Chương 59: Câu đố về người chết
"Chuyện lần này rất nghiêm trọng..."
Chương 58: Câu đố về người chết.
Ngày 18 tháng 1 thời điểm 22 giờ đêm 7 phút.
Thẩm Nghiêm, Giang Lệ, cùng Tưởng Duệ Hằng ba người đi tới rừng cây bên cạnh kênh đào phía Nam, cảnh viên trực ban đã chờ bên ngoài dải ngăn cách. Nhìn thấy Thẩm Nghiêm cùng đội mình đi đến, liền đi tới giới thiệu sơ qua tình hình: "Người chết là đàn ông, phía sau bị dao đâm vào. Bên pháp chứng và pháp y đã đến, thi thể ở bên kia."
Ba người gật đầu, đi đến vị trí xảy ra án mạng, từ phía xa nhìn lại đã thấy ánh đèn sáng ngời, sau khi đến gần phát hiện, ánh sáng được phát ra từ cột đèn chiếu sáng được cảnh sát dựng lên, chúng nó được đặt xung quanh thi thể. Tô Mặc Hàm đang cầm camera chụp hành lại hiện trường, còn Lý Gia Vũ thì lại ở một bên điều chỉnh ánh đèn.
Nhìn thấy Thẩm Nghiêm mang theo người lại đây, Lý Gia Vũ đứng dậy đi tới, nói: "Chỗ này quá tối, cho nên chúng tôi phải dựng đèn chiếu sáng. Đã chụp xong hiện trường, có thể khám nghiệm thi thể."
Lý Gia Vũ nói với hai người, nhưng đôi mắt của anh lại chỉ nhìn về hướng Tưởng Duệ Hằng, thanh âm kia ôn hòa kèm theo một chút lấy lòng mơ hồ.
Nhưng mà, Tưởng Duệ Hằng lại không có chú ý tới thần sắc Lý Gia Vũ, nói một cách chính xác, hắn căn bản không hề liếc nhìn Lý Gia Vũ dù chỉ một cái, mà là nhìn vào thi thể nằm trên đất kia. Tưởng Duệ Hằng đeo găng tay đi đến chỗ thi thể, vừa đi vừa như có như không trả lời một câu: "Cảm ơn."
Không có ai chú ý tới, thời điểm nghe được câu này, trong mắt của Lý Gia Vũ mang theo một tia mất mát.
Mấy người cùng đi qua, dựa vào ánh đèn có thể nhìn thấy, người chết nằm úp sấp trên bãi cỏ, một cây dao còn đâm thẳng vào lưng, quần áo màu xám đã bị vết máu thấm ra một mảng lớn. Tưởng Duệ Hằng đem thi thể lật lại, lộ ra một gương mặt người đàn ông khoảng bốn năm mươi tuổi.
Thẩm Nghiêm nhìn thấy Tưởng Duệ Hằng bắt đầu khám nghiệm thi thể, cũng không quấy rối, mang theo Giang Lệ đi tới bên cạnh cảnh viên trực ban, anh chỉ vào một cụ ông hỏi: "Ông ta là người phát hiện thi thể hả?"
Cảnh viên gật đầu: "Ông lão này họ Lưu, ông ta kể buổi tối đi tập thể dục qua nơi này phát hiện thấy thi thể." Nói xong cảnh viên đi qua đưa ông lão tới đây.
"Ông à, hai vị này là cảnh sát phụ trách vụ án lần này, ông mau kể lại quá trình ông phát hiện thi thể đi."
Lão Lưu khoảng năm mươi, sáu mươi tuổi, đến giờ vẻ mặt ông ấy vẫn còn sợ hãi cho thấy vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại tinh thần. Ông lão gật đầu, nuốt ngụm nước bọt mới mở miệng nói: "Chuyện là...Buổi tối tôi thường tới đây tản bộ... tối hôm nay tôi đi tới chỗ này, liền thấy trên đất có cái gì đó, mắt tôi kém không nhìn rõ đó là cái gì, tôi liền đi đến chỗ này, tôi đến gần một chút mới phát hiện hình như là một người, tôi còn suy nghĩ người này có phải bị bệnh gì không, liền đi tới, tôi gọi người kia vài tiếng, nhưng người kia vẫn không động... Tôi liền cảm thấy có gì đó không ổn, liền đến gần nhìn, má ơi! Trên lưng người kia có một con dao cắm vào!Vì vậy tôi mới báo cảnh sát..."
Thẩm Nghiêm gật đầu, hỏi tiếp: "Trong lúc ông phát hiện thi thể có quan sát xung quanh có xuất hiện người nào khả nghi hay không?"
Ông lão lắc đầu một cái: "Không có... Tôi vẫn luôn đứng ở đây, lúc đó nếu như có người khác, tôi đã gọi người ta tới cùng nhìn xem, kết quả không có người nào cả.."
Thẩm Nghiêm gật đầu, lại cùng ông lão hàn huyên hai câu, rồi sai người đưa ông rời đi. Anh đưa mắt đánh giá bốn phía —— nơi này là rừng cây nhỏ nằm bên cạnh kênh đào phía Nam, kênh đào phía Nam được xây dựng để phòng tránh lũ lụt chảy vào thành phố, những năm trước đây thành phố S sửa chữa thuỷ lợi, ở bên cạnh kênh đào trồng một rừng cây. Nơi này có nước có cây, nghĩ đến mùa hè hẳn là chỗ tốt để tản bộ, nhưng là bây giờ là mùa đông, nước sông đóng băng cây cối héo tàn, phong cảnh từ lâu mất đi rất nhiều giá trị, hơn nữa hai ngày nay nhiệt độ chợt giảm xuống, buổi tối nhiệt độ đã tiếp cận dưới mức 0 độ, người đi ra ngoài tản bộ càng ít. Mấy người đứng ở chỗ này cũng chỉ thấy hai ba người đi qua mà thôi. Phỏng chừng hung thủ cũng chính là nhìn trúng nơi này buổi tối ít người, mới chọn ra tay ở đây.
Giang Lệ nói với Thẩm Nghiêm: "Tôi đi xung quanh nhìn xem có thể tìm được người nào không?"
Thẩm Nghiêm gật đầu.
Bên kia, Tưởng Duệ Hằng bắt đầu tiến hành kiểm tra thi thể. Hắn rút ra con dao trên lưng người chết, vừa định bắt tay khám nghiệm, lại phát hiện bên cạnh đưa một túi đựng vật chứng. Tưởng Duệ Hằng nghiêng đầu nhìn qua, phát hiện người ở bên cạnh là Lý Gia Vũ.
"Cảm ơn." Tưởng Duệ Hằng tùy ý tiếp nhận túi đựng vật chứng, đem con dao gây án bỏ vào.
Lý Gia Vũ tiếp nhận túi vật chứng, thay Tưởng Duệ Hằng viết tên vật chứng, sau đó liền đem đèn khẩn cấp mang tới, chiếu sáng thi thể rõ ràng hơn một chút, để Tưởng Duệ Hằng khám nghiệm.
Chuỗi động tác này quá mức săn sóc, Tưởng Duệ Hằng cuối cùng cũng coi như cảm nhận được. Hắn giương mắt nhìn Lý Gia Vũ, Lý Gia Vũ lại không nhìn hắn, mà là đang nhìn thi thể, giống như chỉ là đơn thuần giúp đỡ. Thái độ này làm cho Tưởng Duệ Hằng có chút đắn đo khó định, vì vậy hắn cúi đầu tiếp tục khám nghiệm. Nhưng là chung quy vẫn là không nhịn được, liền hỏi: "Anh không đi lấy bằng chứng hiện trường à?"
Lời vừa ra khỏi miệng, Tưởng Duệ Hằng cảm giác có gì đó không thích hợp, lời Lý Gia Vũ nói ra vừa nãy làm sao giống như muốn đuổi người vậy. Hắn vừa định giải thích một chút, không nghĩ bên kia Lý Gia Vũ lại đáp lời.
"Không có gì để lấy, " Biểu tình Lý Gia Vũ bình thường, âm thanh vẫn ôn hoà như trước: "Trên đường tuyết đều sớm đông cứng, không tìm được dấu giày. Có lẽ có thể có manh mối, cũng chỉ có con dao này."
Tưởng Duệ Hằng gật đầu, hắn lật lại thân thể người chết, cởi quần áo của người chết kiểm tra thân thể phía trước, mà lúc này, một thương hiệu nổi tiếng in trên áo của thi thể đi vào tầm mắt của hắn.
"Hả? Armani?" Tưởng Duệ Hằng nhìn kí hiệu trên áo khoác của nạn nhân, hơi nhíu lại lông mày. Hắn để Lý Gia Vũ đem đèn chiếu tới đây một chút, sau đó dựa vào ánh đèn bắt đầu kiểm tra quần áo người chết: " Áo khoác Armani, quần lót.. Prada? Người này rất có vẻ rất giàu có?" Hắn nói Lý Gia Vũ: "Sẽ không phải là vụ án giết người cướp của chứ?"
Lý Gia Vũ nghe đến Tưởng Duệ Hằng nói như vậy, cũng lưu ý quần áo của nạn nhân, anh nói với Tưởng Duệ Hằng: "Ví tiền người chết vẫn còn ở đây."
Tưởng Duệ Hằng gật đầu, bắt đầu giở túi áo người chết. Nhưng là tay hắn vừa mới luồn vào, liền nghe thấy trên người thi thể phát ra tiếng nhạc... Âm thanh mặc dù không lớn, thế nhưng ở bên trong đêm đông yên tĩnh, lại có vẻ tương đối rõ ràng.
Tưởng Duệ Hằng có chút hoảng, lập tức rút tay ra. Tất cả mọi người quay đầu lại, Tưởng Duệ Hằng vội vã vung vung tay, sau đó chỉ người chết.
Thẩm Nghiêm đi tới, nhìn Tưởng Duệ Hằng ý muốn bảo hắn lấy điện thoại trên người thi thể ra đi. Tưởng Duệ Hằng thấy thế, cẩn thận đưa tay tìm kiếm trên người thi thể ——
Điện thoại di động được người chết để vào trong túi áo khoác, thời điểm được Tưởng Duệ Hằng lấy ra chuông vẫn còn reo. Mấy người đồng thời nhìn về phía màn hình, tên phía trên biểu thị người gọi điện là "văn phòng"
Văn phòng? Ba người kinh ngạc nhìn nhau liếc mắt một cái: Đã trễ thế này văn phòng còn gọi điện thoại tới làm cái gì?...
Thế nhưng như vậy cũng tốt, nếu là văn phòng gọi điện thoại tới, bọn họ cũng có thể biết đến người này rốt cuộc là ai. Vì vậy Thẩm Nghiêm từ trong tay Tưởng Duệ Hằng nhận lấy điện thoại di động, ấn xuống nút gọi.
"Alo?"
"Alo ~ đêm nay anh đến cùng có tới không? ~~" ngoài ý muốn, đầu bên kia điện thoại truyền tới một giọng phụ nữ quyến rũ, âm cuối còn cố ý nâng cao hơn, rõ ràng cho thấy đang làm nũng. Giọng điệu kia, làm sao nghe không giống như là nhân viên trong văn phòng.
Thẩm Nghiêm nhíu nhíu mày, mở miệng hỏi: "Alo? Xin hỏi cô là ai?"
Đối phương đại khái là nghe ra bên này âm thanh không đúng, giọng điệu cũng lập tức khôi phục bình thường: "Anh là ai? Sao anh lại nghe điện thoại?"
Trong lời nói mang theo cảnh giác rõ ràng.
Thẩm Nghiêm hồi đáp: "Chúng tôi là cảnh sát, xin hỏi cô có biết chủ nhân điện thoại này không? Chúng tôi có một số việc muốn hỏi thăm."
Không nghĩ tới, Thẩm Nghiêm vừa mới nói một câu như vậy, bên kia đột nhiên lại cúp điện thoại.
"Alo? Alo?" Thẩm Nghiêm nhìn điện thoại bị tắt, trong lòng cảm thấy quái lạ khó giải thích được?
"Tắt rồi?" Tưởng Duệ Hằng nhìn Thẩm Nghiêm, có chút kỳ quái hỏi: "Bên kia nói cái gì?"
Thẩm Nghiêm lắc đầu một cái, anh gọi lại lần thứ hai, thế nhưng bên kia đã tắt máy làm thế nào cũng không gọi được. Bất đắc dĩ, anh không thể làm gì khác hơn là tạm thời để điện thoại di động xuống, hỏi Tưởng Duệ Hằng: "Thế nào?"
"Thời gian tử vong người chết đại khái là một tiếng đồng hồ trước, nguyên nhân cái chết là mất máu quá nhiều." Tưởng Duệ Hằng một bên đi qua thi thể, một bên chỉ cho Thẩm Nghiêm xem: "Vết thương chí mạng nằm ở bên trái lưng, nhìn cách dao đâm, hung thủ hẳn là ra tay từ phía sau lưng người chết, nói cách khác hung thủ..."
"Là người thuận tay trái?"
"Không sai." Tưởng Duệ Hằng nhìn Thẩm Nghiêm, gật gật đầu.
"Còn có những phát hiện gì khác không?"
"Có" Tưởng Duệ Hằng đem thi thể lật lại, chỉ vào quần áo nói với Thẩm Nghiêm: "Quần áo người chết mặc đều là hàng hiệu, chắc hẳn là một người có tiền." Sau đó hắn lại từ bên trong ngực móc ra một cái ví: "Thế nhưng hung thủ không lấy tiền trong ví, xem ra không phải là vì cướp của giết người."
Thẩm Nghiêm gật đầu —— nếu như không phải cướp của, vậy đã nói rõ hung thủ là trăm phương ngàn kế muốn mạng của người này.
Lúc này, Giang Lệ cũng đi tra soát một vòng, lần thứ hai trở về. Hắn nhìn Thẩm Nghiêm lắc đầu một cái nói: "Tôi đã hỏi xung quanh, không ai nhìn thấy nhân vật khả nghi." Giang Lệ vừa mới nói xong, lại có một tiếng chuông điện thoại lên, điện thoại di động người chết lần thứ hai đổ chuông.
Mấy người lại lần nữa nhìn về phía cái điện thoại di động kia, lần này tên phía trên hiển thị chính là "Thư ký Vương".
Thẩm Nghiêm lần thứ hai nhận điện thoại: "Alo?"
"Alo" Giọng điệu đầu bên kia mang theo ý tứ lễ phép cẩn thận: "Xin cho hỏi ai vậy...?"
"Tôi là cảnh sát. Xin hỏi anh có quan hệ gì với chủ số điện thoại này?"
"Tôi là thư ký của ông ấy." Đầu bên kia trong thanh âm gợi lên sự bất an: "Xin hỏi lãnh đạo của tôi đã xảy ra chuyện gì?"
"Ông ấy xảy ra chuyện rồi." Thẩm Nghiêm trả lời đơn giản: "Anh có thể liên lạc với người nhà của ông ấy không?"
Nghe đến Thẩm Nghiêm nói như vậy, âm thanh của đối phương lập tức trở nên khẩn trương, người kia liên tục truy hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy, ông ấy gặp chuyện gì sao?" Nghe đến Thẩm Nghiêm không hề trả lời, anh ta còn nói: "Cho hỏi mọi người hiện tại ở đâu? Xin chờ tôi một chút, tôi lập tức tới."
Thẩm Nghiêm vừa nghĩ như vậy cũng tốt, vì vậy liền nói cho anh ta địa chỉ. Bên kia vội vã đồng ý, chờ Thẩm Nghiêm vừa nói xong, người kia liên tục dặn dò: "Trước khi tôi đến, mong mọi người không nên rời đi, cũng không cần nghe điện thoại của bất kỳ người nào. Dù cho có ai gọi tới, làm ơn nhất định không được nhận, tất cả chờ tôi đến lại nói." Giọng điệu nghiêm túc, tựa hồ rất là cẩn thận. Thẩm Nghiêm gật đầu đồng ý, bên kia liền lập tức cúp điện thoại.
"Thư ký của ông ta sẽ lập tức tới đây, chúng ta đợi ở đây một lát nữa đi." Thẩm Nghiêm nói với mấy người khác.
"Anh ta chưa nói người kia là ai?" Tưởng Duệ Hằng hỏi. Vừa nãy bọn họ đã kiểm tra bóp tiền người chết, bên trong cũng không có bất kỳ giấy tờ nào chứng minh thân phận.
Thẩm Nghiêm lắc đầu.
"Hả? Thần bí như vậy à?" Tưởng Duệ Hằng hơi cảm giác kỳ quái lầm bầm lầu bầu: "Rốt cục ông ta là ông chủ công ty nào, một buổi tối vừa là văn phòng tìm vừa có thư ký tìm?
Thẩm Nghiêm nhớ tới giọng nói quyến rũ của người phụ nữ kia, vô thức nhíu mày.
Ban đêm mùa đông vô cùng lạnh giá, bên cạnh bờ sông càng lạnh hơn nhiều. Gió thổi vào mặt, giống như dao cắt. Mấy người rất nhanh liền lạnh đến đông cứng. Thẩm Nghiêm muốn để những người khác vào trong xe ngồi cho ấm một lát, kết quả Tưởng Duệ Hằng lắc đầu, biểu thị bản thân là pháp y, muốn lưu lại quan sát thi thể; mà Lý Gia Vũ cũng nói mình là người của tổ pháp chứng, nhất định phải lưu lại; Giang Lệ xuất thân đặc cảnh, vốn cũng không sợ lạnh, cuối cùng chỉ có một Tô Mặc Hàm, bị mấy người đứng đầu bắt buộc đuổi về trong xe.
"Nói đến, thực sự là may mắn cho Tấn Tùng, ngày hôm nay không phải ca trực của cậu ấy." Tưởng Duệ Hằng dậm chân, làm bộ bất mãn mà nói.
"Không phải đâu, Tấn ca đi công tác." Lý Gia Vũ giải thích.
"Đi công tác?" Tưởng Duệ Hằng sửng sốt một chút, hắn nhìn Thẩm Nghiêm liếc mắt một cái, lại phát hiện người kia lộ ra biểu cảm ngoài ý muốn, hiển nhiên cũng không biết chuyện. Vì vậy hắn hỏi Lý Gia Vũ: "Tấn Tùng đi công tác ở đâu?"
"Sydney."
"Sydney?!" Tưởng Duệ Hằng thực sự là kinh ngạc, hắn liền tiếp tục truy hỏi: " Sydney Australia"
"Sydney không ở Australia thì ở đâu?" Gia Vũ lườm một cái.
"Không phải, tôi là nói, cậu ta chạy đến nơi xa như vậy làm gì? Dự hội nghị quốc tế gì à?"
"Là hội nghị giao lưu kỹ thuật phá án, tổ trưởng cũng là mới nhận được thông báo, ngày hôm nay anh ấy bận bịu cả ngày để chuẩn bị tài liệu, phỏng chừng lúc này vừa mới lên máy bay thôi ạ."
Tưởng Duệ Hằng gật đầu, vừa liếc nhìn Thẩm Nghiêm. Thẩm Nghiêm cúi đầu xuống, biểu tình trên mặt nhìn không rõ lắm, Tưởng Duệ Hằng sợ Thẩm Nghiêm trong lòng không thoải mái, cố ý nói: "Không trách được, cũng vì tổ trọng án được nghỉ phép, nên chúng ta không hóng được tin tức nào cả..."
"Đúng, Tấn ca nói chờ ngày mai các anh đi làm, bảo tôi nói cho các anh một tiếng."
Tưởng Duệ Hằng gật đầu, lần thứ hai nhìn lén Thẩm Nghiêm. Thẩm Nghiêm vẫn là tư thế lúc nãy, cũng không biết có nghe không. Lý Gia Vũ nhìn hành động của Tưởng Duệ Hằng, ánh mắt trừng lên mang theo kỳ quái.
Mà lúc này, Giang Lệ lại đột nhiên đứng thẳng người, nhìn ra phía bên ngoài. Mấy người còn lại cũng nhìn sang, chỉ thấy một bóng người chuyển động, tựa hồ là có người từ bên kia chạy tới.
"Thư ký kia đến?" Tưởng Duệ Hằng hỏi —— "Tốc độ nhanh thật"
Giang Lệ lắc đầu một cái, lúc này bóng người tới gần, mọi người mới nhìn ra, người đến, lại là Tô Mặc Hàm.
Lý Gia Vũ chạy tới phía trước, kỳ quái hỏi: "Mặc Hàm? Tại sao cậu lại trở về?"
"Nơi này quá lạnh, tôi cầm ít đồ, giúp mọi người làm ấm cơ thể một chút." Tô Mặc Hàm nói, đem vật cầm trong tay phân phát cho mọi người. Mọi người nhận lấy vừa nhìn là miếng giữ ấm!
"Chuyện này..." Mấy người đều nhịn không được cười lên,
Thẩm Nghiêm cười nói: "Cho nên, Mặc Hàm, vừa nãy cậu trở lại, có phải đi lấy cái này không?"
Tô Mặc Hàm ngại ngùng mà cười, trên tay lại không ngừng chia miếng giữ ấm cho mọi người, một bên chia một bên giải thích: "Trời rất lạnh nếu như không giữ ấm, rất dễ dàng tổn thương do giá rét. Cho nên tôi chuẩn bị miếng giữ ấm này cầm để chườm tay cũng đỡ hơn là chịu lạnh.
Tưởng Duệ Hằng cười tiếp nhận đi: "Vậy thì cảm ơn."
Miếng giữ ấm đã được bóc lớp bảo vệ, mơ hồ tỏa ra nhiệt độ ấm áp. Tuy rằng đồ vật này không lớn, thế nhưng cầm ở trong tay, cũng thấy ấm áp hơn một chút.
Tô Mặc Hàm đem miếng giữ ấm đưa cho mọi người, cuối cùng phát đến tay Giang Lệ, cậu nhìn Giang Lệ nở nụ cười: "Ầy, cho anh nè."
"Cảm ơn." Giang Lệ tiếp nhận, ngón tay không mang găng tay đã bị lạnh đến đỏ hẳn lên.
"Ôi chao sao anh lại không mang găng tay?" Tô Mặc Hàm hỏi.
Giang Lệ ngẩn ra, tiện đà nhàn nhạt nói: "Thói quen rồi."
"Thói quen này không tốt, mùa đông không mang găng tay, làn da rất dễ bị tổn thương." Nói, xong cậu đem găng tay của mình cởi ra, đưa cho Giang Lệ: "Anh đeo vào đi."
Giang Lệ có chút ngoài ý muốn, lắc đầu một cái, giơ lên miếng giữ ấm trong tay: "Không cần. Không phải cậu cho tôi cái này rồi sao?"
"Nhưng bây giờ tay anh đã bị đông cứng rồi, nóng lạnh luân phiên, một phút chốc sẽ càng khó chịu hơn. Anh trước tiên đeo găng tay của tôi làm ấm một chút đi, sau đó mới có thể sử dụng cái này." Tô Mặc Hàm không giải thích mà cướp đi miếng giữ ấm trong tay Giang Lệ, sau đó đưa găng tay nhét vào trong tay hắn.
Giang Lệ vừa không chú ý, bị Tô Mặc Hàm lấy đi đồ trong tay. Chờ đến khi hắn hoàn hồn lại, trên tay chỉ còn lại một đôi găng tay, còn mang theo ấm áp của Tô Mặc Hàm. Giang Lệ cầm cái găng tay kia, lại nhìn bóng lưng Tô Mặc Hàm đã rời đi, hơi có cảm giác choáng váng.
Trong lúc mấy người cầm miếng giữ ấm làm ấm tay, đột nhiên từ bên đường có ánh đèn loé lên. Mấy người đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy một chiếc xe chạy về phía bên này. Chiếc xe kia chạy đến ven đường dừng lại, rất nhanh, một bóng người từ trong xe xuống dưới, sau đó lập tức chạy sang đây.
"Đến rồi." Thẩm Nghiêm nói với mọi người.
Rất nhanh, cái người kia liền chạy tới trước mặt bọn họ, người này đại khái khoảng ba mươi tuổi, nhìn bề ngoài có vẻ giống một người có học vấn. Vì vậy Thẩm Nghiêm hỏi: "Thư ký Vương?"
"Là tôi." Thư ký Vương vội vã mà gật đầu, bởi vì vừa nãy chạy đến đây cho nên hơi thở có chút gấp gáp. Anh ta thấy Thẩm Nghiêm hỏi: "Sếp tôi đâu rồi?"
Thẩm Nghiêm nghiêng người tránh ra, lộ ra thi thể phía sau.
Thư ký Vương lập tức ngẩn ngơ tại chỗ.
"Thi thể là được phát hiện vài tiếng trước. Thời điểm phát hiện người đã chết." Thẩm Nghiêm đi tới bên cạnh thư ký Vương mặt đang dại ra, đơn giản giải thích nói: "Anh có biết người nhà của người chết không, chúng tôi cần liên lạc với bọn họ."
Bên kia, thư ký Vương cuối cùng từ bên trong kinh ngạc đến ngây người phục hồi tinh thần lại, anh ta lui về phía sau hai bước, giọng điệu lắp bắp khó khăn mà nói: "Anh... Anh chờ chút đã... Đợi tôi gọi điện thoại..." Nói xong, cũng không đợi Thẩm Nghiêm mở miệng, liền đi tới chỗ khác gọi điện thoại.
Bên kia, mấy người khác đều tiến tới, Tưởng Duệ Hằng hỏi Thẩm Nghiêm: "Anh ta đi liên hệ người nhà người chết à?"
Thẩm Nghiêm lắc đầu một cái, trong lòng không khỏi cảm thấy kì quái. Mà Giang Lệ lại nhìn biển số xe dựng ven đường hơi nhíu mày.
Chỉ chốc lát, thư ký Vương kia buông điện thoại xuống đi trở về, vẻ mặt anh ta so với vừa nãy tỉnh táo hơn một chút. Thẩm Nghiêm mới vừa muốn mở miệng, thư ký Vương lại nói trước: "Tôi đã gọi cho sếp của các anh, sếp của các anh một lát nữa sẽ tới."
Mấy người khác đồng thời chau mày:Gọi cho sếp của chúng tôi? Đây là ý gì?!...
Mà trong lúc này, điện thoại di động Thẩm Nghiêm cũng vang lên. Thẩm Nghiêm vừa nhìn số điện thoại, không khỏi chau mày. Anh liếc mắt nhìn thư ký Vương, sau đó mới nhận điện thoại.
"Alo? Sếp Vương, là tôi..."
Mấy người khác nghe đến Thẩm Nghiêm trả lời, tất cả đều giật mình. Tại sao sếp Vương lại gọi điện thoại tới? Bọn họ đồng thời nhìn về phía thư ký Vương kia —— người này rốt cuộc là thần thánh phương nào, đang trong giai đoạn khẩn cấp này lại gọi cho sếp Vương.
Bên kia, Thẩm Nghiêm đã tắt điện thoại, anh xoay đầu lại, nói với Giang Lệ: "Gọi điện thoại, gọi thêm người đến đây." Thẩm Nghiêm nghiêm túc nói: "Chuyện lần này rất nghiêm trọng..."
Hết chương 58.
Lời edit: chào các bạn, mình không biết có người theo dõi truyện này không? Nhưng mình sẽ cố gắng edit để hoàn bộ truyện này. Xin lỗi vì sự chậm trễ này.
Chương 58: Câu đố về người chết.
Ngày 18 tháng 1 thời điểm 22 giờ đêm 7 phút.
Thẩm Nghiêm, Giang Lệ, cùng Tưởng Duệ Hằng ba người đi tới rừng cây bên cạnh kênh đào phía Nam, cảnh viên trực ban đã chờ bên ngoài dải ngăn cách. Nhìn thấy Thẩm Nghiêm cùng đội mình đi đến, liền đi tới giới thiệu sơ qua tình hình: "Người chết là đàn ông, phía sau bị dao đâm vào. Bên pháp chứng và pháp y đã đến, thi thể ở bên kia."
Ba người gật đầu, đi đến vị trí xảy ra án mạng, từ phía xa nhìn lại đã thấy ánh đèn sáng ngời, sau khi đến gần phát hiện, ánh sáng được phát ra từ cột đèn chiếu sáng được cảnh sát dựng lên, chúng nó được đặt xung quanh thi thể. Tô Mặc Hàm đang cầm camera chụp hành lại hiện trường, còn Lý Gia Vũ thì lại ở một bên điều chỉnh ánh đèn.
Nhìn thấy Thẩm Nghiêm mang theo người lại đây, Lý Gia Vũ đứng dậy đi tới, nói: "Chỗ này quá tối, cho nên chúng tôi phải dựng đèn chiếu sáng. Đã chụp xong hiện trường, có thể khám nghiệm thi thể."
Lý Gia Vũ nói với hai người, nhưng đôi mắt của anh lại chỉ nhìn về hướng Tưởng Duệ Hằng, thanh âm kia ôn hòa kèm theo một chút lấy lòng mơ hồ.
Nhưng mà, Tưởng Duệ Hằng lại không có chú ý tới thần sắc Lý Gia Vũ, nói một cách chính xác, hắn căn bản không hề liếc nhìn Lý Gia Vũ dù chỉ một cái, mà là nhìn vào thi thể nằm trên đất kia. Tưởng Duệ Hằng đeo găng tay đi đến chỗ thi thể, vừa đi vừa như có như không trả lời một câu: "Cảm ơn."
Không có ai chú ý tới, thời điểm nghe được câu này, trong mắt của Lý Gia Vũ mang theo một tia mất mát.
Mấy người cùng đi qua, dựa vào ánh đèn có thể nhìn thấy, người chết nằm úp sấp trên bãi cỏ, một cây dao còn đâm thẳng vào lưng, quần áo màu xám đã bị vết máu thấm ra một mảng lớn. Tưởng Duệ Hằng đem thi thể lật lại, lộ ra một gương mặt người đàn ông khoảng bốn năm mươi tuổi.
Thẩm Nghiêm nhìn thấy Tưởng Duệ Hằng bắt đầu khám nghiệm thi thể, cũng không quấy rối, mang theo Giang Lệ đi tới bên cạnh cảnh viên trực ban, anh chỉ vào một cụ ông hỏi: "Ông ta là người phát hiện thi thể hả?"
Cảnh viên gật đầu: "Ông lão này họ Lưu, ông ta kể buổi tối đi tập thể dục qua nơi này phát hiện thấy thi thể." Nói xong cảnh viên đi qua đưa ông lão tới đây.
"Ông à, hai vị này là cảnh sát phụ trách vụ án lần này, ông mau kể lại quá trình ông phát hiện thi thể đi."
Lão Lưu khoảng năm mươi, sáu mươi tuổi, đến giờ vẻ mặt ông ấy vẫn còn sợ hãi cho thấy vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại tinh thần. Ông lão gật đầu, nuốt ngụm nước bọt mới mở miệng nói: "Chuyện là...Buổi tối tôi thường tới đây tản bộ... tối hôm nay tôi đi tới chỗ này, liền thấy trên đất có cái gì đó, mắt tôi kém không nhìn rõ đó là cái gì, tôi liền đi đến chỗ này, tôi đến gần một chút mới phát hiện hình như là một người, tôi còn suy nghĩ người này có phải bị bệnh gì không, liền đi tới, tôi gọi người kia vài tiếng, nhưng người kia vẫn không động... Tôi liền cảm thấy có gì đó không ổn, liền đến gần nhìn, má ơi! Trên lưng người kia có một con dao cắm vào!Vì vậy tôi mới báo cảnh sát..."
Thẩm Nghiêm gật đầu, hỏi tiếp: "Trong lúc ông phát hiện thi thể có quan sát xung quanh có xuất hiện người nào khả nghi hay không?"
Ông lão lắc đầu một cái: "Không có... Tôi vẫn luôn đứng ở đây, lúc đó nếu như có người khác, tôi đã gọi người ta tới cùng nhìn xem, kết quả không có người nào cả.."
Thẩm Nghiêm gật đầu, lại cùng ông lão hàn huyên hai câu, rồi sai người đưa ông rời đi. Anh đưa mắt đánh giá bốn phía —— nơi này là rừng cây nhỏ nằm bên cạnh kênh đào phía Nam, kênh đào phía Nam được xây dựng để phòng tránh lũ lụt chảy vào thành phố, những năm trước đây thành phố S sửa chữa thuỷ lợi, ở bên cạnh kênh đào trồng một rừng cây. Nơi này có nước có cây, nghĩ đến mùa hè hẳn là chỗ tốt để tản bộ, nhưng là bây giờ là mùa đông, nước sông đóng băng cây cối héo tàn, phong cảnh từ lâu mất đi rất nhiều giá trị, hơn nữa hai ngày nay nhiệt độ chợt giảm xuống, buổi tối nhiệt độ đã tiếp cận dưới mức 0 độ, người đi ra ngoài tản bộ càng ít. Mấy người đứng ở chỗ này cũng chỉ thấy hai ba người đi qua mà thôi. Phỏng chừng hung thủ cũng chính là nhìn trúng nơi này buổi tối ít người, mới chọn ra tay ở đây.
Giang Lệ nói với Thẩm Nghiêm: "Tôi đi xung quanh nhìn xem có thể tìm được người nào không?"
Thẩm Nghiêm gật đầu.
Bên kia, Tưởng Duệ Hằng bắt đầu tiến hành kiểm tra thi thể. Hắn rút ra con dao trên lưng người chết, vừa định bắt tay khám nghiệm, lại phát hiện bên cạnh đưa một túi đựng vật chứng. Tưởng Duệ Hằng nghiêng đầu nhìn qua, phát hiện người ở bên cạnh là Lý Gia Vũ.
"Cảm ơn." Tưởng Duệ Hằng tùy ý tiếp nhận túi đựng vật chứng, đem con dao gây án bỏ vào.
Lý Gia Vũ tiếp nhận túi vật chứng, thay Tưởng Duệ Hằng viết tên vật chứng, sau đó liền đem đèn khẩn cấp mang tới, chiếu sáng thi thể rõ ràng hơn một chút, để Tưởng Duệ Hằng khám nghiệm.
Chuỗi động tác này quá mức săn sóc, Tưởng Duệ Hằng cuối cùng cũng coi như cảm nhận được. Hắn giương mắt nhìn Lý Gia Vũ, Lý Gia Vũ lại không nhìn hắn, mà là đang nhìn thi thể, giống như chỉ là đơn thuần giúp đỡ. Thái độ này làm cho Tưởng Duệ Hằng có chút đắn đo khó định, vì vậy hắn cúi đầu tiếp tục khám nghiệm. Nhưng là chung quy vẫn là không nhịn được, liền hỏi: "Anh không đi lấy bằng chứng hiện trường à?"
Lời vừa ra khỏi miệng, Tưởng Duệ Hằng cảm giác có gì đó không thích hợp, lời Lý Gia Vũ nói ra vừa nãy làm sao giống như muốn đuổi người vậy. Hắn vừa định giải thích một chút, không nghĩ bên kia Lý Gia Vũ lại đáp lời.
"Không có gì để lấy, " Biểu tình Lý Gia Vũ bình thường, âm thanh vẫn ôn hoà như trước: "Trên đường tuyết đều sớm đông cứng, không tìm được dấu giày. Có lẽ có thể có manh mối, cũng chỉ có con dao này."
Tưởng Duệ Hằng gật đầu, hắn lật lại thân thể người chết, cởi quần áo của người chết kiểm tra thân thể phía trước, mà lúc này, một thương hiệu nổi tiếng in trên áo của thi thể đi vào tầm mắt của hắn.
"Hả? Armani?" Tưởng Duệ Hằng nhìn kí hiệu trên áo khoác của nạn nhân, hơi nhíu lại lông mày. Hắn để Lý Gia Vũ đem đèn chiếu tới đây một chút, sau đó dựa vào ánh đèn bắt đầu kiểm tra quần áo người chết: " Áo khoác Armani, quần lót.. Prada? Người này rất có vẻ rất giàu có?" Hắn nói Lý Gia Vũ: "Sẽ không phải là vụ án giết người cướp của chứ?"
Lý Gia Vũ nghe đến Tưởng Duệ Hằng nói như vậy, cũng lưu ý quần áo của nạn nhân, anh nói với Tưởng Duệ Hằng: "Ví tiền người chết vẫn còn ở đây."
Tưởng Duệ Hằng gật đầu, bắt đầu giở túi áo người chết. Nhưng là tay hắn vừa mới luồn vào, liền nghe thấy trên người thi thể phát ra tiếng nhạc... Âm thanh mặc dù không lớn, thế nhưng ở bên trong đêm đông yên tĩnh, lại có vẻ tương đối rõ ràng.
Tưởng Duệ Hằng có chút hoảng, lập tức rút tay ra. Tất cả mọi người quay đầu lại, Tưởng Duệ Hằng vội vã vung vung tay, sau đó chỉ người chết.
Thẩm Nghiêm đi tới, nhìn Tưởng Duệ Hằng ý muốn bảo hắn lấy điện thoại trên người thi thể ra đi. Tưởng Duệ Hằng thấy thế, cẩn thận đưa tay tìm kiếm trên người thi thể ——
Điện thoại di động được người chết để vào trong túi áo khoác, thời điểm được Tưởng Duệ Hằng lấy ra chuông vẫn còn reo. Mấy người đồng thời nhìn về phía màn hình, tên phía trên biểu thị người gọi điện là "văn phòng"
Văn phòng? Ba người kinh ngạc nhìn nhau liếc mắt một cái: Đã trễ thế này văn phòng còn gọi điện thoại tới làm cái gì?...
Thế nhưng như vậy cũng tốt, nếu là văn phòng gọi điện thoại tới, bọn họ cũng có thể biết đến người này rốt cuộc là ai. Vì vậy Thẩm Nghiêm từ trong tay Tưởng Duệ Hằng nhận lấy điện thoại di động, ấn xuống nút gọi.
"Alo?"
"Alo ~ đêm nay anh đến cùng có tới không? ~~" ngoài ý muốn, đầu bên kia điện thoại truyền tới một giọng phụ nữ quyến rũ, âm cuối còn cố ý nâng cao hơn, rõ ràng cho thấy đang làm nũng. Giọng điệu kia, làm sao nghe không giống như là nhân viên trong văn phòng.
Thẩm Nghiêm nhíu nhíu mày, mở miệng hỏi: "Alo? Xin hỏi cô là ai?"
Đối phương đại khái là nghe ra bên này âm thanh không đúng, giọng điệu cũng lập tức khôi phục bình thường: "Anh là ai? Sao anh lại nghe điện thoại?"
Trong lời nói mang theo cảnh giác rõ ràng.
Thẩm Nghiêm hồi đáp: "Chúng tôi là cảnh sát, xin hỏi cô có biết chủ nhân điện thoại này không? Chúng tôi có một số việc muốn hỏi thăm."
Không nghĩ tới, Thẩm Nghiêm vừa mới nói một câu như vậy, bên kia đột nhiên lại cúp điện thoại.
"Alo? Alo?" Thẩm Nghiêm nhìn điện thoại bị tắt, trong lòng cảm thấy quái lạ khó giải thích được?
"Tắt rồi?" Tưởng Duệ Hằng nhìn Thẩm Nghiêm, có chút kỳ quái hỏi: "Bên kia nói cái gì?"
Thẩm Nghiêm lắc đầu một cái, anh gọi lại lần thứ hai, thế nhưng bên kia đã tắt máy làm thế nào cũng không gọi được. Bất đắc dĩ, anh không thể làm gì khác hơn là tạm thời để điện thoại di động xuống, hỏi Tưởng Duệ Hằng: "Thế nào?"
"Thời gian tử vong người chết đại khái là một tiếng đồng hồ trước, nguyên nhân cái chết là mất máu quá nhiều." Tưởng Duệ Hằng một bên đi qua thi thể, một bên chỉ cho Thẩm Nghiêm xem: "Vết thương chí mạng nằm ở bên trái lưng, nhìn cách dao đâm, hung thủ hẳn là ra tay từ phía sau lưng người chết, nói cách khác hung thủ..."
"Là người thuận tay trái?"
"Không sai." Tưởng Duệ Hằng nhìn Thẩm Nghiêm, gật gật đầu.
"Còn có những phát hiện gì khác không?"
"Có" Tưởng Duệ Hằng đem thi thể lật lại, chỉ vào quần áo nói với Thẩm Nghiêm: "Quần áo người chết mặc đều là hàng hiệu, chắc hẳn là một người có tiền." Sau đó hắn lại từ bên trong ngực móc ra một cái ví: "Thế nhưng hung thủ không lấy tiền trong ví, xem ra không phải là vì cướp của giết người."
Thẩm Nghiêm gật đầu —— nếu như không phải cướp của, vậy đã nói rõ hung thủ là trăm phương ngàn kế muốn mạng của người này.
Lúc này, Giang Lệ cũng đi tra soát một vòng, lần thứ hai trở về. Hắn nhìn Thẩm Nghiêm lắc đầu một cái nói: "Tôi đã hỏi xung quanh, không ai nhìn thấy nhân vật khả nghi." Giang Lệ vừa mới nói xong, lại có một tiếng chuông điện thoại lên, điện thoại di động người chết lần thứ hai đổ chuông.
Mấy người lại lần nữa nhìn về phía cái điện thoại di động kia, lần này tên phía trên hiển thị chính là "Thư ký Vương".
Thẩm Nghiêm lần thứ hai nhận điện thoại: "Alo?"
"Alo" Giọng điệu đầu bên kia mang theo ý tứ lễ phép cẩn thận: "Xin cho hỏi ai vậy...?"
"Tôi là cảnh sát. Xin hỏi anh có quan hệ gì với chủ số điện thoại này?"
"Tôi là thư ký của ông ấy." Đầu bên kia trong thanh âm gợi lên sự bất an: "Xin hỏi lãnh đạo của tôi đã xảy ra chuyện gì?"
"Ông ấy xảy ra chuyện rồi." Thẩm Nghiêm trả lời đơn giản: "Anh có thể liên lạc với người nhà của ông ấy không?"
Nghe đến Thẩm Nghiêm nói như vậy, âm thanh của đối phương lập tức trở nên khẩn trương, người kia liên tục truy hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy, ông ấy gặp chuyện gì sao?" Nghe đến Thẩm Nghiêm không hề trả lời, anh ta còn nói: "Cho hỏi mọi người hiện tại ở đâu? Xin chờ tôi một chút, tôi lập tức tới."
Thẩm Nghiêm vừa nghĩ như vậy cũng tốt, vì vậy liền nói cho anh ta địa chỉ. Bên kia vội vã đồng ý, chờ Thẩm Nghiêm vừa nói xong, người kia liên tục dặn dò: "Trước khi tôi đến, mong mọi người không nên rời đi, cũng không cần nghe điện thoại của bất kỳ người nào. Dù cho có ai gọi tới, làm ơn nhất định không được nhận, tất cả chờ tôi đến lại nói." Giọng điệu nghiêm túc, tựa hồ rất là cẩn thận. Thẩm Nghiêm gật đầu đồng ý, bên kia liền lập tức cúp điện thoại.
"Thư ký của ông ta sẽ lập tức tới đây, chúng ta đợi ở đây một lát nữa đi." Thẩm Nghiêm nói với mấy người khác.
"Anh ta chưa nói người kia là ai?" Tưởng Duệ Hằng hỏi. Vừa nãy bọn họ đã kiểm tra bóp tiền người chết, bên trong cũng không có bất kỳ giấy tờ nào chứng minh thân phận.
Thẩm Nghiêm lắc đầu.
"Hả? Thần bí như vậy à?" Tưởng Duệ Hằng hơi cảm giác kỳ quái lầm bầm lầu bầu: "Rốt cục ông ta là ông chủ công ty nào, một buổi tối vừa là văn phòng tìm vừa có thư ký tìm?
Thẩm Nghiêm nhớ tới giọng nói quyến rũ của người phụ nữ kia, vô thức nhíu mày.
Ban đêm mùa đông vô cùng lạnh giá, bên cạnh bờ sông càng lạnh hơn nhiều. Gió thổi vào mặt, giống như dao cắt. Mấy người rất nhanh liền lạnh đến đông cứng. Thẩm Nghiêm muốn để những người khác vào trong xe ngồi cho ấm một lát, kết quả Tưởng Duệ Hằng lắc đầu, biểu thị bản thân là pháp y, muốn lưu lại quan sát thi thể; mà Lý Gia Vũ cũng nói mình là người của tổ pháp chứng, nhất định phải lưu lại; Giang Lệ xuất thân đặc cảnh, vốn cũng không sợ lạnh, cuối cùng chỉ có một Tô Mặc Hàm, bị mấy người đứng đầu bắt buộc đuổi về trong xe.
"Nói đến, thực sự là may mắn cho Tấn Tùng, ngày hôm nay không phải ca trực của cậu ấy." Tưởng Duệ Hằng dậm chân, làm bộ bất mãn mà nói.
"Không phải đâu, Tấn ca đi công tác." Lý Gia Vũ giải thích.
"Đi công tác?" Tưởng Duệ Hằng sửng sốt một chút, hắn nhìn Thẩm Nghiêm liếc mắt một cái, lại phát hiện người kia lộ ra biểu cảm ngoài ý muốn, hiển nhiên cũng không biết chuyện. Vì vậy hắn hỏi Lý Gia Vũ: "Tấn Tùng đi công tác ở đâu?"
"Sydney."
"Sydney?!" Tưởng Duệ Hằng thực sự là kinh ngạc, hắn liền tiếp tục truy hỏi: " Sydney Australia"
"Sydney không ở Australia thì ở đâu?" Gia Vũ lườm một cái.
"Không phải, tôi là nói, cậu ta chạy đến nơi xa như vậy làm gì? Dự hội nghị quốc tế gì à?"
"Là hội nghị giao lưu kỹ thuật phá án, tổ trưởng cũng là mới nhận được thông báo, ngày hôm nay anh ấy bận bịu cả ngày để chuẩn bị tài liệu, phỏng chừng lúc này vừa mới lên máy bay thôi ạ."
Tưởng Duệ Hằng gật đầu, vừa liếc nhìn Thẩm Nghiêm. Thẩm Nghiêm cúi đầu xuống, biểu tình trên mặt nhìn không rõ lắm, Tưởng Duệ Hằng sợ Thẩm Nghiêm trong lòng không thoải mái, cố ý nói: "Không trách được, cũng vì tổ trọng án được nghỉ phép, nên chúng ta không hóng được tin tức nào cả..."
"Đúng, Tấn ca nói chờ ngày mai các anh đi làm, bảo tôi nói cho các anh một tiếng."
Tưởng Duệ Hằng gật đầu, lần thứ hai nhìn lén Thẩm Nghiêm. Thẩm Nghiêm vẫn là tư thế lúc nãy, cũng không biết có nghe không. Lý Gia Vũ nhìn hành động của Tưởng Duệ Hằng, ánh mắt trừng lên mang theo kỳ quái.
Mà lúc này, Giang Lệ lại đột nhiên đứng thẳng người, nhìn ra phía bên ngoài. Mấy người còn lại cũng nhìn sang, chỉ thấy một bóng người chuyển động, tựa hồ là có người từ bên kia chạy tới.
"Thư ký kia đến?" Tưởng Duệ Hằng hỏi —— "Tốc độ nhanh thật"
Giang Lệ lắc đầu một cái, lúc này bóng người tới gần, mọi người mới nhìn ra, người đến, lại là Tô Mặc Hàm.
Lý Gia Vũ chạy tới phía trước, kỳ quái hỏi: "Mặc Hàm? Tại sao cậu lại trở về?"
"Nơi này quá lạnh, tôi cầm ít đồ, giúp mọi người làm ấm cơ thể một chút." Tô Mặc Hàm nói, đem vật cầm trong tay phân phát cho mọi người. Mọi người nhận lấy vừa nhìn là miếng giữ ấm!
"Chuyện này..." Mấy người đều nhịn không được cười lên,
Thẩm Nghiêm cười nói: "Cho nên, Mặc Hàm, vừa nãy cậu trở lại, có phải đi lấy cái này không?"
Tô Mặc Hàm ngại ngùng mà cười, trên tay lại không ngừng chia miếng giữ ấm cho mọi người, một bên chia một bên giải thích: "Trời rất lạnh nếu như không giữ ấm, rất dễ dàng tổn thương do giá rét. Cho nên tôi chuẩn bị miếng giữ ấm này cầm để chườm tay cũng đỡ hơn là chịu lạnh.
Tưởng Duệ Hằng cười tiếp nhận đi: "Vậy thì cảm ơn."
Miếng giữ ấm đã được bóc lớp bảo vệ, mơ hồ tỏa ra nhiệt độ ấm áp. Tuy rằng đồ vật này không lớn, thế nhưng cầm ở trong tay, cũng thấy ấm áp hơn một chút.
Tô Mặc Hàm đem miếng giữ ấm đưa cho mọi người, cuối cùng phát đến tay Giang Lệ, cậu nhìn Giang Lệ nở nụ cười: "Ầy, cho anh nè."
"Cảm ơn." Giang Lệ tiếp nhận, ngón tay không mang găng tay đã bị lạnh đến đỏ hẳn lên.
"Ôi chao sao anh lại không mang găng tay?" Tô Mặc Hàm hỏi.
Giang Lệ ngẩn ra, tiện đà nhàn nhạt nói: "Thói quen rồi."
"Thói quen này không tốt, mùa đông không mang găng tay, làn da rất dễ bị tổn thương." Nói, xong cậu đem găng tay của mình cởi ra, đưa cho Giang Lệ: "Anh đeo vào đi."
Giang Lệ có chút ngoài ý muốn, lắc đầu một cái, giơ lên miếng giữ ấm trong tay: "Không cần. Không phải cậu cho tôi cái này rồi sao?"
"Nhưng bây giờ tay anh đã bị đông cứng rồi, nóng lạnh luân phiên, một phút chốc sẽ càng khó chịu hơn. Anh trước tiên đeo găng tay của tôi làm ấm một chút đi, sau đó mới có thể sử dụng cái này." Tô Mặc Hàm không giải thích mà cướp đi miếng giữ ấm trong tay Giang Lệ, sau đó đưa găng tay nhét vào trong tay hắn.
Giang Lệ vừa không chú ý, bị Tô Mặc Hàm lấy đi đồ trong tay. Chờ đến khi hắn hoàn hồn lại, trên tay chỉ còn lại một đôi găng tay, còn mang theo ấm áp của Tô Mặc Hàm. Giang Lệ cầm cái găng tay kia, lại nhìn bóng lưng Tô Mặc Hàm đã rời đi, hơi có cảm giác choáng váng.
Trong lúc mấy người cầm miếng giữ ấm làm ấm tay, đột nhiên từ bên đường có ánh đèn loé lên. Mấy người đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy một chiếc xe chạy về phía bên này. Chiếc xe kia chạy đến ven đường dừng lại, rất nhanh, một bóng người từ trong xe xuống dưới, sau đó lập tức chạy sang đây.
"Đến rồi." Thẩm Nghiêm nói với mọi người.
Rất nhanh, cái người kia liền chạy tới trước mặt bọn họ, người này đại khái khoảng ba mươi tuổi, nhìn bề ngoài có vẻ giống một người có học vấn. Vì vậy Thẩm Nghiêm hỏi: "Thư ký Vương?"
"Là tôi." Thư ký Vương vội vã mà gật đầu, bởi vì vừa nãy chạy đến đây cho nên hơi thở có chút gấp gáp. Anh ta thấy Thẩm Nghiêm hỏi: "Sếp tôi đâu rồi?"
Thẩm Nghiêm nghiêng người tránh ra, lộ ra thi thể phía sau.
Thư ký Vương lập tức ngẩn ngơ tại chỗ.
"Thi thể là được phát hiện vài tiếng trước. Thời điểm phát hiện người đã chết." Thẩm Nghiêm đi tới bên cạnh thư ký Vương mặt đang dại ra, đơn giản giải thích nói: "Anh có biết người nhà của người chết không, chúng tôi cần liên lạc với bọn họ."
Bên kia, thư ký Vương cuối cùng từ bên trong kinh ngạc đến ngây người phục hồi tinh thần lại, anh ta lui về phía sau hai bước, giọng điệu lắp bắp khó khăn mà nói: "Anh... Anh chờ chút đã... Đợi tôi gọi điện thoại..." Nói xong, cũng không đợi Thẩm Nghiêm mở miệng, liền đi tới chỗ khác gọi điện thoại.
Bên kia, mấy người khác đều tiến tới, Tưởng Duệ Hằng hỏi Thẩm Nghiêm: "Anh ta đi liên hệ người nhà người chết à?"
Thẩm Nghiêm lắc đầu một cái, trong lòng không khỏi cảm thấy kì quái. Mà Giang Lệ lại nhìn biển số xe dựng ven đường hơi nhíu mày.
Chỉ chốc lát, thư ký Vương kia buông điện thoại xuống đi trở về, vẻ mặt anh ta so với vừa nãy tỉnh táo hơn một chút. Thẩm Nghiêm mới vừa muốn mở miệng, thư ký Vương lại nói trước: "Tôi đã gọi cho sếp của các anh, sếp của các anh một lát nữa sẽ tới."
Mấy người khác đồng thời chau mày:Gọi cho sếp của chúng tôi? Đây là ý gì?!...
Mà trong lúc này, điện thoại di động Thẩm Nghiêm cũng vang lên. Thẩm Nghiêm vừa nhìn số điện thoại, không khỏi chau mày. Anh liếc mắt nhìn thư ký Vương, sau đó mới nhận điện thoại.
"Alo? Sếp Vương, là tôi..."
Mấy người khác nghe đến Thẩm Nghiêm trả lời, tất cả đều giật mình. Tại sao sếp Vương lại gọi điện thoại tới? Bọn họ đồng thời nhìn về phía thư ký Vương kia —— người này rốt cuộc là thần thánh phương nào, đang trong giai đoạn khẩn cấp này lại gọi cho sếp Vương.
Bên kia, Thẩm Nghiêm đã tắt điện thoại, anh xoay đầu lại, nói với Giang Lệ: "Gọi điện thoại, gọi thêm người đến đây." Thẩm Nghiêm nghiêm túc nói: "Chuyện lần này rất nghiêm trọng..."
Hết chương 58.
Lời edit: chào các bạn, mình không biết có người theo dõi truyện này không? Nhưng mình sẽ cố gắng edit để hoàn bộ truyện này. Xin lỗi vì sự chậm trễ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất