Lãng Đãng Giang Hồ Chi Ám Tương Tư

Quyển 2 Chương 3: Quyển 2 Chương 13

Trước Sau
Ý thức của Hàn Hàn không thanh tỉnh được bao lâu, khi bên tai an tĩnh lại, y từ từ ngất đi, mê man bất tỉnh.

“Độc này kỳ thực không khó giải, chính là dược này phải hạ từng tầng, dược liệu lại khó tìm, tốn ta thêm chút thời gian.”

Bên tai Hàn Hàn nghe thấy những thanh âm lộn xộn, ong ong vang lên có phần giống như tiếng phong điệp vỗ cánh, nhưng cẩn thận nghe lại nhận ra là tiếng người. Đầu y còn có chút mơ hồ, ngẩn ra nghe những thanh âm kia.

Là đang ở trong mộng sao? Trong mộng tai của y thỉnh thoảng vẫn còn tốt, có thể nghe thấy tất cả tiếng động.

Chắc chắn là trong mộng! Bằng không mí mắt như thế nào vẫn nặng nề không thể nâng lên.

Thanh âm lại tiếp tục, nhưng là của một người khác. “Triệu đại phu cần loại dược gì cứ việc nói ta biết, ta sẽ phái người đi tìm.”

...A, A Tương! Mơ thấy tiếng của A Tương.

Khóe miệng Hàn Hàn khẽ nhếch lên.

Tiếng trẻ con nãi thanh nãi khí vang lên giòn tan: “Ngươi tìm dược liệu không theo cách của ta, cũng không nhanh bằng ta, huống hồ ta phải đích thân nhìn thấy, ngửi thử mới có thể ước chừng phân lượng. Như vậy đi, ta để lại mấy thang thuốc, ngươi uy cho Tiểu Hàn uống, chờ ta mang giải dược cuối cùng đã được điều chế tốt về cho ngươi.”

“Thực làm phiền Triệu đại phu.”

“Ai, phiền toái gì chứ, gọi ta là Tiểu Xuân được rồi. Ngươi và Tiểu Hàn cùng ta là loại giao tình nào a, bằng hữu trúng độc cũng không giải được, chiêu bài của thần y ta đây không phải muốn chém thành củi đem đi đốt sao?”

“... Còn một chuyện, là về chuyện trên người ta và Tiểu Hàn...”

Mục Tương không biết là đang nói gì, nãi oa oa (búp bê sữa ~:”>) nghe thấy lại đột nhiên cười khanh khách, khoan khoái vô cùng.

Hàn Hàn đang ngủ khẽ cau mày, rõ ràng là giọng nói của tiểu hài tử thực êm ái, nhưng khi cười lên lại khiến lòng y càng khó chịu, còn bắt đầu run rẩy đảm chiến tâm kinh.

Nghĩ đến người này không biết lại muốn nói nhảm điều gì đùa giỡn bọn họ. Ý thức của Hàn Hàn lại trở nên mơ hồ, không thể duy trì, mặc cho bản thân lần thứ hai hôn mê, rơi vào trong bóng tối.

Buổi trưa, ánh dương hiếm có trong ngày đông xuyên qua song cửa, chiếu vào sương phòng nhỏ.

Trên người phủ một chiếc chăn bông thật dày khiến Hàn Hàn cảm thấy có chút khó thở, ánh nắng giữa trưa xua tan âm hàn trong phòng, cũng đem y hấp nóng cả người đầy mồ hôi. Cuối cùng, trước khi bị nóng chết, y đá văng ra tầng tầng lớp lớp chăn bông trên người, tỉnh lại.

Tuy rằng cảm nhận được nhiệt độ của mặt trời, song trước mắt vẫn là một mảng tối đen. Y sờ sờ mặt mình, phát hiện hai mắt không biết đã bị bịt kín bằng một lớp vải từ khi nào. Lớp vải mềm mại, như được chọn qua rất kĩ, mũi còn ngửi thấy mùi dược mát lạnh, xem ra là được đắp một loại dược liệu nào đó.

Trong tai cũng vậy, bị bịt kín bằng một lớp sáp, chỉ chừa lại một khe hở nhỏ, để y có thể nghe thấy vài tiếng động.

Chính là bởi vì chảy rất nhiều mồ hôi, cả người nhớp nháp khiến y rất khó chịu, còn mơ hồ ngửi thấy mùi hôi.

Những thứ này chắc hẳn đều là do Triệu Tiểu Xuân phân phó... Người kia... đối y thật tốt...

Thế nhưng, Hàn Hàn lập tức nghiến răng nghiến lợi, nếu hắn có thể bớt thích đùa giỡn người khác, tuyệt đối sẽ rất tốt!

Chạm vào lớp vải băng mắt, Hàn Hàn đưa tay như muốn cởi xuống, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, thanh âm của Mục Tương vang lên: “Đừng cởi, dược kia phải đắp trong mười ngày!”

Hàn Hàn ho khan vài tiếng, tuy rằng chỉ phát ra mấy tiếng nho nhỏ, nhưng có thể nói lại việc này khiến y cao hứng vô cùng. Y xoay xoay đầu, hướng về nơi có thể Mục Tương đang đứng, mở miệng nói:

“...Đây...là đâu?”

“Một biệt quán bí mật ở ngoại ô Nhữ Dương.” Mục Tương giải thích. “Thân thể ngươi suy yếu không thích hợp lặn lội đường xa, cho nên chọn nơi này trước hết để ngươi tĩnh dưỡng.”

Hàn Hàn nhớ tới những huynh đệ ở chung với y. “Những tiểu tư ở cùng ta tại Thủy Nguyệt lâu...”

Y mới mở miệng, Mục Tương liền nói: “Ngươi hôn mê nhiều ngày nay không ngừng nói mê, nói muốn dẫn bọn hắn cùng đi. Ta nghĩ ngươi ở Thủy Nguyệt lâu hẳn là được bọn họ quan tâm không ít, nên mua hết khế bán mình của hai mươi người kia, sau đó cho bọn họ chút ngân lượng để bọn họ ly khai Thủy Nguyệt lâu. Cũng nói cho bọn họ biết sau này có gặp gì khó khăn có thể đến Hàn Sơn hoặc Tả Ý sơn trang, ta và ngươi sẽ giúp đỡ ổn thoả.”

Hàn Hàn nghe Mục Tương nói xong liên tục gật đầu. Y kỳ thực vốn định đưa mọi người về Hàn Sơn, chính là vào Hàn Sơn có nhiều quy củ còn phải tập võ, không bằng cho bọn họ ít tiền để họ về nhà cũng tốt, làm chút sinh ý cũng tốt, tự do tự tại.

“Về phần Kim Hoa mà ngươi gọi nhiều lần nhất...” Mục Tương dừng một chút.

Hàn Hàn kinh ngạc miệng mấp máy, y cũng gọi tên Kim Hoa sao?

“Đó là người của Thanh Minh các, Thanh Minh các sẽ không đơn giản thả người.” Trong giọng nói của Mục Tương có phần khó xử.

Tay Hàn Hàn nắm thật chặt, nói: “Liễu Trường Nguyệt đáp ứng ta sẽ hảo hảo chiếu cố Kim Hoa...” Y ho hai tiếng.

Mục Tương nhìn chăm chú vào Hàn Hàn, trong lòng hắn kỳ thực muốn hỏi người này rốt cuộc đã đáp ứng Liễu Trường Nguyệt cái gì?

Trên giang hồ cái tên Thanh Minh các vừa nói ra, mọi người đều sẽ thần hồn nát thần tính, chỉ vì Thanh Minh các xảo quyệt khó phân này chưa bao giờ có người không giết được. Nhưng Liễu Trường Nguyệt lại vì Hàn Hàn phá lệ một lần, chẳng những không giết y, thậm chí còn nhận lời để y giữ vị trí đường chủ Thanh Minh các.

Mục Tương muốn hỏi Hàn Hàn, nhưng lại nói không nên lời. Hắn không biết trong bốn tháng này có hay không một chút thay đổi, không biết trái tim Hàn Hàn có hay không khi không có hắn ở bên sẽ nghiêng về người khác.



Tâm tình như vậy khiến Mục Tương có chút bối rối, hắn thực không biết bản thân đến tột cùng là làm sao vậy?

Chăm chú nhìn Hàn Hàn, nhìn hai mắt băng vải trắng của y, khuôn mặt hơi nhợt nhạt và chiếc cằm nhọn, Mục Tương chợt rất muốn chạm vào khuôn mặt người này, mỗi tấc đều sờ thật kỹ, xác định người này là thực sự, thực sự bình yên trở về bên cạnh mình.

“Đúng rồi!” Hàn Hàn bất chợt thốt lên, khiến bàn tay đang vươn ra của Mục Tương dừng lại giữa không trung, sau đó chậm rãi rụt về.

“...Ta nghe thấy tiếng của Triệu Tiểu Xuân...” Hàn Hàn đỏ mặt, giọng nói khàn khàn mang theo chút lắp bắp: “... Khụ...Tai và giọng của ta là do hắn chữa phải không... Kia... Vậy ngươi có thuận tiện bảo hắn đem... đem thứ xuân dược kêu phanh phanh khiêu gì đó giải luôn không? Tiểu tử kia lừa ta, nói cái gì mà dược tính chỉ duy trì trong một tháng, đến giờ cũng đã năm tháng, mà...mà...”

Hàn Hàn nhớ tới ngày đó gặp lại Mục Tương, Mục Tương lại ở thông phô làm chuyện đó với y, cả khuôn mặt trong nháy mắt đỏ lừ, đỉnh đầu như muốn bốc hơi.

Nhìn bộ dạng đỏ mặt cúi đầu của Hàn Hàn, tâm tư Mục Tương khẽ động, chỉ muốn đem người này kéo vào trong lòng. Nhưng Mục Tương sợ sẽ khiến Hàn Hàn hoảng sợ, đành phải cố kiềm chế xao động trong nội tâm, không dám có bất kì hành động nào vượt quá quy củ.

Mục Tương mở miệng, giọng nói có phần mất tự nhiên. Hắn nói:

“Ta... đã hỏi qua... Triệu Tiểu Xuân nói dược có hai loại, một loại gọi là tâm nhi phanh phanh khiêu, một loại là tâm nhi phanh phanh 『 nhất trực 』 khiêu. Loài đầu dược hiệu ngắn còn có độ sai lệch, cho nên hắn dùng loại thứ hai. Thứ này công hiệu lâu mà dược tính tốt, quan trọng hơn là có thể giải một số loại độc thông thường. Ngươi trúng Cửu tiêu ngũ linh tán cũng là nhờ loại được này, trì hoãn độc tính phát tác, mới kịp thời bảo vệ được tính mạng.”

Hàn Hàn vừa nghe thấy “công hiệu lâu” ba chữ kia, lập tức từ trên giường nhảy dựng lên. “Là bao lâu? Hắn có nói dược tính của thuốc bao lâu mới có thể biến mất?”

“... Không có.” Mục Tương cười khổ.

“Tên tử tiểu tử kia sao lại thích đùa giỡn như vậy, hắn cũng không nghĩ tới... Ta... Ngươi... Ta hiện tại chỉ cần chạm vào ngươi... Liền... Liền...” Hàn Hàn kích động cả người run lên. Tuy rằng dược của Triệu Tiểu Xuân cứu tính mạng của y, nhưng cũng khiến y không cách nào đối mặt với Mục Tương.

Mục Tương kéo Hàn Hàn ngồi xuống, ngữ khí ôn hòa nói: “Dù vậy, ta vẫn thực cảm kích hắn, nếu không phải nhờ hắn, ta hiện tại nhìn thấy có thể không còn là ngươi khi cười khi lại sinh khí như vậy.” Mục Tương vạn phần vui mừng.

Còn nữa nếu không có Triệu Tiểu Xuân, hắn cũng không thể biết được tình cảm của mình đối với Hàn Hàn.

“... A Tương...” Trong  thanh âm của Hàn Hàn có phần ủy khuất. “Ngươi luôn thay hắn nói tốt...”

“Được rồi, uống thuốc đi rồi nói sau, dược cũng sắp nguội.” Mục Tương bưng bát thuốc đã sắc xong lên, từng muỗng từng muỗng uy Hàn Hàn uống.

Hàn Hàn vừa uống vừa liên tục cau mày, y từ trước đến nay ghét nhất uống những thứ đắng muốn chết kia, nhưng cũng bởi vì không còn là tiểu hài tử, không thể không thích là không uống, đành phải nhẫn nại đem bát thuốc uống hết.

Sau khi uống thuốc, Mục Tương lau mồ hôi trên trán Hàn Hàn, nói: “Nhiều ngày nay sau khi ngươi uống dược ta đều dùng chăn dày đắp cho ngươi, để ngươi đổ mồ hôi dư độc có thể thoát ra nhiều hơn. Ra nhiều mồ hôi như vậy ngươi khẳng định khó chịu, ta đã cho người đun nước, ngươi cố chịu một chút, chờ ta lát nữa giúp ngươi tắm rửa.”

“Cái, cái, cái gì!?” Hàn Hàn còn chưa kịp phản ứng, Mục Tương đã đi ra cửa phân phó hạ nhân chuẩn bị.

Đợi Mục Tương quay lại, Hàn Hàn quờ quờ giữa không trung một hồi, Mục Tương vươn tay ra để y bắt lấy, sau khi Hàn Hàn bắt được người lập tức nói: “...Tự ta tắm là được, không cần... phiền ngươi.”

“Mắt ngươi còn bất tiện, vẫn là để ta giúp ngươi.” Mục Tương vỗ vỗ mu bàn tay Hàn Hàn nói: “Hơn nữa đã nhiều ngày ngươi mê man, cũng là ta thay ngươi lau người.”

“... Không nên không nên, bằng không... Khụ khụ khụ... Ngươi gọi Bạch Linh... Khụ...” Hàn Hàn khẩn trương đến nỗi ho lên vài tiếng, tuỳ tiện nói ra một cái tên của đệ tử Hàn Sơn phái: “Bằng không gọi Bạch Linh tới giúp ta...”

Mục Tương im lặng một lúc, sau đó nói: “Vẫn là để ta giúp. Người khác làm, ta lo lắng.”

Tính tình Mục Tương tuy rằng ôn hòa, bộ dạng thoạt nhìn cũng dễ nói chuyện, nhưng chuyện đã quyết trước nay rất ít khi nhượng bộ, hơn nữa những chuyện kia hầu hết luôn có liên quan tới Hàn Hàn.

Trong khi hai người đang lằng nhằng với nhau, hạ nhân đã đưa dục bồn vào phòng.

Nước nóng và nước lạnh luân phiên được đổ vào, hơi bốc lên khắp phòng, bồ kết được đặt trên chiếc bàn con bên cạnh, y sam sạch sẽ đặt bên giường, hạ nhân hành lễ rời đi, Hàn Hàn còn đang vùng vẫy giãy dụa.

“Chẳng qua chỉ là tắm rửa lau người, chúng ta lúc trước không phải đã từng tắm chung sao?” Mục Tương nhìn biểu tình của Hàn Hàn, cảm thấy được có chút buồn cười.

“Khi đó ngươi với ta bao nhiêu tuổi a... Năm đó ta còn có thể để mông trần chạy lung tung trên Hàn Sơn... Bây giờ sao có thể a...” Lúc Mục Tương không cho cự tuyệt mang Hàn Hàn tới cạnh dục bồn bắt đầu cởi vạt áo y, Hàn Hàn nắm chặt vạt áo, thống khổ rên một tiếng. “... A Tương, ta không cần...”

Mục Tương nghe vậy bật cười. Người này như thế nào lại khiến người ta yêu thích như vậy chứ, lời nói ra mặc kệ là trêu đùa hay oán trách, đều làm tâm tình của hắn vô cùng vui vẻ.

Chính là khi tự mình cởi quần áo trên cơ thể Hàn Hàn xuống, lộ ra thân hình rắn chắc hơi gầy kia, hơi thở của Mục Tương chợt ngưng lại, khuôn mặt tươi cười cứng đờ.

Có lẽ do ánh mắt của Mục Tương quá mức nóng bỏng, Hàn Hàn đã sớm bị cởi sạch có chút mất tự nhiên mà hô một tiếng: “A Tương... Thực sự phải tắm sao?”

Mục Tương đột ngột phục hồi tinh thần. Hắn lập tức thò tay xuống nước thử độ ấm, cảm thấy đã vừa đủ, mới đưa Hàn Hàn tới dục bồn.

Thanh âm của Mục Tương có chút bất ổn nói: “Được rồi, vào thôi! Mồ hôi của ngươi có độc, để Bạch Linh giúp ngươi tắm ta lo lắng.”

Nghe Mục Tương nói như vậy, Hàn Hàn cũng đành tuyệt vọng bước vào mộc bồn, dựa vào mép bồn chậm rãi ngồi xuống.

Cúi người, khom lưng ôm lấy đầu gối, sắc mặt Hàn Hàn có phần không được tự nhiên.

Mục Tương cầm bồ kết thấm nước xoa đều tạo bọt, đem chất lỏng này chà lên tóc Hàn Hàn, ôn nhu giúp Hàn Hàn gội sạch đầu, sau đó cầm khăn ướt bắt đầu lau người cho Hàn Hàn.

Sống lưng Hàn Hàn nổi lên một trận run rẩy, những nơi bị chạm qua đều tê dại, hơn nữa lực độ của Mục Tương lại nhẹ nhàng như vậy, giống như nâng niu một thứ trân bảo dễ vỡ, một lần lại một lần, vuốt ve qua lại.



Tắm một lúc, hơi thở của hai người cũng bắt đầu trở nên hỗn loạn, lần này mặc dù bốn mắt chưa hề chạm nhau, nhưng như vậy lại càng hỏng bét, mắt bị che đi khiến Mục Tương cảm thấy Hàn Hàn có một loại ảo giác mặc người giày vò, mà Hàn Hàn ngược lại vô cùng mẫn cảm, tay Mục Tương tiến đến chỗ nào y liền run rẩy nơi đó.

Khăn lau một hồi, không biết đến chỗ nào, biến thành bàn tay của Mục Tương chạm vào da Hàn Hàn, chậm rãi xoa bóp.

Từ hai quả nhỏ đỏ thẫm trên ngực chậm rãi trượt xuống nơi nóng rực giữa hai chân, phân thân của Hàn Hàn trong nước chậm rãi ngẩng đầu, bị đối phương bắt được, liền run lên thật mạnh.

Mục Tương nắm lấy bộ phận yếu ớt của Hàn Hàn, thượng hạ loát động, hai tay Hàn Hàn bắt được cánh tay của Mục Tương buồn bực hừ một tiếng, giọng khàn khàn trách móc: “...Không cần.”

Nhưng giọng nói mang theo điềm nị (ngọt béo) của Hàn Hàn lại khiến trái tim Mục Tương đập càng lúc càng nhanh, hắn vô pháp kiềm chế tăng thêm lực đạo trong tay, từng chút từng chút vuốt ve người này.

Nghe thấy thanh âm gần như sắp khóc của Hàn Hàn cùng tiếng thở dốc, Mục Tương không kiềm được nhu lộng trụ thân căn bộ của người này và hai khỏa viên cầu bên dưới, muốn cho thanh âm kia lớn thêm một chút. Ngón tay bên kia thậm chí nương theo thế nước tham nhập vào nơi riêng tư sau mông Hàn Hàn, nhẹ nhàng trừu sáp, khiến Hàn Hàn khó chịu mà cong người không ngừng thở dốc.

Đôi môi Hàn Hàn khẽ mở mơ hồ có thể nhìn thấy đầu lưỡi đỏ tươi. Mục Tương cúi đầu hôn lên nơi mềm mại kia, khẽ cắn mút, lại thâm nhập vào sâu hơn, lướt qua kẽ răng, tinh tế liêu lộng từng chỗ mẫn cảm trong miệng người này, khiến y cả người không ngừng run rẩy.

Ngón tay Mục Tương trong thân thể Hàn Hàn tăng thêm thành hai, khi hắn chạm tới một nơi đặc biệt nhô lên bên trong nội bích mềm mại, cả người Hàn Hàn bỗng nhiên run rẩy kịch liệt, phân thân trong tay hắn lại càng khiêu động, cơ hồ sắp không chịu nổi.

Mục Tương không biết đây là vì sao, nhưng hiểu rõ Hàn Hàn không phải khó chịu mà là khó nhịn.

Hắn đầu tiên nhẹ nhàng đè xuống, sau đó xoay một vòng, từ từ tăng thêm lực đạo. Lúc này đôi môi ngẫu nhiên hé ra trong chốc lát, liền có thể nghe thấy tiếng rên rỉ hoàn toàn không thể khống chế, trán đầy động tình của Hàn Hàn.

“Ân ách –”

Nguồn nhiệt trong tay một trận run rẩy kịch liệt, dịch thể màu trắng sữa bắn ra trong nước, Hàn Hàn tê liệt ngã xuống, trên khuôn mặt đỏ ửng lộ ra mị sắc mông lung mơ màng.

Mục Tương vẫn cúi xuống từng chút từng chút hôn y, Hàn Hàn cũng khẽ mở miệng, vươn đầu lưỡi đáp lại. Y ngâm mình trong làn nước ấm áp, tiếp nhận nụ hôn của Mục Tương, cả người vô lực, có một loại cảm giác khó nói nên lời tràn đầy nội tâm.

Y cảm thấy mình như được yêu, tại lúc này đây, tâm tư của Mục Tương toàn bộ đặt trên người y.

Mãi đến khi nước đã có phần lạnh, Mục Tương liền dùng khăn sạch lau mặt cho Hàn Hàn, đem toàn bộ mồ hôi còn đọng trên mặt y lau đi, thanh âm khàn khàn nói: “Đứng lên đi, đừng ngâm nước nữa, cẩn thận bị cảm lạnh.”

Hàn Hàn cúi đầu lên tiếng: “Ân!”

Y thử nâng người, nhưng tay chân mềm nhũn, vất vả lắm Mục Tương mới đỡ y đứng lên được, nhưng y dưới chân bị trượt liền ngã ngửa ra sau.

“Tiểu Hàn!” Mục Tương khẩn trương hô một tiếng.

Hàn Hàn thất kinh, vừa đảo người vừa vươn tay hướng Mục Tương quơ loạn.

Nhưng y không biết đã bắt được cái gì, Mục Tương buồn bực hừ một tiếng, y lôi một chút, cư nhiên lại đem Mục Tương kéo xuống theo, không kịp giảm lực đạo mà ngã vào mộc bồn.

Giữa mộc bồn bọt nước bắn tung tóe, Mục Tương không thể đưa tay đỡ lấy Hàn Hàn, bởi rất muốn nhưng không đủ lực.

Đầu Hàn Hàn đụng vào mép bồn, cả người cứ ù ù, cảm thấy thứ y đang cầm có chút kì quái, ngạnh ngạnh dài dài, cách lớp vải y sam truyền đến nhiệt độ, còn thoáng run lên.

Hàn Hàn đột nhiên thông suốt, phát hiện bản thân quơ được thứ gì! Lập tức sét đánh giữa trời, đánh cho cả người y nổ tung, y bắt được chính là cái kia, cái kia, cái kia của A Tương a! Hơn nữa y còn kéo A Tương một cái...

Chầm chậm buông năm ngón tay, Hàn Hàn xấu hổ nghẹn ngào một tiếng quay ra sau, mặc cho bản thân chìm vào trong nước.

Chính là đương nhiên Mục Tương không thể nào để y chết, nước còn chưa đến cổ, Hàn Hàn đã bị bế lên khỏi dục bồn.

Sau đó Mục Tương sải bước đến bên giường đặt y xuống, cơ hồ không hề báo trước, cơ thể nóng rực phủ lên y.

Hai thân thể nóng rực giao triền, tình dục đến mãnh liệt khiến người vô pháp chống cự.

Mục Tương từ khi nhìn thấy cơ thể xích lõa của Hàn Hàn vẫn luôn nhẫn nại, lý trí như bị thiêu đốt hoàn toàn, thật vất vả đợi được đến khi Hàn Hàn đứng lên mặc quần áo, lại đột nhiên bị người kia hung hăng nắm lấy như vậy, những dục niệm hắn cố gắng kiềm chế kia liền như mãnh hổ xuất hiệp (hổ dữ xổng chuổng:”>) lao ra ngoài, khiến hắn cuối cùng không thể khống chế.

“Tiểu Hàn, nhẫn nhẫn...”

“Cái gì?” Hàn Hàn còn không kịp phản ứng liền cảm thấy đùi mình bị nâng cao, sau đó một vật nóng như lửa đột ngột tiến vào.

Hàn Hàn kêu lên một tiếng đau đớn gần như thở không nổi, Mục Tương đã bắt đầu đại tứ thát phạt (sát phạt tứ phía) mãnh liệt xông lên.

“A –” Đau đớn người này mang đến chỉ có trong chốc lát, sau đó hoàn toàn thay đổi khiến người ta chìm ngập trong khoái cảm. Hàn Hàn chỉ cảm thấy thiên toàn địa chuyển, khó có thể tự kiềm chế mà kêu lên.

Mục Tương giống như ma quỷ tiến xuất trong người Hàn Hàn, lực đạo bãi động mang đến khoái cảm làm người choáng váng.

Hàn Hàn bị nghiêng sang một bên, một chân gác lên cánh tay Mục Tương, hai bắp đùi mở rộng, Mục Tương ở giữa kịch liệt đĩnh động.

Hàn Hàn một tay giữ lấy chăn một tay nắm chặt cánh tay Mục Tương, thở gấp nói: “A Tương... Chậm một chút... Chậm một chút... Ân...Nhanh quá...” Ý thức y trống rỗng, không thể chịu thêm nữa.

Mục Tương hôn môi Hàn Hàn, nuốt thanh âm của y vào miệng, khiến câu nói của Hàn Hàn biến thành những tiếng thở dốc, càng không ngừng, càng không ngừng, dùng bộ phận tối hỏa nhiệt trên người mình, dốc sức yêu thương người này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau