Lang Ái Tự Hỏa + Lang Hậu Truyền Kỳ
Chương 4
Tình thế nháy mắt thay đổi khiến Lê Diệu Phong muốn chạy cũng không còn cơ hội.
Khi ca ca Lãng Hoàng đột nhiên biến thành lang, nhảy lên trước mắt, Lê Diệu Phong đã mơ hồ nhận thấy đại nạn trước mắt!
Quần áo toàn thân đều bị cắn xé tan nát, Lê Diệu Phong kêu ầm lên, ra sức giãy giụa, nhưng lập tức đã bị một sức mạnh không thể chống đối đè quỵ xuống.
“Buông! Buông!”
Cố vùng vẫy thắt lưng để trốn thoát cự lang phía sau mình, đối mặt với nguy cơ trinh tiết lần đầu tiên trong đời, Lê Diệu Phong kinh hãi không thể tả xiết…
“Nếu các ngươi dám cưỡng… ta… ta sẽ giết ngươi!”
Hai chữ “thú giao” thoáng chốc nổi lên trong đầu, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh mình bị hai tên lang cưỡng bức, Lê Diệu Phong thấy toàn thân ớn lạnh, căn bản không dám tiếp tục tưởng tượng ra tình cảnh sẽ thảm thiết đến đâu
“Ca, Phong nói chúng ta muốn cưỡng bức kìa? Ngươi định cưỡng bức hắn à?” Lãng Kỳ chậm rãi đi tới gần hai người, cợt nhả hỏi.
“Cưỡng bức? Hừ, lang thần như chúng ta không làm loại chuyện mất mặt ấy.” Dù cho khôi phục lang thân Lãng Hoàng vẫn có thể nói chuyện không hề khó khăn: “Đệ, ngươi xem, ngày hôm nay ta sẽ làm cho Phong khóc cầu xin đại nhục bổng của chúng ta tiến vào trong hắn, xuyên đầy hắn, thao cái mông *** đãng của hắn, thẳng đến khi nào Phong thích đến ngất xỉu đi mới thôi!”
“Câm miệng! Câm miệng!! Hỗn đản! Ta phải giết các ngươi! Ta phải giết các ngươi!” Nguyên bản tâm cao khí ngạo, Lê Diệu Phong cả đời chưa từng chịu nhục nhã đến vậy, hắn quả thực tức giận đến sắp phát điên.
“Ca, nhiều lời vô ích, chúng ta nhanh tiền hậu giáp công, thỏa mãn thân thể cơ khát của Phong a.”
Mái tóc bị mạnh tay lôi kéo, Lê Diệu Phong buộc phải ngẩng lên, cái cổ tự nhiên vẽ thành một đường cong hoàn mỹ, đệ đệ Lãng Kỳ mắt thấy dáng vẻ mị hoặc ấy bất giác nuốt nước miếng, nhịn không nổi cắn một ngụm trên cái cổ mỹ lệ…
“A…” Yết hầu bị cắn như con mồi yếu ớt trong vuốt dã thú, Lê Diệu Phong mơ hồ cảm giác máu của chính mình đang bị mạnh mẽ hút ra, không khỏi phát sinh một tiếng khóc thét thống khổ.
“Ân… máu quả là ngọt…” Mùi máu tươi khơi gợi thú tính, Lãng Kỳ chỉ còn cảm thấy máu của người trong lòng nồng đậm hương thơm ngọt ngào, càng hút càng không sao ngừng lại.
“A…a….”
Thiếu máu khiến cho cơn choáng váng càng nặng, Lê Diệu Phong rên rỉ hỗn loạn, nguyên bản hai bàn tay quờ quào chống cự cũng dần dần mất khí lực, chẳng biết từ lúc nào đã thành bám víu trên cổ Lãng Kỳ.
Ca ca Lãng Hoàng biến thành lang thân thấy đệ đệ công kích, cười ha hả, cũng bắt đầu từ phía sau tiến công.
“A… A… Không!! Không được đụng chỗ đó…”
Cánh mông bị mạnh tay mở rộng đến xấu hổ, cảm giác tiểu huyệt phía sau mà chính mình cũng hiếm khi đụng chạm bị cái lưỡi lang vừa dài vừa nóng hổi điên cuồng liếm láp, Lê Diệu Phong lập tức kinh hãi thét lên.
“Thực sự không được sao? Ngươi đúng là tiểu phiến tử ưa nói dối. Nhìn tiểu huyệt phóng đãng của ngươi bị ta liếm ướt thế này, mở rộng ra thế này mà còn dám nói không được sao?”
Móng vuốt sói lưu lại trên cái mông mỹ lệ vết cào rớm máu, Lãng Hoàng ác ý vươn dài đầu lưỡi, sỗ sàng len vào dũng đạo thần bí nguyên sơ.
“Đừng…”
Cánh tay giãy giụa bị đệ đệ thô bạo nắm chặt trước người, Lê Diệu Phong vừa tưởng đã thoát khỏi đầu lưỡi đáng sợ tùy tiện tàn phá phía sau mông thì đằng trước đôi môi đã bị hung hăng xâm chiếm, cắn nuốt.
Trách.. trách… thu… thu…
Hai cái miệng nhỏ bé trước sau đều bị đầu lưỡi tà ác triền quấn phát ra âm hưởng thấp nhục tục tĩu. Lê Diệu Phong như sa vào địa ngục tà ***, cảm giác mình từ trong ra ngoài đều bị liếm không chừa một phân…
“Ô… ha… a… ha… không… buông… buông…”
Không hề phát giác ra mình phát ra tiếng thở gấp đáng thẹn, khoái cảm quá mãnh liệt khiến Lê Diệu Phong trước mắt một mảnh mơ hồ…
“Nhục bổng *** đãng ngóc cao thế này, còn cãi bướng?” Lãng Kỳ tà ác cầm nhục bổng đang không ngừng trào ra niêm dịch của Phong, chậm rãi ma sát.
“A a…” Điên cuồng lắc đầu, Lê Diệu Phong lớn tiếng thét chói tai.
Như còn sợ thiếu kích thích, ca ca Lãng Hoàng cũng không chịu yếu thế, dùng đầu lưỡi tại tràng bích đã bị liếm trơn ướt của Phong, tìm kiếm một điểm trí mạng.
“Ô a a… không.. nơi đó không được… không được a…” Lê Diệu Phong lần nữa thét lên thất thanh.
Chưa bao giờ biết trong cơ thể nam nhân lại có một tử huyệt như vậy, trước sau hai nơi trí mạng của Lê Diệu Phong song song bị một người một lang hợp tác chặt chẽ, liên thủ công kích, hắn thoáng chốc vô lực rã rời, mắt thấy mình sắp bắn ra…
“Đâu dễ vậy!” Một tay bóp trụ nhục bổng cương cứng đến phát tím, đệ đệ Lãng Kỳ xấu xa thì thầm: “Muốn bắn thì cầu xin chúng ta a”
“Ngươi.. các ngươi mơ tưởng…” Ngay cả lúc dục vọng vô pháp phát tiết khiến toàn thân thống khổ run rẩy không ngớt, Lê Diệu Phong vẫn kiên quyết không chịu khuất phục.
“Ca, ngươi nói phải làm sao bây giờ? Phong của chúng ta thật là cố chấp a!”
Lãng Hoàng không trả lời, chỉ mãnh mẽ rút lại đầu lưỡi đang liếm sâu trong khiến tràng lộ sảng khoái vô thức co rút liên tục.
“Đừng…” Trong cơ thể phút chốc dấy lên cảm giác trống rỗng đến đáng sợ, Lê Diệu Phong đột nhiên thấy sao mà lạnh lẽo, thật sự lạnh lẽo, không khỏi đầu mày cau lại, khó chịu vặn vẹo không ngừng.
“Muốn sao?”
Cự lang dũng mãnh hung hăng vắt chân trước lên đôi vai mỹ lệ của Lê Diệu Phong, lại ghé sát bên tai hắn phả một hơi thở nóng hổi, dùng đầu lưỡi thật dài liếm láp vành tai mẫn cảm của hắn.
“Cáp a… cáp a…” Hai chân bị tách mở thật xa đến quỳ rạp trên mặt đất, cái đuôi lông xù như có như không đảo vờn qua huyệt khẩu cơ khát lên tục khép mở, Lê Diệu Phong thở dốc không ngừng, cả người như bị lửa đốt, khổ sở muốn khóc.
“Rất khó chịu đúng không? Nếu như ngươi không mở miệng cầu xin chúng ta, chúng ta sẽ để cây nhục bổng *** đãng của ngươi cả đêm cương cứng thế này, một giọt cũng đừng mơ bắn ra.” Đệ đệ Lãng Kỳ cầm nhục bổng liên tục run rẩy tà tà cười, nhẹ nhàng dùng móng tay gẩy gẩy lỗ nhỏ trên đỉnh.
“A a… không nên…. Không nên a….” Lê Diệu Phong đã sắp nổ tung rồi.
Nhục bổng phía trước bị đệ đệ sỗ sàng khống chế, phía sau lại có nhục bổng nóng bỏng, đặc biệt thô đại của lang ca ca lưu luyến chà sát huyệt khẩu trống rỗng của mình, niêm dịch nóng hổi càng không ngừng rỉ ra từ tràng bích, nóng đến mức Lê Diệu Phong run lên từng chặp, rốt cục nhịn không được khóc thành tiếng:
“Ô… tiến vào… tiến vào a!” Lê Diệu Phong cúi đầu khóc nức nở.
Đã không còn quan tâm thứ cự đại dị thường so với nhân loại kia liệu có xé nát mình hay không, Lê Diệu Phong chưa từng nghĩ có ngày mình lại như thư thú khát khao bị hùng tính triệt để chiếm hữu thế này!
“A? Ngươi nói cái gì? Chúng ta nghe không ra, lớn tiếng chút nào.” Lãng Hoàng ác liệt đong đưa thắt lưng, đưa nhục bổng sắp nổ tung của mình ve vuốt cúc huyệt nho nhỏ, nhẹ nhàng nhấn vào, rút ra.
Đệ đệ Lãng Kỳ cũng xấu xa cười mạnh tay nhéo núm vú của Phong vì động tình mà đã dựng cứng lên.
“A…” Trong đầu như có thứ gì đó đã triệt để đổ vỡ, Lê Diệu Phong không chịu nổi kích thích cường liệt chạy trong óc, rốt cục khóc òa lên, bật ra nhưng câu lúc tỉnh táo dù chết cũng không đời nào nói:
“Ô…ta..ta chịu không nổi! Cứu cứu ta! Cứu cứu ta!!”
“Ngươi muốn gọi ai cứu ngươi? Nói a.” Ca ca dùng bộ lông sói vàng kim mềm mại không ngừng ve vuốt trên thân thể Phong…
“A a…” Cảm giác từng lỗ chân lông trên người đều bị chà xát đến nhột nhạt phát điên, Lê Diệu Phong càng khóc lớn tiếng, rên rỉ van xin không ngớt:
“Ô… Hoàng… Hoàng… cầu ngươi đừng động nữa… ta muốn chết… ngươi cứu ta… cứu ta…”
“Đáng ghét, sao lại gọi mỗi tên ca ca ta, còn ta?” Lãng Kỳ tức giận đến nhéo mạnh hai khỏa nhục cầu trướng căng bên dưới, phẫn nộ nói.
“A a… Kỳ… Kỳ… đừng cấu… Ô.. Ngươi tha ta đi.. tha ta đi…”
Người trong lòng luôn luôn lạng lùng giờ gương mặt đẫm lệ, khóc gọi tên mình, liều mạng van xin tha thứ, dáng dấp thực làm người ta vô phương kìm chế. Đệ đệ máu mũi thiếu chút nữa phun ra, vội vã cầm nhục bổng đã cương cứng đau đớn khẩn cấp nhấn vào cài miệng nhỏ nhắn đang thở dốc.
“Phong, hút nó, liếm nó, ta muốn bắn trong miệng ngươi, cho ngươi nuốt sạch sẽ dịch thể của ta, một giọt cũng không chừa, mau!”
Nhục bổng cắm ở trong miệng vừa to vừa thô, vừa cứng vừa nóng, cánh mũi thở gấp hít vào mùi hương dã tính nồng đậm, Lê Diệu Phong nhất thời càng mê mị tâm thần, lập tức nghe lời cố sức mút vào. Ca ca ngẩng đầu đã thấy đôi môi nhỏ nhắn của Lê Diệu Phong tắc nghẹn bởi nhục bổng thô to của đệ đệ, cảnh tượng *** loạn khiến chính hắn cũng không nhịn được, tru dài một tiếng, đột ngột cắm lang nhục bổng thô đại cương cứng vào huyệt khẩu chặt sít sao.
“Ô a a…”
Tràng đạo bé nhỏ của con người căn bản không thể dung nạp được tính khí cự đại của dã thú, Lê Diệu Phong đau đến tưởng chừng toàn thân đã bị xé nát, hắn chịu không nổi bấu chặt lấy thiếu niên trước mặt, cái miệng vẫn nghẹn đầy nhục bổng phát ra tiếng kêu ai ô đau đớn…
“Ca, ngươi nhẹ một chút, Phong đau chết mất!” Đệ đệ nhịn không được xót xa nói.
“Yên tâm, tich dịch của lang thần chúng ta là thần dược tối bổ dưỡng, Phong của chúng ta không những không thụ thương, ngược lại sẽ càng thêm cường kiện a. A a… Phong… bảo bối…ngươi tuyệt quá… Cái miệng nhỏ *** đãng bên dưới hút ta sảng muốn chết… ha ha…”
Thở hổn hển, cường liệt đưa đẩy tấm lưng sói rắn chắc dẻo dai, Lãng Hoàng xâm nhập với tốc độ mà con người không sao đạt được, mạnh mẽ rút ra cắm vào. Nhục bổng nóng bỏng, tràn đầy cường lực ở trong tràng đạo mềm mại, chật hẹp của người trong lòng bừa bãi tiến công, mỗi lần xuất nhập, đỉnh đầu lại hung hăng thúc vào điểm tiêu hồn sâu kín:
“A!! Hảo sảng… trời ạ… sảng chết ta mất!”
Vặn vẹo, khóc lóc, kêu gào. Từ khi sinh ra đến giờ chưa bao giờ trải qua khoái cảm cường liệt đến tiêu hồn thực cốt khiến Lê Diệu Phong mới bị tráng lang tràn đầy sinh lực thao vài lần đã nhịn không được toàn thân co giật bắn ra…
“Ô a a a…” Bạch sắc dịch thể phun ra đầy đất…
Đáng ghét, Phong, ngươi đúng là mê chết ta rồi!” Lãng Kỳ thấy dáng vẻ cao trào của Phong *** mi diễm lệ tột cùng, thắt lưng một trận tê dại, cũng nhịn không được mà bắn tinh.
“A…”
Theo một tiếng gầm nhẹ, dịch thể cực kì nồng đậm mà tràn ngập hương vị dã thú một giọt cũng không thừa bắn thẳng vào yết hầu, Lê Diệu Phong đang giữa lúc tuyệt đỉnh cao trào từ trước đến nay chưa từng có, thất thần nếm trải mùi vị dịch thể nam nhân lần đầu tiên trong đời…
“Ăn ngon không? Phong lần đầu ăn dịch thể của ta, cảm giác ra sao a?”
“Ân… hảo…” Lê Diệu Phong chưa kịp nói xong đã bị mãnh lực phía sau đánh mạnh khiến cho chết đi sống lại, loạn tiếng khóc nức lên.
“A a… Hoàng… Hoàng… van ngươi… van cầu ngươi chậm một chút… chậm một chút… hanh a… Không được… ta bị ngươi làm chết mất! A a… lớn quá… nóng quá… cáp a ha… bỏng chết ta mất… A a…”
“Hô… hô…bảo bối tối *** đãng của ta, cái miệng đằng trước của ngươi đã hưởng qua dịch thể của Kỳ rồi… Giờ cái miệng nhỏ phía sau cũng phải nếm thử của ta nha, ta sẽ cho ngươi ăn hết vào trong một giọt cũng không dư!”
Lang nhục bổng bên dưới đột ngột trướng đại thêm, trồi lên một khỏa nút hồ điệp, quấn chặt quanh nhục cầu to lớn, Lãng Hoàng động thân, đem cả khối thịt hung hăng nhấn vào, vừa khít siết chặt huyệt khẩu của Phong, làm hắn đau đến chết đi sống lại!
“A–! Đau quá! Đấy là cái gì? Ô…đau quá!” Cơ vòng nơi huyệt khẩu của Lê Diệu Phong bị khỏa nhục cầu cự đại lèn chặt đến không sao tả xiết, hắn đau đớn khóc kêu không ngừng.
Công lang khi *** cũng giống như những con đực thuộc họ khuyển khác, để đảm bảo con cái hoàn toàn tiếp nhận dịch thể của mình, lúc bắn tinh công lang đều tự sinh ra một khỏa nhục cầu kẹt vào huyệt động của con cái, để đảm bảo con cái giữa lúc *** không thể tách ra.
Lãng Hoàng mặc dù là lang thần cao quý, nhưng bản chất là sói, đương nhiên lúc *** sẽ khôi phục bản năng của sói.
“Ô… đau quá… Hoàng… ngươi tha ta.. tha ta đi… Kỳ… ngươi cứu ta… đau quá… Ô…”
Đau đớn chưa từng có khiến Lê Diệu Phong lệ lưu đầy mặt, khóc cầu xin.
“Ngoan.. ngoan… bảo bối, ngươi sẽ quen mà, lang chúng ta bắn tinh đều như vậy, một lát sẽ dễ chịu thôi mà…”
Nhìn thấy người trên dáng vẻ đau đớn, Lãng Kỳ chỉ có thể không ngừng hôn môi, vỗ về kích thích núm vú cùng tính khí đã mềm nhũn của hắn, muốn giúp hắn thoải mái một chút.
“A a… không nên… đừng lớn thêm nữa…” Cảm thấy được lang nhục bổng trong cơ thể mình lại trướng thô thêm một lần, toàn thân Lê Diệu Phong kịch kiệt run rẩy, không khỏi la khóc ầm lên.
“Cáp..a ha ….nhẫn nại một chút, bảo bối, ta bắn cho ngươi…”
Phun trào rồi!
Lãng Hoàng rốt cục phun trào ra lang dịch thể nóng bỏng, đặc biệt dồi dào. Một trận dịch thể phun trào mãnh liệt bắn trúng tại tử huyệt của Lê Diệu Phong, như là ngọn lửa mãnh liệt xuyên suốt than thể yếu đuối của hắn, từng tế bào như giật bắn lên dưới dòng điện cường lực kích động!
Trước mắt một mảnh trắng xóa, Lê Diệu Phong toàn thân điên cuồng co giật, thét lớn bắn ra…
Thời gian lang thần bắn tinh cũng không ngắn như con người, khả dĩ kéo dài đến hơn mười phút. Lê Diệu Phong cứ như vậy khỏa nhục cầu kia kìm chặt đau muốn chết, cùng lúc lại bị liên tục bắn tinh khiến cho toàn thân sáng khoái không ngớt, càng không ngừng run rẩy khóc nức nở…
Khi trận bắn tinh giày vò người ta đến muốn mất mạng kết thúc, quả cầu kì quái kia cũng dần dần rút nhỏ xuống, Lãng Hoàng thở hổn hển rút tính khí đã nhuyễn một nửa ra.
“Đừng…” Hứng hết thiệt hại của cuộc huyết chiến, Lê Diệu Phong cất tiếng kêu đau đớn, trước mắt tối sầm, rốt cục cả người mềm nhũn ngất đi…
Ngay khi tính khí một người một lang tách ra, “soạt” một tiếng, một lượng dịch thể trắng đục nhất thời vô pháp ngăn cản từ cúc huyệt hồng tươi phun ra…
Đệ đệ thấy hình ảnh *** loạn như vậy chịu sao thấu, lập tức rống lớn biến thành lang thân hung hăng xuyên vào, làm dịch thể của ca ca vừa mới bắn vào càng không ngừng chảy đầy đất…
Lê Diệu Phong vừa mới ngất đi, thân thể lại bị thao tỉnh. Hắn căn bản ở giữa hai tên “*** thú” này một phút nghỉ ngơi cũng không có.
Tiểu huyệt bị thao đến sưng đỏ lần thứ hai bị công kích, lần này Lê Diệu Phong bị ca ca đã biến thành người ôm chặt trong ngực, hai chân mở rộng, bị đệ đệ từ phía trước thao đến chết đi sống lại, khóc gào đều không thành tiếng…
“Vừa xong còn kêu ta nhẹ tay, sao ngươi cũng thô bạo thế hả?” Ca ca không ngừng hôn môi trấn an người trong lòng đang khóc nức nở, vừa quay đầu khẽ nạt đệ đệ đang miệt mài ‘chiến đấu’.
“Hanh ân… hanh ân… không được… Phong quá tuyệt vời… bên trong hắn cực kì ấm áp thoải mái… hộc…. hộc…. Sảng.. hảo sảng a…”
Hai mắt đã thất thần, thần trí rệu rã, Lê Diệu Phong cứ như vậy bị hai huynh đệ xoay tới vần lui, thay phiên biến thân thao không ngừng. Hoàn toàn quên mất ngoài đại điện còn có một đám mỹ nữ đáng thương, tranh nhau thi thố, uỗn ẹo dáng đi, phấp phỏng trông mong lang thần xuất hiện, làm bộ làm tịch mỉm cười đến cơ mặt cũng bị chuột rút….
– Hết chương 3 –
———-
nhục bổng: =)) cái mà QT ảnh xoắn thành ‘côn xịt’ í:”> cái xxx của các bạn jai í =))
thao: thành thật thì nó = ‘***’ O
phiến tử: đồ nói dối:”>
thư thú: thú cái.
hùng tính: thú đực =))
nhục cầu: viên thịt =)) và khi nó có đến ’2 khỏa (quả)’ thì nó là cái yyy dưới cái nhục bổng xxx =))
tính khí: một cách (thường được chị Dương) dùng để nói về cái xxx [tính = thuộc về ***, khí = công cụ, khí cụ:)) ]
công lang: sói đực v
p/s:.. mọi sự ù ì cù nhây lâu la đều do bạn beta bê tha.. cả khúc chú thích xoắn xuýt cũng do bạn beta đong đưa cả ấy ( =)) thông cảm cho mình, đọc thì được mờ lúc beta cái tay nó cũng uốn éo ghê đi w)
Khi ca ca Lãng Hoàng đột nhiên biến thành lang, nhảy lên trước mắt, Lê Diệu Phong đã mơ hồ nhận thấy đại nạn trước mắt!
Quần áo toàn thân đều bị cắn xé tan nát, Lê Diệu Phong kêu ầm lên, ra sức giãy giụa, nhưng lập tức đã bị một sức mạnh không thể chống đối đè quỵ xuống.
“Buông! Buông!”
Cố vùng vẫy thắt lưng để trốn thoát cự lang phía sau mình, đối mặt với nguy cơ trinh tiết lần đầu tiên trong đời, Lê Diệu Phong kinh hãi không thể tả xiết…
“Nếu các ngươi dám cưỡng… ta… ta sẽ giết ngươi!”
Hai chữ “thú giao” thoáng chốc nổi lên trong đầu, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh mình bị hai tên lang cưỡng bức, Lê Diệu Phong thấy toàn thân ớn lạnh, căn bản không dám tiếp tục tưởng tượng ra tình cảnh sẽ thảm thiết đến đâu
“Ca, Phong nói chúng ta muốn cưỡng bức kìa? Ngươi định cưỡng bức hắn à?” Lãng Kỳ chậm rãi đi tới gần hai người, cợt nhả hỏi.
“Cưỡng bức? Hừ, lang thần như chúng ta không làm loại chuyện mất mặt ấy.” Dù cho khôi phục lang thân Lãng Hoàng vẫn có thể nói chuyện không hề khó khăn: “Đệ, ngươi xem, ngày hôm nay ta sẽ làm cho Phong khóc cầu xin đại nhục bổng của chúng ta tiến vào trong hắn, xuyên đầy hắn, thao cái mông *** đãng của hắn, thẳng đến khi nào Phong thích đến ngất xỉu đi mới thôi!”
“Câm miệng! Câm miệng!! Hỗn đản! Ta phải giết các ngươi! Ta phải giết các ngươi!” Nguyên bản tâm cao khí ngạo, Lê Diệu Phong cả đời chưa từng chịu nhục nhã đến vậy, hắn quả thực tức giận đến sắp phát điên.
“Ca, nhiều lời vô ích, chúng ta nhanh tiền hậu giáp công, thỏa mãn thân thể cơ khát của Phong a.”
Mái tóc bị mạnh tay lôi kéo, Lê Diệu Phong buộc phải ngẩng lên, cái cổ tự nhiên vẽ thành một đường cong hoàn mỹ, đệ đệ Lãng Kỳ mắt thấy dáng vẻ mị hoặc ấy bất giác nuốt nước miếng, nhịn không nổi cắn một ngụm trên cái cổ mỹ lệ…
“A…” Yết hầu bị cắn như con mồi yếu ớt trong vuốt dã thú, Lê Diệu Phong mơ hồ cảm giác máu của chính mình đang bị mạnh mẽ hút ra, không khỏi phát sinh một tiếng khóc thét thống khổ.
“Ân… máu quả là ngọt…” Mùi máu tươi khơi gợi thú tính, Lãng Kỳ chỉ còn cảm thấy máu của người trong lòng nồng đậm hương thơm ngọt ngào, càng hút càng không sao ngừng lại.
“A…a….”
Thiếu máu khiến cho cơn choáng váng càng nặng, Lê Diệu Phong rên rỉ hỗn loạn, nguyên bản hai bàn tay quờ quào chống cự cũng dần dần mất khí lực, chẳng biết từ lúc nào đã thành bám víu trên cổ Lãng Kỳ.
Ca ca Lãng Hoàng biến thành lang thân thấy đệ đệ công kích, cười ha hả, cũng bắt đầu từ phía sau tiến công.
“A… A… Không!! Không được đụng chỗ đó…”
Cánh mông bị mạnh tay mở rộng đến xấu hổ, cảm giác tiểu huyệt phía sau mà chính mình cũng hiếm khi đụng chạm bị cái lưỡi lang vừa dài vừa nóng hổi điên cuồng liếm láp, Lê Diệu Phong lập tức kinh hãi thét lên.
“Thực sự không được sao? Ngươi đúng là tiểu phiến tử ưa nói dối. Nhìn tiểu huyệt phóng đãng của ngươi bị ta liếm ướt thế này, mở rộng ra thế này mà còn dám nói không được sao?”
Móng vuốt sói lưu lại trên cái mông mỹ lệ vết cào rớm máu, Lãng Hoàng ác ý vươn dài đầu lưỡi, sỗ sàng len vào dũng đạo thần bí nguyên sơ.
“Đừng…”
Cánh tay giãy giụa bị đệ đệ thô bạo nắm chặt trước người, Lê Diệu Phong vừa tưởng đã thoát khỏi đầu lưỡi đáng sợ tùy tiện tàn phá phía sau mông thì đằng trước đôi môi đã bị hung hăng xâm chiếm, cắn nuốt.
Trách.. trách… thu… thu…
Hai cái miệng nhỏ bé trước sau đều bị đầu lưỡi tà ác triền quấn phát ra âm hưởng thấp nhục tục tĩu. Lê Diệu Phong như sa vào địa ngục tà ***, cảm giác mình từ trong ra ngoài đều bị liếm không chừa một phân…
“Ô… ha… a… ha… không… buông… buông…”
Không hề phát giác ra mình phát ra tiếng thở gấp đáng thẹn, khoái cảm quá mãnh liệt khiến Lê Diệu Phong trước mắt một mảnh mơ hồ…
“Nhục bổng *** đãng ngóc cao thế này, còn cãi bướng?” Lãng Kỳ tà ác cầm nhục bổng đang không ngừng trào ra niêm dịch của Phong, chậm rãi ma sát.
“A a…” Điên cuồng lắc đầu, Lê Diệu Phong lớn tiếng thét chói tai.
Như còn sợ thiếu kích thích, ca ca Lãng Hoàng cũng không chịu yếu thế, dùng đầu lưỡi tại tràng bích đã bị liếm trơn ướt của Phong, tìm kiếm một điểm trí mạng.
“Ô a a… không.. nơi đó không được… không được a…” Lê Diệu Phong lần nữa thét lên thất thanh.
Chưa bao giờ biết trong cơ thể nam nhân lại có một tử huyệt như vậy, trước sau hai nơi trí mạng của Lê Diệu Phong song song bị một người một lang hợp tác chặt chẽ, liên thủ công kích, hắn thoáng chốc vô lực rã rời, mắt thấy mình sắp bắn ra…
“Đâu dễ vậy!” Một tay bóp trụ nhục bổng cương cứng đến phát tím, đệ đệ Lãng Kỳ xấu xa thì thầm: “Muốn bắn thì cầu xin chúng ta a”
“Ngươi.. các ngươi mơ tưởng…” Ngay cả lúc dục vọng vô pháp phát tiết khiến toàn thân thống khổ run rẩy không ngớt, Lê Diệu Phong vẫn kiên quyết không chịu khuất phục.
“Ca, ngươi nói phải làm sao bây giờ? Phong của chúng ta thật là cố chấp a!”
Lãng Hoàng không trả lời, chỉ mãnh mẽ rút lại đầu lưỡi đang liếm sâu trong khiến tràng lộ sảng khoái vô thức co rút liên tục.
“Đừng…” Trong cơ thể phút chốc dấy lên cảm giác trống rỗng đến đáng sợ, Lê Diệu Phong đột nhiên thấy sao mà lạnh lẽo, thật sự lạnh lẽo, không khỏi đầu mày cau lại, khó chịu vặn vẹo không ngừng.
“Muốn sao?”
Cự lang dũng mãnh hung hăng vắt chân trước lên đôi vai mỹ lệ của Lê Diệu Phong, lại ghé sát bên tai hắn phả một hơi thở nóng hổi, dùng đầu lưỡi thật dài liếm láp vành tai mẫn cảm của hắn.
“Cáp a… cáp a…” Hai chân bị tách mở thật xa đến quỳ rạp trên mặt đất, cái đuôi lông xù như có như không đảo vờn qua huyệt khẩu cơ khát lên tục khép mở, Lê Diệu Phong thở dốc không ngừng, cả người như bị lửa đốt, khổ sở muốn khóc.
“Rất khó chịu đúng không? Nếu như ngươi không mở miệng cầu xin chúng ta, chúng ta sẽ để cây nhục bổng *** đãng của ngươi cả đêm cương cứng thế này, một giọt cũng đừng mơ bắn ra.” Đệ đệ Lãng Kỳ cầm nhục bổng liên tục run rẩy tà tà cười, nhẹ nhàng dùng móng tay gẩy gẩy lỗ nhỏ trên đỉnh.
“A a… không nên…. Không nên a….” Lê Diệu Phong đã sắp nổ tung rồi.
Nhục bổng phía trước bị đệ đệ sỗ sàng khống chế, phía sau lại có nhục bổng nóng bỏng, đặc biệt thô đại của lang ca ca lưu luyến chà sát huyệt khẩu trống rỗng của mình, niêm dịch nóng hổi càng không ngừng rỉ ra từ tràng bích, nóng đến mức Lê Diệu Phong run lên từng chặp, rốt cục nhịn không được khóc thành tiếng:
“Ô… tiến vào… tiến vào a!” Lê Diệu Phong cúi đầu khóc nức nở.
Đã không còn quan tâm thứ cự đại dị thường so với nhân loại kia liệu có xé nát mình hay không, Lê Diệu Phong chưa từng nghĩ có ngày mình lại như thư thú khát khao bị hùng tính triệt để chiếm hữu thế này!
“A? Ngươi nói cái gì? Chúng ta nghe không ra, lớn tiếng chút nào.” Lãng Hoàng ác liệt đong đưa thắt lưng, đưa nhục bổng sắp nổ tung của mình ve vuốt cúc huyệt nho nhỏ, nhẹ nhàng nhấn vào, rút ra.
Đệ đệ Lãng Kỳ cũng xấu xa cười mạnh tay nhéo núm vú của Phong vì động tình mà đã dựng cứng lên.
“A…” Trong đầu như có thứ gì đó đã triệt để đổ vỡ, Lê Diệu Phong không chịu nổi kích thích cường liệt chạy trong óc, rốt cục khóc òa lên, bật ra nhưng câu lúc tỉnh táo dù chết cũng không đời nào nói:
“Ô…ta..ta chịu không nổi! Cứu cứu ta! Cứu cứu ta!!”
“Ngươi muốn gọi ai cứu ngươi? Nói a.” Ca ca dùng bộ lông sói vàng kim mềm mại không ngừng ve vuốt trên thân thể Phong…
“A a…” Cảm giác từng lỗ chân lông trên người đều bị chà xát đến nhột nhạt phát điên, Lê Diệu Phong càng khóc lớn tiếng, rên rỉ van xin không ngớt:
“Ô… Hoàng… Hoàng… cầu ngươi đừng động nữa… ta muốn chết… ngươi cứu ta… cứu ta…”
“Đáng ghét, sao lại gọi mỗi tên ca ca ta, còn ta?” Lãng Kỳ tức giận đến nhéo mạnh hai khỏa nhục cầu trướng căng bên dưới, phẫn nộ nói.
“A a… Kỳ… Kỳ… đừng cấu… Ô.. Ngươi tha ta đi.. tha ta đi…”
Người trong lòng luôn luôn lạng lùng giờ gương mặt đẫm lệ, khóc gọi tên mình, liều mạng van xin tha thứ, dáng dấp thực làm người ta vô phương kìm chế. Đệ đệ máu mũi thiếu chút nữa phun ra, vội vã cầm nhục bổng đã cương cứng đau đớn khẩn cấp nhấn vào cài miệng nhỏ nhắn đang thở dốc.
“Phong, hút nó, liếm nó, ta muốn bắn trong miệng ngươi, cho ngươi nuốt sạch sẽ dịch thể của ta, một giọt cũng không chừa, mau!”
Nhục bổng cắm ở trong miệng vừa to vừa thô, vừa cứng vừa nóng, cánh mũi thở gấp hít vào mùi hương dã tính nồng đậm, Lê Diệu Phong nhất thời càng mê mị tâm thần, lập tức nghe lời cố sức mút vào. Ca ca ngẩng đầu đã thấy đôi môi nhỏ nhắn của Lê Diệu Phong tắc nghẹn bởi nhục bổng thô to của đệ đệ, cảnh tượng *** loạn khiến chính hắn cũng không nhịn được, tru dài một tiếng, đột ngột cắm lang nhục bổng thô đại cương cứng vào huyệt khẩu chặt sít sao.
“Ô a a…”
Tràng đạo bé nhỏ của con người căn bản không thể dung nạp được tính khí cự đại của dã thú, Lê Diệu Phong đau đến tưởng chừng toàn thân đã bị xé nát, hắn chịu không nổi bấu chặt lấy thiếu niên trước mặt, cái miệng vẫn nghẹn đầy nhục bổng phát ra tiếng kêu ai ô đau đớn…
“Ca, ngươi nhẹ một chút, Phong đau chết mất!” Đệ đệ nhịn không được xót xa nói.
“Yên tâm, tich dịch của lang thần chúng ta là thần dược tối bổ dưỡng, Phong của chúng ta không những không thụ thương, ngược lại sẽ càng thêm cường kiện a. A a… Phong… bảo bối…ngươi tuyệt quá… Cái miệng nhỏ *** đãng bên dưới hút ta sảng muốn chết… ha ha…”
Thở hổn hển, cường liệt đưa đẩy tấm lưng sói rắn chắc dẻo dai, Lãng Hoàng xâm nhập với tốc độ mà con người không sao đạt được, mạnh mẽ rút ra cắm vào. Nhục bổng nóng bỏng, tràn đầy cường lực ở trong tràng đạo mềm mại, chật hẹp của người trong lòng bừa bãi tiến công, mỗi lần xuất nhập, đỉnh đầu lại hung hăng thúc vào điểm tiêu hồn sâu kín:
“A!! Hảo sảng… trời ạ… sảng chết ta mất!”
Vặn vẹo, khóc lóc, kêu gào. Từ khi sinh ra đến giờ chưa bao giờ trải qua khoái cảm cường liệt đến tiêu hồn thực cốt khiến Lê Diệu Phong mới bị tráng lang tràn đầy sinh lực thao vài lần đã nhịn không được toàn thân co giật bắn ra…
“Ô a a a…” Bạch sắc dịch thể phun ra đầy đất…
Đáng ghét, Phong, ngươi đúng là mê chết ta rồi!” Lãng Kỳ thấy dáng vẻ cao trào của Phong *** mi diễm lệ tột cùng, thắt lưng một trận tê dại, cũng nhịn không được mà bắn tinh.
“A…”
Theo một tiếng gầm nhẹ, dịch thể cực kì nồng đậm mà tràn ngập hương vị dã thú một giọt cũng không thừa bắn thẳng vào yết hầu, Lê Diệu Phong đang giữa lúc tuyệt đỉnh cao trào từ trước đến nay chưa từng có, thất thần nếm trải mùi vị dịch thể nam nhân lần đầu tiên trong đời…
“Ăn ngon không? Phong lần đầu ăn dịch thể của ta, cảm giác ra sao a?”
“Ân… hảo…” Lê Diệu Phong chưa kịp nói xong đã bị mãnh lực phía sau đánh mạnh khiến cho chết đi sống lại, loạn tiếng khóc nức lên.
“A a… Hoàng… Hoàng… van ngươi… van cầu ngươi chậm một chút… chậm một chút… hanh a… Không được… ta bị ngươi làm chết mất! A a… lớn quá… nóng quá… cáp a ha… bỏng chết ta mất… A a…”
“Hô… hô…bảo bối tối *** đãng của ta, cái miệng đằng trước của ngươi đã hưởng qua dịch thể của Kỳ rồi… Giờ cái miệng nhỏ phía sau cũng phải nếm thử của ta nha, ta sẽ cho ngươi ăn hết vào trong một giọt cũng không dư!”
Lang nhục bổng bên dưới đột ngột trướng đại thêm, trồi lên một khỏa nút hồ điệp, quấn chặt quanh nhục cầu to lớn, Lãng Hoàng động thân, đem cả khối thịt hung hăng nhấn vào, vừa khít siết chặt huyệt khẩu của Phong, làm hắn đau đến chết đi sống lại!
“A–! Đau quá! Đấy là cái gì? Ô…đau quá!” Cơ vòng nơi huyệt khẩu của Lê Diệu Phong bị khỏa nhục cầu cự đại lèn chặt đến không sao tả xiết, hắn đau đớn khóc kêu không ngừng.
Công lang khi *** cũng giống như những con đực thuộc họ khuyển khác, để đảm bảo con cái hoàn toàn tiếp nhận dịch thể của mình, lúc bắn tinh công lang đều tự sinh ra một khỏa nhục cầu kẹt vào huyệt động của con cái, để đảm bảo con cái giữa lúc *** không thể tách ra.
Lãng Hoàng mặc dù là lang thần cao quý, nhưng bản chất là sói, đương nhiên lúc *** sẽ khôi phục bản năng của sói.
“Ô… đau quá… Hoàng… ngươi tha ta.. tha ta đi… Kỳ… ngươi cứu ta… đau quá… Ô…”
Đau đớn chưa từng có khiến Lê Diệu Phong lệ lưu đầy mặt, khóc cầu xin.
“Ngoan.. ngoan… bảo bối, ngươi sẽ quen mà, lang chúng ta bắn tinh đều như vậy, một lát sẽ dễ chịu thôi mà…”
Nhìn thấy người trên dáng vẻ đau đớn, Lãng Kỳ chỉ có thể không ngừng hôn môi, vỗ về kích thích núm vú cùng tính khí đã mềm nhũn của hắn, muốn giúp hắn thoải mái một chút.
“A a… không nên… đừng lớn thêm nữa…” Cảm thấy được lang nhục bổng trong cơ thể mình lại trướng thô thêm một lần, toàn thân Lê Diệu Phong kịch kiệt run rẩy, không khỏi la khóc ầm lên.
“Cáp..a ha ….nhẫn nại một chút, bảo bối, ta bắn cho ngươi…”
Phun trào rồi!
Lãng Hoàng rốt cục phun trào ra lang dịch thể nóng bỏng, đặc biệt dồi dào. Một trận dịch thể phun trào mãnh liệt bắn trúng tại tử huyệt của Lê Diệu Phong, như là ngọn lửa mãnh liệt xuyên suốt than thể yếu đuối của hắn, từng tế bào như giật bắn lên dưới dòng điện cường lực kích động!
Trước mắt một mảnh trắng xóa, Lê Diệu Phong toàn thân điên cuồng co giật, thét lớn bắn ra…
Thời gian lang thần bắn tinh cũng không ngắn như con người, khả dĩ kéo dài đến hơn mười phút. Lê Diệu Phong cứ như vậy khỏa nhục cầu kia kìm chặt đau muốn chết, cùng lúc lại bị liên tục bắn tinh khiến cho toàn thân sáng khoái không ngớt, càng không ngừng run rẩy khóc nức nở…
Khi trận bắn tinh giày vò người ta đến muốn mất mạng kết thúc, quả cầu kì quái kia cũng dần dần rút nhỏ xuống, Lãng Hoàng thở hổn hển rút tính khí đã nhuyễn một nửa ra.
“Đừng…” Hứng hết thiệt hại của cuộc huyết chiến, Lê Diệu Phong cất tiếng kêu đau đớn, trước mắt tối sầm, rốt cục cả người mềm nhũn ngất đi…
Ngay khi tính khí một người một lang tách ra, “soạt” một tiếng, một lượng dịch thể trắng đục nhất thời vô pháp ngăn cản từ cúc huyệt hồng tươi phun ra…
Đệ đệ thấy hình ảnh *** loạn như vậy chịu sao thấu, lập tức rống lớn biến thành lang thân hung hăng xuyên vào, làm dịch thể của ca ca vừa mới bắn vào càng không ngừng chảy đầy đất…
Lê Diệu Phong vừa mới ngất đi, thân thể lại bị thao tỉnh. Hắn căn bản ở giữa hai tên “*** thú” này một phút nghỉ ngơi cũng không có.
Tiểu huyệt bị thao đến sưng đỏ lần thứ hai bị công kích, lần này Lê Diệu Phong bị ca ca đã biến thành người ôm chặt trong ngực, hai chân mở rộng, bị đệ đệ từ phía trước thao đến chết đi sống lại, khóc gào đều không thành tiếng…
“Vừa xong còn kêu ta nhẹ tay, sao ngươi cũng thô bạo thế hả?” Ca ca không ngừng hôn môi trấn an người trong lòng đang khóc nức nở, vừa quay đầu khẽ nạt đệ đệ đang miệt mài ‘chiến đấu’.
“Hanh ân… hanh ân… không được… Phong quá tuyệt vời… bên trong hắn cực kì ấm áp thoải mái… hộc…. hộc…. Sảng.. hảo sảng a…”
Hai mắt đã thất thần, thần trí rệu rã, Lê Diệu Phong cứ như vậy bị hai huynh đệ xoay tới vần lui, thay phiên biến thân thao không ngừng. Hoàn toàn quên mất ngoài đại điện còn có một đám mỹ nữ đáng thương, tranh nhau thi thố, uỗn ẹo dáng đi, phấp phỏng trông mong lang thần xuất hiện, làm bộ làm tịch mỉm cười đến cơ mặt cũng bị chuột rút….
– Hết chương 3 –
———-
nhục bổng: =)) cái mà QT ảnh xoắn thành ‘côn xịt’ í:”> cái xxx của các bạn jai í =))
thao: thành thật thì nó = ‘***’ O
phiến tử: đồ nói dối:”>
thư thú: thú cái.
hùng tính: thú đực =))
nhục cầu: viên thịt =)) và khi nó có đến ’2 khỏa (quả)’ thì nó là cái yyy dưới cái nhục bổng xxx =))
tính khí: một cách (thường được chị Dương) dùng để nói về cái xxx [tính = thuộc về ***, khí = công cụ, khí cụ:)) ]
công lang: sói đực v
p/s:.. mọi sự ù ì cù nhây lâu la đều do bạn beta bê tha.. cả khúc chú thích xoắn xuýt cũng do bạn beta đong đưa cả ấy ( =)) thông cảm cho mình, đọc thì được mờ lúc beta cái tay nó cũng uốn éo ghê đi w)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất