to, rời đi phòng thẩm vấn.
Đi ra phòng thẩm vấn, mấy người trong tổ trọng án cũng chờ ở ngoài cửa. Trình Hải Dương nhìn Lý Á Đông bên trong, khinh bỉ mà thấp giọng mắng: "Cặn bã!"
"Đúng vậy, ngay cả vợ mình cũng xuống tay được, còn nhờ vào đó lừa gạt tiền bảo hiểm, cũng không sợ tương lai sinh con không có hậu môn." Tần Khải cùng phụ họa.
"Thế nhưng, cũng may nhờ vào Tôn Minh Húc kia, " Giang Lệ mở miệng: "Bằng không, chúng ta cũng không biết được manh mối này."
"Chồng mình độc ác như vậy, ngược lại là tình nhân giúp cô ấy báo thù..." Trình Hải Dương có chút mệt mỏi mà nhìn về phía Tần Khải: "Cậu nói xem, đây có phải là tình yêu đích thực không?..."
Tần Khải khinh thường bĩu môi một cái: "Thôi đi! Tôi cảm thấy được tên kia chẳng qua muốn nhanh chóng bắt được hung thủ giúp mình thoát tội mà thôi! Thời điểm hắn gọi điện thoại, nghe giọng điệu của hắn, hoàn toàn không quan tâm Lý Á Đông có phải là hung thủ không, chỉ là không ngừng hỏi tôi, chuyện này có đủ khởi tố hắn hay không..."
"Có lẽ, đáng thương nhất, vẫn là người phụ nữ nằm ở nhà xác kia..." Phương Lễ Nguyên cảm thán mà nói.
Mấy người yên lặng một hồi.
Thẩm Nghiêm vẫn luôn không nói gì, anh nhìn Lý Á Đông trong phòng thẩm vấn, lại nhìn hồ sơ trên tay, lông mày vốn đã cau lại, càng thêm xoắn xuýt.
Hết chương 19.
Chương 19: Động cơ giết người
Buổi chiều ngày thứ hai, người của tổ trọng án đem Lý Á Đông mang vào phòng thẩm vấn.
"Lý tiên sinh, ngày hôm nay chúng tôi mời anh tới, có một ít chuyện liên quan tới buổi tối hôm đó vợ của anh bị giết, còn cần anh xác nhận một chút." Thẩm Nghiêm đi thẳng vào đề tài chính: "Anh nói hôm xảy ra án mạng là ngày anh đang đi công tác, sáng ngày thứ hai anh trở về, lại phát hiện vợ anh không có nhà, mới đi xung quanh tìm cô ấy, cuối cùng lại phát hiện vợ anh chết trong biệt thự, đúng không?"
Lý Á Đông cẩn thận gật gật đầu: "Đúng vậy, có gì không đội trưởng Thẩm?..."
"Anh xác định nhớ không lầm?"
Nghe đến Thẩm Nghiêm hỏi như vậy, Lý Á Đông nhíu mày, hắn không hề trả lời câu hỏi của Thẩm Nghiêm, mà là ngồi thẳng thân thể, giọng điệu mang theo chút không vui hỏi ngược lại: "Đội trưởng Thẩm, lời này của anh có ý gì?"
"Bởi vì có nhân chứng chứng thực, vào đêm xảy ra án mạng, có thấy anh xuất hiện tại viễn cảnh lệ hồ." Thẩm Nghiêm nói, đem bốn tấm hình ném vào trên bàn.
Lý Á Đông cầm lấy bức ảnh —— hai tấm là ảnh được chụp từ băng ghi hình xe của Lý Á Đông xuất hiện ở ngã tư đường gần viễn cảnh lệ hồ, hai tấm còn lại là hình ảnh hắn lên xe và rời đi, mà địa điểm chính là ở viễn cảnh lệ hồ, dưới góc phải mỗi tấm hình đều hiển thị thời gian rõ ràng, Lý Á Đông nhìn thấy mấy tấm hình này, trấn định lúc trước toàn bộ đều biến mất không còn tăm hơi, hắn ngẩng đầu lên, sợ hãi mà lại không thể tin nổi hỏi: "Các anh... Đây là?..."
Tại sao lại có bức hình này?!
Phát hiện được tấm hình đó, cũng thật là vận may của tổ trọng án. Ngày hôm qua từ bên trong camera theo dõi xác nhận vào đêm xảy ra án mạng xe của Lý Á Đông đã từng đi qua viễn cảnh lệ hồ, mấy người tổ trọng án lần thứ hai trở về viễn cảnh lệ hồ tìm kiếm manh mối. Nếu như Lý Á Đông thật sự đi qua nơi này, nhất định sẽ lưu lại manh mối. Kết quả chính là may mắn như vậy, một chiếc camera được gắn vào chiếc xe của một hộ gia đình gần đó quay được cận cảnh Lý Á Đông xuất hiện ở viễn cảnh lệ hồ. Chiếc xe này khá đắt tiền cho nên chủ nhân của nó đã lắp camera vào bốn phía của chiếc xe để tiện đà theo dõi. Mà đêm đó xe của Lý Á Đông vừa vặn dừng ở bên cạnh chiếc xe này, sau đó toàn bộ quá trình Lý Á Đông lên xe rời đi đều được quay lại rõ ràng.
Thẩm Nghiêm đương nhiên không cần giải thích cho Lý Á Đông chuyện đó, anh thu hồi bức ảnh, tiếp tục nói: "Lý tiên sinh, hiện tại anh hãy giải thích một chút đi."
"Tôi..." Lý Á Đông chần chờ một chút, đại khái là không biết bắt đầu từ đâu. Thẩm Nghiêm lười cùng hắn tốn thời gian, vì vậy tiếp tục mở miệng: "Ngày xảy ra án mạng anh kỳ thực không đi công tác, mà là đi tới số nhà XX nằm trên đường XX, anh và người phụ nữ ngoại tình đã hơn nửa năm, hơn nữa bây giờ cô ấy còn mang thai." Thẩm Nghiêm rướn người về phía trước, trong giọng nói thậm chí mang theo ý tứ nhắc nhở hàm xúc: "Tất cả những thứ này chúng tôi đều biết hết rồi, cho nên Lý tiên sinh, mong anh hợp tác một chút, thành thật khai báo cho chúng tôi."
Lý Á Đông hoàn toàn không nghĩ tới Thẩm Nghiêm sẽ điều tra tỉ mỉ như vậy, trong nháy mắt hắn trố mắt ngoác mồm, qua một phút, biết mình không thể tiếp tục thoái thác, hắn chán nản lấy kính mắt xuống xoa xoa sống mũi, thở dài mở miệng: "Không sai. Ngày đó tôi không đi công tác, hơn nữa, tôi quả thật cũng đi qua viễn cảnh lệ hồ."
"Tại sao đi vào trong đó?"
"Hiểu Tuyết nói rất yêu thích lọ hoa thuỷ tinh bên trong biệt thự, tôi đã sớm đáp ứng cô ấy, nhưng vẫn quên mất. Ngày đó cô ấy nhắc nhở tôi, tôi liền lái xe đi lấy cho cô ấy... Thế nhưng, tôi không nghĩ tới Phương Mẫn dĩ nhiên lại xuất hiện ở đây. Thời điểm tôi đến gần biệt thự phát hiện biệt trong đèn sáng rỡ, ban đầu tôi còn tưởng rằng có trộm, thế nhưng chờ tôi từ cửa sổ nhìn vào, mới phát hiện người ở bên trong lại là Phương Mẫn. Hơn nữa, cô ấy còn ăn mặc trang điểm lẳng lơ như vậy!..." Nói tới chỗ này, nét mặt vốn ôn hoà của Lý Á Đông đột nhiên trở nên hơi dữ tợn: "Lúc trước tôi đã hoài nghi, thế nhưng vẫn không tìm được chứng cứ..."
"Vì vậy anh ngừng lại?"
"Đúng, tôi muốn nhìn xem, gian phu kia rốt cuộc là ai!" Lý Á Đông cắn răng nghiến lợi nói.
"Vậy anh có thấy được không?"
"Không có, tôi chờ gần nửa tiếng đồng hồ, cũng không thấy có ai tới đây. Phương Mẫn cũng ngồi nhìn phía ngoài cửa sổ rất lâu, nhìn dáng dấp của cô ấy, tựa hồ cũng không nghĩ tới tên tiểu bạch kiểm kia sẽ không xuất hiện... Sau đó, Hiểu Tuyết gọi điện thoại giục tôi, tôi thấy không thể chờ được nữa cho nên cũng không hi vọng, liền đi trở về."
"Chính là như vậy?"
Lý Á Đông gật gật đầu.
"Anh không có vào nhà?"
Lý Á Đông nghe vậy ngẩng đầu lên, có điểm nghi hoặc mà lắc đầu một cái: "Đương nhiên không có... Đội trưởng Thẩm, ý của anh là gì?..."
"Ý của tôi là, tình nhân của anh đã mang thai, mà vào lúc này anh lại phát hiện vợ anh ngoại tình sau lưng anh, lúc đó trời tối người yên, anh thật sự cứ như vậy rời đi, mà lại không đi vào trong nói rõ ràng với vợ anh?"
"Anh là đang ám chỉ tôi giết vợ của mình?!" Lý Á Đông tức giận lập tức đứng lên, hai tay hắn chống đỡ bàn, thò người ra đối với Thẩm Nghiêm lớn tiếng mà nói: "Phải! Phát hiện cô ấy quá trớn tôi rất tức giận, nhưng tôi sẽ không bởi vì như vậy mà giết cô ấy! Tôi đã từng rất yêu cô ấy, coi như không còn yêu, tôi cũng sẽ không giết cô ấy!"
Trong lúc Lý Á Đông đang rống to, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng gõ cửa, mọi người trong phòng đều có chút sững sờ, cửa phòng mở ra, chỉ thấy Tần Khải đứng ở cửa nhẹ nhàng hướng Thẩm Nghiêm vẫy vẫy tay.
Thẩm Nghiêm đứng dậy đi tới cửa, ngoài cửa Tần Khải một mặt nghiêm túc, hắn nhẹ giọng rỉ tai nói với Thẩm Nghiêm vài câu.
Thẩm Nghiêm nhất thời nhíu mày: "Anh ta thực sự nói như vậy?"
Tần Khải xác định mà gật gật đầu: "Tiểu Hải cùng Giang Lệ đang đi thăm dò, phỏng chừng rất nhanh liền có thể có kết quả."
"Được, có tin tức lập tức tới nói cho tôi."
Lần thứ hai trở lại phòng thẩm vấn, thái độ Thẩm Nghiêm rõ ràng dịu xuống, anh bắt đầu không nhanh không chậm hỏi thăm thói quen lúc thường của Phương Mẫn, lúc thường cô ấy làm chuyện gì, hay đi nơi nào, quen biết người nào. Ban đầu Lý Á Đông còn trả lời một ít, nhưng là càng về sau càng thiếu kiên nhẫn, đợi đến thời điểm Thẩm Nghiêm lần thứ hai hỏi Phương Mẫn lúc thường cùng bạn bè làm gì, Lý Á Đông rốt cục không nhịn được mở miệng: "Đội trưởng Thẩm, anh liên tục hỏi vấn đề giống nhau như vậy, rốt cục anh muốn làm gì đây?"
"Chúng tôi muốn hiểu biết rõ ràng về vụ án, bảo đảm không có sơ hở."
"Tôi đã nói với các người, các người có cần hỏi đi hỏi lại không?"
"Lý tiên sinh, "Phương Lễ Nguyên bên cạnh kiên nhẫn giải thích: "Thời điểm người nhà biết được thân nhân của mình bị giết chết, tâm tình sẽ cực kỳ bi thương hoặc kích động, bọn họ vào lúc này không có cách nào bình tĩnh suy nghĩ, chúng tôi sẽ cho bọn họ một quãng thời gian để bọn họ ổn định tâm tình sau đó mới tiếp tục dò hỏi, lúc này mới thu được rất nhiều tin tức hữu dụng. Cho nên, mời anh kiên trì phối hợp."
Phương Lễ Nguyên ôn hòa kiên trì giải thích khiến hoả khí của Lý Á Đông dịu xuống một chút, hắn không thể làm gì khác hơn là nín nhịn, tiếp tục trả lời...
Thời gian cứ như vậy lại qua hơn một tiếng đồng hồ, thời điểm Lý Á Đông rốt cục không chịu đựng được quyết định đứng dậy rời đi, bên ngoài lần thứ hai truyền đến tiếng gõ cửa. Thẩm Nghiêm quay đầu lại, chỉ thấy Giang Lệ đi tới, đem một phần hồ sơ để ở trước mặt Thẩm Nghiêm, đối với Thẩm Nghiêm thấp giọng rỉ tai vài câu.
Thẩm Nghiêm nghe xong, bất động thanh sắc gật gật đầu, anh xoay đầu lại nhìn về phía Lý Á Đông: "Lý tiên sinh, anh chỉ cần trả lời hai câu hỏi cuối cùng của tôi là được."
Lý Á Đông tựa hồ cố nén lửa giận, cuối cùng vẫn gật đầu.
"Thứ nhất, nghe nói gần đây tài chính công ty anh xảy ra chút vấn đề?"
Lý Á Đông vừa nghe, biến sắc mặt: "Anh nghe ở đâu?"
Thẩm Nghiêm xem vẻ mặt của hắn, trong lòng đã có đáp án. Anh tiếp tục lái nói: "Chi cục thuế gần đây đang kiểm tra tình hình nộp thuế của công ty anh đúng không?"
Sắc mặt Lý Á Đông rõ ràng so với vừa nãy càng khó coi hơn, hắn không vui nói: "Đây là chuyện làm ăn của tôi, không có liên quan gì đến các người?"
Thẩm Nghiêm nở nụ cười, tiếp tục nói: "Câu hỏi thứ hai: Nghe nói anh đã mua cho Phương Mẫn một khoản bảo hiểm kếch xù, hơn nữa, anh còn xin công ty bảo hiểm bồi thường về cái chết của vợ anh?"
Lý Á Đông nhất thời kinh ngạc đến ngây người.
"Công ty bảo hiểm không thể xác nhận vợ của anh là... bị giết hay tự sát, cho nên đã gọi điện thoại đến cho cảnh sát chúng tôi để xác nhận." Thẩm Nghiêm nở nụ cười gằn, nhấn mạnh từng chữ từng câu hỏi: "Lý Á Đông, vợ của anh vừa mới chết, anh gấp gáp chờ lấy tiền bồi thường như vậy, rốt cục anh có mưu đồ gì?"
"Tôi..."
Thẩm Nghiêm vỗ bàn một cái: "Lý Á Đông! Hiện tại lực lượng cảnh sát đã có thể chứng minh đêm xảy ra vụ án anh có mặt tại hiện trường, cũng có thể giải thích động cơ giết người của anh, cho nên anh vẫn là thành thật chủ động nhận tội đi."
"Tôi... Tôi không giết người!" Lý Á Đông kích động: "Là... Tôi đi xin tiền bồi thường, nhưng đó là tiền tôi nên được! Tôi không có bởi vì cái này mà đi giết người!"
"Vậy tại sao anh mua bảo hiểm cho vợ mình xong, vợ của anh lại chết."
"Tôi... Chuyện này chỉ là trùng hợp!"
"Trùng hợp? Trùng hợp anh mua cho vợ mình khoản bảo hiểm kếch xù, trùng hợp công ty của anh lúc này vừa vặn cần thiết một số vốn lớn để quay vòng, trùng hợp anh phát hiện chuyện vợ anh chết, trùng hợp vào đêm vợ anh bị hại anh lại xuất hiện ở nơi đó... Làm sao lại có quá nhiều sự trùng hợp như vậy?"
"Tôi nói, tất cả đều là trùng hợp! Tôi căn bản không có giết Phương Mẫn!" Tâm tình kích động khiến cho Lý Á Đông khàn cả giọng mà rống to lên.
"Lý Á Đông, lực lượng cảnh sát hiện tại nghi ngờ anh mưu sát vợ mình, chúng tôi tạm thời giam giữ anh, tôi hi vọng anh có thể nghĩ rõ ràng." Thẩm Nghiêm nói xong, không để ý Lý Á Đông rống to, rời đi phòng thẩm vấn.
Đi ra phòng thẩm vấn, mấy người trong tổ trọng án cũng chờ ở ngoài cửa. Trình Hải Dương nhìn Lý Á Đông bên trong, khinh bỉ mà thấp giọng mắng: "Cặn bã!"
"Đúng vậy, ngay cả vợ mình cũng xuống tay được, còn nhờ vào đó lừa gạt tiền bảo hiểm, cũng không sợ tương lai sinh con không có hậu môn." Tần Khải cùng phụ họa.
"Thế nhưng, cũng may nhờ vào Tôn Minh Húc kia, " Giang Lệ mở miệng: "Bằng không, chúng ta cũng không biết được manh mối này."
"Chồng mình độc ác như vậy, ngược lại là tình nhân giúp cô ấy báo thù..." Trình Hải Dương có chút mệt mỏi mà nhìn về phía Tần Khải: "Cậu nói xem, đây có phải là tình yêu đích thực không?..."
Tần Khải khinh thường bĩu môi một cái: "Thôi đi! Tôi cảm thấy được tên kia chẳng qua muốn nhanh chóng bắt được hung thủ giúp mình thoát tội mà thôi! Thời điểm hắn gọi điện thoại, nghe giọng điệu của hắn, hoàn toàn không quan tâm Lý Á Đông có phải là hung thủ không, chỉ là không ngừng hỏi tôi, chuyện này có đủ khởi tố hắn hay không..."
"Có lẽ, đáng thương nhất, vẫn là người phụ nữ nằm ở nhà xác kia..." Phương Lễ Nguyên cảm thán mà nói.
Mấy người yên lặng một hồi.
Thẩm Nghiêm vẫn luôn không nói gì, anh nhìn Lý Á Đông trong phòng thẩm vấn, lại nhìn hồ sơ trên tay, lông mày vốn đã cau lại, càng thêm xoắn xuýt.
Hết chương 19.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất