Chương 29: Phiên ngoại 01
Ngày hôm đó, Lương đế lại nhận được một phong thư, cũng là chim bồ câu của Lang Gia Các, phía trên chỉ viết năm chữ: [Thù sắp sửa hồi kinh.]
“Tiểu Thù, sao chỉ có một mình đệ? Cảnh Diễm đâu?”
“Huynh trưởng… Cảnh Diễm… Huynh ấy…”
Hai chữ kia, Lâm Thù không thể phát ra âm thanh, nhưng Lương đế nghe rất rõ ràng… Chết rồi.
Lương đế hoảng hốt minh bạch, hóa ra bản thân đang nằm mơ.
Vẫn như cũ là Dưỡng Cư Điện, vẫn như cũ là Thẩm Truy cùng Thái Thuyên tấu đối, vẫn như cũ là cục diện chật vật của Tĩnh An nguyên niên.
Chẳng biết tại sao Thẩm Truy và Thái Thuyên tranh cãi. Bọn họ một là Hình Bộ, một là Hộ Bộ, vì cớ gì lại nảy sinh ầm ĩ kịch liệt như vậy? Lương đế không hiểu, muốn tỉ mỉ phân biệt, lại bị một tiếng gọi khẽ cắt ngang. Thanh âm kia sao quen tai thế này, trầm thấp mà ôn hậu, giống như ấu đệ của hắn.
“Thẩm khanh, chớ cãi nhau, lần này theo ý Thái khanh đi.”
“Nhưng mà bệ hạ…”
“Mặc dù trẫm noi theo vương huynh, nhưng hành sự trước nay nghiêm khắc hơn so với vương huynh. Huynh ấy cũng mong trẫm mở ra một cục diện.” Chủ nhân của thanh âm kia dừng lại một chút, liền nói, “Miễn tội chết cho bọn họ đã là giới hạn cuối cùng của trẫm.”
Lương đế vô tri vô giác nghe xong, chỉ cảm thấy tình hình này khiếp sợ tột đỉnh. Hắn đảo mắt nhìn người tọa trên cao, mành châu kim quan, vận hắc cẩm bào, hai đường chân mày vặn thật chặt… Đúng là ấu đệ của hắn…
Cảnh Diễm…
Đệ ấy đăng cơ như thế nào? Vì sao nhìn qua sầu não như thế?
Lương đế chậm rãi đưa tay ra, muốn vuốt thẳng nếp nhăn giữa mi tâm Thất hoàng đệ của hắn, nhưng lại bị Tiêu Cảnh Diễm tựa như lạnh run né tránh. Tay của Lương đế đông cứng ở nơi đó, nhất thời nói không ra trong lòng là tâm tình gì.
Thẩm Truy và Thái Thuyên nói xong mọi chuyện thì liền hành lễ rời khỏi điện, lưu lại một mình Tiêu Cảnh Diễm. Rồi chợt nhìn thấy một nhóm đại thần, các thần tử tới tới lui lui, Tiêu Cảnh Diễm bất kể chuyện lớn nhỏ, đem tất cả tấu chương nhất nhất nghe qua, hồi đáp những việc khẩn cấp, lưu lại chiết tử không gấp, đợi sau khi mọi người rời đi thì một mình xem lại.
Chỉ xem một chút, trời đã vào đêm.
Cao Trạm nhìn thời thần, liền khuyên Tiêu Cảnh Diễm dùng thiện. Bữa ăn rất đơn giản, nhìn qua hoàn toàn không giống lề thói của Đế vương. Tiêu Cảnh Diễm ngay cả lúc ăn cơm cũng cau mày, hiển nhiên vẫn đang suy tư về đống chiết tử kia. Lương đế cảm thán trong lòng, mơ hồ sinh ra chút kiêu ngạo, cảm thấy hoàng đệ do một tay hắn dạy dỗ quả thật là tâm gắn liền với bách tính, ưu quốc ưu dân, nhưng lúc sau lại tăng thêm bi thương. Hắn nhìn Tiêu Cảnh Diễm một mình dùng hết bữa cơm, rồi tiếp tục vùi đầu vào trong đống chiết tử, dung nhan gầy gò, nhưng vẻ mặt nghiêm túc, ánh nến sáng rõ đến tận đêm khuya.
Lương đế hiểu rõ bản thân đang nằm mơ, nhưng không biết nên tỉnh lại như thế nào, bèn dứt khoát ngồi ở một bên, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm Tiêu Cảnh Diễm. Hắn thấy ấu đệ một thân một mình ngủ quên, giữ nguyên y phục, giấc ngủ vô cùng bất an, trằn trọc trở mình, trong miệng lẩm bẩm. Lương đế kê lỗ tai vào nghe, chỉ phân biệt được hai chữ.
“Tiểu Thù…”
Cười một tiếng, Lương đế muốn đứng dậy, thử xem có thể vỗ vỗ đầu ấu đệ một chút hay không. Coi như dạy dỗ chuyện y ở trong mộng cũng phải nhớ mong Lâm Thù, đem hoàng huynh như hắn đặt ở ví trí nào. Nhưng mà sau một khắc, lòng hắn đột nhiên trống rỗng, sững sờ nhìn gò má Tiêu Cảnh Diễm.
Đó là một giọt nước mắt, nóng hổi lăn, lại mãnh liệt lạnh lùng.
Cảnh Diễm?
“Tiểu Thù… Trở lại… Hoàng huynh…”
Coi như là mộng, nhưng rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Lương đế lúng ta lúng túng nhìn ấu đệ mà hắn luôn dùng mọi cách để sủng ái khóc thút thít trong mộng, tâm xoắn thành một khối. Hắn đưa tay ra, không thể chạm vào Tiêu Cảnh Diễm, cho nên cái ôm trong ngực cũng bất thành.
Lương đế buồn xơ xác ngồi đến tận trời sáng. Hắn nhìn Tiêu Cảnh Diễm từ trong mộng thức tỉnh, nhìn Tiêu Cảnh Diễm xoa xoa thái dương, ngồi một mình lắng đọng trong chốc lát, nhìn Tiêu Cảnh Diễm rời khỏi Dưỡng Cư Điện, nói với thị tòng bên cạnh, “Đi từ đường.”
Từ đường?
Lương đế kinh hồn bạt vía đi theo ấu đệ của hắn tới nơi gọi là ‘từ đường’. Khi hắn nhìn thấy rõ ràng chữ viết trên bài vị phía trước nhất thì liền không nhịn được, toàn thân phát run… Tiểu Thù đã chết?
“Tiểu Thù… Tối hôm qua ta nằm mơ thấy hoàng huynh.”
Tiêu Cảnh Diễm đứng giữa từ đường trống trải, thanh âm không ngừng vang vọng.
“Các người đều bỏ ta mà đi. Hôm nay ta tọa ủng giang sơn, trọng trách quả thật nặng nề. Hai tóc mai của mẫu thân cũng hoa râm rồi, ta sợ có một ngày…”
Bóng lưng tiêu điều, thanh âm nghẹn ngào, Lương đế yên lặng nhìn chăm chú vào Tiêu Cảnh Diễm, chỉ cảm thấy buốt lạnh thấu xương.
“… Cõi đời này, chỉ còn dư lại một mình ta.”
Chỉ còn dư lại một mình ta.
Lương đế chấn động, giương mắt nhìn Tiêu Cảnh Diễm. Hắn muốn đi vòng qua trước mặt Tiêu Cảnh Diễm, vịn bả vai ấu đệ hắn, nói cho đối phương biết hắn vẫn còn ở đây, thế nào chỉ còn một mình y. Giang sơn này rộng lớn như thế, tại sao hắn phải buông bỏ, để mặc y một mình chống đỡ? Nhưng đây là mộng, Lương đế không thể cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn sắc mặt Tiêu Cảnh Diễm ngày càng tĩnh mịch. Cuối cùng, y thở dài một cái, lộ ra nụ cười còn khiến Lương đế đau lòng hơn so với khóc.
“Hãy an lòng, ta nhất định không cô phụ kỳ vọng của hai người.”
Da đầu Lương đế nổ tung.
~*~
Lương đế chợt lật người ngồi dậy, bên trong phòng ánh sáng mờ tối. Hắn thở hổn hển, nhất thời hồi tỉnh, rồi đột nhiên vội vàng sờ sờ giường đệm bên cạnh. Hắn mò tới bàn tay ấm áp mềm mại của Hoàng hậu, trong lòng ổn định, nhẹ nhàng đứng dậy, gọi người đến, “Trẫm phải thay y phục, đến chỗ Thái hậu.”
“Bây giờ?” Thanh âm thị tòng nghi ngờ, “Thái hậu nương nương sợ rằng chưa thức giấc.”
“Vậy trẫm chờ bên ngoài cung Thái hậu!”
Thị tòng cũng là lão nhân bên cạnh Lương đế, nên nghe ra nộ ý ẩn chứa trong giọng nói của hắn. Lão cung kính khom người, tự mình mang y sam đến cho Lương đế thay, lại phái người đến cung Thái hậu nhìn trước một chút, còn bên này thì đích thân đỡ hắn chậm rãi dời gót đến nơi.
Trên đường đi, Lương đế chưa từng mở miệng, sắc mặt thủy chung trì trệ, khiến người đi theo cũng không dám đặt câu hỏi.
Thái hậu tuy thật sự chưa tỉnh giấc, nhưng rốt cuộc cũng không ngủ sâu, nên bị thanh âm huyên huyên náo náo bên ngoài đánh thức. Khi hỏi liền biết Lương đế đã đứng gần nửa canh giờ, bà lập tức gọi người vào.
Gặp được mẫu thân, trong lòng Lương đế cuối cùng cũng lắng xuống vài phần. Hắn cứ như vậy không nói chuyện, nhìn cung nhân phục dịch Thái hậu thay y phục, rửa mặt súc miệng. Cho đến khi Thái hậu chỉnh lý xong tất cả, không dằn được tính khí mà lên tiếng hỏi trước, “Con hôm nay là thế nào, bộ dạng tâm sự nặng nề.”
“… Không có.” Lương đế do dự một lúc, rồi kể lại dựa theo sự thật, “Nhi tử chỉ là mơ thấy Cảnh Diễm.”
“Con vẫn cứ lo lắng cho nó.” Thái hậu cười cười, lông mày chau lại, “Cũng đúng, con nói nó thật khó khăn mới trở về, làm cái gì lại muốn rời khỏi, còn đi vội vàng như vậy, đã qua mấy tháng mà cũng không có tin. Hài tử Tiểu Thù kia, ta xem nó vốn cũng chưa trưởng thành, không biết có thể chiếu cố Cảnh Diễm một chút hay không. Thân thể Cảnh Diễm hôm nay như vậy, ta cũng thấp thỏm vô cùng, không biết sau khi khí trời ấm lại, nó có khá hơn một chút hay không?”
“Mẫu thân đối với trẫm có lẽ không nói liên miên như vậy.”
Thái hậu liếc Lương đế một cái, cười nói, “Không phải bắt ta khen con một câu đáng tin cậy thì con mới an tâm?” Đề tài câu chuyện đã chuyển qua vấn đề khác, “Lần này Cảnh Diễm đi, Tĩnh Nhi lại tịch mịch, khi nào rảnh con cũng đi gặp Tĩnh di của con đi, an ủi người một chút.”
“Trẫm đã căn dặn Đình Sinh ngày ngày đến thỉnh an.”
“Tốt tốt tốt, con là chu đáo nhất.”
Lương đế cùng Thái hậu nói chuyện một lúc như vậy thì đã đến thời thần triều hội. Lương đế đứng dậy cáo từ, cảm thấy có chút choáng váng, nhưng chính sự không thể bỏ lỡ. Hắn chịu đựng một chút, đến đại điện liền cho là vô ngại, cứ nghị sự theo lẽ thường.
~*~
Xuân đi thu đến, thời gian thấm thoát.
Trong khoảng thời gian ấy, Lâm Thù lần lượt gửi mấy phong thư, nhưng đều ngắn gọn vô cùng. Lương đế có phần trách hắn keo kiệt, làm sao không chịu viết dài một chút, lại âm thầm khó chịu, cảm thấy kỳ quái vì sao Cảnh Diễm không viết cho hắn chút gì, cũng chưa từng bảo Lâm Thù nhắn hộ y vài lời.
Ngày hôm đó, Lương đế lại nhận được một phong thư, cũng là chim bồ câu của Lang Gia Các, phía trên chỉ viết năm chữ: [Thù sắp sửa hồi kinh.]
Thời điểm hiện tại, Hoài Đông đang ầm ĩ vì nạn lụt, nhưng năm chữ vẻn vẹn này khiến lòng Lương đế cảm thấy một trận vui vẻ, không tiếp tục gợn sóng. Hắn mong ấu đệ mình trở lại còn hơn mong tai nạn sớm qua.
Mấy năm này thật không yên ổn, năm mất mùa nối tiếp năm mất mùa, tựa như có điềm báo chẳng lành. Lương đế cùng Thẩm Truy suốt đêm vạch ra bản điều trần[1] cứu trợ thiên tai, lại nói hồi lâu về phương pháp trị thủy. Cuối cùng, Lương đế quả thật không ngủ được, mượn ánh trăng một mình suy tư về vấn đề thu thuế của các nơi, tưởng chừng muốn sứt đầu mẻ trán.
Quan lại được phái đi xử lý sự tình cực kỳ nhanh chóng, nhưng cũng phải sau hai tháng mới triệt để truyền tới tin tức ổn thỏa. Sự tình giải quyết, trong lòng Lương đế cũng ổn định một chút. Ngày nọ, khi đang ở trong cung Hiền phi làm trò cho Tiểu hoàng tử chơi đùa thì Lương đế nghe thị tòng báo lại, “Bệ hạ, Lâm Thiếu tướng quân đã trở về.”
“Mau mời!”
Lương đế vội vã đứng lên, vạt áo nổi lên một trận gió, lúc hắn cất bước không khỏi đá vào góc bàn, nhưng lại chẳng hề cảm thấy đau đớn. Khi Lương đế đến Dưỡng Cư Điện thì Lâm Thù đã đứng ở bên trong, nhưng không có mảy may bóng dáng của Cảnh Diễm. Nội tâm Lương đế bỗng dưng trống rỗng, trận trận trước mắt biến thành màu đen, hỏi, “Tiểu Thù, sao chỉ có một mình đệ? Cảnh Diễm đâu?”
“Huynh trưởng…” Thanh âm Lâm Thù khản đi, xoay người lại quỳ xuống trước mặt Lương đế. Hắn cúi sấp rất thấp, cơ hồ dán chặt trên đất, bả vai run rẩy, “Cảnh Diễm… Huynh ấy…”
Hai chữ kia, Lâm Thù không thể phát ra âm thanh, nhưng Lương đế nghe rất rõ ràng… Chết rồi.
Ngực như có cự thạch đè chặt, Lương đế cơ hồ không thở nổi. Hắn muốn nắm vạt áo Lâm Thù, chất vấn đối phương đã xảy ra chuyện ra, gặp phải bất trắc gì. Nhưng mà, từ trong đáy lòng hắn có một thanh âm minh minh bạch bạch nói cho hắn biết… Phải rồi, khi Cảnh Diễm trở lại, thân thể luôn… Thời điểm rời kinh sắc mặt cũng trắng bệch, sợ rằng…
Không, làm sao có thể? Cảnh Diễm rõ ràng đã cam đoan với hắn, sớm ngày trở về.
“Xảy ra chuyện gì bất trắc?”
Lâm Thù quỳ ở nơi đó, không nhìn Lương đế, chỉ dán mắt vào mặt đất, thanh âm không phân biệt được tâm tình, “Không có bất trắc, dược thạch võng cứu[2].”
Tám chữ này, chữ chữ như đinh, đâm vào đáy lòng Lương đế. Mặc dù hắn đã quen với việc mặt không đổi sắc, nhưng lúc này cũng khó mà ngăn chặn hỗn loạn trong lồng ngực. Hắn cảm thấy ngực ngày càng khó chịu, tựa hồ chìm vào nước, khổ sở gần như muốn chết đi.
Trước mắt càng ngày càng mờ, Lương đế không còn chống đỡ nổi, ngã xuống phía trước. Hắn nghe được bên tai có người vội vã hô hoán ‘bệ hạ’, có người lay động thân thể hắn, có người tựa hồ lôi kéo hắn. Hắn muốn bảo tất cả những người này cút ra, để hắn tìm Lâm Thù hỏi rõ, nhưng cái gì cũng không nói được, khóe miệng chỉ còn lại một câu lẩm bẩm, “Cảnh Diễm…”
“Bệ hạ! Bệ hạ, ngài tỉnh lại đi!”
Vật thể lạnh như băng sờ lên trán hắn, khiến Lương đế bình tĩnh một chút. Hắn nghe được cùng một thanh âm thở nhẹ, nói, “Bệ hạ ngài phát sốt, làm sao có thể ngủ ở chỗ này? Cao công công, mau mời Thái y!”
“Cảnh Diễm…”
“Cái gì? Bệ hạ ngài nói gì?”
“Quay về đi, Cảnh Diễm…”
Hoàng hậu dở khóc dở cười thu lại bàn tay trắng nõn vừa đặt lên trán Lương đế, nhỏ giọng vỗ về, “Hoàng đệ ngày hôm trước mới gửi tin, nói Tết năm nay sợ rằng phải trải qua ở Lang Gia Các. Bệ hạ đã quên?”
“… Nàng nói gì?”
Lương đế dường như thanh tỉnh một chút, gắt gao nhìn chằm chằm Hoàng hậu. Hoàng hậu bị Lương đế nhìn đến trong lòng bất an, lại đưa tay xoa thái dương cho Lương đế:
“Mấy ngày nay bệ hạ quá bận rộn rồi. Lá thư dài của Thất đệ vẫn còn ở trên án của của ngài. Ngài nhìn xem, không phải là bị ngài đặt dưới chiết tử của Lại Bộ Thượng thư sao? Bệ hạ vẫn phải bảo trọng thân thể, nhất thiết không được vất vả như thế nữa.”
Lương đế nghe vậy thì vội vàng men theo hướng ánh mắt của Hoàng hậu rút ra tờ giấy, quả nhiên là một phong thư rất dài, bị gấp có chút nếp nhăn. Lương đế cau mày đau lòng, tỉ mỉ vuốt thẳng những nơi không bằng phẳng, rồi lại đọc thư lần nữa.
Thư đúng là thủ bút của Cảnh Diễm, dùng từ ngắn gọn, không thiên về văn phong hoa mỹ, chỉ tường tận tự thuật bánh bao Lang Châu ăn ngon thế nào, măng tây ngon miệng thế nào, thịt cá tươi phải nhai nhiều như thế nào, còn nếm thử chân thỏ do Liệt Chiến Anh tự tay nướng, bữa tiệc toàn thịt nai ở Vân Hạc Lâu. Gần phân nửa thư còn thừa lại trừ thăm hỏi thân hữu trong kinh thì y dùng để than phiền chuyện Lâm Thù cùng Lận Thần thường cãi nhau ầm ĩ, có phần quấy rầy người khác. Mấy hàng cuối cùng vừa nhìn đã biết viết vội vàng, bút phong phân tán rất nhiều:
[Hiện nay đã khởi hành đi Lang Gia, sợ rằng chậm trễ thời gian, lỡ mất ngày Tết, mong huynh trưởng lượng thứ.
Cảnh Diễm cùng Thù kính thượng.]
Chữ ‘Thù’ long phi phụng vũ ấy cũng là bút tích của Lâm Thù.
Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp[3], không bằng quý trọng kiếp này.
Hoàn Phiên Ngoại 01
~oOo~
[1] – Bản điều trần: từ cũ, trình lên vua, lên người đứng đầu nhà nước bản hiến kế hay bản ý kiến về các vấn đề thuộc quốc kế dân sinh.
[2] – Dược thạch võng cứu: thạch ý chỉ cái kim bằng đá. Ngày xưa có một khoa chữa bệnh dùng kim đá châm vào da thịt. Câu này tương đương thuốc và kim châm cũng không thể làm gì, vô phương cứu chữa.
[3] – Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp: trích từ bài thơ ‘Cẩm Sắt’ của Lý Thương Ẩn. Trang sinh tức Trang Tử, tên là Chu. Ông là nhà hiền triết thời Chiến Quốc, học thức uyên bác, thường truyền bá tư tưởng của Lão Tử.Trang Chu nằm mơ thấy hoá thành bướm bay khắp nơi, khi tỉnh mộng, bàng hoàng tự hỏi, không biết mình là người lúc trước mơ thành bướm, hay là bướm bây giờ mơ hoá thành người.
“Tiểu Thù, sao chỉ có một mình đệ? Cảnh Diễm đâu?”
“Huynh trưởng… Cảnh Diễm… Huynh ấy…”
Hai chữ kia, Lâm Thù không thể phát ra âm thanh, nhưng Lương đế nghe rất rõ ràng… Chết rồi.
Lương đế hoảng hốt minh bạch, hóa ra bản thân đang nằm mơ.
Vẫn như cũ là Dưỡng Cư Điện, vẫn như cũ là Thẩm Truy cùng Thái Thuyên tấu đối, vẫn như cũ là cục diện chật vật của Tĩnh An nguyên niên.
Chẳng biết tại sao Thẩm Truy và Thái Thuyên tranh cãi. Bọn họ một là Hình Bộ, một là Hộ Bộ, vì cớ gì lại nảy sinh ầm ĩ kịch liệt như vậy? Lương đế không hiểu, muốn tỉ mỉ phân biệt, lại bị một tiếng gọi khẽ cắt ngang. Thanh âm kia sao quen tai thế này, trầm thấp mà ôn hậu, giống như ấu đệ của hắn.
“Thẩm khanh, chớ cãi nhau, lần này theo ý Thái khanh đi.”
“Nhưng mà bệ hạ…”
“Mặc dù trẫm noi theo vương huynh, nhưng hành sự trước nay nghiêm khắc hơn so với vương huynh. Huynh ấy cũng mong trẫm mở ra một cục diện.” Chủ nhân của thanh âm kia dừng lại một chút, liền nói, “Miễn tội chết cho bọn họ đã là giới hạn cuối cùng của trẫm.”
Lương đế vô tri vô giác nghe xong, chỉ cảm thấy tình hình này khiếp sợ tột đỉnh. Hắn đảo mắt nhìn người tọa trên cao, mành châu kim quan, vận hắc cẩm bào, hai đường chân mày vặn thật chặt… Đúng là ấu đệ của hắn…
Cảnh Diễm…
Đệ ấy đăng cơ như thế nào? Vì sao nhìn qua sầu não như thế?
Lương đế chậm rãi đưa tay ra, muốn vuốt thẳng nếp nhăn giữa mi tâm Thất hoàng đệ của hắn, nhưng lại bị Tiêu Cảnh Diễm tựa như lạnh run né tránh. Tay của Lương đế đông cứng ở nơi đó, nhất thời nói không ra trong lòng là tâm tình gì.
Thẩm Truy và Thái Thuyên nói xong mọi chuyện thì liền hành lễ rời khỏi điện, lưu lại một mình Tiêu Cảnh Diễm. Rồi chợt nhìn thấy một nhóm đại thần, các thần tử tới tới lui lui, Tiêu Cảnh Diễm bất kể chuyện lớn nhỏ, đem tất cả tấu chương nhất nhất nghe qua, hồi đáp những việc khẩn cấp, lưu lại chiết tử không gấp, đợi sau khi mọi người rời đi thì một mình xem lại.
Chỉ xem một chút, trời đã vào đêm.
Cao Trạm nhìn thời thần, liền khuyên Tiêu Cảnh Diễm dùng thiện. Bữa ăn rất đơn giản, nhìn qua hoàn toàn không giống lề thói của Đế vương. Tiêu Cảnh Diễm ngay cả lúc ăn cơm cũng cau mày, hiển nhiên vẫn đang suy tư về đống chiết tử kia. Lương đế cảm thán trong lòng, mơ hồ sinh ra chút kiêu ngạo, cảm thấy hoàng đệ do một tay hắn dạy dỗ quả thật là tâm gắn liền với bách tính, ưu quốc ưu dân, nhưng lúc sau lại tăng thêm bi thương. Hắn nhìn Tiêu Cảnh Diễm một mình dùng hết bữa cơm, rồi tiếp tục vùi đầu vào trong đống chiết tử, dung nhan gầy gò, nhưng vẻ mặt nghiêm túc, ánh nến sáng rõ đến tận đêm khuya.
Lương đế hiểu rõ bản thân đang nằm mơ, nhưng không biết nên tỉnh lại như thế nào, bèn dứt khoát ngồi ở một bên, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm Tiêu Cảnh Diễm. Hắn thấy ấu đệ một thân một mình ngủ quên, giữ nguyên y phục, giấc ngủ vô cùng bất an, trằn trọc trở mình, trong miệng lẩm bẩm. Lương đế kê lỗ tai vào nghe, chỉ phân biệt được hai chữ.
“Tiểu Thù…”
Cười một tiếng, Lương đế muốn đứng dậy, thử xem có thể vỗ vỗ đầu ấu đệ một chút hay không. Coi như dạy dỗ chuyện y ở trong mộng cũng phải nhớ mong Lâm Thù, đem hoàng huynh như hắn đặt ở ví trí nào. Nhưng mà sau một khắc, lòng hắn đột nhiên trống rỗng, sững sờ nhìn gò má Tiêu Cảnh Diễm.
Đó là một giọt nước mắt, nóng hổi lăn, lại mãnh liệt lạnh lùng.
Cảnh Diễm?
“Tiểu Thù… Trở lại… Hoàng huynh…”
Coi như là mộng, nhưng rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Lương đế lúng ta lúng túng nhìn ấu đệ mà hắn luôn dùng mọi cách để sủng ái khóc thút thít trong mộng, tâm xoắn thành một khối. Hắn đưa tay ra, không thể chạm vào Tiêu Cảnh Diễm, cho nên cái ôm trong ngực cũng bất thành.
Lương đế buồn xơ xác ngồi đến tận trời sáng. Hắn nhìn Tiêu Cảnh Diễm từ trong mộng thức tỉnh, nhìn Tiêu Cảnh Diễm xoa xoa thái dương, ngồi một mình lắng đọng trong chốc lát, nhìn Tiêu Cảnh Diễm rời khỏi Dưỡng Cư Điện, nói với thị tòng bên cạnh, “Đi từ đường.”
Từ đường?
Lương đế kinh hồn bạt vía đi theo ấu đệ của hắn tới nơi gọi là ‘từ đường’. Khi hắn nhìn thấy rõ ràng chữ viết trên bài vị phía trước nhất thì liền không nhịn được, toàn thân phát run… Tiểu Thù đã chết?
“Tiểu Thù… Tối hôm qua ta nằm mơ thấy hoàng huynh.”
Tiêu Cảnh Diễm đứng giữa từ đường trống trải, thanh âm không ngừng vang vọng.
“Các người đều bỏ ta mà đi. Hôm nay ta tọa ủng giang sơn, trọng trách quả thật nặng nề. Hai tóc mai của mẫu thân cũng hoa râm rồi, ta sợ có một ngày…”
Bóng lưng tiêu điều, thanh âm nghẹn ngào, Lương đế yên lặng nhìn chăm chú vào Tiêu Cảnh Diễm, chỉ cảm thấy buốt lạnh thấu xương.
“… Cõi đời này, chỉ còn dư lại một mình ta.”
Chỉ còn dư lại một mình ta.
Lương đế chấn động, giương mắt nhìn Tiêu Cảnh Diễm. Hắn muốn đi vòng qua trước mặt Tiêu Cảnh Diễm, vịn bả vai ấu đệ hắn, nói cho đối phương biết hắn vẫn còn ở đây, thế nào chỉ còn một mình y. Giang sơn này rộng lớn như thế, tại sao hắn phải buông bỏ, để mặc y một mình chống đỡ? Nhưng đây là mộng, Lương đế không thể cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn sắc mặt Tiêu Cảnh Diễm ngày càng tĩnh mịch. Cuối cùng, y thở dài một cái, lộ ra nụ cười còn khiến Lương đế đau lòng hơn so với khóc.
“Hãy an lòng, ta nhất định không cô phụ kỳ vọng của hai người.”
Da đầu Lương đế nổ tung.
~*~
Lương đế chợt lật người ngồi dậy, bên trong phòng ánh sáng mờ tối. Hắn thở hổn hển, nhất thời hồi tỉnh, rồi đột nhiên vội vàng sờ sờ giường đệm bên cạnh. Hắn mò tới bàn tay ấm áp mềm mại của Hoàng hậu, trong lòng ổn định, nhẹ nhàng đứng dậy, gọi người đến, “Trẫm phải thay y phục, đến chỗ Thái hậu.”
“Bây giờ?” Thanh âm thị tòng nghi ngờ, “Thái hậu nương nương sợ rằng chưa thức giấc.”
“Vậy trẫm chờ bên ngoài cung Thái hậu!”
Thị tòng cũng là lão nhân bên cạnh Lương đế, nên nghe ra nộ ý ẩn chứa trong giọng nói của hắn. Lão cung kính khom người, tự mình mang y sam đến cho Lương đế thay, lại phái người đến cung Thái hậu nhìn trước một chút, còn bên này thì đích thân đỡ hắn chậm rãi dời gót đến nơi.
Trên đường đi, Lương đế chưa từng mở miệng, sắc mặt thủy chung trì trệ, khiến người đi theo cũng không dám đặt câu hỏi.
Thái hậu tuy thật sự chưa tỉnh giấc, nhưng rốt cuộc cũng không ngủ sâu, nên bị thanh âm huyên huyên náo náo bên ngoài đánh thức. Khi hỏi liền biết Lương đế đã đứng gần nửa canh giờ, bà lập tức gọi người vào.
Gặp được mẫu thân, trong lòng Lương đế cuối cùng cũng lắng xuống vài phần. Hắn cứ như vậy không nói chuyện, nhìn cung nhân phục dịch Thái hậu thay y phục, rửa mặt súc miệng. Cho đến khi Thái hậu chỉnh lý xong tất cả, không dằn được tính khí mà lên tiếng hỏi trước, “Con hôm nay là thế nào, bộ dạng tâm sự nặng nề.”
“… Không có.” Lương đế do dự một lúc, rồi kể lại dựa theo sự thật, “Nhi tử chỉ là mơ thấy Cảnh Diễm.”
“Con vẫn cứ lo lắng cho nó.” Thái hậu cười cười, lông mày chau lại, “Cũng đúng, con nói nó thật khó khăn mới trở về, làm cái gì lại muốn rời khỏi, còn đi vội vàng như vậy, đã qua mấy tháng mà cũng không có tin. Hài tử Tiểu Thù kia, ta xem nó vốn cũng chưa trưởng thành, không biết có thể chiếu cố Cảnh Diễm một chút hay không. Thân thể Cảnh Diễm hôm nay như vậy, ta cũng thấp thỏm vô cùng, không biết sau khi khí trời ấm lại, nó có khá hơn một chút hay không?”
“Mẫu thân đối với trẫm có lẽ không nói liên miên như vậy.”
Thái hậu liếc Lương đế một cái, cười nói, “Không phải bắt ta khen con một câu đáng tin cậy thì con mới an tâm?” Đề tài câu chuyện đã chuyển qua vấn đề khác, “Lần này Cảnh Diễm đi, Tĩnh Nhi lại tịch mịch, khi nào rảnh con cũng đi gặp Tĩnh di của con đi, an ủi người một chút.”
“Trẫm đã căn dặn Đình Sinh ngày ngày đến thỉnh an.”
“Tốt tốt tốt, con là chu đáo nhất.”
Lương đế cùng Thái hậu nói chuyện một lúc như vậy thì đã đến thời thần triều hội. Lương đế đứng dậy cáo từ, cảm thấy có chút choáng váng, nhưng chính sự không thể bỏ lỡ. Hắn chịu đựng một chút, đến đại điện liền cho là vô ngại, cứ nghị sự theo lẽ thường.
~*~
Xuân đi thu đến, thời gian thấm thoát.
Trong khoảng thời gian ấy, Lâm Thù lần lượt gửi mấy phong thư, nhưng đều ngắn gọn vô cùng. Lương đế có phần trách hắn keo kiệt, làm sao không chịu viết dài một chút, lại âm thầm khó chịu, cảm thấy kỳ quái vì sao Cảnh Diễm không viết cho hắn chút gì, cũng chưa từng bảo Lâm Thù nhắn hộ y vài lời.
Ngày hôm đó, Lương đế lại nhận được một phong thư, cũng là chim bồ câu của Lang Gia Các, phía trên chỉ viết năm chữ: [Thù sắp sửa hồi kinh.]
Thời điểm hiện tại, Hoài Đông đang ầm ĩ vì nạn lụt, nhưng năm chữ vẻn vẹn này khiến lòng Lương đế cảm thấy một trận vui vẻ, không tiếp tục gợn sóng. Hắn mong ấu đệ mình trở lại còn hơn mong tai nạn sớm qua.
Mấy năm này thật không yên ổn, năm mất mùa nối tiếp năm mất mùa, tựa như có điềm báo chẳng lành. Lương đế cùng Thẩm Truy suốt đêm vạch ra bản điều trần[1] cứu trợ thiên tai, lại nói hồi lâu về phương pháp trị thủy. Cuối cùng, Lương đế quả thật không ngủ được, mượn ánh trăng một mình suy tư về vấn đề thu thuế của các nơi, tưởng chừng muốn sứt đầu mẻ trán.
Quan lại được phái đi xử lý sự tình cực kỳ nhanh chóng, nhưng cũng phải sau hai tháng mới triệt để truyền tới tin tức ổn thỏa. Sự tình giải quyết, trong lòng Lương đế cũng ổn định một chút. Ngày nọ, khi đang ở trong cung Hiền phi làm trò cho Tiểu hoàng tử chơi đùa thì Lương đế nghe thị tòng báo lại, “Bệ hạ, Lâm Thiếu tướng quân đã trở về.”
“Mau mời!”
Lương đế vội vã đứng lên, vạt áo nổi lên một trận gió, lúc hắn cất bước không khỏi đá vào góc bàn, nhưng lại chẳng hề cảm thấy đau đớn. Khi Lương đế đến Dưỡng Cư Điện thì Lâm Thù đã đứng ở bên trong, nhưng không có mảy may bóng dáng của Cảnh Diễm. Nội tâm Lương đế bỗng dưng trống rỗng, trận trận trước mắt biến thành màu đen, hỏi, “Tiểu Thù, sao chỉ có một mình đệ? Cảnh Diễm đâu?”
“Huynh trưởng…” Thanh âm Lâm Thù khản đi, xoay người lại quỳ xuống trước mặt Lương đế. Hắn cúi sấp rất thấp, cơ hồ dán chặt trên đất, bả vai run rẩy, “Cảnh Diễm… Huynh ấy…”
Hai chữ kia, Lâm Thù không thể phát ra âm thanh, nhưng Lương đế nghe rất rõ ràng… Chết rồi.
Ngực như có cự thạch đè chặt, Lương đế cơ hồ không thở nổi. Hắn muốn nắm vạt áo Lâm Thù, chất vấn đối phương đã xảy ra chuyện ra, gặp phải bất trắc gì. Nhưng mà, từ trong đáy lòng hắn có một thanh âm minh minh bạch bạch nói cho hắn biết… Phải rồi, khi Cảnh Diễm trở lại, thân thể luôn… Thời điểm rời kinh sắc mặt cũng trắng bệch, sợ rằng…
Không, làm sao có thể? Cảnh Diễm rõ ràng đã cam đoan với hắn, sớm ngày trở về.
“Xảy ra chuyện gì bất trắc?”
Lâm Thù quỳ ở nơi đó, không nhìn Lương đế, chỉ dán mắt vào mặt đất, thanh âm không phân biệt được tâm tình, “Không có bất trắc, dược thạch võng cứu[2].”
Tám chữ này, chữ chữ như đinh, đâm vào đáy lòng Lương đế. Mặc dù hắn đã quen với việc mặt không đổi sắc, nhưng lúc này cũng khó mà ngăn chặn hỗn loạn trong lồng ngực. Hắn cảm thấy ngực ngày càng khó chịu, tựa hồ chìm vào nước, khổ sở gần như muốn chết đi.
Trước mắt càng ngày càng mờ, Lương đế không còn chống đỡ nổi, ngã xuống phía trước. Hắn nghe được bên tai có người vội vã hô hoán ‘bệ hạ’, có người lay động thân thể hắn, có người tựa hồ lôi kéo hắn. Hắn muốn bảo tất cả những người này cút ra, để hắn tìm Lâm Thù hỏi rõ, nhưng cái gì cũng không nói được, khóe miệng chỉ còn lại một câu lẩm bẩm, “Cảnh Diễm…”
“Bệ hạ! Bệ hạ, ngài tỉnh lại đi!”
Vật thể lạnh như băng sờ lên trán hắn, khiến Lương đế bình tĩnh một chút. Hắn nghe được cùng một thanh âm thở nhẹ, nói, “Bệ hạ ngài phát sốt, làm sao có thể ngủ ở chỗ này? Cao công công, mau mời Thái y!”
“Cảnh Diễm…”
“Cái gì? Bệ hạ ngài nói gì?”
“Quay về đi, Cảnh Diễm…”
Hoàng hậu dở khóc dở cười thu lại bàn tay trắng nõn vừa đặt lên trán Lương đế, nhỏ giọng vỗ về, “Hoàng đệ ngày hôm trước mới gửi tin, nói Tết năm nay sợ rằng phải trải qua ở Lang Gia Các. Bệ hạ đã quên?”
“… Nàng nói gì?”
Lương đế dường như thanh tỉnh một chút, gắt gao nhìn chằm chằm Hoàng hậu. Hoàng hậu bị Lương đế nhìn đến trong lòng bất an, lại đưa tay xoa thái dương cho Lương đế:
“Mấy ngày nay bệ hạ quá bận rộn rồi. Lá thư dài của Thất đệ vẫn còn ở trên án của của ngài. Ngài nhìn xem, không phải là bị ngài đặt dưới chiết tử của Lại Bộ Thượng thư sao? Bệ hạ vẫn phải bảo trọng thân thể, nhất thiết không được vất vả như thế nữa.”
Lương đế nghe vậy thì vội vàng men theo hướng ánh mắt của Hoàng hậu rút ra tờ giấy, quả nhiên là một phong thư rất dài, bị gấp có chút nếp nhăn. Lương đế cau mày đau lòng, tỉ mỉ vuốt thẳng những nơi không bằng phẳng, rồi lại đọc thư lần nữa.
Thư đúng là thủ bút của Cảnh Diễm, dùng từ ngắn gọn, không thiên về văn phong hoa mỹ, chỉ tường tận tự thuật bánh bao Lang Châu ăn ngon thế nào, măng tây ngon miệng thế nào, thịt cá tươi phải nhai nhiều như thế nào, còn nếm thử chân thỏ do Liệt Chiến Anh tự tay nướng, bữa tiệc toàn thịt nai ở Vân Hạc Lâu. Gần phân nửa thư còn thừa lại trừ thăm hỏi thân hữu trong kinh thì y dùng để than phiền chuyện Lâm Thù cùng Lận Thần thường cãi nhau ầm ĩ, có phần quấy rầy người khác. Mấy hàng cuối cùng vừa nhìn đã biết viết vội vàng, bút phong phân tán rất nhiều:
[Hiện nay đã khởi hành đi Lang Gia, sợ rằng chậm trễ thời gian, lỡ mất ngày Tết, mong huynh trưởng lượng thứ.
Cảnh Diễm cùng Thù kính thượng.]
Chữ ‘Thù’ long phi phụng vũ ấy cũng là bút tích của Lâm Thù.
Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp[3], không bằng quý trọng kiếp này.
Hoàn Phiên Ngoại 01
~oOo~
[1] – Bản điều trần: từ cũ, trình lên vua, lên người đứng đầu nhà nước bản hiến kế hay bản ý kiến về các vấn đề thuộc quốc kế dân sinh.
[2] – Dược thạch võng cứu: thạch ý chỉ cái kim bằng đá. Ngày xưa có một khoa chữa bệnh dùng kim đá châm vào da thịt. Câu này tương đương thuốc và kim châm cũng không thể làm gì, vô phương cứu chữa.
[3] – Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp: trích từ bài thơ ‘Cẩm Sắt’ của Lý Thương Ẩn. Trang sinh tức Trang Tử, tên là Chu. Ông là nhà hiền triết thời Chiến Quốc, học thức uyên bác, thường truyền bá tư tưởng của Lão Tử.Trang Chu nằm mơ thấy hoá thành bướm bay khắp nơi, khi tỉnh mộng, bàng hoàng tự hỏi, không biết mình là người lúc trước mơ thành bướm, hay là bướm bây giờ mơ hoá thành người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất