Lần Theo Quỷ Án

Chương 50: Chọc thủng

Trước Sau
"Tôi yêu anh ấy, chuyện này, cả đời tôi sẽ không nói ra."

Chương 49: Chọc thủng.

La Đỉnh Hưng nhìn bức ảnh cô bé trước mắt, chấn kinh đến quên mất ngôn ngữ.

"Nhận thức một chút Chí Nhã đi, cha đại khái còn chưa từng gặp em ấy, cha xem, dung mạo của em ấy đẹp đẽ cỡ nào..."

La Đỉnh Hưng nhìn bức ảnh hơi ố vàng, trong hình, La Chí Nguyên thân mật ôm một cô gái, biểu tình của hai người rất là ngọt ngào. Cô bé kia có gương mặt rất giống với La Chí Nguyên... không, không phải, cô ấy giống La Đỉnh Hưng hơn, đặc biệt là thời điểm cười lên, khoé miệng kia quả thật giống La Đỉnh Hưng y như đúc.

"Chuyện này... Con..."

"Đúng, cô ấy chính là Ngô Chí Nhã, là bạn gái của tôi, mọi người đều nói dung mạo của hai chúng tôi rất giống nhau, bọn họ nói đây chính là tướng phu thê, chúng tôi vẫn cho đây là một loại duyên phận," Nói tới chỗ này, cảm xúc của La Chí Nguyên bắt đầu thay đổi đến kích động: "Mãi đến có một ngày, La Chí Cường đem một tờ giám định ADN ném cho tôi, nói cho tôi Chí Nhã là con gái của cha, là em gái của tôi!!"

"Cái gì?..." La Đỉnh Hưng khiếp sợ cơ hồ tắt tiếng: "Cô bé ấy là..."

"Không sai! Chí Nhã là con gái của cha! Là đứa con gái cha cùng người phụ nữ khác sinh ra! Cha hoa tâm khắp nơi, để người ta mang thai con mình mà không biết, mặc cho cô ấy lưu lạc ở bên ngoài!" La Chí Nguyên cơ hồ rơi vào điên cuồng: "Mà tôi, tôi lại yêu trúng em gái ruột của mình..."

La Đỉnh Hưng nhìn hai người trong bức ảnh, lại nhìn La Chí Nguyên rống to bên cạnh bia mộ, trong lòng trăm mối ngổn ngang.

La Chí Nguyên rống lên hai tiếng, lại đột nhiên nở nụ cười: "La Chí Cường tên khốn nạn kia còn lấy chuyện này ra uy hiếp tôi, muốn tôi không được thừa kế tài sản của La gia, bằng không anh ta liền đem chuyện chúng tôi là hai anh em ruột nói cho Chí Nhã, anh ta căn bản không biết, tôi chưa bao giờ hi vọng bản thân là người của La gia..."

"Tôi đáp ứng anh ta, sau đó nhẫn tâm cùng Chí Nhã chia tay, đi nước Mỹ... Qua nhiều năm như vậy, tôi không dám trở về, không dám nghe dù chỉ một chút tin tức liên quan tới Chí Nhã, tôi nghĩ, chỉ cần cô ấy không biết chuyện năm đó, vẫn luôn không nhìn thấy tôi, chung quy sẽ quên tôi, bắt đầu cuộc sống mới... Thế nhưng mãi đến tận một năm trước mẹ tôi qua đời, thời điểm đó mới biết, sau khi tôi xuất ngoại không lâu, Chí Nhã đã sớm tự sát!!" Nói tới chỗ này, hai mắt La Chí Nguyên đỏ bừng gào thét: "Tất cả những thứ này đều do La Chí Cường tên khốn kia! Còn có cha!!"

Nhìn La Chí Nguyên cực kỳ thống khổ, trong lòng La Đỉnh Hưng chung quy nổi lên một tia hổ thẹn cùng đau lòng, lão chậm rãi mở miệng: "Chí Nguyên... Cha..."

"Cha không cần nói, " La Chí Nguyên ngắt lời lão, mang trên mặt một loại tuyệt vọng đến hờ hững: "Không phải là tiền? A, nếu không phải là bởi vì tiền, cha cũng sẽ không chơi gái khắp nơi, La Chí Cường cũng sẽ không điều tra tôi uy hiếp tôi... Tất cả các người đều đáng chết, đều đáng chết..."

La Chí Nguyên nói xong lần thứ hai cầm lên con dao trên tay, La Đỉnh Hưng vừa thấy, lập tức trở nên khẩn trương.

"Chí Nguyên, con..."

"La Chí Nguyên!!"

Xa xa đột nhiên truyền đến một tiếng kêu to, La Chí Nguyên ngẩng đầu, chỉ thấy Khương Kiến Đông cùng Trình Tấn Tùng đang chạy về phía bên này, phía sau còn có một thanh niên trẻ tuổi cậu ta chưa từng thấy mặt.

"Đừng tới đây!" La Chí Nguyên lập tức đem con dao đưa vào cổ La Đỉnh Hưng: "Các người tới đây một bước, tôi sẽ giết ông ta!!"

Ba người đối diện lập tức dừng bước lại, Khương Kiến Đông tiến lên phía trước: "Chí Nguyên, cậu đừng làm chuyện điên rồ..."

"Đừng tới đây!" La Chí Nguyên giật giật con dao trong tay, Khương Kiến Đông lập tức dừng lại: "Được được được! Tôi không động! Tôi không động! Cậu đừng kích động!!"

La Chí Nguyên vẫn kề con dao vào cổ của La Đỉnh Hưng, hai mắt cảnh giác nhìn chằm chằm ba người.

"Chí Nguyên, " Khương Kiến Đông chậm rãi mở miệng: "Tôi biết chuyện của cậu, đây không phải lỗi của cậu..."

"Không, là lỗi của tôi! Tôi không nên yêu Chí Nhã, tôi dĩ nhiên yêu em gái của mình! La Chí Nguyên kêu to, gần như hỏng mất."Tôi yêu trúng em gái của tôi... Coi như tôi biết cô ấy là em gái của tôi, tôi còn..."

"Chuyện này không phải lỗi của cậu "Trình Tấn Tùng đứng bên cạnh vẫn luôn không nói gì đột nhiên mở miệng: "Di truyền học có một hiện tượng, gọi là tính hấp dẫn di truyền, nói là giữa anh em hoặc là chị em sẽ có một loại sức hấp dẫn trời sinh, bọn họ rất dễ dàng bị đối phương hấp dẫn, sản sinh ái mộ. Loại lực hấp dẫn như thế này còn lớn hơn so với người không có liên hệ máu mủ, có lúc thậm chí phát triển đến mức không có cách nào khống chế." Trình Tấn Tùng một bên giải thích một bên quan sát, hắn phát hiện ánh mắt La Chí Nguyên có chút biến hóa, hiển nhiên là đã tiếp thu, vì vậy nói tiếp: "Hơn nữa, cậu yêu Ngô Chí Nhã không sai, lúc đó hai người căn bản không biết mình là anh em, đó bất quá là nam nữ bình thường yêu nhau mà thôi, có lỗi gì đâu?"

La Chí Nguyên giật mình ở nơi đó.



"Hai người sâu sắc yêu đối phương, vậy nói rõ hai người rất nghiêm túc trong tình yêu, cực kì tôn trọng đối phương. Ngô Chí Nhã lựa chọn tự sát, giống như cậu lựa chọn xuất ngoại, đều là bởi vì yêu đối phương rất nhiều, cho nên mới có thể cảm thấy thống khổ. Nếu như không phải như vậy, cô ấy có thể bắt đầu một đoạn tình yêu mới, cậu cũng có thể quên đi cô ấy, làm sao có thể nhiều năm qua đi như vậy rồi vẫn đối với cô ấy nhớ mãi không quen? Hiện tại thời đại này, chân tâm yêu nhau có mấy người? Tại sao cậu có thể bởi vì biến hoá thân phận, liền phủ định tình cảm đáng quý như vậy?"

La Chí Nguyên tim đập mạnh mà nghe, có chút dại ra trên mặt có một giọt lệ rơi xuống

"Hiện tại, Ngô Chí Nhã đã mất, cậu cần phải vì cô ấy mà sống tiếp, " Trình Tấn Tùng tiếp tục dẫn dắt: "Cậu suy nghĩ một chút, nếu như cô ấy còn sống, cô ấy cũng sẽ không nguyện ý nhìn cậu làm ra chuyện ngu xuẩn này đâu."

La Chí Nguyên rốt cục lệ rơi đầy mặt, từ từ đặt tay xuống. Thẩm Nghiêm và Trình Hải Dương từ lâu đã trốn ở phía sau lập tức vọt tới, cướp đi con dao trong tay La Chí Nguyên.

La Chí Nguyên quỳ rạp xuống trước bia mộ Ngô Chí Nhã, cao giọng khóc rống.

Sau khi bị bắt La Chí Nguyên khai ra toàn bộ tội danh của mình. Từ một năm trước sau khi biết được tin Ngô Chí Nhã qua đời, cậu ta liền bắt đầu chuẩn bị kế hoạch báo thù, cậu ta không chỉ muốn giết chết hai cha con La Đỉnh Hưng, La Chí Cường, còn muốn phá hủy tập đoàn Bằng Trình, bởi vì cậu ta cho rằng bởi vì khối tài sản này mới chính là nguyên nhân gây ra toàn bộ bi kịch cho cậu ta và Ngô Chí Nhã. Vì đạt được mục đích, La Chí Nguyên sưu tập lượng lớn tư liệu, làm xong đầy đủ chuẩn bị, mới dựa vào thời điểm giỗ mẹ cậu ta để về nước, bắt đầu kế hoạch báo thù. Đầu tiên cậu ta thừa dịp Vương Đại Khánh say rượu đưa hắn tới công trường, cũng mở khóa vòi nước dìm chết Vương Đại Khánh, sau đó để Lạc Hải đứng ra tự thú, nhân cơ hội phân tán lời đồn, dẫn tới lực lượng cảnh sát cùng với người dân đi thăm dò việc làm xấu xa của Bằng Trình. Sau, cậu ta liền dùng tư cách "tặng lễ vật." đưa cho La Chí Cường một cái bật lửa đã được giở trò, cũng tạo thành vụ hoả hoạn xảy ra trong nhà La Chí Cường. Tổ trọng án từ nơi ở của La Chí Nguyên tìm được xác của một cái bật lửa màu đen, trải qua kiểm tra phát hiện, cái bật lửa không chỉ giống với bật lửa đã thiêu chết Lạc Hải, hơn nữa nó còn có máy nghe lén cùng thiết bị điều khiển từ xa, không chỉ có thể nghe lén La Chí Cường nói chuyện, còn có thể điều khiển châm lửa từ xa. Ngày ấy nhà La Chí Cường phát sinh hỏa hoạn, La Chí Nguyên chính là lợi dụng cái bật lửa nhiều chức năng này tạo thành đại hoả ở La gia. Hơn nữa, đúng như mọi người dự liệu, La Chí Nguyên vọt vào đám cháy, chính là vì lấy cái bật lửa này, đồng thời để cho bản thân thoát khỏi hiềm nghi. Thế nhưng cậu ta không nghĩ tới La Chí Cường dĩ nhiên không chết, vì vậy sau đó cậu ta liền lấy lí do đi thăm bệnh, mượn cơ hội lần thứ hai bỏ thuốc La Chí Cường. Tưởng Duệ Hằng khám nghiệm thi thể phát hiện, La Chí Cường bị tiêm vào lượng lớn thuốc dẫn đến suy tim, hắn đã bị trọng thương thân thể suy yếu, một chút thuốc này, cuối cùng cũng tước đi sinh mạng của hắn. Vốn là tiếp theo La Chí Nguyên dự định hạ thủ La Đỉnh Hưng, cũng không nghĩ tới vào lúc này La Đỉnh Hưng lại dùng tiền mua được Lạc Hải, La Chí Nguyên cùng Lạc Hải đối chất, Lạc Hải lại uy hiếp La Chí Nguyên muốn nói ra tất cả, La Chí Nguyên trong cơn tức giận đã bày mưu giết chết Lạc Hải.

"Chính bởi vì cậu ta vội vàng động thủ, cho nên mới có thể lưu lại sơ sót, để cho chúng ta tra ra được cậu ta chính là hung thủ phía sau bức màn. Chúng tôi một tìm Vương Quyên để hỏi tình huống, La Chí Nguyên cũng cảm giác được không xong, vì vậy liền gia tốc hành động, chuẩn bị giết La Đỉnh Hưng." Thẩm Nghiêm vừa nói, một bên nhấc lên ghế sô pha một bên nói: "Nói đến, tên La Chí Nguyên này cũng là một người thông minh, lúc trước cậu ta thiết kế quá chặt chẽ, chúng tôi bị cậu ta nắm mũi xoay chuyển khá lâu."

"Ừ, " Trình Tấn Tùng gật gật đầu, nhấc lên một bên khác của ghế sô pha: "Thông minh, nhưng cũng đáng thương."

Hai người đồng thời dùng lực, đem ghế sô pha từ chỗ này chuyển sang chỗ khác.

"Đúng rồi, " Thẩm Nghiêm nhớ tới chuyện lúc trước, mỉm cười nói với Trình Tấn Tùng: "Anh thật sự có tài nói chuyện đó, ngày đó tôi chỉ để cho anh ngăn cản cậu ta, không nghĩ tới anh dĩ nhiên có thể để cho La Chí Nguyên buông dao xuống... Anh không đi làm chuyên gia đàm phán thật đáng tiếc."

"Cậu cho rằng tôi chỉ biết ở phòng thực nghiệm làm xét nghiệm a?" Trình Tấn Tùng trừng mắt lườm Thẩm Nghiêm một cái: "Lần trước ở bệnh viện, cậu quên mất là ai giúp cậu bắt trộm rồi?"

"Hả? Lần nào?" Thẩm Nghiêm giả vờ không hiểu nháy mắt mấy cái: "Anh là nói đến lần anh bị mẹ anh bẻ tay đem đi ấy hả?"

"Á Thẩm Nghiêm! Cậu đừng cho là tôi không trị được cậu! Tôi để cho cậu mở mang công pháp điểm huyệt của Trình gia!"

Nói xong, Trình Tấn Tùng kéo ống tay áo muốn vọt tới chỗ Thẩm Nghiêm, Thẩm Nghiêm liền vội vàng cười né tránh, hai người đàn ông to lớn ở trong phòng nhỏ chơi trò đuổi bắt.

"Này, hai vị đại ca, " Thẩm Hạo từ cửa ló đầu vào: "Em đã sớm dọn dẹp xong phòng của mình rồi, hai vị ở ngoài có thể dọn dẹp nhanh lên một chút không. Em sắp chết đói rồi đây này."

Thẩm Nghiêm cùng Trình Tấn Tùng nhìn căn phòng náo loạn tùng phèo, đều bật cười.

Ba người này đang làm gì? Đương nhiên là dọn nhà.

Sau khi trưng cầu ý kiến Thẩm Hạo, Thẩm Nghiêm dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai thuê lại căn nhà kia, vụ án vừa kết thúc, liền mang theo Thẩm Hạo bắt đầu dọn nhà. Trình Tấn Tùng nghe đến tin tức, thật sự tới hỗ trợ. Thẩm Nghiêm cùng Thẩm Hạo hai người đều ở ký túc xá cảnh đội, đồ vật cũng không nhiều, Trình Tấn Tùng sáng sớm gọi tới một chiếc xe, một chuyến liền đem đồ vật hai người mang tới, sau đó ba người liền bắt đầu bố trí ở chỗ này. Thẩm Hạo phụ trách gian phòng của mình, Thẩm Nghiêm cùng Trình Tấn Tùng phụ trách một phòng ngủ khác và phòng khách. Trình Tấn Tùng có tính khiết phích, trong lúc làm lại kéo Thẩm Nghiêm chạy siêu thị một chuyến, mua một bộ nồi bát hoàn toàn mới.

"Không cần phiền toái như vậy, những thứ đồ hôm khác mua cũng không muộn mà." Thẩm Nghiêm nói.

"Làm sao không muộn? Tôi cho cậu biết, nhà mới phải tổ chức tân gia, tôi đã mua xong đồ ăn rồi."

"A?" Thẩm Nghiêm lấy làm kinh hãi, sau đó lúng túng: "Nhưng mà... tôi không biết nấu ăn.."

"Được rồi được rồi, tôi vốn là cũng không hi vọng gì vào cậu, " Trình Tấn Tùng vung vung tay giống như như đuổi con ruồi: "Tối nay tôi làm cho, cho nên, việc của cậu chỉ cần mua cho tôi bộ dụng cụ mới là được." Trình Tấn Tùng cố ý trợn mắt: "Đừng để ảnh hưởng tôi phát huy!"

Thẩm Nghiêm nhịn không được cười lên, anh cố ý kéo dài âm thanh nói: "Được ~~ Tấn ca ~~ "

Từ sáng sớm hơn bảy giờ bắt đầu bận việc, đến thời điểm hơn bốn giờ chiều, cả căn nhà rốt cục thu thập xong. Quần áo treo vào trong tủ, dép lê đặt tại cửa, trong căn nhà nho nhỏ thật sự có cảm giác gia đình. Trong phòng bếp truyền đến âm thanh nồi bát muôi muỗng, chỉ thấy Trình Tấn Tùng đang đứng trước kệ bếp vội vàng, Thẩm Nghiêm ở một bên vụng về giúp đỡ, thỉnh thoảng bị Trình Tấn Tùng trêu đùa. Thẩm Hạo dựa vào cửa phòng bếp, ôm cánh tay cười híp mắt nhìn hai người tay chân luống cuống bên trong.

Thẩm Nghiêm mới vừa dựa theo yêu cầu của Trình Tấn Tùng đem đồ ăn đều cắt gọn, liền tại lúc này, điện thoại di động trong túi vang lên, Thẩm Nghiêm cầm điện thoại lên vừa nhìn, là Khương Kiến Đông. Anh có chút ngoài ý muốn mà đi ra nhà bếp, sau đó mới nhận điện thoại: "Alo?"

"Thẩm Nghiêm, đi ra gặp gỡ một chút, được không?"



"Hiện tại?" Thẩm Nghiêm cau mày: "Hiện tại không tiện lắm..."

"Sáng mai tôi trở về H thị, trước khi đi muốn gặp cậu một lần, tôi ở cửa cục cảnh sát chờ cậu."

Thẩm Nghiêm vừa nghe, do dự một chút, nói: "Được, như vậy, anh dọc theo cục cảnh sát đi thẳng về phía Đông, đại khái 1000 mét, có thể nhìn thấy cái siêu thị, tôi sẽ ở đó chờ anh."

Cúp điện thoại, Thẩm Nghiêm trở lại nhà bếp nói với Trình Tấn Tùng cùng Thẩm Hạo: "Tôi có chút chuyện đi ra ngoài một chuyến, hai người ăn trước đi, không cần chờ tôi."

"Á vừa vặn! Tôi vừa nãy quên mua gạo rồi, cậu đi cửa hàng dưới lầu mua một túi mang về mua gạo ngô nhé."

"Được." Thẩm Nghiêm đáp một tiếng, mặc lên áo khoác đi ra khỏi nhà.

Thẩm Nghiêm ở cửa hàng dưới lầu mua một túi gạo, thời điểm đi tới siêu thị, Khương Kiến Đông cũng đã đến, nhìn thấy Thẩm Nghiêm trên tay còn cầm theo túi bột, Khương Kiến Đông có chút bất ngờ: "Cậu mua vật này làm cái gì?"

Thẩm Nghiêm cười cười: "Trong nhà nấu ăn muốn dùng."

Khương Kiến Đông cũng cười: "Tôi nhớ hình như cậu không biết nấu ăn mà nhỉ?"

"Ồ không phải tôi làm, " Thẩm Nghiêm cười cười: "Có người làm."

Nghe đến Thẩm Nghiêm nói câu này, biểu tình trên mặt Khương Kiến Đông trở nên phai nhạt, hắn mỉm cười hỏi: "Là cái người gọi Trình Tấn Tùng kia đúng không?"

Thẩm Nghiêm ngẩn ra, anh mới vừa muốn mở miệng, Khương Kiến Đông lại giơ tay ngăn cản: "Thẩm Nghiêm, cậu đừng gạt tôi, thời điểm mỗi lần cậu nghĩ đến người này, đều sẽ lộ ra nụ cười như vừa nãy, nụ cười kia không giống với nụ cười lúc thường cậu hay cười."

Thẩm Nghiêm nhìn Khương Kiến Đông liếc mắt một cái, muốn nói cái gì, chung quy lại không có mở miệng.

"Thẩm Nghiêm, cậu nghĩ mình đã che giấu rất tốt, thế nhưng chỉ có người không nghĩ đến phương diện đó mới không phát hiện ra thôi, chỉ cần có người để ý đến phương diện này, đều sẽ nhìn ra. Thời điểm hai người ở chung với nhau, tôi đều nhìn ra được." Khương Kiến Đông nói tới chỗ này, nhìn thấy biểu tình Thẩm Nghiêm có chút biến sắc, sau đó mở miệng: "Cậu đừng lo lắng, tôi biết đó là lỗi của tôi, là tôi tự mình làm sai, không oán được người khác."

Thẩm Nghiêm yên lặng nghe, không nói.

"Lần này tới thành phố S nhìn thấy cậu, tôi cũng không nghĩ tới. Ban đầu tôi thật sự cho là đây là cơ hội ông trời ban cho tôi, nhưng là rất nhanh tôi liền phát hiện, cậu đối xử với tôi không giống như trước đây, sau đó tôi liền chú ý tới cái người tên là Trình Tấn Tùng kia..." Nói tới chỗ này, Khương Kiến Đông cười một cái tự giễu: "Cậu biết không? Ban đầu tôi thực sự là không phục lắm, nhưng là sau đó tôi phát hiện, cái người kia hình như tốt hơn tôi một chút... A, thật không muốn thừa nhận người kia mạnh hơn tôi."

Thẩm Nghiêm nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Khương Kiến Đông, không biết nên trả lời như thế nào.

Khương Kiến Đông thở phào nhẹ nhõm: "Thôi, có thể nói hết ra những lời này, trong lòng tôi cũng thư thái, không tiếc nuối nữa rồi." Hắn nói xong nhìn về phía Thẩm Nghiêm: "Thẩm Nghiêm, cậu cũng đừng lưu tiếc nuối."

Thẩm Nghiêm giương mắt, không hiểu lời này của Khương Kiến Đông là có ý gì.

"Cậu dự định vẫn luôn gạt anh ta sao?"

"Không dối gạt thì có thể làm gì?" Thẩm Nghiêm rốt cục mở miệng: "Kiến Đông, nếu anh đã nói thẳng ra, tôi cũng không gạt anh, không sai, tôi yêu Trình Tấn Tùng. Nhưng anh ấy là thẳng nam, tôi và anh ấy căn bản không thể, nếu như vậy, cần gì phải mở miệng, làm khó dễ anh ấy?"

Khương Kiến Đông thở dài một hơi, không lên tiếng.

Thẩm Nghiêm nói tiếp: "Tâm tư này của tôi, không phải nói ra thì người khác có thể tiếp thu. Qua nhiều năm như vậy, tôi cũng quen rồi, anh ấy... Anh ấy hiện tại là bạn tốt, anh em tốt của tôi, chỉ cần như vậy tôi đã đủ hài lòng." Thẩm Nghiêm lần thứ hai giương mắt, đau thương nở nụ cười, ánh mắt tuyệt vọng lại mang theo kiên định: "Tôi yêu anh ấy, chuyện này, cả đời tôi sẽ không nói ra."

Thẩm Nghiêm mới vừa nói xong câu đó, cũng cảm giác một bên có bóng người đột nhiên kịch liệt lay động một chút, Thẩm Nghiêm cùng Khương Kiến Đông theo bản năng mà quay đầu, sau đó trong nháy mắt kinh ngạc đến ngây người ——

Trình Tấn Tùng đứng ở chỗ cách hai người không tới hai mét, hắn nhìn Thẩm Nghiêm, mang trên mặt khiếp sợ không thể tin tưởng...

Hết chương 49.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau