Lang Gia Không Có Bảng

Chương 12

Trước Sau
“Tiêu Cảnh Diễm, huynh là không tin ta?”

“Ta vốn là giang hồ thảo giới, sau này dù muốn đi đường nào thì cũng không phiền Thiếu tướng quân phí tâm.”

“Được. Được. Được.”

Lâm Thù cảm thấy toàn thân không có chỗ nào không đau, cảm giác như đốt tâm khoét cốt, ép đến hốc mắt hắn chua xót, khóe miệng run run không phát ra được âm tiết. Một đường từ Đông Hải vào kinh, Lâm Thù hắn có chỗ nào không phải là cẩn thận bảo vệ, chỉ lo xảy ra một chút sai lầm. Đường đến kinh thành nảy sinh biến, hắn kiệt tâm tận lực, lòng tràn đầy cảm giác tội lỗi, sợ bản thân hơi có chút không cẩn thận mà để Tô Diễm bị thương ở đâu đó. Nhưng kết cục, lẽ nào hết thảy đều uổng phí?



Vị Mục tiểu vương gia này làm việc từ trước đến giờ đều quái đản, không quá để ý mọi lễ nghĩa. Khi hắn bắt được người ở Mục vương phủ lại không áp giải tới Hình Bộ Ty đầu tiên, ngược lại sai người báo cho Lâm Thù trước nhất. Lâm Thù được sự đồng ý của Lâm Tiếp, lên đường suốt đêm. Nhìn thấy Mục Thanh, câu thứ nhất của hắn cũng không hỏi đến thích khách, chỉ quan tâm Tô Diễm, “Y vẫn ổn chứ?”

“Ừm…” Mục Thanh có chút do dự, Lâm Thù liền nhìn được điểm bất thường, bèn lấy ra tư thái đã nhiều năm chưa sử dụng hướng về vị Tiểu vương gia này. Mục Thanh bị uy hiếp đến nỗi phải vò đầu nói, “Nghĩ là không tốt lắm, nửa đêm bị giật mình, đến bây giờ còn chưa ngủ, chỉ ngồi yên ở trong phòng.”

“Y có từng nói gì không?”

“Cũng không có gì, chỉ là hỏi tới Thất điện hạ.” Lâm Thù nghe vậy thì sắc mặt đột nhiên lạnh đi, khiến Mục Thanh bị dọa sợ không ít, lời nói ra chẳng được lưu loát, “Ta… Ta cũng không có nói cho y biết cái gì… Huynh xem chuyện đã qua lâu như vậy, ta không còn nhớ rõ nữa. Huống chi Cảnh… Cảnh Diễm ca cũng đi…”

“Đi cái gì?”

Mấy năm gần đây, Mục Thanh chưa từng thấy qua dáng vẻ nghiêm nghị như thế của Lâm Thù, trong lòng lập tức có một cổ khí nghẹn lại, biểu tình cũng trở nên lúng túng, “Huynh đưa người vào phủ ta, cũng không nói rõ ràng, còn gọi đồ bỏ đi như Dự vương và Hiến vương đến. Bây giờ… Lâm Thù ca, huynh muốn đi đâu?”

Lần này, Lâm Thù ngay cả câu ‘quay lại sẽ tìm ngươi tính sổ’ cũng lười ném lại, chỉ hung hăng ghi nhớ một khoản nợ lên đầu Mục Thanh. Hắn dựa theo lời phủ đinh mà thẳng hướng thẳng vào phòng Tô Diễm.

Tô Diễm quả nhiên còn chưa ngủ. Lúc này, màn đêm nặng trĩu, bên ngoài đang mưa, trong nhà mặc dù đã đốt chậu than nhưng đối phương dường như vẫn còn cảm thấy lạnh, sắc mặt lộ ra chút trắng xanh. Lâm Thù bước nhanh qua, không để tâm chuyện hắn ghét nóng. Một tay hắn nắm chặt tay Tô Diễm, quả thật tay y lạnh như băng, “Huynh còn chưa ngủ? Thế nào lạnh như vậy? Liệt Chiến Anh đâu?”

“Hắn bị thương. Dược thảo ở chỗ ta không đủ, nên ta bảo hắn theo Mục Thanh đi bôi thuốc.” Sắc mặt Tô Diễm lãnh đạm, âm thầm thoát khỏi Lâm Thù, “Lâm Thiếu tướng quân sao lại đến đây?”

“Huynh nói cái gì vậy, lời lẽ kỳ lạ.” Lâm Thù nhìn Tô Diễm, ngoại trừ không chịu được lạnh thì chẳng có ngoại thương nào, tâm đang dâng lên liền để xuống một nửa, nhưng vẫn còn một nửa treo lơ lửng, “Nơi này đã không an toàn, ta tới đón huynh về.”

“Về đâu?”

“Dĩ nhiên là Lâm phủ.”

“Không vào cung sao? Gặp đương kim bệ hạ một chút, để ngài nhìn xem ta có phải Thất điện hạ hay không, hoặc giả, còn có thể phong Tô mỗ làm Vương gia.”

Tâm đang treo chợt trầm xuống, không phải ổn định, mà là rơi xuống đáy thấp nhất, ngã đau đớn. Lâm Thù nhìn vào đôi mắt Tô Diễm, tựa như gặp phải một khối lửa, lời nói ra không khỏi lạnh đi vài phần, “Huynh có ý gì? Có lời nào không thể thật tốt nói với nhau.”

“Được.” Tô Diễm vô cùng giận, nhưng lại nở nụ cười, “Ta hỏi huynh, ta rốt cuộc giống Tiêu Cảnh Diễm mấy phần?”

“… Huynh chính là Cảnh Diễm!”

“Huynh xem y là huynh đệ, dĩ nhiên muốn y còn sống trên đời. Vậy ta cùng Lâm huynh bình thủy tương phùng, có thể xem như bằng hữu?”

“Huynh chính là Cảnh Diễm!”

“Nếu ta không phải thì sao? Ta không nhớ rõ mình là ai, lâm nạn đến bước này là do vận số ta kém. Cho dù như thế, ta cũng không muốn vô duyên cớ hưởng được vinh quang của người khác, thay thế người khác!”

“Huynh không phải người khác! Huynh chính là Cảnh Diễm!”



Lo âu mấy ngày gần đây và đau thương mười hai năm qua toàn bộ bộc phát. Lâm Thù thầm nghĩ, từ lúc hắn nhìn thấy Tô Diễm lần đầu tiên thì đã một lòng nhận định y là Cảnh Diễm. Dù cho trên thân thể y không hề có dấu vết, nhưng hắn chưa từng hoài nghi tính tình và phẩm cách của y, thậm chí mười hai năm trước, hắn cũng chưa từng tin tưởng Tiêu cảnh diễm đã chết! Người này đem hắn và toàn bộ quá khứ quên sạch sẽ thì thôi. Một đường từ Đông Hải vào kinh, Lâm Thù hắn có chỗ nào không phải là cẩn thận bảo vệ, chỉ lo xảy ra một chút sai lầm. Đường đến kinh thành nảy sinh biến, hắn kiệt tâm tận lực, lòng tràn đầy cảm giác tội lỗi, sợ bản thân hơi có chút không cẩn thận mà để Tô Diễm bị thương ở đâu đó. Nhưng kết cục, lẽ nào hết thảy đều uổng phí? Hắn không biết Tiêu Cảnh Hoàn và Tiêu Cảnh Tuyên đã nói gì với Tô Diễm, nhưng chẳng lẽ Tô Diễm hoàn toàn không tin hắn, mà lại tin hai kẻ xa lạ chưa từng gặp mặt kia?

Rốt cuộc vừa tức vừa nóng, hô hấp Lâm Thù trở nên dồn dập, ánh mắt trầm xuống. Hắn nhìn cơn giận dữ đang được đè nén trong mắt đối phương, tựa hồ thấy được y cùng mình giống nhau:

“Tiêu Cảnh Diễm, huynh là không tin ta?”

“Thiếu tướng quân nói đùa. Tô mỗ nếu không tin huynh thì vì sao phải cùng huynh vào kinh? Nhưng để Thiếu tướng quân thất vọng rồi, Tô mỗ e rằng không phải là người Thiếu tướng quân quen biết. Vả lại, thân thể yếu ớt này tuyệt đối không thể so sánh cùng Thất điện hạ.”

“Huynh muốn thế nào?”

Tô Diễm tựa như không nghĩ tới chuyện vì sao cho tới bây giờ Lâm Thù vẫn không chịu giải thích. Y nào biết Lâm Thù đã giận đến nói chẳng ra lời, phải gắt gao cấu vào lòng bàn tay mới không hất bàn đạp ghế, đem y đánh một trận thật mạnh. Đầu Tô Diễm đau đến muốn vỡ tung, cơn giận dữ vô danh cùng ủy khuất sinh ra ở Mục vương phủ cuối cùng cũng hừng hực cháy lên, trong lúc nhất thời đã thiêu cháy hết lý trí y, “Ta vốn là giang hồ thảo giới, sau này dù muốn đi đường nào thì cũng không phiền Thiếu tướng quân phí tâm.”

Rầm!

Lâm Thù cuối cùng đã không còn nhịn được, một cước đạp đổ án kỷ, đồ sứ rơi xuống đất, nước trong ấm trút ra, bàn chân hắn đụng phải chậu than, phát ra tiếng bộp bộp. Tô Diễm lúc này mới phát hiện Lâm Thù đang phẫn nộ, sững sờ nhìn lồng ngực phập phồng của Lâm Thù, chỉ nghe hắn luôn miệng nói: “Được. Được. Được.”

Hắn liên tiếp nói ba chữ ‘được’, cảm thấy toàn thân không có chỗ nào không đau, cảm giác như đốt tâm khoét cốt, ép đến hốc mắt hắn chua xót, khóe miệng run run không phát ra được âm tiết. Lâm Thù lẳng lặng nhìn Tô Diễm một hồi, rồi đột nhiên xoay người đi ra ngoài. Tô Diễm theo bản năng di chuyển về trước một bước, bàn tay gần chạm được vạt áo Lâm Thù bỗng dưng ngừng lại, cuối cùng trơ mắt nhìn hắn ly khai.

Liệt Chiến Anh và Mục Thanh nghe được tiếng động nên chạy tới, chỉ kịp nhìn thấy tay áo tung bay cùng bóng lưng mang theo tức giận của Lâm Thù. Lâm Thiếu tướng quân sải bước mà đi, đối với tiếng gọi của Mục Thanh cũng mắt điếc tai ngơ. Liệt Chiến Anh không kịp suy nghĩ, vội vàng phóng vào phòng công tử gia nhà hắn, phát hiện dưới đất bừa bãi, trong lòng liền giật mình. Hắn đột nhên cảm thấy bóng lưng mới vừa rồi của Lâm Thù có chút tiêu điều, không khỏi hướng về Tô Diễm vẫn đang thất thần, nhẹ giọng kêu, “Công tử.”

“Chiến… Khụ khụ khụ…”

Tô Diễm nói không ra lời, một trận ho dài kinh thiên động địa vang lên. Mục Thanh cũng sợ hết hồn, vội vàng cùng Liệt Chiến Anh đỡ y. Tô Diễm khom lưng ho một lúc lâu, sau đó ngẩng đầu lên, khóe mắt cư nhiên có nhiều hơn một hàng nước mắt. Y siết chặt tay Liệt Chiến Anh, không ngừng thở dốc. Hồi lâu, khí tức mới dần ổn định lại, y liền mở miệng nói, “Chuẩn bị xe! Làm phiền… Làm phiền Mục vương điện hạ chỉ đường, ta muốn đến quý phủ của Lâm Thù.”

“Công tử, bệnh của ngài…”

“Mau!”

Trên mặt nửa điểm huyết sắc cũng không có, chỉ duy nhất khóe mắt điểm lên hồng sắc cũng đủ khiến lòng người kinh sợ. Giờ phút này, Mục Thanh chẳng biết tại sao lại tin rằng người trước mặt hắn chính là Thất điện hạ. Hắn vội vã gật đầu, gọi người tới chuẩn bị. Hai mắt của Liệt Chiến Anh nhanh chóng đỏ lên, tay không ngừng xoa lưng Tô Diễm, khuyên lơn, “Công tử, ngài cần gì làm khổ mình. Ngày mai sợ là cơn giận của Lâm công tử sẽ tiêu tan, sau đó hắn liền đến tìm ngài…”

“Không được! Là lỗi của ta, coi như ta… Đi nói… Xin lỗi.”

Tô Diễm vừa nói vừa nhớ tới thần sắc chấn kinh pha lẫn đau lòng của Lâm Thù khi nãy, gần nửa năm sống cùng nhau hiện rõ mồn một trước mắt y. Một cái nhăn mày, một nụ cười của Lâm Thù, mọi thứ càng tái hiện rõ nét. Người thanh niên ấy mỗi khi cười đều anh tuấn rạng ngời, khi cùng Phi Lưu náo loạn đến gà bay chó chạy thì mi mục phấn khởi, lúc đối diện với Yến đại phu lại giả vờ ngây ngốc, thời điểm nhìn thấy y bất giác có một vài động tác vô thức, ánh mắt lộ ra hoài niệm…

Còn có ba câu ‘huynh chính là Cảnh Diễm’ vô cùng chắc chắn của Lâm Thù.

Đúng rồi, trong lòng Tô Diễm cực kỳ áo não. Tại sao y chỉ nghe vài câu nói không nghiêm túc của bọn giang hồ đạo chích thì liền hoài nghi Lâm Thù? Cho dù người xa lạ bình thủy tương phùng thì Lâm Thù đối xử với y thế nào, ngày ngày tháng tháng đó có thể là giả? Nếu Lâm Thù có ý định lừa gạt y hoặc cố tình đem y nhận lầm thành người khác thì chẳng qua bởi vì một phần hoài niệm đối với cựu hữu. Y có lòng cùng Lâm Thù tương giao, cả hai người đều dùng một mảnh chân tâm. Nếu Lâm Thù thật sự không nhớ tình bằng hữu cũ thì chẳng phải hắn chân chính là một người vô tình vô nghĩa?

Huống chi, thích khách kia cũng hết sức kỳ quặc, trên đường vào kinh hành thích bất thành, đến khi y vào Mục vương phủ vẫn còn muốn hành sự, quả thật giống như đâm đầu vào cửa.

Lại nghĩ, tuy rằng năm tháng không dài, nhưng kỳ thực, y đã xem Lâm Thù là giao tâm chí hữu, tuyệt đối không có đạo lý tổn thương lòng người. Tô Diễm càng thêm giận đầu óc hồ đồ của mình, một lòng thầm nghĩ, y nhất định không thể để hiểu lầm này tiếp tục như vậy.

Tô Diễm cố nén nỗi đau ngầm dưới xương sườn cùng cơn nhức đầu một mực giày vò gần hai ngày nay, nắm lấy tay Liệt Chiến Anh, tận lực đứng lên.

Xe rất nhanh đã chuẩn bị xong khi trời còn chưa sáng. Tô Diễm ngồi lên xe, trong lòng vẫn còn suy nghĩ những chuyện xảy ra giữa y và Lâm Thù ở Đông Hải mấy tháng qua. Y bất chợt nhớ đến bản thân từng sinh bệnh vài ngày, hoàn toàn không nhớ rõ sự tình mấy ngày đó, có lẽ là lúc ấy, Lâm Thù đã giải thích qua với y? Y mơ hồ nhớ vụn vặt vài hình ảnh mình cùng Lâm Thù ngồi song song trên bờ biển. Chỉ là khi đó đầu óc y mê man, nên cho rằng bản thân không phân biệt được mộng cảnh và hiện thực. Bây giờ nghĩ lại…

Trong lòng Tô Diễm đau dữ dội, ngay cả người dìu y xuống xe lúc này là Mục Thanh cũng không làm y chú ý. Tô Diễm đi thẳng tới cổng Lâm phủ. Nơi đây chính là phủ đệ của Lâm Thù, sân bên trong cũng không phải quá lớn, nhưng lại vô cùng lịch sự tao nhã, bài biển ở cổng cùng điêu khắc cũng không đao to búa lớn, lộ ra uy nghiêm giống như nơi ở của võ quan, chỉ có hai phủ binh đứng trước cổng biểu thị thân phận của Lâm Thù. Tô Diễm hiện tại không còn lòng dạ nào thưởng thức, trong bụng chỉ cảm thấy đây ngược lại là nơi làm cho người ta có cảm giác phù hợp với Lâm Thù.

Liệt Chiến Anh tiến lên hỏi, lấy được đáp án Lâm Thù chưa trở về, liền khuyên nhủ Tô Diễm:

“Công tử, hay là ngài trở về đợi một chút. Ta ở nơi đây chờ được tin sẽ báo cho ngài quay lại.”



“Không, ta đợi!”

Lúc này sắc trời mờ tối, Lâm Thù lại đang giận, nhất định sẽ không đi lại khắp nơi.

Tô Diễm quyết không phụ tính khí của mình. Y đứng thẳng lưng, trực tiếp chờ ở cổng. Hai phủ binh đưa mắt nhìn nhau, cũng không ngờ tới vị này nhìn tái nhợt mà lại bướng bỉnh như thế.

Mưa còn chưa ngừng, phủ binh giống như không đành lòng, bèn khuyên nhủ, “Tiên sinh, Tướng quân nhà ta tối qua ngủ lại ở Lâm soái phủ. Hay là mời ngài trở về, quá Ngọ quay lại, ngài ấy khẳng định hồi gia.”

Tô Diễm lắc đầu. Giờ phút này, toàn thân y rét lạnh, hàm răng phát run, nói không được nửa câu, nhưng trong lòng lại có một ngọn lửa. Nếu y không gặp được Lâm Thù thì không thể an phận.

Người nào cũng không biết Lâm Thù hiện tại tâm tâm niệm niệm trong lòng Tô Diễm mới vừa thỉnh tội từ phủ phụ thân trở lại, gương mặt lạnh lùng xông vào cửa bên của phủ đệ mình. Lê Cương đi theo Lâm Thù, mãi đến lúc hắn vào phòng mới có người dè dặt báo lại:

“Tướng quân, ngoài cửa dường như là Mục vương gia dẫn theo người đến, nói muốn gặp ngài.”

“Mục Thanh? Không gặp!” Lâm Thù dùng sức vê vạt áo, khớp xương nổi lên, “Ngươi nói với Mục Thanh, đến thời điểm cần tính sổ, ta tự nhiên sẽ tìm hắn!”

“Cái này…”

“Đem nguyên lời của ta nói cho hắn biết!”

“Tuân lệnh!”

Phủ binh lĩnh mệnh đi ra ngoài, đem nguyên văn thuật lại, sắc mặt Mục Thanh liền tái nhợt đi. Hắn lớn đến như vậy cũng không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mỗi tỷ tỷ mình và Lâm Thù. Nghe xong lời của phủ binh, hắn không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ lẩm bẩm nói, “Xong rồi… Ta thế nào chọc giận huynh ấy…”

“Công tử, cũng đã hơn nửa canh giờ rồi, hay là ngài cùng ta trở về trước?”

Liệt Chiến Anh nóng nảy, đưa tay muốn kéo Tô Diễm, liền bị y gắt gao giữ chặt:

“Hắn chỉ mang lời cho Mục Thanh?”

“Đúng vậy! Cũng không biết các người vì sao tranh cãi, cái này…”

“Đợi!”

Tô Diễm từ trong kẽ răng nặn ra một chữ, mặc cho Liệt Chiến Anh khuyên can, y nhất quyết không nói nhiều hơn.

Lại qua gần nửa canh giờ, phủ binh kia bất đắc dĩ tiếp tục đi vào thông báo. Lê Cương vốn không muốn hắn quấy rầy Lâm Thù vừa mới ngủ, nhưng chẳng ngờ Lâm Thù căn bản không hề ngủ, đột nhiên lật người xuống giường, “Ngươi nói gì? Mục Thanh vẫn còn ở chờ?”

“Dạ.”

“Không đúng…” Ánh mắt Lâm Thù từ từ sáng lên, nhưng sắc mặt chẳng biết tại sao càng lộ ra âm trầm, “Mục Thanh có phải còn dẫn theo người khác?”

“Ách… Dạ, còn có một người nhìn qua vô cùng ốm yếu, còn có một thị…”

Chữ ‘vệ’ còn chưa nói xong thì Lâm Thù đã vút nhanh qua người hắn, ngay cả ngoại y cũng không mặc. Lê Cương khó khăn lắm mới đuổi kịp Lâm Thù, không ngừng liên tục đưa dù ra, muốn che kín đỉnh đầu hắn, nhưng lại bị hắn hất tay. Lê Cương lặng lẽ thu hồi dù, không dám lên tiếng, một đường theo đến cổng chính, chỉ thấy Lâm Thù ác thanh ác khí hướng về một người, nói, “Huynh không muốn sống nữa sao? Tới đây làm gì?”

Lê Cương lặng lẽ liếc mắt nhìn, phát hiện Lâm Thù không phải nổi giận với Mục Thanh, mà là Tô Diễm sắc mặt tái xanh đang đứng thẳng tắp ở đó.

Trong lòng Lê Cương không khỏi lộp bộp một tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau