Lãng Đãng Giang Hồ Chi Ám Tương Tư
Quyển 1 Chương 13: Quyển 1 Chương 43
H……hụt
“Sao lại nóng như vậy?” Mục Tương cách áo lót chạm đến da thịt cực nóng của Hàn Hàn, không khỏi nhíu mày.
Mục Tương đem Hàn Hàn xoay người lại, đưa tay kiểm tra trán người này.
Hàn Hàn giữa lúc mơ hồ nhìn thấy dung mạo tuấn lãng khiến người ta vô pháp nhìn thẳng của Mục Tương bỗng nhiên lặng im, lăng lăng nhìn hắn, cho đến khi phát giác tay người này đặt trên trán y, mới vùng dậy kịch liệt giãy dụa.
Mục Tương chợt thấy tức giận, bắt lấy hàm của Hàn Hàn nghiêm khắc nói: “Đều bệnh đến như vậy, bình tĩnh lại cho ta, không được tái hồ nháo!”
Giọng điệu hiếm thấy của Mục Tương khiến Hàn Hàn cả kinh, thật sự ngay lập tức đình chỉ tất cả động tác, không sảo cũng không nháo mà lẳng lặng nhìn Mục Tương. Trong chốc lát, thanh âm của y mang theo chút ai oán, nói: “Ta không có bệnh, đều là Triệu Tiểu Xuân!”
“Triệu Tiểu Xuân làm sao?”
“Triệu Tiểu Xuân hắn......” Hàn Hàn nói đến một nửa lại khép chặt miệng, kinh ngạc nhìn chằm chằm Mục Tương.
Mục Tương nhìn thấy Hàn Hàn như vậy, đáy lòng mềm lại. Hắn thở dài nói: “Ngươi phát sốt.”
Hàn Hàn nghe nói như vậy lại giận dữ nói: “Có ngươi mới phát sốt!”
“Hảo hảo hảo, ta phát sốt.” Mục Tương bất đắc dĩ. “Đừng ngâm mình ở trong nước, theo ta đi lên.”
Mục Tương mang theo Hàn Hàn muốn rời khỏi trì đường, Hàn Hàn lại bắt đầu giãy dụa. Nhưng nói là giãy dụa, kỳ thật bất quá cũng chỉ là yếu ớt đá vài cái xuống nước.
“Ta thực nóng......” Hàn Hàn đổ người xuống lẩm bẩm nói.
Hai người dựa vào nhau thật gần, vừa ngửi thấy vị đạo trên người Mục Tương, toàn thân Hàn Hàn liền một chút khí lực cũng không có. Hắn cảm thấy được đầu mình càng lúc càng mơ hồ, trên người càng lúc càng khó chịu, hơi thở đều nhanh chóng thiêu đốt yết hầu, vì thế chỉ có thể không ngừng tìm đến nơi mát mẻ.
Hàn Hàn đột nhiên phát hiện còn hơn cả thủy trì đêm mùa hạ, trên người Mục Tương lại càng mát lạnh. Vì thế, y đầu đã muốn trở nên hỗn loạn chậm chạp vươn rộng hai tay tới gần Mục Tương, tựa đầu lên lồng ngực của Mục Tương, hai tay chậm rãi khép lại, ôm lấy khối băng thật dài này.
Hàn Hàn không phát hiện Mục Tương khẽ run rẩy một chút, chỉ cảm thấy trong lòng mình như có cái gì muốn đi ra, trong ánh mắt cũng vậy.
“Tiểu...... Tiểu Hàn......”
Một khi kề cận, phản ừng trên người liền không thể giấu diếm, Mục Tương trừ bỏ bị nhiệt độ trên da thịt Hàn Hàn dọa, tức thì bị nhiệt khối giữa hai chân người này làm cả kinh há hốc mồm.
Do khó chịu, Hàn Hàn lộ ra vẻ mặt buồn khổ, y cọ cọ vào thân thể Mục Tương, từng chút từng chút chuyển động.
Mục Tương ngây ngốc một hồi, Hàn Hàn sống chết không cho hắn rời đi, hắn đành phải mang theo Hàn Hàn lùi đến chỗ nước nông bên cạnh trì đường ngồi xuống, để hai người ngâm mình trong trì thủy mát lạnh, nước ngập đến thắt lưng.
Hàn Hàn ngẩng đầu lên, chóp mũi cao chạm vào cằm Mục Tương, ảo não nói: “A Tương, nóng quá, ta khó chịu......”
Kia giọng nói nghẹn ngào tỏ ra yếu thế lại mang theo vị đạo nào đó hoặc nhân tâm huyền, Mục Tương cảm thấy trong lòng mình tựa hồ có cái gì hung hăng bị kích thích, hắn nhìn người bạn từ nhỏ của mình thống khổ đến không biết như thế nào cho phải, trong lòng ngoại trừ cảm giác hứng khởi bất xá ra, cũng lẫn lộn nhiều điều khác.
Ánh trăng rọi xuống, dung mạo Hàn Hàn phảng phất hiện ra dưới ngân quang nhu hòa, khiến Mục Tương không thể rời mắt. Như bị mê mẩn, hơi thở của hắn cũng càng lúc gấp gáp.
Hàn Hàn hốc mắt ướt át, đang bị dày vò trong tình úc, Hàn Hàn như vậy khiến cho hắn bỏ không được, cũng không muốn bỏ. Mục Tương cởi bỏ dây lưng tiết y của Hàn Hàn, chỉ chần chừ trong chốc lát, liền theo sóng nước hoạt nhập vào bên dưới tiết khố của y, nhẹ nhàng bắt lấy ngạnh khối từ này đến giờ vẫn để tại hạ phúc (bụng dưới) của hắn.
Hàn Hàn khẽ hừ lên một tiếng, y da thịt nóng bỏng, nơi kia nhiệt độ càng cao, hơn nữa bởi không còn sức chống cự, đến một chút sức lực cũng không biết bay đi đâu mất, y phi thường nhu thuận, im lặng dựa vào Mục Tương.
Mục Tương vô cùng căng thẳng, động tác tay cũng có chút ngập ngừng. Hàn Hàn khe khẽ hừ một tiếng, khó chịu bắt lấy tay Mục Tương, thúc giục Mục Tương mau động.
Mục Tương chậm rãi bao lấy trụ thân trong tay vuốt ve lên xuống, Hàn Hàn cả khuôn mặt đỏ bừng cố nhịn một hồi, mới phát ra tiếng thở dốc tinh tế.
Cho tới bây giờ chưa hề thấy qua bộ dáng như vậy ôn thuần của người này, Mục Tương sắc mặt ửng đỏ. Như vậy đụng chạm thân hình đối phương, chẳng những không có bất luận một chút cảm giác khác thường gì, ngược lại theo tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ không ngừng của Hàn Hàn, lại khiến cho cả cơ thể mình bắt đầu xao động.
Hắn cúi đầu ngưng mắt nhìn Hàn Hàn, bản thân cũng không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nơi khóe mắt của y khẽ rơi lệ, bộ dạng kia khiến hắn không thể nhẫn nại, động tác trong tay cũng mạnh hơn vài phần.
Bàn tay của Mục Tương lướt qua hành bộ, vuốt ve hai khỏa tiểu cầu, khả trong lòng nghĩ như vậy vẫn không đủ. Hắn nghĩ muốn chạm vào nhiều nơi khác, hắn nghĩ muốn vuốt ve khắp cơ thể người này; hắn nghĩ muốn hảo hảo yêu thương y, nghĩ muốn người này ở dưới thân hắn khóc thất thần. ( -_- lòi cái bộ mặt sắc lang ra rồi kìa)
Úc niệm mới thoát ra như vậy đáng sợ, khiến Mục Tương thoáng cứng đờ.
“A, nơi đó...... Nơi đó......” Khoái cảm quá kịch liệt làm cho Hàn Hàn kêu thành tiếng, y kích động chụp lấy tay Mục Tương, lần thứ hai đặt lên phân thân đang run rẩy.
Đầu ngón tay Mục Tương xẹt qua đỉnh ao tào của Hàn Hàn, đè thật mạnh, Hàn Hàn lập tức khó nén nổi mà run rẩy.
Nhiệt khí của Hàn Hàn phả lên gáy Mục Tương, sau đó há mồm cắn vào chiếc cổ tuyến điều ưu mỹ của hắn kêu lên một tiếng đau đớn, lập tức bắn mạnh xuống đáy nước.
Trọc dạ nhữ bạch sắc loang ra trong nước, trên mặt Hàn Hàn mang theo một tia diễm sắc cùng ngỡ ngàng, phân thân dưới nước khẽ co rút.
Mục Tương cúi đầu nhìn Hàn Hàn, đôi môi y hé mở, ánh mắt mờ mịt.
Phát tiết qua đi, Hàn Hàn chậm rãi từ trong dòng xoáy úc vọng tỉnh táo lại, khi y ý thức được mới vừa rồi là ai ở bên cạnh ôn nhu an ủi y, không khỏi toát ra mồ hôi lạnh. Chính là tiểu huynh đệ dưới đáy nước chẳng những không bởi vì y kinh hách mà lùi về đi, ngược lại còn chậm rãi ở trong tay Mục Tương trương lên.
Mục Tương phát hiện, thật tự nhiên lần thứ hai động thủ giúp Hàn Hàn giải quyết. Hàn Hàn giãy dụa đứng dậy, khiến nước trong hồ bắn tung lên, y vừa thở vừa hô: “Buông tay, ta, ta đã muốn tốt lắm, ngươi đừng tái lộng!”
“......” Mục Tương không nói gì, chính là một tay giới trụ Hàn Hàn, một tay nắm thật chặt thứ đang dâng trao dưới đáy nước của y.
Hàn Hàn kinh hãi phát giác này tư thế thật quá mức nguy hiểm, thứ kia của chính mình ở trong tay người ta, nếu đối phương một chút cũng không vui vẻ khả sẽ phi tàn tức thương, vì thế nhất động cũng không dám mà đứng im, run rẩy nói:
“Ta không nghĩ đối với ngươi làm chuyện này, tất cả đều do Triệu Tiểu Xuân hạ dược ta......”
“......” Mục Tương cũng hiểu được trong miệng Hàn Hàn chính là loại dược gì. Chính là...... “Triệu Tiểu Xuân vì sao đối với ngươi hạ dược?”
“Bởi vì......” Hàn Hàn tuy rằng bị dược tính mãnh liệt bùng nổ quấy đảo đến đầu hôn não trướng, lại bởi vì mới vừa rồi một lần phát tiết mà mơ mơ màng màng, nhưng gặp phải vấn đề quan trọng như vậy y vẫn là cắn chặt răng, như những lần trước, vẫn là không có nói ra.
“Tiểu Hàn......” Thanh âm trầm ấm phát ra từ miệng Mục Tương, trong lời nói có chút lo lắng cùng dụ dỗ. “Ra chuyện gì ngươi hẳn là nói cho ta biết, đừng gạt ta, làm cho ta lo lắng.”
Kia giọng nói chết người cùng đôi mắt thâm thúy ôn nhu nhất tịnh hướng Hàn Hàn công tới, Hàn Hàn nhìn khuôn mặt tuấn mỹ vô trù của Mục Tương, nhất thời mê mẩn, liền thốt ra: “...... Bởi vì...... Bởi vì ta thích ngươi, Triệu Tiểu Xuân thấy thể mới dùng ngân dược giúp ta...... Ách......”
Mục Tương thoáng thất thần. Nguyên lai, nguyên lai Hàn Hàn thích hắn!
Chuyện chưa bao giờ nghĩ tới này hiện giờ từ chính miệng Hàn Hàn nói ra, Mục Tương sửng sốt, trong chốc lát thất thần vô pháp trả lời. Sau đó, ngực hắn tim đập như trống, một tiếng rồi lại một tiếng, đưa thần trí hắn gọi về.
Loại tư vị khó nói nên lời này cơ hồ tràn ra khắp cả lồng ngực, Mục Tương cảm thấy cảnh vật bốn phía giống như đang xoay tròn, khí huyết nghịch lưu không thể khống chế.
Mục Tương nhịn không được cúi đầu chiếm lấy đôi môi cánh hoa còn đang run rẩy kia, Hàn Hàn như vậy càng lúc càng khiến hắn muốn buông cũng không được, hắn còn không kịp nghĩ chính mình đến tột cùng là như thế nào, liền không thể khống chế mà hôn lên môi người kia.
Đôi môi Hàn Hàn ngọt như mật đường, khiến cho Mục Tương không ngừng xâm nhập cắn mút. Một lần lại một lần câu dẫn triền nhiễu, cũng là một lần lại một lần sa vào hãm sâu.
Như vậy kịch liệt thân thiệt giao triền (thân – môi, thiệt – lưỡi), nhượng Hàn Hàn cả người đều như mộng.
Đột nhiên trong lòng y xẹt qua chút quang minh, nghĩ thông suốt ngân dược chính là ngân dược, lấy đâu ra loại ngân dược có phần hữu tình mới có thể động chứ! Triệu Tiểu Xuân rõ ràng là lấy ngân dược tầm thường đến hù y, nếu không biết rõ đã có người trong lòng, Mục Tương tại sao vẫn hôn y, vẫn cắn y, còn mạnh mẽ tiến vào giữa hai chân y.
『 dát –』 lúc phát giác trên người Mục Tương cũng xuất hiện nhiệt hỏa như mình, Hàn Hàn sợ tới mức ngay cả nói cũng không nói nên lời.
Trong động tác nhìn như ôn nhu của Mục Tương lại mang theo một tia cường ngạnh làm người ta không thể tránh né, mông cánh hoa bị tách ra, ngón tay thon dài quấy nhiễu ở nhập khẩu đánh nhiễu, Hàn Hàn kinh hách quá độ ba hồn bảy vía toàn bộ đều bay đi hết, trước khi nhận ra mình định làm gì, theo phản xạ y đã một tay thật mạnh đánh vào sau đầu Mục Tương.
“Ùm” một tiếng, Mục Tương mắt nhắm lại, ngã vào trì tử.
Hàn Hàn mang cái mông trần nhảy dựng lên, trên người lúc nóng lúc lạnh không ngừng thở gấp.
“Muốn làm... làm cái gì a!” Hàn Hàn lau một phen mồ hôi lạnh nói. Sau đó ở nghe thấy thanh âm “Ục, ục” truyền đến, phát giác Mục Tương đang bất tỉnh lại sắp chìm xuống trì tử, lúc này mới luống cuống tay chân mà kéo người lên, sau đó mang vẻ mặt không biết như thế nào cho phải nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Mục Tương.
“Sao lại nóng như vậy?” Mục Tương cách áo lót chạm đến da thịt cực nóng của Hàn Hàn, không khỏi nhíu mày.
Mục Tương đem Hàn Hàn xoay người lại, đưa tay kiểm tra trán người này.
Hàn Hàn giữa lúc mơ hồ nhìn thấy dung mạo tuấn lãng khiến người ta vô pháp nhìn thẳng của Mục Tương bỗng nhiên lặng im, lăng lăng nhìn hắn, cho đến khi phát giác tay người này đặt trên trán y, mới vùng dậy kịch liệt giãy dụa.
Mục Tương chợt thấy tức giận, bắt lấy hàm của Hàn Hàn nghiêm khắc nói: “Đều bệnh đến như vậy, bình tĩnh lại cho ta, không được tái hồ nháo!”
Giọng điệu hiếm thấy của Mục Tương khiến Hàn Hàn cả kinh, thật sự ngay lập tức đình chỉ tất cả động tác, không sảo cũng không nháo mà lẳng lặng nhìn Mục Tương. Trong chốc lát, thanh âm của y mang theo chút ai oán, nói: “Ta không có bệnh, đều là Triệu Tiểu Xuân!”
“Triệu Tiểu Xuân làm sao?”
“Triệu Tiểu Xuân hắn......” Hàn Hàn nói đến một nửa lại khép chặt miệng, kinh ngạc nhìn chằm chằm Mục Tương.
Mục Tương nhìn thấy Hàn Hàn như vậy, đáy lòng mềm lại. Hắn thở dài nói: “Ngươi phát sốt.”
Hàn Hàn nghe nói như vậy lại giận dữ nói: “Có ngươi mới phát sốt!”
“Hảo hảo hảo, ta phát sốt.” Mục Tương bất đắc dĩ. “Đừng ngâm mình ở trong nước, theo ta đi lên.”
Mục Tương mang theo Hàn Hàn muốn rời khỏi trì đường, Hàn Hàn lại bắt đầu giãy dụa. Nhưng nói là giãy dụa, kỳ thật bất quá cũng chỉ là yếu ớt đá vài cái xuống nước.
“Ta thực nóng......” Hàn Hàn đổ người xuống lẩm bẩm nói.
Hai người dựa vào nhau thật gần, vừa ngửi thấy vị đạo trên người Mục Tương, toàn thân Hàn Hàn liền một chút khí lực cũng không có. Hắn cảm thấy được đầu mình càng lúc càng mơ hồ, trên người càng lúc càng khó chịu, hơi thở đều nhanh chóng thiêu đốt yết hầu, vì thế chỉ có thể không ngừng tìm đến nơi mát mẻ.
Hàn Hàn đột nhiên phát hiện còn hơn cả thủy trì đêm mùa hạ, trên người Mục Tương lại càng mát lạnh. Vì thế, y đầu đã muốn trở nên hỗn loạn chậm chạp vươn rộng hai tay tới gần Mục Tương, tựa đầu lên lồng ngực của Mục Tương, hai tay chậm rãi khép lại, ôm lấy khối băng thật dài này.
Hàn Hàn không phát hiện Mục Tương khẽ run rẩy một chút, chỉ cảm thấy trong lòng mình như có cái gì muốn đi ra, trong ánh mắt cũng vậy.
“Tiểu...... Tiểu Hàn......”
Một khi kề cận, phản ừng trên người liền không thể giấu diếm, Mục Tương trừ bỏ bị nhiệt độ trên da thịt Hàn Hàn dọa, tức thì bị nhiệt khối giữa hai chân người này làm cả kinh há hốc mồm.
Do khó chịu, Hàn Hàn lộ ra vẻ mặt buồn khổ, y cọ cọ vào thân thể Mục Tương, từng chút từng chút chuyển động.
Mục Tương ngây ngốc một hồi, Hàn Hàn sống chết không cho hắn rời đi, hắn đành phải mang theo Hàn Hàn lùi đến chỗ nước nông bên cạnh trì đường ngồi xuống, để hai người ngâm mình trong trì thủy mát lạnh, nước ngập đến thắt lưng.
Hàn Hàn ngẩng đầu lên, chóp mũi cao chạm vào cằm Mục Tương, ảo não nói: “A Tương, nóng quá, ta khó chịu......”
Kia giọng nói nghẹn ngào tỏ ra yếu thế lại mang theo vị đạo nào đó hoặc nhân tâm huyền, Mục Tương cảm thấy trong lòng mình tựa hồ có cái gì hung hăng bị kích thích, hắn nhìn người bạn từ nhỏ của mình thống khổ đến không biết như thế nào cho phải, trong lòng ngoại trừ cảm giác hứng khởi bất xá ra, cũng lẫn lộn nhiều điều khác.
Ánh trăng rọi xuống, dung mạo Hàn Hàn phảng phất hiện ra dưới ngân quang nhu hòa, khiến Mục Tương không thể rời mắt. Như bị mê mẩn, hơi thở của hắn cũng càng lúc gấp gáp.
Hàn Hàn hốc mắt ướt át, đang bị dày vò trong tình úc, Hàn Hàn như vậy khiến cho hắn bỏ không được, cũng không muốn bỏ. Mục Tương cởi bỏ dây lưng tiết y của Hàn Hàn, chỉ chần chừ trong chốc lát, liền theo sóng nước hoạt nhập vào bên dưới tiết khố của y, nhẹ nhàng bắt lấy ngạnh khối từ này đến giờ vẫn để tại hạ phúc (bụng dưới) của hắn.
Hàn Hàn khẽ hừ lên một tiếng, y da thịt nóng bỏng, nơi kia nhiệt độ càng cao, hơn nữa bởi không còn sức chống cự, đến một chút sức lực cũng không biết bay đi đâu mất, y phi thường nhu thuận, im lặng dựa vào Mục Tương.
Mục Tương vô cùng căng thẳng, động tác tay cũng có chút ngập ngừng. Hàn Hàn khe khẽ hừ một tiếng, khó chịu bắt lấy tay Mục Tương, thúc giục Mục Tương mau động.
Mục Tương chậm rãi bao lấy trụ thân trong tay vuốt ve lên xuống, Hàn Hàn cả khuôn mặt đỏ bừng cố nhịn một hồi, mới phát ra tiếng thở dốc tinh tế.
Cho tới bây giờ chưa hề thấy qua bộ dáng như vậy ôn thuần của người này, Mục Tương sắc mặt ửng đỏ. Như vậy đụng chạm thân hình đối phương, chẳng những không có bất luận một chút cảm giác khác thường gì, ngược lại theo tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ không ngừng của Hàn Hàn, lại khiến cho cả cơ thể mình bắt đầu xao động.
Hắn cúi đầu ngưng mắt nhìn Hàn Hàn, bản thân cũng không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nơi khóe mắt của y khẽ rơi lệ, bộ dạng kia khiến hắn không thể nhẫn nại, động tác trong tay cũng mạnh hơn vài phần.
Bàn tay của Mục Tương lướt qua hành bộ, vuốt ve hai khỏa tiểu cầu, khả trong lòng nghĩ như vậy vẫn không đủ. Hắn nghĩ muốn chạm vào nhiều nơi khác, hắn nghĩ muốn vuốt ve khắp cơ thể người này; hắn nghĩ muốn hảo hảo yêu thương y, nghĩ muốn người này ở dưới thân hắn khóc thất thần. ( -_- lòi cái bộ mặt sắc lang ra rồi kìa)
Úc niệm mới thoát ra như vậy đáng sợ, khiến Mục Tương thoáng cứng đờ.
“A, nơi đó...... Nơi đó......” Khoái cảm quá kịch liệt làm cho Hàn Hàn kêu thành tiếng, y kích động chụp lấy tay Mục Tương, lần thứ hai đặt lên phân thân đang run rẩy.
Đầu ngón tay Mục Tương xẹt qua đỉnh ao tào của Hàn Hàn, đè thật mạnh, Hàn Hàn lập tức khó nén nổi mà run rẩy.
Nhiệt khí của Hàn Hàn phả lên gáy Mục Tương, sau đó há mồm cắn vào chiếc cổ tuyến điều ưu mỹ của hắn kêu lên một tiếng đau đớn, lập tức bắn mạnh xuống đáy nước.
Trọc dạ nhữ bạch sắc loang ra trong nước, trên mặt Hàn Hàn mang theo một tia diễm sắc cùng ngỡ ngàng, phân thân dưới nước khẽ co rút.
Mục Tương cúi đầu nhìn Hàn Hàn, đôi môi y hé mở, ánh mắt mờ mịt.
Phát tiết qua đi, Hàn Hàn chậm rãi từ trong dòng xoáy úc vọng tỉnh táo lại, khi y ý thức được mới vừa rồi là ai ở bên cạnh ôn nhu an ủi y, không khỏi toát ra mồ hôi lạnh. Chính là tiểu huynh đệ dưới đáy nước chẳng những không bởi vì y kinh hách mà lùi về đi, ngược lại còn chậm rãi ở trong tay Mục Tương trương lên.
Mục Tương phát hiện, thật tự nhiên lần thứ hai động thủ giúp Hàn Hàn giải quyết. Hàn Hàn giãy dụa đứng dậy, khiến nước trong hồ bắn tung lên, y vừa thở vừa hô: “Buông tay, ta, ta đã muốn tốt lắm, ngươi đừng tái lộng!”
“......” Mục Tương không nói gì, chính là một tay giới trụ Hàn Hàn, một tay nắm thật chặt thứ đang dâng trao dưới đáy nước của y.
Hàn Hàn kinh hãi phát giác này tư thế thật quá mức nguy hiểm, thứ kia của chính mình ở trong tay người ta, nếu đối phương một chút cũng không vui vẻ khả sẽ phi tàn tức thương, vì thế nhất động cũng không dám mà đứng im, run rẩy nói:
“Ta không nghĩ đối với ngươi làm chuyện này, tất cả đều do Triệu Tiểu Xuân hạ dược ta......”
“......” Mục Tương cũng hiểu được trong miệng Hàn Hàn chính là loại dược gì. Chính là...... “Triệu Tiểu Xuân vì sao đối với ngươi hạ dược?”
“Bởi vì......” Hàn Hàn tuy rằng bị dược tính mãnh liệt bùng nổ quấy đảo đến đầu hôn não trướng, lại bởi vì mới vừa rồi một lần phát tiết mà mơ mơ màng màng, nhưng gặp phải vấn đề quan trọng như vậy y vẫn là cắn chặt răng, như những lần trước, vẫn là không có nói ra.
“Tiểu Hàn......” Thanh âm trầm ấm phát ra từ miệng Mục Tương, trong lời nói có chút lo lắng cùng dụ dỗ. “Ra chuyện gì ngươi hẳn là nói cho ta biết, đừng gạt ta, làm cho ta lo lắng.”
Kia giọng nói chết người cùng đôi mắt thâm thúy ôn nhu nhất tịnh hướng Hàn Hàn công tới, Hàn Hàn nhìn khuôn mặt tuấn mỹ vô trù của Mục Tương, nhất thời mê mẩn, liền thốt ra: “...... Bởi vì...... Bởi vì ta thích ngươi, Triệu Tiểu Xuân thấy thể mới dùng ngân dược giúp ta...... Ách......”
Mục Tương thoáng thất thần. Nguyên lai, nguyên lai Hàn Hàn thích hắn!
Chuyện chưa bao giờ nghĩ tới này hiện giờ từ chính miệng Hàn Hàn nói ra, Mục Tương sửng sốt, trong chốc lát thất thần vô pháp trả lời. Sau đó, ngực hắn tim đập như trống, một tiếng rồi lại một tiếng, đưa thần trí hắn gọi về.
Loại tư vị khó nói nên lời này cơ hồ tràn ra khắp cả lồng ngực, Mục Tương cảm thấy cảnh vật bốn phía giống như đang xoay tròn, khí huyết nghịch lưu không thể khống chế.
Mục Tương nhịn không được cúi đầu chiếm lấy đôi môi cánh hoa còn đang run rẩy kia, Hàn Hàn như vậy càng lúc càng khiến hắn muốn buông cũng không được, hắn còn không kịp nghĩ chính mình đến tột cùng là như thế nào, liền không thể khống chế mà hôn lên môi người kia.
Đôi môi Hàn Hàn ngọt như mật đường, khiến cho Mục Tương không ngừng xâm nhập cắn mút. Một lần lại một lần câu dẫn triền nhiễu, cũng là một lần lại một lần sa vào hãm sâu.
Như vậy kịch liệt thân thiệt giao triền (thân – môi, thiệt – lưỡi), nhượng Hàn Hàn cả người đều như mộng.
Đột nhiên trong lòng y xẹt qua chút quang minh, nghĩ thông suốt ngân dược chính là ngân dược, lấy đâu ra loại ngân dược có phần hữu tình mới có thể động chứ! Triệu Tiểu Xuân rõ ràng là lấy ngân dược tầm thường đến hù y, nếu không biết rõ đã có người trong lòng, Mục Tương tại sao vẫn hôn y, vẫn cắn y, còn mạnh mẽ tiến vào giữa hai chân y.
『 dát –』 lúc phát giác trên người Mục Tương cũng xuất hiện nhiệt hỏa như mình, Hàn Hàn sợ tới mức ngay cả nói cũng không nói nên lời.
Trong động tác nhìn như ôn nhu của Mục Tương lại mang theo một tia cường ngạnh làm người ta không thể tránh né, mông cánh hoa bị tách ra, ngón tay thon dài quấy nhiễu ở nhập khẩu đánh nhiễu, Hàn Hàn kinh hách quá độ ba hồn bảy vía toàn bộ đều bay đi hết, trước khi nhận ra mình định làm gì, theo phản xạ y đã một tay thật mạnh đánh vào sau đầu Mục Tương.
“Ùm” một tiếng, Mục Tương mắt nhắm lại, ngã vào trì tử.
Hàn Hàn mang cái mông trần nhảy dựng lên, trên người lúc nóng lúc lạnh không ngừng thở gấp.
“Muốn làm... làm cái gì a!” Hàn Hàn lau một phen mồ hôi lạnh nói. Sau đó ở nghe thấy thanh âm “Ục, ục” truyền đến, phát giác Mục Tương đang bất tỉnh lại sắp chìm xuống trì tử, lúc này mới luống cuống tay chân mà kéo người lên, sau đó mang vẻ mặt không biết như thế nào cho phải nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Mục Tương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất